Chương 64: Lưu luyến
Thâm cung, Ỷ Hà điện.
Tuy Nhàn Vương là kẻ tàn phế, nhưng mà gần đây hoàng đế đối đãi hắn rất tốt, đặc biệt là mấy ngày nay. Khách khứa ngồi ở bên cạnh, Tả thừa tướng Ngụy Hòe ngồi đối diện với hoàng hậu lúc này bà ta khoác một cái áo nhung lộng lẫy ngồi trên ghế thái sự, Ngụy Hòe uống một hớp trà, ông ta nheo đôi mắt già nua của mình lại rồi góp ý với hoàng hậu nói, "Lúc nào hoàng thượng cũng triệu kiến Nhàn Vương, nhưng lại không thấy hoàng đế triệu kiến thái tử, thực sự là có chỗ không ổn. Nếu hoàng hậu nương nương không cầm chắc thì sợ thiên hạ này vào tay người phế nhân này, vậy phải làm như thế nào cho phải."
"Ca ca huynh cho rằng ta không trừ khử được tên phế vật kia à!" Hoàng hậu nâng mắt lên rồi lại hạ xuống, nghĩ đến cái người tay chân tàn phế không thể gánh vác được mọi chuyện mà Nhàn Vương còn là trở ngại của bọn họ, bà ta liền cắn răng nói, "Một ngày nào đó ta cũng sẽ trừ khử được tên phế vật kia! Thiên hạ này, đương nhiên là của chúng ta rồi. Hắn chỉ là một phế vật thôi thế nhưng lại con tranh giành ngôi vị hoàng đế với ta, thực sự là muốn ch.ết."
"Nhưng cô cô, bây giờ tâm hoàng thượng chỉ để ý đến thân thể của tên phế vật đó, không chừng bị hắn giành trước." Một bên, Thái tử phi Ngụy Tuyết Oánh không cam lòng nói, "Hoàng thượng cũng rõ là... Chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi, sao lại có thể để cho hắn gánh vác mọi việc? Bằng không... Cô Cô, phụ thân, bằng không chúng ta..."
"Làm càn!" Là như đoán được Ngụy Tuyết Oánh muốn nói cái gì, nhất thời hoàng hậu lớn tiếng quát, "Câu nói đó để cho ngươi suy nghĩ ở trong lòng là tốt rồi, tuyệt đối đừng nói ra, bằng không bổn cung cũng sẽ không có cách nào bảo vệ được ngươi."
"Con..." Ngụy Tuyết Oánh á khẩu, oan ức nhìn về phía phụ thân mình. Ngụy Hòe híp đôi mắt lại, rồi cho Ngụy Tuyết Oánh một cái nhìn yên tâm. Ngồi trên ghế Thái sư, đột nhiên thái hậu hỏi, "Đúng rồi, Trùng nhi đâu? Sao mấy hôm nay không thấy Trùng nhi? Hắn đi đâu rồi?"
Ngụy Hòe gật đầu ra hiệu với Ngụy Tuyết Oánh, lúc này Ngụy Tuyết Oánh mới nhỏ giọng trả lời: "Cô cô, thái tử hắn, hắn đang tức giận bởi vì hoàng thượng không triệu kiến hắn, cho nên mấy ngày nay hắn đều ở Xuân Hinh Uyển..."
Xuân Hinh Uyển là kỹ viện lớn nhất Sở Kinh này, tuy Sở Trùng là thái tử, nhưng lại không thông minh. Với lại từ nhỏ Nhàn Vương đã có bệnh nên cái tên thái tử Sở Trùng này rất là thư thái không lo lắng gì cả. Thường ngày, ngoại trừ việc đi thỉnh an hoàng đế thì đa số thời gian còn lại hắn đều ở Xuân Hinh Uyển ăn chơi chè chén. Mà Ngụy Tuyết Oánh thân là thái tử phi, nhưng lại không có biện pháp nào để quản hắn, lâu lâu cũng có thể đi theo hắn, chỉ cần nàng ta có thể ngồi trên vị trí đó, thì nàng ta cần gì phải quản nhiều như vậy.
Hoàng hậu nghe được tên Xuân Hinh Uyển này, sắc mặt nhất thời đen lại: "Quá hồ đồ rồi! Đến lúc nào rồi còn chạy đến đó, Tuyết Oánh, ngươi lập tức kêu người đi gọi hắn về đây!"
"Vâng, cô cô, Tuyết Oánh sẽ đi." Ngụy Tuyết Oánh liền nói lại.
Chính vào lúc này, một tiểu thái giám từ bên ngoài đi vào vẫn không quên hành lễ với bọn họ, rồi sau đó chợt đi tới nói nhỏ bên tai Ngụy Tuyết Oánh. Ngụy Tuyết Oánh nghe vậy liền nheo hai con mắt mình lại, rồi nói với hoàng hậu rằng: "Cô cô, Tuyết Oánh có biện pháp trừng trị tên phế vật kia rồi."
"Hả? Biện pháp gì?"
"Cô cô..." Ngụy Tuyết Oánh cúi đầu, rồi nói nhỏ bên tai hoàng hậu. Hoàng hậu nghe vậy thì hai con mắt lập tức lóe lên rất là gian trá, bà ta hài lòng nở nụ cười nói: "Tống Đại Mãnh, hôm nay ngươi không thể chạy được nữa rồi!"
...
Tóm lại là vẫn nên xa Trầm Ngạo. Đến lúc về vương phủ thì Tống Đại Mãnh có phần không muốn, trong lòng lại có một cảm giác giống như là vĩnh biệt vậy. Mà Ngụy Lạc Xuyến cũng không muốn xa nhau, chỉ mới gặp nhau chơi rồi trò chuyện với nhau có mấy canh giờ thôi mà giờ lại xa nhau, nàng ấy có chút không muốn.
