Chương 4: Đề phòng, ai là kẻ sai lầm
Vừa ngồi xuống bàn làmviệc, Nhan Hi Hiểu đã nhận được điện thoại của trợ lí tổng giám đốc, bảo cô đếnvăn phòng của tổng giám đốc một chuyến. Hi Hiểu tưởng rằng cuối cùng tổng giámđốc cũng trả lại sự trong sạch cho cô, nhưng nào ngờ Tôn Bồi Đông không có ởvăn phòng, chỉ có trợ lí của Tôn Bồi Đông ở đó, cô ta đưa cho Hi Hiểu một tờkhai: -Cô Nhan, đây là dặn dò của tổng giám đốc trước lúc ra ngoài, cô hãy điềnđầy đủ các thông tin lên tờ giấy này nhé!
Nhận thấy nụ cười hắc ámtrên mặt cô trợ lí, Nhan Hi Hiểu tò mò nhận lấy tờ giấy trên tay cô ta, lập tứccô mở to mắt kinh ngạc bởi hàng chữ to đầu trang:“đơn xin từ chức của nhânviên”. Cô ngoảnh đầu lại, ngỡ ngàng hỏi cô trợ lí: “Từ chức? Muốn tôi từ chứcá? Tại sao?”
-Cô Nhan, đây là quyếtđịnh của tổng giám đốc, cũng là yêu cầu quản lí công việc của bộ kế hoạch!- côtrợ lí tươi cười: -Bộ kế hoạch có quy định, người nào ba lần đưa ra đề án màkhông được thông qua sẽ phải rời khỏi công ty vô điều kiện!
-Thế nhưng nếu là ngườibị hại thì sao?- nghĩ đến chuyện công việc mà khó khăn lắm cô mới làm quen đượcnay sắp vụt mất khỏi tay, Hi Hiểu vô cùng hoang mang: -Hơn nữa đề án của tôixét về tổng thể đâu có vấn đề gì? Chẳng có lí do gì mà lại đập tôi một gậy nhưtrời giáng như thế cả!
-Xin lỗi cô Nhan…- vẫn nụcười tươi trên môi, cô trợ lí nói: -Những lí do này cô có thể nói với tổng giámđốc, tôi chỉ là người truyền đạt mệnh lệnh của ông ấy mà thôi!
Hi Hiểu bực mình gật đầuđáp: -Thôi được rồi, tôi sẽ gọi điện cho tổng giám đốc!
Dường như Tôn Bồi Đông đãđoán được rằng Hi Hiểu sẽ gọi điện đến. Nghe xong những lời khiếu nại của HiHiểu, Tôn Bồi Đông không một lời giải thích, chỉ lạnh nhạt nói: -Chuyện của haingười thì hai người tự thương lượng với nhau!
Nói rồi Tôn Bồi Đông lậptức cúp luôn điện thoại. Hi Hiểu cảm thấy cái đầu đang nóng phừng phừng củamình bỗng chốc bị dội một gáo nước lạnh buốt. Thực sự cô không thể nào hiểunổi. Một cô trợ lí tầm thường chẳng biết sự tình mà cũng dám cầm tờ đơn chothôi việc ra múa may trước mặt cô. Hi Hiểu vô cùng bực bội… đột nhiên nhớ lạinhững lời Tôn Bồi Đông vừa nói, cô vội vã lao ra khỏi văn phòng.
Lí Tử Duệ đang ngồi yênlặng nghiên cứu tài liệu thì nhìn thấy Hi Hiểu “hung hãn” lao vào. Anh đã biếtlà có chuyện xảy ra. Lông mày anh hơi nhướn lên, chỉ khẽ liếc cô rồi lại cụpđôi hàng mi xuống, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như hàng ngày. Nhìn thấy Lí Tử Duệnhư vậy, cơn giận trong lòng Hi Hiểu càng bốc cao ngùn ngụt, cô giật lấy xấptài liệu trong tay Lí Tử Duệ, giận dữ hỏi: -Lí Tử Duệ, là anh bảo tổng giám đốcTôn cho tôi nghỉ việc phải không?
Anh nhìn cô cực kì lạnhlùng mà không trả lời, ánh mắt vô cùng kiên định.
-Lí Tử Duệ, anh điên rồià? Anh dựa vào đâu mà quyết định chuyện của tôi?-Hi Hiểu bức xúc ném xấp tàiliệu sang một bên, bực bội gắt: -Anh mau cho tôi một lời giải thích!
-Tổng giám đốc nói giữahai người chúng ta chỉ có một người được ở lại Trụ Dương này!- anh ngẩng đầu,đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt cô: -Nhan Hi Hiểu, chẳng phải cô vẫn hỏitôi cách để giải quyết vấn đề sao? Đây chính là cách mà tôi đã vất vả cả nửađêm qua mới nghĩ ra được đấy!
-Nếu như cô không đi, vậythì kết quả chỉ có thể là cả hai cùng phải cuốn gói khỏi đây!- anh hít một hơithật sâu, ánh mắt toát lên sự bất lực: -Vì vậy, bắt buộc phải là cô!
-Dựa vào đâu mà anh nóirằng bắt buộc phải là tôi?- Hi Hiểu ấm ức: -Còn anh thì sao? Sao anh không rờikhỏi công ty đi?
-Nhan Hi Hiểu, cô nghĩcho kĩ lại đi, chuyện này là do ai gây ra? Là lỗi do ai vô ý gây ra? Là do ainhẹ dạ tin người để rồi nghe theo sự điều khiển của anh ta? Chuyện đã đến nướcnày rồi, chẳng nhẽ cô còn không muốn gánh chịu lỗi lầm?
-Lí Tử Duệ, tôi đã nghĩkĩ rồi, nghĩ rất kĩ rồi!- thấy Lí Tử Duệ cứ ra sức trách móc mình, Hi Hiểu cốgắng bình tĩnh, lạnh nhạt phản bác: -Nếu như không phải vì anh quyền cao chứctrọng thì những kẻ đó liệu có ra tay với một con kiến như tôi không?- cô cườikhẩy: -Anh thừa hiểu rằng mục tiêu chính là anh, vậy mà vẫn bắt tôi phải gánhchịu hậu quả. Lí Tử Duệ, anh quá ích kỉ!
-Cho dù mục tiêu là tôi,nhưng mà Hi Hiểu này, sự sơ xuất của cô đã lôi cả tôi vào rồi đấy!-Lí Tử Duệ cốgắng hạ thấp giọng xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô: -Tôi đã nói với cô rồi,không được có quan hệ thân thiết với Nhạc Đồng. Cô có để mấy lời này vào taikhông? Giờ thành ra thế này rồi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng là tôi đã chỉđạo cô hối lộ đối phương. Nhan Hi Hiểu, cô có tư cách gì mà lớn tiếng ở đây?
Lí Tử Duệ vừa dứt lờiliền nghe một tiếng “rầm”, Nhan Hi Hiểu đã lao ra khỏi cửa.
Đôi mắt oán giận ấy dườngnhư vẫn còn ở ngay trước mặt, Lí Tử Duệ chán nán gục đầu xuống bàn, bên tai vẫncòn loáng thoáng những gì mà Nhan Hi Hiểu vừa nói. Anh biết mình làm vậy là bấtcông đối với cô. Cô nói đúng, chuyện này bề ngoài là do cô sai nhưng thực ranguyên nhân sâu xa chính là anh. Thế nhưng anh biết giải quyết thế nào đây?
Sáng ra vừa mới đến côngty, Tôn Bồi Đông đã cho gọi anh đến văn phòng và đưa ra quyết định, giữa anh vàHi Hiểu, chỉ có một người được ở lại công ty. Tôn Bồi Đông nói xảy ra chuyệnnày đáng lẽ ra nên cho cả hai cùng nghỉ việc, nhưng nể tình hai người đã làmnhiều năm ở đây, lại cộng thêm trong chuyện này có chút nghi vấn nên chỉ cầncho một người nghỉ việc để dễ bề ăn nói với đối tác.
Chẳng còn cách nào khác,người phải nghỉ việc chỉ có thể là Nhan Hi Hiểu.
