Chương 3: Âm mưu, ai làm liên lụy đến ai?

Hai người cùng ngồi lêntaxi. Cứ như thể tối qua đã nói hết chuyện rồi nên cả hai im lìm chẳng ai nóivới ai nửa lời suốt quãng đường đi.


Hi Hiểu ngoảnh đầu nhìnra cửa sổ nhưng không thể nào thoát khỏi mùi nước cạo râu tỏa ra từ trên mặt LíTử Duệ. Dường như mùi hương ấy cứ như đang trêu chọc cô, mỗi lần hít thở, tráitim cô lại cảm thấy bế tắc. Nhớ lại vẻ mặt của Lí Tử Duệ lúc ra cửa, như vậy làcó ý gì? Kiêu ngạo ch.ết đi được, chẳng nhẽ cô chỉ là cái thùng rác cho anh tatrút hết nỗi lòng. Lúc anh ta nói một câu cần tâm sự thì phải hân hoan chờ đợi,đến khi anh ta trút xong rồi liền ném đi chẳng chút thương tình.


Cái lôgic quái quỷ gìvậy? Xuống xe, Nhan Hi Hiểu bực mình giậm mạnh gót giày xuống nền đất, chẳngthèm diễn vở kịch thắm thiết thường ngày. Cô cố tình đi nhanh, chẳng mấy chốcđã bỏ lại Lí Tử Duệ ở lại sau lưng.


Mối quan hệ vô cùng khóxử, nhìn thấy cô như vậy, Lí Tử Duệ cũng chẳng biết làm sao, đành lặng lẽ đitheo sau cô. Nhìn thấy hai người họ một trước một sau đi vào công ty, các đồngsự xung quanh bắt đầu hướng cái nhìn tò mò về phía cả hai. Đợi đến khi Lí TửDuệ đóng cửa phòng lại, Lâm Nhiên liền nhoài người sang bàn của Hi Hiểu hỏi:Chị Nhan à, sao thế? Hai vợ chồng chị có gì là lạ?


-Chuyện của người lớn trẻcon chớ xen vào!-Hi Hiểu cố gắng đè nèn tâm trạng của mình, lôi đống tài liệutrong túi ra, đập vào trán Lâm Nhiên: -Làm việc thôi!


-Chị Nhan, đừng mà!-LâmNhiên vẫn cười nhí nhố: -Là em thật lòng quan tâm chị mà, nhìn chị với anh nhàchị có vẻ tâm trạng không tốt. Với tư cách là đồng nghiệp, em không thể khôngquan tâm một chút!


available on google playdownload on app store


-Vậy thì tốt, đa tạ trợlí Lâm đã quan tâm!- Hi Hiểu vừa cười vừa ngoắc tay ý bảo Lâm Nhiên lại gầnmình: -Trợ lí Lâm này, là một người phụ nữ trưởng thành, cô nên biết đàn ông,đàn bà tâm trạng không được tốt ngoài các nhân tố về sức khỏe ra còn có mộtnguyên nhân quan trọng nữa chứ?


Lâm Nhiên ngây người ra,hai má đỏ lựng lên.


Hi Hiểu bật cười thíchthú. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy các đồng nghiệp xung quanh đã nhanh chóngtrở lại với vẻ mặt thường ngày. Lúc mới bước vào, tất cả mọi người đều ôm cáisuy nghĩ chờ xem kịch hay. Những đôi mắt long lanh kia rõ ràng là đang chờ đợicười cợt trên sự đau khổ của người khác.


Không nên vạch áo chongười xem lưng. Hi Hiểu mím môi cười nhạt, dù sao mâu thuẫn với Lí Tử Duệ cũnglà vấn đề nội bộ, về nhà sẽ từ từ điều chỉnh, nhưng ở công ty, nhất cử nhất độngđều phải chú trọng đến cái gọi là “thể diện”.


Nhìn thấy nụ cười vui vẻcủa Hi Hiểu, mọi người đã thôi nhìn cô bằng ánh mắt khác thường. Hi Hiểu lấy đềán Ngự Uyển Thiên Thần ra, lật đi lật lại để tính toán những con số dự tính màlần trước tổng giám đốc Diêu đã đưa ra. Không biết đã sai sót ở đâu, số lượngtính toán tổng hợp lại rõ ràng ít hơn so với số liệu dự tính.


Sau khi tính đi tính lạirất nhiều lần, đề án rõ ràng vẫn còn vấn đề. Hi Hiểu chán nản day day lông mày,tất cả chỉ có thể đổ lỗi cho khả năng tính toán dốt nát của mình. Đang dặn dòLâm Nhiên đối chiếu lại các con số thì điện thoại bàn đổ chuông. Nhấc máy lênnghe thì hóa ra là Nhạc Đồng: -Nhan Hi Hiểu, cô đến văn phòng của tôi ngay!


Hi Hiểu ngẩn người, phảihai giây sau mới lên tiếng. Cúp điện thoại xuống, cô thầm nghĩ, mặc dù NhạcĐồng là phó giám đốc thị trường nhưng lại phụ trách các hạng mục lẻ của TrụDương, chẳng có gì liên quan đến công trình Ngự Uyển Thiên Thần mà cô đang phụtrách cả. Vậy thì bảo cô đến văn phòng anh ta làm cái gì?


Văn phòng lãnh đạo của bộphận thị trường nằm ở tầng hai. Căn phòng đầu tiên bên cạnh cầu thang chính làvăn phòng của Nhạc Đồng,


phòng bên cạnh chính làphòng của Lí Tử Duệ. Lúc đến phòng của Nhạc Đồng, Hi Hiểu vô tình liếc nhìnsang văn phòng của Lí Tử Duệ rồi mới gõ cửa phòng của Nhạc Đồng.


Nhìn thấy cô bước vào,Nhạc Đồng vui vẻ: -Cô Nhan!- thái độ ấy cứ như thể anh ta và cô đã có quan hệthân thiết mấy chục năm rồi.


Hi Hiểu lịch sự mỉm cườiđáp lại, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không hiểu tại sao Nhạc Đồng lại nhiệttình với mình như vậy. Chỉ thấy Nhạc Đồng vẫy tay ra hiệu cho cô đến gần hơn:-Có phải dự thảo tài chính đang có vấn đề không?


-Sao phó giám đốc Nhạclại biết vậy?- Hi Hiểu ngẩn người, cố nén sự kinh ngạc trong ánh mắt.
-Cô mặt nhăn mày nhó cầmcuốn sổ dự thảo suốt cả ngày trời, có là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra là cô đanggặp khó khăn- Nhạc Đồng khẽ cười: -Nói đi, là vượt quá hay hụt đi?


-Việc này hình như khôngcó liên quan gì đến phó giám đốc Nhạc thì phải?-bởi vì bộ phận thị trường tínhtoán tiền thưởng căn cứ trên thành tích của các bộ phận, do vậy cho dù có làcùng một công ty nhưng các bộ phận vẫn phải tuân thủ nguyên tắc bảo mật vớinhau. Vì vậy nụ cười của Nhạc Đồng lúc này chẳng khác gì mèo khóc chuột.


-Không có liên quan gìđến tôi!-Nhạc Đồng thôi cười, chậm rãi lật tập tài liệu trên bàn: -Nhưng mà côNhan này, một phần tăng lên trong dự thảo mới lần này chính là nội dung mà tổnggiám đốc Diêu đặc biệt coi trọng. Nếu như điểm này mà cô làm không xong, vậythì cam kết mà cô nói trong cuộc họp hôm trước….


Nhạc Đồng lúc này có vẻnhư đang có ý chọc tức cô, Hi Hiểu khẽ nhếch môi: -Ý của ngài là….


-Nhìn bộ dạng của côkìa…- nhìn bộ dạng cảnh giác của Hi Hiểu, Nhạc Đồng lại hạ thấp giọng, cứ nhưthể những lời anh ta vừa nói chỉ là nói đùa. Anh ta đến bên cạnh cô, tỏ vẻ thânthiện vỗ vai cô: -Cô Nhan, có phải cô từng bị ai bắt bán đi không mà sao cảnhgiác cao độ thế?


-Tôi không có ý moi tintức của các cô, chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, số liệu dự thảo của cô có phảiđang vượt qua số liệu yêu cầu của đối tác không?


Mặc dù vẫn không biết anhta có ý đồ gì, nhưng Hi Hiểu vẫn gật đầu: -Ngược lại, số liệu dự thảo còn hụtmất vài phần trăm so với số liệu yêu cầu của đối tác.
-Hụt á?
-Đúng vậy!


Nhạc Đồng đột nhiên nhíumày dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Đúng vào lúc anh ta “A” lên một tiếngđịnh nói gì đó thì đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng chào hỏi “Chào phógiám đốc Lí”. Toàn thân Hi Hiểu cứng đờ, ngoảnh lại đã nhìn thấy khuôn mặt củaLí Tử Duệ.


