Chương 58: Làm người lớn
Cho tới khi về ký túc, hai tay của cô đã tê rần lên vì bắn quá nhiều lần mới có thể xem như là đạt chuẩn. Sau chuyện này cô mới biết thầy Ngụy là một người rất cầu toàn, cho dù là tư thế, cách nhắm bắn và khống chế lực của cô đã xem như tốt rồi nhưng anh vẫn yêu cầu cho tới khi bắn trúng hồng tâm mới được nghĩ. Làm hai từ bốn giờ chiều tới sáu giờ tối Tâm Đan phải cùng anh chôn vùi tuổi xuân của mình ở sân tập bắn.
Liên Chiếu nói đúng, mọi người nói đúng, Ngụy Giang Thiên đúng là nghiêm khắc đến mức phát sợ.
"Tớ về rồi..." Cô ném balo lên bàn rồi nằm vật vờ xuống giường.
Gia Vi nhìn sang. "Thế nào? Anh Nam Phương bắt cậu tập tới giờ này à?"
"Ừ..." Cô đáp cho có lệ. "Mộng Hương ngủ rồi à?"
"Ừ, ngủ lâu lắm rồi, dạo này không biết cậu ấy bị cái gì mà dễ nóng tính quá chừng."
Tâm Đan thở dài, mệt đến mức hai mí mắt nặng trĩu. Gia Vi quay lại bảo cô phải đi tắm rồi mới được ngủ, cô không còn cách nào kháng nghị liền lật đật bò dậy lấy khăn tắm. Lúc chuẩn bị rời khỏi thì nghe Gia Vi kêu cô, Tâm Đan chạy lại. "Chuyện gì?"
Gia Vi chỉ vào màn hình vi tính, trên màn hình hiển thị trang báo với tiêu đề: Giám đốc điều hành của tập đoàn Vạn Đức – Nguyễn Trọng Hy bị đánh tới mức phải nhập viện ở quán bar X.
Cụ thể tối ngày hôm qua, khi đang cùng đối tác bàn chuyện làm ăn tại quán bar X thì có người bất ngờ xông vào phòng của Nguyễn Trọng Hy đánh hắn tới tấp. Hắn đang say rượu nên cũng không có sức phản kháng, khi cảnh sát hỏi cũng chẳng biết người đó là ai. Theo lời khai của một số nhân viên phục vụ có mặt tại đó thì người đánh Nguyễn Trọng Hy là một người đàn ông rất đẹp trai.
"Thật không ngờ ngay cả người quyền lực như Nguyễn Trọng Hy mà cũng bị đánh."
"Xời, anh ta nợ phong lưu bên ngoài biết bao nhiêu mà nói. Chắc là cưa cẩm nhầm cô nào có chủ rồi nên bị tình địch đánh tới mức này đấy."
"Phải không đấy?"
Tâm Đan không trả lời mà đi vào phòng tắm. Thật ra bài báo này vừa đọc qua là đã phát hiện ra mâu thuẫn, thứ nhất trong bài báo nói Nguyễn Trọng Hy đi gặp đối tác bàn chuyện làm ăn nhưng cuối bài lại nói hắn uống say tới mức không nhớ người đánh mình là ai? Ok, gặp đối tác thì có thể uống rượu, nhưng mục đích gặp đối tác chẳng phải để làm ăn hay sao? Uống say tới mức ngay cả người hành thích mình cũng không nhớ thì còn ký kết hợp đồng gì chứ? Khả năng cao nhất là hắn đi cưa gái.
