Chương 70
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tập 13 của ‘Kết hôn cùng tình yêu, cũng chính là tập cuối cùng của kỳ 1 được chiếu đúng vào đêm Giáng Sinh.
Bởi trước đó đã tích góp được lượng người xem, đài Tây Qua tài đại khí thô luôn sẵn sàng vung tiền để làm các chương trình đặc sắc thu hút khán giả, vì thế các chương trình thực tế này của họ luôn thu được một rating ổn định giữa một dàn đông đảo các chương trình thực tế khác.
Cứ tới mỗi thứ sáu, đề tài về chương trình ‘Kết hôn cùng tình yêu’ lại lên top.
Mà cặp chồng chồng Ôn Nhiên Thẩm Minh Xuyên cùng với bé Phiền Phiền chắc chắn là một sự tồn tại nòng cốt của chương trình này. Mỗi lần chương trình được phát sóng, là cả gia đình họ lại lên top hot search, hơn nữa mỗi lần đều là nằm trong top 10.
Sau khi teaser lên sóng, tất cả khán giả vô cùng mong chờ, đặc biệt tổ chương trình còn nói là sau cùng sẽ có một phần đặc biệt rất lớn (*), khiến cho người hâm mộ cứ luyến tiếc không thôi đồng thời cũng rất mong ngóng tới thứ sáu tuần này.
(*) Gốc ‘彩蛋’ thường là dùng để chỉ các chi tiết thú vị không được chú ý ở trong phim hoặc các đoạn xuất hiện sau cùng trong các phim (có thể là giới thiệu về phần tiếp hoặc những cảnh hài hước.)
Đến 10 giờ tối ngày Giáng Sinh, tập cuối cùng đúng giờ phát sóng.
Ngay lúc đầu, vì khán giả phát hiện Phiền Phiền không có tham dự tập cuối nên cả màn hình dày đặc sự bày tỏ thất vọng, nhưng sau đó họ lại bị nội dung đặc sắc của tập này thu hút sự chú ý.
Bởi vì một trong hai người bị bịt mắt nên sản sinh ra rất nhiều các vấn đề nhỏ, sự thích thú liên tục xuất hiện, khắp nơi đều để lộ ra những chi tiết ân ái nho nhỏ, đem những đặc điểm của từng gia đình thể hiện ra vô cùng sâu sắc tường tận.
Đặc biệt là nhiệm vụ phải đi qua con đường đầy chướng ngại vật của ngày hôm sau, quả thực là khiến người ta cười đau cả bụng.
Chồng chồng nhà Ôn Nhiên vẫn luôn là đôi được xếp sau cùng, lần này lại bị gọi đầu tiên.
Một Ôn Nhiên bị bịt mặt thì chẳng khác gì người bị mù, mặc dù có người chỉ đường cho cậu, nhưng bởi vì Ôn Nhiên hoàn toàn không có chút nhận thức nào đối với các chướng ngại vật nên dù là dựa vào chỉ dẫn của Thẩm Minh Xuyên, thì cũng khó tránh khỏi việc sẽ sản sinh ra ý niệm về vật cản, dẫn đến …
__ ‘Bốp’.
Ôn Nhiên vừa mới đi vài bước, chân đã đá phải một chướng ngại vật trên đường, cậu đứng đó quay cuồng một hồi, thật vật vả mới đứng vững được, thì bỗng trên đỉnh đầu ‘xoạt’ một tiếng, nắp vung nồi rơi xuống đầu cậu, cũng không phải là quá đau, nhưng lại khiến Ôn Nhiên giật mình.
Vì bị giật mình nên Ôn Nhiên xoay một vòng tránh né theo bản năng, dẫn đến việc không cẩn thận lại đụng phải một chướng ngại vật mềm mềm khác ở phía sau, thế là băng khô phun ‘Phụt’ một cái lên người cậu.
Đang lúc đầu óc còn choáng váng, thì Thẩm Minh Xuyên – người vẫn giữ được tỉnh táo như cũ – nói với cậu trước tiên hay đứng nguyên một chỗ đã, rồi tiếp đấy bước sang trái hai bước.
