Chương 34: Bị thương

Editor: Min
Sự tình phát sinh quá đột ngột, không ai chú ý tới mọi chuyện đã xảy ra như thế nào, khi phản ứng lại được thì đã thấy cánh tay phải của Thẩm Minh Xuyên bị thương do đèn pha lê treo trên trần rơi xuống, mặt cũng bị thương do quệt phải, trường quay biến thành thảm trạng.
"Em không sao chứ?"


Phản ứng đầu tiên của Thẩm Minh Xuyên là kiểm tr.a người trong lòng, xác định cậu không có bất cứ thương tích gì sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nhủ thầm trong lòng là thật có hàng vạn may mắn là hắn đang ở đây, vạn nhất hôm nay hắn không tới đây, vạn nhất phản ứng của hắn chậm hơn một chút, vạn nhất...


Từng hậu quả của sự vạn nhất ấy hắn đều không thể tiếp thu, Thẩm Minh Xuyên cảm thấy trên cánh tay đau đớn, may mà người bị thương là hắn.
Ôn Nhiên bị sợ không hề nhẹ, cậu lo lắng lách người ra từ trong lòng Thẩm Minh Xuyên, hỏi hắn: "Anh bị thương ở đâu?"


"Ở trên tay, không có vấn đề gì đâu." Thẩm Minh Xuyên cười với cậu, trên mặt còn mang theo vết xước chảy máu do bị quệt qua, "Em đừng di chuyển, trên giường toàn là thủy tinh thôi, di chuyển sẽ bị cắt phải đó."
Hai tay Ôn Nhiên run lên: "Anh đúng là..."


Cậu rất muốn nói hắn là đồ ngốc, cái đèn chùm lớn như vậy, vạn nhất rơi vào đầu thì phải làm sao bây giờ, hắn có nghĩ tới hậu quả hay không.


Nhân viên công tác bắt đầu ba chân bốn cẳng đi tới hỗ trợ lấy cái đèn ra, cũng may cái đèn kia không phải treo ở vị trí trung tâm, trọng lượng của cái đèn ấy không phải quá lớn, có rơi xuống cũng không đến mức có vết thương trí mạng.


available on google playdownload on app store


Nhưng để căn phòng này có vẻ cao cấp hơn, trần đã được nâng lên cao hơn những căn phòng bình thường, đèn chùm pha lê lớn như vậy rơi trúng cánh tay, hậu quả cũng không hề lạc quan được.


"Ở đây không nên có nhiều người vây xung quanh như vậy, còn thấy chưa đủ loạn sao. Cậu, cậu và cả cậu nữa ở lại, người khác đi ra ngoài." Tổng giám đốc Từ thấy tất cả đều ùa vào phòng như ong vỡ tổ liền trầm mặt ngăn lại.


Vốn là Đàm Mai đang ở bên ngoài lại nghe có xảy ra sự cố, cả người choáng váng tưởng như ngất, may đúng lúc Tiểu Lâm đỡ chị lại mới không có vấn đề gì. Chị nện đôi giày cao gót nhanh chóng đi vào, xác định được nguyên nhân sự cố và mức độ bị thương xong mới trấn định lại được.


"Đỡ Thẩm tổng sang phòng sát cách để ngồi nghỉ ngơi, Tiểu Lâm cậu chăm sóc cho Tiểu Nhiên, cẩn thận đừng để thủy tinh cắt vào người cậu ấy." Với sự cố trước mắt, so với người khác thì Đàm Mai trấn tĩnh hơn cả, sắp xếp mọi thứ đâu ra đó.


Ôn Nhiên xuống giường mang giày vào đi sang phòng bên cạnh để nghỉ ngơi, trong đấy ngoại trừ tổng giám đốc Từ, đạo diễn và một nhân viên công tác có biết sơ qua về kiến thức cấp cứu, thì những người khác đều phải ở bên ngoài.


Áo sơ-mi trắng của Thẩm Minh Xuyên nhanh chóng nhuốm đầy máu, Ôn Nhiên thấy đỏ một mảng như vậy, cả người cũng không cảm thấy ổn, cậu cũng chưa thể biết được vết thương của hắn nặng cỡ nào, trong lòng quặn đau từng cơn.


Ngay cả bé cưng trong bụng cậu dường như cũng có chung cảm giác như thế, rất không an tâm mà chuyển động.
"Phiền phức, mau đi tìm một cái kéo, trước tiên phải cắt ống tay áo của Thẩm tổng ra đã." Vị nhân viên công tác kia phân phó.