Anh chỉ liếc cô một cáirất nhanh rồi sau đó mỉm cười với Nhạc Đồng: -Phó giám đốc Nhạc, tổng giám đốcTôn bảo hai chúng ta qua đó có chút việc cần bàn.


Nhan Hi Hiểu vốn tưởngrằng Lí Tử Duệ nói như vậy là bởi vì nhìn thấy cô đang ở đó. Về sau cô mớibiết, “chút việc cần bàn” lại chính là chuyện “sinh tử” của anh. Trải qua hơnnửa năm phấn đấu vất vả, Lí Tử Duệ đã leo lên được cái chức vị giám đốc bộ phậnthị trường, chỉ có điều chức vụ đó trước mắt chỉ là tạm thời.


Cái gọi là “giám đốc bộphận thị trường tạm thời” có nghĩa là trong vòng hai tháng, nếu như không phạmphải sai lầm lớn thì có thể chính thức nhận chức.


Tin tức truyền đi nhanhchóng, bộ phận thị trường ầm ĩ hết cả lên. Không chỉ có bộ phận thị trường màcả bộ phận kế hoạch nơi Hi Hiểu làm việc cùng nhốn nháo hết cả lên.Các đồngnghiệp thi nhau đến chúc mừng, mọi người ai nấy đều khen ngợi người đàn ông củaHi Hiểu quả nhiên có tiền đồ. Trong khi đó, Hi Hiểu phải cố gắng lắm mới nặn rađược nụ cười đáp lại lời khen ngợi của mọi người. Vừa khẽ đưa mắt liếc sang bộphận thị trường thì đúng lúc ấy, Lí Tử Duệ và Nhạc Đồng sánh vai đi ra.


Lí Tử Duệ bê một cốc càphê, chắc là đang nói chuyện gì đó với Nhạc Đồng, khóe môi khẽ nhếch lên. Điđến nhà vệ sinh chỗ cuối hành lang thì Nhạc Đồng rễ vào trong. Hi Hiểu cứ tưởngLí Tử Duệ cũng sẽ đi vào, nào ngờ anh ta lại đi thẳng đến chỗ cô. Khoảng cáchgiữa hai người ngày càng rút ngắn lại. Vào khoảng khắc cái mùi cà phê thoảngqua mũi cô, Hi Hiểu lại lần nữa cảm thấy buồn nôn. Cô nhanh tay chộp lấy cốcnước, uống hai ngụm thật to mới cảm thấy dễ chịu hơn.


Bên tai cô liên tiếp vanglên những lời chúc mừng và tán dương Lí Tử Duệ. Cô cứ tưởng anh ta đến để nóichuyện với người ở bộ phận thiết kế. Nhưng bỗng nhiên cô thấy cánh tay nhóiđau. Hóa ra là anh đang kéo tay cô. Bất chấp cái nhìn của các đồng nghiệp xungquanh, Lí Tử Duệ cúi đầu nhìn cô: -Hi Hiểu, chuyện hôm nay coi như anh sai rồi!


Mặc dù giọng nói rất nhỏnhưng trong một không gian kín tĩnh lặng như thế này lại trở nên rất to. HiHiểu ngẩn người, nhìn anh đầy nghi hoặc. Mãi đến khi các đồng nghiệp bụm miệngcười trước sự “thắm thiết” của hai người cô mới hoang mang ngoảnh đầu đi chỗkhác, miệng lắp bắp:-Đi chỗ khác đi, có gì đáng cười đâu chứ?


Bộ dạng này của cô chẳngkhác gì một cô gái trẻ đang làm nũng. Ánh mắt của các đồng nghiệp càng trở nêntinh quái, Lâm Nhiên thậm chí còn “điếc không sợ súng”, ghét sát vào tai cô thìthầm: -Chị Nhan à, mau tha lỗi cho anh rể đi! Chị mà còn không tha e rằng ngườicủa toàn công ty này sẽ không đồng ý đâu đấy!


Nhan Hi Hiểu phẫn nộ trợnmắt lườm Lâm Nhiên, đợi cho đến khi Lâm Nhiên ngồi yên vị vào làm việc cô mớingoảnh đầu lại, bất chợt chạm phải ánh mắt long lanh của Lí Tử Duệ. Khóe môicủa anh dường như hơi cong lên, tỏ vẻ vô cùng yêu thương và ngọt ngào đối vớivợ. Nhớ lại ánh mắt ngưỡng mộ lúc nãy của đồng nghiệp, Hi Hiểu bất chợt hiểu ramọi chuyện. Cô khẽ hắng giọng “Ừ” với anh rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.


Kể từ sau khi kết hôn,hầu như hai người đều ngồi ăn cơm trưa với nhau. Nhưng hôm nay thì khác, độtnhiên Lí Tử Duệ nhận được điện thoại của khách hàng nên phải ra ngoài tiếpkhách.


Hi Hiểu vốn định ăn tạmđồ ăn nhanh ở trong công ty, nhưng trải qua những sóng gió ban sáng, thực sự côkhông thể chịu đựng được ánh mắt tinh quái và những lời chúc tụng của đồng sựvới cô. Hơn nữa lại nhớ đến chuyện có thai, nhìn lên đồng hồ thấy vẫn còn sớmnên cô liền bắt xe đến bệnh viện.


Sự việc đã đến mức nàyrồi, cho dù thế nào giữ lại đứa trẻ này cũng chỉ làm vướng chân cô mà thôi.Nghĩ đến đây, Hi Hiểu lại vô tình xoa xoa vết sẹo trên cánh tay. Mặc dù thờigian đã khá lâu rồi nhưng đến giờ vết sẹo ấy vẫn lồi lên rất rõ. Trong mơ hồ,kí ức của cô lại quay trở lại cái ngày hôm ấy, cái ngày cô định dùng dao kếtthúc cuộc đời của mình, nhưng cuối cùng lại chỉ là lời từ biệt đối với tình yêucủa mình.


Ý muốn phá bỏ cái thaitrong bụng vô cùng cấp bách. Nhan Hi Hiểu đi thẳng đến bệnh viện, trực tiếp hỏibác sĩ về thủ tục phá thai. Chắc là vì ít khi gặp những cô gái đề cập thẳng vàovấn đề phá thai như cô nên vị bác sĩ kia có vẻ hơi ngạc nhiên, phải mất haigiây sau mới định thần lại và dẫn cô tới khoa phụ sản. Đã nghe rất nhiều nhữngquảng cáo “phá thai không đau” nên Hi Hiểu cứ tưởng rằng chỉ cần cô đồng ý thìthủ tục phá thai sẽ được thực hiện rất nhanh. Nào ngờ lại phải đặt trước lịch hẹn.


Nhìn thấy những cái tênnối đuôi nhau thành hàng dài trong quyển sổ đăng kí, Hi Hiểu chợt muốn bỏ chạythật nhanh. Chẳng trách mà người ta thường nói, phụ nữ chưa từng trải quachuyện phá thai thì không phải là một người phụ nữ hoàn chỉnh. Với tình hìnhhiện nay, xem ra trên đời này chẳng có mấy cô gái còn được nguyên vẹn. Xét mặtbằng chung về tuổi tác thì có lẽ cô là người “hoàn chỉnh” tương đối muộn.


Nhẩm tính thời gian, chỉcó thứ bảy cô mới có thời gian, thế là Hi Hiểu liền hẹn trước thời gian rồi đểbác sĩ làm một vài kiểm tr.a có liên quan và rời khỏi khoa phụ sản.


Tiện tay cầm lên tờ tuyêntruyền quảng cáo về các loại thuốc mới mà bác sĩ đưa, Hi Hiểu vừa đi vừa đọcqua. Đúng lúc chuẩn bị xuống lầu thì điện thoại của cô đổ chuông. Cô liếc nhìnmàn hình, là một số điện thoại lạ: -A lô?


Rõ ràng là đã nghe điệnthoại, vậy mà tại sao ở đầu dây bên kia vẫn không có tiếng người nói. Hi Hiểu alô mấy tiếng liền mà không thấy gì, đang định dập máy thì bỗng nhiên bị ai đóvỗ vai. Cô giật mình ngẩng đầu lên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Nhạc Đồng. Anhta nhìn cô bằng ánh mắt vui vẻ:- Cô Nhan, thật là trùng hợp!


Gần đây sao toàn chạm mặtcon người này thế nhỉ? Nhìn nụ cười của Nhạc Đồng, Hi Hiểu lại thấy hoài nghinguyên nhân ba lần bảy lượt chạm mặt anh ta. Kể từ sau khi kết hôn với Lí TửDuệ, cái người đàn ông vốn dĩ chẳng có liên quan gì đến mình lại hết lần nàyđến lần khác xuất hiện trong thế giới của cô. Điều này không khỏi khiến cho cônghi ngờ bản chất của anh ta.


