Chương 57: Em mà đẩy thầy ra thì rất là vô lễ...
Sáng hôm sau Tâm Đan uể oải rời giường, đánh răng sửa mặt rồi xem thời gian biểu ngày hôm nay, may mắn là buổi sáng không có tiết học nào về lý thuyết mà chỉ có một tiết thể lực của Thẩm Trung Kiên mà thôi. Tâm Đan thay đồ thể thao rồi mang giày vào, lúc cô ngồi buộc dây giày thì cửa ký túc bất ngờ mở ra, Mộng Hương mặt mũi bơ phờ tựa vào cửa giống như là không còn sức để đi tiếp.
Làm cô giật cả mình đó chính là mùi rượu trên người cô ấy. Gia Vi cũng suýt chút bị mùi rượu nồng làm cho ngất xỉu, cô nàng bịt mũi nói. "Mộng Hương cậu uống rượu suốt một đêm à?"
"Ừ..." Mộng Hương ỉu xìu đáp rồi loạng choạng đi về bàn ngồi xuống.
Tâm Đan buộc xong dây giày thì đứng lên. "Hôm qua sao cậu không đi thuyết trình, cậu đó mất điểm rồi đấy. Đã vậy còn đi thâu đêm suốt sáng rồi lại về nhà trong bộ dạng đầy mùi rượu thế, Mộng Hương gần đây cậu gặp chuyện gì vậy hả?"
"Ồn ào quá." Cô nàng bực dọc nói. "Cứ làm như cậu chưa từng cả đêm về không bằng ấy, uống rượu thì đã sao? Tớ là người trưởng thành rồi, uống chút rượu có phạm pháp hay không?"
"Mộng Hương cậu sao vậy? Tâm Đan cũng chỉ là lo cho cậu thôi, cậu cáu cái gì chứ? Cậu mang đầy mùi rượu về ký túc nếu để quản lý biết thì sẽ bị phạt đấy."
Mộng Hương cười khẩy. "Thì sao? Cậu mang quản lý ra dọa tớ hả? Có giỏi thì kêu bà ấy tới đây phạt tớ đi."
"Cậu..."
"Bỏ đi." Tâm Đan kịp thời kéo Gia Vi lại. "Trễ giờ rồi chúng ta đi thôi, tớ thấy hôm nay cậu ấy cũng không học tiết thể lực này được đâu."
Cả hai người rời khỏi, Mộng Hương ném bừa túi sách lên bàn học rồi nằm lăn xuống giường ngủ.
...
"Trong lịch sử loài người đã có nhiều các cuộc chiến tranh nổ ra, để phục vụ cho mục đích chiến tranh, loài người đã phát minh ra nhiều loại vũ khí và chúng cũng phát triển mạnh mẽ từ thô sơ đến hiện đại. Trong thời hiện đại, loại vũ khí được sử dụng nhiều nhất trong các cuộc chiến tranh chính là súng – một vũ khí dễ dàng sử dụng, có độ sát thương lớn. Đã có nhiều các loại súng khác nhau được phát minh trong lịch sử loài người. Trước mặt các em hiện giờ là khẩu súng Heckler Koch HK MG MG 43. Đây là loại súng máy hạng nhẹ sử dụng loại đạn 5.56x45mm NATO với cơ cấu nạp dây đạn được chế tạo bởi công ty Heckler & Koch đến từ nước Đức. Nó được chế tạo từ những năm 1990 và ra mắt công chúng vào năm 2001. Mặc dù là một mẫu mã đã khá lâu đời nhưng nó vẫn "ăn đứt" nhiều đối thủ khác nhờ sự vượt trội trong thiết kế nhẹ, an toàn cho xạ thủ và đáng tin cậy. Một ưu điểm nữa là khẩu súng này cũng tương hợp được với nhiều loại đạn của các nhà sản xuất khác nhau mà không cần phải thay hệ thống trích khí khi sử dụng." Thẩm Trung Kiên chỉ vào một khẩu súng được để trên bàn rồi giảng chi tiết cho sinh viên bên dưới nghe, mọi người đều rất tập trung không dám lơ là dù chỉ một phút. Sau khi nói qua sơ lược, Thẩm Trung Kiên gọi Dương Nam Phương lên bắn thử một phát đạn bằng Heckler Koch HK MG MG 43. Lúc này nhiều sinh viên đã lật đật lấy đồ bịt tai ra che chắn vì ai cũng biết thông thường tiếng súng nổ sẽ vô cùng lớn. Thẩm Trung Kiên phát hiện liên nói. "Không được bịt tai, sinh viên trường Bách Nhật lại không nghe được tiếng súng thì chẳng khác gì giáo viên trường ngoại ngữ không nói được tiếng Anh vậy, gỡ ra hết cho tôi."
