Chương 16: Tướng công, giả bộ bệnh
Edit: Sabj
Dưới ánh mắt chăm chú của Bạch Hoàng Chúc và Minh Sơ, cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, một người mặc cẩm y màu đỏ tía đi vào phòng.
Đó là một vị trung niên nam tử xem ra hơn năm mươi tuổi, không phúc hậu như những người trạc tuổi khác mà hắn rất gầy, gầy đến mức còn nhìn thấy cả xương. Nhưng hắn lại rất cao lớn, trông không khác gì một cái cột buồm không lồ. Hình dung này có lẽ không đủ thỏa đáng, nhưng trong khoảnh khắc đó trong đầu Minh Sơ chỉ nảy ra ý nghĩ ấy mà thôi.
Nàng biết thật ra người này chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng hắn lại như một lão nhân hơn năm mươi, trên bàn tay ngăm đen là nếp nhăn chằng chịt lưu lại dấu vết của năm tháng.
Mà lúc này hắn đang nhìn Bạch Hoàng Chúc trên giường.
Bạch Hoàng Chúc cũng mở to hai mắt, vẻ mặt phức tạp đối mặt với người đó.
Trong trí nhớ của Minh Sơ, Bạch Hoàng Chúc là một tên rất dễ bị cảm động và rất dễ khóc, nhưng lúc này đáy mắt Bạch Hoàng Chúc không hề tồn tại một giọt nước mắt nào. Trong nháy mắt đó dường như nàng mới hiểu ra một điều.
Có vẻ như không ngờ Bạch Hoàng Chúc đã tỉnh, trong nháy mắt người đó chạm đến tầm mắt Bạch Hoàng có một tia chần chờ, sau đó khóe miệng hắn cong lên như đang cười nhạo.
Sau đó cuối cùng hắn cũng đi về phía Bạch Hoàng Chúc.
“Hoàng Chúc, con tỉnh rồi sao?” Giọng nói của Bạch Võ Sơn cùng người của hắn mang lại cho người ta cảm giác nặng nề cùng với khí thế mơ hồ chưa bộc phát.
Bạch Hoàng Chúc nhìn Bạch Võ Sơn không chớp mắt, nhẹ nhàng chậm chạp gật đầu. Minh Sơ chỉ yên lặng nhìn phụ tử hai người, nghe họ nói chuyện, không hề nói một chữ.
Hơn mười năm, một lần nữa quay lại Bạch gia, Bạch Hoàng Chúc cảm thấy người trước mắt rất quen thuộc với mình.
Hắn vốn không nhớ được tướng mạo người trước mắt, bởi khi đó hắn chỉ có năm tuổi.
Nhưng không biết vì sao, người trước mắt lại đem đến cho hắn cảm giác quen thuộc như vậy.
Sau khi im lặng thật lâu, Minh Sơ không hề mở miệng, Bạch Hoàng Quyết vẫn đứng ở cửa cũng không lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người. Mãi cho đến khi Bạch Võ Sơn ngồi xuống trước giường Bạch Hoàng Chúc, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Có thể nói cho ta biết, nhiều năm qua con sống như thế nào không?”
Ngữ khí của hắn có chút phai nhạt, mang theo sự yếu ớt mà một gia chủ thế gia không nên có, nhưng hắn lại như vậy, không hề che dấu sự yếu đuối của mình trước mặt Bạch Hoàng Chúc.
Bạch Võ Sơn như vậy khiến Bạch Hoàng Chúc không thể giữ im lặng được nữa, hắn chậm rãi mở miệng gọi một tiếng gần như nghẹn ngào: “Cha.”
Tiếng gọi đó làm cho thân thể Bạch Võ Sơn hơi chấn động, hắn nhìn Bạch Hoàng Chúc như phát hiện ra điều gì đó rất vui mừng, duỗi tay ra nói: “Hoàng Chúc…”
“Mấy năm nay con sống rất tốt, để cha lo lắng rồi.” Bạch Hoàng Chúc khép hờ mắt khẽ nói.
Nhưng Bạch Võ Sơn cũng không đồng ý, hắn nhíu mi cẩn thận xem xét Bạch Hoàng Chúc trong chốc lát mới lắc đầu nói: “Sống rất tốt ư? Rất tốt mà gầy thế này sao?”
