Chương 32

Chuyển ngữ: Cực Phẩm
*Đến chương này cũng có thể xem là xác định tình cảm rồi, xin được đổi xưng hô nhé.
"... Đừng nghịch nữa, người và lòng của em đều không chịu được xóc nảy đâu, mau đứng dậy." Lâm Ngộ An xoay vài vòng trên không trung, lúc ngồi xuống đầu còn hơi choáng.


Nếu như thật sự muốn chung sống với Hàn Đông Dương, sợ là không quá hai năm thì tóc cậu sẽ bạc trắng hết mất!


Hàn Đông Dương thả cậu ra, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ngón tay còn chọc chọc bụng cậu như chọc bóng cao su, ý cười trong giọng nói cũng chẳng giấu được: "Có phải trong này có kết tinh của chúng ta đúng không."
Lâm Ngộ An đập rớt tay Hàn Đông Dương, mặt không chút thay đổi nói: "Cũng có thể là kết sỏi."


Hàn Đông Dương mím môi: "..."
Cũng không biết có phải là trong lòng không có áp lực hay không, bây giờ Lâm Ngộ An nói chuyện rất có sức lực.
Cậu nói Hàn Đông Dương đi lấy giấy thoả thuận ly hôn ở trong két sắt ra.


Lâm Ngộ An giơ tay nhận lấy, nói Hàn Đông Dương ngồi xuống, sau đó mở túi giấy nâu ra ngay trước mặt Hàn Đông Dương: "Hai năm trước chúng ta đã ký tờ giấy thoả thuận ly hôn này, mấy ngày nữa sẽ có hiệu lực."
Hàn Đông Dương trợn to hai mắt: "Nhưng mà giờ em đã mang thai rồi mà."


"Cho nên em mới nói chuyện này cho anh." Lâm Ngộ An đặt giấy thoả thuận ly hôn ở trên bàn nhỏ, giơ tay chỉ chỉ giấy xét nghiệm, lại chỉ chỉ giấy thoả thuận ly hôn.
Một tờ là giấy thoả thuận ly hôn, một tờ là giấy xét nghiệm.


available on google playdownload on app store


Tình huống này giống như lúc bạn tốt nghiệp ra trường, cõng trên lưng gói hành trang ước mơ muốn đi ra ngoài tunh hoàng thiên hạ, hiệu trưởng lại hoà ái cầm tay bạn, nước mắt giàn giụa nói với bạn: Chúc mừng em, em đã trở thành người may mắn duy nhất trong trăm năm thành lập trường chúng ta, nhận được XX năm giáo dục bắt buộc miễn phí, mời em tiếp tục đi học tiếp.


Nhưng mà chí nguyện lại không ở đây!
Dường như Hàn Đông Dương không hề nghĩ ngợi gì cả, liền nói đáp án cho cậu, dùng bảy chữ vô cùng đơn giản nói ra lập trường.
Không ly hôn, sinh con, sống chung!
Lâm Ngộ An cũng chẳng thấy bất ngờ chút nào, im lặng một chút: "Em thì muốn ly hôn, không muốn sinh con."


Hàn Đông Dương: "Vì sao?"
Lâm Ngộ An nhìn sắc mặt hoảng sợ của Hàn Đông Dương: "Thật ra, trước hôm qua thì em cũng tính sinh đứa bé ra, nhưng bây giờ em lại lo lắng về IQ của cục cưng, hơn nữa cuộc hôn nhân của chúng ta là một vũng nước đọng, không cần thiết phải tiếp tục nữa."


"Anh lại không cho là như vậy, thứ nhất, cục cưng cũng được xem là tài sản chung của chúng ta, không thể chia, cho dù ly hôn, bây giờ chỉ cần một bên khiếu nại thì cũng sẽ không thành công; thứ hai, IQ của cục cưng không phải là vấn đề, không thể nào tồn tại giữa chúng ta được." Nói xong, Hàn Đông Dương khẽ run: "Lẽ nào em lo lắng IQ của em sẽ ảnh hưởng đến cục cưng hay sao?"


