Chương 7: Phản kích, trắng đen không rõ
Về đến nhà, Hi Hiểu đãchuẩn bị bữa tối xong xuôi và đang ngồi trên ghế sô pha chờ anh về. Nếu như làtrước đây chắc chắn Tử Duệ đã bị hành động này của Hi Hiểu làm cho tan chảytrái tim băng giá.Thế nhưng hôm nay, cảnh tượng này lại chẳng khác gì một cáiđinh nhọn trong mắt anh. Cùng với những lời mỉa mai của Tôn Bồi Đông quay cuồngtrong đầu, cơn giận của anh như bùng lên dữ dội.
Nhìn thấy vẻ mặt kì lạcủa Tử Duệ, Hi Hiểu lúc đó đang đơm cơm cho anh liền ngẩng đầu nhìn anh hỏi:-Sao thế?
-Không có gì!- Lí Tử Duệnhìn cô chằm chằm, có làm thế nào cũng không thể tin được rằng người phụ nữ xấuxa mà Tôn Bồi Đông nhắc đến lại có liên quan đến người phụ nữ đang ngồi trướcmặt anh đây: -Hi Hiểu, lẽ nào cô chắc chắn là có thể quay trở lại Trụ Dương à?
Hi Hiểu hơi ngẩn người,đôi môi hơi cong lên: -Có thể, thế thì sao? Tôn Bồi Đông lại nhắc đến chuyện đilàm của tôi à?
-Ừ- nhẫn nhịn suốt cảbuổi chiều, cuối cùng Tử Duệ cũng không nén nổi nữa: – Ông ta nói nếu như côkhông đi làm thì tôi sẽ bị cắt chức!
Chỉ nghe “cạch” mộttiếng, cái thìa trên tay Hi Hiểu rơi xuống bàn, cô nhíu mày: -Dựa vào đâu màông ta làm thế?
-Có thể đó chỉ là một sựuy hϊế͙p͙…- Tử Duệ cười như mếu: -Hi Hiểu à, có những mũi dao có thể dùng để uyhiếp người khác, nhưng nếu dùng với bản thân mình thì chẳng hay ho gì đâu. Cókhi lại trở thành điểm yếu cho kẻ khác uy hϊế͙p͙ mình đấy!
-Anh nói vậy là có ý gì?
-Ý của tôi là, Tôn BồiĐông đã nói với tôi một số lí do. Ông ta nói sở dĩ cô có thể quay trở lại TrụDương làm việc, coi thường mọi điều kiện của Trụ Dương thực ra là bởi vì saulưng cô có một “cây cổ thụ” nâng đỡ….- nhớ lại cuộc nói chuyện lúc chiều vớiTôn Bồi Đông, Tử Duệ dừng lại một chút: -Ông ta không biết tôi và cô có quan hệthực chất như thế nào, chỉ nói rằng tôi khổ sở kiếm tiền nuôi gia đình, để mặccho vợ mình ở bên ngoài làm trò xằng bậy…Vợ của tôi, Nhan Hi Hiểu, đã có quanhệ ám muội với chủ tịch tập đoàn Gia Thái, Kiều Tham Chính.
Sắc mặt người phụ nữ ngồiđối diện anh trắng bệch ra. Lí Tử Duệ đã để ý thấy, đôi mắt ấy dường như đã trởnên ảm đảm, không rõ trắng đen. Trái tim anh chợt lạnh ngắt, dường như anh đãâm thầm có được đáp án.
Anh không nói gì, chỉ hơinhếch môi cười rồi tiếp tục ăn cơm.
Nhưng giọng nói của cô đãvang lên bên tai: -Tại sao anh không hỏi tôi đầu đuôi sự việc?
-Trên hợp đồng có nói,không can thiệp vào đời sống riêng tư của người khác…- anh vẫn không chịu ngẩngđầu, đũa liên tục và cơm vào miệng: -Mặc dù ở trên có nói là trong vòng một nămphải chú ý đến hình tượng cá nhân, không được ngoại tình. Nhưng vì trước đâytôi đều vì Nhiễm Nhược San mà…cho nên, bản thân mình không tốt thì chẳng cóquyền gì yêu cầu người khác cả…
Anh cố gắng để giọng nóicủa mình thật điềm tĩnh, mặt không hề biến sắc. Thế nhưng cô lại im lặng.
Hồi lâu sau cô mới khẽnói: -Thế…anh có tin không?
Giọng điệu vô cùng bìnhtĩnh nhưng anh lại cảm thấy vô cùng mơ hồ. Anh vẫn không ngẩng đầu nhìn cô, chỉgắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng: -Có thể!
Chỉ hai từ ngắn gọn nhưngđó chính là đáp án mà anh đưa ra cho cô, là kết luận cho cả một buổi chiều đămchiêu suy nghĩ của anh. Thế nhưng cô chỉ đứng bật dậy đi thẳng vào trong phòngngủ.
Vẫn là chiêu quen thuộcmà cô thường dùng, “rầm” một tiếng, cánh cửa phòng cô sập lại. Cùng với tiếngcửa sập lại là tiếng một góc nào đó trong trái tim Tử Duệ đang đổ sập xuống.Một cảm giác khó tả lan tràn trong lòng anh.
Hít một hơi thật sâu, TửDuệ cúi xuống lấy bao thuốc để đã lâu dưới ngăn bàn rồi đi thẳng vào phòng ngủcủa mình.
