Chương 50

Thật ra Cố Yến Khanh cũng biết mặt mũi súp lơ trông như thế nào, chẳng qua nhất thời hơi ngớ ngẩn nên mới lấy nhầm thôi.
Chỉ số thông minh đang offline, đại khái là chỉ dáng vẻ hiện tại của anh.


Kiều Vãn Tình cũng không bắt anh đi hái lần nữa, cầm lấy rồi xào chỗ “súp lơ” kia đi. Vì cải ngồng nở hoa rồi, nó già nên ăn cũng khá dai, với lại chỗ có hoa còn hơi đắng nữa.
Kiều Vãn Tình bụng đầy ý xấu gắp một miếng cho Cố Yến Khanh, mỉm cười hỏi anh: “Cố tổng, súp lơ ăn có ngon không?”


Cố Yến Khanh: “……”
Bây giờ Khẩu Khẩu có thể tự xúc vài thìa để ăn rồi. Nó một hai đòi tự xúc ăn. Nghe thấy mẹ hỏi ba mình, nó còn dùng cái thìa gõ gõ bát, vui vẻ nói: “Ngon, ăn ngon ~”


Cố Yến Khanh gắp chỗ rau Kiều Vãn Tình gắp cho mình vào bát Khẩu Khẩu: “Thế bảo bảo ăn nhiều chút nha.”
“…… Anh xấu tính thật.”


Khẩu Khẩu không biết mình bị hố, dùng thìa nhỏ cố gắng xúc rau Cố Yến Khanh gắp cho mình vào miệng. Tay thằng nhóc còn chưa quá thạo với động tác cầm thìa nên sau rất nhiều lần thử mới thành công. Cải ngồng già rồi nên nó không cắn được. Nhưng thằng nhóc này rất thông minh, cho vào miệng m út m út.


Trùng hợp thay cái nó vừa m út lại là chỗ hoa bị đắng. Nó vừa m út một cái thì nhíu hết cả khuôn mặt nhỏ lại, nhổ “Phi phi phi” mấy cái liền.
Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình nhìn bộ dáng nó bị đắng mà vô lương tâm nở nụ cười.


available on google playdownload on app store


Thằng nhóc Khẩu Khẩu ngốc nghếch còn không biết mình đã bị ba ba hố. Thấy hai người bọn họ cười nó cũng đơ cái miệng đắng “Ha ha” cười theo.
Cho nên có một người ba ngốc nghếch thì sẽ sinh ra được một đứa con cũng ngốc nghếch y chang luôn.
……


Ăn cơm sáng xong thì Kiều Vãn Tình thừa dịp trời đang mát chạy lên núi hái nấm. Vốn dĩ cô định để Cố Yến Khanh ở nhà trông con còn mình đi cùng bà nội Kiều.


Nhưng người nào đó một hai đòi đi cùng cô, nên cô đành phải đổi thành bà nội Kiều trông Khẩu Khẩu rồi mình đi cùng Cố Yến Khanh.


Bây giờ Khẩu Khẩu rất dính người, nếu quang minh chính đại đi trước mặt nó thì nhất định sẽ không được. Vì thế Kiều Vãn Tình bảo Cố Yến Khanh ra trước còn mình sẽ rình cơ hội rồi ra sau.
Cố Yến Khanh bật cười: “Cứ như chúng ta yêu đương vụng trộm ấy nhỉ?”


Kiều Vãn Tình trừng anh: “Ai bảo con anh dính người như vậy?”
“Rồi rồi, trách con tôi.” Cố Yến Khanh xoa nhẹ đầu cô, nghe lời đi ra ngoài. Kiều Vãn Tình thừa dịp Khẩu Khẩu cùng bà nội Kiều đi nhặt trứng ngỗng thì cũng trộm chạy đi.


Ngoài cửa, Cố Yến Khanh cầm theo rổ hái nấm chờ cô. Nhà cô gần đường quốc lộ nên có đèn đường. Cố Yến Khanh dựa vào đèn đường, đôi chân dài vắt chéo, khuôn mặt đẹp đẽ biểu tình đạm mạc làm người ta cảm thấy anh vô cùng cao lãnh.