Lâm Ngộ An: "..."
Nói xong, Hàn Đông Dương nhích từng tí một qua ngồi cạnh cậu, mềm mại nói: "Cục cưng, em sinh tụi nhỏ ra được không? Anh sẽ chia đều IQ của mình cho cục cưng trong bụng em, phần còn lại sẽ dùng hết để yêu em."
Lâm Ngộ An nghĩ thầm, em chính là lo lắng IQ của anh sẽ ảnh hưởng ấy: "..."


Nhưng mà, Hàn Đông Dương, anh đổi qua đổi lại cũng nhanh quá rồi! Sát thủ mặt "đáng yêu," em cảnh cáo anh, anh đừng có mà nói kiểu đó, ý chí của em sắt đá lắm.
Hàn Đông Dương tiếp tục lắc lắc tay cậu, vẻ mặt chân thành: "Thật đó, bây giờ sẽ không phê chuẩn cho chúng ta ly hôn đâu."


Nếu không biết Hàn Đông Dương chính là luật sư, Lâm Ngộ An nghe được câu này suýt nữa đã tin, tức giận nói: "Có phải là anh nghĩ em ngu lắm đúng không, ngày 13 này nó sẽ tự động có hiệu lực."


Hàn Đông Dương nháy mắt mấy cái, mắt tối xuống, giọng nói yếu yếu: "... Anh không muốn ly hôn đâu, cục cưng, em cũng học thích anh đi được không?"
Lâm Ngộ An nhắm mắt lại, không cho chồng cậu chút sắc mặt nào, tâm không động thì không thấy xót.


Hàn Đông Dương: "Anh sẽ chỉ đối xử tốt với em, sau này chỉ nghe lời em nói thôi."
Lâm Ngộ An vẫn nhắm mắt lại như trước, dùng bình tĩnh để đáp lại chồng cậu.
Hàn Đông Dương: "Mang ra ngoài không sợ mất mặt, mang về nhà thì chỉ yêu mình em."


Lâm Ngộ An vẫn nhắm mắt, dùng không chút suy nghĩ để đáp lại chồng cậu.
Hàn Đông Dương: "Anh muốn sau này mỗi ngày thức giấc thì sẽ có em cùng anh ngắm mặt trời mọc."
Lâm Ngộ An vẫn nhắm mắt lại, dùng không có cảm giác đáp lại chồng cậu.
A, từ chối bất luận cái cám dỗ nào!


Hàn Đông Dương: "Cục cưng, không phải em nói anh cả anh thường ngầm uy hϊế͙p͙ em sao?"
—— Ây? Người nào đó phạm quy, báo động trong lòng Lâm Ngộ An chợt vang lên, tim đập từ 75 chợt bay lên 90.
Hàn Đông Dương: "Sau này sẽ không thế nữa, thật đó, em nói cái gì thì chính là cái đó."


—— Á! Không xong rồi, đây là cảm giác động lòng, báo động trong lòng Lâm Ngộ An liên tục vang lên, tim đập từ 90 chợt bay lên đến 120.
Hàn Đông Dương: "Anh cả nghe anh, anh lại nghe lời em chẳng khác nào sau này anh cả sẽ nghe lời em ——"


—— Ôi! Đúng là quá đáng mà! Cái dục vọng thắng thua ch.ết tiệt này!


Lâm Ngộ An ôm ngực, không thể nhịn được nữa mà mở hai mắt ra trừng Hàn Đông Dương: Nhóc quỷ cơ trí anh, đúng là khiến em không có chút phòng bị nào cả, anh cứ cho em kinh ngạc vui mừng như thế, khiến cho em không thể kiềm nén được tình cảm của mình (1).


(1) Lời bài hát của bài "Trong Tiếng Ca Của Tôi" do Khúc Uyển Đình thể hiện.
Nói ra có dám tin không?
Ngay cả chính Lâm Ngộ An cũng không tin được, cây non khô héo trong lòng cậu hai năm nay đã được ánh nắng mưa móc tưới xuống trong nháy mắt.


