Chương 8

Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Sắc mặt của Lâm Ngộ An vừa phức tạp vừa mờ mịt, động tác thì vừa cứng ngắc vừa máy móc thả chăn xuống, ôm Ipad nằm trên giường.
Động tác y hệt một cha già tám mươi tuổi gần đất xa trời.
Câu "Ờ" vừa nãy của chồng cậu là có ý gì?


Đằng sau câu nói này rốt cuộc là một vũ trụ bao la bát ngát?
Hay là hạt bụi cuốn trôi theo chiều gió?


Nghĩ muốn hỏi trời hỏi đất, hoặc nếu mê tín thì hỏi số mệnh một chút, Lâm Ngộ An còn muốn hỏi xem có phải là sự thông minh của cậu sắp cạn rồi hay không, bây giờ chồng cậu đúng thật là khiến người ta nghĩ mãi cũng chẳng hiểu được.


Lúc trước, vẻ mặt của chồng cậu không tự cho là mình siêu phàm thì là khinh kha khinh khỉnh, ít nhất ở trước mặt Lâm Ngộ An thì là như vậy, tuyệt đối sẽ không xuất hiện những câu chữ nghiền ngẫm thế này.


Trong mắt của chồng cậu, cùng lắm Lâm Ngộ An cũng chỉ là lễ phục mà hắn đến trung tâm thương mại mua về, bình thường thì có thể mặc đi ra ngoài cho bạn bè cha mẹ xem, về nhà thì cất vào trong góc sâu của tủ quần áo.
Đối với Lâm Ngộ An mà nói, tạm thời có thể coi chồng cậu là tì hưu đi!


Chiêu tài hưởng phúc, dù sao cũng nhờ có nhà họ Hàn, công ty của cha cậu mới vượt qua được cửa ải khó khăn.
Sắp ly hôn, trong khoảng thời gian này, Lâm Ngộ An vui vẻ thì có vui vẻ đấy, nhưng cậu phải nói với cha mẹ về chuyện này làm sao đây, sau khi cha mẹ biết thì sẽ thế nào?


available on google playdownload on app store


Là sẽ hiểu cậu và Hàn Đông Dương không thể duy trì đoạn hôn nhân này nữa.
Hay là sẽ cầm dây trói gô cậu đưa đến bán cho nhà họ Hàn.
Nghĩ đến đây, thế mà cậu lại cảm thấy, dựa vào truyền thống của nhà bọn họ, hẳn là sẽ có xu hướng chọn ý sau.
Hầy!


Tạm thời, tâm tình của Lâm Ngộ An có trăm loại cảm xúc lẫn lộn, muôn vàn bất đắc dĩ, tất cả phức tạp, hỗn loạn trong đầu biến thành tê dại, không có tâm tình chơi Ipad.


Nhưng mà Lâm Ngộ An suy nghĩ kĩ thêm, vẫn cảm thấy nên giải thích chuyện này thật rõ ràng với cha mẹ, bọn họ sẽ hiểu chuyện này thôi, còn đường sống để thương lượng.


Vả lại cậu và Hàn Đông Dương còn phải đến nhà họ Hàn ăn một bữa, cậu có thể nhìn xem Hàn Đông Dương giải thích với cha mẹ hắn thế nào, học hỏi một chút, giẫm theo bước chân của người đi trước thì sẽ không bị té ngã.


Còn có thể tránh được một chút tổn thương mang tính vật lý không thể nắm chắc, Lâm Ngộ An thấy đó là một biện pháp tốt, suy nghĩ một chút liền nhắm mắt lại ngủ mất, lúc tỉnh dậy đã là tám giờ ngày hôm sau.


Lúc xuống lầu, đám mây đen trên đầu Hàn Đông Dương đã biến mất, vừa ăn sáng vừa nói gì đó với dì Ngô.
Dì Ngô nói cậu cả gọi điện đến hỏi tình huống của cậu, trò chuyện về một ít chuyện nhà, không hỏi đến những chuyện khác.


Cậu cả trong miệng Dì Ngô là Hàn Dục Hào, chính là người đàn ông thường dùng dao giải phẫu đặt ngay cổ họng Lâm Ngộ An ở trong lòng.
Hàn Đông Dương quăng ánh mắt nhìn Lâm Ngộ An ngồi xuống, quan sát vài giây, mới nói: "Chiều nay chúng ta về nhà cha mẹ ăn cơm."


Lâm Ngộ An không nghĩ tới lại nhanh như vậy, lập tức vô cùng kinh ngạc: "Hôm nay đi luôn à?"


Thật ra Lâm Ngộ An không hề có ý kiến với người nhà họ Hàn, người có ý kiến duy nhất chính là anh cả của Hàn Đông Dương, thật ra cũng trách Lâm Ngộ An, lần đầu tiên hẹn gặp mặt Hàn Đông Dương, cậu đã gây chuyện.


Trước mặt Hàn Dục Hào cuồng em trai, nói muốn ú ờ anh đẹp trai ngồi bàn kế bên, bản tính của một cậu công tử ăn chơi lộ rõ không thể nghi ngờ.


Có thể tưởng tượng ra được sao! Người ngồi ở bàn kế lại chính là Hàn Đông Dương, trước mặt anh người ta, nói muốn ú ờ em trai của hắn, cậu còn chưa tìm tòi ra quan hệ, đã bị kéo vào sổ đen.


Cuối cùng Lâm Ngộ An mới biết được, thì ra là Hàn Dục Hào lo lắng em trai mình không biết nhìn người, liền giả làm Hàn Đông Dương đi thử cậu trước.
Kết quả, thử một lần liền biết sâu cạn, từ này về sau, đũng quần của Lâm Ngộ An liền có một con dao phẫu thuật treo ở đó.