Tiểu Lâm chạy đi tìm kéo, hai người hợp lực hỗ trợ giúp anh ta cắt ống tay áo ra rồi cầm máu, ống tay áo vừa được cắt ra thì tình trạng vết thương còn thảm hơn rất nhiều so với những gì Ôn Nhiên tưởng tượng, ở trên tay không chỉ bị cắt một vết lớn, từ cánh tay kéo về phía lưng cũng bị bầm tím, có vài chỗ còn bắt đầu sưng lên, không biết phần khớp xương có bị thương tổn hay không.


Thẩm Minh Xuyên đưa cánh tay không bị thương của mình ra dắt Ôn Nhiên, nhìn bộ dáng đau lòng đến độ muốn khóc lên của cậu, hắn dỗ dành: "Anh không sao mà, những vết thương nghiêm trọng hơn anh cũng từng trải qua rồi, sao lại làm ra dáng vẻ như góa bụa vậy?"


Lời hắn nói chủ yếu chỉ là để đùa vui, nhưng lại không chọc cười được Ôn Nhiên. Trong lòng cậu giờ vẫn còn đang sợ hãi, cậu buồn buồn đáp: "Em còn lâu mới để anh biến em thành góa phụ."
"Anh cũng không nỡ để em thành góa phụ." Ngón tay Thẩm Minh Xuyên khẽ gãi vào lòng bàn tay cậu.


Mấy người trong phòng đang làm việc của mình đâu ra đó, cứ vậy lặng lẽ bị đút cho một mồm cẩu lương.
Bây giờ đang đúng giờ tan tầm nên tất cả cùng bị vây ở vấn đề kẹt xe, may là trường quay rất gần bệnh viện, xe cứu thương không ngừng tăng tốc, chỉ mất 20 phút đã chạy tới nơi.


Đến bệnh viện rồi, bác sĩ thấy vết thương đã được xử lý cơ bản, không tiếp tục chảy máu, trước tiên cho hắn đi chụp X-quang, kiểm tr.a xem xương có bị thương tổn không.


"Xương hơi bị nứt, cũng không quá nghiêm trọng nên không cần bó bột, bình thường chú ý nghỉ ngơi và bôi thuốc là được, nhưng mà vết thương ngoài thì tương đối nghiêm trọng, phải lấy hết những mảnh vụn thủy tinh ra rồi khâu vết thương lại tránh uốn ván." Bác sĩ nhìn kết quả chụp X-quang rồi nói.


Cấu tạo của cái đèn chùm kia là có sáu chụp đèn thủy tinh cùng với khung inox, góc cạnh bén nhọn lại rơi từ một nơi cao như vậy, toàn bộ cánh tay thậm chí là cả trên lưng của Thẩm Minh Xuyên đều bị đâm vào tạo thành những vết thương rất sâu.


Có vết thương còn để lại rất nhiều mảnh vụn thủy tinh ở bên trong, cần phải lấy hết chúng ra.
"Có phải là vô cùng nghiêm trọng không ạ?" Ôn Nhiên thấy Thẩm Minh Xuyên đau đến cau mày thì lo lắng hỏi.


Bác sĩ cẩn thận khử trùng vết thương của hắn, đáp: "Nghiêm trọng thì cũng không tính là nghiêm trọng, dù sao cũng chỉ là bị thương ngoài da, chỉ là phải chịu đau một chút ở ngoài da."
"Vậy xin bác sĩ làm nhẹ thôi ạ."


Bác sĩ cười nói: "Nhặt mảnh vụn thủy tinh và khử trùng thì không có cách để làm không đau được, hơn nữa vết thương của Thẩm tiên sinh còn lớn như vậy, chờ tôi sẽ tiêm cho một liều thuốc tê là ổn."
"Làm phiền ngài."


Sau khi tiêm thuốc tê thì sự đau đớn của Thẩm Minh Xuyên cũng được giảm đi rất nhiều, Ôn Nhiên nhìn bác sĩ gắp từng mảnh thủy tinh ra sau đó khử trùng, khâu vết thương, bôi thuốc, băng bó.


Mới xử lý được một nửa, bên ngoài liền truyền tới một trận tranh cãi ầm ĩ. Đàm Mai áy náy gõ cửa nói: "Phó tổng giám đốc Tiết của Thân Bối Bối và Phương nhị thiếu tới, muốn gặp Thẩm tổng, Thẩm tổng ngài xem..."