Đã lâu lắm rồi anh khônghút thuốc, anh cũng không thích hút thuốc. Có một lần, Hi Hiểu đã chỉ vào mộtkẻ sống dở ch.ết dở vì bệnh phổi và nói đùa: -Anh cứ hút thuốc đi, hút đến mứcnày rồi thì chẳng ai còn quản lí anh nữa đâu!- phải mất đến mấy phút anh đãnghĩ rằng cô đương nhiên có quyền quản lí anh, bởi vì dù sao hai người cũng làvợ chồng. Hơn nữa Hi Hiểu luôn đối xử dịu dàng với anh. Rất nhiều lúc anh cảmthấy ấm áp bởi không khí rất gia đình như vậy. Nhưng đến hôm nay anh mới pháthiện ra rằng, hai người hoàn toàn không có con đường chung.
Cái gọi là giao nhau ấynhất định phải được xây dựng trên cơ sở tin tưởng lẫn nhau. Mà sự hiểu biết củacô đối với anh, anh đối với cô còn quá ít ỏi.
Những bí mật còn quánhiều.
Đặt điếu thuốc lên miệngnhưng không hút, chỉ lặng lẽ nhìn luồng khói mờ mờ bay lên cao, khóe môi khẽnhếch lên chua xót. Những kí ức về khoảng thời gian kết hôn với Hi Hiểu lạihiện về, trong khoảng thời gian ấy đã có biết bao chuyện xảy ra. Có một thứ gìđó đang thăng hoa, có một thứ gì đó đang biến mất. Ngày qua ngày, Lí Tử Duệphát hiện ra rằng, một cuộc sống như thế này ngày càng khiến mình xa rời vớicon người của mình lúc ban đầu.
Lẽ nào, bản thân mình đãđộng lòng với cuộc sống như thế này?
Nghĩ đến đây, dường nhưtrái tim anh lại bị ai đó cứa phải. Lí Tử Duệ đờ đẫn nhìn vào không trung. Tànthuốc lá rơi xuống chân anh, giải phóng nhiệt lượng khiến da anh bỏng rát.Những suy nghĩ vừa thoáng ra trong đầu giờ đã chiếm trọn cả bộ não của anh.
Sự xuất hiện của Hi Hiểuđã phá vỡ mạch suy nghĩ của anh.
-Lí Tử Duệ…- cô dán mắtnhìn vào điếu thuốc trên tay anh, giọng điệu khá dịu dàng: -Anh có muốn biếtnguồn căn của chuyện này không?
Anh không đáp, chỉ imlặng với những suy nghĩ còn vấn vương trong đầu.
Nhưng Hi Hiểu chẳng đểcho anh có cơ hội suy nghĩ, cô đã ngồi xuống một cái ghế ở bên cạnh rồi bắt đầunói: -Thôi được rồi, anh thích thì nghe, không thích thì đi ra!
-Anh nói đúng, bọn họ bảotôi quay lại phục chức là có lí do khác…- cô hít một hơi thật sâu, giọng nói âmvang trong căn phòng: -Còn về cây cổ thụ mà anh nói….
-Không phải là Kiều ThamChính. Nếu như cứ phải chỉ ra quan hệ giữa tôi với ông ta, thì chỉ có thể là,tôi chính là bạn gái của con rể tương lai của ông ta.
-Chẳng phải anh rất muốnbiết lí lịch của Kỳ Thần hay sao? Tôi nói cho anh biết…- cô khẽ thở dài, đôimôi mím chặt: -Kỳ Thần tên thật là Lục Kỳ Thần, là bạn trai cũ của tôi, nay làvị hôn phu của thiên kim tiểu thư Kiều Việt của Gia Thái. Lần trước tôi nói anhấy ch.ết rồi là bởi vì tôi không muốn còn bất kì quan hệ gì với anh ấy nữa!
Cô bình tĩnh nói rõ mốiquan hệ giữa ba người họ cho đến khi đôi mắt của Tử Duệ mở to vì kinh ngạc cômới phát hiện ra rằng mình đã dốc hết bao nỗi đau đớn và tổn thương suốt ngầnấy năm ra với Lí Tử Duệ: -Còn nữa, nếu đúng như tôi dự đoán thì tài khoản củatôi nhờ chuyện này mà có tiền!
-Kiều Tham Chính đã dùngtiền để tách cô ra khỏi Lục Kỳ Thần, tác thành nguyện vọng của con gái mình?
-Không…- Hi Hiểu cười nhưmếu: -Tiền không phải là của Kiều Tham Chính, mà là của Lục Kỳ Thần cho tôi.
-Anh ấy cho tôi tiền, nóikhông thể tiếp tục với tôi, nào ngờ vài ngày sau thì anh ấy bị đi tù!- Hi Hiểuthở dài, nhìn thẳng vào mắt Tử Duệ nói: -Những câu sau tôi nói, mong anh chớnói ra ngoài!
Lí Tử Duệ gật đầu.
-Sau đó, Lục Kỳ Thần đãgọi điện cho tôi, dường như tài vụ của Gia Thái đã xảy ra vấn đề gì đó, để hoàntrả món nợ của Đường Đô, cứu vãn sự nghiệp của gia đình, anh ta đã thay ngườita vào tù. Đương nhiên, những thứ này đều là do anh ta nói, tình hình thực sự thếnào tôi cũng không rõ lắm.
