Chương 18: Tướng công, mẹ con
Edit: Sabj
Vì thế cảnh đập vào mắt Minh Sơ khi trở lại viện của Bạch Hoàng Chúc là Bạch Hoàng Chúc đang bị một vị phu nhân khoảng ba mươi tuổi nắm chặt hai tay.
Suy nghĩ duy nhất trong nháy mắt của Minh Sơ là: tướng công nhà mình bị người ta sàm sỡ.
Đậu hũ kia đến nàng còn luyến tiếc ăn, bây giờ lại bị một nữ nhân đáng tuối mẹ của Bạch Hoàng Chúc ăn mất sao!
“Khụ!” Nàng đứng ở cửa ngoài tiểu viện ho ra tiếng, Bạch Hoàng Chúc ở trong phòng mình bị người ta ăn đậu hũ, giữa họ ngăn cách bởi một bức tường chạm khắc rỗng, một con đường mòn trồng một loại hoa màu hồng nhạt không biết tên hai bên, và một cái hồ sen không tính là lớn.
Cho dù cách xa như vậy nhưng tiếng của Minh Sơ vẫn truyền rõ ràng tới tai Bạch Hoàng Chúc, đương nhiên, phu nhân kia cũng nghe thấy, có thể tưởng tượng tiếng ho này Minh Sơ dã dùng sức đến mức nào.
“Tiểu cô nương này…” Vị phu nhân cười vô cùng thần bí khiến trong lòng Bạch Hoàng Chúc dâng lên một loại cảm giác xấu. Do dự nhìn vị phu nhân kia, Bạch Hoàng Chúc đang muốn mở miệng nàng đã nói: “Nàng là nương tử của con đúng không? Ta đoán… Sợ là nàng đang hiểu lầm quan hệ của chúng ta.”
“Lầm, hiểu lầm…” Hai mắt Bạch Hoàng Chúc bỗng nhiên mở to, lập tức nhìn người vừa tự xưng là mẫu thân hắn đột nhiên kéo hắn từ trên giường dậy, sau đó hai tay vòng qua sau lưng hắn, hai người… cứ thế ôm nhau.
Bạch Hoàng Chúc ngay cả mắt cũng không chớp, hoàn toàn không thể hiểu nổi vị phu nhân trước mặt này định làm gì.
Như hiểu được nghi vấn của Bạch Hoàng Chúc, phu nhân chớp chớp mắt ngước mắt nhìn về phía hắn, cười khẽ một tiếng rồi nói: “Chơi một trò chơi mà thôi, muốn nhìn xem nương tử của con khi biết phu quân mình ở bên nữ nhân khác sẽ có phản ứng gì.”
Đáp án này mặc dù Bạch Hoàng Chúc đã nghĩ tới, nhưng sau khi chính tai nghe nàng nói vẫn có cảm giác dở khóc dở cười. Hắn chắc chắn người trước mặt chính là mẹ mình, bởi vì ngoài Bạch phu nhân Thẩm Bích Nguyệt, không một ai có thể vào viện này mà không bị ngăn cản.
“Mẹ…” Bạch Hoàng Chúc bất đắc dĩ gọi một tiếng, gần như có thể đoán được tình trạng thê thảm sắp tới của mình, vì hắn đã nhìn thấy ánh mắt sắp phun ra lửa của Minh Sơ đang bước nhanh tới.
Thẩm Bích Nguyệt nghe thấy Bạch Hoàng Chúc gọi một tiếng “mẹ” thì lập tức sửng sốt, sau đó cười phá lên, không biết có phải ảo giác hay không mà Bạch Hoàng Chúc cảm thấy tiếng cười này pha lẫn sự chua xót. Sau đó hắn nghe thấy giọng nói rất khẽ của Thẩm Bích Nguyệt: “Tiểu Chúc, mẹ chỉ muốn thử nàng mà thôi, yên tâm.”
