Chương 8: Đứa trẻ, hi vọng hay đường cùng?
Lúc Hi Hiểu tỉnh lại thìđã là sáng ngày hôm sau.
Hi Hiểu chớp chớp mi mắt,bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng bên cửa sổ. Ánh nắng mặttrời buổi sớm nhạt nhòa như một lớp sương mờ, Lí Tử Duệ đứng dựa vào cửa sổ, cảcon người anh dường như đang chìm trong khói thuốc, trông thật mờ ảo.
Cô định gọi anh nhưngkhông dám.
Cố gắng nhớ lại những gìđã xảy ra, hợp đồng hôn nhân của cả hai lại không đề cập đến vấn đề tình cảmchân chính, vậy thì việc gì cô phải lo lắng hay sợ sệt như vậy đối với anh?Nhưng cái cảm giác ấy dường như chẳng có tác dụng gì trong hoàn cảnh bế tắchiện nay. Vì vậy khi Lí Tử Duệ đột nhiên ngoảnh đầu lại, Hi Hiểu vẫn ngại ngùngcụp mắt xuống.
Cô cố gắng hít thở, dườngnhư là cố ý dùng sự tồn tại quá mức yên lặng này để xoa dịu không khí ngột ngạtnơi đây. Bỗng nhiên “kẹt…” một tiếng, những bước chân khe khẽ tiến lại gần cô:-Tử Duệ….bố đã ra ngoài mua cháo rồi đây…
Hi Hiểu nghe ra rồi, đóchính là giọng nói của “bố chồng” cô.
-Bố ơi, không cần phảinói khẽ nữa đâu, cô ấy tỉnh lại rồi!- Lí Tử Duệ đón lấy cái cặp lồng giữ nhiệttrên tay ông rồi ngồi xuống cái ghế cách cô không xa: -Có muốn ăn không?
Giọng nói ấy như vọng lạitừ nơi nào rất xa xôi, thấm đượm cả nỗi cô đơn và thê lương. Nhan Hi Hiểu khẽlắc đầu, còn chưa nói được lời nào đã thấy “bố chồng” đi đến trước mặt, hung dữlườm cho Lí Tử Duệ một cái: -Cái thằng ranh này, Hi Hiểu giờ đã lập công lớncho nhà họ Lí chúng ta. Trong bụng nó có giọt máu của nhà họ Lí, thế mà mày cònlạnh nhạt như thế à?
Nói rồi ông liền đẩy LíTử Duệ sang một bên, mỉm cười hiền hậu nhìn Hi Hiểu: -Con dâu à, bố là bố con.Lúc hai con lấy nhau thằng nghiệt chủng này không chịu nói với bố một tiếng!-ông nói rồi lại quay sang trợn mắt nạt Tử Duệ, sau đó lại quay sang mỉm cườivới Hi Hiểu: -Mà con cũng thật là, có con mà chẳng chịu nói với Tử Duệ mộttiếng. Đàn ông đều vô tâm vô tính, lúc các bác sĩ hỏi Tử Duệ, nó chẳng biết cáigì cả.
Cũng may là ông trời cómắt, lần này không bị mất đứa nhỏ…
Hi Hiểu chỉ có thể gượngcười trong sự bối rối. Cô không biết phải nói thế nào, chỉ biết khẽ liếc sangTử Duệ. Tử Duệ lạnh lùng nhìn cô, rõ ràng là vô cùng thân quen nhưng tại saoánh mắt ấy hôm nay lại trở nên quá sức lạnh lùng và xa cách như vậy?
Khoảnh khắc ấy, Hi Hiểucảm thấy trái tim mình như bị hàng ngàn con dao đâm thủng.
Người “bố chồng” hiềnhậu, chất phác này cứ tưởng rằng cô đã lập công lớn cho nhà họ Lí, thế nên rasức khen ngợi cô. Hi Hiểu cười chua xót, cô cảm thấy mỗi tiếng cười của bố TửDuệ đều là một mũi dao cứa sâu thêm vào những vết thương trong lòng cô. Cơn đaudữ dội ở bụng đã qua đi nhưng những cơn đau âm ỉ vẫn đang giày vò cô. Trướccảnh khó xử này, Hi Hiểu cố sức cử động thân thể, vừa mới động đậy một tí đã bịbố chồng nhắc nhở: -Tử Duệ, vợ con muốn xoay người kìa, mau đến giúp nó đi!
-Không cần đâu ạ!- HiHiểu vội vã lắc đầu, thấy Lí Tử Duệ đang đến gần, cô muốn ngồi thẳng dậy đểchứng minh cho họ thấy rằng cô có thể tự làm được. Nào ngờ vừa mới cử động mộtchút đã thấy đầu gối đau như bị dao cắt, cô sợ hãi thở hồng hộc, thân mình corúm lại. Hi Hiểu đang thầm nhủ lần này lại bị xấu mặt rồi thì đột nhiên bên taicô vang lên tiếng quát: -Đừng có cử động!
Cô giật mình ngẩng đầu,chỉ thấy cơ thể mình đang được nâng lên. Tử Duệ một tay đỡ cô ngồi dậy một taykê gối vào sau lưng cô: -Đầu gối của em bị thương lúc ngã cầu thang rồi, vì vậytạm thời không được cử động!- anh cúi đầu nhìn cô: -Có chuyện gì cứ bảo anh làđược!
Hi Hiểu ậm ừ đáp lời,không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Tử Duệ quay người lại nói với người bốđang tươi cười đứng phía sau: -Bố ơi, bố cứ về nhà nghỉ ngơi đi, có con ở đâylà đủ rồi!
Bố Tử Duệ dặn dò con traicẩn thận đâu ra đấy rồi mới yên tâm ra về.
Rầm….cánh cửa phòng bệnhsập lại, Hi Hiểu cảm thấy trái tim mình như co rúm lại, một nỗi căng thẳngkhủng khiếp chưa từng có xưa nay đang ập đến, bóp nghẹt trái tim bé nhỏ của cô.
