Chương 48: Khách sạn
Trước khi Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên ở bên nhau, công ty quản lý của Ôn Nhiên rất lộn xộn, chẳng có bao nhiêu tài nguyên, người đại diện lại vô cùng thích dẫn mối để các kim chủ bao dưỡng nghệ sĩ dưới tay mình.
Vì vậy cậu quyết đoán lựa chọn bồi thường hủy bỏ hợp đồng, tự mình mở phòng làm việc, đồng thời còn nương nhờ nép dưới cánh trực thuộc Viễn Tông.
Mà người đại diện cho cậu, lại là do Kỷ Thừa An thu xếp giới thiệu, Đàm Mai được đào từ công ty giải trí Gia Duyệt rất nổi tiếng.
Ban đầu khi Đàm Mai mới là người đại diện cho Ôn Nhiên, dang tiếng cũng không lớn, thế nhưng mánh khóe trong việc PR lại rất mạnh, chị khá nhạy cảm với hướng đi thị trường của giới giải trí.
Hơn nữa những lúc cần thiết thì tay đủ chàm, tâm đủ thâm hiểm, từng chút đều rất nghiêm túc.
Kỷ Thừa An từng đảm bảo với Thẩm Minh Xuyên, cái Đàm Mai thiếu chính là thời cơ, chỉ cần cho Đàm Mai phát huy bình thai (*), chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn, không hề kém người đại diện của mấy công ty lâu đời có tiếng tăm kia đâu.
(*) Bình thai "平台": Nói đến giai đoạn người ta phát huy được tài năng của mình.
Sự thực chứng minh mắt nhìn người của Kỷ Thừa An rất độc.
Ba năm nay, Đàm Mai là người phụ trách chính trong phòng làm việc của Ôn Nhiên, chị phô bày được năng lực quản lý hơn người của mình, còn mượn được sức mạnh của Thẩm Minh Xuyên, chị đưa Ôn Nhiên từ một minh tinh tuyến 28 lên thẳng tuyến đầu, đồng thời gần như chẳng có một scandal nào, dư luận hầu như đều tốt.
Có thể thấy được đó chính là bản lĩnh của Đàm Mai.
Cũng bởi vậy mà danh tiếng của Đàm Mai vang xa, trong suốt ba năm nay, chị gom góp một mạng giao thiệp và uy tín cực kì lớn, ở trong giới giải trí cũng được coi là một người có tiếng.
Vì vậy khi Ôn Nhiên bảo Đàm Mai tước đi toàn bộ tài nguyên trên tay Mạnh Tinh Lan, nghe thì tưởng như đó là nhiệm vụ gian khổ, thực ra lại chẳng khiến chị mất bao nhiêu thời gian, gần như là sau khi "Chúng tôi yêu thích những thách thức" kết thúc ghi hình, chị đã quét sạch mọi thương hiệu đại ngôn mà Mạnh Tinh Lan chuẩn bị sẽ quay trong thời gian tới.
Đương nhiên, đó không phải là kết thúc, đó mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Nhưng đối với Mạnh Tinh Lan mà nói, đó lại là tai ương ngập đầu.
Đấy là một đại ngôn từ thương hiệu sữa chua nổi tiếng, lúc mới đầu cũng không phải là của Mạnh Tinh Lan, y phải tốn rất nhiều khí lực cùng tài lực mới có thể cầm về tay được.
Kết quả lại dễ dàng bị Đàm Mai đoạt mất như thế, y tức đến giậm chân. Mạnh Tinh Lan chất vấn Ôn Nhiên ở trên Wechat, vì sao lại làm vậy với mình.
Ôn Nhiên rất ngây thơ vô tội nhắn lại cho y: Tại sao cậu lại có thể nghi ngơ tôi như thế, tôi thật quá thương tâm mà, tôi cũng chẳng thiếu mấy cái đại ngôn, đang yên đang lành tôi lại đi làm thế với cậu làm gì, chúng ta không phải là bạn bè tốt nhất hay sao?