Một giây trước, tim của cậu giống như một vũng nước đọng, không thể nào dâng trào được chút thuỷ triều trên con đường hôn nhân này.
Một giây sau, tim của cậu lại dập dờn sóng nước, dường như đã thấy được sóng thần trên con đường này.


Xin hỏi Hàn Đông Dương, cậu là Đại Vũ à? Chuyên gia trị thuỷ!
Lúc này, dường như cậu đã thấy Hàn Đông Dương bên cạnh mình biến thành một cục cưng bé nhỏ, vung quả đấm thép xấu hổ thẹn thùng gõ ngực cậu hò hét: Lang quân ơi, cầu xin chàng hãy cùng ta bước đi trên con đường hoa đi!


Có lẽ là Hàn Đông Dương bị phản ứng giận dữ rồi khoé miệng lại từ từ nhướng lên của Lâm Ngộ An hù sợ, lo âu hỏi: "Cục cưng, em làm sao thế?"
Lâm Ngộ An kiềm nén tiếng gào thét sắp vọt ra "Cầu van anh, nhóc thông minh, anh phải thông minh một chút nha!", giơ tay lên xoa mặt, sau đó xoa cho nụ cười trên mặt tan đi.


Sắp xếp lại tâm trạng, bình ổn giọng nói, lại từ ái kéo mặt Hàn Đông Dương nói: "Không sao, suýt chút nữa đã bị anh làm cảm động."
Hàn Đông Dương nghe thấy thế thì liền thất vọng: "Ý là em vẫn muốn ly hôn à?"


Lâm Ngộ An mím chặt môi, cúi đầu, vui vẻ, phấn khởi, nếu như không phải bây giờ trong bụng có em bé.


Cậu thật muốn ôm lấy nhóc thông minh chồng cậu xoay hai vòng, xóc nảy cũng được, cơ thể có hư thì dùng kim cương đúc lại, trái tim yếu ớt thì dùng vàng đúc, ánh mặt trời và mưa gì đó cũng có thể chịu được.


Lâm Ngộ An: "... Thật ra giờ suy nghĩ kĩ một chút, nghĩ cũng nên đợi bàn bạc lại đã."
Hai mắt Hàn Đông Dương sáng lên: "Thật sự sao?"


Lâm Ngộ An ho nhẹ một tiếng, cảm giác khí thế bá vương xa cách hai năm tràn đầy từ đỉnh đầu cho đến tứ chi, thay đổi chút sắc mặt thô bạo, dùng giọng nói người từng trải: "Ừ, học một chút, hẳn là vẫn có thể. Nhưng mà tờ giấy thoả thuận ly hôn này vẫn có hiệu lực, có thể phục hôn hay không thì sau này hẵng nói, dù sao bây giờ thì em và anh đều có phần với cục cưng."


Trong lòng Lâm Ngộ An chính là cực kỳ vui vẻ, nhưng sẽ không bị cái bánh thịt trước mắt làm mờ mắt, cậu sẽ không tự buộc mình lần nữa đâu.
Mắt Hàn Đông Dương sáng bừng như sao: "Ừ ừ ừ ừ."
Lâm Ngộ An: "Nhưng mà, lời anh vừa nói là thật sao?"
Hai mắt Hàn Đông Dương mờ mịt: "Cái gì cơ?"


Lâm Ngộ An từ từ nheo mắt lại, lại muốn đổi ý?
Hàn Đông Dương phản ứng lại trong nháy mắt: "À, cục cưng yên tâm đi, lời vừa nói đều là chắc chắn."
Lâm Ngộ An nhoẻn miệng cười: "Vậy là tốt rồi."
...
Lòng người rốt cuộc là một vật kỳ quái cỡ nào chứ!


Rõ ràng tối qua còn tức điên rời nhà muốn ly hôn ngay lập tức, bây giờ cậu lại được cùng một người dỗ vui vẻ ngồi trên ghế mây, nhàn nhã ăn quả mâm xôi khô, Lâm Ngộ An nhìn Hàn Đông Dương sau khi tắm xong, cứ chạy tới chạy lui ở trong phòng, dọn dẹp chỗ này chỗ kia, trong lòng sinh ra vài phần thích ý.


