Chương 40

Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Bên ngoài, hai người quật nhau túi bụi, bên trong, hai người cách cái cửa sổ xem hai con hổ quần nhau.
Hai người cứ thế im lặng ngồi trên giường nhìn hai người trong màn hình như xem tin tức buổi tối.
Choáng, tình cảnh này đúng là hơi choáng;
Loạn, đáy lòng đúng là có hơi loạn.


Nhìn một lúc lâu, cuối cùng Lâm Ngộ An cũng hít vào một hơi, ngẫm nghĩ câu chữ, từ từ mở miệng: "Em có thấy hai người bọn họ nhìn rất quen mắt hay không?"
Nét mặt Hàn Đông Dương nghiêm túc, lông mày anh tuấn khẽ nhúc nhích, khó khăn gật đầu: "... Đúng là có hơi quen mắt thật."


Bỗng nhiên, Lâm Ngộ An híp mắt một cái, ánh mắt sắc bén, bỗng dưng trợn tròn hai mắt: "Là anh cả?"
"Là Tam Nhi?"
Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng một lượt, bốn mắt nhìn nhau.


Sau khi phòng ngủ im lặng được mấy giây, Lâm Ngộ An kịp phản ứng đầu tiên, "tạch" một cái bật đèn lên, xỏ dép vào rồi chạy ra ban công.
Kéo màn cửa sổ ra, nằm úp sấp trên ban công, hô to: "Hai người đừng đánh nhau nữa, đừng đánh tiếp nữa, đều là người trong nhà cả."


Hàn Đông Dương cũng vội vàng đi xuống lầu.
Hai người đang đánh đến hừng hực khí thế ở phía dưới, khi thấy Lâm Ngộ An vươn nửa người ra khuyên can ở trên ban công, bóng hình cũng sững ra.
...
Tại sao cửa lại vỡ nát ngoài ý muốn như thế?


Tại sao anh cả lại xuất hiện ở dưới lầu vào đêm hôm khuya khoắt thế này?
Tại sao Thi Gia lại đánh nhau với anh cả?
Đây rốt cuộc là mất hết đạo đức hay là nhân tính vặn vẹo?
Hết thảy đằng sau đó có cái bí mật gì không thể cho ai biết không?


available on google playdownload on app store


Bí ẩn quấy nhiễu hai vợ chồng ba ngày nay được công bố cho mọi người vào đêm nay! Lâm Ngộ An ngồi trên sô pha hai chỗ ngồi, sau khi nghe xong câu chuyện của hai người, trong lòng không tự chủ được diễn dịch lại lời mở đầu kinh điển của thầy Tát (1), suýt nữa đã nghẹn một hơi ở trong cổ họng, một tay đỡ trán, Hàn Đông Dương thấy thế liền vội vàng đứng lên chạy đến phía sau cậu giúp cậu xoa huyệt thái dương, giảm bớt cơn lốc trong đầu.


(1) Thầy Tát: ở đây đang nói đến Tát Bối Trữ, là MC của chương trình "Quan Sát Đạo Đức." Trong chương trình này thường có một câu nói là "Hết thảy đằng sau đó rốt cuộc là mất hết đạo đức hay là nhân tính vặn vẹo?"
(Baidu Knows)
.


Ánh mắt Hàn Dục Hào tăm tối, môi khẽ nhúc nhích, ngồi trên sô pha đơn trợn to hai mắt, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn em trai không được việc của mình.
Thi Gia thì tùy ý ngồi dưới đất giống như đây nhà là mình, nhìn vào gương, một tay cầm bông gòn lâu vết thương trên mặt mình.


"Nói trước nha, tôi chỉ đập đúng một lần thôi, lần thứ hai mà cậu nói thì tôi không biết là ai làm cả." Thi Gia miễn cưỡng nói. Lần đầu tiên mà hắn tới đây là lúc nửa đêm, nhưng lần đó là vì trả thù Hàn Đông Dương ném cho hắn mấy con cóc ghẻ, hắn tự mình suy nghĩ mấy ngày mấy đêm, cảm thấy chuyện này không thể cứ xong như thế được, nếu không xả cơn tức này ra thì hắn cũng không nuốt trôi cơn tức này vào bụng được, vì thế mới chạy đến, nhưng mà lần đầu đập không có bể, đây mới là lần thứ hai thôi, nhưng mà Thi Gia không nghĩ tới lại gặp được bạn đồng hành thế này.


