Chương 70: Không xong, không thấy Vương phi nữa

"Thả ta ra ngoài..."
Tống Đại Mãnh uể oải đập cửa phòng, cũng không biết cơm trên bàn đã đưa tới từ lúc nào, bây giờ cơm cũng đã nguội hết.


Tỉnh lại sau giấc ngủ, trời cũng đã tối rồi, cũng không biết bây giời là giờ gì và mình đã ngủ bao lâu. Nàng vô cùng ảo não với việc sao mình lại muốn ngủ thiếp đi, Trầm Ngạo Và Ngụy Lạc Xuyến nếu không thấy nàng nhất định sẽ rất khổ sở.


Nghĩ đến dáng vẻ khổ sở trên khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ kia của Trầm Ngạo, trái tim của nàng liền rất đau, đau.
"Còn muốn đi gặp hắn sao?"


Ngoài cửa, trời cũng đã tối đen như mực. Đột nhiên, vào lúc này ở ngoài cửa vang lên một giọng nói của một tên nam nhân,  xuyên qua khe hở chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, rốt cuộc cũng có người đến nhưng người đến đó là Nhàn Vương, hắn đang ngồi trên xe lăn và nhìn sắc mặt của hắn rất trắng bệch.


"Cho dù ta không được đi đâu, nhưng cũng có thể đi bộ ở trong vương phủ chứ?" Biết mình ở thế yếu, Tống Đại Mãnh hạ thấp yêu cầu, hai tay nàng đỡ lấy cửa, cố gắng nhón chân lên nhìn ra ngoài rồi nói tiếp: "Ta cũng không thể suốt đời ngồi chờ ở trong căn phòng này."


Thái độ cũng đã dịu lại hơn, nhưng Nhàn Vương chỉ cười nhạt, "Xem ra ngươi vẫn muốn đi tìm hắn. Vậy ngươi cứ tiếp tục ở bên trong đợi đi."
Dứt lời, Lưu Vân liền giúp Nhàn Vương đẩy xe đi khỏi.


available on google playdownload on app store


Tống Đại Mãnh liền phát hỏa, quát to một tiếng: "Kẻ tàn phế ngươi, cho lão nương trở về! Mở cửa, mở cửa nhanh!"


Phế nhân? Nhàn Vương tức giận nhíu mày rồi hắn quay đầu lại, nghiêm mặt nói: "Tống Đại Mãnh, vậy ta sẽ để cho ngươi nếm thử, bị một kẻ tà phế giam cầm thì sẽ có mùi vị gì. Mà ngươi, cũng không bằng một phế nhân như bổn vương đây.


Lưu Vân có chút lo lắng quay đầu lại hơi liếc mắt nhìn, rồi nhanh đẩy Nhàn Vương rời đi. Tự dưng Nhàn Vương bị mắng đến không còn giá trị của con người, thường ngày cũng không muốn ở đây tranh chấp với Tống Đại Mãnh, thế mà người mắng hắn chính là Tống Đại Mãnh, lần này hắn tức giận thật rồi.


Phía sau truyền đến từng đợt gào khóc thảm thiết của Tống Đại Mãnh, "Khốn khiếp, mau quay lại cho ta!"
"Vương gia, chẳng lẽ để cho Vương phi..." Cứ như vậy sẽ không ổn, Lưu Vân có chút lo lắng nói. Lời còn chưa dứt, thì đã bị Nhàn Vương ngắt lời, "Để cho nàng nằm mơ đi!"


Lưu Vân cũng không thể làm gì khác hơn là câm miệng lại, không dám nói nữa.


Tâm tình Nhàn Vương càng trở nên cáu gắt, vừa nghĩ tới lời nói cả Tống Đại Mãnh, bàn tay hắn liền nắm chặt, móng tay liền bấm thật sâu vào trong da thịt. Lúc đầu chỉ muốn cấm túc nàng để nàng không thể ra khỏi vương phủ, mà bây giờ, hắn cấm túc Tống Đại Mãnh đến nỗi không cho nàng bước ra cửa phòng nữa bước.


Tống Đại Mãnh biết rõ việc muốn Nhàn Vương thả nàng ra là chuyện không thể, nhờ Tứ Hiền giúp đỡ thì càng không có khả năng. Rất lâu, sau khi Nhàn Vương đi khỏi, nàng liền dừng lại việc đập cửa, rồi nàng quay đầu lại liếc nhìn bàn cơm ở trước mặt, hạ mi xuống suy nghĩ một chút, sau đó nàng liền chạy đến trước bàn ăn, cầm lấy đôi đũa quét sạch hết tất cả cơm nước, nàng ăn như hùm như sói.


Có câu nói, thà rằng ăn no nhưng cũng đừng làm ma quỷ...
Hừ!
Ăn uống no đủ mới có sức chạy trốn!
Cửa bị khóa! Không sao, con khỉ có thể lên trời xuống đất, sao Tống Đại Mãnh nàng lại không thể!


Sau khi tiêu diệt hết tất cả đồ ăn, rồi nàng ngồi ở trong phòng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt của nàng dừng lại ở bên dưới cái giường.


Cũng may, lúc này trời cũng đã tối, bên ngoài lại không có ai, nàng lấy một ít đồ sắc bén từ bàn trang điểm ra, sau đó chui xuống giường và dời hết tất cả đồ ra, rồi lấy mảnh vải lót xuống sàn nhà làm bằng gỗ, mãi cho đến khi lộ ra một chút đất đen thui...


"Vương gia ch.ết tiệt, muốn quản ta, không dễ như vậy đâu!"
Lão nương nhất định phải chạy đi...
Một ít một, một ít một, một ít một...