Cứ tưởng rằng khi khôngcòn người ngoài, Lí Tử Duệ sẽ phẫn nộ hỏi cô về đứa bé, thậm chí còn căn cứtheo các điều khoản của hợp đồng để quở trách và cuối cùng là định một cái tộidanh cho cô, sau đó trừng trị thích đáng theo hợp đồng đã quy định.
Cô cúi đầu bối rối, đưatay quấn chặt lại cái chăn trên người trong vô thức, rồi lại gỡ ra, rồi lạiquấn vào, xong lại gỡ ra. Cứ thế hết lần này đến lần khác. Trong lòng cô đãchuẩn bị sẵn tâm lí sẽ bị Tử Duệ mẳng chửi thậm tệ.
Có ba khả năng.
Nếu như anh ấy không nóira những lời quá khó nghe, chỉ nói rằng hành động này của cô sẽ gây cản trở đếnhợp đồng hôn nhân của hai người, cô sẽ tỏ ra có lỗi, ngoan ngoãn gánh chịu mọihậu quả.
Nếu như anh nói có hơikhó nghe một chút, nhưng chỉ cần không xúc phạm đến lòng tự tôn và nhân cáchcủa cô, vậy thì cô sẽ cho anh ấy có cơ hội được trút hết bực bội trong lòng vàngoan ngoãn gánh chịu mọi hình phạt.
Nếu như những lời anh nóiquá sức chịu đựng, vậy thì cô và anh sẽ đường ai nấy đi. Được thôi, mọi tội lỗido cô gây ra, mọi hậu quả do cô mang đến…cô sẽ tự mình gánh chịu hết.
Hi Hiểu chợt giật mìnhnhận ra rằng những giả thiết mà mình tự hư cấu trong lòng đều nói rằng mình đãmắc phải một tội lỗi không thể tha thứ, tội ác tày trời, không thể không trừngtrị. Lí Tử Duệ còn chưa định tội cho mình, sao bản thân mình đã tự phán cựchình cho mình thế?
Bản thân cô còn không thểtha thứ cho mình vậy thì làm sao anh có thể không làm ầm lên cơ chứ?
Trong khi Hi Hiểu đang bịgiày vò bởi những nỗi lo sợ thì đột nhiên bên tai cô vang lên giọng nói trầmấm: -Cô có ăn cơm không?
Mùi cháo thơm nức phảngphất qua mũi cô. Hi Hiểu có nằm mơ cũng không nghĩ rằng lại có chuyện này xảyra. Trước khi sự việc xảy ra, Tử Duệ còn chưa bao giờ đối xử với cô như vậy.Thế mà hôm nay, anh ấy lại muốn bón cháo cho cô ăn: -Tôi tự ăn cũng được!- côbối rối cúi đầu nhìn cái ống truyền nước trên tay mình: -Tay trái cũng có thểxúc cơm được mà!
-Thôi để tôi- không đểcho cô kịp phản đối, anh đã ngồi xuống bên cạnh, trải một cái khăn lên chăn củacô rồi cầm cái thìa lên trộn đều bát cháo. Anh lấy mu bàn tay thử độ nóng củacháo rồi nhíu mày bảo: -Tôi không thử nên không biết, nếu như cô thấy nóng thìnhớ nói!
Cô ậm ừ trong cổ họng rồingoan ngoãn nuốt những miếng cháo anh bón. Có thể là tư thế nửa nằm nửa ngồinày ăn cháo chẳng mấy dễ chịu nên mới ăn được có mấy miếng mà cháo đã dính đầylên miệng cô. Hi Hiểu định đưa tay lên lau miệng thì bỗng cảm thấy khóe miệnglành lạnh. Tử Duệ đã dùng tay lau những vết cháo dính trên miệng cho cô.
Vào giây phút ấy, một cảmgiác gì đó rất khó tả lan tràn trong con người cô.
Hai người im lặng khôngnói, dường như hành động “ăn cháo” lúc này của cô đã trở thành hành động duynhất khiến cho nỗi bối rối giữa hai người được dịu bớt. Cho đến khi bát cháo đãhết sạch, Lí Tử Duệ mới hỏi cô: -Ăn nữa thôi?
Giọng nói rất nhẹ, rấtnhẹ, thậm chí còn chẳng bằng một phần ba lúc bình thường. Thế nhưng không hiểusao Hi Hiểu lại cảm thấy khó chịu chẳng khác bị dao nhọn cứa vào. Cô lắc đầu,khó khăn lắm mới cất lời được: -Anh có gì muốn hỏi không?
-Không!
-Không có chuyện gì cầnnói sao?
-Không!
Hi Hiểu khẽ cười, toànthân lạnh giá như bị đè chặt bởi những tảng băng. Cô chăm chú nhìn người đànông đó, không còn áy náy, không còn rụt rè, không còn sợ hãi, chỉ bạo dạn vàkiên quyết nhìn anh. Trong khi đó, người đàn ông ban nãy vẫn còn bình thản giờbỗng trở nên nhát gan. Anh cúi đầu thu dọn bát đũa, tiếng va chạm giữa các dụngcụ ăn vang lên lấp đầy căn phòng yên tĩnh…nhưng anh không hề ngẩng đầu nhìn cô.
-Tôi không biết nấu ăn,bố tôi nấu cơm cũng không được ngon lắm. Nếu như cô muốn ăn gì thì chiều nhắntin nói với tôi nhé!- anh vẫn không chịu ngẩng đầu nhìn cô, chỉ cặm cụi nhéthết dụng cụ ăn vào trong túi rồi quay người: -Còn nữa, tôi đã xin Tôn Bồi Đôngcho cô nghỉ rồi, chuyện công việc cô không cần phải lo lắng. Tôi phải đi làmtrước đây!
Dứt lời, không đợi HiHiểu kịp đáp lời, anh liền quay người định đi.
-Lí Tử Duệ!- thấy bóngdáng của người đàn ông đó chuẩn bị biến mất sau cánh cửa, Hi Hiểu cuối cùngkhông thể nén được nữa liền khe khẽ gọi.