Không đợi Bạch Hoàng Chúc phản bác hắn đã nói tiếp: “Vừa rồi trên đường đi ta đã nghe Hoàng Quyết nói tình trạng thân thể con, cũng biết chuyện con bị trọng thương… Con có thể nói cho ta biết ai là người làm con bị thương không?” Cho dù hắn đã cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng Bạch Hoàng Chúc và Minh Sơ vẫn thấy rõ sát ý trong mắt Bạch Võ Sơn.
Mặc dù biết Bạch Võ Sơn không thể lập tức dẫn Bạch gia đi đối phó với Thần Đường và Hắc Y giáo, nhưng Bạch Hoàng Chúc vẫn cảm thấy nơi nào đó trong lòng trở nên mềm mại chưa từng có.
Chớp chớp mắt, Bạch Hoàng Chúc mới nói: “Thần Đường.”
Trong nháy mắt hai chữ này vừa phát ra, Bạch Hoàng Chúc lặng lẽ xem xét vẻ mặt Bạch Võ Sơn, nhưng hắn không nhìn thấy chút lùi bước nào. Trong mắt Bạch Võ Sơn chỉ có bình tĩnh suy tư cùng sự phẫn nộ rất khó phát hiện.
Bạch gia mặc dù nằm trong bát đại thế gia nhưng vẫn không thể đối đầu với Hắc Y giáo có Thần Đường làm chỗ dựa, song khi Bạch Hoàng Chúc nói người làm mình bị thương là Thần Đường thì hắn không hề bộc lộ ra chút khó xử nào, mà chỉ đang nghĩ cách đối phó với Thần Đường.
Chỉ như vậy đã khiến Bạch Hoàng Chúc cảm thấy lần trở về Bạch gia này là đúng đắn.
Hơn mười năm lăn lộn bên ngoài, hắn cũng đã từng vô cùng nhớ nhung những ngày tháng được nuông chiều ở Bạch gia. Về sau khi đã lớn hơn, biết nhiều việc biết nhiều người hơn, lại cảm thấy cả đời không trở lại Bạch gia với hắn cũng chẳng sao.
Nhưng đến bây giờ hắn mới giật mình nhận ra mình luôn luôn là người của Bạch gia, trong người chảy dòng máu Bạch gia.
“Món nợ này Bạch gia phải tính với Thần Đường.” Bạch Võ Sơn ngữ điệu cực kì chậm nói ra những lời này.
Bạch Hoàng Chúc nhìn nam tử trước mắt, hắn chỉ mới hơn bốn mươi tuổi nhưng mái tóc đã bạc trắng, trên mặt chằng chịt nếp nhăn, nhưng khi hắn nói ra những lời này vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến người ta không thể nghi ngờ, làm cho người ta không tự chủ được tin tưởng sẽ có một ngày những lời này trở thành hiện thực.
Sau một cái gật đầu thật mạnh, Bạch Hoàng Chúc nở nụ cười với Bạch Võ Sơn.
Giây phút Bạch Võ Sơn nhìn thấy nụ cười của Bạch Hoàng Chúc trong lòng lại có thêm mối cảm xúc, chẳng qua không thể nói rõ đó là cảm xúc gì. Bàn tay hơi thô ráp vỗ vỗ vai Bạch Hoàng Chúc, Bạch Võ Sơn đứng lên: “Mẹ con vốn cũng muốn tới thăm con nhưng ta lo lắng nàng kích động sẽ ảnh hưởng tới việc dưỡng thương của con, vì vậy không để nàng tới đây… Tuy nhiên ta nghĩ nàng sẽ không nhịn được lâu đâu.”
Minh Sơ nghe ra trong giọng nói của Bạch Võ Sơn lộ ra sự bất đắc dĩ, nhịn không được khóe môi cong lên. Trên đường đến Bạch gia nàng đã hỏi thăm rất nhiều chuyện của Bạch gia từ phía Bạch Luyện, Bạch gia phu nhân mặc dù tuổi một bó to nhưng vẫn thích làm theo ý mình như năm đó nàng vẫn còn đơn độc hành tẩu giang hồ, mang theo hào khí Lĩnh Nam đệ nhất nữ hiệp, gây ra rất nhiều chuyện nàng đã nghe nói từ lâu.