Cha của Phương Sầm Thu đúng lúc này lại đi công tác, bởi vậy cử Phó tổng Tiết tới đại diện để thăm hắn.
"Trước tiên không gặp, cứ nói là giờ không tiện."


Đúng là hắn đang tiến hành tiểu phẫu để gắp những mảnh thủy tinh ra, hoàn toàn có lý do để không tiếp khách, chẳng cần thiết bởi vì đó là người quen mà tạo thành trường hợp đặc biệt.


Vả lại, vốn dĩ Ôn Nhiên không thích Phương Sầm Thu, ngày hôm nay cậu lại vừa bị hoảng sợ cùng khó chịu, càng không thể để cho cậu thấy không thoải mái.
Về phần nguyên nhân sự cố, hắn tin rằng đối phương sẽ cho mình một lời giải thích thỏa đáng.
Đàm Mai đáp: "Được."


Đợi tới khi toàn bộ các vết thương đều được xử lý ổn thỏa, thuốc gây tê cũng bắt đầu tan dần, những đau đớn của các vết thương bắt đầu lan dần ra.


"Có phải bây giờ bị đau hơn rồi không?" Ôn Nhiên thấy Thẩm Minh Xuyên đau đến mức cứ nhíu chặt mày lại, liền hỏi bác sĩ, "Có các nào để giúp anh ấy đỡ đau hơn không bác sĩ?"


Bác sĩ tháo khẩu trang, đáp: "Lát nữa tôi sẽ đưa thuốc giảm đau, nếu thực sự đau đến không chịu được thì uống một viên, nhưng không được ỷ lại vào thuốc, nếu có thể chịu được thì cố gắng chịu một chút."


"Không cần đâu," Thẩm Minh Xuyên trấn an vỗ vỗ lưng Ôn Nhiên, "Em đừng lo, đây là do thuốc tê vừa hết hiệu lực nên anh anh có chút không thích ứng được thôi, chỉ hơi đau ấy mà."


Ôn Nhiên vẫn không yên lòng, cậu nhờ bác sĩ giải thích xem khi về nhà thì được ăn cái gì không được ăn cái gì, dự định sẽ chuẩn bị thật tốt cho hắn.


Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ thì cũng đã 10 giờ đêm, ý của bác sĩ là muốn hắn ở lại viện để quan sát cả đêm, Thẩm Minh Xuyên lại khăng khăng muốn về, bác sĩ cũng không tiện gò ép, chỉ dặn hắn không được động nước, chú ý nghỉ ngơi và đổi thuốc, đồng thời dặn hắn phải nhớ tới bệnh viện để tiêm thuốc chống viêm, rồi mới thả người đi.


Áo sơ-mi trước đó của Thẩm Minh Xuyên đã bị phá nát đến không thể nát hơn, trợ lý sinh hoạt đã mang tới một chiếc sơ-mi khác sạch sẽ, bởi vì cánh tay phải bị thương nên chỉ có thể mặc một bên, còn để bên kia thì để trần.


Một bộ dáng buồn cười như vậy, nhưng khoác ở trên người Thẩm Minh Xuyên lại trông rất thời thượng, gợi cảm cá tính. Thẩm Minh Xuyên mặt không đổi sắc đi qua hành lang bệnh viện viện, cũng khiến không ít người nhìn ngoái theo.


Nếu không phải vết thương trên cánh tay và lưng của hắn rất nổi bật, nói không chừng còn có người lầm tưởng đây là kiểu thời trang mới của năm nay.


Nhưng có lẽ do khí tràng trên người hắn quá mạnh, lại thêm cánh tay đang bị thương, Ôn Nhiên thấy hắn như vậy quá bắt mắt, cậu sợ nếu hắn bị nhận ra thì sẽ gặp phiền phức, hiện tại bọn họ không đủ lực để ứng phó với bất kì một kiểu người nào dù là cẩu tử hay là fan.


Vì vậy Ôn Nhiên đeo cho Thẩm Minh Xuyên một cái kính râm, với cái cách ăn mặc khí phách như vậy, giống y hệt một thái tử gia của hắc băng nào đó vừa trải qua một cuộc thanh trừng đẫm máu vậy.


Có vài người vừa nhìn thấy họ liền né sang đường khác, thậm chí Ôn Nhiên còn để ý thấy có một bệnh nhân đang ngồi xe lăn phải trợn tròn cả mắt, còn giục cô y tá đang đẩy xe là mau đeo bình dưỡng khí cho mình.


