Chương 2
Sáng hôm sau, bác Tuấn đi làm (tôi chẳng biết nghề của bác ấy là gì nữa) tôi thức dậy chuẩn bị mọi thứ và xuống ăn sáng. Tôi đi xuống lầu vào nhà bếp đã thấy Minh ngồi đó rồi, tôi vốn chẳng ưa hắn sau cái lần hắn liếc tôi đến giờ. Nên thấy hắn ở đó thì tôi cũng vội bưng đồ ăn của mình đi chỗ khác ăn.
Ăn xong, tôi thay đồ rồi ra trạm xe buýt còn hắn thì có hẳn một chiếc moto hàng hiệu để đến trường nhưng chẳng hiểu sao sáng nay cái xe của hắn mãi không chịu nổ máy hắn có làm cách nào xe cũng khong chịu chạy. Tôi trong lòng rất vui mừng khi hắn gặp họa “haha, đáng đời”
Hắn thấy tôi cười thì liếc tôi một cái -cô cười gì?
Tôi giật mình vội xua tay -không….tôi có cười gì đâu…….tôi…tôi
Hắn không nói gì rồi vẫn cái điệu lườm đó hắn liếc tôi. Trời ơi, sao mà tôi ghét cay ghét đắng cái điệu lườm của hắn
Xe vẫn mãi không nổ, hắn bực mình vứt mũ bảo hiểm xuống đất rồi đi bộ ra trạm xe buýt.
Xe buýt vẫn như vậy, người đông chật kín chen chúc nhau, lúc này trên xe chỉ còn có mỗi một chỗ ghế còn trống. Tôi đang định ngồi xuống thì bổng tên Minh ở đâu xuất hiện rồi hắn kéo tôi ra và hắn ta ngồi xuống cái ghế trống đó một cách hiển nhiên như thật ấy.
Vậy là tôi đành phải đứng thôi, Tôi bực mình rõ ràng là tôi ngồi xuống trước vậy mà….., nhưng tôi cũng chẳng làm gì được hắn ngoài việc dùng mắt lườm hắn. Một bà trên xe buýt thấy vậy thì liền hỏi tôi
-cháu là bạn gái của cậu ta hả?
Câu hỏi của bà ấy làm tôi giật mình, tôi nhìn bà ấy rồi tay tôi chỉ vào mặt tôi
-cháu á?
Tôi vội xua tay
-không phải đâu ạ, sao có chuyện như vậy được, không có đâu bác
Bà ấy thở dài haizzz -ừ, vậy thì tốt
Bà kéo tai tôi sát lại rồi thì thầm -cháu đừng bao giờ yêu người này nhé, con trai gì mà khong biết nhường chỗ cho bạn gái gì cả, cháu nhớ nhé tránh xa cậu ta ra mới nhìn là bác biết cậu ta không ra gì rồi.
Tôi gật đầu tỏ ý nhất quyết không bao giờ yêu người như cậu ta.
Haizzzz bà ấy cũng thật lắm chuyện. =_=
Tôi đang đi trong sân trường thì bổng một đám người cao lớn không biết là chạy đi đâu ấy, đi gì mà không nhìn đường gì cả chăc tại tôi nhỏ bé quá nên bọn họ không thấy tôi chăng? Bọn họ cứ chạy rồi va thẳng vào tôi khiến tôi ngã xuống và kính rơi ra khỏi mắt, tôi dùng tay mò mò khắp nơi nhưng chẳng thấy kính đâu cả, tôi bị cận nặng lắm ak, tôi cứ cố căng con mắt ra tìm nhưng vô vọng. Rồi bổng ở đâu xuất hiện một người con trai tốt bụng, người con trai đó nhặt kính dùm tôi rồi ngồi xuống giúp tôi đeo vào mắt,
-bạn không sao chứ?
Tôi đeo kính vào và hình ảnh người con trai đó hiện ra rất rõ rệt, đó chính là lớp trưởng đẹp trai ngồi cùng bàn với tôi chứ đâu. Giờ nhìn kĩ mới phát hiện cậu ấy cũng rất đẹp trai
Cậu ta quơ quơ tay trước mắt tôi
-này bạn không sao chứ?
Tôi giật mình về với thực tại
-à tôi không sao, cảm ơn bạn
Cậu ấy đỡ tôi dậy rồi hai chúng tôi đi vào lớp.
Trống trường đã đánh, cô giáo bước vào vẫn là cảnh chợ vỡ như ngày nào. Cô giáo bực mình gõ thướt xuống bàn “rầm”
Giọng nói sát thủ vang lên
-kiểm tr.a bài cũ
Nỗi sợ của mọi học sinh, tôi giật mình quên bén đi hôm qua tôi vẫn chưa học bài, tôi rung cầm cập mong cô đừng gọi tên em
Mắt sát thủ liếc quanh lớp liếc qua liếc lại và trên miệng thốt lên từng chữ
-Bảo…
Tôi chảy cả mồ hôi hột, Bảo thì chắc là tôi thật rồi, ch.ết tôi rồi, tôi nuốt nước bọt lắng nghe chữ tiếp theo
-Hy.
Haizzz tôi thở phào nhẹ nhõm. À mà khoan đã Bảo Hy vậy tức là lớp trưởng rồi. Tôi nhìn qua cậu ta thấy sắc mặt cạu ta không ổn lắm chẳng lẽ lớp trưởng chưa học bài sao, tôi ở bên cạnh cổ vũ nói thầm “cố lên, Hy”
Phong đứng dậy ngập ngừng -thưa cô…em…em
Cô giáo nháy mắt Hy rồi nói -lên đi
Tôi nhìn theo Bảo Hy lên bảng, bây giờ tôi mới để ý dáng người của cậu ấy cũng cao ráo lắm khuôn mặt lại điển trai không thua kém gì cái tên Minh trời đánh kia.
Bảo Hy cầm lấy viên phấn lên bảng làm bài tập nhưng cậu ấy hình như không làm được thì phải, (lớp trưởng mà kì gê). cô giáo thấy vậy giã bộ tới quan sát Bảo Hy làm bài tập, cô giáo đứng sát Bảo Hy lí nhí bên tai cậu ta “cái này phải làm thế này này……đúng rồi…….như vậy đó……….” (bà giáo có vẻ thương học trò phết nhỉ)
Bảo Hy làm xong về chỗ, cô giáo thấy tôi cứ cắm đầu nhìn lên bảng nãy giờ tưởng là tôi đang tập trung (không phải đâu, ngắm trai đó).
-Ân, nhận xét bài của bạn
Tôi giật mình nãy giờ tôi có để ý gì đến bài làm đâu chứ,
Tôi đứng dậy nhìn lên bảng -à……thưa cô…….. tôi nuốt nước bọt rồi liều mạng nói
-thưa cô sai rồi ạ.
Quác quác quác!!!
Chẳng hiểu sao phát biểu xong tôi còn nghe cả tiếng quạ kêu nữa.
Bà giáo tức giận hét -ra ngoàiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Haizzzz số tôi nó nhọ, chỉ là vài phút ngắm trai thôi mà (đừng nghĩ tôi mê trai nhé, không có đâu)