Buổi tối, về đến nhà, LíTử Duệ vừa vào cửa đã nhìn thấy Hi Hiểu đang ngồi khoanh chân trên tấm thảm xemti vi, xung quanh bày đầy đồ ăn vặt, đồ ăn vung vãi khắp sàn nhà. Lí Tử Duệ tinchắc là Hi Hiểu không biết mình vừa về nên cố ý mạnh chân mạnh tay để thu hútsự chú ý của cô, thế nhưng đôi mắt đen láy ấy vẫn dán chặt vào màn hình ti vi,chẳng thèm liếc anh lấy một cái.
Anh chẳng còn cách nàokhác, biết là cô không vui nên cố ý làm vậy, lại nghĩ dù sao bản thân cũng cólỗi với cô nên Lí Tử Duệ đành lên tiếng bắt chuyện: -Ăn chút gì đi, tôi có muaít đồ ăn mang về đây!
-Cám ơn, tôi ăn no rồi!-nói xong cô liền đứng dậy, vơ hết đống túi ni lông xung quanh rồi đi vào phòngngủ. Lúc đi ngang qua chỗ Lí Tử Duệ, cô đột nhiên bị anh kéo lại: -Ăn chút đồăn có dinh dưỡng này đi, ăn mấy thứ thức ăn rác ấy đâu có ích lợi gì?
-Người rác chẳng phải chỉxứng ăn thức ăn rác thôi hay sao?- Hi Hiểu khẽ nhếch môi: -Phó giám đốc Lí, tôichẳng phải là anh, đi làm có lương, có thể mua những thức ăn dinh dưỡng để ăn.Một kẻ thất nghiệp như tôi chỉ có thể ăn mấy thứ rác rưởi này cho đầy bụng màthôi!
-Nhan Hi Hiểu, cô nói vậyý gì hả?
-Tôi chẳng có ý gìcả…-vùng vẫy mãi mà không thoát khỏi bàn tay của Lí Tử Duệ, Hi Hiểu bực mìnhtrợn mắt nhìn anh: -Tôi chỉ nói sự thực, chẳng phải thế sao? Ngày mai tôi thấtnghiệp rồi, đến lúc đó, chắc chắn thức ăn rác cũng chẳng có mà ăn nữa ấy chứ!-dứt lời cô liền cười nhạt: -Hay là từ bây giờ tôi sẽ bắt đầu nịnh nọt anh, hivọng là những ngày tháng khổ sở sau này thỉnh thoảng sẽ được anh bố thí chomiếng cơm ăn!
Lí Tử Duệ bước vào đời đãlâu, không phải là chưa từng bị châm chọc, mỉa mai, nhưng bị một người phụ nữchâm biếm ngay trước mặt như thế này thì đây là lần đầu tiên. Thực ra anh cũngđang đau đầu vì chuyện này, bề ngoài thì tỏ ra chẳng ảnh hưởng gì, nhưng cótrời biết anh cũng chẳng dễ chịu hơn Hi Hiểu. Lí Tử Duệ hít một hơi thật sâu,cố gắng bình tĩnh đối mặt với sự mỉa mai của Hi Hiểu: -Thôi được rồi, cô muốnchuyện này sẽ giải quyết như thế nào đây?
Anh nói với thái độ rấtthành khẩn, có vẻ như rất muốn giải quyết vấn đề. Nhưng thái độ này của anh đốivới Hi Hiểu lúc này chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu: -Lí Tử Duệ, chẳng phải anhtrước nay vốn rất tài giỏi hay sao? Giải quyết thế nào sao còn phải hỏi tôi?
Lí Tử Duệ cuối cùng cũnghiểu ra rồi, cho dù anh có điềm đạm đến mức nào thì người phụ nữ đứng trước mặtanh cũng không chịu bỏ qua cho anh. Lí Tử Duệ bỗng nhiên nổi cáu: -Tôi muốngiải quyết vấn đề với cô, cô đừng có như thế này nữa!
-Anh đã ném tôi vào ngụcrồi còn giả bộ gì nữa? Lí Tử Duệ, anh coi tôi là cái gì chứ?
-Đã đến nước này rồichúng ta hãy phân tích sự việc cho rõ ràng!- Lí Tử Duệ tức tối ném “bốp” hộpthức ăn xuống đất rồi kéo cô ngồi xuống ghế sô pha: -Nếu như chẳng phải vì côchẳng rõ trắng đen về Nhạc Đồng thì đâu đến nỗi mắc mưu người ta?
-Ha…đúng là vừa ăn cướpvừa la làng!- Hi Hiểu cười khinh bỉ, đôi mắt sắc lạnh nhìn Lí Tử Duệ: -Nếu anhchẳng phải là giám đốc bộ phận thị trường thì anh ta đâu cần ra tay với tôi?
-Nếu như chẳng phải cônhẹ dạ cả tin thì anh ta đâu có cơ hội ra tay? Là do tự bản thân cô không đềphòng, sao còn trách người khác?
-Lí Tử Duệ, nếu khôngphải là vì anh thì tôi có cần phải đề phòng người khác không?
Lí Tử Duệ chẳng còn sứcmà cãi nhau nữa, anh đứng dậy đi đi lại lại. Anh phát hiện ra là anh và Hi Hiểuđã rơi vào một cái vòng luẩn quẩn, cãi nhau vì không biết “gà có trước hay làtrứng có trước”. Cứ tiếp tục thế này cũng chẳng có ích lợi gì, Lí Tử Duệ nghiếnrăng móc ví tiền của mình ra: -Thôi được rồi, coi như tôi nợ cô!
Lí Tử Duệ lôi ra cái thẻngân hàng, ném về phía Hi Hiểu và nói: -Coi như tôi dùng tiền để tránh tai họa!Tiền lương của cô là 3600 tệ một tháng phải không? Ở trong này có 4 vạn, coinhư là phí sinh hoạt cho cô!
Đa phần những người phụnữ khi gặp phải tình cảnh này sẽ ném trả cái thẻ ngân hàng về phía anh, sau đótỏ ra như là mình bị sỉ nhục và nói những câu đại loại như là: “Sao anh có thểmang tiền ra để mua tôi?” hoặc “Tôi là một kẻ tham tiền đến thế sao?”. Lí TửDuệ cứ nghĩ rằng vở kịch sẽ diễn ra theo chiều hướng đó, thậm chí anh còn chuẩnbị sẵn tâm lí sẽ bị ném tấm thẻ ngân hàng vào mặt. Dù sao thì trong đó có đến 4vạn nhân dân tệ, anh thà bị Hi Hiểu ném thẻ vào mặt còn hơn.
Thế nhưng anh đâu biếtrằng Hi Hiểu thường ngày trông có vẻ rất chuẩn mực nhưng thực chất lại là mộtngười luôn làm trái với lẽ thường. Cô ngẩng đầu nhìn anh, những giọt nước mắttức tối ban nãy vẫn còn hoen ướt đôi mắt cô. Cô khẽ nói: -Mật mã là gì?
Cố gắng kiềm chế sự kíchđộng để không cho cô một bạt tai, Lí Tử Duệ dằn giọng nói ra những con số mậtmã “061226” rồi đạp cửa lao vào phòng ngủ, cảm thấy chỉ cần ở thêm với cô mộtgiây nữa thôi cũng khiến cho anh cảm thấy nghẹt thở.
Trong cơn phẫn nộ, cuốicùng anh cũng hiểu ra câu nói của người xưa “chớ xem mặt mà bắt hình dong”. Banđầu anh thấy Hi Hiểu có vẻ rất đơn thuần, vì cái vẻ bề ngoài rất thoải mái củacô nên mới quyết định chọn cô làm đối tượng hợp tác. Nếu biết trước người phụnữ này lại có lòng dạ nham hiểm như vậy thì anh đã không hợp tác với cô rồi.
Cuối cùng thì Lí Tử Duệvà Nhan Hi Hiểu đã chấm dứt cục diện hữu nghị trong cuộc hợp tác hôn nhân vàrơi vào thời kì chiến tranh lạnh.