Kết quả, đầu óc Ôn Nhiên bị nhiễu như đang say xe, chẳng phân biệt nổi trái phải nữa, vậy là quyết đoán bước qua phải hai bước, dẫm vào thêm một chướng ngại vật nữa, một dòng nước vô cùng chuẩn xác đổ ào lên người cậu.
“Ôi mẹ ơi,” Gặp phải cảnh ngộ bị tấn công ba lần liên tiếp, cả người Ôn Nhiên cũng chẳng bình tĩnh nổi, cậu lẩm bẩm, “Thế này cũng quá tàn nhẫn rồi đó.”
Khán giả xem được thảm trạng của cậu, đạn mạc đều là ha ha ha ha.
[Chủ đề của tập này thật sự không phải là ‘Tạm biệt với hôn nhân’ đấy chứ ha ha ha ha.]
[Nhiên bảo bảo bị tấn công ba phát liền vẻ mặt ngơ ngơ trông vừa đáng yêu vừa buồn cười ha ha ha.]
[Ăn thức ăn chó suốt 12 tập giờ xem tập này thấy sảng khoái không ngờ emmm.]
[Đạo diễn kế hoạch cho tập lần này chắc chắn là một con cẩu độc thân, bị đút thức ăn cho chó no tới mức bạo phát hhhh.]
[Thẩm tổng lần này về sẽ đem điều khiển tivi quỳ ra một bản Sonata ánh trăng của Beethoven 2333.] (*)
(*) Ý là Thẩm tổng sẽ phải quỳ rất lâu =)))
[Quỳ xin Thẩm tổng phát sóng trực tiếp chuyện bị phạt quỳ điều khiển tivi.]
….
Kế đó còn có trò dùng tay sờ để tìm bạn đời của mình, trò hai người ba chân vân vân, vì nảy sinh các tình huống bất ngờ liên tục, khiến khán giả cười đến không dừng được, tập này tổ chương trình rõ ràng là đánh quân bài tín nhiệm, làm mọi thứ bung bét cả.
Cả tập đó đạn mạc đều là ha ha ha cho tới chiếu phần đặc biệt sau cùng, khán giả cho rằng đó hẳn cũng là một nội dung gì khôi hài lắm, kết quả màn hình lại chiếu tới một bãi cỏ lớn, Ôn Nhiên bị bịt mắt đứng ở giữa nơi ấy.
“Xin hãy tháo băng bịt mắt xuống.”
Nghe thấy tổng đạo diễn bảo vậy, Ôn Nhiên liền đưa tay lên tháo nó xuống, phải mất một lúc lâu cậu mới thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, nhưng rồi Ôn Nhiên phát hiện ra ở trên bãi cỏ chỉ có một mình mình.
Những đôi vợ chồng khách mời khác đều đứng ở phía ngoài, chỉ có mình cậu giống như diễn viên chính đứng ở giữa, trên mặt cậu tràn ngập lúng túng, Ôn Nhiên quay về đạo diễn phía sau ống kính hỏi đã có chuyện gì xảy ra.
“
Ba ba
!” Đạo diễn còn chưa trả lời, tất cả mọi người đã nghe thấy một thanh âm non nớt.
Đó là giọng của Phiền Phiền!
Phiền Phiền tới đây!
Trên đạn mạc nhất thời sôi trào, bọn họ cứ tưởng đến tập cuối cùng của mùa một cũng chẳng được thấy Phiền Phiền, không ngờ hóa ra lại được đặt ở phần đặc biệt.
Ở trên màn hình, chỉ thấy Phiền Phiền còn chưa tự mình bước đi được đang được bảo mẫu nhà bọn họ dắt một tay, nghiêng ngả chạy tới chỗ Ôn Nhiên. Cậu cứ đứng ngốc tới sững sờ ở đó, hiển nhiên là vẫn chưa phản ứng lại được.