Nhìn xem, mỹ mỹ mãn mãn cỡ nào!
Mãi đến lúc Lâm Ngộ An nhìn thấy chồng cậu kéo một cái chăn trên giường xuống, mới lên tiếng: "Anh làm gì thế?"
Hàn Đông Dương ôm chăn đứng chỗ đó, bĩu môi: "Ừm thì, giờ chúng ta cũng khác rồi, cũng không cần làm như thế nữa đâu nhỉ?"


Lâm Ngộ An đứng lên, ném chăn lại lên giường: "Cái này là do anh nói lúc trước mà, có nhớ không?"
Trong mắt Hàn Đông Dương viết đầy hai chữ thất sách: "..."
Hai năm qua cậu sống như thế, cuối cùng cũng có ngày sung sướng thế này, tưởng cùng giường cùng gối là dễ thế sao!


Lâm Ngộ An nhớ ngày đó lúc mới vừa kết hôn, khi đó trong lòng cậu còn có thiện cảm với bé mèo con Hàn Đông Dương, muốn ôm vào lòng vuốt ve, nghĩ rằng cũng cùng ở trong một ổ chăn, hai người đàn ông lau súng cướp cò, cuối cùng lửa cháy đốt rừng là điều tất nhiên. Có thể là Hàn Dục Hào đã sớm dạy cho Hàn Đông Dương, cho nên tháng đầu tiên, Lâm Ngộ An không nghĩ tới bọn họ lại thành Lương Chúc, một chén nước, nằm trên cùng một cái giường mà vẫn bình thản như không.


Sau đó từ từ, Lâm Ngộ An cũng mất đi suy nghĩ với người bên gối.
"Cục cưng, như thế thì sao chúng ta bồi dưỡng tình cảm được!"
Lâm Ngộ An nằm ở trong chăn, nhìn chồng cậu vừa ai oán vừa yêu thích nhìn cậu, trong lòng vừa thấy thích vừa thấy tim đập rộn ràng.


Không phải chứ, mới hai năm không đụng vào đàn ông thôi, sao lại trở thành giống một xử nữ già thế này?
"Ngủ đi ngủ đi!"
Trong lòng Lâm Ngộ An căm uất, kéo chăn lên che đầu, ở trong lòng lặng lẽ thở dài, rốt cuộc là vui hay là buồn đây!


Sai thời điểm muốn xx người, bây giờ lại là đúng thời điểm không muốn xx người, đúng lúc vui lúc buồn.
Lần thứ hai ngủ chung với nhau thì tâm tình rất khác, cũng có thể cảm giác được trong phòng như là được phủ kín hoa tươi.


Thật đúng là đáng mong đợi, mong đợi, mùa xuân đã đến rồi, lại đến mùa vạn vật sống lại và giao beep ——!
"Cục cưng." Hàn Đông Dương lên tiếng cắt ngang ngâm nga của cậu, "Em có đang ngủ không?"
Lâm Ngộ An ở trong chăn, không trả lời, một lát sau, mới thò đầu ra nhìn Hàn Đông Dương.
"Sao vậy?"


Hai mắt Hàn Đông Dương cong cong: "Anh muốn sờ cục cưng nhỏ."
Lâm Ngộ An chớp chớp mắt, sau đó xốc chăn lên, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của chồng cậu đặt trên bụng cậu: "Bây giờ vẫn còn quá sớm, không cảm nhận được gì đâu."


Ngón tay Hàn Đông Dương chọc chọc trên cái bụng bằng phẳng của cậu hai cái, sau đó nhắm mắt lại, như là đang suy nghĩ gì đó, sau một lát đột nhiên mở mắt: "Cục cưng, ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tr.a một chút đi!"


Lâm Ngộ An kéo chăn lên, vốn tính nói hôm qua đã kiểm tr.a rồi, nhưng trong đầu chợt nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng.
"Em không đi đâu."
Hàn Đông Dương: "Vì sao vậy?"
Lâm Ngộ An nhếch miệng, dừng một chút mới nói: "Anh cả sẽ giết em mất."
Hàn Đông Dương: "Sẽ không, có anh ở đây mà!"