Cô bắt ấm nước lên nấu nước ấm, trong lúc đợi nước sôi thì nghĩ tới một khả năng khác. Thứ hai, còn một điểm khá là kì lạ. Vệ sĩ bên người Nguyễn Trọng Hy vô cùng nhiều, đi đâu cũng phải có vài ba tên lực lượng kè kè bên cạnh. Lúc đó hắn lại ở trong phòng vip của quán bar X, theo lý mà nói vệ sĩ sẽ đứng bên ngoài, một người muốn vào thì phải qua được ải của mấy người thủ hạ kia. Đằng này người đánh Nguyễn Trọng Hy lại ngang nhiên mở cửa xông vào, đánh hắn tới thành ra mức phải nhập viện cấp cứu mà trong quá trình đó lại không có người vệ sĩ nào can thiệp. Điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ người ra tay là người quen, hơn nữa quyền lực cũng không thua kém gì Nguyễn Trọng Hy nên mấy tên vệ sĩ kia mới không dám ngăn cản.
Thứ ba, cho dù lúc đó Nguyễn Trọng Hy say đến mức không nhận ra người đánh mình là ai thì sau khi nhập viện tỉnh lại các vệ sĩ của hắn cũng phải nói cho hắn người đó là ai chứ? Cho nên Nguyễn Trọng Hy chắc chắn đã biết được người đánh mình là ai, nhưng tại sao hắn lại nói với cảnh sát rằng mình say quá nên không nhớ? Lý do dễ hiểu nhất đó chính là Nguyễn Trọng Hy và người đánh hắn có quan hệ không tầm thường, nói ra sẽ có ảnh hưởng nhất định tới tập đoàn Vạn Đức vì vậy hắn mới dấu đi.
Người mà các thủ hạ kia dè dặt không dám can ngăn, người mà có quan hệ gì đó với Nguyễn Trọng Hy...
Ngụy Giang Thiên!
Cái tên này liền hiện lên trong đầu Tâm Đan.
Là thầy Ngụy sao? Sao thầy ấy lại làm như vậy chứ?
Thật khó hiểu, thôi cũng không cần hiểu, cứ vào ngâm nước nóng thư giãn đã.
Trên hành lang của bệnh viện Bách Nhật, có một căn phòng cao cấp phía bên ngoài toàn là vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt làm các bệnh nhân xung quanh cũng dè dặt không dám đi ngang qua. Ngụy Giang Thiên cầm theo một tập văn kiện đi tới, đám vệ sĩ kia vừa thấy anh liền đứng sang một bên. "Cậu Ngụy!"
Vốn dĩ anh đã mở cửa đi vào, nhưng lúc này lại chú ý tới mấy ánh mắt dè dặt của bệnh nhân xung quanh. "Mấy người đứng đây làm gì?"
Một vệ sĩ đáp. "Là do chủ tịch lo lắng sợ kẻ gây sự kia lại tới... nên bảo chúng tôi phải ở đây canh giữ."
Anh quay qua, lãnh đạm nói. "Kẻ gây sự kia, mấy người biết là ai không?"
Mấy người vệ sĩ nhìn nhau ấp úng. "Dạ biết."
"Vậy bây giờ tôi vào trong gặp Nguyễn Trọng Hy, có phải mấy người sẽ theo kẻ gây sự này vào trong bảo vệ cho cậu ta không?"
Vệ sĩ. "..."
"Được, im lặng phải không? Đi theo tôi." Nói rồi anh quay lại định mở cửa phòng.
"Thuộc hạ không dám."
"Không dám thì tốt." Anh nói. "Đi xuống xe của mấy người ngồi đợi đi, không có mệnh lệnh bất cứ ai cũng không được lên đây."
"Nhưng lời dặn của chủ tịch..."
"Tôi lấy thân phận là bác sĩ cảnh cáo các anh, bệnh nhân ở khu vực này cần nghỉ ngơi nếu mấy anh còn tiếp tục đứng ở đây gây tác động không tốt đến người bệnh tôi sẽ cho luật sư gửi đơn kiện các anh." Ngụy Giang Thiên ngắt lời vệ sĩ, ngữ khí anh không quá lớn nhưng cũng đủ để dọa người.
