Chương 14: Cơm tối
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Min
Sau khi xuất viện, Ôn Nhiên ở nhà nghỉ ngơi liên tiếp mấy ngày, ngoại trừ có một lần nôn nghén ra, thì cũng không xuất hiện thêm bệnh gì.
Ôn Nhiên lại hồi phục sự vui vẻ của mình.
"Ôn tiên sinh, mọi chuyện đều đã được xử lý thỏa đáng." Ôn Nhiên ở nhà đang không có việc gì chỉ ngồi xem kịch bản, thì nhận được tin nhắn từ trợ lý riêng.
Trợ lý Diệp Vĩ là trợ lý cá nhân của Thẩm Minh Xuyên. Người như Ôn Nhiên có cả trợ lý cả người đại diện, còn có cả một studio làm việc cho Ôn Nhiên vậy nên cậu không cần trợ lý cá nhân.
Thế nhưng chuyện này không thích hợp để cậu hay đoàn đội phía sau ra mặt, nên liền muộn trợ lý cá nhân của Thẩm Minh Xuyên tới hỗ trợ.
Sau tin nhắn ấy, cậu nhận được một đoạn video.
Ôn Nhiên ấn mở.
Ngay lập tức, âm thanh chu chéo giống như bị heo bị giết truyền thẳng vào trong tai: "Đừng đánh, cứu mạng, đừng đánh, a a, tôi sẽ đưa tiền cho các người, van cầu các người đừng đánh nữa."
Ôn Nhiên xem vài giây, thấy thật tẻ nhạt và vô vị liền tắt nó đi.
Nhân vật chính trong đoạn video đó chính là người đại diện trước kia của cậu. Ôn Nhiên không mang thù với kẻ ấy, sau khi kết hôn với Thẩm Minh Xuyên, cậu đã thành Phượng Hoàng đậu cành cao, trừ bỏ việc sảng khoái hủy bỏ hợp đồng với công ty quản lý cũ, cùng với việc giải thoát khỏi cảm giác ghê tởm khi không bao giờ phải giáp mặt với người đại diện kia nữa, thì cậu cũng chưa từng định trả thù gã.
Hơn nữa thời điểm đó cũng chỉ dựa vào Thẩm Minh Xuyên mà cáo mượn oai hùm, nên cũng không muốn trả thù, mặt khác là công việc cũng quá bận, cậu liền đem việc này mắc lại đó.
Bây giờ bởi vì cơn ác mộng ấy ập về, hình ảnh đầy phẫn uất đấy rõ mồn một trước mặt cậu. Tên đại diện ấy, quản lý ở dưới tay đều là những nghệ sĩ không nổi, bình thường vẫn hay dẫn mối, công việc tương tự như chuyển thẻ phòng. (*)
(*) Dẫn mối và chuyển thẻ phòng ở đây đều ám chỉ đến việc mua bán mại ɖâʍ.
Liên hợp trong giới này chính là những CEO sắc dục huân tâm (*) hoặc là những kẻ có tiền, không biết đã gây ra bao nhiêu tai họa cho những con người cùng đường như Ôn Nhiên.
(*) Sắc dục huân tâm "色欲熏心": ȶìиɦ ɖu͙ƈ che mờ con tim.
Ôn Nhiên không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, làm việc này, đó chính là quy tắc sinh tồn của những kẻ làm người đại diện như gã.
Hiện giờ tìm người giáo huấn gã một chút, coi như vì dân trừ hại.
Ôn Nhiên nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho người trợ lý: Tôi không muốn nhìn thấy gã xuất hiện trong giới này nữa, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì.
Trợ lý rất nhanh đã nhắn lại: Tôi đã hiểu, Ôn tiên sinh, tôi sẽ lo liệu ổn thỏa.
Ha ha, sao mà lại như là đang trà trộn vào thế giới ngầm thế này, Ôn Nhiên nhìn thoáng qua nhật kí tin nhắn, buồn cười nghĩ, không ngờ rằng bản thân mình lại có một ngày giang hồ như vậy.
Nhưng thật sự là rất thích, a ha ha ha ha ha.
"Anh Nhiên, anh có chuyện gì mà cao hứng vậy?" Tiểu Lâm đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Ôn Nhiên ôm di động cười tươi như hoa thì hỏi.
