Chương 51
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Diệp Thù Lệ biết mấy người Lâm Ngộ An muốn về nhà ăn cơm, trước khi về tới nhà thì gọi cho bọn họ ba cuộc điện thoại hỏi xem bọn họ đến đâu rồi.
"Bình thường bác trai bác gái thích gì vậy?" Thi Gia nhìn GPS thấy còn có hai km nữa là đến nhà, làm như vô tình hỏi.
Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương nhìn nhau, lời này rõ ràng là hỏi Hàn Dục Hào, nhưng Hàn Dục Hào lại không nói gì.
Cuối cùng Lâm Ngộ An chỉ có thể trả lời thay: "Bình thường mẹ thích đến thẩm mỹ viện, chơi mạt chược, cha anh ấy thích." Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút, "Nghiên cứu một ít đồ khá mới lạ gì gì đó."
Thi Gia à một tiếng, lúc còn tính hỏi thêm gì nữa, Hàn Dục Hào ngồi một bên không kiên nhẫn: "Em hỏi nhiều như thế để làm gì?"
Lông mày Thi Gia nhướng lên, thầm nghĩ anh hỏi em hỏi nhiều thế để làm gì? Em đây là mẹ nó để sớm chuẩn bị đó anh có hiểu không, Thi Gia hít vào một hơi, chậm rãi: "Thì em chỉ tuỳ tiện hỏi chút thôi mà."
Bọn họ đến Hoài Cảnh lúc bảy giờ bốn mươi, Lâm Ngộ An mở cửa xe trước, xuống xe hít thở không khí trong lành, trong xe ngạt quá.
Hàn Đông Dương xuống xe thấy cậu khó chịu, ôm cậu đi vào trong nhà: "Cục cưng, để em dìu anh vào phòng nghỉ ngơi nhé."
Vợ chồng son vào nhà trước, Thi Gia đậu xe vào chỗ Hàn Dục Hào chỉ hắn, sau đó tắt máy, đốt điếu thuốc.
"Bác sĩ Hàn." Thi Gia tháo dây an toàn, thích thú nhìn hắn, "Em đi vào chung với anh nha?"
Hàn Dục Hào lườm hắn, lạnh lùng thốt lên: "Em có thể tự mình lái xe về."
"Ôi." Thi Gia giơ tay đè lại bàn tay mở cửa xe của hắn, bắt đầu bán thảm: "Em cũng lái mấy tiếng rồi, bảo bối ơi, em mệt."
Ở chung với nhau mấy ngày, Thi Gia tìm được khúc xương sườn mềm của Hàn Dục Hào, đó chính là nghìn vạn lần không thể chơi cứng, chỉ cần giả bộ yếu ớt thì có thể khiến cho Hàn Dục Hào thỏa hiệp, nhưng mà miệng Hàn Dục Hào giống như xác ngọc trai vậy, muốn Hàn Dục Hào tự nói lời ngon ngọt với hắn chắc là đến kiếp sau mất, Thi Gia không trông mong gì vào chuyện này, nhưng hắn nghĩ, có thể làm cho Hàn Dục Hào không quanh co lòng vòng nói hắn đi về ăn cơm đi, đây cũng được xem là một sự kiện quan trọng lớn trong cuộc đời của hắn.
Cho nên hắn liền nghĩ Hàn Dục Hào tiện thể mượn chuyện kẹt xe, đây là một lời nói không rõ ràng, để mời hắn tới nhà ăn một bữa cơm, vừa nãy hai người Lâm Ngộ An ở đây, Hàn Dục Hào xấu hổ, nhưng bây giờ chỉ còn hai người bọn họ, Thi Gia nghĩ có thể ép người này nói ra.
"Rốt cuộc là anh mời ai bữa cơm này chứ." Thi Gia cưỡi trên người Hàn Dục Hào, ôm hắn, hôn mắt mắt, mặt, dán lên môi hắn, "Em đi vào nên gọi bác trai bác gái là gì đây? Hửm?"
Hàn Dục Hào không đáp, hai tay ôm eo Thi Gia, nhìn hắn.
"Anh, hai người ở ngoài làm gì thế? Vào ăn cơm đi." Hàn Đông Dương đứng ở cửa gọi một tiếng, Hàn Dục Hào hết hồn, giơ một tay đẩy Thi Gia qua một bên, xuống xe, đầu Thi Gia không cẩn thận đụng trúng trần xe, đau đến nhe răng trợn mắt.
Hàn Đông Dương mở cốp sau, cầm đồ bọn họ mua ở khu du lịch, đi vào nhà.
Lâm Ngộ An ngồi trên sô pha, lặng lẽ nói gì đó với Diệp Thù Lệ, Diệp Thù Lệ nghe xong cười đến mắt cong cong, hỏi tới mấy lần, Lâm Ngộ An cười gật đầu nói là thật.
Lúc Thi Gia bước vào, Diệp Thù Lệ nhìn thấy Thi Gia, hỏi đây là bạn của con đúng không?
Lúc đang tính lên tiếng nói, Thi Gia liền quay qua hỏi Hàn Dục Hào: "Đây là chị gái của anh à? Trẻ đẹp quá đi thôi." Câu này làm cho Diệp Thù Lệ cười ha ha.
