Chương 36: Lại nằm mơ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Min - Beta: Nguyên My


Náo loạn để tắm xong được, cũng không thể tránh khỏi việc đụng phải vết thương, Ôn Nhiên gọi điện thoại cho bác sĩ tư Lý Thực, nói ông ấy qua đây để giúp xử lý một chút, thuận tiện cũng đổi thuốc.
Vừa mới thay xong thuốc, thì dì Trần từ dưới lầu nói có Phương nhị thiếu gia tới.


Căn bản Ôn Nhiên cũng có thể đoán được Phương Sầm Thu sẽ tìm tới nhà ngày hôm nay, ngay cả việc cậu ta muốn nói cái gì cậu cũng đoán ra được.


Đơn giản chính là ở trước mặt Thẩm Minh Xuyên khóc lóc chít chít giải thích là việc này không hề liên quan tới cậu ta vân vân mây mây, Ôn Nhiên không khách khí mà liếc mắt, đá Thẩm Minh Xuyên một cước, bảo hắn mau mà xuống gặp khách đi.


Thẩm Minh Xuyên cúi đầu xuống hôn cậu, lại bị cậu cắn cho một cái mới chịu buông ra, đi xuống lầu gặp khách.


Xảy ra sự cố thế này phỏng chừng như Phương Sầm Thu cũng bị dọa không nhẹ, người có chút hoảng hốt, vừa nhìn thấy vết thương trên người Thẩm Minh Xuyên thì sắc mặt lại càng trắng bệch hơn: "Xuyên, Xuyên ca, vết thương của anh, không sao chứ? Có phải nghiêm trọng lắm không?"


available on google playdownload on app store


"Cũng thường thôi, ngồi đi." Thẩm Minh Xuyên nói, "Sớm như vậy đã tới đây là có việc gì?"
"Em lo cho anh, ngày hôm qua anh lại không nghe máy, cũng không gặp em, em tưởng anh đang giận."
"Anh nói rồi trong chuyện này anh không nghi ngờ em, đừng nghĩ nhiều nữa."


Phương Sầm Thu do dự một chút, thấp giọng nói: "Em là người đã cử tổng giám đốc Từ xuống để giám sát chuyện quay quảng cáo."


Thẩm Minh Xuyên cũng bị cuốn vào sự cố đèn chùm bị rơi, còn việc Ôn Nhiên bị cái gọi là tiêu chuẩn hoàn mỹ của tổng giám đốc Từ dày vò cả một ngày thì chưa hay biết gì. Sau khi truy hỏi, Phương Sầm Thu mới cả hết tất cả mọi thứ, hắn nhất thời tức giận đến cùng cực.


Hắn không có anh chị em ruột, Phương Sầm Thu lại sống ở sát vách, khi còn bé cậu ta cũng thường tới nhà hắn chơi. Thẩm Minh Xuyên thừa nhận, đối với người em trai nhu thuận xinh đẹp này hắn cũng yêu thương dung túng nhiều hơn so với người khác.
Nhưng không biết từ lúc nào, loại nhu thuận dễ thương ấy đã thay đổi.


Hắn kiềm chế sự kích động muốn đánh người, thái độ vô cùng lạnh lùng mà nói: "Nếu cậu đã không thích Tiểu Nhiên, sau này cũng đừng lui tới nữa. Đây là lần cuối cùng, sau này tôi cũng sẽ không khách sáo với cậu đâu."


Phương Sầm Thu vừa nghe liền vội vã: "Lần sau em sẽ không thế nữa, thật đó anh, anh đừng..."


"Không có lần sau," Thẩm Minh Xuyên đánh gãy câu nói của cậu ta, "Tôi biết ở trên phương diện kia mình còn chưa xử lý thỏa đáng mới khiến cậu cứ nhớ mãi không quên, đối với chuyện ấy tôi cảm thấy ân hận vô cùng, nhưng đó không phải là cái cớ để cậu đối xử ác ý với người khác."


