Chương 4: Tướng công, sau này còn gặp lại
Edit: Sabj
Không biết buổi đêm kia đã kéo dài bao lâu, cũng không biết trận lửa kia thiêu đốt đến bao giờ, có lẽ cho đến khi Minh Sơ cảm thấy nước mắt sắp cạn thì trên bức tường gạch bị tàn phá, mặt trời mới mọc lên.
Bình minh đã đến, có vẻ như tất cả đều quay lại, Minh Sơ đứng xa khỏi đám người cứu hỏa, nhẹ nhàng lau nước mắt đi, đôi mắt sưng đỏ đã không còn nhiều nước mắt chảy ra, chỉ còn nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
Một đêm tối kinh hoàng cuối cùng cũng qua, song Minh Sơ biết, sắp sửa đến là phong ba nàng không tưởng tượng nổi.
Tối hôm qua, khoảnh khắc nhìn thấy thi thể Diệp Trúc Tuyên, trong lòng Minh Sơ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, ôm chặt hắn, vĩnh viễn không xa rời.
Nàng gần như đã làm được, nếu không phải vì câu nói của người kia, Minh Sơ thật sự sẽ cùng Diệp Trúc Tuyên táng thân biển lửa. Nhưng vào thời điểm kia, công tử trẻ tuổi tên Ngôn Mạc Sắt xuất hiện, nói một câu khiến nàng thấy rõ hiện thực.
Hắn nói: “Ngươi mà đi qua thì cũng giống như hắn.” Sẽ có kết quả giống Diệp Trúc Tuyên, đó chính là ch.ết. Nàng không thể ch.ết, nàng không quên thật lâu trước kia nàng từng thề trước mộ cha, trước khi thực hiện lời thề đó, nàng không thể ch.ết được.
Những kí ức về ngày trước, sau khi gặp được Diệp Trúc Tuyên nàng gần như đã quên. Nhưng trách nhiệm phải gánh vác thì không thể trốn thoát, tựa như Diệp Trúc Tuyên dù ch.ết cũng muốn nhận Khuynh Vân lệnh, nàng không hi vọng hắn nhận, nhưng mà chính nàng cũng không thể tránh né trách nhiệm. Năm mươi bước cười một trăm bước*, cuộc sống của nàng đáng châm chọc làm sao?
(*năm mươi bước cười một trăm bước: ngũ thập tiếu bách bộ. Người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước (hai người lính khi giáp trận đều sợ hãi bỏ chạy. Sau đó, người chạy năm mươi bước chê người chạy một trăm bước là hèn nhát. Kỳ thực cả hai cùng là hèn nhát, ví với cùng là hèn kém mà lại chê cười nhau). Tương đương với các câu thành ngữ: chó chê mèo lắm lông; chuột chù chê khỉ rằng hôi, khỉ mới bảo rằng cả họ mày thơm; lươn ngắn chê trạch dài)
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Giọng nói Ngôn Mạc Sắt vẫn mềm nhẹ như trước.
Minh Sơ cười khổ một tiếng, thản nhiên nói: “Bây giờ nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng có ích gì? Bại gia tử đã ch.ết, tiểu ruồi bọ thì không thấy đâu.”
Ngôn Mạc Sắt không nói gì chỉ cổ quái nhìn Minh Sơ: “Ngươi là thê tử của Tiểu Trúc.”
“Nếu ý ngươi là Diệp Trúc Tuyên thì đúng là ta.” Minh Sơ gật đầu, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Ngôn Mạc Sắt không vội vã mở miệng, chỉ giơ tay phải ra trước mặt Minh Sơ, mở ra, trong lòng bàn tay là một khối ngọc trắng tinh khiết, sợi dây bị thiêu cháy được thay thế bằng một dải ruy băng màu vàng, thả xuống nhẹ nhàng lay động trong không trung.
Ánh mắt Minh Sơ biến đổi, trở nên ấm áp, nàng nhận lấy bạch ngọc: “Cảm ơn.” Ngôn Mạc Sắt lắc đầu cười cười: “Ta vốn tưởng rằng lúc nữ tử cố chấp thì rất khó kéo trở lại, không ngờ lúc ấy ta vừa nói xong ngươi đã rời khỏi đám cháy, xem ra ánh mắt Tiểu Trúc không kém như vận khí của hắn.”