Tới tận lúc Phiền Phiền chạy tới trước mặt Ôn Nhiên, khuôn mặt ngập tràn sự vui vẻ ôm lấy chân ba thì cậu mới hồi thần. Ôn Nhiên tươi cười cúi người xuống ôm Phiền Phiền, cậu hôn thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phiền Phiền: “Bảo bối, sao con lại tới đây?”
“
Ba ba
.” Phiền Phiền được cậu hôn thì cười khanh khách, bé con đưa tay phải ra, vụng về diễn tả một động tác tay với Ôn Nhiên, “Tim, tim.”
“Tim?” Ôn Nhiên nhìn thấy động tác của Phiền Phiền, cậu suy nghĩ một chút mới phản ứng lại được, “Phiền Phiền là đang bắn tim cho ba hả?”
Phiền Phiền vui vẻ ôm lấy cổ Ôn Nhiên, thân mật cọ cọ.
Khán giả đều bị hành động đáng yêu này của nhóc làm cho tim mềm nhũn.
Bé tí thế này mà đã biết bắn tim rồi!!
Hơn nữa, tất cả còn chú ý thấy hôm nay Phiền Phiền được ăn diện một bộ quần áo rất ‘moe’, mặc hẳn một bộ âu phục nho nhỏ, kết hợp với cái nơ be bé, trong sự đáng yêu lại toát ra vẻ sinh động, nhìn giống hệt một bản thu nhỏ của Thẩm Minh Xuyên tinh anh vậy.
Vừa cool vừa soái.
Cọ cọ xong, Phiền Phiền giơ vật trong tay lên trước mặt ba, trong lúc nhất thời có lẽ đã quên phải biểu đạt thế nào, bé con chỉ biết kêu ‘a a’, ý tứ là muốn đưa nó cho cậu.
Tổ chương trình cực kì độc ác đã làm mờ vật trong tay Phiền Phiền, khán giả kết hợp với cảm xúc kinh hỉ cùng bất ngờ của Ôn Nhiên khi nhận được đồ ấy, thì đều đang đoán xem vật ấy là vật gì.
“Yếm, Yếm.”
Ôn Nhiên nhận lấy vật từ tay Phiền Phiền nhìn một lúc, còn nhóc con đang vùi trong lòng Ôn Nhiên thì quay sang trái phấn khích gọi.
Máy quay xoay theo hướng nhìn của Phiền Phiền, liền thấy một chú Husky rất đẹp, trong miệng ngậm một cái … bị làm mờ rất lớn, bước chân mạnh mẽ chạy về phía hai người.
Khán giả đều phát điên, rốt cuộc đó là cái gì mà phải làm thần bí như vậy a a a!
Ống kính một lần nữa dừng lại trên khuôn mặt của Ôn Nhiên, khi cậu nhìn thấy được vật làm cho cả đoàn người đang vây xem phải kinh ngạc hô lên, thì trên mặt cậu mang theo một phần kinh ngạc, hai phần hạnh phúc, còn lại là bảy phần xúc động, thậm chí còn mơ hồ thấy được trong mắt Ôn Nhiên rưng rưng nước.
“Minh Xuyên.” Ôn Nhiên gọi một tiếng.
Hóa ra là Minh Xuyên đã đến rồi!
Quả nhiên, kế tiếp màn hình chuyển tới một quang cảnh, chỉ thấy trời xanh mây trắng và trên nền cỏ xanh biếc, Thẩm Minh Xuyên đang mặc âu phục, một tay đút trong túi quần tây, cực kì ngầu mà bước tới chỗ Ôn Nhiên.
Hắn ăn mặc rất chỉn chu, ngay cả tóc cũng được tạo kiểu, được cẩn thận trải hất lên, giống như phải tham dự một nghi lễ nào đó rất trọng đại, mỗi một động tác đều tràn đầy hơi thở của người đàn ông thành công, cơ trí và khí phách.
Thật sự quá soái!
Đây là tiếng lòng của mỗi một khán giả.
Đồng thời, đồ vật mà Phiền Phiền đưa cho Ôn Nhiên, cùng với thứ chú chó Husky ngậm đều được bỏ làm mờ.