Vốn dĩ trong lòng Ôn Nhiên đang vô cùng gấp gáp thấy cảnh ấy lại không nhịn được cười, liền tháo khẩu trang của mình đeo cho hắn: "Tốt nhất là anh đừng dọa người khác nữa."


"Anh mà đeo thêm vòng vàng với ngậm điếu thuốc, chắc là bọn họ sẽ phải báo cảnh sát mất." Thẩm Minh Xuyên có chút cạn lời, hắn lớn lên trông đâu có dữ tợn như thế.


"Anh tính làm anh Xuyên đại ca xã hội đen sao?" Ôn Nhiên tưởng tượng đến cảnh Thẩm Minh Xuyên đeo vòng vàng còn ngậm thuốc lá, nói không chừng còn rất thời thượng đó nha.
Thẩm Minh Xuyên vẫn mặt không đổi sắc đáp lại: "Là ông xã xã hội đen của em."
"..."


Hai người nói đùa vài câu, Ôn Nhiên bỗng nhận ra đường mà Thẩm Minh Xuyên dẫn mình đi không phải là lối ra ngoài, liền hỏi hắn: "Ơ? Chúng ta không về nhà sao?"
"Tới khoa sản trước." Thẩm Minh Xuyên trả lời ngắn gọn.


Hắn để ý thấy Ôn Nhiên vẫn luôn cau mày xoa bụng, trải qua một trận hoảng sợ cao độ như vậy, lại còn chạy ngược chạy xuôi, nhất định là sẽ ảnh hưởng tới bé con.
Cho nên phải đi khám mới có thể yên tâm được.


Bởi vì vết thương của Thẩm Minh Xuyên khi đó nên bản thân Ôn Nhiên cực kì căng thẳng, nhưng do một lòng lo lắng cho hắn nên hoàn toàn quên mất mình đang cảm thấy có chút không khỏe, bây giờ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi cậu mới giật mình nhận ra bụng có hơi khó chịu.


Bác sĩ sản khoa sau khi kiểm cho cậu xong thì nghiêm túc nói: "Sản phụ tâm tình lo lắng quá độ cho nên thai nhi cũng bị ảnh hưởng bởi sự căng thẳng ấy, đang mang thai mà lại lăn qua lăn lại nhiều như vậy, con khỏe mới là lạ đấy, hai người là ba, phải để tâm tới điều này chứ."


"Bé con không việc gì chứ bác sĩ?" Ôn Nhiên lo lắng hỏi.
"Không sao không sao," Bác sĩ thấy cậu khẩn trương như vậy, nói, "Cậu đừng lo lắng quá, lần này ngàn vạn lần phải chú ý khống chế tâm tình của mình, đừng nên lo lắng khẩn trương quá, mọi chuyện cứ phải thoải mái lên."


"Vâng," Ôn Nhiên cười cười, hít thật sâu rồi thở phào một hơi, "Tôi sẽ nghe lời bác sĩ dặn dò thật cẩn thận."
"Cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng có lăn qua lăn lại nhiều," Bác sĩ liếc nhìn Thẩm Minh Xuyên, ý vị thâm trường nói, "Làm ba rồi, cũng phải cẩn thận một chút."
Ôn Nhiên, Thẩm Minh Xuyên: "...."


Lời này nghe thế nào cũng thấy là lạ.
Về đến nhà là đã hơn 11 giờ, ngày hôm nay Ôn Nhiên vốn đã mệt mỏi, trải qua một trận dằn vặt thì đã mệt lại càng mệt hơn, nhưng tay của Thẩm Minh Xuyên bây giờ bất tiện, Ôn Nhiên phải chăm sóc việc tắm rửa cho hắn.


Ôn Nhiên sốc lại tinh thần, phải giúp Thẩm Minh Xuyên tắm rửa qua một chút.
"Ngày mai tắm cũng được," Thật ra Thẩm Minh Xuyên rất muốn tắm rửa, hắn cảm thấy người mình hôi rình lên rồi, nhưng hắn lại không nỡ để Ôn Nhiên phải khổ, đành nói, "Một đêm thôi mà, anh có thể tạm chấp nhận được."


"Thật không?" Trên người hắn vẫn còn mấy chỗ bị dính máu giờ đã khô lại nhưng chưa xử lý, Ôn Nhiên thật sự nghi ngờ rằng hắn có thể chịu được vậy sao?