Thẩm Bích Nguyệt nói xong mới nhận ra giọng nói của mình tràn ngập sự dịu dàng trước nay chưa từng có, trong khoảng thời gian ngắn hai người đang ôm nhau đều ngây ngẩn cả người. Dù sao cũng là mẹ con, dù sao cũng đã nhiều năm chưa từng gặp lại, dù sao khi đó Bạch Hoàng Chúc vẫn còn quá nhỏ, tướng mạo của Thẩm Bích Nguyệt thế nào hắn cũng không nhớ. Vì vậy cuộc nói chuyện của hai người lúc này lại có một sự thân thiết không hề ra vẻ.
Máu mủ tình thâm, Bạch Hoàng Chúc không biết có phải điều này được giải thích như vậy hay không.
Trong lúc hai người đều im lặng không nói gì thêm, Minh Sơ đã thở hổn hển đi vào trong phòng, nói là đi, nhưng tốc độ cũng không hề thua chạy.
Lúc này trong lòng Bạch Hoàng Chúc và Thẩm Bích Nguyệt chỉ có tình cảm mẹ con gặp lại sau nhiều năm, nhưng cảnh tượng Minh Sơ nhìn thấy lại là Thẩm Bích Nguyệt ôm Bạch Hoàng Chúc mãi không chịu buông tay là do dứt bỏ không được, hai mắt Thẩm Bích Nguyệt âu yếm nhìn vào khuôn mặt hơi tái nhợt của Bạch Hoàng Chúc, không những thế Thẩm Bích Nguyệt còn cười nói về phản ứng tiếp theo của Minh Sơ bên tai Bạch Hoàng Chúc, bề ngoài nhìn không khác gì như lời ngon tiếng ngọt.
Tóm lại, đều không thể tha thứ được.
Hít sâu một hơi, Minh Sơ lại ho nhẹ một tiếng: “Bại gia tử.”
“Minh Sơ!” Trong tích tắc Bạch Hoàng Chúc nghe thấy giọng Minh Sơ dường như sống lại ngay lập tức, đẩy Thẩm Bích Nguyệt sang bên cạnh, hai mắt trong suốt vô tội: “Ta và nàng không có gì cả!”
Câu này vừa nói ra phần lớn mọi người ở đây đều nghẹn họng, phần lớn ở đây chỉ Minh Sơ và Thẩm Bích Nguyệt… vì trong này chỉ có ba người.
Thẩm Bích Nguyệt cảm thấy rất buồn cười, khom người lại cười sảng khoái mất hết cả hình tượng.
Minh Sơ vừa tức giận vừa buồn cười, nhướn mày hỏi: “Chàng phủ nhận nhanh như vậy không biết có thứ tên là có tật giật mình sao?”
“Chúng ta thật sự không…” Bạch Hoàng Chúc không biết phải làm sao, hắn luôn cảm thấy trước mặt Minh Sơ mình đều trở nên ngu ngốc.
“Các người mà có cái gì chắc ta sẽ điên mất.” Minh Sơ bât cười ngắt lời Bạch Hoàng Chúc, điều này càng làm cho Bạch Hoàng Chúc mờ mịt.
Minh Sơ thấy vẻ mặt mê mang của Bạch Hoàng Chúc thì không nhịn được nói: “Trước đó đúng là ta có tức giận.”
“Hả?” Bạch Hoàng Chúc bối rối nghiêng đầu.
Minh Sơ lại nói: “Nhưng trên đường ta đã nghĩ thông, tướng công của ta là hạng người gì ta hiểu rất rõ, hắn sẽ không bao giờ thích một lão… Khụ, một nữ nhân mới gặp mặt vài lần.” Nói tóm lại, lúc đầu nàng thật sự bị lừa. Cũng may nghĩ thông trên đường đi.
Chưa đợi Bạch Hoàng Chúc và Thẩm Bích Nguyệt mở miệng Minh Sơ lại nói: “Người có thể tùy tiện ra vào viện này không nhiều lắm, nữ tử lại cũng chỉ có phu nhân. Sau khi bình tĩnh ta đã đoán ra thân phận của người.”
