Chương 94: Trông coi
Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường
---------------------------------------------
Vừa mới nhìn qua, mọi người liền nhìn thấy Tiết Giác đang đi phía sau Tổ Kỳ.
Trong lúc nhất thời, cơ hồ tất cả mọi người đều ngẩn người.
Tiết Giác tại sao lại ở chỗ này... Không đúng, phải là Tiết Giác tại sao lại đến chỗ quay ? Đây cũng không phải là phong cách hành sự của Tiết Giác như trên mạng đồn đại.
Chỉ có Vương Lục vui cười hớn hở mà đi tới, trên mặt hằng rõ nếp nhăn cùng nụ cười xán lạn: "Hoan nghênh hoan nghênh, Tiết tổng đây là lần đầu tiên đến tham ban đúng không ? Ngày hôm nay chúng tôi có thể sẽ quay hơi trễ, công việc tương đối nhiều."
Vương Lục vừa nói như thế, những người khác đều là vẻ mặt như gặp quỷ.
Mọi người đều biết, Vương Lục là người đau lòng cho Tổ Kỳ nhất trong đám bọn họ, trước kia mỗi lần nhắc đến Tiết Giác, ông ta hận không thể vọt thẳng đến trước mặt Tiết Giác, mắng nhéo cho đã giận.
Lúc này mới chưa bao lâu, thái độ của Vương Lục với Tiết Giác đã thay đổi 180 độ.
Tiết Giác lại chẳng thể nào đi lấy lòng Vương Lục được đi, thấy hắn lãnh lãnh đạm đạm gật gật đầu nói: "Mọi người cứ làm việc, không cần quan tâm tôi."
"Sao có thể như vậy." Trải qua việc lúng túng không lâu trước đây, trong lòng Vương Lục vừa mắc cỡ vừa chột dạ.
Lại nghĩ tới Tiết Giác là chủ đầu tư lớn, chọc giận hắn có thể sau này sẽ khó kéo đầu tư đến, trong lúc nhất thời Vương Lục hối hận đến xanh cả ruột.
Kích động là đồ ma quỷ !
Thời khắc này, Vương Lục sâu sắc ý thức được tầm quan trọng của câu nói này, nhưng đáng tiếc không còn kịp rồi.
Ông ta quả thực hận không thể đem Tiết Giác xem là tổ tông mà cung phụng, chà xát tay cười nói, "Vậy ngài trước đi qua bên kia nghỉ ngơi đi, tôi kêu người lấy cho ngàii mấy cái lò sưởi lại, nơi này không có cách nào mở máy sưởi, ngài dùng tạm một chút đi."
Tiết Giác vẫn cứ thần sắc lạnh nhạt, ôm Tiết Thiên Vạn trong ngực đang a a a a, còn kém trên mặt viết bốn chữ lớn "Người sống chớ gần".
"Không cần phiền toái như vậy." Tiết Giác nói.
"Không phiền phức." Vương Lục vội nói thêm, "Không một chút nào phiền phức."
Ngược lại là Tổ Kỳ bên cạnh nhìn có chút không quen Vương Lục khách khí như vậy, vì vậy đi tới giữa hai người, dùng giọng điệu hòa giải mà nói: "Đạo diễn Vương, Tiết Giác đến chỗ của tôi chờ là được rồi, mọi người xem như anh ấy không tồn tại là được."
Vương Lục: "..."
Một kim chủ ba ba sống sờ sờ, coi như mắt bọn họ có mù cũng thấy được hào quang trên người Tiết Giác, nếu xem như hắn không tồn tại thì đúng là thách thức giới hạn của quần chúng quá rồi !
Bất quá Tổ Kỳ không cho Vương Lục có cơ hội phản bác, lúc này chỉ huy Tiểu Đặng Tử nói: "Cậu đem bọn họ dẫn tới phòng nghỉ ngơi đi."
Chờ Tiểu Đặng Tử gật đầu đáp ứng, Tổ Kỳ liền quay đầu nhìn về phía Tiết Giác, "Anh làm bé ngoan mà chờ em một chút nha, em hết bận sẽ về với anh."
Tiết Giác rất ngoan ngoãn mà đáp: "Được."