Mạnh Tinh Lan: Ha ha, hiện tại cậu đã có chỗ dựa lợi hại quá nên hóa cuồng rồi hả, nhưng diễn giả thành thật thì sao, Thẩm tổng chẳng qua chỉ là nhất thời ham mê cảm giác mới mẻ từ cậu thôi, nhưng tính cách của cậu lại chẳng có gì thú vị hết, sớm muộn gì rồi Thẩm tổng cũng sẽ có một ngày chán ngấy.
Ôn Nhiên: Người ta coi cậu là bạn thân, cậu lại chửi bới trù ẻo hôn nhân của người ta như vậy, hu hu hu!
Mấy chữ "hu hu hu" này đặc biệt chói mắt khiến y ghê tởm, Mạnh Tinh Lan bị chọc cho tức điên, trực tiếp xóa cậu khỏi bạn tốt.
Cái chuyện này biết là phải chịu thiệt nhưng cũng chỉ có thể nuốt khổ sở vào trong bụng, mà cái đại ngôn này đã hao tốn biết bao nhiêu nhân lực và tài lực, bây giờ đánh mất, cũng không tiện ăn nói với công ty ở bên kia, người đại diện của Mạnh Tinh Lan nóng nảy cứ đi tới đi lui trước mặt y.
Hắn khắc chế cơn tức, nói: "Cậu, nói cậu đó, dù cho có không thích Ôn Nhiên thì cũng chẳng thể nhịn một chút à, không nên chọc ghẹo người ta, còn không nghĩ xem ai là chỗ dựa phía sau cậu ta, giờ thì tốt rồi, tìm ai mà khóc đây?"
"Chính là tôi nhìn thấy cậu ta thì khó chịu," Mạnh Tinh Lan cắn răng nghiến lợi nói, "Con mẹ nó tiện nhân!"
"Tôi mặc kệ trước đây mấy người có thù oán gì, tôi chỉ thấy được những chuyện trước mắt, công ty ở bên kia nhất định phải truy cứu chuyện này, cậu suy nghĩ một chút xem phải giải thích thế nào."
"Không phải chỉ là một cái đại ngôn thôi à, mấy năm nay tôi kiếm tiền vì công ty, chẳng lẽ không thể nào bằng một cái đại ngôn à?"
Người đại diện bị cái sự vô trách nhiệm của y làm cho tức nổ phổi: "Tuy rằng tôi không biết cậu và Ôn Nhiên rốt cuộc có thâm thù đại hận gì mà căm ghét nhau như thế, nhưng nếu bởi vậy mà đánh mất sự nghiệp bây giờ, chuyện này tuyệt đối chỉ có những đứa ngu mới làm mà thôi. Còn trước tiên bản thân cậu cứ nghĩ rõ ràng đi rồi hãy tới tìm tôi bàn bạc biện pháp giải quyết chuyện này."
Nói xong người đại diện liền mở cửa đi ra ngoài, chẳng thèm quản y nữa.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh mịch, hai mắt Mạnh Tinh Lan chứa đầy hận thù nhìn chằm chằm trần nhà.
Y và Ôn Nhiên, lúc đầu thực sự là tinh tinh tương tích (*), không có gì phải bàn.
(*) Tinh tinh tương tích "惺惺相惜": Ý chỉ những người có cùng tích cách, cùng chí hướng, hoàn cảnh tương tự nhau nên yêu thương bảo bọc, thông cảm và hỗ trợ lẫn nhau.
Nhưng dần dần y phát hiện ra rằng, cho dù Ôn Nhiên không nổi tiếng, thế nhưng vĩnh viễn vẫn luôn chói mắt hơn so với y.