Nhưng bước chân của ngườiđàn ông ấy chỉ hơi khựng lại rồi lại tiếp tục hướng về nơi xa.
Đầu không ngoảnh lại.
Sau bốn ngày nằm viện,cuối cùng Hi Hiểu cũng được về nhà. Trên đường đi, Lí Tử Duệ cuối cùng cũngkhông còn lạnh lùng như khi chỉ có hai người ở bên nhau, thỉnh thoảng anh cònnói vài câu với Hi Hiểu. Mặc dù không giống như một người chồng tận tâm nhưngcũng còn hơn là mặt mày chẳng chút biểu cảm.
Ngồi trong phòng ngủ củamình, Hi Hiểu lại nhớ lại cảnh tượng lúc ở bệnh viện. Sau khi bác sĩ kiểm tratổng thể, thông báo tất cả đều bình thường liền quay ra mắng mỏ Lí Tử Duệ: -Làmchồng thì phải biết quan tâm một chút, vợ mang thai lâu như vậy rồi mà cũngkhông biết. Lần này đúng là may mắn lớn, nếu không cẩn thận thì vợ cậu cả đờichẳng thể mang thai được nữa đâu!
Lí Tử Duệ lúc đó chỉ biếtgật đầu, im lặng không nói. Chỉ có “bố chồng” là tỏ ra vô cùng biết điều: -Bácsĩ à, sau này chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn!
Mặc dù hai người khôngcòn cãi nhau ầm ĩ như trước nữa, thậm chí cũng chẳng còn đỏ mặt ngại ngùng,nhưng Hi Hiểu càng ngày càng cảm thấy hụt hẫng, giống như là trong tim mình vừabị mất đi một phần nào đó, thế nên nỗi đau đớn vẫn còn đang âm ỉ.
Đã sớm biết rồi sẽ cóngày này, cũng đã sớm nghĩ cách đối phó với vướng mắc này, nhưng đến ngày hômnay, Hi Hiểu mới phát hiện ra rằng mình chẳng còn đường nào để đi. Chỉ trongmấy ngày ngắn ngủi, cô đã trải qua cả quá trình từ hòa thuận tới chiến tranhlạnh với Lí Tử Duệ. Trong suốt quá trình đó, Hi Hiểu từ từ nhận ra rằng cuộcđời của mình giờ chẳng còn hi vọng.
Dường như chỉ có cườichua xót mới có thể phản ánh được tâm trạng của Hi Hiểu lúc này. Cô khẽ lắcđầu, khóe môi khẽ nhếch lên cười mỉa mai bản thân. Đột nhiên có tiếng gõ cửa.Cô ngẩng đầu, Lí Tử Duệ đang đứng trước mặt cô.
Đôi mắt sâu thẳm ấy dườngnhư bị một lớp sương mù bao phủ, không còn trong veo như ngày nào. Anh nhìn cô,giọng nói bình thản đến lạ kì, cứ như thể chỉ là đang nói rõ một chuyện hết sứcbình thường: -Nhan Hi Hiểu, bố tôi đến rồi, e là lại phải làm giống như lầntrước mợ cô đến đây, chúng ta phải…
-Tôi biết!- Hi Hiểu khôngđể anh kịp nói hết liền ôm gối nhảy xuống khỏi giường: -Đi thôi!
Hai người một trước mộtsau đi ra phòng khách. Bố của Lí Tử Duệ đang ngồi xem ti vi, nhìn thấy Hi Hiểuliền vội vàng vẫy tay: -Hi Hiểu, lại đây ngồi đi con!
Hi Hiểu “vâng ạ” mộttiếng rồi hai người cùng ngồi xuống ghế đối diện. Bố Tử Duệ tươi cười nhìn cảhai: -Nghe Tử Duệ nói hai con làm cùng một công ty à?
-Vâng ạ!
-Con là người thành phố Cà?- lời đáp ngắn gọn của Hi Hiểu không làm bố Tử Duệ mất hứng: -Con ở khu nào?
-Con ở khu Lan Sơn ạ.
-À, thế thì cách xa nhàta lắm…- bố Tử Duệ thở dài: -Ở chỗ con là thành phố, là một nơi ở tốt!
-Đâu có xa lắm đâu bố?-nhớ lại Lí Tử Duệ từng nói nhà anh ở khu Khuê Dương, thế thì nhà anh chỉ cáchkhu Lan Sơn có một tiếng đồng hồ đi xe, làm sao có thể gọi là “xa” được nhỉ?
-Khuê….
Mu bàn tay Hi Hiểu tựnhiên đau nhói, câu nói chưa kịp ra đến miệng đã bị nghẹn nơi cổ họng. Cô vốnđịnh nói khu Khuê Dương cách khu Lan Sơn không xa lắm, chỉ ngồi xe một tiếng làđến nơi. Nhưng hành động này của Lí Tử Duệ rõ ràng là có ý bảo cô đừng có nói.
Nhưng bố Tử Duệ khônghiểu ý: -Sao lại không xa?- ông nói với vẻ rất nghiêm túc: -Nhà ta ở Trình Ấp,cách Lan Sơn đến mấy….
-Bố à…- Lí Tử Duệ độtnhiên lên tiếng ngắt lời bố mình:
-Không còn sớm nữa đâu,Hi Hiểu sức khỏe còn yếu, ngày mai lại phải đi làm rồi, chúng con đi nghỉ trướcđây ạ!
Nói rồi Tử Duệ liền kéotay Hi Hiểu đứng dậy, định đi vào phòng.
-Tử Duệ!- mới đi được haibước đã nghe thấy tiếng gọi, Hi Hiểu ngoảnh đầu lại, thấy bố Tử Duệ đang nhíumày, đôi mắt không to lắm trở nên sắc lạnh. Có lẽ là do tức giận nên ngón tayđang chỉ về phía hai người của ông cụ như run lên: -Mày đứng lại!
Hi Hiểu thấy có chuyệnkhông lành liền ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Cô nghe thấy Tử Duệ khẽ hừ giọngrồi nắm chặt cánh tay cô lôi đi: -Đi thôi!