Minh Sơ than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về Ngôn Mạc Sắt lại càng ngày càng kỳ quái: “Ngươi nói ngươi và Diệp Trúc Tuyên cùng nhau lớn lên ở Mộ Thâm viện, nhưng hắn ch.ết ngươi cũng không đau buồn cho lắm thì phải.”
“Diệp Trúc Tuyên… Xem ra ngươi cũng không hiểu về hắn, đúng không?” Ngôn Mạc Sắt đón nhận ánh mắt Minh Sơ, nở nụ cười thấu hiểu. Nhìn nụ cười của hắn, trong nháy mắt Minh Sơ rất muốn phản bác, nhưng lúc mở miệng lại phát hiện mình không làm được.
Diệp Trúc Tuyên, Diệp Trúc Tuyên trong mắt nàng cũng không phải Diệp Trúc Tuyên chân chính, nàng biết. Không chỉ nàng có quá khứ, Diệp Trúc Tuyên cũng có, trong buổi tối hôm gả cho Diệp Trúc Tuyên nàng đã biết, nàng biết Diệp Trúc Tuyên không phải Diệp Trúc Tuyên chân chính, bởi vì một người nhát gan sợ phiền phức tuyệt đối sẽ không đồng ý tiếp quản Hồng Diệp trai với chủ nhân tiền nhiệm của nó. Nếu Diệp Trúc Tuyên là người không có năng lực thì trước đây Diệp Lan Khinh cũng sẽ không yên tâm giao Hồng Diệp trai cho hắn, những điều đó Minh Sơ không phải không biết. Tuy nhiên, nàng vẫn luôn chỉ coi hắn như kẻ yếu ớt, có lẽ thật sự bị lừa gạt bởi dáng vẻ phá hoại của hắn, nhưng nàng cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt.
“Trước đây hắn như thế nào?” Minh Sơ nắm chặt bạch ngọc trong tay, trong lòng đã có phán đoán nhưng không dám nói ra.
Ngôn Mạc Sắt nhìn ánh mắt nàng, cười cười ý bảo nàng an tâm rồi mới nói: “Ngươi còn thông minh hơn so với ta nghĩ, Bạch phu nhân.”
Hắn gọi Bạch phu nhân, không phải Diệp phu nhân.
Minh Sơ giật mình: “Diệp Trúc Tuyên cũng không phải tên thật của hắn sao?”
“Tướng công ngươi tên thật là Bạch Hoàng Chúc, là một cái tên rất ngây thơ.” Ngôn Mạc Sắt cười nhẹ, lập tức nói tiếp, “Hắn là người ít tuổi nhất trong tám người chúng ta ở Mộ Thâm viện, cũng là thằng nhóc lương thiện đơn thuần đến mức khiến người ta khó quên. Tuy nhiên, mặc dù hắn ngây thơ nhưng không ngu ngốc, biết có người muốn giết mình hắn tuyệt đối sẽ không ngồi chờ ch.ết.” Cho nên mới nói, Ngôn Mạc Sắt vừa rồi gọi không phải “Tiểu Trúc”, mà là “Tiểu Chúc”, giờ Minh Sơ mới hiểu.
(Từ Trúc 竹 có nghĩa là cây trúc, còn Chúc 烛 lại là ngọn đuốc, hai từ này có cách đọc giống nhau)
Ý của Ngôn Mạc Sắt rất rõ, nếu Minh Sơ nghe không hiểu thì đúng là ngu ngốc: “Thi thể kia không phải của hắn, hắn đã sớm mang tiểu ruồi bọ và Hoa Chi rời đi.”
“Ta nghĩ chắc là vậy.” Ngôn Mạc Sắt mỉm cười gật đầu nói, “Ngươi tính như thế nào? Muốn đi tìm hắn sao?”
Minh Sơ nghe vậy, vui sướng trên mặt chưa kịp mở rộng ra đã lập tức biến mất, lắc đầu cười nói: “Không, ta không thèm đi tìm tên hại ta khóc lâu như vậy, muốn tìm cũng phải là hắn tìm ta trước. Ta… Còn có việc muốn làm.” Việc này nàng đã từng từ bỏ một lần vì hắn.