Lâm Ngộ An đỡ trán, cái vỗ mông ngựa này, vỗ đến vang quá! Lúc ở trên xe cậu đã cho Thi Gia xem hình rồi, hắn không thể nào nhận nhầm người được. Cậu đã sớm lĩnh hội phương diện hài hước vui vẻ này của Thi Gia, đúng là đến mức cực kỳ tâm huyết đánh đâu thắng đó, cho nên lúc ăn cơm tối, Diệp Thù Lệ đều cười không dừng được, cuối cùng lúc Thi Gia đi về, Diệp Thù Lệ còn nói hắn sau này hãy thường xuyên đến nhà chơi.
Ba người ngồi trên xe về nhà, Lâm Ngộ An nhận được tin nhắn mà Diệp Thù Lệ gửi đến, sau khi đọc thì không khỏi nở nụ cười: "Thi Gia, bây giờ có một cơ hội tốt, cậu có muốn làm chị em bạn dâu với tôi không?"
Thi Gia không hiểu: "Gì cơ?"
Lâm Ngộ An đưa điện thoại cho hắn, Thi Gia không hiểu ra sao nhận đọc một chút, tin nhắn là của Diệp Thù Lệ gửi đến, "An An, con mau giỏi giúp mẹ một chút, người bạn kia của con có bạn trai chưa? Hay là bạn gái? Thích đàn ông thì với Tiểu Dục, nếu như thích phụ nữ thì với Tiểu Tiệp cũng được, nếu như cậu ấy có thể tiếp thu việc người đó lớn tuổi hơn mình, mà đừng nói là mẹ hỏi nha, mẹ yêu con *hoa hồng*, đứa trẻ hiểu chuyện lại khiến người ta thích như thế, mẹ không muốn bỏ lỡ đâu."
Hai mắt Thi Gia sáng lên, trong nháy mắt nghĩ chuyến đi này đúng là không uổng mà!
Thi Gia đưa điện thoại cho Lâm Ngộ An, giục: "Vậy cậu mau trả lời đi, nói mình có thể tiếp thu chuyện lớn hơn mình, thích bác sĩ."
"Không vội." Lâm Ngộ An từ từ nhận điện thoại lại, Hàn Đông Dương vừa lái xe vừa hỏi cậu: "Gì thế?"
Lâm Ngộ An kể lại chuyện Diệp Thù Lệ nhắn tin nói muốn đem Thi Gia về nhà, Hàn Đông Dương nghe xong, kéo kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Thi Gia: "Tam Nhi, anh mới rót canh gì cho mẹ tôi đó?"
Thi Gia: "Canh gì mà canh, tôi vốn chính là khiến người ta thích được chứ!"
Hàn Đông Dương "xì" một tiếng.
Lâm Ngộ An cúi đầu nhắn lại: "Mẹ, nói cho mẹ biết một chuyện, nhưng mà mẹ không thể nói cho anh cả nhé, anh cả mà biết chắc chắn sẽ tức giận, Thi Gia và anh cả đang hẹn hò nhau đó."
Diệp Thù Lệ ôm điện thoại, đọc được tin nhắn này, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười đến ngửa tới ngửa lui, ánh mắt Hàn Dục Hào phức tạp nhìn mẹ mình, nhịn không được hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy?"
Vẻ mặt Diệp Thù Lệ kiểu "Còn giả vờ với mẹ" nhìn hắn một cái, vui vẻ nói chuyện với Lâm Ngộ An: "Mẹ biết rồi, không nói cho nó biết đâu, anh con chính là cái kiểu đức hạnh thúi vậy đó."
Lâm Ngộ An cười: "Dạ, chúng ta cứ giả vờ như không biết gì là được rồi."
Diệp Thù Lệ: "Ừm, tối nay đợi cha con về, mẹ sẽ nói chuyện này cho cha con biết, được rồi, gửi số điện thoại của Thi Gia cho mẹ đi *đáng yêu*."
Lâm Ngộ An: "136XXXX6688, mẹ nói cha cũng đừng nói gì nha."
Diệp Thù Lệ: "OK."
Lâm Ngộ An tắt điện thoại, nói với Thi Gia: "Cậu hài lòng chưa, giờ ai cũng biết rồi."
Thi Gia bật ngón tay cái với cậu: "Quá hài lòng rồi An An ạ."
"Nhưng mà." Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút, nếu như Hàn Dục Hào biết tất cả mọi người đều gạt hắn, giả vờ không biết, không biết tới lúc đó sẽ thế nào, nghĩ như thế, Lâm Ngộ An lập tức thấy tội nghiệp người đàn ông hoàn toàn không mảy may biết gì cả, rồi nói với Thi Gia: "À này, nếu như anh cả biết chúng ta gạt anh ấy, như thế để bày tỏ lòng thành tâm của tôi, chúc cậu sống lâu trăm tuổi trước."
Thi Gia: "... Cậu nhẫn tâm vứt bỏ nhóc dễ thương vì yêu mà đi thăng bằng trên dây như mình đây sao?"
Lâm Ngộ An chẳng ăn dáng vẻ này của Thi Gia, nghiêng đầu hôn Hàn Đông Dương đang lái xe một cái: "Dương Dương nhà tôi mới là nhóc dễ thương của tôi."
Hàn Đông Dương nhận được khen ngợi, lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, giả vờ khụ khụ hai tiếng, bày tỏ sự tồn tại của mình.
Tác giả:
Tui thật muốn một quyền lôi cục cưng ở trong bụng Lâm Ngộ An ra.