Mặc dù trước đây hắn cự tuyệt Phương Sầm Thu, nhưng rốt cuộc quan hệ vẫn cứ thân thiết như vậy, không đến nỗi cả đời cũng đều sẽ không qua lại nữa, chỉ là thái độ với cậu ta đã lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Nhưng Phương Sầm Thu đã mài nhẵn sự tín nhiệm cuối cùng của hắn.


Cậu ta phải trả giá cho hành động của mình.
Ôn Nhiên tưởng là Thẩm Minh Xuyên sẽ phải xuống gặp khách rất lâu, nhưng không ngờ mới 10 phút đã quay lại rồi.
"Nhanh thế?" Ôn Nhiên nhướn mày, "Anh trấn an được rồi à?"


"Trấn an gì?" Thẩm Minh Xuyên nhéo nhéo mũi cậu, có chút mệt lòng mà nói, "Sau này cũng sẽ không cái gì gọi là qua lại nữa."
"Không phải là thế giao sao anh, nếu không gặp mặt nữa chẳng phải là sẽ có chuyện à."
"Thế giao nào có quan trọng bằng em."


"Xí." Ôn Nhiên ngoài miệng thì coi nhẹ, nhưng trong lòng thì chẳng có chút tiền đồ nào mà bị những lời này dỗ đến vui vẻ.
Nói hoàn toàn không có ý kiến gì với Phương Sầm Thu thì là nói dối, đặc biệt là sau khi cậu biết mình có ý với Thẩm Minh Xuyên, lại càng không muốn gặp người này.


Cậu không phải thánh mẫu, không cần thiết phải giả bộ ưu nhã, hào phóng, không so đo.
"Anh nói thật." Thẩm Minh Xuyên kể sơ lại mọi thứ cho Ôn Nhiên nghe."


"Cứ tuyệt giao như vậy," Sau khi nghe xong Ôn Nhiên có chút kinh ngạc, "Phương Sầm Thu chính là người thừa kế của Thân Bối Bối, xích mích vậy Thẩm tổng anh sẽ có tổn thất rất lớn đó."
Ánh mắt Thẩm Minh Xuyên dịu dàng nhìn cậu nói: "Những thứ ấy đều không quan trọng bằng em."
Hừm, coi như anh thức thời.


Sau khi chuyện Thẩm Minh Xuyên bị thương truyền ra ngoài, người tới cửa hỏi thăm cứ nối liền không dứt.


Đầu tiên là ba mẹ Thẩm, khi mẹ Thẩm nghe nói vậy thì vô cùng lo lắng, lập tức cùng ba Thẩm đi tới thăm. Sau đó được nghe kể lại mọi chuyện đã xảy ra, bà vừa thương con trai mình vừa cảm thấy may mắn vì hắn đã che cho Ôn Nhiên.


Bằng không nếu bộ đèn chùm ấy rơi vào người Ôn Nhiên, bé con được cậu bảo vệ có thể không đến mức sinh non, nhưng khẳng định vết thương sẽ rất nghiêm trọng, như thế không chỉ không tốt cho người mang bầu, mà đứa con cũng sẽ bị ảnh hưởng.


Khi ấy hành động của Thẩm Minh Xuyên xuất phát từ phản xạ có điều kiện, hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, hắn cũng cảm thấy may mắn vì mình đã che chắn một chút cho Ôn Nhiên. Nhưng nghe mẹ mình nói ra, lại cứ cảm thấy là lạ.


Tiễn ba mẹ Thẩm về, thì tới Kỉ Thừa An, Tiếu Đình, còn có mấy người bạn bè khác của Thẩm Minh Xuyên, thân thích, đại diện cho các cao tầng trong công ty tới để thăm bệnh, cả một ngày trời chẳng được yên tĩnh.
Mãi tới chạng vạng, mới ngừng lại.


Ăn xong cơm tối, bác sĩ Lý tới để thay thuốc một lần nữa cho Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên ở một bên nhìn, cũng thuận tiện xoát vòng bạn bè của mình.