Thế là mọi người đành phải nín nhịn mà nghe tiếng súng nổ.
Dương Nam Phương bước lên, tiến hành hàng loạt các động tác nạp đạn rất thuần thục rồi hướng về tấm bia đặt phía xa trên sân cỏ.
Lúc tiến đạn vang lên, Gia Vi sợ tới mức nép sát vào vai Tâm Đan núp. Cô buồn cười nhưng vẫn cố nín nhịn lại, hiếm khi thấy Gia Vi sợ tới mức này, đúng là thỏa mãn không kể siết.
Thẩm Trung Kiên yêu cầu Dương Nam Phương tiến hành đánh giá khẩu súng này, anh không cần nghĩ quá lâu liền trả lời thầy giáo hết sức rành mạch. "Theo em thấy thì khẩu súng này có tốc độ bắn nhanh, thay đạn dễ dàng, bắn khá chính xác. Nhiều loại súng hiện đại thời nay vẫn dựa trên mẫu Heckler Koch HK MG MG 43 để sản xuất vì cơ cấu chốt khóa cơ bản của loại súng này làm cho súng tản nhiệt nhanh, cò súng ít khi bị kẹt nhưng cũng bộc lộ nhược điểm đó là súng khá nặng."
"Được rồi dừng." Thẩm Trung Kiên bất ngờ cắt ngang. "Vừa rồi đội trưởng đã đề cập tới vấn đề súng khá nặng, ở đây ai biết lý do? Gia Vi, trả lời."
Chắc là Thẩm Trung Kiên đã nhìn thấy Gia Vi khúm núm nép vào Tâm Đan nên đã chú ý tới cô, gọi cô lên trả lời. Trương Gia Vi bị điểm tên, nhất thời đơ như tượng đá. "Dạ...à, là do súng sử dụng đạn 45 ACP nên súng khá nặng so với những loại súng tiểu liên 9mm khác như là Sten, MP-40, MAT-49."
Tâm Đan nghe thì để đó cho vui, nghề nghiệp sau này của cô là cứu người chứ không phải đâm thuê chém mướn nên cần gì phải chú trọng tới mấy loại vũ khí đáng sợ thế này. Nào ngờ, ông trời cũng không muốn để cô an nhàn, khi không thấy Thẩm lại chỉ định một sinh viên năm hai ngành y lên bắn thử khẩu súng kia? Tâm Đan mếu máo không ngớt, ngã giá thế nào thì Thẩm Trung Kiên vẫn không tha cho cô. Thế là cô đứng lên, cố gắng cầm lấy khẩu súng từ tay Dương Nam Phương, nhưng khi tay cô vừa chạm tới thì anh lại rút khẩu súng về.
Tâm Đan sáng mắt, có lẽ Dương Nam Phương biết cô không có kinh nghiệm nên muốn giúp cô thoát nạn lần này?
Nhưng không...
Anh tháo găng tay màu đen của mình đang mang ra, rồi kéo tay cô lại đeo vào. "Độ rung của súng rất mạnh, em không đeo bao tay vào sẽ sưng lên đó."
Tâm Đan hoàn toàn đứng hình, so với việc sợ tay tôi sưng lên thì anh nên nói với thầy Thẩm bỏ ra phần test này đi.