Lâm Ngộ An lắc đầu: "Lần trước em tới đó, anh cả có nói thế này, nếu như đàn ông có thể mang thai, anh ấy sẽ ăn hồ sơ bệnh án, mang không được thì để em ăn."
Hàn Đông Dương sợ run.


Lâm Ngộ An cụp mắt, thở dài, diễn dịch đau buồn đến như thật: "Cho nên em nghĩ vẫn là thôi đi! Anh cả không kéo em lên bàn mổ là đã tốt rồi, sao em còn có thể chờ mong anh ấy làm tròn lời hứa được chứ! Ây!"


Lâm Ngộ An nói xong cũng cảm giác được bàn tay đặt trên bụng mình hơi siết lại, tiếp theo nghe thấy giọng nói của chồng cậu: "Anh đứng ở bên em mà, cục cưng, mai chúng ta sẽ đi bệnh viện."
Lâm Ngộ An hơi nghiêng đầu, khoé miệng cong đến thái dương.


Qua một lúc lâu, cậu mới đè giọng xuống: "Vậy, vậy thì không tốt lắm đâu!"
Hàn Đông Dương: "... Anh có thể nghe được tiếng cười của em đó!"
"Ha ha ha!" Lâm Ngộ An không khống chế được run rẩy cả người, cười giống y như phật Di Lặc.
Đây là màn mở mày mở mặt lần đầu tiên trong nhân sinh đó!


...
[Nhật ký trưởng thành - Cục cưng đi rồi].
Đoạn ngắn mười ba.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Giờ này khắc này, cho dù có một ngàn lẻ một cái làm sao bây giờ cũng không thể biểu đạt được hoang mang rối loạn trong lòng tôi.
Có hai chuyện, chuyện đầu tiên khiến tôi khiếp sợ.


Ngoại trừ dùng hai từ này thì tôi không nghĩ ra được phải dùng từ nào nữa.
Thì ra anh ấy không thích tôi.
Tôi hiểu lầm anh ấy rồi!
Chuyện thứ hai chính là, tôi vốn có thời gian để xoay chuyển mọi chuyện, anh ấy lại đọc được nhật ký của tôi.


Bây giờ nghĩ lại, diễn biến tâm lý lúc đó của tôi giống như là chuyến đi dài tám trăm dặm không có hạn cuối, còn có thể cảm giác được tức giận khi anh ấy đọc cuốn vở da, trong phòng giống như bị một cái khí cầu chèn hết, đè tôi và anh ấy ở bên trong.


Thật ra trong lòng tôi vẫn ôm một chút may mắn, hy vọng cái anh ấy đọc được là tình yêu của tôi.
Mà không phải là Hàn ngôn Hàn ngữ do tôi viết, gọi tắt là: hồ ngôn loạn ngữ (nói bậy nói nhảm).


Nhưng mà, chuyện trong thế gian này thường không được như ý người, không ngạc nhiên gì, anh ấy tức giận rồi.


Nhưng mà, tôi lại không chịu được thế này, suy nghĩ đầu tiên ở trong đầu chính là muốn dùng nước mắt chinh phục anh ấy (dù sao nước mắt của tôi có thể kích thích được thú tính của anh ấy mà), tôi liền học Lưu Bị khóc Kinh Châu, nhưng mà tôi còn chưa kịp khóc, cục cưng đã vô cùng tức giận đi mất rồi.


Một giây đó, tôi đột nhiên hiểu được tâm tình khi Tào Tháo mất đi Kinh Châu!


Trong một khoảng thời gian ngắn thôi, mà bản thân đã có thể lĩnh hội được diễn biến tâm lý của hai người kiêu hùng, quả là không dễ dàng gì —— gạch đi, không có thời gian để nói về những chuyện có hay không cũng được này.