Lần chiến tranh này bắtđầu khá kì lạ, cho dù Hi Hiểu trước đó đã chuẩn bi tư tưởng cho sự bất hòa giữahai người, dù sao thì hai người họ cũng là những người dưng chẳng có liên quangì đến nhau, một khi đã sống chung với nhau dưới một mái nhà chỉ bởi mục đíchlợi ích thì khó mà tránh khỏi những cuộc cãi vã, bất đồng. Nhưng cô đâu ngờrằng, tình cảnh tồi tệ như hiện nay lại bắt đầu trên danh nghĩa “hãm hại”.
Cô cuộn tròn trong chăn,mắt nhắm mắt mở vì ngái ngủ, mãi cho đến khi có tiếng đóng cửa vọng lại mớingồi dậy. Thực ra cô đã tỉnh hẳn từ lúc nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ của LíTử Duệ. Sau đó cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng anh đánh răng rửa mặt trongnhà vệ sinh, tiếng thở dài của anh lúc mở tủ lạnh, thậm chí là tiếng uống nướcừng ực của anh.
Hành động đầu tiên của HiHiểu sau khi tỉnh lại là chạy vào nhà bếp. Theo suy nghĩ của cô thì đồ ăn trongtủ lạnh đã bị cô ngốn hết sạch từ tối qua rồi, chỉ còn sót lại ba lát bánh mìmà cô đã mua ở cửa hàng bên dưới chung cư từ ba hôm trước. Mở tủ lạnh ra, quảnhiên tủ lạnh trống không, ngay cả bánh mì cũng chẳng còn. Nhìn vào cái tủ lạnhtrống không, cô đột nhiên nhớ lại vẻ mặt của Lí Tử Duệ tối hôm qua, đôi mắt sắclạnh ấy cứ như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức, nhất là lúc côhỏi mật mã của tấm thẻ ngân hàng.
Đúng vậy, anh ta chắcchắn nghĩ rằng cô sẽ tỏ ra thanh cao mà ném trả lại anh tấm thẻ ngân hàng.Nhưng mà đứng trước lợi ích, thanh cao có là cái gì đâu? Hơn nữa cô mất việcchính là bởi vì anh ta. Bồi thường cho cô cũng là điều nên làm.
Dù sao hôm nay cũng rảnhrỗi chẳng có việc gì làm, lại nghĩ đến việc ngày mai phải làm phẫu thuật, HiHiểu liền quyết định sẽ ra ngoài mua chút đồ ăn nhân lúc cơ thể vẫn còn khỏemạnh để tiện cho những ngày sau đó. Bên cạnh đó, để thể hiện quyết định bắt đầulại từ đầu của mình, cô còn đến tiệm cắt tóc để làm một kiểu đầu mới, biến máitóc thẳng của mình thành một mái tóc xoăn lọn sóng. Chỉ một chút thay đổi vềkiểu tóc cũng khiến cho cô trông trẻ trung ra bao nhiêu.
Hi Hiểu đi xuyên qua cácgian hàng trong siêu thị, đến khi mua hàng xong thì trời đã xẩm tối. Trên đườngđi bộ về nhà, cô tình cờ nhìn thấy một cái máy rút tiền tự động. Hi Hiểu tò mòmóc tấm thẻ ngân hàng của Lí Tử Duệ ra, nhét vào máy để thử. Quả nhiên trongthẻ có bốn vạn tệ. Nhớ lại bộ dạng định nói gì đó nhưng lại thôi của Lí Tử Duệtối qua, Hi Hiểu không nén được nụ cười khinh miệt.
Lúc về đến nhà đã là hơnbảy giờ, vừa vào phòng khách, mùi mì ăn liền thơm ngào ngạt đã xộc vào mũi cô.Lí Tử Duệ đang ngồi trước bàn uống trà, mắt dán vào màn hình ti vi. Thấy HiHiểu về, anh liền liếc mắt nhìn cô, ánh mắt có chút kinh ngạc, hình như anhđang chú ý đến mái tóc xoăn của cô. Nhưng tất cả những hành động ấy chỉ vỏn vẹntrong có mấy giây, ngay sau đó anh lại cúi đầu tiếp tục ăn mì. Hi Hiểu khẽ liếcanh, lúc này chiếc cavat trên cổ anh đã được nới lỏng ra, chiếc áo sơ mi trắngmuốt xộc xệch. Cảnh tượng một giám đốc đẹp trai húp sì sụp một bát mì bốc khóicó phần quá đạm bạc và giản dị trong con mắt của Hi Hiểu.
Cô khẽ hắng giọng rồiquay người đi vào phòng ngủ, thay quần áo ngủ rồi ngồi dựa lưng vào thànhgiường. Trong khi đó, Lí Tử Duệ hình như cố ý biến cái ti vi 29 inch của họthành một “trung tâm chiếu phim gia đình”, cứ như vậy cho đến tận 11 giờ đêm màHi Hiểu vẫn không thể ngủ nổi. Cô không chỉ xuống giường một lần mà rất nhiềulần, thậm chí có lần còn đi ra đến cửa nhưng rồi lại chán nản quay trở lạigiường. Cô nhủ thầm có lẽ đây chính là âm mưu bức bách cô của Lí Tử Duệ. Có lẽanh ta muốn dùng cách này để ép cô phải nói chuyện với anh ta trước.
Cô không thể mắc lừa kẻđịch. Hi Hiểu vùi đầu vào trong chăn, khó nhọc chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủcô đã mở điện thoại xem giờ, lúc đó đã là gần sáng. Có lẽ vì mệt quá nên cả đêmcô ngủ không ngon giấc. Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa he hé mi mắt cô đã bắt gặtkhuôn mặt cực kì đáng ghét của Lí Tử Duệ.
Cô giật mình hét lên mộttiếng, vội vàng chỉnh lại quần áo rồi cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt:-Lí Tử Duệ, anh vào đây bằng cách nào thế hả?
Người đàn ông đó quayquay cái chìa khóa trong tay như để trêu ngươi cô: -Tôi mở cửa vào chứ còn saonữa?- dường như anh ta cũng chưa tỉnh ngủ hẳn nên vừa nói vừa đưa tay che miệngngáp ngủ.
-Anh vào phòng tôi làmgì?- Hi Hiểu vừa giữ chặt lấy chăn vừa lấy chân đá Lí Tử Duệ: -Anh là đồ khốnkiếp, mới mở mắt ra đã định giở trò hả?
Nhìn thấy Lí Tử Duệ nhướnmày ra vẻ khinh thường, đôi mắt ánh lên sự bực bội: -Nhan Hi Hiểu, cô tưởng làtôi muốn vào phòng của cô lắm chắc? Mới sáng ra cô đã gào khóc ầm ĩ làm cái gì?Khó khăn lắm mới đến cuối tuần, thế mà cũng không được ngủ yên!
-Tôi gào khóc á?
-Đương nhiên!- Lí Tử Duệnghiến răng trèo trẹo: -Cứ như thể có ai đang đuổi giết cô ý, ồn ào ch.ết điđược. Tôi cứ tưởng là dưới nhà đã xảy ra chuyện gì, nghe ngóng một hồi mới pháthiện hóa ra là cô.
Mặt Hi Hiểu xanh lét. Côngại ngùng ngẩng đầu nhìn Lí Tử Duệ rồi ấp úng hỏi: -Lí Tử Duệ, tôi…tôi đã lahét cái gì thế?
-Hình như là Thần…gì gìđó?- Lí Tử Duệ cau mày rồi đột nhiên vỗ đùi cái “đốp”: -À, đúng rồi, là KỳThần!
Vào khoảng khắc nghe thấyhai chữ này, một góc nào đó trong trái tim Hi Hiểu như vỡ vụn ra. Cô mệt mỏicắn chặt môi, thầm nhủ: hóa ra xa cách đã ngần đấy thời gian mà người đó vẫnkhiến cho cô cảm thấy đau đớn đến như vậy.
-Nhan Hi Hiểu, đấy khôngphải là tên gã đàn ông đã bỏ rơi cô đấy chứ?- hình như Lí Tử Duệ đã phát hiệnra vẻ mặt khác thường của cô: -Hay là tên người đàn ông mà cô yêu thầm?
Vẫn không có tiếng trảlời. Trước sự mỉa mai của anh, người phụ nữ giỏi “ăn miếng trả miếng” này vẫnim lặng không phản bác. Lí Tử Duệ đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường liềncất tiếng gọi: -Hi Hiểu? Nhan Hi Hiểu?
