Chương 54
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Ngày Hàn Dục Hào và Thi Gia kết hôn, Lâm Ngộ An tất nhiên là đi, dẫn Tông Tông và Diễm Diễm đi chung.
Một nhà bốn mống, thu hút được ánh mắt của không ít khách mời, hai nhóc kia mới vừa tập đi được, uốn qua ẹo lại, đi ở trước bọn họ.
Nơi tổ chức của Thi Gia và Hàn Dục Hào là ở bên ngoài sân cỏ, khung cảnh được bố trí rất lãng mạn, trong không khí tràn ngập mùi hoa thoang thoảng.
Lâm Ngộ An dẫn hai vật nhỏ đi tìm Hàn Dục Hào.
"Tông Tông, Diễm Diễm, lại đây nào." Hàn Dục Hào đã mặc xong đồ đi ra từ trong phòng, hai vật nhỏ thấy hắn, vô cùng hưng phấn.
Hai vật nhỏ cực kỳ thích ở cùng với Hàn Dục Hào, vừa nhìn thấy Hàn Dục Hào là quên mất cha và daddy, vì thế mà trước đây Lâm Ngộ An còn ăn giấm chua một đoạn thời gian, nhưng mà về sau cũng chứng thực được đây cũng không phải là không hoàn toàn có lợi, bởi vì lúc cậu và Hàn Đông Dương muốn đi chơi, giao con cho Hàn Dục Hào, hai vật nhỏ có thể không khóc đòi tìm cha và daddy cả tuần.
Hơn nữa Hàn Dục Hào còn có thể chăm hai vật nhỏ cực kỳ tốt, thậm chí có một lần Lâm Ngộ An còn nghe được dì Ngô trêu hai vật nhỏ, hỏi hai con thích cha hay daddy nhất?
Tông Tông bi bô tập nói trả lời: "Cha lớn."
Lúc đó Diễm Diễm nói chuyện chưa sõi cũng trả lời: "Cha lớn là của em."
Tông Tông không cam lòng chịu thua: "Cha lớn nói, thích anh nhất."
Diễm Diễm bĩu môi: "Cha lớn là của em."
Thấy hai vật nhỏ ngồi trên sô pha vì Hàn Dục Hào mà ghen tuông, lúc đó suýt chút nữa là Lâm Ngộ An đã phun ra một ngụm máu.
"Ôi chao, Tông cục cưng, Diễm cục cưng." Thi Gia ở bên trong nghe thấy tiếng ở ngoài, đi tới, hai mắt sáng lên, giơ tay ôm Tông Tông trên tay Hàn Dục Hào đi, rõ ràng Tông Tông cũng không vui vẻ lắm, dùng sức mò qua bên cạnh Hàn Dục Hào: "Con muốn cha lớn cơ."
Thi Gia trêu Tông Tông: "Cha lớn của con sắp thành của chú rồi."
Diễm Diễm lại giơ vòng tay be bé ôm Hàn Dục Hào thật chặt, tư thế kiểu "Cha lớn là của con á."
Lâm Ngộ An bị hai vật nhỏ quên mất, đứng bên cạnh trợn trắng mắt, ngửa mặt lên trời mắng hai ranh con.
Tuy rằng bị quên mất, nhưng trong lòng Lâm Ngộ An rất muốn để cho hai vật nhỏ ở với Hàn Dục Hào và Thi Gia, mưa dầm thấm đất một ít tư duy của người bình thường, vì nếu để cho Hàn Đông Dương trông con, cậu sợ sau này trong nhà sẽ có hai đứa nói tướng thanh, thay phiên nhau tấu hài.
Nói đến chuyện không thể để cho hai đứa nhỏ ở chung một mình với Hàn Đông Dương, phải kể đến có một lần, bọn họ đi tới sở thú, khi đó, hai vật nhỏ mới nói được, dạy hai đứa cái gì thì sẽ nói theo cái đó, tuy nói chuyện không rõ ràng lắm, nhưng học rất nhanh.
Dẫn hai đứa nhỏ đi xem gấu trúc, tê giác, voi, đi vài vòng, Lâm Ngộ An thấy hơi mệt, nên nói Hàn Đông Dương dẫn hai đứa đi chơi.
Kết quả tầm được hai phút, đợi đến khi Hàn Đông Dương bế hai đứa về, Lâm Ngộ An liền cảm thấy thế giới thay đổi.
"Oa, anh ơi, hạc đỉnh hồng hồi nãy cao ghê luôn!" Diễm Diễm ôm bình sữa, trong lòng phấn khích không thôi.
"Đúng thế, sao lại thế nhỉ?" Tông Tông ném câu hỏi lại.
"Daddy, tại sao thế?" Diễm Diễm quăng câu hỏi qua cho cậu.
Lâm Ngộ An: ""
Lâm Ngộ An có chút dự cảm xấu: "Hạc đỉnh hồng là cái gì?"
Hai vật nhỏ cười ha ha, Lâm Ngộ An quay đầu hỏi Hàn Đông Dương, lại dạy bậy cho hai đứa cái gì nữa, chồng cậu bày ra vẻ mặt vô tội: "Có dạy gì đâu mà!"
Lâm Ngộ An không tin hắn: "Vậy hạc đỉnh hồng là cái gì quỷ gì?"
"À, chính là hạc đầu đỏ đấy, tụi nó không nhớ được nên em tìm một cái tên thuận miệng, không nghĩ tới mới đó đã nhớ kỹ rồi." Thậm chí chồng cậu còn có chút đắc ý.
Lâm Ngộ An: "..."