Thẩm Minh Xuyên đã rất tự nhiên mà đá rơi giày rồi trèo lên giường, nói với cậu: "Đi tắm rồi vẫn ngủ ở đây mà, không tắm cũng được."


Ôn Nhiên vẫn còn đang mặc phục trang của đoàn quay quảng cáo, cậu cũng lười quay về phòng mình, liền tắm qua loa ở bên phòng Thẩm Minh Xuyên rồi đi ra, nhưng vừa ra đã thấy Thẩm Minh Xuyên cởi cái áo sơ-mi sành điệu của mình rồi, quần cũng cởi nốt, chỉ còn mặc mỗi qυầи ɭót.


Vô luận là là đường cong cơ thể, hay là nơi ấy, tất cả đều hiện rất rõ ràng.
"...."
Ôn Nhiên nghĩ mình không thể ngủ bên này, bằng không dưới loại tình huống này đối với người "khuyết tật" thì chính là vô liêm sỉ.
"Em mau tới đây ngủ đi." Thẩm Minh Xuyên giục cậu.


Bác sĩ nói cậu cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đáng lẽ giờ này Ôn Nhiên đã đang ngủ rồi.
Ôn Nhiên chậm chạp đi tới: "Thẩm tiên sinh, ngài có thể đừng đùa giỡn lưu manh được không?"


Vẻ mặt Thẩm Minh Xuyên rất thản nhiên: "Anh cũng muốn mặc cái quần ngủ, nhưng mà vết thương ở phía sau lưng lại đau quá."
Ôn Nhiên cầm cái quần ngủ đang để bên cạnh lên, có hơi mất tự nhiên mà nói: "Em giúp anh."


Thực ra người kia rất muốn buông thả không mặc đồ, nhưng theo như ý của Ôn Nhiên là nếu anh không mặc em sẽ về phòng mình ngủ, bởi vậy chỉ còn có thể đi xuống giường để cho Ôn Nhiên mặc giúp mình.


Ôn Nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống trước mặt hắn, lúng túng phát hiện ra rằng bản thân chỉ cần hơi nâng mắt là có thể thấy nơi đang gồ của người kia, lập tức từ mặt cho đến tai đều đỏ bừng.
Xấu hổ quá.


Thậm chí bởi vì khoảng cách gần, còn có thể ngưởi thấy một mùi vị nhàn nhạt, không phải là hôi, mà là mùi vị đặc trưng của Thẩm Minh Xuyên. Bình thường thì cũng không quá rõ rệt, chỉ là hôm nay người hắn đổ mồ hôi nhưng lại không tắm bởi vậy mùi có chút nồng hơn một chút.


Mùi này có hơi giống thuốc kích dục, cả khuôn mặt Ôn Nhiên giờ đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, thậm chí giờ còn não bổ ra một bộ phim JAV với đủ các tư thế mà bọn họ có thể làm hiện tại.
Đệt, cậu đang nghĩ cái gì vậy! Ôn Nhiên xua mấy cái thứ lộn xộn ra khỏi đầu mình.


Quả nhiên là ở cùng với người như Thẩm Minh Xuyên lâu ngày thì tư tưởng cũng bị đen tối như vậy mà.
Thẩm tổng biểu thị cái nồi này hắn gánh không nổi.
Ôn Nhiên nhanh chóng giúp hắn mặc quần vào: "Mau ngủ thôi, anh chắc là mình không cần tắm à?"


Mặt cậu đỏ bừng như vậy, Thẩm Minh Xuyên thấy rất rõ ràng, mới mặc giúp hắn cái quần mà mặt đỏ thành thế này, quá mức ngây thơ, thật sự chỉ một chút cũng không giống người đã 27 tuổi.


Thẩm Minh Xuyên thấy trong lòng ngứa ngáy, nhưng lại không dám táy máy tay chân, bây giờ Ôn Nhiên cần tâm bình khí hòa (*), vẫn nên để tâm trạng của cậu ít lên xuống một chút.
(*) Tâm bình khí hòa "心平气和": Cần tâm tình bình ổn, không nôn nóng, không giận dữ.
"Em ngủ đi, anh không tắm, mai rồi làm."


Hôm nay Ôn Nhiên mệt mỏi đến không chịu nổi, sau đấy tâm tình lại chấn động lợi hại, bởi vậy đầu vừa dính gối đã ngủ mất.






Truyện liên quan