Sinh viên ngồi bên dưới thì ồ lên một tiếng rõ ngạc nhiên kèm với trêu chọc. Kỳ lạ là Tâm Đan lại chẳng thấy chút gì ngượng nghịu hay bối rối, cô đứng yên mặc kệ anh đeo găng tay cho mình. Xong xuôi, cô không chút hứng thú lấy khẩu súng rồi bước vào vị trí.
"Chuẩn bị."
"Ôi hết hồn má ơi!" Tâm Đan giật mình. "Ây, đội trưởng à, anh đừng có hét đột ngột vậy được không? Tiếng súng còn không đáng sợ bằng tiếng của anh đấy."
"Đừng có nhiều lời, tập trung vào." Dương Nam Phương nghiêm mặt.
Cô thở dài, nặng nề giơ khẩu súng trong tay lên. Theo khẩu lệnh của Dương Nam Phương mà bắn một phát, chỉ tiếc là cô đã xem thường độ rung tới mức làm kinh động của cây súng này, một phát bắn ra không phải theo đường thẳng mà là từ đường thẳng biến thành đường chỉ thiên lên mây. Còn viên đạn, không ai biết nó rơi ở chỗ nào nữa.
Sinh viên bên dưới khúc khích cười, thầy Thẩm lại lên tiếng trách móc. "Em cũng không phải theo học trường Bách Nhật ngày đầu, đã là năm hai rồi đến cả cách bắn cơ bản cũng không biết sao?"
Một sinh viên ngồi bên dưới. "Thưa thầy, mấy tiết trước cậu ấy đều trốn hết, làm gì mà biết được cách bắn chứ?"
"Suýt nữa thì tôi quên, có vẻ như em không thích tiết thể lực của tôi phải không?" Thẩm Trung Kiên hỏi.
Thầy hỏi như vậy em mà nói phải có phải chỉ cần chờ người áp giải ra sân chạy cả chục vòng hay không? "Không ạ...là tại em không khỏe cho nên..."
"Trùng hợp vậy, không khỏe nhiều lần vậy sao?"
Đúng đấy, em không khỏe nhiều lần thế đấy thì sao hả?
"Tốt, nếu em không phải chán ghét tiết thể lực này thì tôi giao em cho Nam Phương, trong vòng hôm nay học cách dùng súng thành thạo cho tôi."
"Hả?" Tâm Đan ngẩng đầu, mắt vô tội. "Trong vòng hôm nay sao?"
"Đúng vậy, trong vòng hôm nay." Thẩm Trung Kiên nói. "Nam Phương, giao nhiệm vụ cho em, nếu không dạy được đàn em của mình thì em bị phạt chung đấy."
"Rõ!"
"Tất cả giải tán."
Sinh viên đứng lên nghiêm chào một cái, Tâm Đan thở dài chán nản cũng định rời đi thì bị Dương Nam Phương chặn đường, anh vừa cười vừa nói. "Ể, đàn em khóa dưới, đi đâu thế?"
Tâm Đan mếu máo. "Đại thần à, em biết anh lợi hại rồi, anh có thể nhân từ một chút không? Tha cho em đi mà."
"Năn nỉ vô dụng, khi nãy em cũng thấy hết rồi, nếu không dạy cho em đàng hoàng thì người vô tội bị phạt sẽ là anh."
"Nhưng mà..."
"Vào chỗ đi."
Tâm Đan hiến răng, không chút tình nguyện vào chỗ. "Súng hết đạn rồi."
"Nạp đạn."
"Nạp làm sao?"
"Không phải chứ đàn em khóa dưới? Đến giờ không những em không biết cách nhắm bắn ngay cả nạp đạn em cũng không biết sao?"
Tâm Đan thầm chửi một trăm lần trong lòng. Hôm nay là đại hội sỉ nhục hay sao? Ai cũng đè cô ra để xéo sắc thế nhỉ? Sáng ra lại suýt cãi nhau với Mộng Hương, khi nãy lại vừa bị thầy Thẩm quát, giờ lại tới lượt Dương Nam Phương. Càng nghĩ càng tức, càng không vui, cô quát lên một tiếng. "Ờ, không biết đó, thì sao? Thì sao? Thì sao hả?"