Lúc này Hi Hiểu mới ngẩngđầu bẽn lẽn: -Xin lỗi, tôi nằm mơ thấy ác mộng- cô hơi nheo mắt mỉm cười vớianh, nhưng khuôn mặt ấy vô cùng yếu ướt và xanh xao, cứ như thể cô thực sự bịcơn ác mộng ấy bắt mất hồn vía rồi. Lí Tử Duệ không ngờ cô lại có bộ dạng này,những câu cãi vã đã chuẩn bị từ trước nay bỗng tắc nghẹn lại ở cổ họng, anhkhông biết phải nói tiếp cái gì.
Mãi cho đến khi nghe thấycâu: -Tôi không sao, anh đi đi!- từ miệng của Hi Hiểu, Lí Tử Duệ mới giật mìnhậm ừ rồi đi ra khỏi phòng. Mặc dù không hề làm gì thất lễ với Hi Hiểu nhưng TửDuệ vẫn thấy chột dạ, vội vàng đi như chạy về phòng của mình. Ngồi trên giường,trước mắt anh không ngừng hiện lên vẻ mặt của Hi Hiểu lúc đó, đôi mắt đen nhưđã bị ai đó hút mất hồn, lơ đãng nhìn vào không trung. Còn cả nụ cười vô tư lựthường ngày ấy, nay cứ như thể bị nước cuốn bay mất màu sắc, trở nên xanh xaođến đáng thương.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, chợttrong đầu anh lại hiện ra cái tên “Kỳ Thần” ấy. Mặc dù Nhan Hi Hiểu không nóirõ ràng nhưng qua bộ dạng của cô lúc ấy, anh có thể nhận ra rằng cái người tênKỳ Thần này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với cô. Hơn nữa mới sáng sớm ra mà côđã gào thét cái tên này, anh cảm thấy trong tiếng kêu la của cô có vài phần đauđớn như xé nát tim gan.
Ý thức cứ mãi đắn đotrong sự phân tích. Chỉ một lát sau, anh nghe thấy tiếng mở cửa. Trực giác máchbảo Lí Tử Duệ lao ra ngoài hỏi xem Hi Hiểu đi đâu, nhưng nhớ đến cục diện chiếntranh lạnh đã mấy ngày hôm nay, lại cộng thêm với chuyện xấu hổ sáng nay, Lí TửDuệ đành phải giữ chặt những suy nghĩ của mình ở trong đầu. Anh đi đến bên bụccửa sổ, nhìn cô chặn một chiếc taxi và ngồi vào trong xe rồi từ từ biến mấtkhỏi tầm mắt mình, đột nhiên Lí Tử Duệ lại thắc mắc, liệu có phải cô ấy đi tìmcái người có tên là Kỳ Thần ấy không?
Vào khoảnh khắc cái thắcmắc đó nảy sinh, anh đã tự chửi mắng mình suy nghĩ hoang đường. Nhan Hi Hiểuchỉ là vợ trên danh nghĩa của anh, cô muốn đi tìm ai thì có liên quan gì đếnmình?
Xem ra mình đúng là sốchó rồi, thế nên mới gặp phải toàn chuyện vớ vẩn như thế này! “Soạt” một tiếng,Lí Tử Duệ kéo mạnh rèm cửa rồi quay lại giường ngủ bù.
Lí Tử Duệ đánh một giấcđến tận 11 giờ hơn, Nhan Hi Hiểu vẫn chưa về.
Ăn xong một bát mì ănliền chống đói, Lí Tử Duệ cảm thấy vô cùng tẻ nhạt nên lại về giường ngủ tiếp.Lúc anh tỉnh lại thì chiếc đồng hồ trên tường đã chỉ vào 3 giờ 20 phút, Nhan HiHiểu vẫn chưa về.
Ra ngoài từ hơn 8 giờsáng…Lí Tử Duệ nhẩm tính, Nhan Hi Hiểu đã ra ngoài hơn tám tiếng đồng hồ rồi.Anh khẽ đẩy cánh cửa phòng ngủ của Nhan Hi Hiểu, xác định chính xác là cô chưavề, trong lòng Lí Tử Duệ bỗng cảm thấy có chút lo lắng. Với sự bất thường củaHi Hiểu tối qua và cơn ác mộng sáng nay, có khi nào cô ấy đã đi tìm cái tên “KỳThần” kia để tính sổ không nhỉ?
Ngộ nhỡ…….
Giả thiết còn chưa kịptriển khai ở trong đầu thì Lí Tử Duệ đã kinh ngạc thở dài trước sự lo chuyệnbao đồng của mình rồi nhanh chóng dập tắt cái suy đoán không lành vừa mới nảyra trong đầu kia. Nhìn lên đồng hồ, đã gần 4 giờ rồi, ngủ mê mệt suốt một ngàytrời, Lí Tử Duệ mệt mỏi bật ti vi lên rồi nằm ngửa ra ghế sa lông xem ti vi.
Thời gian chậm chạp trôiđi, mặc dù anh không muốn nghĩ đến hành tung của Nhan Hi Hiểu nhưng ý thức vẫnkhông thể kiềm chế quan tâm đến mọi thứ có liên quan đến cô. Lí Tử Duệ lơ đãngcầm điều khiển từ xa đổi kênh, rõ ràng là một chương trình hết sức vui nhộnnhưng cái phản ánh trong đầu anh vẫn chỉ là một sự trống rỗng. Anh vừa ăn vừachuyển kênh. Đang một mình gặm nhấm sự trống rỗng trong lòng thì đột nhiênchuông cửa reo vang, Lí Tử Duệ hơi khựng người lại rồi vội vàng chạy ra mở cửa.
Cứ tưởng rằng Nhan HiHiểu đã về, thậm chí anh còn chuẩn bị vẻ mặt thích hợp để chào đón cái ngườiphụ nữ đáng ghét đã bặt tăm bặt tích suốt cả ngày trời kia. Nào ngờ vừa mở cửara, hình ảnh đập vào mắt lại chính là cô gái xinh đẹp đã từng chiếm trọn tráitim anh: -Nhiễm Nhược San.
Khóe môi vừa khẽ nhếchlên của Lí Tử Duệ như bị đông cứng lại thành sự bối rối. Anh do dự…thậm chí anhcòn có thể nhìn thấy biểu cảm của mình trong đôi con ngươi đen láy kia. Anh hơingây người rồi mỉm cười: -Sao em lại đến đây?
-Sao em lại không thể đếnđây?- Nhiễm Nhược San bướng bỉnh nhìn anh: -Lí Tử Duệ, anh không phải là ngườihẹp hòi như vậy chứ? Chẳng nhẽ không làm được người tình của nhau thì cũngkhông thể làm bạn hay sao?
-Nhược San!- Lí Tử Duệlạnh lùng nhìn cô: -Anh thấy chuyện của chúng ta đã nói rõ ràng từ lần trướcrồi!
-Nếu như em đến để nóicám ơn anh thì sao?- Nhiễm Nhược San khẽ nhướng mày, khóe môi nở ra một nụ cườimê hoặc quen thuộc: -Hơn nữa chẳng nhẽ anh thật sự không muốn em bước chân vàocánh cửa nhà anh à? Cái bộ dạng này mà để cho người đồng nghiệp hàng xóm củaanh nhìn thấy, e là không hay đâu nhỉ?
Nói rồi chẳng để cho LíTử Duệ kịp phản ứng, Nhiễm Nhược San liền sải bước vào trong nhà. Lí Tử Duệ tặclưỡi, định kéo cô lại nói chuyện rõ ràng phía sau lưng anh lại vang lên tiếngmở cửa, người hàng xóm đang nhìn anh tò mò.
Dù sao cũng không thể đểcho người khác chê cười. Lí Tử Duệ đành quay người lại đá vào cửa, cánh cửanặng nề đóng lại.
-Tìm anh có chuyện gì?-Lí Tử Duệ nhìn Nhiễm Nhược San, nói chẳng chút thiện chí: -Nếu như thật sự emđến để nói mấy lời cám ơn gì đó thì không cần đâu. Chuyện lần trước chẳng quachỉ là làm việc nghĩa mà thôi.