-Phó giám đốc Nhạc khóchịu ở đâu à?- cô mỉm cười, hươ hươ tờ giấy quảng cáo trong tay: -Giờ bệnh việnvắng người, khám bệnh tương đối nhanh!
-Tôi đi mua ít thuốc cảmcúm ấy mà!-Nhạc Đồng lắc lắc túi thuốc trong tay, nhìn cô từ đầu tới chân: -Côốm à?


Thấy anh ta tự nhiên hỏinhư vậy, trong đầu Hi Hiểu chợt nảy ra một ý nghĩ, lẽ nào Nhạc Đồng cố ý theodõi cô? Thế nhưng ngẩng đầu nhìn, người đàn ông trước mắt cô đang mỉm cười rạngrỡ, đôi mắt trong veo dường như chẳng hề ẩn chứa cái ý đồ xấu xa ấy. Hơn nữa,cô không có tiền, lại không đẹp, theo dõi cô để làm cái gì?


Cảm thấy suy nghĩ củamình có chút hẹp hòi, Hi Hiểu liền cười nói: -Không, tôi đến thăm một người bạnthôi!
-À, ra vậy!


Hai người cùng đi ra khỏibệnh viện. Vì công ty cách bệnh viện không xa, thấy thời gian còn sớm nên hai ngườiquyết định không bắt xe mà đi bộ về. Ngửi thấy mùi hương bạc hà nhẹ nhàng trênngười anh, Hi Hiểu chợt nhớ đến Lí Tử Duệ, cô không khỏi thắc mắc: -Chẳng phảibên thị trường các anh phải đi tiếp khách hay sao? Sao thế, anh không đi cùngà?


-Tôi không…- Nhạc Đồngcười nhạt: -Chủ yếu là người phụ trách đề án bên Gia Thái thôi, không liên quanđến tôi!
-Ờ….


-Cô Nhan, cô đã xem lạisố liệu dự thảo ấy chưa?- Nhạc Đồng đột nhiên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô:-Số liệu dự thảo hụt đi so với số liệu mà đối tác đưa ra, cô đã tìm ra nguyênnhân chưa?


Cứ hỏi đến các vấn đề vềnghiệp vụ là Hi Hiểu lại trở nên cảnh giác. Cô nhìn Nhạc Đồng, cố gắng tỏ vẻbình tĩnh: -Chưa, theo ý của phó giám đốc Nhạc thì….


-Cô Nhan, tôi không hề cóý tìm hiểu cái gọi là “cơ mật” nghiệp vụ của cô đâu!- Nhạc Đồng đã nhìn ra ýcủa cô, đôi mắt sắc bén của anh ta nhìn chằm chằm vào cô: -Nói thực lòng, tôiđã đoán ra vài nguyên nhân rồi. Nhưng giờ nói ra nguyên nhân cho cô biết cũngkhông phải đơn thuần là giúp cô, tôi cũng có cân nhắc đến vấn đề cá nhân củatôi.


-Đến nay, chồng cô làgiám đốc Lí chủ yếu phụ trách công trình bên Gia Thái, cô cũng biết công trìnhGia Thái gần như chiếm đến 40% tỉ trọng nghiệp vụ của công ty chúng ta, trongkhi đó Thiên Thần chỉ chiếm có 20%, phần còn lại là các công ty nhỏ lẻkhác…-Nhạc Đồng thở dài: -Giờ chồng cô trở thành giám đốc rồi, nói thực lòngtôi đây tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện chịu sự chỉ đạo của anh ta.Nhưng mà cô có biết không? Tổng công ty lại phái người đến, nếu như tôi không lấyđược công trình của Thiên Thần thì chức vụ phó giám đốc bộ phận thị trường hiệngiờ của tôi cũng sẽ bị tước mất. Cô Nhan, nếu như là vậy thì tôi thật không camlòng!


-Phó giám đốc Nhạc, tôikhông hiểu ý của anh cho lắm?


-Ý của tôi rất dễhiểu…-Nhạc Đồng ngừng lại một chút mới nói tiếp: -Giờ xem ra vấn đề lớn nhấttrong đề án của cô chính là vấn đề dự thảo. Nếu như qua được cửa này rồi thì đềán Ngự Uyển coi như xong. Còn tôi, cần phải nắm chắc được công trình Ngự Uyểncủa Thiên Thần thì mới củng cố được địa vị của mình ở công ty. Nói cách khác,giờ tôi và cô là người trên cùng một chiến tuyến.


-Cô không cần phải lolắng, chuyện này chẳng có hại gì cho chồng của cô đâu!- chắc là nhìn thấy HiHiểu vẫn còn chút đắn đo nên Nhạc Đồng tiếp tục nói: -Cô làm việc ở Trụ Dươngđã ngần ấy thời gian rồi, không thể không biết thể chế của bộ phận thị trường.Các khách hàng lớn như Gia Thái, Thiên Thần đều phân cho từng người phụ trách.Cho dù có là giám đốc thị trường thì cũng không thể ôm hết mọi công trình. Còntôi, nói cho dễ hiểu chỉ là muốn kiếm chút cơm ăn dưới cánh của chồng cô màthôi!


Nghe những lời này, HiHiểu liền ngẩng đầu nhìn Nhạc Đồng. Không thể không thừa nhận rằng Nhạc Đồng cóvẻ khá chân thành trong khi nói những điều này. Lí Tử Duệ từ trước đến nay đềuphụ trách công trình của Gia Thái, chỉ xét điểm này thôi thì địa vị ở bộ phậnthị trường của anh cũng vô cùng chắc chân rồi. Vì vậy, xuất phát từ mục đích tựbảo vệ mình, Nhạc Đồng có muốn giành được công trình của Thiên Thần cũng là lẽđương nhiên.


-Thôi được rồi!- Hi Hiểunhìn anh ta:-Trong chuyện này anh có kiến giải như thế nào, xin hãy chỉ giáocho tôi!


-Chỉ giáo thì không dám,nhưng ý kiến thì cũng có một cái…- mắt Nhạc Đồng sáng lên, khóe môi tiếp tụccong lên: -Căn cứ theo các số liệu bình thường, dự thảo phải nhiều hơn số liệuđối tác đưa ra mới không thể chấp nhận. Thế mà nay còn hụt đi, vậy chứng tỏrằng đối tác hi vọng tăng đầu tư!


-Thực ra với số vốn nhưthế này hoàn toàn có thể chấp nhận được, Ngự Uyển vốn dĩ không phải là một khunhà vô cùng cao sang, không cần thiết phải đầu tư quá nhiều vào đề án này. Thếnhưng bên đối tác lại đưa ra một dự thảo lớn như vậy, chẳng khác gì đeo nhẫnkim cương cho trẻ con, thực sự là khó mà tưởng tượng được.


-Dự thảo thấp hơn khoảngbao nhiêu?
-12 vạn tệ.
Nhạc Đồng nheo nheo mắtnhìn ra xa, đột nhiên khẽ thốt lên: -Vậy thì đúng rồi!


-Thực ra xét từ phí tuyêntruyền là 146 vạn tệ thì con số 12 vạn tệ này không phải là một con số lớn…-Nhạc Đồng mím môi: -Cô chia nhỏ số 12 vạn tệ này sang phí hoạt động của cáchạng mục khác đi. Nhưng khi thực hiện đề án thì không cần phải bỏ ra thật đâu!-nhìn vẻ mặt ngây ngô của Hi Hiểu, Nhạc Đồng đành phải tiếp tục giải thích: -Nóitrắng ra là chuyển 12 vạn tệ này đi………


-Anh bảo tôi…- Hi Hiểulúc này mới ngộ ra, khẽ kêu lên: -Như vậy chẳng phải là…


-Đúng vậy!- nhìn đôi mắtđang mở to như ốc nhồi của Hi Hiểu, Nhạc Đồng nhếch môi cười: -Tại sao đề áncủa La Đông Thần lại bị trả lại? Tôi nghĩ có lẽ chính là vì vấn đề dự thảo này.Cô Nhan, công việc không chỉ là sự đọ sức về chuẩn mực nghiệp vụ, quan trọnghơn chính là sự “thấu tình đạt lí”.


-Đối tác rõ ràng là muốnchúng ta lấy danh nghĩa công việc để thuận tiện cho một vài tham muốn cá nhâncủa họ. Nếu như thế này có thể khiến cho cả hai công ty có thể tiếp tục hợp táclâu dài, tại sao chúng ta không vui vẻ mà làm? Hơn nữa, con số 12 vạn này khôngchỉ miếng mồi của một mình tổng giám đốc Diêu. Dù gì cũng là dùng tiền củaThiên Thần để thỏa mãn khẩu vị của họ, lại chẳng gây thiệt hại gì cho Trụ Dươngchúng ta, vậy thì chúng ta cứ cho ông ta toại nguyện đi….