“Tiểu cô nương thông minh.” Thẩm Bích Nguyệt gật gật đầu, trong mắt tràn đầy khen ngợi, “Ta rất thích ngươi, nếu đã đến Bạch gia chúng ta thì có tình nguyện làm chút việc giúp Bạch gia không?”
Minh Sơ từ từ bước lên trước giống như lơ đãng chen vào giữa Bạch Hoàng Chúc và Thẩm Bích Nguyệt, cười nhẹ hỏi: “Không biết là chuyện gì?”
“Ha ha, ta nghĩ chuyện này rất đơn giản với ngươi… Bắt đầu từ ngày mai ngươi tới hỗ trợ cho phòng thu chi thế nào?” Thẩm Bích Nguyệt lười nhác hắt xì một cái, khẽ nghiêng người thoát khỏi trở ngại là Minh Sơ cầm lấy tay Bạch Hoàng Chúc.
Ánh mắt Minh Sơ khẽ biến, lắc đầu nói: “Không phải con không đồng ý, mà là sức khỏe bại gia tử hiện nay rất yếu, nếu con không ở đây chăm sóc hắn thì không thể yên tâm được…”
“Không cần, có ta là me nó ở đây ngươi còn lo lắng cái gì?” Thẩm Bích Nguyệt nhanh chóng ngắt lời nàng.
Lông mày Bạch Hoàng Chúc khẽ cau lại, không đồng ý nói: “Nhưng Minh Sơ nàng…”
“Được.” Chưa đợi Bạch Hoàng Chúc nói xong Minh Sơ đã thay đổi chủ ý. Chữ được của nàng làm cho sự thích thú trong mắt Thẩm Bích Nguyệt càng đậm, nàng không nói gì chỉ gật gật đầu.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Bích Nguyệt, Minh Sơ bất đắc dĩ thở dài lắc đầu: “Được rồi, con sẽ không để người phải thất vọng, những ngày này bại gia tử giao cho người.”
Còn Bạch Hoàng Chúc thì lại nghẹn họng, không biết vì sao hắn luôn có cảm giác mình đã bị bán, hơn nữa người bán hắn chính là nương tử thân yêu, còn người mua là mẹ hắn.
Tuy nhiên Thẩm Bích Nguyệt lại cực kì hài lòng với kết quả này, lập tức kéo Bạch Hoàng Chúc đến trước mặt mình, nếu Bạch Hoàng Chúc không nhìn lầm, mẹ hắn cười vô cùng tà ác, như vui mừng sau khi đạt được gian kế: “Không hổ là cô nương con ta thích, nghe nói ngươi đã từng quản lý Hồng Diệp trai to lớn, vậy thì chút chuyện của Bạch gia không làm khó được ngươi.”
Minh Sơ nhìn Thẩm Bích Nguyệt giở trò với tướng công nhà mình, khóe miệng nhịn không được co rút: “… Ta sẽ cố hết sức.” Hết sức nhịn xuống xúc động muốn đá văng Thẩm Bích Nguyệt, đoạt lại Bạch Hoàng Chúc từ trong tay nàng.
“Phu nhân.” Đang lúc Thẩm Bích Nguyệt cười vô cùng vui vẻ thì ngoài cửa vang lên giọng của một nha hoàn, “Lão gia đang tìm ngài, nghe nói Ngôn gia xảy ra chút chuyện…”
Vẻ mặt Thẩm Bích Nguyệt đột nhiên biến hóa, nghiêm trọng gọi nàng lại: “Chờ chút, ta theo ngươi đi tìm lão gia.” Sau đó nàng lại quay đầu nói: “Ngày mai ta lại tới.”
Nói xong, nàng lập tức đứng dậy theo nha hoàn ngoài cửa rời đi, chưa kịp để Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc nói câu nào.