Nhưng Nhiễm Nhược Sankhông những không trả lời câu hỏi của anh mà còn ngang ngược đưa mắt nhìn mộtlượt khắp phòng khách. Cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại trên đống vụn mì tômđặt trên bàn uống nước: -Cuối tuần mà có mỗi mình anh ở nhà à?
-Nhiễm Nhược San, chuyệnnày có liên quan gì đến em?- Lí Tử Duệ khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh: -Nếu nhưem đến nói cám ơn, vậy thì tốt. Anh thấy không cần phải nói cám ơn, giờ em cóthể ra khỏi nhà anh chưa?
-Tử Duệ, hiện giờ anhsống rất không tốt!-Nhiễm Nhược San nhếch miệng cười, đôi mắt đong đưa: -Lầntrước anh nói với em rằng anh và vợ anh rất thương yêu nhau. Nhưng chẳng cóngười vợ nào lại để cho chồng mình ở nhà một mình vào cuối tuần. Còn cả cái nàynữa…- cô vừa nói vừa chỉ vào túi mì ăn liền trên bàn: -Trước đây lúc còn ở bênem, thứ mà anh ghét nhất chính là mùi vị của mì ăn liền…
-Đó là lúc ở chung vớiem…-Lí Tử Duệ khẽ nhếch môi như châm biếm: -Nhiễm Nhược San, thứ nhất, anh sốngrất tốt. Thứ hai, anh sống có tốt hay không cũng không liên quan gì đến em. Nếunhư em có thời gian quan tâm đến anh như vậy chi bằng hãy dành thời gian quantâm đến lão chồng già của em đi!- anh cười nhạt: -Người đàn ông đó giờ có tưcách để nhận được sự quan tâm của em hơn anh!
-Tử Duệ, anh không cầnphải gay gắt với em như vậy!
-Anh chỉ cảm thấy sau khiem đã lựa chọn sẽ đi con đường đó lại quay trở lại tìm kiếm người đàn ông trướcđây thì có chút khó hiểu…-Lí Tử Duệ lùi lại sau vài bước rồi đưa tay ra ý“mời”: -Nhược San, anh là người đã có gia đình, cho dù việc em đến nhà anhngười đàn ông đó có không để bụng thì e rằng Hi Hiểu nhà anh cũng không đượcrộng lượng đến thế đâu!
-Vì vậy, mong em hãy vềcho!- Tử Duệ cười đầy khinh mạn: -Nhiễm Nhược San, hai chúng ta đã có gia đìnhriêng, không ai còn quan hệ gì với ai nữa. Hơn nữa…- ánh mắt của anh dừng lạitrên cái bụng hơi nhô lên của cô: -Em đã mang thai đứa con của người khác…
Nhiễm Nhược San chợt vỡlẽ: -Tử Duệ, hóa ra là anh để bụng chuyện này à….
-Em nghĩ ngợi nhiều quárồi…- thấy Nhiễm Nhược San vẫn không có ý định ra về, Lí Tử Duệ dứt khoát đithẳng ra cửa trước: -Cái anh để bụng chỉ là danh tiếng của anh thôi. Một ngườiphụ nữ có bầu lại ở chung với một người đàn ông lâu như vậy, hơn nữa lại đãtừng có quan hệ yêu đương, nếu truyền ra ngoài thì không hay ho chút nào!
Nhiễm Nhược San lặngngười nhìn anh hồi lâu, nụ cười khẽ nở trên môi, nụ cười ấy dường như trongsuốt, lấp lánh trong đôi mắt anh đã từng yêu thương, nụ cười ấy lại một lần nữakhiến cho trái tim anh thắt lại. Lúc này Lí Tử Duệ mới đau đớn phát hiện rarằng cho dù anh có làm cho bản thân mình kiên cường đến đâu, chỉ cần động chạmđến một chút xíu kí ức xưa cũ cũng khiến cho anh cảm thấy bị tổn thương.
Đây chính là điểm yếu củaanh.
Có thể là do bị đả kíchbởi những lời lẽ mỉa mai nên Nhiễm Nhược San không nói thêm gì nữa. Cô đứngphắt dậy, quay người bỏ đi. Lí Tử Duệ hít một hơi thật sâu, đang định mở cửathì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
Nghĩ rằng rất có thể làNhan Hi Hiểu đã quay về, anh chợt ngây người trong giây lát. Nhưng chưa đợi anhkịp có phản ứng gì thì Nhiễm Nhược San đã đến gần, đột ngột kéo cửa ra. Mộtgiây sau đó, hình ảnh đập vào mắt anh là đôi mắt mở to ngạc nhiên của Nhan HiHiểu.
Dường như không thể tinvào những gì đang xảy trước mắt, đôi mắt Nhan Hi Hiểu ánh lên sự kinh ngạc,nhưng chỉ vài giây sau cô đã nở nụ cười: -Chào cô Nhiễm!- cô hơi dựa đầu vàocửa, ánh mắt dừng lại trên người Lí Tử Duệ đang đứng bên cạnh: -Em không nhớnhầm chứ hả?
-Chào cô Nhan Hi Hiểu…!-hoàn toàn trái ngược với bộ dạng mệt mỏi của Nhan Hi Hiểu, Nhiễm Nhược San tỏ ravô cùng cởi mở. Cô ta giơ tay ra định bắt tay Nhan Hi Hiểu nhưng Hi Hiểu đãquay mặt về phía Lí Tử Duệ nói: -Tử Duệ, cô Nhiễm định về sao?
Hi Hiểu kéo lại cái túixách ở trên vai rồi thản nhiên đi qua hai người họ: -Em mệt muốn ch.ết đi được,anh ra tiễn cô ấy nhé!
Lí Tử Duệ liếc nhìn HiHiểu ngồi xuống ghế sô pha, khẽ thở dài bảo: -Ok, anh sẽ quay lại ngay!
Sau khi tiễn Nhiễm NhượcSan xuống dưới, Lí Tử Duệ liền quay về căn hộ của mình. Từ đầu tới cuối Lí TửDuệ không thể nào hiểu được dụng ý thật sự của Nhiễm Nhược San đến tìm anh lầnnày. Lúc ở nhà còn có vài phần vấn vương, nhưng đến lúc chia tay lại dứt khoátđến lạ thường. Đối với người bạn gái cũ này, Lí Tử Duệ càng ngày càng thấy cómột cảm giác rất khó định nghĩa thành lời.
Thế nhưng anh chẳng cònsức đâu mà suy đoán dụng ý của Nhiễm Nhược San và hướng phát triển tình cảm củahai người sau này. Người phụ nữ ở trong nhà kia càng khiến anh cảm thấy lo lắnghơn.
Không phải Lí Tử Duệ cảmthấy khó chịu khi Nhan Hi Hiểu và Nhiễm Nhược San lại lần nữa chạm mặt nhau màlà anh cảm thấy kinh ngạc không biết phải làm gì trước bộ dạng ban nãy của HiHiểu.
Anh chưa bao giờ nhìnthấy cô như vậy. Lần đầu tiên gặp mặt ở công ty, Nhan Hi Hiểu đã để lại cho anhmột ấn tượng rất đặc biệt. Bởi vì chức vụ của anh khiến cho các nhân viên khácđều có thái độ e dè, kính nể đối với anh, chỉ có duy nhất Nhan Hi Hiểu là khôngnhư vậy, hai người ở hai bộ phận khác nhau nên chẳng ai động chạm đến ai. Vềsau cô nói rằng, bởi vì cấp trên trực tiếp của cô không phải là anh nên côkhông cần thiết phải cúi đầu trước anh.
Sau đó, anh lại phát hiệnra người con gái này rất giỏi trong chiến thuật “ốc sên”. Một khi công ty cónhững vấn đề mà độ mạo hiểm vượt quá 40% là cô lập tức giở chiến thuật “thumình lại”, không can dự vào bất kì vấn đề gì. Vì vậy làm việc trong công ty lâunhư vậy rồi, mặc dù khả năng rất nổi trội nhưng thành tích luôn ở mức độ trungbình. Một người như vậy, nói một cách dễ nghe là một người dửng dưng, khôngmuốn tranh chấp với đời. Còn nói khó nghe một chút thì đó là một người bảo thủ,không tham vọng, không cầu tiến.
