Chương 39
Hôm sau.
Khẩu Khẩu vừa tỉnh đã đòi ngồi vào xe tập đi. Nó ngồi vào xe bắt đầu tiếp tục cuộc phá hỏng hoa cỏ trong sân. Vốn dĩ trong sân có gà ngỗng đang ăn lá cải nhưng chúng đều bị Khẩu Khẩu đuổi chạy quanh vòng vòng. Kiều Vãn Tình đành phải bê nó cùng xe tập đi vào trong phòng.
Không gian trong phòng nhỏ hơn ngoài sân nhiều, Khẩu Khẩu ngay lập tức không cao hứng. Nhưng bậc cửa cao tới 20 centimet nên Khẩu Khẩu không chạy xe ra được, nó đứng cửa sốt ruột nghĩ làm sao mới có thể thoát ra ngoài được.
“Ma —— ma.” Thằng nhóc chạy qua kéo kéo góc áo Kiều Vãn Tình, muốn cô nhấc nó ra ngoài chạy.
Kiều Vãn Tình đang cho nó ăn, duỗi tay sờ sờ đầu cậu nhóc, nói: “Bảo bối ngoan, ăn xong mẹ cho ra ngoài chơi.”
“A, a.” Khẩu Khẩu mặc kệ cô nói, sốt ruột chỉ ra ngoài, tỏ vẻ muốn ra chơi.
Kiều Vãn Tình thừa dịp thằng nhóc há miệng ra múc một thìa cháo cà rốt bí đỏ cho vào trong miệng nó.
Khẩu Khẩu ăn một thìa cháo cà rốt mình ghét ngay lập tức ngậm miệng lại. Cậu nhóc tủi thân nhìn mẹ mình, do dự hai giây liền nhổ cháo trong miệng ra.
May là mỗi lần Kiều Vãn Tình cho nó ăn sẽ đeo yếm cho nó. Kiều Vãn Tình dùng tay hứng chỗ cháo thằng nhóc nhổ vào yếm, sau đó dùng khăn giấy lau miệng cho Khẩu Khẩu, xụ mặt nói: “Không ăn ngoan là mẹ giận đó!”
Khẩu Khẩu nhìn cô mỉm cười, khuôn mặt vô cùng trong sáng, ngây thơ vô (số) tội.
Kiều Vãn Tình không thèm để ý nó đang làm nũng: “Làm nũng cũng vô dụng thôi. Con mà nhổ ra nữa là mẹ không cho con ngồi xe tập đi nữa đâu.”
Tuy rằng hiện tại Khẩu Khẩu chưa biết dùng lời nói để biểu đạt ý nghĩ của mình nhưng nó đã hiểu Kiều Vãn Tình nói gì. Nghe vậy thằng nhóc bĩu môi.
Kiều Vãn Tình vừa đấm vừa xoa, hôn hôn cái trán của Khẩu Khẩu sau đó xúc thêm một thìa cháo nữa, nói: “Nào, há miệng ra cho mẹ xem miệng Khẩu Khẩu nào. Ô miệng Khẩu Khẩu lớn hơn cả của mẹ nè. A.”
Khẩu Khẩu rất thích được người ta khen “lớn”. Kiều Vãn Tình khen miệng Khẩu Khẩu lớn nó liền há to miệng. Đôi khi ăn phải món cháo cà rốt mà cậu nhóc ghét cay ghét đắng, chỉ cần khen miệng nó lớn là nó cười tủm tỉm ăn hết.
Nhưng chỉ thỉnh thoảng mới được vậy thôi, khen nhiều không có tác dụng.
Lúc Cố Yến Khanh đi vào trong sân thấy thằng con của mình đang tủi thân được mẹ khen miệng lớn liền vui vui vẻ vẻ há miệng ăn cháo, hoàn toàn quên mình đang tủi thân. Anh không nhịn được muốn cười.
Đúng là thằng nhóc ngốc nhà mình.
“Ba —— ba.”
Thấy anh đi vào, Khẩu Khẩu hưng phấn kêu lên. Mới chỉ ở với Cố Yến Khanh có hai ngày thôi mà thằng nhóc Khẩu Khẩu vốn dĩ chỉ biết nói “Ba ba ba ba” này đã bị một người tâm cơ nào đó dạy gọi “ba ba”. Chẳng qua nó còn nói chưa được chuẩn lắm, chỉ nói đúng âm đầu.
Ngược lại nó lại kêu “Ma ma” thuận miệng hơn trước kia nhiều. Ngày trước dạy thế nào nó cũng không nói được hai chữ này, bây giờ gọi “Ma ma” còn rõ hơn gọi “Ba ba” cơ.