Ống kính lần thứ hai quay cận cảnh Ôn Nhiên, chỉ thấy trên tay cậu cầm một hộp nhẫn bọc bằng nhung rất tinh xảo, còn trong miệng của chú Husky ngậm một bó hoa, còn là bó hoa hồng đỏ.
[A a a a Thẩm ba ba đây là muốn cầu hôn ngay tại hiện trường sao?]
[Đậu má lãng mạn như thế sao?]
[Điên mất cầu hôn ngay trong chương trình các thứ kìa, quá mức phạm quy!]
[Hóa ra phần thức ăn chó ngày hôm nay đều được dồn vào trong phần đặc biệt à.]
[Chồng nhà người ta, con trai nhà người ta, và chó nhà người ta! Áu!]
…….
Lúc này, thím Kim rất đúng lúc bế Phiền Phiền đi ra từ trong lòng Ôn Nhiên ra ngoài phạm vi máy quay.
Mà Thẩm Minh Xuyên cũng vừa khéo đi tới trước mặt cậu, hắn lấy bó hoa từ trong miệng của Yếm, rồi quỳ một gối xuống trước mặt Ôn Nhiên.
Thật sự là cầu hôn!
“Trời ạ, lúc ở ngay tại đó thì em chả cảm thấy gì, bây giờ xem lại đúng là cmn cảm thấy xấu hổ ch.ết em rồi!” Ở trước tivi, Ôn Nhiên cầm lấy điều khiển, “Không xem nữa!”
“Ừm.”
Vẻ mặt của Thẩm Minh Xuyên cũng có chút không kìm nén nổi, cái loại chuyện này lúc bản thân mình thật sự ở trong đó thì cảm thấy rất thỏa mãn thậm chí là lãng mạn, nhưng biến thành khán giả xem lại thì cái cảm giác xấu hổ bị phóng đại lên mấy lần, không có chỗ mà trốn.
Ôn Nhiên cấp tốc tắt tivi.
“Đi, em mặc quần áo đi, rồi anh dẫn em tới một nơi.” Thẩm Minh Xuyên đứng dậy nói.
“Trời lạnh thế này, anh định đi đâu, cũng 12 giờ rồi,” Ôn Nhiên có chút không muốn chui ra khỏi ổ, “Đừng nói là đưa em đi ngắm pháo hoa đấy nhé.”
Cậu cũng không muốn vì cái sự tình cảm lãng mạn mà đông ch.ết bản thân đâu.
Thẩm Minh Xuyên thần bí đáp: “Em cứ đi rồi biết.”
Bởi vì Thẩm Minh Xuyên vẫn cứ kiên trì, Ôn Nhiên cũng không thể dằng dai với hắn, nên cậu mặc quần áo vào. Thẩm Minh Xuyên lái xe đưa cậu tới ngoại ô thành phố.
Vòng qua vòng lại mấy lần, chiếc xe dừng lại ở trước cửa một căn biệt thự sang trọng.
Đó là một căn biệt thự mới tinh, cả căn nhà đều bao phủ trong bóng tối, phải nhờ vào những cột đèn dọc vườn hoa thì mới có thể nhìn ra được thiết kế kiểu Âu của căn nhà.
“Anh mua nhà mới à?” Nhất thời đầu Ôn Nhiên vẫn chưa nảy số ngay được.
Thẩm Minh Xuyên dắt tay cậu: “Nào, vào xem thôi.”
Ôn Nhiên được hắn dắt đi, mở cánh cổng sắt ra, đi qua khoảng sân thật dài, căn nhà mới này được xây dựng một cách cực kì tráng lệ, cậu tùy tiện đánh giá nó một chút, diện tích của nó có lẽ phải rộng gấp hơn ba lần căn nhà mà bọn họ đang ở.
Đến cửa chính, Thẩm Minh Xuyên dùng vân tay mở cửa, bật đèn trong nhà lên, suýt chút nữa là Ôn Nhiên đã bị cách trang hoàng của căn nhà chọc cho mù mắt chó.