Bạn bè của cậu rất nhiều, mà vì thế nhiều khi lướt vòng bạn bè trên Weibo cũng xem được nhiều cái thú vị. Mới lướt hai cái, cậu đã thấy bài đăng mới của Hạ Diệp trên vòng bạn bè cách đây 30 phút.
Hạ Diệp:


Vị tươi ngon của tôm hùm đất quả nhiên danh bất hư truyền, cay ngon, lại còn mềm, đúng là hết sảy! Suất lớn thế này nhưng mà mình tui có thể ăn hết ba khay! (hình ảnh)(hình ảnh)


Cậu ta đăng kèm với ảnh chụp một khay tôm hùm đất lớn, còn có ba cái tay cầm tôm hùm đất làm theo tư thế cụng ly mà chụp ảnh chung.
Khỏi phải suy nghĩ cũng biết, đó chính là ba cái tên đã từng ở chung phòng kí túc với cậu đó!!!


Ôn Nhiên nhìn một khay tôm hùm đất đỏ hồng kia mà chảy nước miếng, mấy cái tên này, buổi sáng còn xúm lại hỏi han ân cần về sự cố cái đèn bị rơi, thế mà buổi tối lại dám tụ tập đi ăn tôm hùm đất sau lưng cậu.


Còn là ăn ở cái nơi bán tôm hùm đất ngon nổi tiếng nữa chứ, thì cứ coi như là đi ăn đi, thế mà còn dám đăng vào vòng bạn bè, nhân tính ở đâu!


Ôn Nhiên đăng vào trong nhóm mấy người bọn họ: Ba người các cậu, dám ở sau lưng người đang mang bầu ăn tôm hùm đất thì JJ sẽ bé xíu như cành củi.
Trang Tráng Tráng: Ơ, Tiểu Nhiên Nhiên làm sao cậu lại biết bọn tôi đi ăn tôm hùm đất, rõ ràng là bọn tôi đã giấu cậu mà.


Ôn Nhiên: (ảnh màn hình)(khinh bỉ)
Hạ Diệp: A, lúc đăng tôi quên mất không chặn cậu rồi a a a a a!
Lương Duy: Ngu xuẩn.
Hạ Diệp: (biểu cảm chọc hoa cúc lầu trên) (1)
Lương Duy: (biểu cảm bắn ngược lại) (2)
Ôn Nhiên: Cho nên đây chính là lý do mà các cậu không thể đưa tôi theo cùng đó hả?


Trang Tráng Tráng: Huynh đệ, thật sự không phải chúng tôi cố ý giấu diếm cậu, chủ yếu là do người mang bầu thì không thể ăn được tôm hùm đất, Thẩm tổng mà biết sẽ đánh ch.ết tụi tôi đó.


Đương nhiên Ôn Nhiên biết người đang mang bầu thì phải thật cẩn thận khi ăn tôm hùm đất, bởi vì dù sao tôm hùm đất cũng sinh trưởng trong vùng nước bẩn nên không thể nào là loại sạch sẽ được, kim loại nặng vượt quá mức tiêu chuẩn, có khả năng sẽ tạo thành ảnh hưởng với em bé trong bụng.


Nhưng cậu là một người đang mang bầu vừa ham ăn lại có sức ăn tốt, đối diện với món tôm hùm đất xào cay này, làm sao có thể chịu được mê hoặc ấy.
Ôn Nhiên lưu lại tấm ảnh Hạ Diệp mới đăng, sau đó gửi cho Thẩm Minh Xuyên.
Đổi thuốc xong Thẩm Minh Xuyên mới xem tin nhắn, hỏi cậu: "Em muốn ăn à?"


Ôn Nhiên ánh mắt lấp lánh gật đầu, cậu đã tr.a thử Baidu rồi, chỉ cần rửa sạch sẽ rồi nấu chín thì không ảnh hưởng mấy, không thể ăn quá nhiều cho đã nghiền, ăn một ít đỡ thèm thì cũng chấp nhận được.
"Để anh bảo Diệp Vĩ mua hai cân mang qua đây."