-Tử Duệ, mày đứng lại đó!
-Mày là đồ nghiệt chủng,mày dám cãi lời à?- bố của Tử Duệ đã nổi trận lôi đình, tay cầm hộp giấy némvèo về phía hai người: -Nếu như không vì nể mặt cháu nội tao thì món nợ ở nhàtao vẫn chưa tính toán hết với mày đâu!
Lí Tử Duệ kéo Hi Hiểu lúcnày đang sững sờ ở sau lưng mình. Cô sửng sốt nhìn bố Tử Duệ lúc này đang điêntiết lao về phía anh: -Mày giờ giỏi lắm rồi! Không nghe lời tao thì thôi, ngaycả nhà cửa, ruộng vườn của tao mày cũng dám bán! Tao còn chưa tìm mày tính sổthì thôi. Mày bây giờ giỏi lắm rồi, còn dám chọc tức tao nữa!
-Bố à, xung quanh đây còncó hàng xóm! Vố tưởng đây giống như ở nhà mình chắc?- bàn tay tóm lấy cánh tayHi Hiểu càng siết mạnh, Tử Duệ nhíu mày gắt: -Chỉ cần hơi cao giọng một chútthì ở đây ai ai cũng nghe thấy. Bố ở xa đến, bố hãy để cho con có chút thể diệncó được không?
-Cho mày chút thể diện?Thế thì ai cho tao thể diện?- bố Tử Duệ không nén được cơn giận, liền quát lớn:-Mẹ mày chứ, mày nghĩ xem chuyện mày làm có đáng để sĩ diện không hả? -ông chỉvào Tử Duệ nhưng ánh mắt lại hướng về phía Hi Hiểu: -Con dâu, con nói xem, cáithằng nghiệt chủng này vì muốn nở mày nở mặt ở thành phố này mà nó lén lút bánhết nhà cửa, đất đai của nhà họ Lí! Con không ở nông thôn nên không biết, bánđất bán nhà chẳng khác gì là phản bội tổ tiên, dòng họ!
Mặc dù Hi Hiểu từ nhỏ đãlớn lên ở thành phố nhưng cô cũng hiểu rằng cái từ “nhà cửa”, “dòng họ” có ýnghĩa quan trọng như thế nào đối với nông dân. Đặc biệt là ở vùng sâu vùng xa,nơi mà khái niệm huyết thống vẫn còn rất nặng nề thì nhà cửa chính là một biểutượng quan trọng của cả một dòng họ.
Cô nhìn người đàn ôngđang nắm chặt tay mình, không dám tin đó lại là sự thật. Lí Tử Duệ mím chặtmôi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, dường như anh định nói điều gì đó nhưnglại thôi. Đôi môi anh hình như hơi run run, cuối cùng Tử Duệ hạ giọng nói: -Bốà, chuyện này để sau hãy nói! Nếu như bố không có nhà để ở, con có thể bố trícho bố một cái!
-Rốt cuộc là mày có tiềnhay không có tiền?- bố của Tử Duệ vẫn không chịu buông tha: -Lần trước rốt cuộcmày định đi giết người hay phóng hỏa? Cần phải có bao nhiều tiền bù vào? Mày cóthể kiếm được bao nhiêu tiền ở thành phố này? Tại sao mày còn phải vơ nhiềutiền như thế từ nơi khác nữa hả?
Đoạn chất vấn này nghe màkhiến cho người ta như muốn nghẹt thở. Trong đầu Hi Hiểu chợt nảy ra một suynghĩ, lẽ nào Lí Tử Duệ chẳng hề sung túc như trong tưởng tượng, phải bán đấtđai, nhà cửa mới có thể mua được nhà?
Những câu trả lời tiếpsau đó của Lí Tử Duệ chính là những đáp án cho sự nghi vấn của cô.
Anh nhìn người cha già,ánh mắt đột nhiên như có một ngọn lửa bùng lên hung tợn. Giọng nói của anh chấtchứa đầy sự đau đớn và chua xót, giống như một con dã thú đã bị kìm kẹp từ rấtlâu rồi: -Bố, bố tưởng rằng thành phố này muốn đến là đến, muốn đi là đi haysao? Bố tưởng rằng thành phố này ai muốn đến cũng được, ai muốn ở lại cũng đượchay sao? Bố tưởng rằng những người ở thành phố này vô lo vô nghĩ, giống nhưnhững người dân ở quê mình chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời mỗi ngàythôi sao?
-Nếu như không phải vìcon nỗ lực thì đừng nói là nhà cửa của nhà họ Lí mà ngay cả nửa ngọn đồi ở quêcũng chẳng đủ mua một cái nhà vệ sinh ở đây đâu!- dường như Lí Tử Duệ đang bịkích động, anh đi ngang qua người bố mình, đến bên nhà vệ sinh, chỉ vào đó vàgào lên: -Bố có biết những thứ này đáng giá bao nhiêu không? Một nơi bé như cáilỗ mắt thế này cũng đáng giá đến hơn 8 vạn chứ đừng nói đến cả căn nhà lớn thếnày!
-Từ nhỏ bố đã dạy conphải tài giỏi hơn người. Bố tưởng rằng cứ giỏi giang hơn người là có thể sốngvô lo ngoài xã hội sao? Đó chẳng qua chỉ là sống qua ngày! Có gì đáng vẻ vangchứ?- Lí Tử Duệ hít một hơi thật sâu: -Muốn đường đường chính chính trở thànhngười của thành phố J này là phải trả giá!
Những lời này khiến chocuộc cãi vã của hai người lắng xuống. Lí Tử Duệ thở hồng hộc, liếc nhìn bố mìnhrồi kéo tay Hi Hiểu đi vào phòng, đóng sầm cửa lại. Anh tức tối cầm cái gối củamình ném mạnh xuống đất, giọng nói trầm đục như đã kìm nén từ rất lâu phảngphất nỗi xót xa: -Cô có muốn biết vì sao tôi lừa cô không?
