Chương 3
Tôi bị cô giáo đuổi ra ngoài đứng, lát sau tôi thấy một người nữa cũng chung số phận giống tôi, đây chẳng phải là “chị Tú” sao nhìn hắn cũng man lắm mà ai ngờ 3D. Tôi cười nhẹ với hắn, hắn cũng cười lại
-sao cậu lại ra ngoài này? Tôi hỏi
Hắn thở dài haizzzzz -ngủ gật trong lớp.
Tôi ôm miệng cười,
-sao bạn lại ra đây? Hắn hỏi lại
-nhận xét sai, không chú ý bài.
Hắn ôm miệng cười -chứ không phải là lo nhìn trai nên mới như vậy à?
Mặt tôi tái mép, sao mà hắn ta biết được chứ. Bổng hắn ủng mông qua tôi rồi hỏi
-thích lớp trưởng hả?
Tôi bối rối xua tay loạn xạ -làm gì có, không có đâu
Hắn nhìn tôi cười xảo quyệt -nói thật đi, tôi giúp cho.
….…………
Giờ ra chơi,
Ba cô gái đang nói chuyện với một cô gái, có vẻ như là đang bắt nạt bạn bè thì phải
Ba cô gái đó dùng tay đẩy vai cô gái kia lùi ra sau
-khôn hồn thì biến đi nghe chưa
Họ cứ lấy tay đẩy vai tôi lùi ra sau hoài, tôi nói
-đừng đẩy nữa, đau thật đấy. Tôi nói thì cứ nói mà bọn họ diễn thì cứ diễn. cô gái kia tiếp tục đẩy vai tôi, tôi bực mình quá nắm tay cô ta lại rồi hất ra và kết quả là tôi dùng lực nhiều quá làm cô ta ngã xuống đất luôn.
Ngay lúc tôi hất cô gai kia ngã thì Bảo Hy đang đứng đó và chứng kiến mọi việc
Quác quác quác
Tên “chị Tú” hắn kéo tôi ra chỗ khác rồi trách
-trời ơi, tôi đã bảo là cô cứ để yên cho bọn nó ăn hϊế͙p͙ rồi tôi sẽ tìm cách đưa Bảo Hy tới đó, thấy cảnh ỷ đông hϊế͙p͙ yếu như vậy thì nhất định Bảo Hy sẽ bay vào bênh vực cô ngay. Haizzzz bây giờ thì hỏng cả rồi
Tôi gãi đầu giải thích
-tôi biết là diễn nhưng mà tại bọn họ cứ đẩy vai tôi hoài làm tôi đau. Với lại tôi chỉ hất nhẹ cô ta một cái thôi mà cô ta đã ngã rồi
Hắn thở dài nhìn tôi -tôi bó tay với cô luôn
“tùng tùng tùng” tan học, tôi ra trạm xe buýt, lạ thật hôm nay xe buýt vắng tanh, tôi mặc kệ vắng thì càng tốt thôi. Tôi nhìn quanh, À cái tên trời đánh kia hắn cũng đang ở trên này. Tôi nhất định phải trả đũa vụ lúc sáng, nhân lúc hắn đang định ngồi xuống ghế tôi đã nhanh chân lên trước, tôi định kéo hắn ra khỏi đó thì ai ngờ đâu tôi vấp phải vỏ chuối và thế là tôi xém nữa là té dập mặt rồi, haizzz cũng may là nhờ có hắn nhanh tay đỡ tôi lại, nếu không thì………… (mà sao trên xe buýt lại có vỏ chiếu nhỉ đúng là mấy người vô ý thức mà)
Hắn đỡ tôi, tôi ngã người vào hắn mắt tôi trợn to miệng tôi đang hình chữ O, tim tôi đang đập nhanh. Bổng điện thoại hắn reo lên. Tôi còn chưa bình tĩnh được thì hắn đã thả tôi xuống đất rồi.
Hắn thả tôi rớt “bịch” xuống đất, oimeoi cái mông của tôi thế này thì có khác với vấp vỏ chuối là mấy đâu. Hix hix
Hắn móc điện thoại trong túi ra -alo
Người bên đường dây kia nói gì đó, hắn cau mầy khó chịu:”lại nữa sao, tôi biết rồi”. hắn liền bảo tài xế dừng xe lại cho hắn xuống.
Tôi chẳng biết hắn đi đâu cả, mà mặc kệ hắn tôi chả quan tâm.
Về đến nhà cũng là lúc ăn trưa luôn nhưng chỉ có mình tôi và chị giúp việc thôi, tôi thắc mắc về nghề của bác Tuấn không biết bác ấy làm nghề gì mà giàu có thật, là thương nhân hay là chủ một công ti lớn chăng? Trí tò mò của tôi bị khơi dậy, tôi liền hỏi chị giúp việc
-chị có biết bác Tuấn làm nghề gì không ạ?