Hi Hiểu vốn dĩ là ngườiluôn làm việc theo bổn phận, chỉ biết cần cù làm việc để thỏa lòng khách hàng,đâu có biết được những mánh khóe kiểu này. Qua sự phân tích của Nhạc Đồng, côbắt đầu cảm thấy rối loạn: -Như thế này thì không được hay lắm….để tôi quay vềbàn bạc với Lí Tử Duệ một chút….


-Nếu như cô cảm thấy nhưthế này không được hay thì có thể không làm…- Nhạc Đồng hướng ánh mắt ra xa:-Bộ phận kế hoạch có quy tắc, thiết kế mà ba lần bị trả lại thì phải tự động nghỉviệc. Mặc dù hai lần trước sai lầm là do La Đông Thần gây ra, nhưng trong chếđộ không có ghi điểm này, bọn họ chỉ “khai đao” với người thất bại thứ ba. Đếnlúc ấy cô Nhan….


Anh ta cố ý không đưa ranhững viễn cảnh đáng sợ ra trước mặt Hi Hiểu bởi vì qua sắc mặt của cô, anh tađã nhìn ra được một kết quả đáng để cho anh ta hài lòng. Quả nhiên, Hi Hiểuliền gật đầu: -Thôi được rồi, dù sao thì hôm nay cũng là ngày phải nộp đề án,trưa nay tôi sẽ đệ trình đề án lên trên.


Về đến công ty, Hi Hiểubắt đầu chỉnh sửa lại các con số. Cô vốn định đợi Lí Tử Duệ về sẽ bàn bạc vớianh một chút rồi mới đệ trình đề án lên trên, nhưng cô đợi mãi mà không thấyanh về. Suốt từ trưa đến giờ vẫn không thấy Lí Tử Duệ quay về.


Điện thoại bàn đã đổchuông lần thứ hai rồi, thư kí của tổng giám đốc Diêu lại gọi điện đến giục đệtrình đề án lên. Nhìn thấy cánh cửa phòng làm việc của Lí Tử Duệ vẫn đóng imỉm, Hi Hiểu cuối cùng không đợi được nữa, đành gọi đến di động của Lí Tử Duệ,hai tiếng tu tu vừa vang lên thì bên kia đã vang lên giọng nói của Lí Tử Duệ:-A lô, Hi Hiểu à?


-Là tôi đây, bao giờ thìanh quay lại công ty?- Hi Hiểu cố gắng nói thật nhỏ để tránh những ánh mắt củađồng nghiệp xung quanh. Cứ tưởng rằng Lí Tử Duệ sẽ nhanh chóng cho cô một đápán, nào ngờ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một cô gái: -Tử Duệ, hay làanh về trước đi vậy!


-Không cần!- Hi Hiểu chưakịp phản ứng gì thì Lí Tử Duệ đã cho cô một câu trả lời: -Hi Hiểu, trưa naychắc tôi không về công ty, có chuyện gì à?


Hi Hiểu lúc này mới nhớra giọng nói quen quen đó là của ai, trái tim cô chợt thắt lại, còn chưa lấylại được ý thức thì câu nói đã ra khỏi miệng: -Không có gì, anh làm việc củaanh đi!


Cúp điện thoại xuống, HiHiểu lại nhìn vào đề án trên tay mình. Sau năm lần bảy lượt cân nhắc, cô liềnkí tên mình lên trang cuối cùng của đề án rồi đi ra khỏi văn phòng. Những điểmquan trọng trong đề án đều đã được thông qua, giờ cái cần chỉnh sửa chỉ là vấnđề dự thảo. Mà tổng giám đốc Tôn Bồi Đông đã nói từ trước, thời gian quá gấpgáp, thế nên không cần thông qua ông mà có thể trực tiếp giao cho khách hàng.


Bắt xe đến Thiên Thần,dường như tổng giám đốc Diêu đã đoán ra cô sẽ đến nên vừa nhận được đề án làlập tức bắt tay vào công việc. Sau khi hỏi han kĩ lưỡng những điểm quan trọng,ông ta liền lật đến phần dự thảo ở cuối trang. Hi Hiểu nín thở quan sát biểucảm của ông ta, chỉ sợ ông ta sẽ lại lần nữa nhíu mày rồi nhanh chóng loại bỏđề án của cô. Phải biết rằng tổng giám đốc Diêu lần này lại lắc đầu nữa thì vớiông ta chỉ là một cử động nhỏ trên cổ nhưng đối với cô lại là một phán quyếtch.ết người.


Hai phút giày vò chầmchậm trôi qua. Đúng vào lúc cô đã gần như mất đi hoàn toàn tự tin và bắt đầuchuyển sang lo lắng sau này biết đi đâu kiếm ăn thì tổng giám đốc Diêu ngẩngđầu lên, nở một nụ cười tươi rói. Khoảnh khắc ấy, Hi Hiểu cảm thấy cơ thể cứnhư sắp đổ sập xuống đến nơi rồi. Cô nghe thấy tiếng ông ta nói: -Cô gái, nhậnthức cũng khá lắm!


Câu nói này của ông ta đãxóa tan nỗi lo lắng trong suốt mấy ngày trời của Hi Hiểu. Tổng giám đốc Diêungẩng đầu nhìn cô, cái nhìn rất phức tạp và có hàm ý sâu sa: -Trọng tâm đề ánrất tốt, dự thảo cũng rất được, cô Nhan, La Đông Thần mà thông minh như cô thìchúng ta đã không mất nhiều thời gian đến thế!


-Cám ơn tổng giám đốcDiêu quá khen!- Hi Hiểu gật đầu lia lia: -Vậy chúng ta….
-Đề án đệ trình lên đãmang qua đây chưa?- ông Diêu cầm bút lên: -Kí tên, rồi cứ theo đó mà làm!


Nỗi lo lắng trong lòng côphút chốc được giải tỏa. Cầm đề án đã được phê chuẩn, cô vui vẻ quay trở lạicông ty, chuẩn bị bắt tay thực hiện đề án. Vừa ngồi xuống ghế, còn chưa nóngchỗ, điện thoại đã reo lên báo hiệu có tin nhắc. Hi Hiểu cúi đầu đọc tin nhắn,là của Nhạc Đồng:


-Thế nào rồi, công việccó thành công không?
Hi Hiểu liền vui vẻ gửilại cho anh ta một cái mặt cười: -Tất cả đều thuận lợi, cám ơn anh!


-Đừng vội cảm ơn, sau nàysẽ có lúc cô phải cảm ơn tôi!- tốc độ nhắn tin của anh ta siêu nhanh, cứ nhưthế tin nhắn đã được nhắn sẵn rồi, chỉ cần ấn phím gửi đi là xong vậy.


Dán mắt vào dòng tin nhắntrên điện thoại, Hi Hiểu không hiểu là chuyện gì, trong lòng tự nhiên có cảmgiác rất kì lạ. Rõ ràng là sự việc diễn ra một cách cực kì thuận lợi nhưngkhông hiểu sao lại cảm thấy sự thuận lợi này đến quá đột ngột. Cô đang trầmngâm suy nghĩ thì đột nhiên có người vỗ mạnh vào vai: -Chị Nhan, đang nghĩ gìvậy?


Lại là Lâm Nhiên.
Hi Hiểu mặt mày trắngbệch ra: -Làm cái gì thế hả? Làm tôi giật cả mình!- cô vừa vỗ ngực vừa trợn mắtnhìn Lâm Nhiên: -Không có chuyện gì làm, tôi ngơ ngẩn một chút không được à?
Lâm Nhiên cười hi hi, ghésát lại gần: -Chị Nhan, có tâm sự à?


-Tôi thì có thể có tâm sựgì chứ?- Nhan Hi Hiểu cốc vào đầu Lâm Nhiên: -Đừng có cả ngày dò xét người tanữa, có thời gian thì mau đi làm việc đi!


-Chị Nhan đừng nói nhưvậy mà…- Lâm Nhiên không chịu bỏ cuộc như mọi ngày mà ngược lại, cô còn ghé vàotai Hi Hiểu thì thầm: -Chị Nhan, em nhìn thấy hết rồi….


-Cô nhìn thấy gì?-Hi Hiểuchột dạ, trợn mắt nhìn Lâm Nhiên. Thầm nhủ bản thân mình không đen đủi như vậychứ, vừa mới làm “vụ đó” đã bị cái còi Lâm Nhiên phát hiện ra rồi sao? Nghĩ vậycô liền cảnh cáo Lâm Nhiên: -Lâm Nhiên, những chuyện không nên nói thì chớ cónói ra!