Hi Hiểu chợt ngây người,nhớ lại vẻ mặt của anh mấy hôm nay bỗng mỉm cười xót xa: -Anh muốn nói thì tôisẽ nghe…
Anh khẽ liếc cô, chậmchạp ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn: -Tôi không phải là người ở khu KhuêDương, thực ra nhà tôi ở vùng nông thôn Trình Ấp.
-Từ nhỏ cô đã lớn lên ởthành phố, có khi chẳng biết đến cái nơi có tên là Trình Ấp ấy!- Tử Duệ khẽnhếch môi, tay châm một điếu thuốc: -Trình Ấp là một cái huyện nghèo nhất ởthành phố C, đến giờ vẫn là nơi mà nhà nước tốn nhiều tiền nhất cho việc xóađói giảm nghèo. Còn tôi ngay từ bé đã bị người nhà reo rắc cho cái quan niệm“đàn ông phải xông pha bên ngoài”. Chính bởi vì nhìn thấy sự phồn hoa của thànhphố J này trên ti vi, tôi đã nảy sinh lòng ngưỡng mộ. Tôi bán mạng làm việc, hivọng có thể đến thành phố này định cư. Về sau….- anh khẽ liếc cô, tay búng cáitàn thuốc lá: – tôi đã kết hôn với cô.
-Còn về việc tại sao phảilừa cô, không phải là vì xấu hổ trước sự bần cùng của gia đình, mà bởi vì tôinghĩ, với quan hệ của chúng ta, chỉ cần hai người có thể hòa thuận với nhau làđược, dù sao cũng chẳng phải là vợ chồng lâu dài, sao phải lôi kéo người tronggia đình vào làm gì?- Lí Tử Duệ khẽ nhếch môi, đôi mắt trong veo lạnh lùng:-Nhưng mà tôi đã nghĩ quá đơn giản.Một khi một cuộc hôn nhân mang tính trò chơiđược khởi động thì nó có liên quan đến cả hai gia đình.
Hi Hiểu chợt cảm thấytrong lòng lạnh toát. Những hồi ức mà Lí Tử Duệ vừa kể không chỉ đưa ra nguyênnhân anh lừa cô chuyện gia đình mình mà còn khẳng định lại một lần nữa giá trịcuộc hôn nhân giữa hai người. Anh đã dùng những lời kể hết sức bình thản để nóivới cô một đạo lí: Tôi lừa cô chuyện gia đình thực ra không phải là vì tôithiếu đạo đức, cũng không phải vì tôi thích nói dối mà là trong tim tôi, vị trícủa cô chưa đủ quan trọng để tôi phải thành thật.
Vì vậy, tôi lừa cô, tôimặc sức lừa cô, đều là cô tự chuốc lấy, chớ có oán trách tôi!
-Cám ơn!- Hi Hiểu ôm gốinằm xuống một bên giường rồi không nói thêm nửa lời.
Nhắm mắt lại, cảnh tượngngày hôm ấy lại hiện về trong đầu cô. Cô khóc nức nở trong vòng tay anh, chẳngchút ngại ngần, khóc thật thoải mái. Còn anh đóng vai là một chỗ dựa, một ngườibảo vệ cô. Lúc đó, trong làn nước mắt, cô đã thật sự nghĩ rằng có lẽ lồng ngựcnày có thể là chỗ dựa cho cô cả cuộc đời này.
Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽtất cả chỉ là hoang tưởng.
Anh với cô, chỉ là mộtđôi diễn viên diễn một vở kịch thiếu thốn tình cảm, thiếu thốn sự ấm áp. Bởi vìhiện thực tàn khốc nên mới càng cảm thấy mơ hồ.
Anh với cô, hóa ra thựcsự chỉ là một đôi bạn làm ăn do tạo hóa sắp đặt.
Trong giới quảng cáo màyếu tố “lan truyền tin tức” được đặt lên hàng đầu, nắm bắt từng tin tức có lợivà nóng hổi chính là tố chất nghề nghiệp của mỗi người làm quảng cáo. Mà ở TrụDương, người có thể làm được việc này “rất xuất sắc” chính là Lâm Nhiên.
-Em còn nói sao trông chịNhan béo lên nhiều thế, hóa ra là chị ấy có bầu thật!- Lâm Nhiên và các đồngnghiệp vừa thu dọn vệ sinh vừa buôn chuyện: -Các chị nói xem, đứa bé con chịNhan với giám đốc Lí này sau này lớn lên chẳng phải là đại họa hay sao?
Hi Hiểu chậm rãi đi vềphía họ, cười nhạt: -Sao lại nói vậy?
Lâm Nhiên chẳng hề phátgiác ra nguy hiểm đang cận kề, cứ tưởng là câu hỏi của các cô đồng nghiệp kialiền vui vẻ đáp: -Còn phải nói nữa sao?- cô đắc ý quệt mồ hôi: -Giám đốc Lí vớichị Nhan kết hợp lại, rõ ràng là một sự kết hợp quá cứng nhắc còn gì. Người xưathường nói “hồng nhan bạc phận”, nhưng theo tôi thì đàn ông càng đẹp trai cànggiỏi gây họa…
-Hơ?- Hi Hiểu khẽ hừgiọng: -Bạn Lâm Nhiên còn nghiên cứu cả thuyết đại họa nữa cơ à?
-Tôi đâu có….- nhìn thấycác đồng nghiệp thi nhau nháy mắt, Lâm Nhiên lúc này mới tò mò ngoảnh đầu lại,bắt gặp ngay nụ cười tươi rói của Hi Hiểu nhưng ánh mắt vô cùng sắc lạnh: -Dámnói những chuyện tào lao ở công ty trong giờ làm việc, phạt tăng ca một tháng!
-Em biết rồi ạ, thưatrưởng phòng Nhan!- Lâm Nhiên thè lưỡi, vội vàng lủi lủi ra xa Hi Hiểu. Bỗngnhiên cô quay lại khẽ vỗ vai Hi Hiểu, miệng cười giả lả: -Chị Nhan chớ nổigiận, không tốt cho thai nhi đâu!