-Những người giàu sangnhư họ thường có những thứ phải buồn phiền. Còn tôi, thông qua chuyện này đãnhận rõ hướng đi cho bản thân. Bản thân Lục Kỳ Thần phải gánh quá nhiều tráchnhiệm, nhưng tôi lại không muốn trở thành trách nhiệm hay vật cản của ngườikhác. Cái xã hội này hiện thực đến mức khiến cho con người không thể không nhìnrõ bản thân. Một đứa con gái bình thường như tôi, nói như anh đã từng nói thìra ngoài có thể vơ được cả nắm, làm sao có thể bước chân vào gia đình họ, làmsao có thể so bì với một thiên kim tiểu thư?
Những lời nói đùa lúc đónay lại bị cô nhắc lại để tự mỉa mai khiến cho Lí Tử Duệ cảm thấy bối rối. Anhcũng đem cảnh ngộ của mình ra để xoa dịu sự chua xót trong lòng cô: -Tôi chẳngphải cũng thế hay sao?
Trước đây anh nghĩ rằngNhiễm Nhược San bỏ mình đi theo một ông già đã là tột cùng của đau khổ, giờnghĩ lại mới thấy cảnh ngộ mà Hi Hiểu gặp phải còn tồi tệ hơn mình nhiều.
Tử Duệ khẽ mỉm cười, đôimôi cong lên cay đắng: -Trên đời này, những thứ có thể mua bằng tiền thực sựquá nhiều!
Vì vậy, có nhiều khi tìnhcảm bỗng trở thành một thứ chẳng đáng để nhắc đến.
Vì vậy, có nhiều khi tìnhcảm lại trở thành vật cản trở cho tiền đồ và tương lai của một người.
Nhan Hi Hiểu gật đầu: -Sựviệc là như vậy đấy!
-Thực ra Tôn Bồi Đông lúcđó bảo tối quay lại làm việc, tôi đã nghĩ rằng rất có thể là do Lục Kỳ Thần tácđộng. Về sau, tôi nhận được điện thoại của Kiều Việt, rất có thể cô ta yêu KỳThần quá sâu sắc hoặc cũng có thể cô ta vì sợ Kỳ Thần sẽ tiết lộ nội tình nênđã đáp ứng điều kiện này. Chỉ có điều cô ta không tiện ra tay nên đã để choKiều Tham Chính nói ra câu đó.
-Tôi nghĩ đây chính là lído khiến cho Tôn Bồi Đông cảm thấy kinh hãi…- Nhan Hi Hiểu cười nhạt: – Tôinghĩ rằng ông ta sẽ nghĩ tôi có quan hệ gì đó với Kiều Tham Chính, quả nhiênkhông sai. Những kẻ bụng dạ đen tối đầu óc thường chất đầy những tư tưởng đentối!
Lí Tử Duệ không biết nóigì, bộ dạng ban nãy của anh cũng là bởi vì tin lời của Tôn Bồi Đông. Ai mà ngờđược sự việc lại là như thế này.
-Vì vậy, Tử Duệ này, tôiđã nói với anh bí mật lớn nhất cuộc đời mình rồi, anh tuyệt đối đừng nói rangoài…- cô nhíu mày, ánh mắt phảng phất một nỗi lo lắng: -Đến giờ tôi và Lục KỳThần đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Sau này cũng không muốn có bất kì một chút dây dưanào nữa. Anh hãy vì tôi mà giấu kín chuyện này, đừng nói chuyện này ra, đừnglàm hại anh ấy!
Lí Tử Duệ cười nhạt: -Tôikhông phải là loại nhàn rỗi như vậy!
-Chúng ta mới chỉ bắt đầuở thành phố này, do vậy chẳng ai dại gì đi làm cái chuyện ngu ngốc ấy cả. Thếlực của Gia Thái lớn như vậy, chỉ cần cho chúng ta bát cơm ăn là được rồi. Cònviệc chống đối, tôi đâu dám làm!- anh hít một hơi thật sâu: -Cuối cùng thì tôihiểu vì sao mà cô lại tự tin đến vậy rồi. Vậy thì bước tiếp theo cô định sẽ làmgì?
-Thực ra tất cả nhữngđiều này đều chỉ là phỏng đoán của tôi. Lục Kỳ Thần từ sau cú điện thoại đócũng không liên lạc với tôi nữa. Nhưng thấy hành động của Gia Thái nhanh nhưvậy thì chắc chắn bên trong có ẩn tình gì đây. Mà Trụ Dương…- cô nheo nheo mắtcười: -So với Gia Thái thì chẳng khác gì một khúc xương nhỏ, nếu như thật sự vìtôi mà hủy bỏ hợp đồng hai bên, tôi đoán Tôn Bồi Đông chắc chắn sẽ khóc dữ dộinhư Mạnh Khương Nữ khóc bên Trường Thành ( Mạnh Khương Nữ là một nhân vật trongtruyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câuchuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh KhươngNữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh KhươngNữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh KhươngNữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đikhắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhậnđược hung tin chồng mình bị ch.ết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khươngđau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc củaMạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xácch.ết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn)!
-Vì vậy tôi đoán ông tasẽ không cứng đầu đến cùng đâu…- Hi Hiểu cười nhạt, ánh mắt sắc bén: -Anh cómuốn trả thù chuyện ngày hôm đó không?
Mắt Lí Tử Duệ chợt sánglên: -Cô nói là….