Nhưng không thể khôngthừa nhận rằng đây chính là nguyên nhân anh lựa chọn cô làm bạn chơi trong tròchơi này. Một Nhan Hi Hiểu thực tế, một Nhan Hi Hiểu khao khát có được hộ khẩuở thành phố này…đối mặt với chuyện này sẽ tuyệt đối kín miệng. Hơn nữa với tínhcách bảo thủ như vậy, cô cũng sẽ khiến cho chuyện này được giải quyết ổn thỏa.
Cuối cùng, kết hôn vớiNhan Hi Hiểu rồi anh mới phát hiện ra cô gái này thật sự là một động vật haimặt. Nhan Hi Hiểu ở công ty là một người hoàn toàn dửng dưng nhưng trong lònglại là một người cực kì tích cực. Nhất là với những vấn đề có liên quan đến lợiích thì quyết không bỏ qua. Thế nhưng đến giờ, anh chẳng có tư cách gì để nóicô như vậy cả. Mặc dù cô là người khá tính toán nhưng không phải là một ngườikhông có lí trí. Mặc dù tính cách có lúc khá cố chấp nhưng cũng không phải làloại người thích bới lông tìm vết. Mặc dù đôi khi có hơi hồ đồ nhưng nói chungvẫn còn tốt hơn nhiều so với những kẻ cơ hội.
Vì vậy, tổng kết về NhanHi Hiểu đó là: một người có ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm, vì vậy kết luận là:tiếp tục chung sống.
Nhưng mà người phụ nữnày, rốt cuộc đang làm sao? Tại sao mới ra ngoài có một chuyến mà dường như đãbị phơi khô, sắc mặt xanh xao đến đáng sợ vậy nhỉ?
Từ từ bước vào phòngkhách, cứ tưởng rằng Nhan Hi Hiểu vẫn đang ngồi trên ghế, nào ngờ chẳng thấybóng dáng cô đâu cả. Tử Duệ ngoảnh đầu lại nhìn, cánh cửa phòng cô khép hờ. TửDuệ đang định qua đó hỏi cho rõ ràng chợt nhìn thấy cô đã thay xong quần áongủ, tay cầm bốc bước ra khỏi phòng. Khoảng khắc bốn mắt chạm nhau, Hi Hiểu khẽkhựng lại, sau đó khẽ nhếch môi hỏi: -Cô ấy đi rồi à?
-Ừ..-Lí Tử Duệ quay lạingồi xuống ghế sô pha: -Thực ra cũng chẳng có chuyện gì, cô ấy nói hôm nay đếnđây để cảm ơn về chuyện dị ứng hôm trước.
-Ờ…- Hi Hiểu khẽ đáp lạirồi đến bên bình nước rót đầy cốc nước. Cô quay người đi về phòng.
Mặc dù trước đây Nhan HiHiểu thường ở trong phòng của mình nhiều hơn ở trong phòng khách, thế nhưng hômnay hình như cô có gì đó khác thường. Nhìn thấy Hi Hiểu đang định trở về phòng,Lí Tử Duệ không kìm được liền gọi: -Hi Hiểu?
Bàn tay đặt trên nắm cửacủa Hi Hiểu chợt khựng lại, cô ngoảnh đầu lại nhìn, ánh mắt mơ hồ nhìn anh:-Hử?
-Cô sao thế?- anh khẽnhíu mày: -Hình như có gì đó không ổn!
-Hả? Tôi không sao cả…-cô khẽ nhếch môi: – Chắc là vì hơi mệt!
Nói rồi cô lại định quayvề phòng. Lí Tử Duệ lại một lần nữa gọi cô lại. Anh chần chừ một lát rồi mới mởmiệng: -Hi Hiểu, tôi cũng không biết là Nhiễm Nhược San lại đến đây.
Cái bóng của Hi Hiểu chợtkhựng lại, nhưng cô không ngoảnh đầu lại, chỉ “Ờ..” một tiếng rồi đi thẳng vàophòng, cánh cửa đóng sầm lại trước mặt Lí Tử Duệ.
Thái độ này…lẽ nào chuyệnNhiễm Nhược San đến đây khiến cho cô không vui?
Nhìn vào cánh cửa đóngkín, Lí Tử Duệ khẽ thở dài, tâm trạng rối bời.
Nhưng Hi Hiểu chẳng cóhơi sức đâu mà để ý đến tâm trạng của Lí Tử Duệ. Là một giám đốc thị trường, LíTử Duệ quả nhiên có bản lĩnh đoán biết sắc mặt của người khác, nhưng anh đãđoán hơi nhầm, đúng là thái độ của cô không được bình thường, nhưng không phảilà vì anh.
Hôm nay đến bệnh viện,vốn định làm phẫu thuật bỏ đi cái thai trong bụng. Nhưng kiểm tr.a trước khiphẫu thuật cho hay, vách tử cung của cô bẩm sinh đã rất mỏng, không thích hợpđể phẫu thuật phá thai. Nếu như cứ làm liều rất dễ gây tổn thương cho tử cung,dẫn đến vô sinh sau này.
Hi Hiểu không biết mìnhđã làm chuyện gì trời đất không dung mà số phận lại đẩy cô vào con đường cùngnhư vậy. Lần này cô cũng không có quyền lựa chọn. Cô giống như một con rối ngốcnghếch, chỉ biết chịu đựng, bị ép phải chịu đựng.
Trên đời chẳng có ngườiphụ nữ nào lại không mong có con, cho dù hiện giờ không mong có con nhưng cũngchỉ là bởi vì giờ chưa phải là thời điểm thích hợp. Nếu như phải vứt bỏ cơ hộilàm mẹ sau này thì đây quả là một sự thật quá ư tàn khốc.
Cô chỉ có thể sinh đứa bénày ra, cho dù cô không thể nào quay lại như xưa với cha của đứa bé, nhưng côchỉ có một con đường này để đi. Nhưng hiện giờ, đối mặt với tình trạng vô cùngphức tạp này, cho dù đứa bé có được sinh ra an toàn thì cô phải cho nó thânphận như thế nào đây? Không thể để cho nó gặp mặt cha nó, nhưng chẳng nhẽ lạiđể cho đứa trẻ trở thành một đứa con hoang?
Đột nhiên, cô nghe thấytiếng bước chân của Lí Tử Duệ đi lại trong phòng khách, từng bước chân vữngchắc và có quy luật. Nhan Hi Hiểu ngồi thẳng người dậy, đột nhiên cô nhớ ra làmình đã xác định mối quan hệ kì quặc với người đàn ông đó, anh ta là chồng củacô, vậy thì đứa bé trong bụng của cô, cũng có quan hệ “cha con” với anh ta. Chỉcó điều nếu như Lí Tử Duệ biết được chuyện cô đang mang thai, anh sẽ có phảnứng như thế nào?
Những mối quan hệ lằngnhằng cứ quấn vào nhau như một mớ bòng bong khiến cho đầu óc của Hi Hiểu mụ mịđi. Cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng gõ cửa,giọng nói của Lí Tử Duệ bên ngoài cửa vọng vào: -Hi Hiểu, chúng ta nói chuyệnmột lúc có được không?
Hi Hiểu ngẩn người tronggiây lát liền đáp: -Ok!
Ti vi ở trong phòng kháchđã được tắt đi, Lí Tử Duệ đang ngồi trên ghế sô pha, tay phải cầm bút, lông màykhẽ nhíu lại. Mặc dù đã không còn là nhân viên của Trụ Dương, cũng chẳng cònquan hệ đồng nghiệp với Lí Tử Duệ nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anhlúc này, Hi Hiểu vẫn có thể cảm nhận được áp lực của công việc. Cô ngồi xuốngchiếc ghế sô pha đối diện anh, mỉm cười hỏi: -Sao thế?
Lí Tử Duệ khẽ mím môi,ngẩng đầu nhìn cô rồi thở dài: -Nhan Hi Hiểu, không cần biết cô có chấp nhậnhay không, tôi vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi!