-Cô…- Hi Hiểu phẫn nộngoảnh đầu lại, định quát cho Lâm Nhiên vài câu nhưng đúng lúc ấy cô lại nhìnthấy cái bóng của Lí Tử Duệ đang đứng dựa trên cánh cửa văn phòng. Anh đangnhìn cô, dường như nghĩ ngợi điều gì đó, nhưng vào khoảng khắc bốn mắt chạmnhau, anh lại bối rối ngoảnh mặt đi.
Hai người vẫn sống và làmviệc như bình thường. Trong mắt của người ngoài, bọn họ chẳng hề có gì thay đổicả. Thực ra thành phố chính là nơi sản sinh ra các diễn viên, hơn nữa lại toànlà những diễn viên tài giỏi. Sở trưởng của họ chính là cho dù có thù hận nhauđến tận xương tủy thì trước mặt bàn dân thiên hạ vẫn có thể mỉm cười nói chuyệnvui vẻ với nhau.
Hi Hiểu tự biết rằng mặcdù cô với Tử Duệ không thể quay trở lại như trước đây được nữa nhưng cũng khôngđến mức hận nhau đến thấu xương. Vì vậy khi Tôn Bồi Đông yêu cầu cả hai ngườicùng đi tiếp khách, cô vẫn vui vẻ sánh vai Tử Duệ lên đường.
Nhưng nào ngờ, đối tượngtiếp đón lần này lại chính là Gia Thái.
Vừa liếc thấy bóng dángKiều Việt, Hi Hiểu vội vàng kéo tay Tử Duệ vào một góc thầm thì: -Sao anh khôngnói cho tôi biết là bọn họ chứ?
Lí Tử Duệ nhíu mày, đôimắt tinh quái: -Trách tôi à?- anh cười nhạt:-Nhan Hi Hiểu cô cảm thấy tôi rảnhnhư vậy sao? Chẳng nhẽ tôi lại đi sắp xếp một cuộc đối đầu giữa hai tình địchtrong khi cô vẫn còn là vợ của tôi sao?
-Vậy anh….
-Tôi chỉ biết là Gia Tháiđiểm danh yêu cầu chúng ta tham gia, ai mà biết được lại đích thân Kiều nhịtiểu thư mời?- Lí Tử Duệ khẽ hất cánh tay của Hi Hiểu ra, cười nhạt: -Vẫn là côtài giỏi, tôi vật lộn trong cái vòng tròn này ngần ấy năm mà chỉ được gặp Kiềutiểu thư có bốn lần, còn chưa có dịp được dùng cơm với cô ấy nữa đấy! Thế mà côvừa đến, không những đuổi được Nhạc Đồng, bắt Tôn Bồi Đông phải cúi đầu mà cònđường hoàng trở thành khách mời của Kiều tiểu thư…- đôi mắt anh hơi nheo lạitheo thói quen. Đôi mắt dài toát lên sự lạnh lẽo: -Có phải tôi nên nói, có đượcmột người vợ như cô đúng là phúc phận của Lí Tử Duệ tôi đây không nhỉ?
-Lí Tử Duệ, anh nói thếlà có ý gì hả?- Hi Hiểu chưa bao giờ nghe thấy những câu nói mỉa mai đáng sợnhư thế này từ chính miệng Lí Tử Duệ.Cô định phản kích lại nhưng lại nhìn thấycó nhân viên phục vụ đang đi về phía mình nên đành nén cơn giận, nhíu mày trợnmắt lườm anh: -Tôi chỉ đang làm việc. Nếu anh có ý kiến gì với tôi thì về nhàhãy nói!
-Xin rửa tai lắng ngheạ!- Lí Tử Duệ khẽ nhún vai, cánh tay gập lại ra ý bảo cô khoác vào. Hai ngườilại đóng vai là một cặp vợ chồng ngọt vào, cao đầu bước vào đại sảnh.
Thực ra Nhan Hi Hiểu chỉgặp Kiều Tham Chính có hai lần. Lần đầu tiên là lần cô nhìn thấy Kiều Việt vàLục Kỳ Thần ở trên đường phố. Lúc đó Lục Kì Thần chỉ coi như một người bạntrong giới làm ăn, giới thiệu qua loa với Hi Hiểu rồi thôi, vì vậy Hi Hiểu cũngkhông nhớ cho lắm.
Lần thứ hai là trước khichia tay, Hi Hiểu nhìn thấy cô ta với Lục Kỳ Thần đang ôm hôn thắm thiết, thếlà cô xông đến trước mặt hai người, thẳng tay cho Lục Kỳ Thần một bạt tai.
Có thể là bởi vì phần lớnđàn ông đều “ăn cơm” rồi nhưng vẫn thích “ăn phở”, thế nên khi Lục Kỳ Thần nóivới Hi Hiểu rằng hai người không thể không chia tay, lúc ấy Hi Hiểu mới biếtrằng Kỳ Thần với Kiều Việt đã có mối quan hệ thắm thiết với nhau từ rất lâurồi. Cô còn nhớ như in, ngày hôm ấy, nước mắt rơi như mưa, cô đau đớn nhớ lạinhững kỉ niệm ngọt ngào của cả hai, có làm thế nào cô cũng không tin rằng LụcKỳ Thần luôn miệng nói yêu cô mà vẫn ngọt ngào với một người phụ nữ khác saulưng cô.
Cô là một người ưa “sạchsẽ” trong tình yêu, một khi đã yêu ai đó rồi thì sẽ tuyệt đối giữ gìn sự trongsạch và chung thủy. Vì vậy, cho dù chuyện của Lục Kỳ Thần với Kiều Việt là thậthay giả thì trên người anh cũng đã có dấu vết của một người phụ nữ khác, saunày chỉ có thể chia tay chứ không còn con đường nào khác. Trước đây cô khôngbao giờ tin rằng một người đàn ông nếu như không có tình cảm với một người phụnữ vẫn có thể có những hành động thân mật như vậy. Mãi cho đến ngày hôm nay cômới từ từ nhận thức ra rằng, đàn ông với đàn bà khác nhau ở điểm này. Tình cảmcủa đàn ông vĩnh viễn có thể dùng lí trí để khống chế, nên bỏ ra bao nhiêu, nênlàm đến mức nào…đều có thể được anh ta tính toán cẩn thận.