-Em biết mà!- Lâm Nhiênnhíu mày: -Chỉ có điều người phụ nữ ấy là ai? Em nhìn thấy quan hệ của họ dườngnhư không được bình thường….
-Người phụ nữ nào?- HiHiểu phát hiện ra sự phát giác của Lâm Nhiên không phải là điều mà cô đang lolắng liền kinh ngạc hỏi: -Bọn họ?
-Chị Nhan còn chưa biếtà?


-Nói ít thôi, bọn họ làai? Người phụ nữ nào?


-Hơ…-Lâm Nhiên nghi hoặcnhìn cô, bối rối không biết phải làm thế nào, miệng lắp bắp: -Trưa nay em vớichị Thành ăn vơm ở cửa hàng Tư Ninh trên phố Giải phóng, nhìn thấy tổng giámđốc Lí và một cô gái đang ngồi ăn KFC…chỉ có điều, có thể là em nhìn nhầm.Người đông như vậy, có thể chỉ là nhìn nhầm thôi!


Nhìn thấy Lâm Nhiên địnhnói gì đó nhưng lại thôi, Hi Hiểu biết rằng những gì mà Lâm Nhiên nhìn thấytuyệt đối không phải là nhìn nhầm.


Lí Tử Duệ đã lấy danhnghĩa công việc để hẹn hò với cô gái đó suốt buổi trưa nay. Hi Hiểu nhíu mày,đột nhiên nhớ lại cuộc điện thoại lúc ấy, mặc dù chỉ vài câu ngắn gọn nhưng rõràng đó là tiếng một cô gái, mà giọng nói ấy, dường như cô đã từng nghe thấy.


Não bộ hoạt động hết côngsuất, chưa đầy vài giây sau, nó đã cho cô một đáp án. Nhớ ra rồi, giọng nóingọt ngào ấy chính là bạn gái cũ của Lí Tử Duệ, là Nhiễm Nhược San.


Có thể nhìn thấy vẻ khácthường trên mặt của Hi Hiểu, Lâm Nhiên dường như cũng đoán ra được điều gì đó.Hi Hiểu định giải thích gì đó, nhưng vừa quay ra đã bắt gặp ánh mắt thương cảmcủa chị Thành, câu giải thích vừa ra đến miệng đã lập tức bị nghẹn lại. Còn nóigì nữa chứ? Bây giờ cho dù có nói gì thì cũng bị người ta coi là một người đángthương hại rồi.


Mẹ kiếp! Cô bực bội chửithầm trong bụng. Làm sao cô có thể ngờ rằng chỉ kết hôn chưa đầy nửa năm, Lí TửDuệ đã treo lên mình cô cái mác “người vợ bị bỏ rơi” rồi.


Thời gian tới sẽ phảisống trong cái nhìn thương hại của đồng nghiệp. Trong cái xã hội này, thứ hoạtđộng năng suất nhất không gì khác chính là sự lan truyền của tin tức, mà nhữngtin đồn thì truyền đi còn nhanh hơn cả tin tức. Một người làm về truyền thôngnhư Hi Hiểu, hôm nay đã thấu hiểu sâu sắc sức sát thương khủng khiếp của tintức. Những “khán giả” kia đã trở thành những lưỡi dao sắc nhọn, ép cô phải vộivàng rời khỏi công ty khi hết giờ làm.


Về đến nhà, cứ tưởng rằngLí Tử Duệ phải về đến nhà rồi, nhưng nào ngờ đảo mắt một vòng quanh nhà mà HiHiểu vẫn chẳng thấy bóng dáng của anh ta đâu. Hi Hiểu mở tủ lạnh, bên trongrỗng không. Lục tung tủ bếp cả buổi chỉ tìm thấy hai gói mì ăn liền. Nhìn lênđồng hồ, cũng lười bật bếp nấu nướng, cô thả mình xuống ghế sô pha, vừa xem tivi vừa ăn mì ăn liền.


Lúc kim đồng hồ chỉ vào 7giờ 20 phút, bên tai cô vang lên tiếng mở cửa. Hi Hiểu biết là Lí Tử Duệ đã về,trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi oán hận. Cô cố ý không thèm liếc anh ta, mắtvẫn dán vào màn hình ti vi, tay bẻ mì ăn liền.


Cảm thấy đôi mắt ấy đangnhìn về phía mình, cô liền mím chặt môi, cứ như thể muốn nghiền nát mì ăn liềnở trong miệng vậy. Cứ tưởng Lí Tử Duệ sẽ nói cái gì đó nhưng anh ta liếc cô mộtcái rồi nhanh chóng đi vào phòng ngủ. Suốt cả quá trình….không nói một lời.


Nghe thấy tiếng cửa đónglại, Hi Hiểu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức, cô tiện nay ném cái điều khiểnti vi xuống ghế, chẳng còn muốn ăn nữa. Cô thở dài một tiếng, nghiến răng bópnát túi mì ăn liền trong tay, tưởng tượng ra đó chính là khuôn mặt đáng ghétcủa Lí Tử Duệ. Đang đắm chìm trong suy nghĩ độc ác ấy thì đột nhiên sau lưng côvang lên giọng nói trầm trầm của Lí Tử Duệ: -Cô ăn cơm chưa?


Hi Hiểu giật mình, túi mìăn liền bị bóp nát trong tay rơi xuống đất, mì ăn liền rơi đầy lên sàn nhà.


Cô khẽ nói: -Chưa ăn!-cùng với tiếng nói là vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Lúc ngoảnh đầu lại, cô độtnhiên ngửi thấy mùi thức ăn. Lí Tử Duệ tay cầm một cái túi, hươ hươ trước mặtcô: -Tôi đã mua ít đồ ăn ở bên ngoài, cô chưa ăn thì lại ăn chút đi!


-Ừm- Hi Hiểu đứng dậy,đón lấy cái túi trên tay anh ta rồi đặt lên bàn, rõ ràng là lô gô của KFC. Khóemôi cô khẽ nhếch lên, đột nhiên những điều mà Lâm Nhiên nói lúc buổi chiều lạihiện về trong đầu, Hi Hiểu căm phẫn cầm cái bánh Hamberge lên gặm một miếngthật to, chẳng nữ tính chút nào.


Lí Tử Duệ ngồi đối diện,chẳng nói nửa lời, nhưng đôi mắt lạnh lùng như đã bị phủ một lớp bụi mờ kiađang cố chấp nhìn cô. Hi Hiểu chẳng thèm để ý đến điều đó, cũng chẳng thèmngẩng đầu, ngược lại còn “dốc sức” ăn uống. Sốt sa lát dính đầy trên miệng, HiHiểu đang định quay người lại tìm giấy liền nghe thấy “Này” một tiếng, tờ giấyăn đã được Lí Tử Duệ đưa ra trước mặt cô.


Hi Hiểu ngẩn người, cúiđầu khẽ nói cảm ơn. Cô lau hết nước sốt trên miệng rồi lại “vùi đầu” vào ăn,chẳng thèm liếc Lí Tử Duệ lấy nửa cái.


-Trưa nay tiếp khách xongtình cờ gặp Nhược San. Cô ấy dường như hơi mẫn cảm với rượu, nhưng lại khôngchịu về nhà, thế là tôi ngồi với cô ấy một lúc ở trong quán KFC. Nào ngờ chứngmẫn cảm với cồn của cô ấy càng ngày càng nặng, cuối cùng đành phải đưa cô ấyđến bệnh viện.-Lí Tử Duệ đang cố giải thích: -Lúc cô gọi điện thoại, tôi đangđưa cô ấy đến bệnh viện tiêm.


-Lí Tử Duệ, anh đang giảithích đấy à?-Hi Hiểu ngẩng đầu cười: -Không cần phải làm vậy. Anh quên rồi à,lần trước chúng ta đâu có sửa hợp đồng, không cần thiết phải nói cho đối phươngvề hành tung của mình trong ngày!


Lí Tử Duệ ngẩn người,khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười châm chọc, câu nói tiếp theo của anhthẳng thắn đến lạ lùng: -Tôi thấy hơi có lỗi, trưa nay cô gọi điện cho tôi chắcchắn là có chuyện gì rồi!
-Giờ thì hết rồi.


-Là chuyện gì vậy? Côngviệc à?- anh tiếp tục chất vấn: -Đề án của Thiên Thần tiến hành đến đâu rồi?
-Bước cuối cùng rồi!- HiHiểu ngẩng đầu, cố ý nhìn anh bằng đôi mắt lạnh tanh: -Tôi đã thành công.


-Thành công rồi á?- nghecó vẻ như Lí Tử Duệ không thể nào tin được, mắt anh hơi nheo lại: -Đề án đượcthông qua rồi à?
-Đúng vậy, đối phương đãphê chuẩn rồi, ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành.