Nhìn thấy ba mình đến, Khẩu Khẩu chợt hưng phấn hẳn lên. Cố Yến Khanh khom lưng muốn bế cậu. Nhưng chỉ được vài giây nó đã nhoài người xuống. Rõ ràng so với việc được ba ba bế thì cậu nhóc thích ngồi xe tập đi hơn.
Cố tổng không hiểu sao bị thất sủng thả thằng nhóc vào trong xe tập đi, nói: “Chơi xe tập đi vui như thế hả?”
Khẩu Khẩu ngồi lại vào trong xe vui vẻ chỉ ra bên ngoài, giọng nhỏ non nớt kêu “Ưm, ưm” với Cố Yến Khanh. Thằng nhóc tỏ ý muốn ra ngoài chơi.
A, lại còn biết làm nũng đòi chơi?
Kiều Vãn Tình nói: “Không cho đi ra ngoài, ăn trước đã.”
Cố Yến Khanh nghe vậy liền nhẹ nhàng ngồi xổm xuống gõ nhẹ vào trán thằng nhóc, nói: “Mẹ con không cho đi ra ngoài. Bảo bối ăn cơm trước đi, ăn xong rồi ba ba mang con đi chơi nha.”
Khẩu Khẩu thấy làm nũng với ba ba cũng chẳng có tác dụng gì mới ý thức được địa vị của mẹ mình trong nhà. Nên thằng nhóc vô cùng thức thời ăn trước.
Cố Yến Khanh nhận lấy cái bát từ trong tay Kiều Vãn Tình cho Khẩu Khẩu ăn, nói với Kiều Vãn Tình: “Hay hôm nay mang Khẩu Khẩu ra ngoài chơi đi, tôi thấy nó rất thích đi chơi.”
Kiều Vãn Tình lau chỗ cháo lúc nãy Khẩu Khẩu làm rơi trên mặt đất, nói: “Thế anh tự cho thằng bé đi, tôi còn có việc.”
“Làm ruộng hả? Nếu không để tôi tìm cho em hai người sau đó thuê họ làm hộ cho?”
Kiều Vãn Tình: “…… Không cần. Nếu cần thiết thì tôi tự tìm người được, với lại cũng không phải việc này.”
Việc kia mới giải quyết được hai ngày, rau dưa thì Kiều Vãn Tình cũng chỉ đưa cho trường học cùng bên Nông Gia Nhạc. Nhưng từ sau khi Cố Yến Khanh tới thì cô giao rau cho khách sạn nữa. Mà bên khách sạn thuê tài xế tự đến đây lấy rau, thuận tiện còn hỗ trợ cô giao rau cho Nông Gia Nhạc……
Cho nên Kiều Vãn Tình chỉ cần thuê một người để hỗ trợ mình làm ruộng, bón phân, làm cỏ là đủ rồi.
Hơn nữa đợt này cô cũng không dám dùng nước tiểu của Khẩu Khẩu, sợ rau lớn quá nhanh sau đó không bán được. Nhỡ đâu mấy người kia lại tới bảo rau nhà cô lớn lên không hợp lý sau đó đồn thổi linh tinh bên ngoài thì phiền phức rồi.
“Thế là việc gì?”
“Bên quán đồ chay đã được trang trí xong, tôi muốn đi qua nhìn một cái.”
Cố Yến Khanh nói: “Tôi đi cùng em.”
Lúc Kiều Vãn Tình đang định từ chối thì Cố Yến Khanh cười như không cười nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì lượng điện trong xe đạp điện của em không đủ để em đi đến núi Tây đâu.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Đắng lòng.
Quả thật là núi Tây cách nhà cô khá xa, lượng điện của xe đạp điện của Kiều Vãn Tình cũng đúng là không đủ để đi. Lần trước lúc cô đang trên đường về nhà thì hết điện nên phải dắt cả nửa ngày. Sau đó còn phải lên trấn trên tìm bà chủ Nông Gia Nhạc sạc nhờ điện mới có thể trở về.
Vì vậy nên về sau cô đi qua đó thì sẽ nhờ cậu hai lái xe máy đưa mình đi.
Cuối cùng cô ngồi xe Cố Yến Khanh đi đến đó. Lúc này anh đổi xe Mazda giản dị. Thật may, lần này được ngồi ở chiếc xe không nằm trong hàng ngũ siêu xe rồi.