-Đúng vậy!- Hi Hiểu gậtđầu: -Tôi muốn biết Tôn Bồi Đông sẽ lựa chọn một khách hàng lớn như Gia Tháihay là lựa chọn cái kẻ con ông cháu cha đầy nham hiểm kia. Ông ta càng khôngmuốn mất lòng bên nào tôi lại càng muốn ông ta phải chọn một trong hai!
Lí Tử Duệ nhìn cô chămchú rồi khẽ thở dài. Anh đã từng nhìn thấy một Nhan Hi Hiểu đơn thuần, một NhanHi Hiểu không cạnh tranh với đời, một Nhan Hi Hiểu chẳng chút e dè…chỉ duy nhấtmột Nhan Hi Hiểu bây giờ đang ngồi trước mặt anh: một cô gái tràn đầy kiêungạo, tự tin bởi đã nắm chắc mọi thứ trong tay, ánh mắt toát lên sự sắc sảo…làanh chưa bao giờ được diện kiến.
Một Nhan Hi Hiểu hiện tạikhiến cho Lí Tử Duệ cảm thấy vô cùng xa lạ.
-Ok!- anh mím môi cười:-Chỉ có điều tôi nghĩ cũng không nên quá lâu. Con người có thể uy hϊế͙p͙ đượcnhất thời chứ không thể uy hϊế͙p͙ được cả đời. Tôn Bồi Đông chỉ là tạm thời cầnđến cô, nếu như qua thời gian này mà…
-Vì vậy không nên kéodài, ngày mai sẽ đi!- Nhan Hi Hiểu đứng dậy, nhìn anh nói:
-Tôn Bồi Đông đã nói ranhững lí do đó để bôi nhọ tôi thì xem ra ông ta đã sốt ruột đến đỉnh điểm rồi. Tôicòn sợ già néo sẽ đứt dây, vì vậy ngày mai sẽ làm một cái kết hoàn hảo!
Kể từ khi bị cho nghỉviệc, mỗi lần đến Trụ Dương Hi Hiểu đều có một cảm xúc mới mẻ. Cô cảm thấy quỹđạo tâm lí của mình giống hệt như một cái đĩa bị ném đi: từ vị trí thấp….lên cao…lênđến đỉnh cao…Cô của ngày hôm nay dường như đã đạt đến cái đỉnh cao nhất ấy. Côcó thể ngẩng cao đầu, đi thẳng lưng, hiên ngang bước vào công ty, vừa đi vừamỉm cười tươi tắn chào hỏi các đồng nghiệp cũ.
Tôn Bồi Đông đã chờ côrất lâu ở phòng làm việc, nhìn thấy Hi Hiểu vào liền đon đả: -Hi Hiểu, tôi đãbảo người đi giải quyết thủ tục nhận chức của cô rồi!
-Tổng giám đốc….- Hi Hiểubước lên trước một bước: -Tôi có chuyện muốn nói!
-Chuyện gì?
-Tôi nghĩ tôi cứ thế nàymà đến Trụ Dương làm thì có chút không rõ ràng, ban nãy mọi người còn hỏi tạisao tôi lại quay lại công ty làm. Tôi chẳng có lí do nào để nói với mọi ngườicả…- Hi Hiểu khẽ nhíu mày: -Lí do tôi ra đi ai ai cũng biết, nhưng tôi quay lạithì…
-Ý cô là….
-Ý tôi muốn ngài hãy chotôi một lí do. Về chuyện lần trước, không thể cứ để trắng đen không rõ ràng nhưvậy được, có phải không thưa tổng giám đốc?
-Nhưng mà cô Nhan này, cônói rằng Nhạc Đồng xúi giục cô làm thì ít nhất cô cũng phải có chứng cứ gìchứ?- Tôn Bồi Đông nhíu mày: -Cho dù chúng tôi nghi oan cho cô nhưng cũng khôngthể vô duyên vô cớ mà đổ tội cho người khác được.
-Tôi có chứng cứ!- cô lấyđiện thoại ra, bật đến phần tin nhắn: -Ngài xem đi!
Tôn Bồi Đông đọc qua rồingẩng đầu lên nhìn: -Cô Nhan, không phải là tôi không nghĩ cho cô, nhưng mấytin nhắn này đâu có nói rõ nội dung vụ hối lộ?
-Tổng giám đốc, ngài cóthấy có tên tội phạm giết người nào lại đi khoe khoang loạn lên rằng mình giếtngười không? Ngài đã thấy có kẻ cướp nào đi khoe khoang khắp nơi rằng mình cướpđược bao nhiêu không?- Hi Hiểu lạnh lùng chất vấn: -Chỉ tại tôi lúc đó ngốcnghếch, đâm đầu vào cái bẫy này. Thế mà còn suýt chút nữa đã hết lời khen ngợikẻ thù…
-Không phải, cô nhìnnhững tin nhắn này đi, nội dung ngoài hỏi thăm vẫn là thăm hỏi…Thực sự khiến chongười ta khó mà nắm bắt!
-Vậy thì ý của ngài làgiữa tôi và Nhạc Đồng có mối quan hệ ám muội hay sao? Tổng giám đốc, chẳng phảilà ngài không biết cái đề án mà tôi phụ trách không hề có liên quan đến NhạcĐồng. Tại sao đột nhiên anh ta lại tỏ ra thân thiện với tôi?
-Hơn nữa, lại còn đúngvào lúc đó? Có phải sau khi tôi bị nghỉ việc, ngài đã giao toàn bộ quyền lãnhđạo cái đề án của Thiên Thần cho anh ta rồi?