Khác với cách bài trí đơn giản mà trang nhã ở ngôi nhà cậu đang ở, mọi đồ nội thất ở nơi này đều toát ra vẻ xa xỉ tới lãng phí, mọi thứ đều chứng tỏ rõ ràng rằng chủ của nó là một người có tiền. Sắc điệu (*) tổng thể là màu trắng ngà, vừa được viền quanh bởi các sắc điệu khác như vàng nhạt, tro đen. Căn nhà được trang hoàng hoa mỹ, ánh đèn lay động, từng chi tiết đều tinh xảo, như một tòa cung điện vậy.
(*) Gốc ‘色调’ hay trong tiếng Anh là Tints and Shade, có thể hiểu là màu chủ đạo, nhưng được chia làm các sắc độ khác nhau. Khái niệm Tint (sắc thái màu) trong mỹ thuật là một màu được làm sáng lên bằng cách pha thêm màu trắng, còn Shade (đổ bóng) thì ngược lại là làm tối màu đi bằng cách pha thêm đen. Tùy vào cách sắp đặt và cách sử dụng nội thất mà nhà thiết kế sẽ linh hoạt sử dụng Tint và Shade.
“Em thích không?” Thẩm Minh Xuyên hỏi cậu.
Ôn Nhiên cười vui vẻ: “Hóa ra là kim chủ ba ba đây là đang muốn kim ốc tàng kiều à?”
“Trong đầu toàn những thứ không đứng đắn,” Thẩm Minh Xuyên vỗ nhẹ một cái vào đầu cậu, “Đây là nhà tân hôn.”
“…..” Anh mà cũng có mặt mũi để nói người khác là không đứng đắn á! Ôn Nhiên trừng hắn.
Thế nhưng đã nói đến nhà tân hôn, Ôn Nhiên liền nhớ lại từ trước lúc sinh Phiền Phiền, Thẩm Minh Xuyên quả thật đã từng có bàn qua với cậu về chuyện mua nhà tân hôn, nhưng mà từ lúc ấy cho đến giờ thì chuyện đó cứ như đá chìm đáy biển, cuối cùng thì bị cậu ném ra sau đầu.
Không nghĩ rằng hắn đã mua xong còn sửa sang cả rồi.
“Nhưng mà … hơi rộng quá rồi anh.”
“Rộng một chút thì sau này em có thể dẫn bạn bè về nhà, hoặc là anh mời bạn bè của chúng ta cùng tới chơi, mở party gì đó. Về sau có đứa thứ hai, chúng mình có thể cải tạo phía bên ngoài thành một công viên nước nho nhỏ, để tới mùa hè bọn trẻ có chỗ nghịch nước, vườn hoa thì chỉ cần làm xanh hóa cơ bản, nhưng em có thể dựa theo suy nghĩ của mình mà sửa sang lại theo ý thích.”
Thẩm Minh Xuyên suy nghĩ chu toàn như thế, khiến trong lòng Ôn Nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Nào, đi dạo thôi.”
Cả căn nhà đã được sửa sang xong hoàn toàn, nội thất và đồ gia dụng đều đầy đủ, Thẩm Minh Xuyên dẫn cậu đi ngắm toàn thể căn nhà một lượt, sân sau, bể bơi, gác lửng, phòng tập thể thao, sân thượng (1) …
Cuối cùng là thư phòng.
Trong thư phòng có thiết kế một cửa sổ sát sàn (2), phía bên ngoài là bầu trời đêm rộng lớn.
“Có phải vì em đã từng nói với anh rằng em ngồi ở cửa sát sàn đọc kịch bản, cho nên anh mới thiết kế như thế này phải không?”
Thẩm Minh Xuyên gật đầu.
Trái tim của Ôn Nhiên thoáng chốc như mượn gió xuân mà bay lên, mỗi một tế bào đều vui sướng nhảy nhót, cậu nhịn không được xoay người lại ôm lấy cổ Thẩm Minh Xuyên: “Anh chu đáo thế này, anh xem xem em cũng chẳng có gì để báo đáp cả, chỉ có thể lấy tấm thân này báo đáp cho anh được thôi.”