Oa, từ khi nào mà Thẩm Minh Xuyên lại dễ nói chuyện vậy, Ôn Nhiên vui vẻ gật đầu đáp: "Một cân xào cay một cân xào tỏi, em thích nhất là hai vị đấy."
"Em có thích hay không nào có quan trọng, dù sao thì cũng là anh ăn cho em xem cơ mà."
"...."


Thẩm Minh Xuyên như cười như không mà nhìn cậu: "Còn muốn mua nữa không? Miệng không có lộc ăn thì mắt được nhìn cho no cũng không tồi mà."
Cút luôn đi!
Cậu biết ngay là Thẩm Minh Xuyên làm gì có khả năng dễ nói chuyện như vậy.


Ngày hôm sau Thẩm Minh Xuyên vẫn tiếp tục ở nhà dưỡng thương, hắn còn được Đường Phỉ Phỉ đặc biệt ôm tới tận nhà chồng văn kiện cao ngất, đều là những văn kiện cần được Thẩm Minh Xuyên duyệt gấp.


Thẩm Minh Xuyên cầm lấy tập văn kiện ở trên cùng, mở ra nhìn hai cái, nói: "Đã xảy ra chuyện gì với hạng mục Minh Nhã này, không phải đã đàm phán ổn thỏa hết rồi sao?"


"Vốn là đã đàm phán ổn thoả, nhưng mà chẳng phải tổng giám đốc lần trước của hạng mục này đang bị tình nghi có dính líu đến một khoản tiền tham ô công trình sao, đã phải vào tù đó ạ, hạng mục kia hiện tại vẫn chưa tìm được người phù hợp để tiếp nhận, bởi vậy phải trì hoãn."


Thẩm Minh Xuyên cau mày: "Đúng là lằng nhằng."
"Vâng, hạng mục này của bọn họ đã đổi tổng cộng là ba người phụ trách, mỗi một người đều không có kết cục tốt, hiện tại chẳng ai dám tiếp nhận, họ cho rằng đó là điềm xấu."


Hạng mục Minh Nhã này, lúc đầu đó là một công việc béo bở, lại còn hợp tác với Viễn Tông, nếu thành công trên lý lịch tuyệt đối sẽ có một mục cực kì chói mắt, cao tầng công ty sẽ đều tranh nhau tiếp nhận.


Kết quả là hạng mục này lại liên tiếp tụt dốc, thay đổi tám người phụ trách, người thì bị tai nạn xe cộ, người thì gia đình không thuận, người thì bị đi tù, đến bây giờ thì nó trở thành củ khoai nóng phỏng tay, không người nhòm ngó đến.
"Mê tín." Thẩm Minh Xuyên cười khẩy một tiếng.


"Vâng, công ty bọn họ nói là đang mời người bên ngoài về phụ trách, hẳn là lại muốn kéo dài thêm một thời gian nữa."
Thẩm Minh Xuyên ném văn kiện sang một bên: "Vậy thì cứ từ từ mà kéo chứ sao."


Đường Phỉ Phỉ sau khi báo cáo công việc xong đi ra, thấy Ôn Nhiên đang ngồi trên sofa gọi cô qua uống trà, vậy là liền bước tới.
"Sao Thẩm tổng lại bị thương nghiêm trọng như vậy ạ?" Đường Phỉ Phỉ uống một ngụm trà rồi nói.


Cả cánh tay của Thẩm Minh Xuyên vẫn còn sưng phù, có chỗ đã đóng vảy, vì đề phòng bị bí hơi cho nên cũng không băng lại, bởi thế mà thoạt nhìn vết thương lại càng trở nên đáng sợ hơn, lúc cô mới nhìn thấy cũng bị hoảng hồn.


"Ừ đó, ngày hôm qua giằng co nửa ngày để tắm cho anh ấy, không cẩn thận khiến vết thương bị rách ra, lại phải đi khâu lại lần nữa cho nên càng sưng tợn hơn." Ôn Nhiên vừa xoa thắt lưng vừa đáp.


