Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương
✍ Kim Đại Hàn
82 chương
414 lượt xem
3 ✩
✎
- Chương 1-1: Yết hoàng bảng (1)
- Chương 1-2: Yết hoàng bảng (2)
- Chương 2: Yết hoàng bảng (3)
- Chương 3: Động phòng
- Chương 4: Bị dịch dung
- Chương 5: Bị dịch dung (2)
- Chương 6: Cao hứng là tốt rồi
- Chương 7: Tiến cung thỉnh an
- Chương 8: Hoàng hậu cho mời
- Chương 9: Bánh hoa quế
- Chương 10: Tàn vương bất tỉnh
- Chương 11: Trầm Ngạo (1)
- Chương 12: Trầm Ngạo (2)
- Chương 13: Trầm Ngạo (3)
- Chương 14: Thay y phục
- Chương 15: Ngẩn người
- Chương 16: Tự mình động thủ
- Chương 17: Trầm ngự y đến rồi
- Chương 18: Ta không đi
- Chương 19: Thật sự đã xem Bổn vương chết rồi sao
- Chương 20: Xin chờ một chút
- Chương 21: Sắc trời đã tối
- Chương 22: Hắn không có
- Chương 23: Kỳ quái
- Chương 24: Là con mèo hoa
- Chương 25: Thần y cư
- Chương 26: Thần y cư (tiếp)
- Chương 27: Ngươi đồng ý sao
- Chương 28: Không thể
- Chương 29: Hồng hạnh vượt tường (ngoại tình)
- Chương 30: Mau cút trở lại
- Chương 31: Hắn là nam nhân
- Chương 32: Tứ Hiền
- Chương 33: Hồng Hạnh trở về?
- Chương 34: Ta có người thích
- Chương 35: Thích rốt cuộc là cái gì
- Chương 36: Y phục mới
- Chương 37: Kỳ lạ
- Chương 38: Ngươi hãy tỉnh táo một chút
- Chương 39: Không thể không trở về
- Chương 40: Nói đủ chưa
- Chương 41: Hoàng thượng giá lâm
- Chương 42: Ai tới cứu nàng
- Chương 43: Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn
- Chương 44: Bằng hữu của Đại Mãnh
- Chương 45: Chào từ biệt
- Chương 46: Đã sớm biết
- Chương 47: Đừng đi, Tống Đại Mãnh
- Chương 48: Nước mắt tuôn trào
- Chương 49: Tỉnh lại
- Chương 50: Hôn môi
- Chương 51: Ngươi gọi hành động khiêu khích này là đùa
- Chương 52: Truyền khắp vương phủ
- Chương 53: Nói bậy
- Chương 54: Vương gia thay đổi
- Chương 55: Thật sự
- Chương 56: Thưởng nụ hôn đi
- Chương 57: Lãnh Tứ Hiền, xem như ngươi lợi hại!
- Chương 58: Không có chuyện gì thì nghỉ ngơi đi!
- Chương 59: Gặp lại
- Chương 60: Ngươi là người trong lòng ta
- Chương 61: Chân tướng rõ ràng
- Chương 62: Ngụy Lạc Xuyến (1)
- Chương 63: Ngụy Lạc Xuyến (2)
- Chương 64: Lưu luyến
- Chương 65: Chuyện kỳ quái
- Chương 66: Ngươi cảm thấy ngươi đi được sao?!
- Chương 67: Coi như ta cầu xin ngươi
- Chương 68: Nàng có gan thì lớn tiếng hơn một chút đi
- Chương 69: Chờ ta ra ngoài được, ngươi sẽ chết
- Chương 70: Không xong, không thấy Vương phi nữa
- Chương 71: Không có lựa chọn nào khác
- Chương 72: Một người câm cũng sẽ tức giận
- Chương 73: Ta sẽ bồi ngươi cùng chết
- Chương 74: Vương gia, đừng chết
- Chương 75: Thảo dân là bằng hữu của Vương phi
- Chương 76-1: Đại nhân không nên so đo với mỹ nhân
- Chương 76-2: Đại nhân không nên so đo với mỹ nhân (2)
- Chương 76-3: Đại nhân không nên so đo với mỹ nhân (3)
- Chương 77-1: Lãnh cô nương của chúng ta (1)
- Chương 77-2: Lãnh cô nương của chúng ta (2)
- Chương 77-3: Lãnh cô nương của chúng ta (3)
Thể loại: Xuyên không, nữ cường
Edit: nguyenthituyen, Chickenliverpate
Số chương: 163
Là Vương gia nhưng không những mang theo dung mạo xấu xí mà còn tay chân tàn phế, chẳng thể tự lo liệu cho chính bản thân mình.
Đến khi đã 27, 28 tuổi, Hoàng đế thấy không ổn liền muốn nạp phi cho hắn. Nhưng ai làm phi của hắn thì mới thích hợp? Thiên Kim trốn, cô nương tránh, tất cả mọi người đều tránh còn không kịp.
Giữa lúc hoàng đế bối rối không biết chọn ai thì Tống Ẩm Ca xuất hiện.
Ngày thứ hai sau khi Tống Đại Mãnh xuyên qua thành Tống Ẩm Ca, nàng đã bóc hoàng bảng mà chẳng ai dám bóc, mang một thân giá y gả cho tàn vương mà không ai dám gả...Đêm động phòng còn làm chuyện không ai dám làm, đó chính là chọc giân Tàn Vương.
Trong mắt người ngoài, nàng chính là Nhàn Vương Phi ôn nhu, thiện lương.
Trong mắt Hoàng đế, nàng thật sự là hảo nhi tức hiếu thuận, hiền huệ.
Trong mắt ý trung nhân, nàng là hảo cô nương, hảo Vương Phi
Vậy mà đối với Tàn Vương nàng chỉ là nữ nhân thô lỗ, thấp kém, dã man, hư vinh, xú nữ nhân!
Hắn nói: Một ngày Bổn vương còn chưa chấp nhận ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng chỉ là hạ nhân bưng trà rót nước cho Bổn vương! Đời này Bổn vương cũng sẽ không chạm vào ngươi!
Thế nhưng...
"Tống Đại Mãnh, cái tên này không thích hợp với nàng, sau này gọi là Ẩm Ca có được hay không?"
"Ta thô lỗ, thấp kém! Dã man, hư vinh..."
"Kẻ nào? Kẻ nào dám nói như vậy? Bổn vương đánh chết hắn!"
Sau này Tống Ẩm Ca mới ngộ ra được một đạo lý:
Không phải tất cả những người cần xe lăn đều tàn phế, hắn rất có thể nhẹ nhàng như chim yến, bất luận so với kẻ nào cũng đều nhanh nhẹn hơn. Không phải tất cả những người mang mặt nạ đều xấu xí, hắn rất có thể nghiêng nước nghiêng thành, phong hoa tuyệt đại!