Người đàn ông này lại…… thuộc về mình.
Kiều Vãn Tình không nhịn được cười cười. Trong lòng mỗi cô gái đều có giấc mộng về một chàng hoàng tử của đời mình. Nhưng cũng chỉ là mơ thôi. Người có thể được gả cho một chàng hoàng tử thật cũng không có nhiều.


Mà Cố Yến Khanh ưu tú như vậy lại thích cô. Cô nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Cho nên cô cũng đúng là cô gái sống trong tiểu thuyết.
Nhìn thấy cô đi ra, Cố Yến Khanh ngước mắt. Khuôn mặt vốn lạnh nhạt lại có một chút ý cười, vươn tay với cô: “Đi thôi.”


Kiều Vãn Tình nhìn bàn tay chìa ra chỗ mình. Bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng. Cô mỉm cười vươn tay đan xen mười ngón vào tay anh.
“Hơi xa,” Kiều Vãn Tình làm công tác tâm lý cho anh trước, “Nếu anh mỏi không đi nổi nữa thì đứng dưới núi chờ tôi.”


“Rốt cuộc là vì sao em cảm thấy tôi rất yếu?” Cố Yến Khanh dở khóc dở cười, như nghĩ tới cái gì, hạ giọng nói, “Có phải là do…… Đêm đó tôi không thỏa mãn được em không?”


“……” Kiều Vãn Tình bị trêu đến mặt đỏ tai hồng, người này đúng là không biết xấu hổ, “Cút ngay đi, buổi tối kia căn bản không phải……”
“Hả? Không phải cái gì?” Cố Yến Khanh thấy cô đột nhiên dừng lại, nghiêng người qua hỏi cô.


Kiều Vãn Tình lỡ miệng, bản năng định nói là buổi tối kia căn bản không phải là tôi. Tuy rằng cô có ký ức của nguyên chủ, nhưng không có được cảm giác của cô ấy, làm sao biết được mình có thỏa mãn hay không cơ chứ.


Đề tài này quá mất liêm sỉ rồi, nếu tiếp tục nói nữa nhất định cô sẽ bị anh chơi vòng vòng.
Kiều Vãn Tình quyết định đánh trống lảng đổi đề tài đi.


“Tôi sợ anh không lên núi được. Lần đầu tiên tôi lên núi chân mọc tận bốn cái bọng nước, đau mất mấy ngày liền. Nếu anh không sợ mọc bọng nước ở chân thì đi cùng tôi đi.”
“À là vậy hả,” Ngón tay Cố Yến Khanh gãi gãi lòng bàn tay cô, “Yên tâm đi, tôi rất lợi hại.”


“……”
Kiều Vãn Tình chưa từng nghĩ lòng bàn tay mình lại mẫn cảm như vậy. Chỉ bị Cố Yến Khanh cọ vài cái thôi là đã đỏ ửng cả lên.
Tại sao Cố Yến Khanh lúc nào cũng muốn trêu chọc cô thế?


Rõ ràng nếu xét kinh nghiệm về mặt lý thuyết thì cô phải nhiều hơn anh mới đúng chứ, rốt cuộc thì cô cũng từng đọc mấy loại sách cấm không dành cho thiếu nhi rồi.
Kiều Vãn Tình âm thầm quyết định, một lúc nào đó cô sẽ ra tay để cả hai hòa nhau.
Khụ khụ.


Bây giờ là thời gian nấm đang mọc tươi tốt trong núi. Vì bà nội Kiều không đi cùng, Kiều Vãn Tình cũng không quá am hiểu loại nào có độc loại nào không. Sợ hái phải nấm độc nên cô chỉ dám nhặt nấm mối*.
*nấm mối:



Chỗ tốt khi có một người đàn ông đi cùng chính là cô hoàn toàn không phải tự cầm rổ đi hái nấm. Đôi khi sườn núi quá cao không thể với tới thì cũng có người hái hộ.
Hai người hái hết nửa buổi sáng được một rổ nấm đầy. Bọn họ cũng không tham quá, chậm rãi quay về.