Thẩm Bích Nguyệt lúc tới đột ngột lúc đi vội vàng, làm cho Bạch Hoàng Chúc nhất thời vẫn chưa hoàn hồn, sau một lúc nhìn bóng lưng nàng rời đi hắn mới nói: “Minh Sơ, người kia… là mẹ ta.”
Minh Sơ nghe Bạch Hoàng Chúc nói, ánh mắt cũng trở nên mềm mại, gật đầu nói: “Đúng vậy, Bạch phu nhân là một nữ tử phi thường.”
“Bạch phu nhân?” Bạch Hoàng Chúc khẽ nhíu mày, “Xưng hô này không lọt tai.”
Minh Sơ cười cười, như đã sớm biết sau khi Bạch Hoàng Chúc nghe thấy câu đó sẽ phản ứng như thế, tiện đà lại nói: “Không phải Bạch phu nhân, là mẹ chồng.”
Thẩm Bích Nguyệt đang dần dần đi xa lại đột nhiên quay đầu, nàng nhìn thoáng qua Bạch Hoàng Chúc, ánh mắt kia vừa phức tạp vừa kì lạ, lúc này Bạch Hoàng Chúc mới phát hiện Thẩm Bích Nguyệt đã đi xa như vậy mà vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ. Dừng một lát, Thẩm Bích Nguyệt mới dừng bước nói: “Xưng hô này nghe hơi già… tuy nhiên vẫn có thể nhận.”
Vừa nói xong chưa kịp đợi nụ cười của Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc mở rộng thì nàng đã bật cười trước.
Nói xong câu đó Thẩm Bích Nguyệt không dài dòng nữa mà rời đi, chỉ còn lại Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc bốn mắt nhìn nhau, sau khi ho nhẹ một tiếng Bạch Hoàng Chúc mới từ từ nâng cánh tay phải bị Thẩm Bích Nguyệt hành hạ suốt từ nãy cầm lấy tay Minh Sơ, dường như có chút lấy lòng nói: “Minh Sơ… Nàng muốn đến phòng thu chi hỗ trợ thật sao?”
“Tất nhiên là thật.” Minh Sơ rút tay về, từ trên giường đứng dậy như cố gắng giữ khoảng cách với Bạch Hoàng Chúc, “Tên có mẹ thì không cần nương tử, không được chạm vào ta.”
Hai tay Bạch Hoàng Chúc cứng đờ giữa không trung, sau đó hắn ngạc nhiên mở to mắt: “Minh Sơ… Không phải nàng đang ăn giấm chua của mẹ ta chứ…” Ban đầu hắn vẫn tưởng Minh Sơ không tức giận, hiện tại mới phát hiện có vẻ như Minh Sơ đang ghen, ăn phải giấm chua của mẹ mình…
Minh Sơ cũng cảm thấy mình buồn cười, tuy nhiên nàng không thể thừa nhận lòng dạ mình hẹp hòi, nghĩ một lát mới nói: “Mẹ chàng luôn chiếm tiện nghi của chàng, nàng đang cố ý tách ta ra, đuổi ta đến phòng thu chi thì nàng sẽ có nhiều cơ hội ở cùng chàng.” Ý đồ này của Thẩm Bích Nguyệt đã quá rõ ràng, nếu Minh Sơ không nhìn ra thì đúng là ngốc.
Bạch Hoàng Chúc đương nhiên cũng hiểu, chẳng qua vẫn có chỗ không hiểu: “Cái này… thì có liên quan gì?” Mẫu thân mới gặp lại đứa con mất tích nhiều năm, muốn có nhiều thời gian ở cùng hắn thì có gì sai sao?
Minh Sơ không còn gì để nói, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Hoàng Chúc.
Bạch Hoàng Chúc rất muốn nâng trán thở dài một tiếng, bên cạnh hắn dường như luôn có một người bá đạo quản đông quản tây không cho hắn thoải mái.
Trước kia có Minh Sơ, Tố Thất, hiện tại… Lại thêm một bà mẹ tùy tiện nữa sao?