"Mãnh tỷ tỷ, ngày mai tỷ có thể qua chơi với muội không?" Lúc đi, Ngụy Lạc Xuyến cầm tay nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy còn có vài giọt nước mắt.
Trải qua mấy canh giờ tiếp xúc ngắn ngủi, Tống Đại Mãnh đã biết Ngụy Lạc Xuyến trước mặt này rất là thân thiết thân quen. Nhìn bộ dáng trẻ con của Ngụy Lạc Xuyến nàng cảm thấy rất đáng yêu, như một đại tỷ tỷ sờ sờ đầu Ngụy Lạc Xuyến ôn nhu nói: "Sẽ đến, nhất định sẽ đến."
"Có thật không?" Ngụy Lạc Xuyến nở nụ cười, đột nhiên hai mắt nàng ấy hơi di chuyển, như nhớ ra cái gì đó, hưng phấn nói: "Vậy ngày mai chúng ta cùng đi Thần Y Cư tìm Ngạo ca ca đi chơi có được hay không?"
"Ừ, vậy cũng được." Tống Đại Mãnh gật đầu rồi đưa mắt nhìn về chỗ Trầm Ngạo, ánh mắt của hắn vẫn ôn nhu như cũ.
Từ Bắc Nhạc Hiên đi ra, hai người từ từ hướng về phía phủ Nhàn Vương mà đi. Ở ngoài không có người, hắn cầm lấy tay nàng, hai người giống như một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết. Chỉ là không thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người, lúc sắp tới vương phủ thì hắn có chút lưu luyến không muốn buông nàng ra.
"Mau vào đi, đừng để cho Vương gia phát hiện."
"Ừh."
Mỗi bước đi nàng đi rất cẩn thận, cũng đã đi gần sắp đến cửa sau, nàng lại không chịu được rồi vội quay đầu lại chui vào trong ngực Trầm Ngạo, ôm hắn thật chặt một lúc sau đó mới chịu nhanh rời đi.
Đợi nàng đi tới cửa, đang tính mở cửa xong rồi quay lại nhìn hắn thì hắn đã xoay người đi rồi, chỉ lưu lại cho nàng một bóng lưng duy nhất. Ngay lúc này đây, ánh trăng đã bao phủ xuống, trên mặt đất giờ chỉ còn lại bóng lưng thon dài mà cô độc của hắn.
Nhìn tình cảnh này, trong lòng Tống Đại Mãnh cảm thấy tê rần. Nàng đã âm thầm quyết định ở trong lòng, cái gì mà Nhàn Vương đăng cơ hay không đăng cơ, thì nàng cũng đã không có ý định về thế kỉ 21 nữa rồi. Bây giờ trong lòng nàng đã sớm tin chắc, Trầm ngự y ở cái thời không này nhất định là người yêu Trầm Ngạo ở thế kỉ 21 của nàng, trời cao đưa nàng tới nơi này, nhất định là để cho nàng gặp người yếu kiếp trước của nàng, nhất định là như vậy!
Trở lại tron phủ, thì lúc này Nhàn Vương còn chưa có trở về.
Vô Hoa và Linh Âm thấy nàng trở về, liền vội sai người đưa đồ ăn lên thiên sảnh, nhưng bị nàng từ chối.
"Tự ta đi nhà bếp là được rồi, các ngươi đi lo việc của mình đi, không cần đi theo ta." Nàng để lại câu nói đó xong liền đi. Vô Hoa và Linh Âm sững sờ tại chỗ, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đã giải trừ được hiểu lầm với Trầm Ngạo, nàng cũng đã không thể chờ đợi được tin tốt này nữa nên muốn nói cho một người biết.
Một đường nàng chạy xuống nhà bếp, nhưng ngoại trừ mấy hạ nhân đang làm việc trong bếp thì căn bản nàng không thấy bóng dáng của Tứ Hiền. Mấy người hạ nhân thấy Vương phi xuống, liền vội vàng đưa cơm nước đến để trên bàn. Tống Đại Mãnh cũng không biết làm sao, một chút khẩu vị cũng không có, nàng chỉ ăn một vài miếng cơm rồi đi.
Vì cái gì mà không nói rõ được, cho dù có nói thẳng ra tin tức tốt của mình với Trầm Ngạo thì...., nhưng khi nàng đi tới nhà bếp thì sự vui vẻ đó của nàng mất đi hết một nữa.
Lẽ nào là bởi vì chưa thấy Tứ Hiền? Nghĩ đến điểm này, nàng nhất thời tự mình phủ nhận nhưng rồi đột nhiên lại lắc đầu. Làm sao có khả năng đó được, làm sao cái tên yêu nghiệt kia ảnh hưởng đến tâm tình mình được, nàng yêu Trầm Ngạo như vậy, thì người ảnh hưởng tâm tình nàng là Trầm Ngạo mới đúng!
Lúc trở về phòng nàng lại tiếp tục suy nghĩ, suy nghĩ đến hình ảnh nàng và Trầm Ngạo ở cùng một chỗ, trong lòng nàng lại ấm lên. Từ lúc xuyên tới cái thời không này thì đây là lần đầu nàng vuii vẻ nhất. Sau đó nàng ngồi ở trên giường chờ một chút, rồi cởi áo khoác ra nằm xuống.
Nhưng mà sao Nhàn Vương còn chưa trở về?
Quên đi, mặc kệ hắn, hắn có trở về hay không nàng cũng mặc kệ. Nàng nhắm mắt lại, rồi lại nghĩ đến những sự việc kia, rồi ngủ lúc nào không hay.
Ban đêm, nàng ngủ đến mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy được hình như có người bò lên giường.