Ngày hôm trước lúc quay quảng cáo cho Thân Bối Bối, cậu cũng không cảm thấy mệt mỏi gì, nhưng bắt đầu từ hôm qua thì phía thắt lưng bị đau nhức, bắp chân cũng căng cứng, bây giờ ngồi ở đây liền không kiềm được mà phải xoa eo.


Đường Phỉ Phỉ nghe vậy, ánh mắt ám muội nhìn cậu xoa eo. Lão đại của bọn họ đúng là anh minh thần võ, bị thương thành thế kia rồi mà vẫn có thể chơi đùa Tiểu Nhiên đến đau cả thắt lưng được.


"Làm sao vậy?" Ôn Nhiên dừng cái tay đang xoa thắt lưng lại, nhìn ánh mắt của Đường Phỉ Phỉ là biết chẳng có chuyện gì tốt.
"Hai người ở trong phòng tắm làm cái kia, không sợ sàn trơn quá bị ngã à?"


Tuy nói là làm cái chuyện kia trong phòng tắm rất kích thích, nhưng phu phu bọn họ quá là không cẩn thận rồi, cho dù là có chống trơn trượt tốt thế nào, thì ở trong phòng tắm cũng vẫn rất trơn.
Ôn Nhiên cứng họng: ".... Em đang nghĩ đến cái gì vậy?"


Cậu thật sự bội phục năng lực liên tưởng của Đường Phỉ Phỉ, cậu đã nói là do loay hoay tắm rửa nên mới làm vết thương rách, thế mà cô nàng có thể nghĩ đến việc bọn họ làm trong lúc tắm... Không hổ là trợ lý giỏi giang của Thẩm Minh Xuyên, tư duy cũng giống hệt như ông chủ.


"Ý, chẳng lẽ không đúng ạ?"
"Anh còn đang có bầu, làm sao làm mấy chuyện ấy được." Ôn Nhiên đáp, mặt đỏ lựng, cùng đàm luận với người khác về chuyện này cậu thật sự cảm thấy có chút xấu hổ, chưa kể đối phương còn là nữ.


"Ai nói với anh là khi mang bầu không thể làm chuyện kia? Anh với cả ông chủ, định tính là sẽ không làm trong suốt thời gian dài như vậy luôn à?"


"Đương nhiên là không làm rồi!" Hơn nữa Thẩm Minh Xuyên bản chất tính lãnh đạm, tuy rằng hôm qua khoảng thời gian tắm chỉ như phù dung sớm nở tối tàn nhưng có thể chứng minh là hắn lên được, nhưng khoảng cách giữa nhìn heo chạy và ăn thịt heo vẫn còn cách khá xa.


"Oa!" Đường Phỉ Phỉ than một tiếng sợ hãi, nói như vậy, ông chủ nhà bọn họ là thánh nhân à, có một người bạn đời đẹp trai thế này ngủ bên cạnh, thế mà lại có thể nhịn trong khoảng thời gian lâu vậy, phải cô thì có mà cô đã ngao ô một tiếng nhào tới xong xuôi lại nói tiếp rồi ấy chứ!


"Hai người chịu nhịn tốt thật, thực ra thì cũng không cần thiết, loại vận động ấy còn có thể giúp anh giảm bớt áp lực, thả lỏng bản thân đó."
"...." Cậu không muốn tiếp tục thảo luận về cái đề tài này nữa đâu.


Đường Phỉ Phỉ càng nói lại càng hăng: "Thật đấy, hơn nữa khoảng thời gian này thân thể anh sẽ tương đối mẫn cảm, cực kì có cảm giác, so với bình thường thì còn..."
Đường Phỉ Phỉ đem nửa câu sau nuốt lại, làm một vẻ mặt "anh hiểu mà" với cậu.
Ôn Nhiên: "...."


Có thể là lời của Đường Phỉ Phỉ có tác động quá lớn tới cậu, đêm đó, gần như ngoại trừ quá mệt mỏi, bằng không một Ôn Nhiên không hề dễ dàng nằm mơ vậy mà lại có một đêm mộng ♂ xuân vô cùng hương diễm.