Dương Nam Phương không ngờ tự nhiên cô lại sảng giọng kiểu đó, nhất thời cũng không phản ứng kịp, lui ra sau vài bước. "Thì tôi chỉ cho, làm gì dữ vậy? Thật ra cái này không có quá khó, em chỉ cần mở cái chốt này ra sau đó cho đạn vào rồi đóng lại như thế này."
Tâm Đan chỉ kịp nhìn thấy vài ba thao tác, cũng chỉ có thể nghe vài tiếng cạch cạch cạch rồi thôi. "Này, anh làm nhanh thế để biểu diễn à? Làm chậm lại đi."
Dương Nam Phương gật đầu, làm lại lần nữa nhưng vẫn không chậm lại được chút nào. Tâm Đan bảo anh làm thêm lần nữa thật chậm để cô nhìn kỹ hơn, nhưng tốc độ vẫn không thể cảithiện.
"Tôi làm nhanh thế này quen rồi, nếu làm chậm lại thì sẽ không quen tay."
"Thế thì em học thế nào được, mấy loại thao tác này cần quan sát kỹ thế mà." Tâm Đan thở dài. "Này, đây là vấn đề của anh đấy nhá, là anh không làm chậm được nên em mới không học được. Có gì thì đừng có trách em."
Khó khăn lắm mới có thể thoát buổi huấn luyện nhàm chán này, Tâm Đan đương nhiên phải tuyệt tình một chút, có được một lý do cô liền lấy nó làm cơ để trốn học. Trời lạnh thế này đi về ký túc ngủ có phải khỏe hơn nhiều hay không? Dương Nam Phương phía sau gọi cỡ nào cô cũng không động lòng trắc ẩn, nhưng lúc chuẩn bị rời khỏi sân tập bắn thì nhìn thấy Ngụy Giang Thiên. Không biết anh đứng ở đây từ lúc này, Tâm Đan giật mình phút chốc rồi lễ phép chào hỏi. "Chào thầy Ngụy, trùng hợp nhỉ, thầy đi ngang qua à?"
"Không phải." Anh đáp. "Tôi đang xem em luyện tập thế nào."
"Hả?" Tâm Đan ngỡ ngàng, xem cô? Cô có phải là thú trong sở thú đâu mà xem? "Em, đương nhiên là rất tốt rồi."
"Vậy sao? Tôi lại thấy em đang trốn học." Anh như cười như không, trong giọng nói còn mang một hàm ý trêu chọc hiếm có.
"À..." Tâm Đan bối rối, gãi đầu. Dương Nam Phương ơi Dương Nam Phương, đừng trách em, có trách thì trách...trách ông trời đi. "À, tại Dương Nam Phương giảng em chẳng hiểu gì cả cho nên..."
"À, tôi hiểu rồi. Tốt thôi, tôi cũng đang rảnh, để tôi giúp em."
"Hả giúp gì chứ?" Tâm Đan còn chưa hiểu hết câu nói của anh thì anh đã bước lên kéo tay cô trở lại sân tập bắn. Lúc này mọi tầm nhìn của Tâm Đan đều tập trung vào bàn tay anh đang nắm tay cô, hành động này của anh có vẻ rất tự nhiên, không một chút gì gượng gạo. Nhưng còn cô chỉ vì sự động chạm này mà cảm giác như gái bàn tay đang bị nắm đã sớm không còn phải của mình nữa, ngờ ngờ nghệch nghệch mà đi theo anh. Ngụy Giang Thiên bảo Dương Nam Phương đi về trước, Dương Nam Phương cũng không còn cách nào khác đành lườm cô một cái cảnh cáo rồi rời khỏi.
Không ai biết cái xoay người này của anh ấy đã quay lại biết bao nhiêu lần.
"Thầy Ngụy... thầy, thầy không phải chuyên về cái này, thầy dạy chắc em không hiểu đâu." Tâm Đan từ chối khéo.
Nhưng lại không khéo chút nào, Ngụy Giang Thiên nâng mắt nhìn cô. "Xem thường tôi phải không?"