Đồng thời, Tiết Thiên Vạn bị Tiết Giác dựng thẳng ôm vào trong ngực phát ra nha oa một giọng trẻ con non nớt, duỗi ra hai bàn tay bé bé, không ngừng mà hướng về Tổ Kỳ, muốn Tổ Kỳ ôm nó.
Hiện giờ nhóc con đã tròn bốn tháng rồi, biết được cách dùng hành động biểu đạt vật mình muốn.
Tổ Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ bé trắng nộn nộn của Tiết Thiên Vạn, nhất thời nhẹ dạ đến rối tinh rối mù, cậu nhẹ nhàng nhéo một cái lên mặt con trai, mềm mềm dẻo dẻo, cảm giác cực kỳ giống mấy chiếc bánh mochi mà mấy ngày trước trợ lý đạo diễn mang đến.
"Con trai ngoan, ba ba phải làm việc." Tổ Kỳ cúi đầu ở trên gương mặt Tiết Thiên Vạn bẹp một cái, liền xoa xoa cái mũ lông xù xù trên đầu nhóc, "Chờ chút nữa ba ba quay lại chơi với con nhé."
Bên cạnh Vương Lục cùng trợ lý cùng đổ mồ hôi lạnh.
Bọn họ nghĩ thầm lời dỗ con nít này của Tổ Kỳ thật quen tai nha !? Nha đúng rồi... Vừa nãy cậu nói chuyện với Tiết tổng cũng là cái giọng dỗ con nít này
Lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Giác, hắn dĩ nhiên không cảm thấy có chút gì kì lạ cả, còn cười híp mắt nhìn Tổ Kỳ cùng con trai.
Vương Lục và trợ lý đứng ngổn ngang trong gió,đều có cảm giác tam quan đổ vỡ.
Những người có mặt cũng đều bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Đem Tiết Giác cùng Tiết Thiên Vạn an bài ổn thỏa, Tổ Kỳ liền rất nhanh tiến hành quay chụp.
Có lẽ là bắt nguồn từ tình yêu đối với diễn xuất, Tổ Kỳ lúc đóng phim luôn rất nghiêm túc, cũng không kêu khổ kêu mệt, phần lớn thời gian nghỉ ngơi, cậu đều bao trong áo khoác dày cộp đứng trước lò sưởi mà đọc kịch bản.
Song lần này lại khác, chỉ cần Vương Lục hô cut, Tổ Kỳ liền dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai vọt vào trong phòng nghỉ ngơi, có hai lần liền quần áo cũng không kịp đổi.
Mọi người thấy, không nhịn được trêu ghẹo nói: "Kỳ Kỳ, cậu có biết hay không cậu bây giờ rất giống như mấy ông chồng vợ quản nghiêm ấy."
Tổ Kỳ cười nhún vai một cái, không có phủ nhận.
Cậu chỉ là sợ Tiết Giác mang theo Tiết Thiên Vạn đang ở phòng nghỉ quá tẻ nhạt, mới rãnh rỗi liền bỏ chạy vào cùng hắn, chỉ là cũng không cần nói cho người ngoài nghe.
Đồng thời sự thực chứng minh, vô luận Tiết Giác đi tới chỗ nào cũng sẽ không quá tẻ nhạt, chờ hắn xử lý công tác một đống tiếp một đống, điện thoại công tác một cái tiếp một cái, sau đó Tiết Giác thấy rất phiền, trực tiếp đem điện thoại tắt máy.
Sau đó Tiết Giác ngước mắt nhìn về phía Tổ Kỳ, khóe miệng ngậm lấy ý cười, trong mắt hiện ra từng tầng từng tầng ánh sáng ôn hòa, hắn nói: "Lần này tốt rồi, chúng ta có thể yên tĩnh nói chuyện một chút."
Tổ Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ: "Vốn là em vào để nói chuyện phiếm cùng anh, lần này lại biến thành anh bỏ xuống công việc cùng em bà tám rồi."
Tiết Giác không để ý lắm: "Công tác thì cũng không xong một sớm một chiều, ngày mai lại làm tiếp."
Tổ Kỳ nói: "Chúng ta cũng có thể ngày mai lại nói...