Trong mộng, Thẩm Minh Xuyên thành kính đặt môi mình hôn lên bụng bầu đã nhô cao của cậu, bàn tay dày rộng ấm áp vuốt ve làn da cậu, giống như đứa trẻ mà ʍút̼ lấy đầu ngực của Ôn Nhiên, còn trêu cậu rằng đang muốn hút sữa ra để cho bé cưng uống.


Ôn Nhiên muốn phản bác lại rằng mình sẽ không có sữa, lại bị một trận khoái cảm kích thích đến ý loạn tình mê. Thẩm Minh Xuyên mang theo những cái gặm cắn nhẹ nhàng cùng nụ hôn ở môi đầy ý vị, sự vuốt ve ám muội mà quen thuộc, làm cơ thể đang trong thời kì mang thai của Ôn Nhiên vốn đã nhạy cảm lại càng trở nên kích thích dị thường.


Ôn Nhiên không chịu nổi loại kích thích ấy, thậm chí Thẩm Minh Xuyên còn chưa kịp chạm đến nơi phía dưới của cậu, cậu đã...
Sau đó, thì tỉnh khỏi giấc mộng.


Cái loại khoái cảm khiến cho da đầu tê dại vẫn còn vương lại, Ôn Nhiên với hơi thở bất ổn nhìn lên trần nhà, cậu nhớ tới những cảnh trong mơ, sắc mặt càng ngày càng đỏ lựng, tuy rằng là một người đàn ông với nhu cầu sinh lý bình thường, có nằm mơ thấy loại giấc mơ thế này cũng là bình thường. Nhưng cảnh tượng trong mộng ấy quá mức rõ nét, mà diễn viên chính còn lại thì đang nằm ngủ say sưa ở bên cạnh, trong đầu Ôn Nhiên một chuỗi a a a a a lơ lửng trôi, đúng là con mẹ nó xấu hổ quá đi mất, đậu má!


Sắc trời bên ngoài hãy còn sớm, nhưng vừa trải qua một trận như thế, Ôn Nhiên đã chẳng còn tâm tình mà ngủ tiếp, trong qυầи ɭót của cậu có chút dinh dính, chẳng cần nghĩ cũng biết trong đó là cái gì.
Cậu muốn đi giặt qυầи ɭót.


Cũng giống như lần đầu tiên ở thời điểm dậy thì giấu mẹ đi giặt qυầи ɭót thì giờ cũng không thể để Thẩm Minh Xuyên phát hiện được, không thì nhất định sẽ bị hắn trêu chọc!


Thẩm Minh Xuyên vẫn luôn ở nhà mấy ngày để dưỡng thương, công việc của công ty đều được giải quyết tại nhà, không hề đi đâu cả. Hắn vẫn còn trẻ, nền tảng tốt, cho nên dù lần này vết thương sâu nhưng ở nhà được dì giúp việc cơm cơm nước nước chăm sóc đầy đủ thì cũng khôi phục được tám chín phần.


Chớp mắt đã nghênh đón lễ ra mắt bộ phim "Giang sơn ấp", bởi vì thân thể của Thẩm Minh Xuyên đã khôi phục về bình thường, cho nên vẫn tới dự lễ ra mắt như đã định.


Tuy trong lễ ra mắt lần này có cả phần đi thảm đỏ, nhưng Ôn Nhiên đang có bầu, cũng đã hơn 6 tháng, không thể nào mặc vừa bất kì bộ quần áo chính trang nào.


Còn Thẩm Minh Xuyên lại không phải diễn viên, chỉ lộ mặt một chút khi đi thảm đỏ, không cần phải mặc quá mức trang trọng, hơn nữa nếu hắn mặc vest mà Ôn Nhiên lại không mặc, thì lúc đi thảm đỏ có thể sẽ không hài hòa.


Vì vậy stylist thảo luận với cả hai một chút, để bọn họ trực tiếp mặc bộ quần áo tình nhân đã mua trong lần đi dạo phố lần trước.
(1) Meme chọt ƈúƈ ɦσα lầu trên
(2) Meme bắn ngược lại






Truyện liên quan