Lâm Ngộ An không hề muốn nhớ lại quá trình sau khi về nhà uốn nắn lại nhận thức sai của hai đứa nhỏ như thế nào.
"Chồng cậu đi đâu thế?" Thi Gia ôm Tông Tông đi tới, Lâm Ngộ An nói là ở phía trước, hai vật nhỏ mới đòi tìm cha lớn, cho nên cậu mới mang ra sau tìm.
"Chúc mừng nha, anh dâu cả." Lâm Ngộ An kéo kéo nơ của Thi Gia, có thể chứng kiến Thi Gia và Hàn Dục Hào đi được đến bước này, cậu đương nhiên là cực kỳ vui vẻ.
Thi Gia cực kỳ không được tự nhiên với xưng hô này: "Cậu đừng gọi mình như thế được không? Sao nghe cứ không được tự nhiên vậy chứ."
Lâm Ngộ An: "Vốn là thế mà, làm sao, cậu không muốn làm anh dâu cả của mình à."
Thi Gia ho nhẹ hai tiếng, nhìn Hàn Dục Hào một chút, nói: "Vậy cũng phải là anh rể chứ."
"Vậy tôi gọi cậu thế nhé."
Thi Gia vội vã ngăn cản: "Đừng đừng đừng, cậu cứ gọi mình như bình thường là được rồi."
Lâm Ngộ An cười, nhận Tông Tông ôm, "Được rồi, tôi đi ra đằng trước xem sao, Diễm Diễm, daddy ôm anh đi nha."
Thằng nhóc kia ôm Hàn Dục Hào không chịu buông tay, lại còn đòi ở chung một chỗ với anh trai, Lâm Ngộ An thử ôm Tông Tông đi, suýt nữa đã chọc cho hai đứa khóc lên.
"Ngoan, daddy không đi, anh trai cũng không đi." Lâm Ngộ An giơ tay lau nước mắt trên mặt Diễm Diễm.
Hàn Dục Hào nhìn không được nữa, "Cậu để hai đứa ở đây đi."
Tông Tông trong tay cậu nghe được câu này, liền chạy đến chỗ Hàn Dục Hào.
Lâm Ngộ An nhìn thấy một màn như thế, buồn bã nói: "... Rốt cuộc ai mới là cha của mấy đứa chứ?"
Bốn cánh tay ngắn của Tông Tông và Diễm Diễm giơ ra ôm cậu một cái, nằm sắp trên vai cậu, cười khanh khách: "Daddy, con với em thương daddy nhất chụt."
"Daddy, con với anh trai yêu daddy nhất chụt."
Lâm Ngộ An thật sự là vừa yêu vừa hận hai vật nhỏ này, nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của hai đứa, mới rời khỏi.
...
Lúc hôn lễ bắt đầu, hai vật nhỏ đã ngủ mất, Lâm Ngộ An ôm Diễm Diễm, Diệp Thù Lệ ôm Tông Tông, đi phía trước.
Lúc Lâm Ngộ An nhìn Thi Gia và Hàn Dục Hào đeo nhẫn cho nhau, tuy rằng nét mặt của Hàn Dục Hào chẳng lộ ra nét vui mừng nào, nhưng dịu dàng trong mắt lại không che đi được, thấy một màn đó, Lâm Ngộ An đột nhiên nghĩ đến hôn lễ của cậu và chồng cậu mấy năm trước.
Nhìn sang, Hàn Đông Dương cũng vừa vặn nhìn cậu, Lâm Ngộ An cười, rõ ràng, hai người đang nghĩ đến cùng một chuyện.
"Lúc đó em suy nghĩ cái gì?" Lâm Ngộ An nói xong, lại bổ sung: "Phải ăn ngay nói thật."
Rõ ràng Hàn Đông Dương tính nói dối, nhưng vì Lâm Ngộ An đã nói trước thế, yếu ớt nói: "Cục cưng, em sai rồi."
Lâm Ngộ An khẽ cười một tiếng, giơ tay xoa tai Hàn Đông Dương, nhẹ nhàng nói: "Nói đi, anh sẽ không giận."
Hàn Đông Dương thử dò xét nói: "Thật không tức giận chứ."
Mắt Lâm Ngộ An cong cong, gật đầu: "Ừ."
Hàn Đông Dương cẩn thận nghiêm túc nhớ lại một chút, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, "Anh vẫn không nên nghe thì tốt hơn."
Giọng nói Lâm Ngộ An hơi trầm xuống: "Nói!"
"... Thật ra cũng không suy nghĩ gì đâu!" Hàn Đông Dương bỗng nhiên ôm lấy cậu, lấy lòng nói: "Cục cưng, vậy cũng là trước kia rồi."
Lâm Ngộ An dùng lực mạnh lên tay, mới tiêu được cơn tức này.
"Xuỵt." Hàn Đông Dương nhịn đau, chỉ chỉ Diễm Diễm ngủ trong lòng hắn, lúc này mới tránh được một kiếp.
Nhìn vật nhỏ ngủ trong lòng, Lâm Ngộ An nhớ tới "Hình thức không tiếng động" ở trên giường lúc cậu mới kết hôn với Hàn Đông Dương biến thành "Hình thức rung rung," Từ uyên uyên giả ân ái biến thành uyên uyên thật sự ân ái, giống như hoà thượng Tế Công, không thịt không vui, đúng là thật kỳ diệu.
Quá trình giành được tình yêu này dù có chút gian khổ, nhưng tốt xấu gì thì kết quả cũng rất tốt.
Mà cậu cũng tự thể nghiệm bốn chữ "Nở hoa kết trái" này.
Đúng là bông cúc nở hoa, kiểu gì cũng có trái.