Ngôn Mạc Sắt cũng không khuyên nàng, chỉ thản nhiên nói: “Nếu như vậy ta sẽ tiếp tục đi tìm tiểu tử kia, ngươi có lời gì muốn ta chuyển hộ không?”
“Thôi.” Ánh mắt Minh Sơ buồn bã, xoay người nhìn mặt trời, đột nhiên cảm thấy tâm tình trở nên trầm trọng chưa từng thấy, nhiều chuyện đột ngột xảy ra, nhiều chuyện đột ngột thay đổi, mặt trời vẫn là mặt trời lúc nãy, nhưng tâm trạng ngắm mặt trời đã thay đổi, quỹ đạo cuộc sống của nàng dần kéo tới một hướng mờ mịt, không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, không biết còn cơ hội gặp lại tướng công tên Bạch Hoàng Chúc của nàng nữa hay không?
Tất cả thế gian, đều đột nhiên trở nên xa lạ.
Chẳng qua – – bạch ngọc trong tay bị nàng nắm đến nóng rực, dường như nàng lại thấy hình ảnh tên bại gia tử kia khẩn trương nắm khối ngọc này, như đang nắm giữ cả thế giới.
Có vài thứ, cuối cùng cũng không thể vứt bỏ.
Thở dài một tiếng, Minh Sơ đẩy đám người đang bận rộn ra đi về phía mặt trời, đi được vài bước lại ngừng lại: “Giúp ta chuyển lời cho tên bại gia tử kia, bảo hắn giải quyết xong chuyện thì quay lại đây gặp ta, hậu quả khi ném khối ngọc này đi, hắn biết.”
Ngôn Mạc Sắt nghe vậy ho nhẹ một tiếng, đưa tay sờ sờ mũi, thầm nghĩ lần này có người xong đời rồi.
Mà người nào đó sắp xong đời giờ phút này đang ngồi trong một quán trọ ở thành Tô Châu, đứng xa xa nhìn Hồng Diệp trai đã hóa thành tro bụi.
Trú Vân quán trọ.
Trong phòng, một người đang ngồi trước cửa sổ thưởng thức một ấm trà, Diệp Trúc Tuyên nhìn ánh lửa dần dần biến mất ở phía xa, trên mặt không cảm xúc.
Cảm giác được phía sau có người nhẹ nhàng kéo vạt áo mình, Diệp Trúc Tuyên quay đầu lại đối mặt với ánh mắt trong suốt của Diệp Hoa Ngâm, trong mắt kia rõ ràng có bi ai và thất vọng: “Cha…” Sau đó nghẹn ngào, Diệp Hoa Ngâm dù có hiểu chuyện đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, rất nhiều chuyện chưa bao giờ trải qua, tối hôm qua ngay lúc sát thủ xuất hiện, hắn hiểu được khóc kêu cũng không có tác dụng, điều hắn duy nhất có thể làm là tin tưởng cha mình, đó là lý do dọc theo đường đi hắn đều trầm mặc, tận lực không làm phiền cha hắn, đợi đến bây giờ khi đã thoát khỏi cảnh đuổi giết hắn mới mở miệng.
Diệp Trúc Tuyên hiểu ánh mắt của Diệp Hoa Ngâm, mỉm cười dịu dàng, nụ cười kia ngày thường rất quen thuộc với Diệp Hoa Ngâm, không hiểu sao hôm nay lại thấy khang khác. Cha hắn vẫn là người cha trước kia sao? Trong nháy mắt đó, Diệp Hoa Ngâm muốn hỏi như vậy.
“Hoa Chi cô nương đâu?” Diệp Trúc Tuyên khẽ hỏi.
Diệp Hoa Ngâm chậm chạp nói: “Nàng quá mệt mỏi nên đang ngủ.”
“Tiểu ruồi bọ, con có chuyện muốn nói phải không?.” Diệp Trúc Tuyên vuốt nhẹ mái tóc đen của Diệp Hoa Ngâm, khóe miệng cong lên.
Diệp Hoa Ngâm không phủ nhận, hai mắt trong suốt đối diện với Diệp Trúc Tuyên, nghiêm túc nói: “Con hôm nay mới phát hiện, thì ra con không biết người, cha.”