Tôn Bồi Đông gật đầu, mặtmày bối rối: -Nói là nói vậy, nhưng mà….
-Ngài định nói là chắc chắntôi và Nhạc Đồng có quan hệ ám muội phải không? Giống như suy đoán tôi và chủtịch hội đồng Kiều Tham Chính có quan hệ mờ ám vậy?…- Nhan Hi Hiểu lùi lại mộtbước, nhìn Lí Tử Duệ đang đứng bên cạnh, mỉm cười nói: -Tổng giám đốc, chồngtôi vẫn còn ở đây. Hôm qua anh ấy đã chất vấn tôi, đòi tôi phải nói ra sự thậtcho bằng được. Tôi lại muốn biết những tin đồn nhảm nhỉ của ngài từ đâu mà ra?Lẽ nào hôm nay lại định hư cấu một phiên bản nữa giữa tôi và Nhạc Đồng?
Tôn Bồi Đông vốn tưởngrằng Nhan Hi Hiểu đã chịu khuất phục, nào ngờ cô lại dám đứng đây lớn tiếng,mặt mày lạnh lùng, giọng nói đanh thép chất vấn mình. Tôn Bồi Đông thầm nhủNhan Hi Hiểu này quả nhiên có tài ăn nói.
Ông ta khẽ nhếch môi, cốgắng nở nụ cười: -Cô Nhan, tôi đang cân nhắc có nên sắp xếp cô vào bộ phận thịtrường hay không. Cô có tài ăn nói như vậy, hai vợ chồng cô đúng là một cặptrời sinh!
-Nếu như tổng giám đốc đãkhông có thành ý như vậy, thế thì xin lỗi ngài!- cô cầm điện thoại lên: -Tôiphải đi rồi!
Lúc đi ngang qua Lí TửDuệ, anh vội vàng kéo cánh tay cô lại: -Hi Hiểu!
-Bỏ tay ra!
-Hi Hiểu à..- Lí Tử Duệhạ thấp giọng: -Đừng làm ầm lên thế!
Hi Hiểu vẫn cố chấp giằngtay ra khỏi tay anh. Đúng lúc Lí Tử Duệ cảm thấy rất bối rối thì sau lưng vanglên giọng nói nghẹn đặc của Tôn Bồi Đông: -Thôi được rồi, Nhan Hi Hiểu, cô mauđến bộ phận nhân sự hoàn thành thủ tục nhận chức!
-Theo lời hứa trước đó,sẽ thăng chức lên làm trưởng phòng kế hoạch.
Trong trận chiến này,Nhan Hi Hiểu đã giành thắng lợi mang tính quyết định.
Tôn Bồi Đông để thể hiệnvai trò quan trọng của Nhan Hi Hiểu đã quyết định thay văn phòng làm việc chocô. Nhưng Hi Hiểu quyết định không cần đổi, vẫn ngồi ở vị trí làm việc cũ.
Lúc trước cô bị người tahãm hãi phải ra đi, còn giờ cô lại đứng trên hào quang của người khác để quaytrở lại. Điều này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: tạo hóa.
Cô chẳng mấy để tâm đếnnhững lời chúc mừng của bạn bè đồng nghiệp. Trước mắt Nhan Hi Hiểu lại hiện raánh mắt của Lục Kỳ Thần. Đôi mắt ướt át và dịu dàng ấy thường làm cô nhớ thươngda diết. Anh làm như vậy có lẽ nào là để bù đắp cho cô?
Cô không phải là ngườikhông biết khom lưng vì bát cơm. Trong xã hội này, cô đã gặp nhiều tình cảnhthê lương và tàn khốc, vì vậy những điều tốt mà anh đã mang lại cho cô, cho dùlà bố thí hay bù đắp thì cô cũng không cần thiết phải từ chối.
Nghĩ đến đây, cái bụngcủa cô lại khẽ động.
Trong trận chiến này, vìmải mê tìm cách ứng phó nên cô đã quên mất quá khứ và tương lai của mình, thậmchí quên luôn cả sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ trong bụng mình.
Đây là đứa con của Lục KỳThần, là nỗi vấn vương một thời giữa cô và anh. Nhưng mà tại sao vào cái khoảngkhắc mà đứa bé khẽ đạp vào bụng cô, trước mắt cô lại hiện ra hình ảnh đôi mắtcủa Lí Tử Duệ?
-Chị Nhan…à không, trưởngphòng…- sau lưng cô vang lên giọng nói rụt rè: -Lần này chị quay lại công ty,từ nô lệ trở thành chủ nhân, chúng ta có nên hát hò ăn mừng không nhỉ?
-Hơ…ha…ha…à…à…á
-Hả?- Lâm Nhiên ngạcnhiên: -Chị nói cái gì vậy?
Hi Hiểu nháy mắt với LâmNhiên, nghiêng nghiêng đầu nói đùa: -Chẳng phải cô bảo tôi hát khúc ca ăn mừngnô lệ thành chủ nhân hay sao, tôi hát xong rồi đấy!
-Xong rồi?
-Câu cuối cùng trong bàiđó là gì?
-À…à….á…
-Thế chẳng phải là xongrồi hay sao?-Hi Hiểu nhướn mày: -Còn ở đó mà đần thối ra à, mau đi làm việc đi!