Hàn Đông Dương: "Làm sao à?"
Lâm Ngộ An lắc đầu: "Không có gì."
Ăn sáng xong, lúc thay đồ ở trên lầu, Lâm Ngộ An ngồi trên giường, nhìn Hàn Đông Dương đang cạo râu trong phòng vệ sinh, muốn nói lại thôi.


Cậu có nên nhắc nhở chút không, lỡ như chồng cậu quên mất rồi thì làm sao giờ? Không được, phải nói bóng nói gió nhắc nhở một chút, với lại lần này về thì cũng có thể nói ra.


Lâm Ngộ An âm thầm suy nghĩ một chút, vẫn đứng dậy đi tới, ánh mắt của Hàn Đông Dương hơi liếc nghiêng nhìn vào gương, giống như tâm tư của hắn không nằm ở trên việc cao râu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt vẫn là biểu cảm "Tôi biết từ lâu rồi."


Tay Lâm Ngộ An vịn vào cửa, nhìn người trong gương, thăm dò hỏi: "À này, cậu tính chừng nào thì sẽ nói chuyện giữa chúng ta cho cha mẹ?"
Tay cầm dao cạo râu của Hàn Đông Dương ngừng lại: "..."


Lâm Ngộ An nói: "Tôi còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào, dù sao chuyện này đối với bọn họ mà nói, cũng có chút đột nhiên."
Hàn Đông Dương im lặng chăm chú nhìn cậu một hồi, giơ tay lấy khăn lau mặt, thản nhiên nói: "Đúng là có chút đột nhiên."


Đối với cha mẹ mà nói, bọn họ bỗng nhiên ly hôn, quả thật là đột nhiên, Lâm Ngộ An tán thành: "Đúng thế!"
Con ngươi của Hàn Đông Dương hơi nhúc nhích, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Đây là điều anh vẫn luôn muốn à?"


Ly hôn chính là điều cậu vẫn luôn muốn, cậu không muốn kiềm chế thiên tính nữa, nhưng Lâm Ngộ An cho rằng không thể để lộ sự vui mừng ra ngoài quá nhiều, rụt rè cười: "Hề hề, cũng có thể nói như vậy."


Nói xong, Lâm Ngộ An liền thấy chồng cậu cứng đờ cổ, ngoẹo đầu, cơ thể run run rẩy rẩy, bộ dáng này, y như là nghĩ đến chuyện gì đau khổ lắm.
Lâm Ngộ An buồn bực: "Cậu làm sao thế?"
Ngừng một hồi, Hàn Đông Dương cứng ngắc xoay đầu lại, hai mắt đo đỏ, Lâm Ngộ An hoảng sợ: "Ôi, lại sao nữa vậy?"


Hàn Đông Dương nhìn cậu, hai mắt như đã đi tới miền cực lạc, giọng nói mang theo bi thương khó diễn tả được, nhưng lại bình tĩnh rặn ra một nụ cười khổ: "Không có gì."


Lâm Ngộ An tưởng là biểu hiện lúc nãy của cậu hơi quá, tốt xấu gì cũng sống chung hai năm, cũng có chút tình hữu nghị cách mạng, liền thở dài, thay đổi nói kiểu khác: "Tuy rằng tôi cũng không muốn như thế, nhưng chuyện cũng xảy ra rồi, ai cũng không cứu vãn được."


Ngoài miệng Lâm Ngộ An nói như vậy, lại chăm chú nhìn Hàn Đông Dương, cố gắng dùng ánh mắt để biểu đạt: Lúc trước là chính cậu lấy giấy thoả thuận ly hôn ra trước mà! Anh hai.
Có lẽ là Hàn Đông Dương nhận được tín hiệu của cậu, gật đầu: "... Đúng."


Lâm Ngộ An lập tức thở phào một cái, cười hề hề: "Cậu có thể nhớ kỹ là được rồi."
Trong mắt Hàn Đông Dương xẹt qua đau buồn nhàn nhạt, lướt qua rất nhanh, lui về sau một bước: "Anh vào sửa soạn đi."
"Được."


Lâm Ngộ An đi vào, cậu đang đi dép lê, hơi trơn, nhưng cố ý lại là lần này, trên mặt đất có nước, Lâm Ngộ An lại không chú ý, mới bước vào đã trượt một cái.
"Á!"
Chuyện bỗng nhiên này giống y như là quý phi say rượu, vừa vặn té vào trên người Hàn Đông Dương.


Chân mày Hàn Đông Dương lập tức chau lại, Lâm Ngộ An không chú ý tới sắc mặt của Hàn Đông Dương, lên, lẩm bẩm nói: "Sao trên mặt đất lại có nước thế này."
Con ngươi của Hàn Đông Dương tối xuống, giọng nói trầm bổng vang lên: "Đúng thế, mặt đất trơn lắm đó!"


"Đúng là hơi hơi." Lâm Ngộ An lấy ít giấy vệ sinh, ném xuống đất, đạp mấy cái, thấm hết nước, nhặt giấy lên ném vào thùng rác, nói: "Giờ thì ổn rồi."
Hàn Đông Dương cắn chặt răng hàm, từ từ trở lại bình thường, lại nhắm chặt mắt, mới đi ra ngoài.
Tác giả:


Hàn Đông Dương: Trong lòng không diễn được Lỗ Tấn thì không phải là một luật sư giỏi.






Truyện liên quan