Vừa nói, anh vừa thao tác cực nhanh tuyệt đối không kém gì Dương Nam Phương, chỉ cần giơ súng, không tốn quá nhiều thời gian để nhắm bắn. Tâm Đan chưa kịp bịt tai lại thì tiếng đùng phát ra làm cô thoáng giật mình, cho tới khi bình tĩnh lại mới chạy tới bia nhìn lên hồng tâm, nhất thời cũng không tin nổi vào mắt mình. "Trúng, trúng ngay giữa rồi..."
"Thế nào? Đủ trình độ dạy em chưa?" Anh nhàn nhạt hỏi.
Đủ rồi, nhưng mà... "Em, em đột nhiên lại cảm thấy đau bụng... nên..."
Lần này Ngụy Giang Thiên lại giơ khẩu súng lên, nhưng không nhắm vào bia mà nhắm vào Tâm Đan đang đứng cạnh cái bia. Anh không nói tiếng nào, ý cười nhàn nhạt lóe lên trong mắt kết hợp với hành động bây giờ giống hệt như sứ giả địa ngục đến đòi mạng cô vậy. Tâm Đan sợ tới mức cuống quýt tay chân, "Không không không, đừng bắn đừng bắn, em học, em học là được chứ gì." Cô dè dặt đi về phía anh, vừa đi vừa ra dấu bảo. "Thầy Ngụy bình tĩnh, có gì thì từ từ nói, súng không đem ra giỡn được đâu."
Anh hạ súng xuống rồi tháo đạn bên trong ra, đợi Tâm Đan đi tới bên cạnh mới chậm rãi lên tiếng. "Thật ra đây là thiết kế có cách hoạt động rất khác với kiểu hoạt động cơ bản. Ống đạn được đặt phía trên nòng súng. Khi nạp thì nòng súng sẽ được đẩy lên trước tách ra khỏi khóa nòng và vỏ đạn cũ nếu có sẽ tự rơi xuống do chính trọng lượng của mình và viên đạn mới sẽ được đẩy xuống nằm ở vị trí ngay phía sau nòng súng. Nòng súng được gắn với hai thanh trượt khi đẩy nòng súng lên phía trước thì hai thanh trượt này sẽ nhô ra từ trong khóa nòng, hai thanh trượt này sẽ đóng vai trò là vật giữ viên đạn khi nó được đẩy xuống từ ống đạn do khoảng cách của chúng không cho phép viên đạn rơi xuyên qua, nhưng trước khi chúng nhô ra thì vỏ đạn cũ đã rớt ra, độ dài nhô ra vừa đủ để giữ viên đạn. Tôi làm thử một lần cho em xem."
Anh tiến hành thao tác nạp đạn, Tâm Đan không dám chớp mắt quan sát, nhưng thay vì quan sát cách nạp đạn mà anh làm thì cô lại chú ý vào tay của anh hơn.
Sao đàn ông con trai lại có đôi tay đẹp thế này chứ?
Ngụy Giang Thiên đưa mắt nhìn cô, vừa nhìn đã biết thừa rằng Tâm Đan không hề tập trung. "Lâm Dung Tâm Đan, em nhìn cái gì?"
"Tay của thầy." Cô cười. "Tay thầy đẹp lắm đấy, có luyện tập không vậy?"
Ngụy Giang Thiên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt rõ là không vui đi vài phần.
"Được rồi được rồi, em tập trung là được chứ gì, thầy làm lại lần nữa đi."
Anh làm lại một lần nữa rồi đưa súng cho cô, Tâm Đan nhận lấy liền làm theo những gì mình vừa nhìn thấy. Hóa ra cũng không quá khó như cô tưởng, vài lần còn gượng gạo nhưng dần dần lại càng thạo tay hẳn ra. "Em làm được rồi này."
"Tốt lắm." Anh gật đầu. "Tiếp theo là cách bắn, em làm thử tôi xem, khi nãy tôi chỉ thấy em bắn chỉ thiên thôi."
Tâm Đan bĩu môi, giơ súng trong tay lên, còn chưa bắn thì Ngụy Giang Thiên phía sau đã nói. "Sai rồi, tư thế sai. Cầm súng không nên lỏng lẽo như vậy, độ rung của súng lúc bắn là vô cùng lớn, nếu lực ở tay không hợp lý sẽ khiến súng rơi xuống đất như vậy là hoàn toàn không hợp quy chuẩn."