Điểm này hoàn toàn khácbiệt với phái nữ, mà cô chính là một điển hình. Lúc đó, sau khi biết phải chiatay với Lục Kỳ Thần, cô còn ấm ức và phẫn nộ trước tình cảm của họ. Đêm cuốicùng, cô lại giống hệt như một kẻ ngốc, kiên quyết đòi để lại thứ quý giá nhấtcủa đời mình cho người mà mình yêu thương nhất. Có thể cả đời này con người chỉcó thể yêu duy nhất một lần. Vì vậy, cô cần phải dâng tặng cho anh thứ quý giánhất của mình.
Nếu như biết được rằngcái lần ấy lại dẫn đến hoàn cảnh bế tắc như ngày hôm nay, cô không biết liệumình có dám làm như vậy mà chẳng chút đắn đo nữa hay không?
Cô đứng bên cạnh Lí TửDuệ, tươi cười như hoa, thỉnh thoảng lại dựa vào người anh giống như một ngườiphụ nữ yếu ớt và hết mực phụ thuộc vào chồng. Tất cả những hành động của cô đềulà cố ý để cho người phụ nữ đó nhìn thấy. Bởi vì vừa mới vào cửa cô đã cảm nhậnđược ánh mắt sắc nhọn như dao găm đang bám chặt lấy mục tiêu, quyết không chịubuông tha cô.
Cô không biết Lục Kỳ Thầnđã giải thích với cô ta như thế nào về tất cả những gì mà hai người đã từng cóvới nhau, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn rằng, cho dù Lục Kỳ Thần khôngnói thì người phụ nữ ấy chắc chắn vẫn phát hiện ra sự tồn tại của cô. Đàn bà cómột bản lĩnh rất đặc biệt, cho dù đàn ông có cẩn thận đến đâu thì họ vẫn có thểphát hiện ra những sơ hở của người đàn ông mình yêu.Chỉ cần nhìn thấy một sợitóc dài trên qυầи ɭót của chồng, mỗi người đàn bà cho dù có hết mực yêu thườngchồng cũng sẽ nổi máu ghen tuông như một con ngốc.
Những cô gái trong tìnhyêu đều là những kẻ ngu ngốc, thế nhưng những cô gái yêu sâu sắc lại là nhữngđộng vật cực kì thông minh. Cô không rõ Lục Kỳ Thần đã làm gì, nhưng cô có thểchắc chắn một điều là người phụ nữ này đã bị Lục Kỳ Thần nắm chắc trong tay.Nếu không ai lại vì người yêu của mình mà đi giải thoát cho tình địch của mìnhkhỏi cơn khốn khó chứ?
Vì vậy, Hi Hiểu vẫn lịchsự đưa tay ra: -Cám ơn tổng giám đốc Kiều đã cho tôi bát cơm ăn!
Câu nói thô thiển nhưngrất thẳng thắn này khiến cho Kiều Việt sững người, ngây lập tức cô ta lấy lạibình tĩnh, mỉm cười nói: -Đâu có, tôi thực sự khâm phục thực lực của cô Nhanmà!
Một cơn giông tố âm thầmlan tràn trong cuộc hàn huyên của hai người phụ nữ. Trong lúc buổi tiệc diễnra, cô và Lí Tử Duệ chia nhau ngồi ở hai bên của Kiều Việt để thể hiện sự tôntrọng tuyệt đối với đối tác. Lí Tử Duệ xưa nay vốn đã quen với việc tiếp khách,tiệc tùng, vì vậy uống bao nhiêu, nói cái gì đều rất có chừng mực. Nhưng HiHiểu thì khác, cô từ xưa đến nay chỉ là một nhân viên thiết kế làm việc cật lựcquanh năm ngày tháng, vì vậy gặp phải những vấn đề tiệc tùng như thế này, đươngnhiên cô khó mà thích nghi được.
Hơn nữa, đối mặt với côhiện giờ là Kiều Việt, một đối thủ “sừng sỏ”.
-Giám đốc Lí và trưởngphòng Nhan mới kết hôn phải không?- Kiều Việt tay cầm ly rượu, hơi nghiêng cáily chạm vào ly của Tử Duệ, mỉm cười đầy ẩn ý: -Hai vị kết hôn nên nói với tôimột tiếng. Mặc dù tôi không quen biết giám đốc Lí nhưng tôi với cô Nhanđây…cũng từng quen biết.
-Thế sao?- Lí Tử Duệcười, khẽ nhấp một ngụm rượu đáp: -Hi Hiểu rất ít khi nhắc đến!
Hi Hiểu không muốn tiếptục vấn đề này nữa. Nhắc đến quan hệ với Kiều Việt chẳng khác gì bức ép haingười đi đến trước bờ vực thẳm. Nhan Hi Hiểu là một động vật đơn bào, mặc dù mồmmiệng xưa nay chẳng hề thua kém ai, nhưng xét về tài năng châm chọc thì có nămNhan Hi Hiểu cũng chẳng thể nào nói lại người đàn bà ấy.
Cùng cực thì đẩy nhau,huống chi lại là hai người đàn bà đã từng là tình địch của nhau. Mặc dù tiết lộquá khứ chẳng có lợi gì cho cả hai người, nhưng tin rằng với thực lực của KiềuViệt, nếu như cô ta muốn dùng những vấn đề khác để công kích cuộc sống đang hếtsức yên bình của Hi Hiểu lúc này e chẳng phải chuyện khó.
Con gái gia đình tư bảnvốn dĩ không thể xem thường. Thêm nữa mấy ngày nay Nhan Hi Hiểu rơi vào trạngthái vô cùng mệt mỏi, vì vậy càng không thích hợp để đấu sức, đấu trí với côta.