Nếu Thi Gia cũng đã nói lần đầu tiên là do hắn đập, vậy người đập cửa sổ lần thứ hai còn có thể có ai khác sao? Chỉ thấy Hàn Dục Hào ngồi ở một bên hít sâu một hơi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Đương nhiên Lâm Ngộ An không có cái gan mở miệng đi chất vấn anh cả cậu.


Cậu có thể cảm giác được, ánh mắt của Hàn Dục Hào vào lúc này cũng có thể giết ch.ết cậu.


Tại sao Hàn Dục Hào lại tới đập cửa sổ? Đáp án không cần nói cũng biết, có thể gen của nhà họ Hàn là y xì nhau, đập cửa sổ chính là chấp nhất vừa không thể nói ra lại vừa không thể hiểu được.
Về phần vì sao đêm nay lại đánh nhau, Lâm Ngộ An cũng đã đoán được tám chín phần:


Thi Gia và Hàn Dục Hào tình cờ đụng nhau.
Sau khi đụng mặt nhau, đều cho rằng đối phương có tâm tư gây rối, vì thế mới đánh nhau.


"À thì, thế này đi, chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện hai lần trước nữa, cũng chỉ là hiểu lầm thôi." Nếu đều là người quen, Lâm Ngộ An cũng không biết phải làm như thế nào, còn nữa, Thi Gia đập cửa để trút giận, cậu có thể hiểu được, đó là do chồng cậu!


Thứ hai, anh cả cậu đập cửa, Lâm Ngộ An cũng có thể hiểu được, bởi vì cậu đã cướp mất em trai của người cuồng em trai! Bồi thường bằng hai cái cửa, cũng chẳng mất mát gì nhiều cả.
Hàn Đông Dương ở một bên đưa tình nhìn Lâm Ngộ An nói: "Cục cưng nói đúng đó, đều là người quen hết."


Thi Gia nghe vậy, không phục chỉ vào Hàn Đông Dương, mím môi lộ ra hai cái lúm đồng tiền nói: "Lại còn cục cưng nói đúng? Ai quen cậu, lúc cậu đưa đồ cho tôi, sao cậu lại không nghĩ đến cái cửa nhà hai người chút đi?"
Hàn Đông Dương không chịu tỏ ra yếu thế: "Là anh gây hấn với tôi trước."


Thi Gia vênh váo hung hăng: "Vậy cậu cũng làm quá trớn rồi đó, tôi ra tay nhẹ nhàng cỡ nào hả, còn cậu thì đưa cho tôi cái gì, trong lòng cậu có thấy mình ác không?"
Chân mày Hàn Dục Hào cau chặt, ngước mắt nhìn Thi Gia, lên tiếng: "Bây giờ cậu đang chỉ vào ai đấy? Lại hô to gọi nhỏ với ai đấy?"


Thi Gia bất ngờ không kịp đề phòng bị rống đến đờ ra: ""
Thi Gia nghi ngờ nhìn Hàn Dục Hào: "Anh là ai hả, tôi quen anh à?"
Hàn Dục Hào gằn từng chữ: "Tôi là anh nó."
Thi Gia: "..."


Một lúc lâu, Thi Gia cười giễu một tiếng, lườm Hàn Dục Hào: "À, anh chính là anh cậu ta à, vậy anh nên trông em mình cho kỹ một chút, tôi chuẩn bị nối lại tình xưa với An An, em trai anh lại làm cho An An mang thai. Sao lúc trước anh không biết trông coi em mình cho tốt đi?"
Thi Gia nói đến chuyện này thì lại thấy tức.


Hàn Dục Hào cười lạnh một tiếng, môi mỏng nhướng lên: "Ấy vậy mà cậu lại muốn nối lại tình xưa với người ta, tay chân chậm chạp quá nhỉ. Em trai tôi đang vui vẻ sống cuộc sống của nó, thế mà lại bị người ta cuỗm mất, trở mặt không nhận anh mình, bây giờ tôi có nói cái gì không!"


Thoạt nhìn Hàn Dục Hào cũng nổi gân xanh đầy trán.
Lâm Ngộ An không giải thích được nhìn Hàn Đông Dương nháy mắt mấy cái: Sao cái cảnh này hơi có chút
Hàn Đông Dương cũng nháy mắt mấy cái: Bày tỏ không tài nào giải thích được.