-Nhanh thế sao? Vậy thìnhững vấn đề trước đây nằm ở đâu?- Lí Tử Duệ hít một hơi thật sâu: -Chỉ là bởivì trọng điểm không đúng thôi sao? Hay còn vì nguyên nhân khác?


Một mặt ngạc nhiên với sựnhạy bén của anh, mặt khác lại cảm thấy những câu hỏi chất vấn của anh nghe nhưcó vẻ không tin tưởng vào thực lực của cô, Hi Hiểu có vẻ bực bội: -Là dự thảocó vấn đề. Lúc đó tôi gọi điện thoại cho anh là để hỏi về vấn đề này. Nhưng lúcấy anh đang một lòng một dạ chăm sóc cho người tình, hoàn toàn chẳng thèm để ýđến cái danh nghĩa “hiền thê” của tôi. Cũng may là trời không tuyệt đường củacon người, cuối cùng thì tôi cũng thành công.


-Dự thảo có vấn đề á?-không có thời gian phân tích sự đay nghiến trong lời nói của cô, Lí Tử Duệ độtnhiên có dự cảm không lành: -Là ai giúp cô giải quyết thế?


-Phó giám đốc Nhạc…- nhớđến Nhạc Đồng, Hi Hiểu lại không nén được tiếng thở dài: -Trước đây tôi cảmthấy anh ta thật lạnh lùng, nào ngờ anh ta lại là một người nhiệt tình như vậy!


Vốn định tiếp tục kể vềhành động trợ giúp của Nhạc Đồng cho Lí Tử Duệ nghe nhưng Lí Tử Duệ lại sốtruột giục: -Cô mau nói cụ thể xem nào, dự thảo làm sao? Anh ta đã đưa ra đềxuất gì?


-Giải quyết xong rồi,không cần anh phải lo!- đột nhiên bộ dạng chất vấn của Lí Tử Duệ khiến cho HiHiểu cảm thấy vô cùng khó chịu. Hi Hiểu thu dọn bàn rồi đứng dậy định đi nhưngcánh tay của cô đã bị Lí Tử Duệ nắm chặt: -Hi Hiểu, cô hãy kể rõ đầu đuôi sựviệc và những lời mà Nhạc Đồng đã nói với cô cho tôi nghe đi! Trọng điểm nộidung, đừng để sót điều gì!


Lại là thái độ ngang tàngấy, đáng buồn cười là khi Hi Hiểu kịp nhớ ra đây đang là ở nhà thì cô đã kể quánửa sự việc cho Lí Tử Duệ nghe mất rồi. Lông mày của Lí Tử Duệ nhíu chặt lại.Nghe xong, trên mặt anh hiện lên một dấu hỏi to đùng: -Nói hết rồi à?


Hi Hiểu gật đầu, khônghiểu vẻ mặt này của anh là có ý gì: -Sao thế?


-Tôi cảm thấy có gì đóbất thường- Lí Tử Duệ đột nhiên quay ngoắt người lại như bị ai giẫm phải cáiđuôi của mình rồi lại ngoảnh lại nhìn cô: -Nhạc Đồng với cô trước nay không cóquan hệ gì, sao đột nhiên anh ta lại đối xử tốt với cô vậy?


-Lí Tử Duệ, anh nên cẩntrọng trong lời ăn tiếng nói của mình một chút!- Hi Hiểu bực mình: -Trên đờinày cũng có những người vui vẻ giúp đỡ người khác. Người ta giúp tôi sao quamiệng anh lại thành ra người ta có ý đồ thế hả?


Lí Tử Duệ há miệng địnhphản bác nhưng lại thôi. Anh chỉ im lặng nhìn Hi Hiểu rồi nói ra những dự cảmkhông lành cho Hi Hiểu nghe: -Hi Hiểu, tôi không phải là người lòng dạ hẹp hòi.Trong thế giới này, nếu như không phải vì lợi ích thì có bao nhiêu người tìnhnguyện giúp đỡ cho người khác lúc hoạn nạn?


-Tôi chẳng ham nhận sựgiúp đỡ của người khác…- Hi Hiểu bất mãn vì Lí Tử Duệ cứ coi cô như con ngốc:-Trong chuyện này, Nhạc Đồng và tôi đều có lợi. Anh ta cần tôi lấy được đề ánNgự Uyển, cứu vãn dự án bên Thiên Thần. Ở Trụ Dương này, Gia Thái là của anhrồi, còn anh ta lại muốn giữ lấy chức vụ phó giám đốc thị trường của mình, thếnên đành phải nắm chặt lấy Thiên Thần.


-Lí Tử Duệ à, nói cáchkhác…- cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng kia: -Tôi hiện giờ nắm chặt đượcThiên Thần cũng là rải thảm cho con đường công danh của anh ta.


Nghe xong những lời này,lông mày của Lí Tử Duệ càng nhíu lại chặt hơn. Anh liếc Hi Hiểu một cái rồi độtnhiên ngồi phịch xuống ghế sô pha, lẩm bẩm như nói với chính mình: -Sợ rằngkhông hề đơn giản như vậy!


Nhưng hi vọng là tất cảchỉ là anh ta đang nghĩ ngợi quá nhiều mà thôi! Hi vọng chỉ là anh đang lo bòtrắng răng, chỉ là anh lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử…Lí Tử Duệ bất giácnhìn thẳng vào đôi mắt của Hi Hiểu, đôi mắt to tròn, trong veo đang nhìn anhđầy ấm ức và tức tối. Khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, Lí Tử Duệ cố gắng giấu đinỗi bất an trong lòng. Anh nắm chặt tay lại, cố gắng không tiếp tục những giảthiết mà mình đặt ra.


Sự thực đã chứng minh,những nỗi lo lắng của Lí Tử Duệ không phải là vô duyên vô cớ.


Sau khi báo cáo dự thảoxong xuôi, Hi Hiểu chỉ được sống yên bình có hai ngày. Đến ngày thứ ba, Tôn BồiĐông liền gọi Lí Tử Duệ tới văn phòng trước con mắt của đông đảo nhân viên,giọng nói lạnh lùng, sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ nhìn qua cũng biết là sắp cómưa to gió lớn rồi.


Các đồng nghiệp xungquanh đều thì thầm to nhỏ về chuyện này. Hi Hiểu thấp thỏm vô cùng. Cứ tưởngrằng với mối quan hệ kiểu này, Lí Tử Duệ và mình ngoài quan hệ hợp tác ra thìchẳng có gì liên quan cả. Nhưng hôm nay, cô mới phát hiện ra rằng mình lại đểtâm đến anh ta nhiều như vậy.. Kể từ lúc anh bước vào phòng của Tôn Bồi Đông,trong lòng cô cứ thấp thỏm bất an, liên tục nhìn về phía căn phòng đó. Các đồngnghiệp đều cho rằng hành động này của cô là bằng chứng cho sự yêu thương thắmthiết giữa hai vợ chồng, nhưng trong hoàn cảnh hiện nay, chẳng ai dám nói nhiềunhư lúc bình thường.


Khi cánh cửa mở ra, HiHiểu liền ngẩng đầu lên nhìn, cô phát hiện ra rằng tình hình thực tế dường nhưcòn căng thẳng hơn cả dự liệu. Lí Tử Duệ mím chặt môi, đầu hơi cúi xuống, thậmchí còn chưa để cô kịp hiểu ra biểu cảm của anh là như thế nào thì Lí Tử Duệ đãđi vào văn phòng của mình rồi. Trái tim Hi Hiểu như thắt lại, cô ném xấp tàiliệu trên tay xuống bàn, đi theo anh lên lầu.


Lí Tử Duệ đang ngồi trướcmột tập tài liệu, lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt rất khó coi. Lại gần cô mớiphát hiện ra là bản phô tô dự thảo đó, cô chợt chột dạ. Cô đưa mắt nhìn Lí TửDuệ, môi anh mím chặt, dường như không nhận ra sự có mặt của cô. Đôi mắt đenláy kia như bị phủ sương mù, càng trở nên u ám hơn. Dường như tất cả tâm sứccủa anh lúc này đều dồn vào tập tài liệu kia. Đột nhiên Hi Hiểu cảm thấy vôcùng căng thẳng, không nén được tò mò: -Lí Tử Duệ, sao thế?


Xấp tài liệu trong tay từtừ được đặt xuống, Lí Tử Duệ ngẩng đầu, sự sắc lạnh trong ánh mắt từ từ tanbiến, anh cười cay đắng và bất lực nhìn cô: -Nhan Hi Hiểu, cô có biết là tôi cómột khả năng đặc biệt không?
Hi Hiểu lắc đầu, nghi hoặcnhìn anh.