Cậu nhóc này mấy ngày nay đều ở đây để chăm sóc cậu, cũng thuận đường cùng cậu đối kịch bản và sắp xếp những thứ cậu muốn mang theo khi tiến vào tổ phim, thời gian hai tháng là rất dài, hiện tại phải phòng ngừa rét tháng ba, quay đến tầm giữa hoặc cuối tháng năm, không chừng đến lúc đó lại nóng, vượt qua hai mùa, cho nên quần áo của cả mùa đông và mùa hè đều phải chuẩn bị đủ.
Tiểu Lâm là một trợ lý nam, thu dọn đồ đạc rồi chăm sóc Ôn Nhiên, mọi chuyện đều không thành vấn đề, quan trọng là còn có thể cùng Ôn Nhiên đối lời thoại và chơi game, tinh thông các loại kĩ năng, vô cùng toàn năng, được Ôn Nhiên rất coi trọng.
"Đang cười một kẻ ngốc thôi." Ôn Nhiên cười nhạo gã.
Tiểu Lâm cũng thức thời mà không hỏi nhiều, trái lại nói: "Đúng rồi, dì giúp việc bận chuyện gia đình, dì ấy nói chắc không thể đến làm cơm tối, vậy buổi tối để em đi mua cơm mang về hay là ra ngoài ăn ạ?"
Bây giờ Ôn Nhiên đối mặt với chuyện ra ngoài ăn cơ chút bóng ma, chủ yếu là vì nỗi sợ đau của ngày hôm đó. Cậu chưa từng biết là đau dạ dày cũng có thể dày vò tới như vậy, ch.ết đi sống lại, thậm chí là sống không bằng ch.ết.
"Hâm nóng lại đồ ăn trưa cũng được, không để qua đêm thì chẳng sao cả."
"Em thấy không nên đâu anh Nhiên, Thẩm tiên sinh mà biết chắc đánh ch.ết em mất." Tiểu Lâm cực kì sợ Thẩm Minh Xuyên.
"Cậu sợ gì chứ, anh ấy cũng đâu có biết."
"Đừng đừng đừng, không biết chừng đồ ăn buổi trưa dì giúp việc đều đổ đi hết rồi ấy chứ. Hầy! Nếu anh không ghét bỏ em làm cơm khó ăn thì em nấu cho anh cũng được, món trứng chưng cà chua em cũng có thể làm."
"Anh còn chưa muốn ch.ết, cảm ơn." Ôn Nhiên không chút nghĩ ngơi mà cự tuyệt, cái khác cậu không biết, nhưng cơm Tiểu Lâm nấu thì có thể hạ độc ch.ết người khác, trứng chưng cà chua có khi còn nhằn ra cả vỏ trứng.
Có điều, tự mình nấu cơm, dường như cũng không phải là sự lựa chọn tồi.
Ôn Nhiên từ bé đã được mẹ Ôn rèn luyện tay nghề, nấu đồ ăn rất khéo, nhưng cậu cực kì ghét việc rửa bát, cho nên thà đi ăn ở ngoài còn hơn là phải dọn dẹp.
Nhưng mà bây giờ có Tiểu Lâm ở đây mà không phải sao.
Ôn Nhiên nghĩ vậy thấy khá là khả thi, liền chảy nước miếng khi nghĩ đến một dãy thực đơn, bảo Tiểu Lâm đi chợ mua nguyên liệu về để cậu nấu ăn.
Hiệu suất làm việc của Tiểu Lâm rất cao, mới đi ra ngoài được nửa tiếng đã mang theo túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn trở về.
Ôn Nhiên nấu cơm, Tiểu Lâm trợ thủ, rất nhanh đã làm xong cơm tối. Măng tây xào tôm bóc vỏ (1), bánh tổ xào cua lông (2), ức bò hầm cà chua (3), giá đỗ xào chua ngọt, cùng canh sườn ngô (4).
Lúc đầu Tiểu Lâm không ôm kỳ vọng gì, kết quả nhìn thấy một mâm cơm đầy đủ hương vị thế này thì nước miếng chảy ròng ròng, đợi đến món ăn cuối cùng được bưng lên, liền vội vàng chuẩn bị cầm bát muốn ăn.
Nhưng trời không chiều lòng người, cậu nhóc vừa mới ngồi xuống, lại nghe thấy tiếng "lạch cạch" mở cổng.