Bầu không khí trong phòng khách trở nên còn vi diệu hơn lúc nãy, vi diệu đến tả không nổi.
Thi Gia nhếch khoé miệng, cười đến rất phóng túng: "Đó là đáng đời anh. Được rồi, tôi nhớ rồi... lúc trước chính là thằng nhóc anh ăn hϊế͙p͙ An An nhà tôi đúng không? Đáng đời giờ em anh không thèm nhận anh."


Hai mắt Hàn Dục Hào híp lại, nhe răng cười: "A, sao tôi lại cảm thấy cậu mới chính là người gieo gió gặt bão nhỉ, bây giờ trong bụng Lâm Ngộ An có con cháu nhà họ Hàn chúng tôi, xem cậu còn có cái cơ hội gì!"


Thi Gia hừ lạnh: "Hiện giờ Hàn Đông Dương cũng làm cha rồi, sau này anh còn mơ đến việc em anh vẫn hướng về anh à?"
Hàn Đông Dương bỗng dưng bị CALL: "!!!!"
Hàn Dục Hào đánh trả: "Vậy cậu cũng chẳng chiếm được Lâm Ngộ An đâu."
Lâm Ngộ An bỗng dưng bị CALL: ""


Vợ chồng son mở to mắt nhìn khói lửa chiến tranh vốn hướng về mình, cuối cùng lại chợt bắn ngược vào hai người đang đối chọi gay gắt.
Thi Gia: "Tôi không chiếm được Lâm Ngộ An, em trai anh cũng chẳng hướng về anh đâu! Biến đi chỗ nào hóng mát đi!"


Hàn Dục Hào: "Em trai tôi không hướng về tôi, Lâm Ngộ An cũng sẽ chẳng thuộc về cậu! Mơ cái giấc mộng xuân thu của cậu đi!"
Thi Gia nhắm ngay vào thuộc tính cuồng em của Hàn Dục Hào, ha hả cười: "Tôi đây chúc phúc cho em trai anh hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, tức ch.ết anh."


Hàn Dục Hào cũng nhắm vào Thi Gia như thế, cười nhạt: "Tôi đây cũng chúc phúc cho Lâm Ngộ An hôn nhân lâu dài không bao giờ chia lìa, quýnh ch.ết cậu."
Vợ chồng son nhận được cơn sóng chúc phúc ngoài ý muốn: "..."


Lâm Ngộ An tuyệt đối không nghĩ tới được, từ lúc chào đời cho tới nay, ấy thế mà hôn nhân giữa cậu và Hàn Đông Dương lại nhận được một loại gọi là "Chúc phúc" gì đó thông qua cách như vậy, tuy là chặng đường có chút quanh co khác lạ.


Cục diện thì nhìn qua khói lửa bay tán loạn, tình cảnh thì không khống chế được.
Hai người Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương thì lại không quan tâm, ngoan ngoãn giống như chim cút ngồi bên cạnh xem hai người đấu võ miệng, nước miếng văng tung tóe.


Thi Gia và Hàn Dục Hào tranh luận đến mặt đỏ tía tai, không phân rõ thắng bại, rất có xu thế núi cao còn có núi cao hơn.


Hướng đi của tình thế rất là quỷ dị, khá là quỷ dị, quỷ dị đến độ Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương không dám làm ra một cử động nhỏ nào cả, chỉ có thể run rẩy lẩy bẩy ôm chặt nương tựa vào nhau.


Động? Bọn họ không dám động, cũng không nhìn xem cục diện này sạt lở đến độ nào rồi, đã không phải là chuyện mà bọn họ có thể nắm trong tay được.
Lại còn cảm thấy trong phòng khách bị ngàn vạn mối nguy quấn quanh, giống như chỉ hơi lơ là thôi, liền có nguy cơ nhóm lửa tự thiêu.


Lâm Ngộ An có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Dương Dương, em nói xem, anh cả sẽ không ra tay đánh Thi Gia đâu nhỉ?"
Hàn Đông Dương có chút do dự, nhỏ giọng nói: "Em nghĩ Tam Nhi mới muốn ra tay ấy!"
Chân mày Lâm Ngộ An cau chặt, lẩm bẩm nói: "Thi Gia không bao giờ thích ra tay."