"Kia không giống nhau." Tiết Giác cười tủm tỉm đánh gãy lời Tổ Kỳ, thừa dịp Tiết Thiên Vạn y a y a mà nắm lấy quần áo Tổ Kỳ, hắn nghiêng người tới gần Tổ Kỳ, hai người trán kề trán.
Bọn họ khoảng cách rất gần, hô hấp quấn quýt, ở trong không gian yên tĩnh, dường như có thể nghe tiếng tim đập của đối phương.
Vào giờ phút này, hai má Tổ Kỳ nóng bỏng, cậu cảm giác khí tức Tiết Giác thở ra mang theo nhiệt độ nóng rực, hấp đến cả khuôn mặt cậu đều ửng hồng.
Tổ Kỳ thậm chí theo bản năng muốn lui về phía sau một chút, ý thức được ý nghĩ này của mình, cậu vội vã cưỡng bách chính mình ổn định bất động, mạnh mẽ giương mắt cùng Tiết Giác đối diện.
Không thể phủ nhận, Tiết Giác có đôi mắt rất đẹp, dường như hổ phách được gột rửa bằng nước rửa tội, sạch sẽ, trong suốt, không hề có lẫn tạp chất.
Bên trong rõ ràng phản chiếu ra khuôn mặt hơi căng thẳng của Tổ Kỳ.
Lập tức, Tiết Giác nghiêng đầu ở trên môi Tổ Kỳ hạ xuống nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, dừng lại hai, ba giây, hắn liền hôn tới, hoàn toàn không cho Tổ Kỳ thời gian thở dốc.
Lần này hôn không còn là lướt qua liền dừng, hắn cẩn thận dùng đầu lưỡi cạy ra hàm rang của Tổ Kỳ, ở bên trong ɭϊếʍƈ láp một vòng, còn khẽ cắn nhẹ môi dưới của cậu.
Sau một hồi môi lưỡi quấn quýt, hai người hô hấp đều có chút ngổn ngang.
"Em xem, cảm giác hôn môi bây giờ cùng vừa nãy không giống nhau lắm." Tiết Giác không vội vã kéo dài khoảng cách, mà là dán vào môi mỏng của Tổ Kỳ mà nói.
Tổ Kỳ mặt hồng như mông khỉ, nửa ngày mới nghẹn ra một câu yếu ớt: "Anh nói thế nào đều có lý, em nói không lại anh."
Nói xong câu đó, Tổ Kỳ bất thình lình nghĩ đến lúc cậu và Tiết Giác mới gặp nhau ở làng du lịch, cậu dăm ba câu liền chọc Tiết Giác tức giận đến giơ chân, không khỏi cảm thán thế sự đổi thay.
Mày cũng có ngày hôm nay !
Tổ Kỳ âm thầm tự nhủ.
Lúc được Tiểu Đặng Tử ra khỏi phòng nghỉ, trên gương mặt Tổ Kỳ vẫn còn hai đám đỏ bừng, đôi môi có chút sưng, bên trong cặp mắt hoa đào hiện ra một mảnh hơi nước mông lung ánh sáng lộng lẫy.
Người tinh tường vừa nhìn liền biết ở trên người Tổ Kỳ vừa xảy ra chuyện gì...
Đáng tiếc cẩu độc thân như Tiểu Đặng Tử không hề phát hiện gì, còn kinh ngạc thốt lên một tiếng, chỉ vào Tổ Kỳ miệng nói: "Kỳ ca, miệng anh sao lại sưng lên vậy ? Không phải là bị muỗi chích đi "
Tiểu Đặng Tử vừa nói xong, vài nhân viên công tác đi ngang qua nhìn, trên mặt tất cả đều là ý tứ sâu xa.
Tổ Kỳ trầm mặc chốc lát: "... Đúng, một con muỗi bự."
Tiểu Đặng Tử vội la lên: "Em đi mua thuốc tiêu sưng cho anh."
"Không cần." Tổ Kỳ có thể cảm giác được mặt của mình hồng đến muốn chảy ra máu, cậu xấu hổ mà cắn răng nói, "Sẽ nhanh hết, cậu không cần để ý đến tôi."