"Để em đi xem là ai." Tiểu Lâm bỏ đôi đũa mình mới cầm xuống, chạy ra phòng khách nhìn, đợi đến khi thấy rõ là ai rồi thì cả người nhất thời đều không ổn lắm.
Tiểu Lâm gần như là cùng tay cùng chân mà chạy lại: "Anh Nhiên, chuyện kia, là Thẩm tiên sinh đã về rồi, em đi trước đây."
"Anh ấy về rồi à?" Ôn Nhiên cũng rất bất ngờ, Thẩm Minh Xuyên nói là ngày mai mới về được, vậy mà lại về sớm trước một ngày.
"Vâng, không phải nói ngày mai mới về sao, em em em em, em đi đây." Tiểu Lâm nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, cậu nhóc thật sự rất sợ Thẩm Minh Xuyên.
Ôn Nhiên nhìn dáng vẻ của nhóc nhịn không được cười ra tiếng: "Sao lại làm như chúng ta đang yêu đương vụng trộm vậy hả."
Tiểu Lâm rất nhanh liền đáp: "Yêu đương vụng trộm cũng không đáng sợ bằng đối mặt với Thẩm tiên sinh, em chuồn trước nha anh Nhiên, bát đũa anh không muốn rửa thì anh cứ để đó mai em qua sẽ dọn."
Lúc này Thẩm Minh Xuyên đã đi vào tới phòng khách, hắn đặt hành lý qua một bên, nghe thấy tiếng động trong phòng ăn thì liền nhấc chân đi qua, trên đường còn đụng phải Tiểu Lâm đang chạy trối ch.ết, hắn buồn bực hỏi Ôn Nhiên: "Trợ lý của cậu sao lại trốn nhanh như vậy?"
"Có lẽ là vì sàn nhà chúng ta làm nóng bỏng chân nhóc ấy đấy," Ôn Nhiên đâu dám trả lời là vì bị anh dọa chứ, thuận miệng nói đùa, rồi lại hỏi, "Không phải mai anh mới về sao?"
"Hôm nay chờ ở phía bên đó cũng không có việc gì, nếu sáng mai mới về thì sẽ làm chậm trễ nửa buổi đi làm của tôi."
".........." Đúng là lời của một kẻ cuồng công việc như Thẩm Minh Xuyên sẽ nói.
"Vậy anh ăn cơm tối chưa, tôi có làm hai phần, cùng nhau ăn không?"
"Cậu làm?" Thẩm Minh Xuyên nhíu mày, "Dì Trần đâu?"
"Nhà dì ấy có việc nên xin phép nghỉ, Thẩm tổng, đừng có coi tôi là người tàn tật cần phải chăm sóc nữa có được không vậy, nấu cơm chỉ là chuyện nhỏ thôi, tất nhiên là không thành vấn đề với tôi."
Thực ra Thẩm Minh Xuyên sợ Ôn Nhiên lại tự làm... khụ khụ, tự làm bản thân mình phải nhập viện lần nữa, dù sao thì cũng là vì ăn thịt tự nướng không chín ngoài quán mà đã phải nhập viện rồi.
Lần trước lúc ở trên núi cậu cũng từng nấu cơm rồi, nhưng Thẩm Minh Xuyên nghĩ đấy là nhờ công của bà Tôn, cậu hơn phân nửa chỉ là hỗ trợ mà thôi.
Thế nhưng nhìn vào mấy món ăn, bề ngoài cũng có vẻ là không tồi. Hắn mới xuống máy bay, căn bản là bữa cơm trên máy bay cũng vô cùng khó nuốt, bụng rất chính đang mà kêu vang, hiện giờ thấy một bàn mỹ thực thế này, nước miếng cũng không khống chế được mà muốn chảy cả ra.
Thẩm Minh Xuyên ngồi xuống chỗ mà lúc trước Tiểu Lâm mới ngồi: "Vậy tôi phải nếm thử chút trù nghệ của đại minh tinh mới được."
Tiểu Lâm còn chưa kịp ăn, bát đũa vẫn sạch sẽ, hắn gắp một miếng bánh tổ lên ăn, rồi lại gắp một miếng ức bò, thực sự bất ngờ là mùi vị của cả hai món đều không tồi.
Ôn Nhiên chờ mong mà nhìn hắn: "Thế nào, Thẩm tiên sinh, xin hỏi trù nghệ của tôi có thể so sánh được với đầu bếp của anh không?"