Khi người đại diện dẫn bọn họ tới ra mắt các ông chủ lớn, thì cái nhóm các ông chủ các đại thiếu gia ấy đều nhất loạt vừa ý Ôn Nhiên mà không phải y, khiến y sinh ra lòng ghen tị, hơn nữa cảm giác ấy còn sinh sôi ra một cách điên cuồng.
Mọi chuyện trở nên bạo phát khi có một vai nam hai trong bộ phim nọ.
Vai diễn ấy vốn là ước mong to lớn của y, bất luận là khí chất hay phương diện về mẫu người của y thì đều phù hợp với bộ phim ấy. Trong thời gian casting đạo diễn cũng vô cùng tán thưởng y, có thể nói không phải y thì chẳng còn ai phù hợp với vai đó cả, nhưng gần đến thời điểm công bố danh sách diễn viên thì y bị loại.
Đối với bên ngoài cách nói của đoàn phim chính là chọn người phù hợp, sau đó y hỏi thăm từ rất nhiều nơi thì mới biết được, nhà sản xuất của đoàn phim muốn đưa vai diễn này để đi dỗ dành tiểu tình nhân.
Mà cái kẻ tiểu tình nhân ấy, chính là Ôn Nhiên.
Nói là tiểu tình nhân, cũng không thỏa đáng, Ôn Nhiên là kiểu người tâm cao khí ngạo chắc chắn sẽ không chịu làm tiểu tình nhân đổi tài nguyên cho người khác, chỉ là nhà sản xuất đó nhắm trúng cậu, muốn dùng vai diễn này để lấy được sự vui vẻ của cậu.
Ha ha, người khác phải cố gắng tranh thủ mới có thể dành được vai diễn này, thế nhưng lại dễ dàng bị phá hỏng mất.
Chẳng lẽ y lại không nên chán ghét Ôn Nhiên hay sao?!
Nghĩ tới đây, Mạnh Tinh Lan lấy điện thoại ra, tìm lấy một dãy số điện thoại, chỉ một giây sau đã thay bằng vẻ mặt tươi cười ôn hòa khéo léo, gọi một cú điện thoại...
+++++
Ôn Nhiên kéo Mạnh Tinh Lan đang tức giận vào trong danh sách đen, cậu cũng chẳng làm một người chiến thắng vui vẻ, ngược lại trong lòng cậu vốn còn đang vội vã trở về nhà, lại bị một đoạn trò chuyện với Mạnh Tinh Lan mà bị giội có chút lạnh lẽo.
Từ ngày trước cậu vẫn rất ước ao có một mối quan hệ giống như Thẩm Minh Xuyên và Kỉ Thừa An, hiện tại dường như cũng dần dần trở thành loại quan hệ như vậy. (*)
(*) Như Min nghĩ có lẽ là kiểu mối quan hệ thân tình như gia đình, dễ dàng có thể chọc ghẹo nhau.
Cậu không ôm ấp mong muốn thứ tình cảm lãng mạn gì, ở phương diện tình cảm cũng thuộc vào thế bị động, nhiều lắm thì đôi lúc có mắng Thẩm Minh Xuyên mấy câu, mới đầu Thẩm Minh Xuyên còn cảm thấy mới mẻ. Nhưng mà lâu dần, chắc cũng sẽ không còn cảm thấy thú vị đâu ha.
Nghĩ tới đó, đột nhiên Ôn Nhiên lại cảm thấy như có nguy cơ, chuyện tình cảm yêu đương là chuyện của cả hai người, quả thật là cậu cũng nên nỗ lực góp một viên gạch cho đoạn tình cảm này.
Lúc cậu về đến nhà đã là 9 giờ tối, bởi vì trong công ty của Thẩm Minh Xuyên có không ít nhân viên là người nước ngoài, thế nên đêm Giáng Sinh công ty bọn họ có tổ chức một vài hoạt động.
Hắn là ông chủ, những buổi họp mặt lớn như vậy đương nhiên không thể thiếu hắn được, cho nên cũng chẳng thể về nhà sớm.