Hi Hiểu chợt khựng lại,thấy thái độ rất quân tử của Lí Tử Duệ, cô chợt cảm thấy có chút ngại ngùng:-Không sao, chuyện hôm trước tôi cũng không đúng!- vừa nói cô vừa giở ví củamình ra: -Cái thẻ đó….
Bởi vì hôm đấy quá tứctối trước thái độ khó chịu của Lí Tử Duệ nên cô mới giữ lại cái thẻ ngân hàng này,cũng coi như là một sự cảnh cáo. Giờ bỗng nhiên Lí Tử Duệ lại thay đổi thái độ,cho dù có cứng rắn đến đâu cũng cảm thấy có chút mềm lòng. Hơn nữa, cô cũngkhông biết phải ăn nói ra sao về chuyện cô có thai, nghĩ đến cũng thấy có phầnxấu hổ với người đàn ông trước mặt.
Thế nhưng tay cô còn chưakịp mở ví ra thì bàn tay của Lí Tử Duệ đã ngăn cô lại: -Hi Hiểu…- anh nhìn vàomắt cô, đôi môi hơi cong lên: -Tôi không nói chuyện đó!
-Tôi muốn nói đến chuyệnNhiễm Nhược San…- Lí Tử Duệ đánh mắt về phía cái bàn uống nước, lúc này Nhan HiHiểu mới phát hiện ra bản hợp đồng của hai người đang đặt trên đó:-Mặc dù tronghợp đồng có nói không được dẫn bạn khác giới về nhà qua đêm, không nói là banngày cũng phải thực hiện quy định này. Nhưng vì tình cảnh lúc nãy, tôi độtnhiên cảm thấy có phần…có lỗi với cô…
-Chẳng có gì mà có lỗicả- thấy Lí Tử Duệ nhắc đến chuyện này, trong đầu Nhan Hi Hiểu lại hiện lêncảnh tượng ba người chạm mặt nhau lúc đó. Vào khoảng khắc đó, ánh mắt đầy hằnhọc của Nhiễm Nhược San đã cho thấy rõ cô ta coi Hi Hiểu như kẻ thù của mình.Hi Hiểu cười nhạt nói: -Tôi thì không sao, người mà anh có lỗi phải là cô Nhiễmmới phải!
-Tôi chẳng có lỗi gì vớicô ta hết, tất cả đều đã là quá khứ!- Lí Tử Duệ khẽ thở dài: -Còn cô, sau khikí kết hợp đồng, cô với bạn trai chẳng còn chút quan hệ gì, trong khi đó, tôivới người yêu cũ lại dây dưa mãi không xong. Nhan Hi Hiểu, nghĩ đến chuyện này,tôi thật sự cảm thấy có lỗi với cô…
Lí Tử Duệ không biết rằngNhan Hi Hiểu là mẫu phụ nữ điển hình chỉ thích sự mềm mỏng chứ không thích sựcứng rắn. Nếu như một mực đối đầu với cô, cục diện chiến tranh giữa hai ngườisẽ phát triển thành cuộc chiến tranh phát xít. Còn nếu như tỏ ra tử tế như ngàyhôm nay thì cô lập tức sẽ có phần e thẹn như những cô gái mới lớn. Cô khẽ xoaxoa đầu mỉnh, bẽn lẽn nói: -Thực ra tôi cũng không để bụng đâu!
Cô thực sự không để bụng,là bởi vì lúc đó trong đầu cô chỉ toàn là chuyện cái thai trong bụng, hoàn toànchẳng có tâm trí đâu mà để bụng đến chuyện của Nhiễm Nhược San và Lí Tử Duệ. Nàongờ bộ dạng này của cô lại khiến cho Lí Tử Duệ tưởng rằng nguyên nhân chính làanh.
Hi Hiểu cảm thấy bất antrong lòng, vốn tưởng rằng một người xuất thân từ bộ phận thị trường như Lí TửDuệ chỉ biết đến tiền bạc, nào ngờ anh ta cũng có lúc dịu dàng và quan tâm đếnngười khác như vậy. Điều này khiến cho Nhan Hi Hiểu cảm thấy hơi áy náy: -Tôithực sự không nghĩ nhiều như vậy đâu!
-Tôi nghĩ rồi, để thểhiện lợi ích của chúng ta, hợp đồng có thể sửa lại một chút…- Lí Tử Duệ rút bảnhợp đồng ra, cầm bút lên chỉ vào một chỗ: -Ở đây, liệu có nên thêm một điều nữakhông? Trong một năm sau khi kí hợp đồng, một tháng không được dẫn bạn khácgiới về nhà quá một lần. Đối với mối quan hệ đặc biệt, mở ngoặc đơn, bạn traihoặc bạn gái cũ, càng cần phải thận trọng chấp hành. Nếu như có vấn đề đặc biệtcần phải về nhà bàn bạc, bắt buộc phải thông qua sự cho phép của đối phương.Nếu chưa được sự cho phép của đối phương mà đã dẫn người khác giới về nhà,không chỉ bị phạt 500 tệ mà còn phải giải thích cụ thể cho đối phương.
Lí Tử Duệ bắn liền mộttràng, bộ dạng giống hết như đang đàm phán với khách hàng khiến cho Hi Hiểu cóchút không quen. Cô mơ hồ nhìn anh, dường như trước mặt cô lúc này là một ngườiđàn ông tài ba trên thương trường. Mãi cho đến khi có tiếng e hèm vang lên, HiHiểu mới giật mình bừng tỉnh. Ánh mắt long lanh của Lí Tử Duệ dường như có thểnhìn thấu tâm can cô. Hi Hiểu ngây người, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnhmột người đàn ông khác.
Người đã từng vô cùngthân mật với cô nhưng lại không bao giờ có thể gặp lại, người mà cô trót mangtrong mình giọt máu của anh ta nhưng lại không bao giờ có thể trở thành chồngcủa cô.
-Hi Hiểu?
Nghe thấy tiếng gọi khẽcủa Lí Tử Duệ, Hi Hiểu ép mình phải bừng tỉnh từ trong hồi ức, cô mơ hồ nhìnanh: -Hả? Sao thế?
Vẻ thất thần của cô quárõ rệt khiến cho Lí Tử Duệ dở khóc dở cười: -Chưa nghe rõ à? Thôi được rồi, đểtôi nói lại lần nữa nhé!
-À, không cần đâu!- NhanHi Hiểu vội vàng ấn chặt bàn tay đang cầm bút của anh xuống, cười ngại ngùngbảo: -Tôi nghe theo anh, cứ làm như những gì anh nói đi!
-Thật sự không cần nghenữa à?- Lí Tử Duệ nở nụ cười trêu chọc: -Cô không sợ tôi lừa cô à?
-Không sợ, người anh cònở đây cơ mà!- cô hài hước nói: -Có người ở đây rồi tôi còn sợ gì nữa chứ?
-Ừm, ok!- Lí Tử Duệ đáplại rồi cúi đầu bổ sung thêm một điều mới vào bên cạnh chỗ còn trống. Còn chưakịp đặt bút thì bên tai anh đã vang lên tiếng của Hi Hiểu: -Tử Duệ, anh có cảmgiác gì về chuyện có thai của cô Nhiễm?
Tay cầm bút của Lí Tử Duệchợt khựng lại, anh vẫn không ngẩng đầu lên: -Tôi chẳng có cảm giác gì cả, nênhỏi chồng cô ta mới phải!- anh im lặng một chút rồi bỗng nhiên mỉm cười với cô:-Có lẽ giờ nếu cô có thai thì cảm giác của tôi mới càng rõ rệt.
Nhan Hi Hiểu ngẩn ngườinhìn anh, tiếp tục nói bằng giọng điệu bông đùa: -Nếu như tôi có thai thật thìanh sẽ làm thế nào?
-Tôi chưa từng nghĩ đếnchuyện này- Lí Tử Duệ khoan khoái ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, mắt nheo nheolại: -Tôi chẳng bao giờ nghĩ đến những chuyện không thể xảy ra. Thay vì chìmđắm trong những thứ suy diễn vô bổ, chi bằng cố gắng mà bảo vệ bản thân, nghĩcách ngày mai phải kiếm tiền như thế nào còn hơn!