Phong cảnh núi rừng thật đẹp. Hai người chậm rãi đi xuống núi. Vừa đi vừa nghe tiếng chim kêu trên đầu, lại nghe tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ. Cảm giác thật thoải mái và thư giãn.


Kiều Vãn Tình lấy một ít cành cây mềm tết thành một cái vòng, đội lên đầu Cố Yến Khanh, nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Cố tổng đẹp ghê.”


Cố Yến Khanh làm sao biết được cô đang nói đểu mình. Anh sủng nịch cười cười, nhận lấy vòng hoa đội lên trên đầu, nhìn cô cười vui vẻ, nói: “Vãn Tình, mẹ tôi muốn gặp em cùng Khẩu Khẩu.”
Nụ cười của Kiều Vãn Tình đơ cứng: “…… Hả, sao lại nhanh thế?”


Bởi vì Kiều Vãn Tình không biết Cố phu nhân sẽ đối xử với mình như thế nào nên theo thói quen, cô vẫn luôn trốn tránh việc này.
Hơn nữa: “Mẹ anh…… biết Khẩu Khẩu?”


“Ừ. Việc xảy ra ở cửa hàng mẹ và bé đợt trước thì em cùng con có lên tin tức, bị mẹ tôi thấy được. Mẹ tôi thấy Khẩu Khẩu rất giống tôi khi còn bé. Sau đó lúc chúng ta đi dạo phố với nhau gặp phải bà nên bà cũng liên tưởng được.”


Việc ở cửa hàng mẹ và bé năm ngoái cùng với hôm hai người bọn họ bị Cố phu nhân bắt gặp cũng chỉ cách nhau vài tháng. Hơn nữa chỉ qua một tấm ảnh thì Cố phu nhân cũng nhớ kỹ mặt mũi của Kiều Vãn Tình.


“Có thể lùi lại một chút thời gian được không, tôi…… tôi còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.”
Tuy bây giờ cô cùng Cố Yến Khanh có thể coi như là người yêu. Nhưng việc gặp mặt phụ huynh này thì cô vẫn thấy hơi nhanh.
Cô muốn từ từ.


Hơn nữa, xuất thân của cô, Cố Yến Khanh tuy không ghét bỏ nhưng Cố phu nhân thì chưa chắc. Rốt cuộc thì cũng không phải ai cũng muốn có một cô con dâu sống ở nông thôn chỉ biết trồng rau.
Cố Yến Khanh gật đầu: “Được rồi, cứ từ từ, tôi chờ em.”


Hai người trở về nhà. Kiều Vãn Tình rất có ý thức, tự cảm thấy có lỗi với Khẩu Khẩu nên trên đường đi cô nhặt một chút hoa dại, làm cái vòng hoa đội đầu mà thằng bé thích nhất tặng nó.
Cửa nhà không đóng, hai người trực tiếp đi vào sau đó sững sờ tại chỗ.


Cố phu nhân mà hai người vừa nhắc đến lại đang ngồi trong sân chơi với Khẩu Khẩu. Bà nội Kiều thì ngồi một bên với vẻ mặt lo lắng.
Chắc là Khẩu Khẩu cũng làm quen với Cố phu nhân xong. Giờ phút này nó tung ta tung tăng hái một bông hoa nhỏ, “A a” đưa cho Cố phu nhân.


“Mẹ,” Cố Yến Khanh phản ứng lại trước, nhéo nhéo lòng bàn tay Kiều Vãn Tình an ủi cô sau đó dắt tay cô vào, nói, “Sao mẹ lại tới?”
Kiều Vãn Tình cũng miễn cưỡng cười cười với bà, nói: “Cố phu nhân.”


“Hừ,” Cố phu nhân nhận lấy bông hoa từ tay cháu mình, cười cười sờ đầu nó một chút, nói, “Khẩu Khẩu thật ngoan.” Sau đó bà ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ, “Nếu mẹ không tới thì hai người sẽ chủ động tới tìm mẹ?”


“……” Nghe được câu này, Kiều Vãn Tình không hiểu sao hơi chột dạ một chút.