Ôn Nhiên đã ba ngày không gặp Phiền Phiền, cậu nhớ thằng bé muốn ch.ết, vừa mới cởi áo khoác đã phải đi tới phòng của bé con ở lầu một ngay. Bảo mẫu đang cho Phiền Phiền uống sữa, vừa thấy Ôn Nhiên liền cười nói: "Ôn tiên sinh, ngài đã về rồi."
"Ừm, tôi về rồi." Ôn Nhiên đưa tay ra ôm lấy Phiền Phiền.
Bảo mẫu bỏ bình sữa ra khỏi miệng của Phiền Phiền, để cho Ôn Nhiên bế lấy bé con.
Phiền Phiền đang ăn ngon miệng lại tự nhiên bị rút bình sữa ra, nhóc con khẽ sửng sốt một chút, rồi sau đó liền phản ứng được "oa" lên khóc lớn một tiếng.
Ôn Nhiên ôm lấy Phiền Phiền, lại một lần nữa để núm ɖú cao su vào miệng thằng bé. Phiền Phiền cứ thút tha thút thít mãi rồi mới dừng lại, tiếp tục ßú❤ sữa.
"Cái túi khóc nhỏ này."
Ôn Nhiên cưng chiều cúi đầu, hôn lên trên gương mặt của con, rồi lại ôm ghì lấy, mới xa nhau có ba ngày thôi mà bây giờ được ôm Phiền Phiền lấy cảm thấy tim mình đều đã mềm nhũn đến rối tinh rối mù, hận không thể hung hăng hôn lên cái khuôn mặt nho nhỏ mũm mĩm kia thêm mấy cái nữa.
Phiền Phiền chẳng hề biết được cái sự vui mừng của ba nhỏ, đôi mắt bé vẫn còn đang ngấn lệ, miệng thì đang cố gắng ʍút̼ sữa, hai bên má ngậm lấy núm ɖú cao su nên phồng ra, cực kì dễ thương.
"Phiền Phiền thông minh lắm," Thím Kim bảo mẫu đứng ở một bên nói, "Hai ngày trước Lưu tiểu thư tới để cho thằng bé bú, nhưng thằng bé lại không ăn, cứ tưởng là nhóc ấy không đói, mà đúng hôm ấy Lưu tiểu thư không có thời gian nên chỉ vắt sữa rồi để lại một bình, kết quả để thằng bé ăn bằng bình sữa thì rất vui vẻ ăn, ngày thứ hai Lưu tiểu thư tới để cho bé ßú❤ lại tiếp tục không ăn, chỉ uống sữa bình."
"Vì sao vậy?" Ôn Nhiên có chút không hiểu, "Thằng bé nghĩ là sữa từ người tiết ra thì không ngon hay gì?"
Nếu không thì sao lại chỉ uống sữa từ bình thôi.
Thím Kim híp mắt cười nói: "Lúc đầu tôi cũng không giải thích được, sau mới phát hiện là Phiền Phiền không muốn phải ʍút̼, nếu uống sữa trực tiếp từ Lưu tiểu thư thì cần lực rất lớn để ʍút̼, còn nếu uống bằng bình thì sữa sẽ tự chảy ra."
"... Còn có cả chuyện như thế nữa à?" Ôn Nhiên ngạc nhiên đến ngây ra, đây cũng là... quá thông rồi, bé con mới hai, ba tháng sao lại có khả năng thông minh như thế
"Đúng vậy, tôi và Lưu tiểu thư đã thử nghiệm nhiều lần, đều là như vậy, nhóc ấy không muốn hao tổn khí lực của mình đó."
Ôn Nhiên cực kì vui vẻ, cậu dùng ngón tay khẽ chọt chọt vào khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn của Phiền Phiền: "Con thực sự là quỷ quyệt mà, mới tí tuổi đã thế, sau này nhất định chính là một con sâu lười."