Đối với sự kén ăn của Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên cũng có biết qua, nghe nói cơm trưa của hắn đều là do đầu bếp riêng nấu, bởi vì hắn không quen ăn đồ của căng tin công ty, đồ ăn bên ngoài thì có thể không sạch sẽ.
"So với đầu bếp à, nếu bảo trình độ ngang bằng thì là đề cao quá, nhưng kĩ năng này bổ sung thêm vào vai diễn Thẩm phu nhân thì có thể tăng lương."
"Hầy, thế này rốt cuộc là khen ngợi hay chê bai đây?"
Thẩm Minh Xuyên cũng không tiếp tục đề tài này: "Chuyên tâm ăn cơm đi, nói chuyện trong lúc ăn sẽ bị đau dạ dày đó."
".........." Ông già.
Vì thế hai người yên lặng mà ăn xong cơm tối, Thẩm Minh Xuyên chắc chắn sẽ không rửa bát, Ôn Nhiên lặng lẽ dọn bát đũa mang vào trong bếp --- Cậu cũng không muốn rửa, đơn giản là ngâm chúng vào trong xà phòng, chờ ngày mai dì giúp việc sẽ tới rửa.
Chính là vô sỉ như vậy, chính là không biết xấu hổ như vậy đấy.
"Cốc cốc cốc."
Ôn Nhiên vừa mới ngâm bát đũa vào nước xong, chuẩn bị lau khô tay thì sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa, Ôn Nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Minh Xuyên đang tựa vào khung cửa, một tay cầm ly rượu vang, một tay đút ở túi quần.
Vị tổng tài đại nhân có một ưu thế về dáng người, còn nhiều dáng pose hơn cả các minh tinh, chỉ cần tùy ý đứng như vậy thôi cũng có thể chụp một chùm ảnh đặc tả tư thế để đưa lên bìa tạp chí.
Ôn Nhiên thấy may mắn vì bản thân không phải nhan khống, nếu không với diện mại xuất chúng này của Thẩm Minh Xuyên, căn bản là không thể chống cự được.
Thẩm Minh Xuyên sẽ không vô duyên vô cứ mà tìm cậu nói chuyện, nhất định là phải có việc gì đó nói với cậu.
"Đồ của cậu khá thú vị đấy." Thẩm Minh Xuyên nhìn lướt qua chiếc tạp dề cậu đang mặc, mỉm cười nói.
"........."
Ôn Nhiên hai tay đang đầy bọt xà phòng đưa mắt xuống nhìn cái tạp dề, nhất thời hai bên tai nóng bừng lên, đây là tạp dề mà dì giúp việc thường dùng.
Cũng không biết dì ấy dùng tâm thái gì thẩm mỹ gì mà lại có thể mua một chiếc tạp dề màu hồng nhạt, trên tạp dề còn in hình mèo Hello Kitty rất lớn, quả thực là nữ tính đến không còn gì nữ tính hơn.
Một người đàn ông to cao như cậu mặc vào, mặc dù không thể nói là khó coi, nhưng cũng có cảm giác rất vi diệu.
Ôn Nhiên cũng đâu có muốn vậy, nhưng cái tạp dề nào của dì ấy cũng kiểu kiểu giống thế, cái này đã là ít khoa trương nhất rồi.
"Đây là đồ dì Trần mua, hôm nay tôi nấu cơm nên mượn để dùng."
Ôn Nhiên ra vẻ bình tĩnh mà giải thích, tận lực giả vờ như chẳng có chuyện gì, trong đầu lại nghĩ phải ném ngay cái tạp dề dở hơi này vào thùng rác, đúng là thứ quái quỷ.
"Con mắt của dì ấy thật không tồi." Thẩm Minh Xuyên tiếp tục nói.
Anh mới là con mắt không tồi, cả nhà anh con mắt không tồi!
Ôn Nhiên chửi thầm đến đấy, lại cảm thấy có gì đó sai sai, nếu chửi cả nhà thì chả phải là chửi luôn cả mình à.
"Xem ra là anh rất thích cái kiểu này nhỉ Thẩm tiên sinh, nếu không thì để tôi cởi ra cho mặc anh đỡ nghiện nha?" Ôn Nhiên châm chọc hắn.
"......." Thẩm Minh Xuyên bị cậu làm cho nghẹn một chút, suýt chút nữa là tự mình sặc rượu, "Tôi không cần, cậu mặc nó trông hợp hơn."