Hàn Đông Dương thấy thoải mái trong lòng, lẩm bẩm nói: "Vậy thì không sao đâu, hôm nay anh cả không mang dao mổ theo, Tam Nhi an toàn rồi."
Lâm Ngộ An: "..."
Ngay lúc vợ chồng son quan tâm đến tính mạng của hai con người, tình hình chiến đấu đột nhiên hơi ngừng lại.


Thi Gia ngồi xuống uống một ngụm trà, Lâm Ngộ An mới vừa thở phào cho rằng cuối cùng cũng có thể có một chốn thiên đường rồi, lại mở to mắt nhìn máu của hắn tăng lại, dường như có xu thế so tài với kỳ phùng địch thủ còn chưa thoả mãn, lại muốn quần một ván nữa.
Vợ chồng son: ""


Lại nhìn qua Hàn Dục Hào, Lâm Ngộ An cũng mở to mắt nhìn cột máu của anh cả cậu lại tăng đầy, chắc là vì đã bị khiêu chiến uy nghiêm từ trước tới nay, không thể nào dẹp loạn được lửa giận trong lòng, giờ đang làm tốt chuẩn bị để chơi ván kế tiếp.
Vợ chồng son: "!!!"


Sau khi Thi Gia uống xong một ngụm trà nóng, chân dài tiêu sái khoác lên bàn trà, nhìn Hàn Dục Hào, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại: "Đêm nay tôi cũng là nửa đêm ra ngoài làm trộm cuối cùng lại gặp quỷ."


Hàn Đông Dương ở một bên nhỏ giọng bổ sung: "Không phải chứ, Tam Nhi, anh không thấy trong câu anh nói có mấy chỗ cần sửa lại sao?"


Hàn Dục Hào hừ lạnh, chân dài bắt chéo, mười ngón tay thon dài lồng vào nhau đặt trên đầu gối, giọng nói điềm tĩnh: "Tôi còn chưa tính sổ việc cậu đập cửa sổ em trai tôi đâu nhỉ?"
Lâm Ngộ An ở một bên nhỏ giọng bổ sung: "Không phải chứ, anh cả, anh không thấy câu này của anh có hơi phỏng miệng à?"


Thi Gia Hàn Dục Hào hai miệng một lời nói với vợ chồng son trong nháy mắt: "Cậu có ý kiến gì với lời nói của tôi hả?"
Vợ chồng son: ""


Tình cảnh thay đổi theo hướng gió bất ngờ không kịp đề phòng trong nháy mắt, chỉ thấy có một toà nhà cao đột ngột mọc lên từ dưới đất, trên đó viết mấy chữ to "Không phục à? Vậy chúng ta tới BATTLE đi!"


Lâm Ngộ An kịp thời lên tiếng đánh đòn phủ đầu: "Không phải chứ, lẽ nào hai người không phát hiện đây là nhà của ai bàn của ai sao?"
Hàn Đông Dương tiếp tục theo đó mà lên: "Tối nay hai người không hề quấy rầy thời gian của hai người, mà là của bốn người."


Lâm Ngộ An: "Cái hai người đập là cửa nhà chúng tôi, lại còn mỗi người một lần nữa chứ, bây giờ là do không đập được nên đang phát tiết bất mãn ở trong lòng đấy hả?"


Dưới áp lực của hai người, Lâm Ngộ An biểu diễn ngẫu hứng một đoạn "freestyle," dưới tình huống Hàn Dục Hào không dám ra tay với cậu vì có chồng cậu làm hậu thuẫn kiên cố chống lưng, lời nói như pháo, nước miếng tung bay, ngôn từ sắc bén, từng chữ bức người, từng câu như ngọc.


Cuối cùng lại dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai, hoàn mỹ dùng một dấu chấm tròn kết đoạn, phun hết cơn tức ở trong lòng ra, bỗng dưng cảm thấy cả người thoải mái, sau đó nhanh chóng ném ra một câu "Còn có phòng cho khách, hai người cứ tuỳ ý, chúng tôi đi ngủ trước đây, tạm biệt" rồi kéo Hàn Đông Dương rời khỏi chiến trường.


Để lại Hàn Dục Hào và Thi Gia hai mặt nhìn nhau ở phòng khách ——






Truyện liên quan