Bạch Võ Sơn không chú ý tới vẻ mặt thay đổi của Minh Sơ, mà Bạch Hoàng Chúc đang bận rộn cảm động nên cũng không để tâm.
Bạch Võ Sơn lại nói: “Được rồi, Hoàng Chúc con vừa mới tỉnh lại, nghỉ ngơi trước đi.” Hắn đã trở lại, từ nay về sau sẽ còn nhiều thời gian nhìn thấy đứa con này. Lúc Bạch Võ Sơn nghĩ như thế đã cất bước đi về phía Bạch Hoàng Quyết đứng ở cửa phòng.
“Trong vòng nửa năm ngoan ngoãn ở trong Bạch gia không được đi đâu.” Đi đến nửa đường Bạch Võ Sơn như nghĩ tới điều gì, lại quay đầu nói với Minh Sơ: “Nếu đã là con dâu Bạch gia, đừng để cho lão nhân ta phải thất vọng.” Khi nói những lời này vẻ mặt hắn cười như không cười.
Minh Sơ sửng sốt trong giây lát, sau đó vội vàng gật đầu: “Minh Sơ… Tất nhiên sẽ không để cha chồng thất vọng.”
Bạch Võ Sơn dường như hết sức hài lòng, híp mắt gật đầu đi ra ngoài cửa, mà Bạch Hoàng Quyết vẫn luôn im lặng cũng gật đầu với Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc rồi nhanh chóng đi theo Bạch Võ Sơn ra ngoài.
Sau khi Bạch Võ Sơn rời khỏi, Minh Sơ mới quay đầu nhìn về phía Bạch Hoàng Chúc vẫn đang hết sức cảm động, trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Quá đơn giản.”
Đơn giản nàng nói là chỉ Bạch Võ Sơn, hắn chấp nhận nàng là nương tử của Bạch Hoàng Chúc một cách quá dễ dàng. Trước đây hắn không hề biết thân phận của nàng, hơn nữa chưa từng hỏi qua, Minh Sơ không ngờ đường đường Bạch gia một trong bát đại thế gia lại thừa nhận nàng qua loa như thế, mà người cũng không ngờ còn có Bạch Hoàng Chúc, sau khi tỉnh lại từ sự cảm động thì hắn đã cẩn thận suy nghĩ rất nhiều.
“Quá bình tĩnh.” Đây là điều mà Bạch Hoàng Chúc không ngờ.
Hắn lúc này vẫn nằm ở trên giường, ngước mắt nhìn vào ánh mắt Minh Sơ, hai người đồng thời cùng lâm vào suy nghĩ.
Trước khi đến họ vốn nghe nói Bạch gia hiện tại rất hỗn loạn, bên trong có ba thế lực, nhưng bây giờ họ đã đến Bạch gia, cũng đã tiếp xúc với Bạch Hoàng Quyết cùng Bạch Võ Sơn, song chỉ thấy một Bạch gia yên ổn hòa thuận.
Trong lúc nhất thời hai người lại bắt đầu hoài nghi sự yên bình này là sự thật hay chỉ giả vờ.
Bạch Hoàng Chúc vẫn đang suy nghĩ về đủ chuyện Bạch gia, tâm tư của Minh Sơ lại bị dáng vẻ nghiêm túc của người nào đó chiếm cứ.
“Nếu Bạch gia thật sự yên bình, như vậy thì …” Bạch Hoàng Chúc vẫn đang phân tích.
“Bại gia tử.” Minh Sơ mở miệng ngắt lời Bạch Hoàng Chúc.
Bạch Hoàng Chúc khó hiểu nhìn về phía Minh Sơ, đôi lông mày lá liễu của Minh Sơ nhướn lên: “Ban đầu khi ở Hồng Diệp trai sao chưa từng thấy chàng nghiêm túc như vậy?”
Bạch Hoàng Chúc nghe vậy ngẩn ra, cuối cùng nhanh nhẹn chui rúc thật sâu vào đệm chăn: “Không nghĩ ra thì tùy cơ ứng biến đi…” Ở góc độ hắn không nhìn thấy, vẻ mặt Minh Sơ trong nháy mắt trở nên cực kì bất đắc dĩ lại dở khóc dở cười.
Vì thế, kể từ ngày đó về sau, Bạch Hoàng Chúc bắt đầu cuộc sống dưỡng thương dài đến một tháng.
_________________