Ôn Nhiên nhịn cười đáp: "Cũng không nhất định là thế, chưa thử làm sao đã biết được, nói không chừng lại có kinh hỉ ấy chứ."
Nói xong, trong đầu Ôn Nhiên liền tưởng tượng ra bộ dạng Thẩm Minh Xuyên xụ mặt mặc cái tạp dề này, chắc chắn là cực kì thú vị, cậu có chút chờ mong xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Thẩm Minh Xuyên phải sợ cậu, hắn nhấp một ngụm rượu, cũng làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra mà nhảy sang đề tài tiếp theo: "Bao giờ thì cậu vào đoàn phim, ba mẹ tôi bên kia muốn qua để sang dặn dò cậu."
Nhảy đề tài nhanh vậy, Ôn Nhiên nhướn mày, đáp: "À, cảm ơn, thứ hai này tôi bay... Anh thực sự không muốn thử mặc cái tạp dề này?"
Vẫn còn bám lấy cái đề tài này phải không, Thẩm Minh Xuyên lấy cái điện thoại từ túi quần ra: "Tôi chụp ảnh up Weibo."
"Đừng đừng đừng." Ôn Nhiên lập tức sợ hãi, cái này mà up lên Weibo, thì cậu khỏi phải sống nữa, cậu vội vàng biết sợ mà làm lành, "Ba ba em sai rồi mà ba ba."
Ôn Nhiên gọi một tiếng "ba ba" khiến thân tâm của Thẩm Minh Xuyên rất vui sướng, hắn cất điện thoại đi, rất hào phóng mà tha cho cậu.
"Gần đây tôi khá bận, phải qua một thời gian nữa mới rảnh rỗi để tới tham ban được," Thẩm Minh Xuyên nói thêm, "Đừng quên chuyện cậu đã đồng ý với tôi, tôi không hi vọng ở nhà lại nghe được tin tức không tốt từ cậu."
Để làm ra vẻ họ rất ân ái, trong khoảng thời gian Ôn Nhiên quay phim, chắc chắn Thẩm Minh Xuyên sẽ tới một lần, hoặc là tiễn cậu tới đoàn phim, hoặc là tới tham ban, còn phải nhìn vào tâm trạng và lịch trình của Thẩm Minh Xuyên.
"Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt con của anh."
Thẩm Minh Xuyên khẽ mỉm cười: "Cũng phải tự chăm sóc tốt bản thân mình nữa."
Hả? Ôn Nhiên ngừng tay lại.
Từ sau sự kiện đau dạ dày kia, Thẩm Minh Xuyên bỗng nhiên quan tâm tới cậu nhiều hơn, mấy ngày đi công tác này, mỗi ngày đều cố định gọi về một cuộc điện thoại, lo lắng về tình trạng cơ thể cậu, vô cùng để tâm.
Nếu là trước kia, làm sao hắn lại có thể quan tâm khi tiến vào đoàn phim cậu có chăm sóc tốt bản thân mình hay không cơ chứ, có khi ngay cả ngày cậu vào đoàn phim hắn cũng chẳng biết.
Ở trong lòng, Ôn Nhiên tự thuyết phục chính mình, đây chỉ là do Thẩm Minh Xuyên bị sự kiện cậu đau dạ dày dọa sợ thôi, nhắc nhở bản thân không được nghĩ nhiều, Thẩm Minh Xuyên thực sự chẳng coi cậu là gì cả đâu, từ lúc kết hôn bây giờ đã ba năm rồi, muốn làm gì thì đã làm rồi, còn phải chờ đến bây giờ sao?
Cũng có thể vì xuất phát từ sự quan tâm của Thẩm Minh Xuyên, hơn nữa trong khoảng thời gian này hai người có quá nhiều tiếp xúc, làm Ôn Nhiên không nhịn được mà trong lòng trở nên nhộn nhạo, thiện cảm đối với Thẩm Minh Xuyên cũng vì thế mà từ từ tăng lên.
Cậu cảm thấy, mình đúng là hết thuốc chữa rồi.
Cái vụ gọi "Ba ba" đổi xưng hô thành em cho nó đỡ vướng mắc tí thôi =))
(1) Măng tây xào tôm bóc vỏ
(2) Bánh tổ xào cua lông
(3) Ức bò hầm cà chua
(4) Canh sườn ngô