Hi Hiểu cảm thấy áy náytrong lòng, đành cố gượng cười: -Quả nhiên là thành phần tôn sùng những tờ giấybạc.
-Đúng thế, cũng không hẳnlà tôn sùng. Chỉ có điều lợi ích ở ngay trước mặt mà xã hội này lại quá thựcdụng!- Lí Tử Duệ thở dài như một ông cụ non: -Từ lúc xác lập mục tiêu là nhậphộ khẩu thành phố J này thì nó chính là mục tiêu theo đuổi duy nhất của tôi.Còn những chuyện khác tôi chẳng có hơi sức đâu mà nghĩ cho mệt.
Định nói thêm điều gì đónhưng lại sợ chạm vào dây tự ái của anh nên Hi Hiểu chỉ cười phụ họa và cố gắngnuốt những lời định nói vào trong bụng. Cô cố gắng tìm kiếm một vài nhân tố lạcquan trong những điều anh nói, hi vọng một ngày nào đó anh biết được cô đang cóthai sẽ không phản ứng quá gay gắt. Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là vợ chồng trêndanh nghĩa. Mặc dù cô mang thai đứa con của người khác thì cũng không phải làphản bội tình cảm của anh. Hơn nữa Lí Tử Duệ lại coi đồng tiền là trên hết, vìvậy chuyện trong bụng cô là con của ai chẳng phải là mối bận tâm của anh.
Buổi tối, Hi Hiểu xuốngbếp làm cơm tối. Trận chiến này coi như chấm dứt. Những hiềm khích và mâu thuẫnmấy ngày trước dường như biến mất, hai người cùng coi như không có chuyện gìxảy ra. Lí Tử Duệ khen ngợi hết lời tài nấu nướng của Nhan Hi Hiểu, không hềnhắc đến nửa lời về chuyện xung đột giữa hai người. Cuối cùng vẫn là Hi Hiểu vìkhông nhịn nổi nữa liền moi tấm thẻ ngân hàng ở trong túi ra bảo: -Trả lại anhnày!
-Cô không cần à?- Lí TửDuệ khẽ nhíu mày: -Tôi nghĩ kĩ rồi, cô nói cũng đúng, không có tôi thì cô đãchẳng bị mất việc!
Dù sao Lí Tử Duệ cũng thểhiện thái độ quan tâm và biết điều của mình, Hi Hiểu cũng đành phải cư xử quântử: -Nhưng anh nói cũng có lí, nếu như không phải vì tôi sơ ý thì anh cũngkhông bị ảnh hưởng xấu như vậy…
-Vậy thì….
-Tôi không để anh chẳngphải chịu trách nhiệm tí nào như vậy đâu…- Hi Hiểu vừa cười vừa nhét tấm thẻvào tay anh, nghiêng nghiêng đầu ra vẻ ngẫm nghĩ: -Hay như thế này đi, mỗitháng anh chỉ cần đưa tôi 1800 tệ là được rồi, thời hạn khoảng nửa năm. Nếu nhưtrong nửa năm mà tôi vẫn không tìm được việc làm. Vậy thì trách nhiệm không cònthuộc về anh nữa. Anh thấy thế nào?
Trong đôi mắt của Lí TửDuệ chợt ánh lên một sự ngạc nhiên và lo ngại: -Cô như vậy có được không?
-Chẳng có gì là khôngđược cả! Đây coi như là tiền hỗ trợ cơ bản của anh cho tôi…- Nhan Hi Hiểu đứngdậy thu dọn bát đĩa: -Giả sử có một ngày chúng ta cãi cọ, tôi sẽ không bị anhnói là lừa tiền của anh.
-Ok!- nghe cô nói nhưvậy, Tử Duệ liền gật đầu đồng ý. Nhưng chợt nhớ ra chuyện gì đó, anh lại kéocánh tay cô lại: -Tôi đột nhiên nhớ ra rồi, nếu như cô muốn quay lại Trụ Dươngthì cũng không hẳn là không có cách!
-Cách gì?
-Mặc dù cô làm việc ở bộkế hoạch, nhưng lại là công thần của bộ phận thị trường, thậm chí là cả công tyTrụ Dương…- Lí Tử Duệ nhíu mày: -Chuyện của Thiên Thần lần này, tôi nghĩ với lílịch và kinh nghiệm của cô, nếu như ở Gia Thái thì chắc chắn sẽ không có chuyệnnhư thế này xảy ra. Hi Hiểu, khi nào tôi rảnh, tôi và cô sẽ đi gặp Tôn BồiĐông, lấy việc của Gia Thái thuyết phục ông ấy gọi cô trở lại công ty, cô thấysao?
Hi Hiểu ngẩn người rồiđột nhiên cười cay đắng: -Cám ơn anh, sợ là tôi không đủ quan trọng như vậyđâu!
-Nếu như không quan trọngthì làm sao lúc đó cô có thể nhận được một đề án lớn như vậy?- càng nói Lí TửDuệ càng cảm thấy chuyện này có tính khả thi: -Mặc dù tôi không biết cô và GiaThái có quan hệ gì, nhưng nếu như cô nói rõ các yếu tố lợi ích với Gia Thái choTôn Bồi Đông nghe thì làm sao ông ấy dám mang lợi ích của Gia Thái ra để mạohiểm? Hoặc là cô có thể đi tìm tổng giám đốc của Gia Thái, theo như tôi đượcbiết thì mấy năm gần đây, nhân sự cao cấp của họ biến động không nhiều. Nhữngngười mà trước đây cô quen biết chắc không ít người đã nắm giữ các chức vụ quantrọng trong công ty. Nhờ họ nói tốt cho cô vài câu, lấy công việc sau này ra đểđảm bảo thì chắc chắc đây không phải là chuyện khó thành hiện thực.
Hi Hiểu vẫn không dừngtay thu dọn bát đĩa, cô chỉ cười nhạt: -Chuyện này cứ để sau này hãy nói!
-Hi Hiểu, chuyện này nêntiến hành sớm đi!- nhìn thấy bộ dạng chẳng mấy để tâm của cô, Lí Tử Duệ lại cảmthấy sốt ruột: -Một khi có người tiếp nhận công việc của Gia Thái thì vai tròcủa cô lúc ấy không còn quan trọng nữa, không thể nào uy hϊế͙p͙ được Tôn Bồi Đôngnữa đâu!
-Tôi cũng không muốn quaylại công ty cho lắm!-Hi Hiểu nghiêng đầu nhìn anh: -Trước đây tôi cứ nghĩ rằnglàm việc ở Trụ Dương rất tốt, lương và đãi ngộ đều không tồi, không hổ danh làmột công ty lớn. Thế nhưng tối qua tôi đột nhiên nghĩ thông rồi, điều khiến tôibuồn không phải vì mất việc ở Trụ Dương mà chính là bởi hai từ “thôi việc”. Tôilớn như thế này rồi, đây là lần đầu tiên tôi bị người ta đuổi đi, hơn nữa lạibị đuổi đi một cách không rõ ràng, chẳng còn chút thể diện nào cả.
-Nhưng anh có biết mùi vịcủa sự ràng buộc không?
Nhìn thấy ánh mắt kiênquyết của cô, Lí Tử Duệ mơ hồ lắc đầu.
-Chính là cảm giác bịngười ta trói lại, lúc nào cũng cảm thấy tất cả những gì của ngày hôm nay đềulà ân huệ của người khác ban cho…- khóe môi Hi Hiểu từ từ nhếch lên, nặn ra mộtnụ cười xanh xao: -Vì vậy, hôm nay có cơ hội thoát ra, đối với tôi mà nói thìkhông phải là chuyện không tốt…
Lí Tử Duệ không hiểu rõlắm ý của cô, định tiếp tục hỏi cô nhưng Hi Hiểu đã quay người bước đi, chỉ đểlại cái bóng mờ nhạt. Lí Tử Duệ thất thần nhìn vào cái bàn ăn sạch sẽ trướcmặt, trong lòng đột nhiên trỗi dậy một thứ cảm giác xót xa. Hóa ra những gì màanh đã điều tr.a được về Nhan Hi Hiểu lại chỉ là những chuyện hết sức vặt vãnh.