Hắn từng nghĩ cha hắn chỉ là một tên nhát gan sợ phiền phức, suốt ngày ngoài phá hoại thì cũng chỉ biết giả vờ đáng thương, trốn đằng sau mẹ, vì vậy mà suốt một thời gian dài hắn không thích người cha này, nhưng không thể không thừa nhận, nụ cười của hắn(DTT) có sức hấp dẫn kì quái, vài năm qua hắn cũng bị nhiễm mà chấp nhận hắn(DTT), đồng tình với hắn, đến khi cha hắn không còn vô dụng nữa, hắn mới đột nhiên phát hiện, người cha này không hề vô dụng như bề ngoài.
Hôm qua lúc trời tối, chính người cha thoạt nhìn vô dụng nhất này đã mang hắn và Hoa Chi trốn khỏi Hồng Diệp trai, khi đó hắn bày ra một loại thân thủ quỷ mị khiến Diệp Hoa Ngâm và Hoa Chi nghẹn họng nhìn trân trối.
“Bạch Hoàng Chúc.” Bên trong nụ cười của Diệp Trúc Tuyên có sự chua xót, “Đây là tên thật của cha con, tuy nhiên con cũng không cần nhớ làm gì, vì con sẽ không có cơ hội gọi nó.”
Diệp Hoa Ngâm nghẹn họng, vẻ mặt như gặp quỷ, chỉ vào Bạch Hoàng Chúc không thể tin được nói: “Cha, người học xấu…” Chắc chắn là mẹ làm hư, chắc chắn là như vậy, người cha điềm đạm đáng yêu của hắn từ trước đến nay chưa bao giờ nói mấy lời đáng đánh đòn như vậy. Hơn nữa quan trọng nhất là, nếu cha thật sự cũng học thói xấu, vậy không phải trong nhà chỉ còn lại mình hắn bị bắt nạt thôi sao?
Bạch Hoàng Chúc kinh ngạc nhìn Diệp Hoa Ngâm thất hồn lạc phách, nhịn không được quan tâm: “Tiểu ruồi bọ, con có ổn không?
Diệp Hoa Ngâm cười gượng hai tiếng, vò đầu, đang định trả lời, lại nghe thấy một người nói: “Ruồi bọ bên cạnh ngươi không sao, nhưng mà ngươi sắp có sao rồi đó.”
Đây là giọng nói mềm mại của một nam tử, mềm mại đến mức khiến người nghe có cảm giác được thả lỏng, giọng nói như thế, vậy hình dáng thì ra sao?
Diệp Hoa Ngâm từ bỏ vấn đề đang suy xét trong đầu, quay đầu nhìn lại, trước mặt là một vị thanh y công tử trẻ tuổi, mặt mày tuấn tú đang nở nụ cười lười nhác, tay cầm quạt tùy tiện phe phẩy làm tăng thêm vài phần phong nhã.
Người này thoạt nhìn không xấu, đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Diệp Hoa Ngâm, nhưng mà hắn vừa trải qua một đại kiếp nạn nên không khỏi phòng bị hơn trước, đành phải quay đầu nhìn phản ứng của cha, nhìn xong lại có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Người cha kính yêu của hắn, mới vừa rồi hắn còn tưởng rằng cuối cùng thì cũng có sức quyến rũ nam nhân, giờ phút này nước mắt lưng tròng nhìn công tử tuổi trẻ tuổi mới xuất hiện, vẻ mặt ủy khuất còn hơn cả đứa trẻ ba tuổi. Diệp Hoa Ngâm hoài nghi cha hắn sẽ lập tức lao vào người công tử trẻ tuổi mà khóc kể.
Thật rõ ràng, công tử trẻ tuổi kia cũng nhìn thấu ý định của Bạch Hoàng Chúc, vội vàng vươn tay ra che phía trước, lui về phía sau hai bước nói: “Tiểu Chúc, khoan đã! Ngươi bình tĩnh lại!”