Con sâu lười đáp lại cậu bằng cách ăn càng lúc càng nhanh, cũng không biết có phải là sợ ba nhỏ sẽ cướp bình sữa đi hay không nữa.
Thím Kim cũng vui vẻ: "Tôi đã từng trông nom nhiều đứa trẻ, đây là lần đầu tiên thấy được đứa trẻ nhỏ như Phiền Phiền mà lại cơ trí đến thế."
Mặc dù lời này cũng tồn tại thêm vài phần nịnh hót, nhưng vẫn lừa được Ôn Nhiên nở gan nở ruột, ai mà chẳng thích con mình được khen, cậu cũng không ngoại lệ.
Lúc này, điện thoại của Ôn Nhiên vang lên, Ôn Nhiên một tay ôm Phiền Phiền, một tay lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên Thẩm Minh Xuyên.
Thấy trên màn hỉnh hiện thị ba chữ ấy, Ôn Nhiên liền nghĩ có chuyện gì đó có thể xảy ra, cả người đều trở nên lo lắng sốt ruột, ngay cả tay đang ôm Phiền Phiền cũng mềm nhũn.
Cậu vội vàng lấy lại sự bình tĩnh, cố gắng đuổi cái cảm giác này ra ngoài, trên mặt lại không tự chủ được có hỏi đỏ lên, ấn vào nút trả lời.
"Vâng, có chuyện gì thế anh?"
"Bảo bối." Giọng nói của Thẩm Minh Xuyên vừa trầm vừa ấm, mang theo chút ý vị mê hoặc, "Em về đến nhà rồi à?"
"Ừm, em về được một lúc rồi."
"Anh uống nhiều lắm."
Bốn chữ ngắn ngủi này của Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên lại nghe ra được vài phần ý tứ làm nũng trong đấy.
Chỉ là cái từ làm nũng này kết hợp với hình tượng của Thẩm Minh Xuyên thì lại không hài hòa lắm, có chút sụp đó nha.
Với lại nghiêm trang gọi điện thoại gọi cho cậu nói là mình uống say rồi, thì cũng không biết có uống say thật hay không, nhưng Thẩm tổng muốn biểu đạt ý tứ không phải là thông báo hắn uống say rồi, mà là có tầng hàm nghĩa sâu xa hơn, rõ ràng chính là muốn cậu tới đón mình!
Ôn Nhiên thuận theo ý của hắn: "Anh nói địa chỉ cho em, em tới đón anh."
Quả nhiên Thẩm Minh Xuyên không cự tuyệt, nói cho cậu biết chỗ.
Ôn Nhiên để thím Kim đưa Phiền Phiền đi ngủ trước, còn mình thì vội vã lên lầu đi tắm, chỉnh trang bản thân một chút, đeo thêm khăn quàng cổ, mang khẩu trang, tự hóa trang bản thân thật tốt, rồi mới cầm lên chìa khóa xe tới đón Thẩm Minh Xuyên.
Địa chỉ mà hắn báo cho cậu là một club cao cấp, Ôn Nhiên nói với người phục vụ đang tiếp khách ở ngoài cửa: "Tôi tìm Thẩm Minh Xuyên tiên sinh."
Người phục vụ nói: "Ngài họ Ôn?"
Ôn Nhiên gật đầu.
Phục vụ lịch sự nói: "Thẩm tiên sinh ngài ấy đã uống khá nhiều, đã ở căn phòng trên lầu để nghỉ ngơi, ngài ấy dặn nếu ngài tới thì trực tiếp lên trên đó tìm ngài ấy."
Nói xong phục vụ lấy ra một cái thẻ, dùng hai tay đưa cho cậu: "Cái này là thẻ mở cửa phòng của ngài ấy."
Ôn Nhiên nhận lấy, nhìn tấm thẻ phòng mang theo mấy chữ VIP, có chút dở khóc dở cười.
Cảnh tượng này, sao lại cảm giác giống như tiểu minh tinh nhận thẻ phòng để dâng hoa cúc tới tận cửa vậy nhỉ.