Thẩm Minh Xuyên rất biết lắng nghe mà ôm lấy cậu, chủ động tặng nụ hôn nóng bỏng lên trên môi Ôn Nhiên, thưởng thức hết lần này tới lần khác, triền miên quấn quít.
Chỉ chốc lát sau cả hai người liền thở dốc, đều đã có cảm giác, Thẩm Minh Xuyên ôm Ôn Nhiên vào trong lòng, nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu: “Chúng ta về phòng thôi.”
Ôn Nhiên bị hơi nóng của hắn phả vào trong tai thì có chút ngữa đến không nhịn nổi mà phải rụt cổ một cái, nhưng cả người vẫn đứng bất động, Thẩm Minh Xuyên lại tưởng rằng cậu bị hôn đến nỗi mất hết sức lực, hắn đăng định bế cậu lên thì nghe giọng nhỏ như muỗi của Ôn Nhiên: “Bọn mình ở nơi đây là một lần đi anh.”
“….”
Trong nháy mắt Thẩm Minh Xuyên cho là mình đã nghe lầm rồi.
Ôn Nhiên ngước lên, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn: “Bọn mình còn chưa từng thử qua ở thư phòng, Thẩm tiên sinh, anh không muốn ở nơi này mà đặt em trên bàn … Ưm!”
Lời kế tiếp đều được giam lại giữa môi lưỡi.
Eo của người nào đó, đã được định trước là phải bỏ rồi.
….
Đêm khuya, đài Tây Qua vẫn còn phát lại cảnh cầu hôn của bọn họ trên ‘Kết hôn cùng tình yêu’.
Thẩm Minh Xuyên cầm lấy bó hoa hồng, quỳ một gối trước mặt Ôn Nhiên, hắn nói: “Chúng mình kết hôn đã bốn năm, ngay cả con trai cũng có thể đi mua nước tương được rồi, nhưng anh lại chưa từng cầu hôn em, đó vẫn luôn là điều tiếc nuối với anh. Ngày hôm nay nhờ vào cơ hội của chương trình, ở trước mặt các khán giả chương trình và các fan của em, anh muốn chính thức được hỏi em, Tiểu Nhiên, em có nguyện ý trở thành bạn đời của anh, cùng anh trải qua quãng đường đời còn lại không?”
Lời cầu hôn này của Thẩm Minh Xuyên rất giản dị, không có những từ ngữ được trau chuốt tới hoa lệ ưu mỹ, cũng không phải ngôn từ lãng mạn êm tai như lời cầu hôn trong phim truyền hình, càng không phải lời thề non hẹn biển tới sông cạn đá mòn, nhưng lại vô cùng chân thành.
Ôn Nhiên nhận lại bó hoa, khuôn mặt mang theo vài phần tinh nghịch, cậu đáp: “Em không nguyện ý.”
Thẩm Minh Xuyên sửng sốt, khán giả cũng sửng sốt.
Ôn Nhiên cầm hộp nhẫn mà Phiền Phiền mới đưa cho mình tới trước mặt Thẩm Minh Xuyên: “Anh còn chưa đeo nhẫn lên cho em, em mà đồng ý thì nhất định là bị thiệt rồi.”
Thẩm Minh Xuyên khẽ cười một tiếng, dường như thở phào nhẹ nhõm, hắn nhận hộp nhẫn, lấy món đồ vốn thuộc về Ôn Nhiên rồi đeo lên ngón áp út bên tay trái của cậu.
“Em nguyện ý.” Đeo nhẫn lên rồi, Ôn Nhiên mới cười thật tươi đáp, đón ánh nắng ấm giữa mùa đông, vẻ mặt cậu hạnh phúc và ôn hòa.
Ánh đèn vàng nhàn nhạt sưởi ấm căn phòng.
Thẩm Minh Xuyên một cái lên gò má đỏ hồng của cái người mệt mỏi rã rời đang say ngủ trong chăn, hắn nhẹ giọng nói: “Anh cũng nguyện ý.”
Hoàn chính văn.
(1) Là sân thượng kiểu này
(2) Cửa sổ sát sàn