Hi Hiểu có thể cảm nhậnsâu sắc sự thay đổi so với trước đây. Cô của trước đây chỉ là một nhân viênthiết kế nhỏ nhoi, mặc dù đứng vị trí thứ ba nhưng ở trong công ty Trụ Dươngnày có cả thảy năm thiết kế. Vì địa vị thấp nên đương nhiên chẳng có ai nghelời cô cả.
Nhưng giờ thì khác rồi,ngay cả cái tên La Đông Thần phách lối kia cũng một câu “Trưởng phòng Nhan”,hai câu “Trưởng phòng Nhan” để xưng hô với cô.
Tối đến về đến nhà, nhìnthấy cô phờ phạc thả mình trên ghế sô pha, Lí Tử Duệ liền chạy đi lấy cho côcốc nước. Cô uống một ngụm to rồi nói: -Trước đây chỉ cần làm tốt công việc củamình là được rồi, giờ thì có đến N người đến tìm…..
-Vậy tôi xin hỏi trưởngphòng Nhan một chút…- Lí Tử Duệ chìa ra trước mặt Nhan Hi Hiểu một quả dưachuột đã rửa sạch rồi hỏi: -Xin hỏi cô có cảm nhận gì trước lần thăng chức này?
-Chóng mặt!
-Chóng mặt?
-Ừ…- Hi Hiểu kéo dàigiọng: -Kém cỏi, chưa từng làm quan to bao giờ, vì vậy lần này được quyền caochức trọng….- cô vươn vai: -Lại cảm thấy chẳng khác gì từ dưới đất bị văng lênchín tầng mây, chóng hết cả mặt!
-Không có cảm giác thú vịgì sao?
-Chẳng có!- Hi Hiểu lắcđầu rồi lại mệt mỏi nằm bò ra ghế: -Chỉ cảm thấy bị kích thích, cảm thấy phảisống sao cho tốt!
-Phải sống sao cho tốt?-Lí Tử Duệ nhướn mày, đưa tay về phía cô. Hi Hiểu vừa ừ một tiếng, chưa hiểu rõchuyện gì xảy ra thì đã bị anh kéo mạnh, chẳng may mất đà liền lao thẳng vàolòng anh.
Vừa cảm nhận được lồngngực rất rộng của Tử Duệ, Hi Hiểu đã bối rối vùng vằng thoát ra, mặt mày đỏlựng lên vì xấu hổ.
Nhưng Lí Tử Duệ lại thảnnhiên như không: -Cô không phải đi tìm cuộc sống sao? Ở bên đó kìa!- anh chỉtay về phía bếp: -Đi thôi, đó mới là nơi tranh đua của cô!
Ngẩng đầu than trời, NhanHi Hiểu lại ngồi phịch xuống ghế sô pha: -Thật là vô lí! Tôi là một phụ nữ củasự nghiệp, tại sao vừa về đến nhà đã phải lo chuyện mắm muối tương cà như thếnày chứ?
-Chăm lo việc nhà chínhlà bổn phận lớn nhất của phụ nữ…- còn chưa kịp ngồi nóng chỗ, Nhan Hi Hiểu đãbị Tử Duệ kéo dậy: -Đi đi mà! Phụ nữ phải biết nấu nướng mới là phụ nữ!- anhvừa đẩy vừa kéo Hi Hiểu vào bếp: -Cái bụng của tôi đang đói meo rồi đây này!Mau mau xuống bếp thể hiện giá trị của cô đi!
Hai người kẻ lôi ngườikéo, cười đùa một hồi, cuối cùng Hi Hiểu đành phải xuống bếp nấu cơm: -Lí TửDuệ, giúp tôi bóc mấy củ tỏi đi!
-Mang đậu phụ trong tủlạnh ra đây cho tôi!
-Đi, mang hành đi rửasạch cho tôi nào!
……..
Sau một hồi bị sai bảođến tối tăm mặt mũi, Lí Tử Duệ không kiềm chế được nữa liền phản kháng: -HiHiểu, cô có thể tự làm việc của mình không hả?
-Không thể!- cô nhướnmày, đôi mắt sáng long lanh qua làn khói, cái múi hếch lên như thách thức: -Dùsao tôi cũng đang bận rộn, không thể để anh ngồi không thế được….
Mặc dù nói vậy nhưng LíTử Duệ vẫn xắn tay áo lên giúp Hi Hiểu, lóng ngóng đi vào trong bếp giúp cô nấunướng. Nhìn thấy điệu bộ hất cái xẻng xào thức ăn vô cùng thành thục và điêuluyện của Hi Hiểu, trong lòng Tử Duệ bất giác lại dâng lên một cảm giác khó tả.
Dường như…như thế nàythật tuyệt.
Dường như….có thể dừngchân yên nghỉ ở chốn này.
Cơm nước đã xong xuôi,hai người ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Hi Hiểu đang ăn mứt hoa quả thì độtnhiên Tử Duệ lên tiếng: -Nghe nói chuyện có liên quan đến Nhạc Đồng đã được xửlí rồi!
Động tác nhai của Hi Hiểutạm thời dừng lại: -Ừ…- cô với tay lấy cái điện thoại rồi ném cho anh: -Mở phầnhòm thư ra, tin nhắn đầu tiên là của hắn ta.
Lí Tử Duệ mở ra xem, chỉcó hai từ: “Cám ơn”
-Anh nói xem khi gửi cáitin nhắn này hắn ta có tâm trạng như thế nào?- Nhan Hi Hiểu ngẩng đầu nhìn anh:-Nhảy nhót sung sướng hay nghiến răng trèo trẹo?