Vả lại rất không khéo là, cậu thật sự tới đây để hiến hoa cúc, hơn nữa trong ngoài đều rửa sạch rồi.
"Xin mời đi bên này." Phục vụ dẫn đường cho cậu.
Đến trước căn phòng của Thẩm Minh Xuyên, người phục vụ liền rời đi. Ôn Nhiên dùng thẻ quẹt mở cửa phòng, căn phòng mà Thẩm tiên sinh dùng để nghỉ ngơi là một phòng suite, Ôn Nhiên đứng ở cửa phòng hắng giọng một cái: "Thẩm tiên sinh?"
"Ở đây." Trong phòng truyền đến giọng nói của Thẩm Minh Xuyên.
Ôn Nhiên vào bên trong, cậu vừa tháo khẩu trang vừa nhét chúng vào túi áo, nói: "Thật sự uống say rồi à, em có thể..."
Cậu còn chưa nói xong, đã bị một lực rất lớn kéo lại, Ôn Nhiên đứng không vững liền ngã vào một cái ôm đầy quen thuộc, còn chưa chờ cậu kêu lên, nụ hôn nóng rực đã ập tới, đem tất cả những âm thanh đều chặn trong trận giao chiến của môi lưỡi.
Ôn Nhiên không được tự nhiên từ chối hai lần, không có kết quả, sau khi thích ứng được cậu liền thả lỏng thân thể tiếp nhận lấy nụ hôn nóng bỏng của Thẩm Minh Xuyên, đôi tay cuốn lên cổ hắn, chủ động làm nụ hôn trở nên sâu hơn.
Cái hôn này hàm chứa cả sự nhung nhớ sâu nặng cùng khát vọng mạnh mẽ, khắc sâu vào giữa môi lưỡi giao hòa, trằn trọc triền miên.
Tiểu biệt thắng tân hôn, nụ hôn thật dài kết thúc, hơi thở của cả hai người đều bất ổn.
"Ngọt." Giống như vẫn còn đọng lại dư vị Thẩm Minh Xuyên ɭϊếʍƈ môi một cái, nói.
Trong nháy mắt khuôn mặt của Ôn Nhiên đỏ bừng, thân thể giống như bị trúng độc thập hương nhuyễn cân tán (*) trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, cả người không thể nhấc nổi chút lực nào.
(*) Thập hương nhuyễn cân tán "十香软筋散": Thập hương nhuyễn cân tán là loại chất độc không mùi, không vị. Không khiến nạn nhân mất mạng, nhưng Thập hương nhuyễn cân tán lại khiến họ mất sạch võ công, trở thành những người bình thường yếu ớt, không còn khả năng kháng cự. (Tiin.vn)
Mà thân thể lại giống như bị dung nham chảy qua, từng tế bào đều tỏa ra sức nóng kinh người, dường như muốn phá bỏ màng tế bào để xông ra ngoài, đốt làm cả người đều nóng lên.
"Lưu manh!"
Cái kẻ lưu mạnh ôm hông cậu, bế ngang lên rồi ném xuống giường.
Giường nệm rất êm, cũng sẽ không gây đau nhức, nhưng Ôn Nhiên còn chưa kịp hít vào một hơi, Thẩm Minh Xuyên đã phủ lên người, ánh mắt sáng rõ nhìn cậu, như muốn đem từng chút trên người Ôn Nhiên xé nát cắn nuốt lấy: "Bảo bối, hôm nay em thật xinh đẹp."
Đương nhiên, trước khi đi cậu đã chỉnh trang lại một trận rồi mà!
Ôn Nhiên bị ánh mắt vô cùng xâm lược của hắn làm cả người phát sốt, nhịn không được nuốt nước miếng một cái: "Em, em là thiên sinh lệ chất, nguyệt mạo hoa nhan (*)."