Đợt này Cố phu nhân vẫn đang chờ hai người kia tới ngả bài với mình. Nhưng nghĩ tới thằng cháu đáng yêu của mình thì bà quyết định không làm khó bọn họ nữa. Chờ mãi chờ mãi, qua hẳn ba tháng rồi vẫn chưa thấy bọn họ tới.


Mấy hôm trước, Cố Yến Khanh có việc phải về nhà. Cố phu nhân dứt khoát nói chuyện trực tiếp với anh. Cố Yến Khanh không đồng ý cũng không từ chối, chỉ bảo mình sẽ thương lượng cùng Kiều Vãn Tình, tôn trọng ý kiến của cô.


Cố phu nhân nhìn bộ dáng này của anh thì cảm thấy có gì đó có vấn đề. Đợt này Cố Yến Khanh tới tới lui lui qua C thị ở với Kiều Vãn Tình suốt. Cố phu nhân không tr.a được thông tin của Kiều Vãn Tình nhưng nhờ người ta tr.a hộ thì lại tr.a được Kiều Vãn Tình đang ở chỗ nào.


Kết quả sau khi đối phương đưa địa chỉ thì lòng bà lạnh luôn. Cố phu nhân ngậm thìa vàng sinh ra, từ danh môn khuê tú trở thành một phu nhân hào môn, chưa từng trải qua bần cùng nghèo túng. Ấn tượng của bà với nông thôn vẫn chỉ dừng lại ở hình ảnh những đứa trẻ nghèo đến nỗi không có quần áo để mặc, không được đi học.


Nghĩ tới việc cháu nội mình phải chịu khổ ở nơi như vậy, Cố phu nhân không thể ngồi yên được nữa, lập tức đặt vé máy bay bay tới nơi này.
Không nghĩ tới lúc mình đến hai người Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh lại đi ra ngoài.


Tuy vậy, nơi này cũng khác so với tưởng tượng của bà. Đặc biệt là trong nhà Kiều Vãn Tình. Sân nhà Kiều Vãn Tình được cô trang trí vô cùng đẹp mắt, lại trồng thêm một chút hoa cỏ, gọn gàng sạch sẽ, nhìn rất thích mắt.


Tuy rằng nhà ở là nhà kiểu cũ nhưng lại vô cùng sạch sẽ sáng sủa, trông khang trang sạch đẹp chứ không rách nát bần hàn. Chỉ là trong nhà hơi bừa một chút, đều là đồ chơi do cháu bà bày ra.


Quan trọng nhất là đứa cháu nội đáng yêu cũng không giống mấy đứa trẻ nghịch bùn như trong tưởng tượng của bà. Ngược lại người nó còn vô cùng sạch sẽ, hơn nữa còn trắng trẻo đáng yêu, trắng như tuyết vậy. Lúc Cố phu nhân mới đến nó còn sợ bà rúc trong lòng ngực bà nội Kiều, sau khi ngồi được một lúc thì nó bạo hơn hơn, lá gan cũng lớn hẳn lên, còn hái hoa đưa bà nữa.


So với thằng con của bà lúc nhỏ thì đáng yêu hơn nhiều!
Khẩu Khẩu thấy mẹ mình, chạy như bay qua, trong miệng vui vẻ gọi: “Ma ma, ma ma!”
“Bảo bối.”


Kiều Vãn Tình cúi xuống hôn hôn nó, sau đó lấy vòng hoa trong tay đội lên đầu nó rồi bế nó lên. Chỉ thấy miệng nhỏ của nó trề môi ra, chắc là đang tức do cô cùng Cố Yến Khanh trộm chạy đây.
“Ma ma, hư!” Khẩu Khẩu không vui nói.


Kiều Vãn Tình thấy mình bị thằng nhóc này thêm vào danh sách những người hư thì bất đắc dĩ xoa xoa cái đầu mềm mại của nó, nhưng cô cũng không nói gì thêm.
Trước mặt Cố phu nhân cô cũng không tiện chơi với thằng nhóc.


Cố phu nhân nhìn cháu mình vừa “tức giận” cùng Kiều Vãn Tình, vừa đem đầu vùi trong lòng ngực cô, bị sự đáng yêu của Khẩu Khẩu làm trái tim ngập tràn bong bóng màu hồng. Thế nhưng bà không thể không bày ra bộ dáng nghiêm túc.