Anh đột nhiên đứng phía sau vòng tay qua người cô, Tâm Đan giật cả mình nhất thời không kịp phản ứng. Bàn tay anh khéo léo giúp cô chỉnh lại cách cầm súng, miệng thì nói về quy tắc và lý thuyết của cách cầm này. Tâm Đan thực chất chẳng nghe thấy một chút nào, tiếng tim đập thậm chí có thể át cả tiếng súng.
Bởi vì khoảng cách của hai người trước sau quá gần nên lưng cô thỉnh thoảng vô tình chạm vào ngực anh, nhịp tim của anh thực sự rất trầm ổn chẳng bù cho với nhịp tim đang công suất cao của cô hiện giờ. Vòng tay của anh thực sự rất an toàn làm cô có cảm giác cứ như đó là một thế giới mới hoàn toàn cách ly với mọi không gian xung quanh.
"Nghe hiểu chứ?" Giọng của anh trầm thấp vang lên bên tai cô. "Vấn đề cơ bản khi bắn súng đó chính là đường ngắm, đó là đường thẳng từ mắt của em qua điểm chính giữa mép trên khe ngắm đến điểm chính giữa đỉnh đầu ngắm. Đường ngắm đúng chính là điểm được xác định từ trước trên mục tiêu sao cho khi ngắm vào đó để bắn thì quỹ đạo đường đạn đi qua điểm em định bắn trúng trên mục tiêu. Bây giờ tôi sẽ thử cầm tay em bắn một lần, ok?"
Tâm Đan không trả lời, cho tới khi tiếng súng vang lên sát bên tai cô mới giật mình. "Ôi mẹ ơi hú vía, sao, sao thầy bắn mà không báo để em chuẩn bị?"
"Tôi đã báo rồi, hay là em lại không tập trung?" Ngụy Giang Thiên ở phía sau lên tiếng.
Tâm Đan chớp mắt liên tục vài cái. "Đâu, đâu có chứ. Không phải tại em, là tại thấy đấy, đứng gần em như thế thì làm sao em tập trung được?"
Sau khi cô nói ra câu này, giữa hai người lại đột ngột tồn tại một khoảng lặng đầy mờ ám.
Gió nhẹ nhàng thổi, mái tóc đã dài tới vai của cô vô tình lướt qua mặt anh. Dưới ánh nắng nhè nhẹ của mùa xuân, cả hai người đứng gần như như vậy, cái bóng dưới đất kéo dài hòa làm một thể, cảnh tượng đẹp tới mức không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Tâm Đan cũng nhận ra câu nói vừa rồi của mình hơi không đúng một chút, cô còn đang lo lắng tìm cách chữa ngượng thì cảm giác như anh phía sau đang áp sát tới gần hơn, bên tai cô khẽ nói. "Em có thể đẩy tôi ra mà."
Mặt của cô, bên dưới lớp da mặt như đang rực cháy lửa đỏ. Ấp úng mất nửa phút mới lên tiếng. "Em, em mà đẩy thầy ra thì rất là vô lễ..."
Ở đâu ra cái lý lẽ đẩy thầy giáo ra thì bản thân vô lễ thế hả? Cô thật sự muốn tìm cái hố chui xuống rồi đắp thành ngôi mộ luôn cho rồi, Lâm Dung Tâm Đan ơi, Thanh Nhã ơi...mày thông minh lắm mà, biết cách ăn nói lắm mà... sao bây giờ lại...
"Cũng đúng, tốt nhất là từ nay em nên lễ phép như vậy." Anh nói một câu không rõ đầu đuôi thế nào sau đó buông cô ra. "Tập trung vào đi."
Tâm Đan hít thở sâu một hơi,cố gắng áp chế cảm xúc kì lạ trong lòng.
Cái gì gọi là tốt nhất từ đây nên lễ phép như vậy? Làm như trước giờ cô thất lễ lắm không bằng.