Chị giúp việc im lặng một lúc rồi lên tiếng -ừ em mới dưới quê lên thì không biết là đúng rồi, để chị nói cho mà nghe
Chị giúp việc nói vậy làm càng làm tôi tò mò thêm, tôi nhìn chị đôi mắt tôi mở to tôi căng tai lên tập trung hết sức vào lời chị ấy nói
Chị ấy hít một hơi dài rồi nói
-bác Tuấn tên đầy đủ là Hoàng Trọng Tuấn con trai bác ấy là Hoàng Trọng Minh, dòng họ Hoàng Trọng là một dòng họ nổi tiếng trong thế giới ngầm. Nếu ai không may động đến họ thì chỉ có ch.ết thôi.
Nghe đến từ “ch.ết” tôi giật cả mình.
-bác Tuấn ngoài việc là xã hội đen ra thì còn là một doanh nhân thành đạt nữa, sở hữu một công ti rất lớn. Đối tác quan trọng của công ti là Lưu Trung và Đinh Bảo Việt. Sẵn đây chị cũng nói luôn, Lưu Trung có cô con gái rất xinh đẹp là Lưu Hạ Băng, còn Đinh Bảo Việt có con trai tên là Đinh Bảo Hy
Đinh Bảo Hy cái tên này nghe quen quen. À đúng rồi đó chẳng phải là tên của lớp trưởng tốt bụng sao? Nhà có quyền thế hơn nữa lại đẹp trai vậy là đúng trất soái ca rồi.
Bổng chị giúp việc chỉ tay vào mặt tôi, khuôn mặt tỏ ra rất nghiêm trọng
-em…………..
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt nghe chị ấy nói tiếp
-em không được chọc giận cậu Minh nếu không thì……… chị ấy chậc lưỡi, -nếu không thì em sẽ…… mất mạng đấy!!
Tôi nghe những lời này xong sợ rung cả người, xém nữa là vãi ra quần luôn. Ôi ch.ết tôi rồi lúc nãy trên xe buýt tôi đã cố tình trả đũa cậu ta, tôi còn lườm mắt hắn, ôi mẹ ơi ch.ết con rồi sao con lại đắc tội với cậu ta chứ, chúa ơi mong hắn ta đừng để ý đến những chuyện đó.
Nói chuyện với chị giúp việc xong, tôi như người mất hồn tôi đi lên lầu về phòng, đóng sập cửa lại, giờ chỉ biết cầu mong hắn ta đừng để ý đến những chuyện ban sáng thôi, tôi nằm xuống giường, giường êm quá thế là tôi lăn đùng ra ngủ. Haizzz Đúng là cuộc sống của tôi ở đây chỉ có ăn và ngủ thôi hay sao ấy. Mà thôi vậy cũng tốt chẳng cần phải lo nghĩ gì, cứ thế tôi ngủ thôi.
Đến nữa đêm, bổng tôi giật mình tôi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang lên cầu thang càng lúc càng gần, và tiếng mở cửa ken két của phòng đối diện, tôi hiếu kì mở cửa ra xem thử, tôi thấy cửa phòng đối diện mở he hé vậy là tôi tiến lại gần rất nhẹ nhàng lén nhìn vào trong và thật sự trông tôi cứ như ăn trộm vậy.
Tôi lén nhìn vào trong và thấy một người con trai áo dính đầy chất lỏng màu đỏ, là máu sao? Tôi hết hồn chắc không phải máu đâu hơn nữa Minh làm gì mà có thể dính máu được.
Lời chị giúp việc nói cứ văng vẳng bên tai tôi "xã hội đen, thế giới ngầm”, vậy là hắn ta đã giết người sao? không thể nào
tôi định chạy về phòng nhưng chỉ tại cái tính hiếu kì của tôi không cho tôi đi. Vậy là Tôi lén nhìn tiếp nhưng lạ thật chẳng thấy người con trai đó đâu cả, kì gê tôi mới thấy đó mà.
Bổng cánh cửa mở toang, tôi giật mình vội chạy về phòng nhưng lạ thật sao tôi chạy hoài mà không thấy di chuyển nhỉ? Tôi quay đầu lại thì ra là cậu ta đang níu lấy cổ áo tôi. Vẫn là cái điệu lườm đó anh ta lườm tôi
-cô lén lút ngoài này để làm gì?
Tôi bối rối không biết trả lời thế nào, tôi cứ ấp a ấp úng
-tôi……..tôi……..tôi. À tôi đi uống nước. Nghĩ mãi tôi mới tìm được lý do
Hắn ta nghi hoặc nhìn tôi
-đi uống nước vậy sao lén lút trước cửa phòng tôi.
Ờ nhỉ, tôi lắp bắp tìm lí do
-à…à..tại…cậu làm ồn quá….. nên tôi….tôi…. mới tới xem thử thôi, tôi nào có…… lén lút đâu
Hắn lạnh nhạt nhìn tôi một lúc cuối cùng cũng thả cho tôi đi. “Haizzz hú hồn”. tôi chạy một mạch về phòng đóng cửa, leo lên giường chùm chăn kín mít.
Tôi thề có trời đất chứng giám từ giờ tôi sẽ không bao giờ lại gần hắn ta nữa.