(*) Thiên sinh lệ chất, nguyệt mạo hoa nhan "天生丽质, 月貌花容": Trời sinh quyến rũ xinh đẹp, dung mạo như hoa như trăng.
"Hôm nay anh đến đây..." Thẩm Minh Xuyên cúi người cắn lên hầu kết của cậu, "Thật sự muốn tới chà đạp hư cái đóa hoa này một chút."
Lời này quá lưu mạnh, mặt Ôn Nhiên đỏ tới tận mang tai. Cậu quay đầu đi, dùng thanh âm hầu như chẳng nghe thấy mà nói: "Nhâm quân thải hiệt (*)."
(*) Nhâm quân thải hiệt "任君采撷": Xuất phát từ bài thơ "Tương Tư" của Vương Duy, nghĩa là tùy người thu thập, mặc sức người yêu thương.
Thơ
Hồng đậu sinh nam quốc,
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật tối tương ti (tư).
Dịch nghĩa
Đậu đỏ sinh ở phương nam,
Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành.
Xin chàng hãy hái cho nhiều,
Vật ấy rất gợi tình tương tư.
Hồng đậu có hột hình tròn, màu sắc tươi hồng, hình dạng đáng yêu, thường làm trang sức trên mái tóc phụ nữ. Người xưa lấy cây này biểu tượng cho tình yêu nên mới có tên là cây "tương tư".
Lời này như một quả bom nặng ký, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Thẩm Minh Xuyên, hắn không thể nhịn được nữa mà đè cậu trên chiếc giường mềm mại.
Khi Thẩm Minh Xuyên uống rượu rồi sẽ không còn kiềm chế chịu đựng như bình thường, cũng may Ôn Nhiên da dày thịt béo, không ngại bị đối xử có chút thô bạo, thậm chí còn có hơi hơi chờ mong.
Hơn nữa, để đề phòng Thẩm tiểu tiên sinh không có lực, Ôn Nhiên còn rất chu đáo mà mua một hộp bao cao su cùng một vỉ thuốc màu xanh, người bán hàng còn đảm bảo rằng hiệu quả cực kì tốt, có tác dụng ngay, tuyệt đối là thuốc loại thượng thừa.
Thế nhưng bị người nào đó tức hộc máu đã ném nó sang một bên.
Mà dường như để chứng minh, hôm nay Thẩm tiểu tiên sinh cực kì sung mãn, đêm bông hoa cúc non mềm lần thứ hai tiếp đãi khách lạ đã bị chà đạp từ trong ra tới ngoài.
Quân địch còn không thầy tự biết học những lời dỗ ngon dỗ ngọt, trấn an Ôn Nhiên nhiều lần kháng nghị bằng viên đạn bọc đường...
Ngày tiếp theo.
6 giờ 59 phút, đồng hồ báo thức của Thẩm Minh Xuyên còn chưa vang, đồng hồ sinh học đã đánh thức hắn trước. Hắn chỉ giãy giụa một giây giữa việc rời giường hay nằm ngủ nướng thêm, nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh bỗng nhiên làm hắn tỉnh táo lại.
Bọn họ tối hôm qua...
Thẩm Minh Xuyên đưa tay qua lấy điện thoại tắt báo thức, sau đó lật chăn, đào Ôn Nhiên từ trong ổ chăn ra, hắn sờ trán cậu phát hiện không bị sốt thì thở phào nhẹ nhõm, lại hôn lên má cậu một cái.
Ôn Nhiên vẫn ngủ say, cũng không bị động tác này của hắn đánh thức, chỉ là vô thức dụi dụi đầu vào chiếc gối mềm mại, rồi thò tay ra gãi gãi chỗ mới bị hôn, lại tiếp tục ngủ thật say.
Đáng yêu, giống như mặt trời vậy!
Trong đầu của Thẩm tổng nghe đâu bị nói là tính lãnh đạm lại một đống nội dung bị làm mờ.