-Chiều nay hắn ta có đếnvăn phòng tôi…- Lí Tử Duệ thở dài: -Không nói rõ được đó là cảm giác gì, suốtcuộc nói chuyện với tôi hắn ta luôn mỉm cười, nhưng những điều hắn nói cứ nhưthể đang thách thức vậy!
-Hắn ta đã bị Tôn BồiĐông điều đến bộ phận thị trường ở thành phố D rồi phải không? Nghe nói vẫn làgiám đốc thị trường, mặc dù là ở thành phố khác nhưng như thế cũng có thể coilà tử tế với hắn rồi…- Hi Hiểu cười nhạt: -Như thế rồi còn có gì để mà thách thứcvới bất mãn chứ?
-Không biết nữa…- Lí TửDuệ hơi ngây người: -Cuối cùng hắn có nói một câu rất kì lạ!
-Câu gì?
-Hắn nói: Lí Tử Duệ, phunhân có tài, sau còn có người kế thừa, anh thật đúng là song hỉ lâm môn!
-Hắn có ý gì?
-Tôi cũng chẳng hiểu hắn cóý gì…- Lí Tử Duệ nhướn mày, môi khẽ cong lên: – Phu nhân tôi có thể hiểu, ý hắnám chỉ chính là cô. Nhưng người kế thừa là ý gì? Chẳng lẽ sau khi hắn đi lại cómột kẻ khác cạnh tranh với tôi hay sao?
Bộ dạng của Lí Tử Duệ rõràng là không để bụng những lời nói của Nhạc Đồng. Thế nhưng Nhan Hi Hiểu lạichợt chột dạ, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ngày hôm ấy.
Còn nhớ hôm đó ở cổngbệnh viện, cô và Nhạc Đồng không hẹn mà gặp, từ đó cô mới rơi vào cái bẫy màhắn đã bày ra. Lúc đó cô chỉ nghĩ là một sự tình cờ, nhưng hôm nay nghĩ lại mớithấy có lẽ đó chính là sự sắp đặt của Nhạc Đồng.
Vậy thì, chuyện cô cóthai, hắn ta cũng đã biết?
Huyệt thái dương của côgiật giật liên hồi, rõ ràng là Nhạc Đồng không biết rằng đứa bé này không phảilà của cô và Lí Tử Duệ. Nhưng nếu như chuyện mang thai mà bị người khác biếtđược thì chẳng khác gì một cái ngòi nổ, cho dù thế nào cũng là một mối nguy hạirất lớn.
Những đồng nghiệp lâungày không gặp đều nói cô béo lên trông thấy, rõ ràng cơ thể cô đang âm thầm cósự biến đổi. Cho dù cô có thích mặc những bộ quần áo rộng thùng thình thì trướcsau gì cũng không thể che dấu cái bụng đang ngày một to lên.Giấy không thể bọcđược lửa, huống hồ cái mà cô định “bọc” lại chính là đứa bé trong bụng mình.
Giờ đang là tháng thứ tư,do khung xương của cô tương đối nhỏ nên chưa nhìn thấy rõ cái bụng. Nhưng đếntháng thứ sáu, thứ bảy thì làm sao mà giấu nổi nữa?
Hi Hiểu ngoảnh đầu sangnhìn Tử Duệ, thấy anh đang nheo nheo mắt nghĩ ngợi. Hình như anh đang buồn ngủ.Cô không phải là người có tâm lí thích ăn may nhưng không hiểu sao trước hoàncảnh này, chút dũng khí vừa mới được khơi dậy trong lòng đã hoàn toàn biến mất.
Thôi thì đến đâu hay đếnđó vậy! Nhan Hi Hiểu thầm nhủ.
Con đường trước mắt cònlắm khó khăn, cô chỉ mong mình có thể yên lành sống qua ngày.
Nhưng chỉ vài ngày sau,Nhan Hi Hiểu đã hiểu ra rằng: Sống ăn may qua ngày chẳng khác gì tự hủy hoạitiền đồ của mình.
Trên đời này cái gì cũngcó, chỉ có duy nhất một thứ chưa được con người nghiên cứu và phát hiện ra, đóchính là thuốc hối hận.
Cô và Lí Tử Duệ có mấyngày sống rất hòa thuận. Kể từ sau chuyện lần trước, cô và anh đã có những cáinhìn mới mẻ về nhau. Hai người dường như ngày càng đắm chìm trong cái không khígia đình bé nhỏ này, đắm chìm trong mối quan hệ quá mức bạn bè nhưng lại chẳngphải là vợ chồng này. Mặc dù cuộc sống như vậy khiến cho những người ngoài cuộccảm thấy nhạt nhẽo như một cốc nước lọc nhưng đối với hai người mà nói, nó lạilà một cuộc sống tràn đầy những sự mới mẻ và trải nghiệm.
Một cuộc sống như thế nàykhiến cho Nhan Hi Hiểu như bị đắm chìm vào trong đó, khiến cho Lí Tử Duệ cảmthấy vấn vương không thể xa rời.