Câu nói của hắn khiến Diệp Hoa Ngâm nhất thời im lặng, tuy nhiên những lời này rất có tác dụng với Bạch Hoàng Chúc, hắn thật sự bình tĩnh lại, chẳng qua ánh mắt nhìn công tử trẻ tuổi vẫn sáng như ngọn đèn: “Ngôn Mạc Sắt, ngươi cũng ra khỏi thành sao?”
Công tử trẻ tuổi đó chính là Ngôn Mạc Sắt vừa chia tay Minh Sơ, hắn thấy Bạch Hoàng Chúc đã an phận mới yên tâm đi đến bên cạnh Bạch Hoàng Chúc ngồi xuống: “Ta đã ra khỏi thành đã nhiều năm, nếu không phải đột nhiên xảy ra vài việc thì ta cũng không tới quấy rầy cuộc sống của ngươi.”
“Đã xảy ra vài việc?” Bạch Hoàng Chúc trầm ngâm, “Ngay cả ngươi cũng không thể giải quyết?”
Ngôn Mạc Sắt gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Không chỉ ta mà cả Phi Yên, Minh Khuynh cũng không có cách. Ngươi cũng biết, thiên hạ lớn như vậy, chúng ta chỉ có bảy người, thêm cả Túc Huyền và U Thường cũng chỉ có chín người, sao có thể chống lại từng đã là huyền thoại chứ?”
Năm chữ”Từng đã là huyền thoại” khiến thân thể Bạch Hoàng Chúc hơi cứng lại, hắn khó tin hỏi: “Là bọn chúng ư? Chúng đã trở lại sao?”
“Là bọn chúng, nếu không phải chúng thì ta cũng không phải lo lắng như vậy.” Ngôn Mạc Sắt nở nụ cười khổ, “Mục đích ta tới đây là muốn ngươi trở lại Bạch gia.”
Diệp Hoa Ngâm nghe mà choáng váng, chữ Bạch gia cuối cùng khiến thần kinh hắn run lên, hắn đã từng nghe nói về gia tộc này, nhưng mà… Hắn nghe ở đâu nhỉ? Bạch gia làm việc gì chứ?
Diệp Hoa Ngâm vò đầu, rơi vào trầm tư.
Đồng dạng trầm tư còn có Bạch Hoàng Chúc, hắn cười nhẹ, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Ta cũng sớm nên trở về Bạch gia, tuy nhiên còn phải đợi đến khi hoàn thành xong chuyện của Khuynh Vân Môn đã.”
“Được.” Ngôn Mạc Sắt tán dương gật đầu, “Sáu năm rồi, năm đó lúc rời đi ngươi nói muốn tự dựa vào bản thân, hiện tại có vẻ như đã làm được – – Chuyện Khuynh Vân Môn cần ta giúp không?”
Bạch Hoàng Chúc không suy nghĩ đã bật thốt lên: “Có Ngôn Mạc Sắt giúp thì còn gì bằng!”
“… Tới địa ngục thì tự dựa vào mình đi.” Ngôn Mạc Sắt cuối cùng cũng hiểu cái gọi là họa là từ miệng mà ra, tuy nhiên bây giờ mới hiểu thì đã quá muộn, vỗ trán thở dài một tiếng, Ngôn Mạc Sắt lắc đầu nói: “Được rồi, ai mời Thần Đường xuất thủ để ta đi thăm dò, tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”
Bạch Hoàng Chúc cười cười: “Thân phận Diệp Trúc Tuyên đã không thể dùng được nữa, ta phải đổi thân phận, tuy nhiên trước đó, Ngôn Mạc Sắt, tiểu ruồi bọ và Hoa Chi cô nương cầu ngươi giúp ta đưa đến Nguyệt Tố sơn.”
Ngôn Mạc Sắt khó hiểu, còn chưa kịp hỏi, Diệp Hoa Ngâm đã hét lên: “Cha! Người ném con đi rồi định làm gì!”
Ngôn Mạc Sắt mặc kệ Diệp Hoa Ngâm kêu sợ hãi, nhíu mày nói: “Đây là tiểu ruồi bọ à?” Hắn chỉ Diệp Hoa Ngâm đang trưng vẻ mặt không cam lòng, cũng không chờ Bạch Hoàng Chúc giải thích lại nói tiếp: “Nguyệt Tố sơn mà ngươi nói chẳng lẽ là nơi sư tổ Diệp Phong sáng lập ra Khuynh Vân Môn ẩn cư nhiều năm trước?”