Bởi vì quán đồ chay mới được trang trí xong nên lượng Formaldehyde* trong không khí còn chưa tản hết. Khẩu Khẩu còn nhỏ, Kiều Vãn Tình sợ thằng bé không chịu được nên không dẫn nó đi theo, nhờ bà nội Kiều trông nó.
* Formaldehyde: một loại hóa chất độc hại gây nguy hiểm cho sức khỏe của con người, là thành phần chính của các loại keo trong công nghiệp chế tạo gỗ.
Bây giờ Khẩu Khẩu còn đang vô cùng hứng thú với chiếc xe của mình, sáng sớm đã đòi ngồi rồi nên không hề phát hiện ba ba ma ma của mình trốn.
Trong lúc nhất thời Kiều Vãn Tình không biết nên đau lòng vì vị trí của mình trong lòng Khẩu Khẩu bị một chiếc xe tập đi đoạt lấy hay đau lòng cho Khẩu Khẩu bị ba mẹ vô tình vứt bỏ.
“Đường ở đây vừa mới sửa hả?”
Trên đường lên núi, Cố Yến Khanh phát hiện con đường xi măng chật hẹp trước đó được mở rộng ra thành đường hai chiều dành cho xe chạy. Ổ gà trên mặt đường cũng đã được tu sửa lại đẹp đẽ.
“Ừ, lúc trước lãnh đạo trên đó về đây kiểm tra, thấy con đường này hỏng nên vô cùng tức giận, cưỡng chế mấy người phụ trách nơi này sửa chữa.”
Cố Yến Khanh gật đầu: “Lãnh đạo bên trên càng coi trọng thì về sau khách tới đây tham quan sẽ càng đông.”
“Anh nói như vậy làm tôi thấy bản thân còn chưa khai trương đã tưởng tượng ra tương lai phát tài rồi.”
“Chắc chắn,” Cố Yến Khanh vô cùng chắc chắn nói, “Lượng khách tới đây khẳng định có thể làm quán em làm ăn phát đạt.”
Kiều Vãn Tình vốn dĩ đang ngày một không chắc chắn với quyết định mở quán này của mình. Ban đầu cô muốn mở một phần vì nhiệt huyết, sau đó khi bắt tay vào thực hiện thì phát hiện lúc đầu mình chưa suy xét đến nhiều vấn đề. Đã thế mở quán có rất nhiều việc phải làm, dần dần cô càng cảm thấy khó khăn.
Vừa nghe Cố Yến Khanh nói như vậy thì cô lại cảm thấy tràn ngập hy vọng.
Rất nhanh xe đã tới trước cửa quán đồ chay. Quán ăn đã được trang trí đẹp đẽ.
Quán được trang trí bằng nhiều tấm gỗ nhỏ khác nhau, phong cách điền viên khá đặc biệt. Ở trên đầu một nửa là đèn treo, một nửa là đèn lồng màu vàng nhạt, thoạt nhìn vô cùng thoải mái và thư giãn.
Kiều Vãn Tình cũng định dùng bàn làm từ gỗ. Sau khi mang bàn ghế gỗ vào khẳng định sẽ càng đẹp hơn.
Người phụ trách của công ty nội thất dẫn cô cùng Cố Yến Khanh đi một vòng, nói: “Chúng tôi cơ bản trang trí dựa trên ý tưởng của Kiều tiểu thư. Kiều tiểu thư xem còn chỗ nào yêu cầu phải chỉnh sửa lại không?”
Kiều Vãn Tình nhìn xung quanh một vòng. Về tổng thể thì trông cũng khá ổn. Nhưng về những chi tiết nhỏ thì nhiều chỗ còn cảm thấy hơi không hợp lý một xíu. Ví dụ như màu sắc của cửa cùng sàn nhà không giống nhau nên thoạt nhìn sẽ cảm thấy không hài hòa. Hay mấy chỗ trong góc thì đèn không chiếu tới nên nhìn trông khá tối. Đến lúc mở quán mà khách vào đó ngồi thì chắc họ sẽ chẳng nhìn thấy thức ăn trông như thế nào.
Sau khi phát hiện mấy vấn đề đó thì Kiều Vãn Tình nói với người phụ trách.
Người phụ trách nghe xong khó xử, nói: “Kiều tiểu thư, việc trang trí của quán cô cơ bản đã hoàn thành. Những vấn đề mà cô nói thì nếu sửa chữa chúng ta phải sửa nhiều chỗ liên quan nữa. Như vậy thì thời gian hay chi phí cũng sẽ tốn kém hơn rất nhiều. Ví dụ như về vấn đề chiếu sáng của đèn mà cô bảo, nếu phải làm lại một lần thì chúng tôi sẽ phải làm lại hệ thống dây điện. Hơn nữa hệ thống dây điện chúng tôi đều đặt chúng ở bên trong tường, muốn sửa lại thì vô cùng phiền phức, phải gỡ gỗ dán trên tường ra.”