Bây giờ tôi có gọi thì anh ấy cũng không bắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời.
Tôi nôn nóng quá rồi!
Cũng lo lắng nữa, hình như anh ấy tính không cần tôi nữa.
!!! Ai, sau khi tôi viết vô số dấu chấm than thì đã bình tĩnh lại, tối nay không thể ngủ được, hay là ngày mai đến công ty đợi anh ấy thôi!


Được rồi, Tiểu Giang, vốn định mai sẽ nói về chuyện nghỉ việc với anh, thế nhưng tôi lại bận tối mày tối mặt, tôi không nghĩ tới anh lại có thể may mắn trốn được một kiếp, hy vọng sau này anh hãy biểu hiện tốt một chút!
...
[Nhật ký trưởng thành - Hai cục cưng bé nhỏ].
Đoạn ngắn mười bốn.


Vui vẻ đến muốn nhảy thật cao, trong bụng cục cưng có hai cục cưng nhỏ.
Hơn nữa lại là trong lần đầu tiên của chúng tôi mà anh ấy đã mang thai.
Tôi cũng quá tuyệt vời luôn!
Nhưng mà có một chuyện, cục cưng không thích tôi, nhưng mà không sao cả, tôi sẽ cố gắng.


Viết đến đây, tôi muốn đưa một người mới vào trong nhật ký của tôi, đó chính là, Thi Gia.
Nét bút của cái tên này nhiều quá, sau này cứ dùng "Ba" để thay thế đi!


Ba là bạn trai lúc cục cưng học đại học, muốn nối lại tình xưa với cục cưng, nhưng làm sao tôi sẽ cho anh ta cơ hội đó được, tên đó là một tình địch cực to.
Nếu như không phải vướng tình cảm và thể diện của cục cưng, tôi thật sự muốn ra tay tàn nhẫn với anh ta.


Ai, bình tĩnh bình tĩnh, vừa mới nghĩ tới thôi mà trong lòng đã có vài đoạn mưu sát trong phim nổi lên, như thế là không được.
Ghi nhớ kỹ ghi nhớ kỹ!


Phải bày ra khí phái hoàng hậu, dù sao giờ đây cục cưng nhỏ của tôi đã chiếm tổ rồi, lo gì không hầu hạ được cục cưng —— gạch đi, lo gì không có một khoảnh khắc được ôm cục cưng vào lòng chứ.


Thật ra, lúc tôi nói với cục cưng tôi muốn sờ cục cưng nhỏ, tôi liền truyền đi ý niệm của mình qua bụng anh ấy, tôi nói hai cục cưng nhỏ ở trong đó giúp tôi bảo vệ cửa động, không để cho người không phận sự đi vào, nếu như thấy có người nào khác ngoài tôi đi vào, thì phải nhổ nước miếng người đó.


Thật muốn khen mình lanh trí quá đi!
Tuỳ bút của [Hàn · Lỗ Tấn Đương Đại · Đông Dương].
...
"Tới lúc đó có khi nào ngay cả anh mà anh cả cũng đánh không?" Nhắc tới cũng quái lạ, không biết sao mà Lâm Ngộ An lại đến bệnh viện với Hàn Đông Dương.


Sáng sớm rời giường, ăn sáng xong, Hàn Đông Dương gọi điện thoại cho Hàn Dục Hào trước, nói muốn tới bệnh viện. Nói thật, trong lòng Lâm Ngộ An vẫn không nắm chắc lắm, có thể là nhiều năm chèn ép khiến cho trong tiềm thức cậu đã có kính nể với Hàn Dục Hào.


Chính vì thế, trong lòng cậu cũng rất cố chấp với chuyện này, có thể nhìn thấy Hàn Dục Hào kinh ngạc một lần thôi thì cậu cũng rất thoả mãn rồi.


Hàn Đông Dương, chính là người mà Hàn Dục Hào cưng chiều nhất trên thế giới này, là em ruột của hắn, lúc kết hôn, Hàn Dục Hào là người đau lòng còn hơn cha Hàn và Diệp Thù Lệ, Hàn Đông Dương muốn cái gì thì Hàn Dục Hào cũng có thể cho hắn mà không nói hai lời, mà bây giờ Hàn Đông Dương lại thích cậu.