Tiểu Đặng Tử luống cuống mà gãi đầu một cái: "Nhưng là..."
"Nhưng mà cái gì cậu đã làm xong công việc rồi à" Đoạn Khải không biết từ nơi nào nhô ra, vỗ một cái trên lưng Tiểu Đặng Tử, "Vẫn còn tư liệu chờ cậu đi làm kìa ,còn không mau đi."
Tiểu Đặng Tử như một làn khói chạy mất, thân hình bụ bẫm nhẹ tựa như yến.
Tổ Kỳ lặng lẽ liếc nhìn Đoạn Khải, phát hiện Đoạn Khải cũng tại tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, liền nhỏ như muỗi kêu mà nói : "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn." Đoạn Khải muốn nói lại thôi, xoắn xuýt một lúc lâu vẫn là ý tứ sâu xa đề nghị, "Người trẻ tuổi vẫn là nên khắc chế, ngày sau còn dài mà."
Tổ Kỳ nhất thời cứng ngắc tại chỗ.
Mãi đến tận Đoạn Khải đi xa, Tổ Kỳ mới tỉnh hồn lại, trong lòng fuck một tiếng.
Chỉ thân thân trên cái miệng mà kêu không khắc chế.
Dù sao thì cũng đã khắc chế hơn nhiều so với kẻ trong phòng vệ sinh mà bịch bịch ba ba đi !
Đêm nay tiến trình quay phim rất lâu, lúc kết thúc công việc cũng đã là hừng đông hơn bốn giờ.
Tổ Kỳ trong phòng nghỉ ngơi có bố trí giường nhỏ, cậu định để Tiết Giác nằm ở trên giường ngủ một giấc, kết quả khi cậu tẩy trang và đổi trang phục xong quay lại phòng nghỉ ngơi chỉ thấy Tiết Thiên Vạn đang nằm chổng vó ngủ say trên giường.
Đối diện nhóc con là bếp sưởi ấm vù vù, nhóc con đá chăn khỏi người, thân hình giang hình chữ đại, tư thế kia thoạt nhìn rất hiên ngang.
Tiết Giác ngồi tại trên ghế sô pha bên cạnh, đang cúi đầu xem điện thoại, phỏng chừng lại đang xử lý công việc.
Nghe tiếng bước chân của Tổ Kỳ, Tiết Giác chậm rãi ngẩng đầu,khi đối diện với tầm mắt Tổ Kỳ thì khẽ mỉm cười: "Hết bận "
"Ân, hết bận." Tổ Kỳ hút hút mũi.
Rõ ràng vừa nãy cậu ở trong nước lạnh như băng ngâm nửa tiếng cũng không thấy gì, lúc này nghe giọng Tiết Giác, lập tức cảm thấy được đôi mắt cùng mũi đều xót xót.
Như có thứ gì, thuận theo thân thể vẫn luôn hướng lên trên trào ra.
Chỉ là trong phút chốc, cảm giác chua chua xót xót tràn đầy cả khoang ngực.
Cậu đột nhiên có chút muốn khóc.
Không chỉ là do Tiết Giác đợi cậu đến 4h sáng, mà còn là vì đột nhiên cảm giác được không khí gia đình.
Tiết Giác đứng dậy, thở dài, đi tới nhẹ nhàng ôm chặt Tổ Kỳ, âm thanh trầm thấp lại mạnh mẽ: "Đi thôi, chúng ta đi trở về."
Tổ Kỳ khịt khịt mũi, gật đầu.
Lúc rời đi, bọn họ không tránh được lại trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
Tổ Kỳ đã quen thuộc từ lâu với ánh mắt của mọi người, Tiết Giác cũng không để ý những người khác thấy thế nào về hắn, bình tĩnh mà ôm Tiết Thiên Vạn đi.
Từ lần đầu tiên Tiết Giác xuất hiện ở trường quay, thì có nhân viên công tác lén lút đánh cược —— Tiết Giác ở đây lưu lại thời gian có thể không vượt quá một ngày.
Cơ hồ tất cả mọi người cho là Tiết Giác không tới một ngày liền sẽ rời đi, kết quả bọn họ đều thua, Tiết Giác trực tiếp ở chỗ này đến tận đêm 30.