Công việc ở Trụ Dươngngày càng bận rộn, địa vị cao đồng nghĩa với trách nhiệm nhiều. Trải qua haituần như vậy, Nhan Hi Hiểu thật sự cảm thấy không thể chịu đựng nổi. Ngoài ra,cái bụng của cô trước nay vốn rất ngoan ngoãn nay bỗng có xu hướng “tạo phản”,hai ngày nay ngày nào đi ngủ cô cũng thấy bụng mình bị đạp mạnh. Vì vậy Hi Hiểuđịnh nhân giờ nghỉ trưa sẽ đến bệnh viện kiểm tr.a xem sao.
Cũng may trưa hôm đó TửDuệ phải ra ngoài tiếp khách nên đã gọi điện bảo trưa nay cô ăn cơm một mình.Nhan Hi Hiểu gật đầu đồng ý, xách túi xách đi ra khỏi công ty. Bởi vì lần trướcđã đụng độ với Nhạc Đồng ở đó nên lần này trước khi đi cô phải nhìn ngó xungquanh cẩn thận rồi mới lên xe. Sau khi kiểm tra, kết quả mà bác sĩ đưa ra chocô là: thiếu máu do thiếu sắt, cần phải bổ sung sắt. Ngoài ra, đứa bé pháttriển rất bình thường.
Lần đầu tiên cô nhìn thấyhình dạng của đứa bé trong bụng mình, một khối tròn nhỏ xíu giống như một hạtđậu bám vào tử cung của cô. Có thể là do vấn đề kỹ thuật nên cô không nhìn rõlắm. Bác sĩ nói sau này mỗi tháng phải đi kiểm tr.a một lần.
Hi Hiểu gật đầu lia lịa,thời gian trước mắt không còn nhiều, cô vội vàng cầm xấp tài liệu đi ra khỏibệnh viện. Lúc lên taxi cô nghĩ bụng không thể cứ mang những tài liệu này vềcông ty được, thế nên liền bảo lái xe chở cô về nhà, định cất những tài liệunày ở nhà rồi sẽ quay lại công ty.
Phòng bảo vệ thông báomấy ngay nay cầu thang máy bị hỏng, dù sao nhà của Hi Hiểu cũng không ở trêncao quá nên Hi Hiểu đành cố gắng đi thang bộ.
Lúc sắp lên đến nơi thìđột nhiên điện thoại của cô đổ chuông, Hi Hiểu móc điện thoại ra nghe, là điệnthoại của phòng bảo vệ.
-A lô, xin chào!- Hi Hiểuvội nói: -Chúng tôi đã thanh toán các hóa đơn trong tháng này rồi, tiền điệnnước cũng không còn thiếu, còn về các khoản khác chúng tôi đã đóng góp từ trướcrồi!
-Cô Lí, cô hiểu nhầm rồi!Chúng tôi không nói chuyện nộp tiền hóa đơn…- thấy Hi Hiểu hiểu nhầm, nhân viênbảo vệ liền vội vàng giải thích: -Giờ ở chỗ chúng tôi có một cụ già, nói làmuốn lên nhà cô đấy!
-Hả?
Sau đó cô nghe thấy cómột giọng nói là lạ vọng lên từ đầu dây bên kia: -Tôi tìm Tử Duệ….
Giọng địa phương khánặng, hình như là khẩu âm của người thành phố C, Hi Hiểu sững người lại: -Báclà ai ạ?
-Ông cụ nói là bố của TửDuệ, nói cách khác chính là bố chồng của cô đấy!- người bảo vệ nói.
-Nhưng mà cô Lí này,chẳng nhẽ ngay cả bố chồng mình mà cô cũng chưa từng gặp hay sao?
-Bố chồng?- khoảng khắcnghe thấy từ này, trong đầu Hi Hiểu hoàn toàn trống rỗng, bàn chân vẫn bước lêncầu thang theo quán tính.
Cuối cùng, vì mải mê tìmnghĩa từ “bố chồng” mà Hi Hiểu đã gặp phải tai nạn. trong lúc không chú ý, côđã bước hụt cầu thang. Cô chỉ kịp kêu “Á…” lên một tiếng rồi ngã lăn xuống cầuthang.
Lăn mất mấy vòng trên bậcthang, cuối cùng Hi Hiểu cũng bám được vào tay vịn, giữ mình khỏi lăn xuốngtiếp. Cô định vịn cầu thang đứng dậy nhưng bất chợt một cơn đau dữ dội ập đến.
Cô cứ tưởng rằng đó làcơn đau từ phần chân do ngã bị thương nhưng chỉ sau vài giây, cô phát hiện rarằng cơn đau đó xuất phát từ phần bụng dưới.
Khoảng khắc ấy, trong đầucô thoáng hiện lên một dự cảm chẳng lành. Điện thoại của cô bị văng sang mộtbên, vẫn văng vẳng tiếng a lô, a lô của người bảo vệ. Nhan Hi Hiểu cố nén cơnđau, lê lết về phía cái điện thoại, nhưng chỉ kịp “a lô” một tiếng liền thấyngười mình lả đi.
Đầu óc quay cuồng, trướcmắt cô tối sầm lại. Nhan Hi Hiểu cảm thấy mình như vừa bị rơi xuống vực thẳm.Cô mặc cho cơ thể mình cứ tiếp tục rơi xuống, rơi xuống mãi, không thể nào tựcứu mình được.
Hình ảnh cuối cùng phảnchiếu trong con mắt cô chính là ánh mắt lo lắng của Tử Duệ.
Cô cố gắng nở một nụ cườitrấn an anh nhưng chợt lại nhìn thấy tương lai quá sức tăm tối giữa anh và cô.