-Từ nhỏ đến giờ những dựcảm tốt lành thì không bao giờ chính xác, nhưng những dự cảm không lành thì cựckì chuẩn xác…- anh giở tập tài liệu ra, ném lên bàn và nói: -Nhìn đi, ứngnghiệm rồi đấy!
-Anh có ý gì vậy?


-Giám đốc Diêu bị ngườita tố cáo là nhận hối lộ của bên đối tác. Mà kẻ hối lộ chính là cô, Nhan HiHiểu!- Lí Tử Duệ nhìn cô: -Lấy lí do là thông qua đề án, đã hối lộ giám đốcDiêu 12 vạn tệ. Mà khoản tiền này lại không xuất phát từ tài khoản cá nhân màlại chính là từ phí tuyên truyền của đối tác.


Nghe xong những lời này,Hi Hiểu đã hoàn toàn đờ đẫn, máu trong người cô dường như đều đổ hết lên đầu.Cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Cô vội vàng chộp lấy bản dự thảo, vội vàng lậtxem qua mấy trang mà vẫn không dám tin: -Sao có thể như vậy được?


-Sao lại không thể?- LíTử Duệ gắt lên: -Nhân chứng vật chứng đều có cả, chữ kí của cô và giám đốc Diêulù lù đây rồi. Giờ có muốn chối cũng chẳng được!


-Tôi không ngờ lại nhưthế này….- đối mặt với cục diện như thế này, Hi Hiểu đã không còn đủ bình tĩnhđể đối mặt. Nhớ lại bộ mặt của Nhạc Đồng hôm đó, cô bỗng không biết phải làmthế nào: -Giờ phải làm thế nào?


-Cô cứ về trước đi, đếnđâu hay đến đó!- Lí Tử Duệ day day huyệt thái dương: -Tối mai tôi sẽ đi gặp chủtịch hội đồng quản trị Dương của bên đối tác, xem xem có thể giải quyết êm đẹpkhông, phải giải quyết như thế nào….Còn về kết quả thì có lẽ lành ít dữ nhiều.Cô tự chuẩn bị tâm lí đi!


Hi Hiểu không bao giờnghĩ rằng chuyện lại xảy ra như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Lí Tử Duệ, cô lạikhông biết phải nói gì, đành ủ rủ ra khỏi văn phòng của anh. Sau lưng cô vanglên tiếng dặn dò của Lí Tử Duệ: -Ra ngoài đừng có đi tìm Nhạc Đồng!


Ngoảnh lại nhìn dáng vẻmệt mỏi của Tử Duệ, Hi Hiểu khẽ “Ừ” một tiếng rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầmnhìn của anh.


Chồng thì mặt mày sầm sì,vợ thì đờ đẫn…điều này khiến cho các đồng nghiệp xung quanh không khỏi tò mò.Nhưng Hi Hiểu bất chấp cái nhìn của mọi người, cô mải mê chìm đắm trong suynghĩ, băn khoăn không hiểu vì sao Nhạc Đồng lại hãm hại mình. Gã đàn ông đó, vôduyên vô cớ tỏ ra tốt bụng với cô, lẽ nào chỉ là có ý đồ xấu xa?


Bản thân chỉ là một nhânviên thiết kế nhỏ, đâu có gì đáng để cho hắn ta hãm hại. Nghĩ đi nghĩ lại, NhanHi Hiểu đột nhiên nhớ ra, âm mưu của Nhạc Đồng rất có thể chính là vì cái ghếgiám đốc thị trường của Lí Tử Duệ. Trực tiếp ra tay thì quá lộ liễu, vì vậy mớilấy cô làm bình phong, nhân cơ hội Lí Tử Duệ không đề phòng để thực hiện âmmưu? Nếu sự việc quả thực là như vậy thì con người này quả nhiên là thâm độc.


Chẳng thể ngờ một phútngu ngốc của mình lại khiến cho Lí Tử Duệ bị liên lụy! Nhìn vào căn phòng đóngchặt cửa, Hi Hiểu vô cùng hối hận. Cô nhìn trân trân vào bản đề án kế hoạchtrên tay, cố gắng nghĩ cách cữu vãn tình hình. Đang nhăn nhó nghĩ cách thì độtnhiên sau lưng cô vang lên giọng nói của Tôn Bồi Đông: -Thiết kế La, anh lại xửlí vụ Ngự Uyển cho tôi. Nhớ cho kĩ, một lần là phải qua! Đây chính là cơ hộicuối cùng của anh đấy!


Không biết có phải là doquá kinh ngạc hay không mà La Đông Thần gật đầu lia lịa, luôn mồm “Tổng giámđốc cứ yên tâm”, nghe thật chối tai. Hi Hiểu vô tình ngoảnh đầu lại, bắt gặpánh mắt của Tôn Bồi Đông. Tôn Bồi Đông liếc cô rồi nói như hăm dọa: -Đề án nàymà còn không xong nữa thì toàn bộ nhân viên phòng kế hoạch nghỉ việc hết chotôi! Ai nấy về nhà đi tìm chồng mà nuôi con hết đi!


Hi Hiểu cảm thấy nhữnglời nói cay nghiệt này của Tôn Bồi Đông đều là nhằm vào cô. Tâm trạng vốn đãbuồn bã nay càng trở nên ấm ức. Thêm vào đó, các đồng nghiệp sau khi bị hăm dọanhư vậy liền thi nhau quay sang hỏi Hi Hiểu là có chuyện gì đã xảy ra, rõ rànghôm qua mới tuyên bố đề án được thông qua, sao hôm nay đã lại bị trả lại. Đốimặt với những câu hỏi của mọi người, Hi Hiểu chỉ biết cười cay đắng, chẳng biếtphải trả lời thế nào. La Đông Thần đứng bên cạnh liền lên tiếng mỉa mai: -Là dựthảo có vấn đề ấy mà…ưu điểm “thấu hiểu lòng người” của cô Nhan lần này đã bịđặt sai chỗ rồi!


Chỉ một câu nói cũngkhiến cho nỗi ấm ức Hi Hiểu cố đè nén lại trỗi dậy trong lòng. Cô muốn phảnkích lại. Trong khoảnh khắc đang nghiến chặt răng định phản kích lại thì cônhìn thấy khuôn mặt của Lí Tử Duệ vừa xuất hiện trước cửa phòng. So với lúc nãythì khuôn mặt anh bây giờ trở nên vô cùng nghiêm nghị và có phần lạnh lùng.Dường như đoán được Hi Hiểu định làm gì, anh liền lừ mắt với cô, cô lập tức cúiđầu, ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ con vừa phạm lỗi.


Ngoài những lần Lí Tử Duệphải đi tiếp khách ra thì đây là lần đầu tiên Hi Hiểu không về nhà cùng với LíTử Duệ. Cô ngồi lặng trên ghế chờ đợi đến tận 10 giờ 30 phút mà vẫn không thấyLí Tử Duệ quay về. Rất khuya rồi mà không thấy Lí Tử Duệ về, Hi Hiểu đành phảitrở về phòng nằm. Vốn định nằm nghỉ một lúc nhân thể đợi Lí Tử Duệ về, nào ngờvừa mới nằm xuống mà cô đã ngủ quên từ lúc nào mà không biết.


Hôm sau, cô bị tiếng chuôngđiện thoại đánh thức. Hi Hiểu mắt nhắm mắt mở đưa điện thoại lên tai nghe, chỉnghe thấy giọng của một người con gái lạ: -Chào cô Nhan. Lịch phẫu thuật cô đãhẹn là lúc 14 giờ 20 phút ngày 4 tháng 7. Để tìm hiểu kĩ hơn tình trạng sứckhỏe của cô, mời cô đến trước 40 phút để bệnh viện kiểm tr.a sức khỏe, xin đừngđến muộn!


Cúp máy được hai phút HiHiểu mới nhớ ra chuyện mình đang mang thai. Thứ bảy là ngày làm phẫu thuật, thếthì chính là ngày kia rồi!


Chuyện này khiến cho côtỉnh ngủ hẳn, cô vội vàng ngồi bật dậy, đang buồn chán chuyện phải phá thai thìđột nhiên cô nhớ ra chuyện tối qua ngồi đợi Lí Tử Duệ rồi cứ thế mơ mơ màngmàng ngủ mất lúc nào không hay. Không biết anh ta có về nhà hay không. Thò đầura, thấy cánh cửa phòng của Lí Tử Duệ chỉ hép hờ, dường như là vẫn chưa về,trong lòng cô chợt thắt lại. Cô liền mở cửa đi vào.


