Chương 57: Lãnh Tứ Hiền, xem như ngươi lợi hại!

Tứ Hiền vừa dứt lời, cái đôi môi mê hoặc kia liền muốn hôn nàng.
Mắt thấy môi hai người gần tiếp cận với nhau, trong lòng Tống Đại Mãnh quýnh lên, nàng cũng không biết phải làm sao, rồi nàng giơ bàn tay lên, trong nháy mắt liền hung hăng tán vào mặt Tứ Hiền.


Bốp! Một cái tát vang vọng cả nhà bếp, thậm chí còn vang vọng ra tới hành lang con đường dẫn vào bếp.


Trong không khí, ống tay áo của Tứ Hiền cứ lượn ở trước mặt nàng, hắn trọn to mắt ra nhìn nàng với một vẻ mặt rất là kinh ngạc. Mà vào lúc này, cái dung mạo tuyệt mỹ của hắn không cái gì để sánh nổi, năm dấu bàn tay được in sâu trên mặt hắn.


"Tống cô nương, cô đánh ta." Một lúc lâu, Tứ Hiền mới phản ứng lại, một tay hắn sờ sờ khuôn mặt vừa mới bị nàng tát, một khắc đó hắn cảm thấy "đau, rất đau". Hắn bắt đầu ủy khuất lên, "Ta chỉ muốn hôn ngươi một cái, vẫn chưa có ý đồ gì không an phận, ngươi lại đối với ta như vậy..."


Giọng nói kia, nói ra thật là khiến người ta rất đau lòng.


Vốn là trong lòng Tống Đại Mãnh có chút hổ thẹn, nàng không nên động thủ với hắn. Nhưng mà sau khi nghe hắn nói lời đó, trong nháy mắt thì sự hổ thẹn đó của nàng lại hoàn toàn không có, "Chẳng lẽ hôn ta là không có ý đồ không an phận? Ngươi đừng quên, ta là Vương phi! Ngươi dám làm như thế, ta liền nói chuyện ngươi lén lút vào trong vương phủ, để Vương gia nghiêm trị ngươi, dù cho ngươi có to gan lớn mật."


available on google playdownload on app store


"Thật sao?" Tứ Hiền không những không giận mà còn cười nói, "Vậy ta liền nói chuyện ngươi lén lút chuồn ra vương phủ cùng người tình, để Vương gia cố gắng trị ngươi, xem ai trị được ai."
"Ngươi..." Tống Đại Mãnh tức đến nghẹn lời, rồi trừng hai con mắt hung ác nhìn hắn, "Xem như ngươi lợi hại?"


Nàng thật muốn lột da người này ra, hắn lại dám uy hϊế͙p͙ mình. Đều nói lòng dạ đàn bà là độc ác nhất, nhưng mà theo cái nhìn của nàng thì người đẹp Tứ Hiền trước mắt này, so với những nữ nhân hiểm độc bình thường thì hắn cao hơn một bậc.


"Vậy ta không khách khí rồi." Tứ Hiền liền cúi đầu, đôi môi mỏng như chuồn chuồn lướt nước của hắn hình như vừa mới hôn ở trên môi nàng, sau đó hắn nhanh chóng lùi về sau. Lúc đi, hắn rất là hài lòng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, dương dương đắc ý, "Hôn được rồi."


Chờ Tống Đại Mãnh phản ứng lại, thì đã không nhìn thấy bóng dáng hắn, nàng tức giận đến giậm chân: "Lãnh Tứ Hiền, đừng để cho lão nương lại nhìn thấy ngươi." Bằng không nàng sẽ làm thịt hắn!


Cũng tốt, bốn bề đều vắng lặng, nếu bị người khác nhìn thấy rồi báo lại cho Nhàn Vương, không thôi hắn sẽ lấy cái tên “Hồng Hạnh” khó nghe đó đi so với cái tên của nàng.


Tống Đại Mãnh ra sức lấy nước rửa đi chỗ bị hôn lúc nãy, mãi đến khi cảm thấy không còn mùi thơm đặc biệt của cái tên Lãnh Tứ Hiền kia rồi nàng mới rời khỏi bếp trở về phòng. Nàng cũng không biết vì sao, cho dù dung mạo Tứ Hiền có tuyệt sắc phức lệ đến đâu thì nàng đều bài xích, còn có, chỉ có hôn ở miệng một cái, mà nàng còn ra sức rửa sạch. Ai mà không điên cuồng, mà Lãnh Tứ Hiền càng không có bệnh ngoài da, vậy tại sao nàng lại bài xích như vậy?


Nàng nằm ở trên giường, lăn lộn qua lại ngủ cũng không yên. Trong đầu đều không ngừng nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, dần dần nàng nhắm hai mắt lại, không biết ngủ từ lúc nào. Ở trong mơ, nàng nhìn thấy một người cầm đại thiết chùy bằng sắt đánh vào mặt Tứ Hiền, nhưng không chỉ là đánh cho hắn hắn quỳ xuống đất xin tha mạng, trái lại hắn còn cướp đoạt được chùy sắt lớn đó rồi áp lên người nàng tiếp tục tập kích như cường đạo.


Chuyện này quả thật là một cơn ác mộng!






Truyện liên quan