Đây rõ ràng là sai sót của bọn họ. Kiều Vãn Tình nghe người phụ trách thoái thác như vậy thì trong lòng có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Nếu thế thì ý anh là nếu khách đến chỗ tôi dùng bữa thì trực tiếp cầm đèn pin chiếu cho họ ăn?”
“Ý tôi không phải như vậy. Mà cô nhìn xem, thật ra chỗ đó không gian cũng không quá lớn, nếu không Kiều tiểu thư đặt bàn trang trí chỗ đó, không sắp xếp bàn cho khách ngồi ở đó nữa?”
Kiều Vãn Tình cười lạnh: “Sao anh không bảo tôi đặt ghế cho bọn họ ngồi ngắm trăng ở chỗ đó luôn đi?”
Cố Yến Khanh chỉ thấy Kiều Vãn Tình không miệng hạ lưu tình với mình chứ với người khác cô vô cùng khách sáo. Bây giờ nhìn thấy cô trách cứ người phụ trách như thế này thì khóe mắt anh không nhịn được nhiễm ý cười.
Kiều Vãn Tình thái độ cứng rắn nói: “Đặng tiên sinh, trước đó là bạn tôi giới thiệu cho tôi là bên các anh trang trí đẹp lại còn có trách nhiệm, danh tiếng tốt. Thế nên tôi mới tìm tới các anh. Tôi tin tưởng các anh nên mới giao việc này cho bên các anh phụ trách. Cũng là tin tưởng các anh nên tôi mới bảo các anh nghĩ cách sửa lại. Nhưng bây giờ mấy anh lại trốn tránh trách nhiệm. Thế thì tôi cũng chỉ đành đi khiếu nại rồi!”
Đặng tiên sinh này cũng đã từng nói chuyện với rất nhiều khách hàng nên anh ta mặt dày cãi cọ với Kiều Vãn Tình, nói: “Kiều tiểu thư, về chỗ đèn thì đúng là lỗi sai của chúng tôi. Nhưng về chỗ sàn nhà với cửa, nếu cô muốn chúng tôi mua một cái cửa mới thì hoàn toàn không thể. Lúc trước cô cũng chẳng nói cần phải để màu của cửa cùng sàn nhà giống nhau, còn có……”
“Đặng tiên sinh,” Cố Yến Khanh vẫn luôn không hé răng nói chuyện ngắt ngang anh ta, lanh lùng nói, “Mấy vấn đề mà Vãn Tình đưa ra khẳng định không phải là lần đầu tiên quý công ty làm. Vì vậy khẳng định quý công ty có thể đưa ra được 100 phương án giải quyết mấy việc này. Làm ăn buôn bán coi trọng sự hợp tác và tin tưởng lẫn nhau. So với việc nháo lên trở mặt với khách hàng thì không phải khách sáo cùng nhau giải quyết vấn đề sẽ tốt hơn hay sao?”
Nói rồi Cố Yến Khanh nhìn thật kỹ người phụ trách kia một cái, thanh âm không gợn sóng nhưng lại vô cùng có tính uy hϊế͙p͙: “Đặng tiên sinh, không cần tranh thủ chút tư lợi mà làm hỏng việc lớn.”
Cố Yến Khanh là người vô cùng công bằng chính trực, rất ít khi dùng quyền thế trong tay mình để đe dọa người khác. Nhưng vào những thời điểm nhất định thì anh cũng có thủ đoạn đặc thù của riêng mình.
Người phụ trách: “……”
Đây rõ ràng là uy hϊế͙p͙. Người phụ trách ở trên thương trường rèn luyện nhiều năm có được một đôi mắt sáng biết nhìn người. Anh ta lập tức ý thức được vị tiên sinh này không dễ trêu. Vốn dĩ anh thấy Kiều Vãn Tình là một người phụ nữ yếu đuối nên mới mạnh mẽ cãi cọ cùng cô ấy, mà giờ……
Người phụ trách nhìn khuôn mặt vô cảm của Cố Yến Khanh, cười làm lành nói: “Thế…… Chúng ta lại ngồi xuống cùng nhau cân nhắc nên sửa chữa vấn đề Kiều tiểu thư đưa ra thế nào nhé! Ha ha ha.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Liêm sỉ đâu?