“Không hổ là Ngôn Mạc Sắt, cái gì cũng biết.” Bạch Hoàng Chúc gật đầu, ánh mắt lại chuyển sang Diệp Hoa Ngâm, “Lúc đại ca giao Hồng Diệp trai cho ta cũng nói bí mật của Khuynh Vân Môn cho ta biết, Hồng Diệp trai chính là một phần của Khuynh Vân Môn, Khuynh Vân Môn thực sự nằm trên Nguyệt Tố sơn, giúp ta mang tiểu ruồi bọ đến đó, bọn họ nhìn thấy chiếc nhẫn trên người tiểu ruồi bọ sẽ biết thân phận của hắn.”
Nói xong, Bạch Hoàng Chúc lại cười với Diệp Hoa Ngâm: “Tiểu ruồi bọ, về sau con chính là môn chủ Khuynh Vân Môn.”
Ánh mắt như vậy làm cho lòng Diệp Hoa Ngâm sinh ra cảm giác không thể tóm gọn trong hai chữ khủng hoảng, hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Đột nhiên cảm giác có một bàn tay đặt lên vai mình, ấm áp mạnh mẽ, Diệp Hoa Ngâm ngẩng đầu thấy Ngôn Mạc Sắt không tiếng động cổ vũ.
“Đừng tỏ ra lưu luyến không rời nữa, hai người các ngươi cũng không còn nhỏ.” Ngôn Mạc Sắt cười nói, “Tiểu Chúc, ngươi vừa nói muốn đổi thân phận, là thân phận gì?”
Bạch Hoàng Chúc lập tức đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng: “Thần Đường sát thủ, Quỷ Chúc.”
Im lặng rồi lại im lặng, lần này đừng nói Diệp Hoa Ngâm, đến Ngôn Mạc Sắt luôn vân đạm phong khinh cũng đều bị hù dọa: “Tiểu tử ngươi thật giỏi, là thiên hạ đệ nhất sát thủ được Khuynh Thiên bảng công nhận cơ đấy.”
“Khi mới ra thành ta chưa hiểu biết nhiều nên mới bị lừa đến Thần Đường làm sát thủ…” Đáp án của Bạch Hoàng Chúc càng làm người ta không nói được gì. Khó trách nghe nói năm vị sát thủ đứng đầu củaThần Đường đều tới Hồng Diệp trai, nhưng chỉ thấy bốn người, khó trách thiên hạ đệ nhất sát thủ chưa từng thất thủ lại bỏ qua không giết ba người, thì ra thằng nhãi này chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ, cũng không thể bắt hắn tự giết bản thân mình đúng không?
Tuy nhiên Bạch Hoàng Chúc cũng không nói cho Ngôn Mạc Sắt, khi đó hắn đã trải qua bao nhiêu gian khổ mới không thể không đứng trong Thần Đường, mới khiến bản thân từng yếu đuối trở thành một sát thủ.
“Kỳ thực ta đã ra khỏi Thần Đường lâu rồi, nhưng không biết vì sao Thần Đường vẫn còn giữ danh hiệu của ta.” Bạch Hoàng Chúc cười gượng hai tiếng.
Không buồn cười chút nào, cảm giác bị đùa giỡn Ngôn Mạc Sắt và Diệp Hoa Ngâm trừng mắt làm hắn đành nuốt tiếng cười gượng lại.
Bạch Hoàng Chúc ủy khuất nói: “Ta muốn nói là, người Thần Đường sẽ nhanh chóng tìm tới đây, ta dẫn họ đi trước, ngươi bảo trọng.” Hắn đứng dậy định rời đi.
“Khoan đã!” Ngôn Mạc Sắt gọi hắn lại, trong giọng nói có chút vui sướng khi người gặp họa, ” Minh Sơ nương tử của ngươi bảo ta chuyển lời với ngươi, bảo ngươi xong việc phải đi tìm nàng, hậu quả ném khối ngọc kia đi, ngươi cũng biết.”
Bước chân người nào đó đang rời đi lập tức cứng đờ, như bị sét đánh.