Mở cửa thì không nói làmgì, điều đáng nói là mắt cô chạm phải một tấm lưng trần rắn chắc với làn da màunâu đồng mượt mà được đậy hờ hững bởi tấm chăn màu trắng sữa. Dưới ánh sáng mặttrời rạng rỡ, tấm lưng ấy càng trở nên quyến rũ. Hi Hiểu ngẩn người nhìn tấmlưng ấy, không biết tại sao đôi mắt tham lam của mình lại không chịu hướng ánhmắt về nơi khác. Mãi đến khi người đàn ông đang say giấc trở mình, xoay ngườilại nhìn cô, kẻ xâm phạm trong bộ dạng lôi thôi vừa mới tỉnh dậy thì Hi Hiểumới chợt giật mình bừng tỉnh, hai má nóng bừng, cúi đầu lí nhí: -Xin lỗi….xinlỗi anh! Tôi thấy cửa phòng anh không khóa, tưởng là anh chưa về nên….


Cô không dám nhìn thẳngvào mặt Lí Tử Duệ, chỉ nghe thấy anh khẽ hừ giọng như mỉa mai và châm chọc,trong lòng cô càng cảm thấy ngại ngùng hơn. Nghĩ đến chuyện cái bộ dạng ngẩnngơ, háo sắc của mình bị anh ta bắt gặp, cô lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chẳngnhẽ là do đã lâu lắm rồi không có đàn ông nên những khao khát bản năng đã khiếncho cô không thể kìm chế được mình? Đang ngồi ủ rũ và ân hận trên ghế sô phathì Lí Tử Duệ đẩy cửa bước ra, không hề hí hửng châm chọc cô như cô tưởng mà đithẳng vào nhà vệ sinh như bình thường. Thấy anh ta không để tâm đến chuyện này,Hi Hiểu cũng chạy về phòng chuẩn bị.


Lúc ăn sáng, vì chuyệnban sáng nên mặc dù có rất nhiều vấn đề thắc mắc muốn hỏi nhưng Hi Hiểu vẫnkhông dám lên tiếng. Cô ra sức nhét thức ăn vào miệng như muốn dùng thức ăn đểchặn đứng dòng suy nghĩ mông lung của mình. Cô ăn một cách vô cùng chăm chú.Đột nhiên Lí Tử Duệ lên tiếng: -Một giờ hai mươi tôi mới về đến nhà, sợ làm côtỉnh giấc nên không đóng cửa.


Cửa phòng của hai ngườiđều là tự động, đóng vào lập tức sẽ phát ra tiếng động lớn. Nghe giọng điệugiải thích của Lí Tử Duệ có đôi chút châm chọc, Hi Hiểu bỗng đỏ mặt: -Anh…khôngsao chứ?


-Tôi có thể làm sao chứ?-anh hơi ngẩn người ra, nhìn vào đôi mắt không chút che giấu sự áy náy và quantâm của cô, anh như hiểu ra vấn đề: -Chuyện này vốn dĩ là nhằm vào tôi, côkhông cần phải lo lắng như vậy, không liên quan gì đến cô hết!


-Sao lại không liên quanđến tôi?- Lí Tử Duệ nói như vậy khiến cho Hi Hiểu càng thêm áy náy:-Tôi khôngbiết Nhạc Đồng thực sự có dã tâm ấy. Lúc đó anh ta nói giúp tôi, còn đưa ra lído hết sức chính đáng, toàn là nghĩ cho bản thân…tôi đâu ngờ anh ta….


-Cho dù không có chuyệnnày thì anh ta cũng gây ra chuyện khác…- Lí Tử Duệ nhíu mày: -Chuyện này là tấtyếu, còn về chuyện lúc nào nó xảy đến thì đó là vấn đề cơ hội. Chỉ là tôi khôngngờ rằng anh ta sẽ làm chuyện này với cô. Đề phòng đủ đường, vậy mà…đây là sơsuất của tôi!


-Chuyện này có dễ giảiquyết không? Một tội lớn đến thế…- giờ truy cứu trách nhiệm cho ai cũng chẳngcó ích lợi gì. Hi Hiểu vô cùng lo lắng: -Khoản hối lộ 12 vạn tệ ấy nhất địnhbọn họ sẽ cho rằng là tôi với anh cùng làm. Tôi thì không sao, nếu như làm liênlụy đến anh, chẳng phải tiền đồ của anh sẽ bị hủy hoại trong tay tôi sao?


Lí Tử Duệ cúi đầu:-Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết thôi!


Mặc dù nói cứng như vậynhưng Hi Hiểu vẫn nhận ra sự bất lực và mệt mỏi trong ánh mắt của anh. Mới sángsớm mà trên người anh đã nồng nặc mùi khói thuốc với mùi rượu. Mặc dù Hi Hiểukhông hỏi nhưng cô thừa biết tối qua sở dĩ anh về muộn là bởi vì bận đi tìmkiếm phương pháp giải quyết. Nhưng nhìn bộ dạng của anh lúc này, cô biết rằnganh vẫn đang bế tắc.


Đã quen với thái độ ngangtàng và ngạo nghễ của Lí Tử Duệ ở công ty, nay thấy anh trở nên bế tắc, Hi Hiểubỗng cảm thấy rất có lỗi: -Chuyện là do tôi gây ra, hay là để tôi nghĩ cáchgiải quyết!
Nghe câu nói đầy vẻ quyếttâm của Hi Hiểu, Lí Tử Duệ ngẩng đầu nhìn cô, miệng cười cay đắng: -Cách gì?


-Chẳng phải anh nói sẽ đitìm chủ tịch Dương sao? Tốt nhất để ông ấy đưa ra một lí do để xoa dịu thái độcủa Tôn Bồi Đông với chuyện này. Để tôi bắt đầu tiến hành công việc với chủtịch Dương xem sao.


-Tiến hành công việc nhưthế nào?- nghĩ lại thái độ của chủ tịch Dương tối qua, Lí Tử Duệ tức muốn nổđom đóm mắt. Anh làm thị trường đã lâu, gặp không ít những người có tiền nhưngchưa bao giờ gặp một ông chủ nhiều tiền mà lại tính toán đến thế. Bị mỉa maithì thôi chẳng nói làm gì, nhưng cái phương pháp giải quyết vấn đề mà ông tađưa ra quả nhiên chẳng phải là một con số nhỏ. Giày vò suốt cả buổi tối, ngoàiviệc toàn thân bị ám khói thuốc ra thì chẳng thu thập được điều gì.


-Chủ tịch Dương có phảilà đàn ông không?
-Phải!- kinh ngạc trướccâu hỏi ngớ ngẩn của Hi Hiểu, Lí Tử Duệ hơi ngẩn người: -Cô định làm cái gìthế?


-Là đàn ông thì dễ tínhthôi mà!- Hi Hiểu cười gượng gạo: -Chẳng phải người ta vẫn nói rằng nếu là đànông trên thế giới này thì chỉ có hai cách giải quyết vấn đề, thứ nhất là tiền,thứ hai là đàn bà thôi sao?
-Cô định làm trò gì?


Hi Hiểu với tay lấy cáiví phía sau lưng, lật tung ví lên tìm cái thẻ ngân hàng rồi đặt bộp xuống bàn:-Tôi đi biếu tiền cho ông ta! Nếu như vậy thì cả hai yếu tố: tiền và đàn bà đềucó đủ cả.


-Cô học ai cái mánh khóebẩn thỉu này thế hả?- Lí Tử Duệ trợn mắt nhìn cô, bực mình quát: -Với chút tiềnlương ít ỏi của cô còn chẳng đủ cho ông ta ăn một bữa cơm. Còn cái nhan sắc nhưcủa cô thì ra khỏi cửa có mà vơ được cả đống.


Hi Hiểu chẳng thể ngờchút dũng khí mà khó khăn lắm cô mới có được lại bị Lí Tử Duệ đả kích nặng nềnhư vậy. Vốn dĩ trong lòng còn chút áy náy, nay nghe thấy Lí Tử Duệ nói vậy, côchỉ còn biết chửi thầm anh ta trong bụng. Hi Hiểu đút hai miếng cơm to vàomiệng, tự an ủi mình, dù sao cô cũng đã thể hiện sự áy náy của mình với anh tarồi, Lí Tử Duệ đã không cảm động trước tấm lòng của cô còn nhẫn tâm sỉ nhục cô.Hơn nữa, còn chưa biết là ai làm liên lụy đến ai đâu. Nếu như không có Lí TửDuệ thì tên Nhạc Đồng khốn kiếp ấy đâu có lôi cô ra hứng đạn. Lần này thì hayrồi, thành tích đáng lẽ ra là của mình nay lại mang dâng đến tay kẻ khác. Nhớlại sự châm biếm của La Đông Thần ngày hôm trước, cô lại tức nghẹn họng.


Nhan Hi Hiểu không thểnào ngờ được, sai lầm lần này chỉ là tạm thời, sai lầm lớn hơn vẫn còn chờ đợicô ở phía sau.






Truyện liên quan