Cố Yến Khanh cầm rổ trong tay đưa cho bà nội Kiều, mặt không đổi sắc nói: “Con đang định chờ mấy ngày nữa trời ấm lên thì đưa Khẩu Khẩu tới gặp mẹ. Nhưng mẹ cũng tới vừa đúng lúc, chúng con vừa hái được khá nhiều nấm mối, mẹ cũng có thể ăn thử món mới.”


Cố phu nhân nghiêm túc: “Mỗi ngày con ở chỗ này trông con, rồi lại còn hái nấm gì gì đó nữa. Thế định bỏ mặc việc ở công ty, không đi làm nữa à?”


“Lượng thu vào quý này của công ty còn nhiều hơn quý trước,” Cố Yến Khanh tự tin mười phần, “Mẹ, con chỉ mải làm việc không chịu tìm bạn gái mẹ cũng nói con. Bây giờ tìm bạn gái bỏ bê một chút công việc mẹ cũng nói con.”
Cố phu nhân: “……”


“Thôi,” Cố Yến Khanh bỏ qua vấn đề này, giọng điệu hòa hoãn nói, “Con biết mẹ ngày đêm đều nhớ mong cháu của mình. Nhưng bây giờ gặp được mẹ lại nghiêm mặt như này, mẹ xem, Khẩu Khẩu bị mẹ dọa rồi kìa.”


Khẩu Khẩu tủi thân rúc vào trong lòng ngực Kiều Vãn Tình, còn trộm ngắm Cố phu nhân một chút. Nhìn thấy bộ dáng nhỏ bé đáng thương này của thằng bé, Cố phu nhân giận bao nhiêu cũng quên hết, vươn tay với nó: “Khẩu Khẩu, ra bà nội ôm một cái nhé?”


Kiều Vãn Tình thấy Cố phu nhân giãn mặt, vội dỗ Khẩu Khẩu nói: “Bảo bảo, đừng không vui nữa, ra bà nội ôm được không?”


Khẩu Khẩu còn đang giận Kiều Vãn Tình. Nghĩ nghĩ rồi nó lại thật sự vươn tay ra với Cố phu nhân. Cố phu nhân bế nó lại gần, sau đó chỉnh vòng hoa trên đầu giúp nó: “Khẩu Khẩu ngoan quá!”
Kiều Vãn Tình bảo Cố Yến Khanh ngồi cùng Cố phu nhân, còn mình thì đi nấu cơm.


Đây là lần đầu tiên Cố phu nhân đến đây nên nhất định phải chiêu đãi bà thật tốt. Kiều Vãn Tình quyết định thịt một con gà, lại thịt một con ngỗng để thể hiện “thành ý”.


Nếu cô đã quyết định ở bên Cố Yến Khanh thì đương nhiên cô không thể không quan tâm tới mẹ chồng tương lai của mình. Bằng không đến lúc về nhà anh thì chẳng những làm Cố Yến Khanh khó xử mà cô cũng khó xử theo.


Còn Cố phu nhân có chấp nhận một người con dâu làm nông như cô không thì cô không quan tâm. Cô chỉ cần làm tốt nghĩa vụ của mình là được.


Bà nội Kiều vô cùng nhát gan, sợ người lạ. Nhưng với những việc khác thì bà khá bạo dạn. Cổ gà cổ ngỗng bà đều có thể cắt được. Kiều Vãn Tình đun một nồi nước nóng để trần qua rồi vặt lông gà cùng ngỗng.


Vì phòng bếp không lớn nên Kiều Vãn Tình bê đồ vào ngồi vặt lông trong sân.


Cố phu nhân ngồi ở chiếc ghế dưới cây vừa chơi cùng Khẩu Khẩu, vừa âm thầm quan sát Kiều Vãn Tình quen tay vặt lông gà cùng lông ngỗng rồi mổ bụng lấy nội tạng ra. Con bé mặt không đổi sắc xử lý chỗ nội tạng ghê tởm thật sạch sẽ.
Cô con dâu này, có chút dũng mãnh nha.
Cố phu nhân yên lặng nghĩ.






Truyện liên quan