Nghĩ lại cái chuỗi thức ăn này, cậu chính là người đàn ông đứng trên đỉnh cao kim tự tháp.
Cho nên Lâm Ngộ An liền "gắng gượng" theo Hàn Đông Dương tới.
Thế nhưng gần đến bệnh viện thì vẫn còn do dự.


Tay Hàn Đông Dương cầm tay lái, vừa đậu xe vừa nói: "Sẽ không đâu, anh cả thương anh nhất mà."
Lâm Ngộ An thở dài, nghĩ thầm đúng là thế, anh cả thương anh nhất, nhưng mà anh cả có thương em đâu!
Hàn Đông Dương: "Được rồi, đi thôi!"


Lâm Ngộ An đi tới bệnh viện, muốn đi đến phòng vệ sinh, có hơi lo lắng. Đi WC xong mới theo Hàn Đông Dương đi tìm Hàn Dục Hào, lúc sắp đến phòng làm việc của Hàn Dục Hào, Lâm Ngộ An đột nhiên kéo Hàn Đông Dương nói: "Nếu không em đi kiểm tr.a sỏi mật trước nhỉ?"
Hàn Đông Dương: "?"


Lâm Ngộ An đứng tại chỗ, hít một hơi thật sâu: "Em nghĩ sỏi mật của em có hơi lớn."
Hàn Đông Dương: "..."
Hàn Đông Dương cau mày phản ứng một chút, đột nhiên bật cười khúc khích: "Cục cưng, em thật hài hước mà!"


Lâm Ngộ An cười không nổi, giống như khóc chế nhạo: "Hài hước sao? Em còn thấy thiếu chút đó!"
Hàn Đông Dương đi lùi lại, đi vào qua sau cậu, hai tay đỡ vai cậu, đẩy về trước: "Đi nhanh nào, anh cả sẽ không bắt em làm gì đâu!"


"Này, em đang nghĩ, nghĩ là, hình như em suy nghĩ không chu đáo lắm, emphải mua bảo hiểm trước cái đã..."


Lâm Ngộ An vừa nói vừa trượt về trước, trượt thẳng đến cửa phòng làm việc của Hàn Dục Hào, lời nói trong miệng đột nhiên dừng lại, đờ người nhìn người đàn ông đi ra từ phòng làm việc: "Anh cả."


Hàn Dục Hào đeo khẩu trang, lộ ra đôi mắt đẹp có chứa khó chịu ở trong: "Tôi ở trong thì nghe thấy tiếng cậu."
"Anh." Nghe được giọng nói của Hàn Đông Dương ở phía sau Lâm Ngộ An, khó chịu trong mắt Hàn Dục Hào liền biến mất trong nháy mắt, lông mi cong cong: "Sao em cũng đi theo, có chỗ nào không thoải mái à?"


Hàn Đông Dương: "Không phải, là anh ấy cần kiểm tr.a cơ thể."
Hàn Dục Hào liếc mắt nhìn Lâm Ngộ An, Lâm Ngộ An nhếch miệng cười: "Ừm, là em."
"... Vào đi!" Giọng nói của Hàn Dục Hào lại trở nên lạnh lùng.
Thấy Hàn Dục Hào đi vào, Lâm Ngộ An thu lại sắc mặt, ánh mắt sắc lên.


Hàn Dục Hào, tôi cho anh biết, anh chọc tức tôi rồi đó.
Hàn Đông Dương chọc chọc eo của Lâm Ngộ An, Lâm Ngộ An tức giận nói: "Làm gì đó?"
Hàn Đông Dương đột nhiên lại gần, tới gần bên tai cậu, nhỏ giọng nói: "Cục cưng, nếu anh đã giúp em, như thế thì anh có được thưởng gì không?"


Lâm Ngộ An quay đầu qua nhìn chồng cậu: "Ví dụ như?"
"Ừm... em phải cho anh hôn một cái nhé."
Cực Phẩm:
Chương sau sẽ rất đáng mong đợi nhé, đó là chương khiến mình nhớ mãi không quên bộ này LOL






Truyện liên quan