Dưới giường, một bên Tống Đại Mãnh vừa vì chính mình liền cố lên, một bên vừa không ngừng dùng hai tay đào đất. Không lâu sau, thì hai đống núi nhỏ được bày ra ở trước mặt. Thế nhưng, chỉ có nhiêu đây thì không đủ điều kiện để cho nàng chạy trốn nó còn thiếu rất nhiều, công cụ đào quá nhỏ, nàng liền tìm tới bát đĩa, đập vỡ thành hai nữa, tiếp tục chui vào đào nữa.


Nữa đêm, phòng này vẫn còn rất sáng.
Lúc này, cũng không ai biết Tống Đại Mãnh đang đào rất vui sướng.


Chỉ có điều, đào hang động đất cũng không có thuận lợi như vậy. Lần thứ nhất, nàng đào được ở cửa nhà vệ sinh của vương phủ, sau đó nàng lại cắm đầu chui vào trong hố, không ngừng cố gắng đào tiếp. Lần thứ hai, cuối cùng cũng coi như nàng đào được ở bên ngoài vương phủ, đúng lúc đi ra khỏi hang động nàng liền đi về phía có bức tường cao cao.


Lúc này trời cũng vừa mới tờ mờ sáng, gà còn chưa gáy, ước chừng đến giờ mão cũng chưa thấy bóng dáng ai cả.


Ở ngay cửa hang động Tống Đại Mãnh lú đầu ra nhìn quanh bốn phía, lúc này trên đường cũng không có nhiều người, hai tay nàng chống đỡ ở trên mặt đất rồi nhảy ra khỏi cửa động. Nàng nghĩ nghĩ không thể đi qua cửa chính được, để tránh bị người của Nhàn Vương phát hiện, nàng liền rón rén đi về một hướng khác.


Nhưng mà nàng đi được một lúc lâu cũng không tìm được con đường đi vào hoàng cung, vừa hỏi người đi đường nàng mới biết được mình đi ngược hướng rồi, lại phải quay trở lại. Lúc đi qua cửa chính phủ Nhàn Vương, nàng thả nhẹ bước chân rồi gia tăng tốc độc, nghĩ nghĩ phải nhanh rời đi một chút và nàng cũng không nghĩ tới việc mấy tên thủ vệ đang đứng ở cửa chính kia gọi lại.


"Này, các ngươi mau nhìn xem, nhìn nữ tử đó rất giống Vương phi." Một thủ vệ vô tình nhìn thấy Tống Đại Mãnh đang rón ra rón rén đi qua, rồi hắn vô ý giơ tay chỉ chỉ nàng. Ngay tức khắc liền được mấy tên thủ vệ kia phụ họa theo, "Đúng, đúng, hay gọi nàng tới nhìn xem một chút?"


Mấy người liếc mắt nhìn nhau, rồi gật đầu liên tục đồng ý, chỉ chỉ vào Tống Đại Mãnh quát một tiếng: "Này, ngươi đó, lại đây!"


Vừa nghe thấy bọn họ đang hoài nghi mình, tim Tống Đại Mãnh liền đập liên hồi. Nhưng mà khi nghe thấy tiếng la của bọn họ thì nàng không thể không dừng bước lại, rồi nàng từ từ xoay người. Bởi vì đào đất để làm hang động, cả khuôn mặt nàng đều dính đất cả, nhìn qua thì giống như người mới từ bên trong hầm đào than đá ra.


"Đây không phải là Vương phi, Vương phi đẹp hơn người này nhiều!" Mấy thủ vệ kia thấy toàn thân nàng dính đầy bùn đất liền nở nụ cười rồi nói một câu: "Đúng vậy! Lúc này Vương phi chúng ta đang ở trong vương phủ, sao người này lại là Vương phi được."
"Đi đi đi, đi mau đi mau..."


Tống Đại Mãnh liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền di chuyển thân mình nhanh chạy đi khỏi. Cái hang kia cách cửa chính khoảng hơn 100 mét, nếu nàng không chạy, nếu bị phát hiện thì việc nàng làm sẽ thất bại hết? Đứa đần mới ở đó!


Nàng cho rằng mình chạy ra khỏi vương phủ thì có thể nói rõ hết tất cả cho Trầm Ngạo, nhưng mà nàng vừa mới chạy cách vương phủ mới có một góc đường, ngay sau đó không biết bị cái gì đánh trúng ở sau gáy mình, từ từ nàng không còn ý thức được nữa, trước một giây nhắm mặt lại, nàng cảm giác được mắt mình tối sầm lại, hình như bị một đồ vật gì đó trùm vào, chuyện về sau dĩ nhiên là nàng không biết được.


Không biết đã mê man qua bao lâu, mãi đến khi người đó trùm nàng lại rồi thô bạo kéo nàng đi. Dưới tia sáng tối tăm, nàng thoáng nhìn thấy nét mặt già nua của Hoàng Hậu kia.
"Tống Đại Mãnh, chúng ta lại gặp mặt."


Cái người ăn mặc lộng lẫy ung dung đó tiến lên phía trước, hung hăng đạp một cước thật mạnh vào bụng Tống Đại Mãnh, nàng lập tức kêu đau một tiếng, sau khi tỉnh táo lại thì nàng mới biết mình đã vào hầm lửa mà Hoàng Hậu đã bày ra.


Mà ở trong vương phủ, Linh Hoa và Vô Âm phụ trách đưa đồ ăn sáng cho Tống Đại Mãnh, lúc đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy một đống bùn đất ẩm ướt ở bên giường đang chất chồng lên, bất chợt hai tay họ run lên, đồ ăn sáng liền rơi xuống: "Không xong rồi! Không thấy Vương phi nữa...."






Truyện liên quan