Nghĩ vậy, Hi Hiểu liềnchen ngang: -Kiều tiểu thư không ở cùng tầng lớp với chúng ta, vì vậy tôi sợnếu như tôi nói trước đây tôi có quen biết cô sẽ bị người ta chê cười là thấyngười sang bắt quàng làm họ. Một người tầm thường như tôi chỉ sống tạm bợ quangày, đâu dám hi vọng được làm bạn với giới thượng lưu…- Nhan Hi Hiểu cười sảngkhoái: -Vì vậy tìm một người bạn trai, sống một cuộc đời yên bình là hay nhất!
Hi Hiểu tin rằng với sựthông minh của Kiều Việt, cô ta chắc chắn hiểu rõ ý của mình. Cô không muốnchen chân vào giới thượng lưu của họ, chỉ muốn bảo vệ cái cần câu cơm của mình.Nào ngờ Kiều Việt không biết vô tình hay cố ý cứ quay sang mời rượu hai người.Tử Duệ còn không sao chứ Hi Hiểu chỉ uống có hai ly đã cảm thấy không thể chịuđược.
Mà trong hoàn cảnh này,Tử Duệ chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, cứ như thể cái mặt đỏ bừng của cô cùngvới những lời từ chối không uống nữa chẳng có liên quan gì đến anh vậy.Nhiệm vụcủa anh chỉ là duy trì phong độ của mình, vui vẻ uống rượu và chuyện trò vớiKiều Việt.
Hi Hiểu bỗng cảm thấy cóchút ấm ức. Sau khi Kiều Việt mời thêm ly nữa, cuối cùng cô không chịu nổi nữađành nói ra lí do để từ chối: -Kiều tiểu thư, xin lỗi nhé, tôi đang có bầu…uốngrượu nhiều không tốt cho lắm!
-Cô có bầu rồi à?- KiềuViệt dường như có chút kinh ngạc: -Cô có con với giám đốc Lí rồi sao?
-Cái này còn phải hỏi nữahay sao?- Lí Tử Duệ cười nhạt: -Đương nhiên là con của chúng tôi rồi!
Mặc dù Hi Hiểu đã bị rượulàm cho mơ mơ màng màng nhưng cô vẫn để ý thấy Lí Tử Duệ khi nói ra câu đó đãcố tình nhấn mạnh ba từ “của chúng tôi”. Cô bỗng cảm thấy ái ngại. Tiếng cườicủa Kiều Việt vang lên chói tai: -Chúc mừng nhé! Hai người kết hôn mới được cóhai tháng mà đã có em bé rồi sao?
Một vấn đề rất riêng tư,riêng tư tới mức Hi Hiểu vẫn chưa có được đáp án thích hợp để đáp lại. Hơn nữaKiều Việt cao giọng như vậy lại khiến cho Hi Hiểu cảm thấy có chút chột dạ.
Nếu như đã yêu Lục KỳThần, chắc chắn cô ta sẽ theo dõi nhất cử nhất động của anh ấy. Hi Hiểu khôngbiết rằng đêm cuối cùng của hai người, người đàn bà này có biết hay không?
Nếu như cô ta biết, xemngày, nhẩm tính thời gian, rất có thể cô ta sẽ đoán ra được.
Suy nghĩ này vừa nảy rađã chiếm trọn tâm trí của Hi Hiểu. Tiếng cười nhạt của Lí Tử Duệ vọng đến khiếncho Hi Hiểu giật mình ngẩng đầu. Anh đang nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự ấmáp và quyến luyến. Ánh mắt đó nhanh chóng chuyển sang Kiều Việt: -Kiều tiểu thưkhông biết à, những người trong giới quảng cáo chúng tôi coi trọng nhất chínhlà hiệu quả!
-Có những vấn đề cần phảitốc chiến tốc thắng!- anh lịch sự chạm ly với Kiều Việt, ánh mắt nhìn sang HiHiểu đã có đôi chút lạnh lùng và sắc sảo: -Ngày tổ chức đầy tháng cho con,chúng tôi rất hi vọng có diễm phúc được tiếp đón cô!
Những lời nói này của LíTử Duệ chẳng chút sơ hở, thậm chí còn có tác dụng thúc đẩy mối quan hệ giữa bangười. Kiều Việt gật đầu đáp: – Vậy thì tốt, nếu như theo tính toán thì có lẽKỳ Thần cũng có thể tham gia lễ đầy tháng của đứa bé!
Hai từ “Kỳ Thần” vừa vanglên thì “choang” một tiếng, cái ly trên tay Hi Hiểu rơi bộp xuống đất, vỡ tanthành nhiều mảnh. Lúc này, những ánh mắt đều đổ dồn về phía Hi Hiểu. Hi Hiểuluống cuống lắp bắp: -Xin lỗi…tay tôi…trơn quá!
Cô luống cuống lau đi vếtố của rượu trên váy mình, trong đầu hoang mang và trống rỗng. Bên tai cô vanglên tiếng nói của Lí Tử Duệ, trong sự trách móc còn phảng phất cả sự thươngxót: -Sao lại thiếu cẩn thận thế?
-Em không để ý…- Hi Hiểugượng cười, còn chưa nghĩ ra được một lí do chính đáng thì đã thấy trước mắtmình tối đen. Tử Duệ dã quỳ xuống, tự tay lau vết rượu trên váy của Hi Hiểu chocô. Lúc này, mọi người xung quanh ồ lên, ai nấy đều hết lời khen ngợi cử chỉthân mật của Tử Duệ, ngay cả Kiều Việt cũng mỉm cười nói: -Giám đốc Lí yêuthương vợ mình như vậy, ngay cả tôi đây cũng phải cảm thấy ngưỡng mộ!
Lí Tử Duệ đứng dậy đi vềchỗ của mình: -Đâu có, chỉ là Hi Hiểu đang có bầu, cúi người không tiện!- rồianh nâng ly rượu lên, mỉm cười đầy quyến rũ với mọi người: -Ban nãy vợ tôi bấtcẩn làm các vị giật mình. Nào, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi mọi người! Tôi xinchịu phạt ba li, đây là ly đầu tiên!