Mấy người vệ sĩ vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng rút đi. Ngụy Giang Thiên mở cửa phòng bệnh rồi đi vào bên trong, Nguyễn Trọng Hy đang ngồi ăn lê, thấy anh vào cũng không chút gì ngạc nhiên ngược lại còn thản nhiên hỏi. "Anh cả không cần gây áp lực lên mấy người vệ sĩ như vậy, họ cũng đi làm thuê thôi, anh xem, anh dọa họ tới mức này rồi còn gì?"
Ngụy Giang Thiên không trả lời, ném tập văn kiện trong tay lên giường. "Chủ tịch có lời dặn, bảo cậu giữ gìn sức khỏe, trong thời gian này dự án Hoa Kiện giao cho tôi xử lý."
Nguyễn Trọng Hy lật tập hồ dơ ra xem qua vài dòng rồi úp lại để sang một bên. "Đánh tôi thành ra thế này không phải chỉ để nắm một dự án này chứ?"
"Đương nhiên không phải."
"Vậy tại sao?"
Trong mắt Ngụy Giang Thiên thoát qua một tai hài hước đầy tính châm biếm, anh nhếch môi. "Tôi thích, thì tôi đánh, cậu biết lý do làm gì?"
Nguyễn Trọng Hy sững sờ trong giây lát rồi bật cười. "Đây là lần thứ hai anh mất bình tĩnh thế này kể từ khi tôi giành lấy Lâm Cẩm Tú từ tay anh đấy."
Ngụy Giang Thiên im lặng, đầu mày anh nhíu lại tựa như màn đêm chốn âm ti.
Nguyễn Trọng Hy không hoảng sợ khi thấy dáng vẻ lạnh lẽo này của anh, ngược lại còn bình tĩnh hỏi dò. "Là vì Lâm Dung Tâm Đan sao? Tôi thật thắc mắc, trước mặt cô ấy anh luôn bày ra dáng vẻ vô hại đó, nếu cô ấy nhìn thấy vẻ mặt của anh bây giờ có phải sẽ rất sốc không?"
Vầng trán anh giãn ra, ngữ khí lạnh lùng nói. "Nguyễn Trọng Hy, đừng cuốn Tâm Đan vào cuộc chiến này của chúng ta. Mà nếu cậu có cuốn cô ấy vào, tôi cũng tuyệt đối không để cô ấy trở thành một Lâm Cẩm Tú thứ hai."
"Xem ra anh rất tự tin."
Ngụy Giang Thiên cười khẩy. "Cậu nghĩ nếu năm đó tôi không để Lâm Cẩm Tú rời đi, cậu có cơ hội hay sao? Người con gái tôi thật sự thích, đó chính là số mệnh của tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy. Cậu nhớ kỹ, đây là lời cảnh cáo tôi dành cho cậu."
Nói rồi anh quay lưng toan bước đi.
Nguyễn Trọng Hy phía sau nhàm chán nói. "Lâm Cẩm Tú về nước rồi."
Bước chân Ngụy Giang Thiên chỉ khựng lại vài giây sau đó anh cũng rời khỏi.
Chiều hôm sau, sau khi tan làm Tâm Đan đặc biệt mua một phần Pandan đem tới phòng giáo viên cho Ngụy Giang Thiên. Từ xa đã thấy phòng còn sáng đèn, cô biết chắc anh còn ở lại bởi vì anh phải đợi cô đem bánh tới. Nghĩ tới đây Tâm Đan đột nhiên cảm thấy thành tựu vô cùng, cô nhớ tới câu nói trước giờ chưa từng chờ đợi ai của anh mà cảm thấy thực sự hãnh diện, bây giờ chẳng phải anh đang chờ đợi cô ở trong phòng hay sao? Tâm Đan đi tới trước cửa, chỉnh trang lại đầu tóc rồi gõ vào cửa hai cái, bên trong không có âm thanh hồi đáp. Cô nghĩ thầm không lẽ trong phòng cháy đèn như lại không có ai? Tâm Đan mở cửa, nhẹ nhàng đẩy ra thì thấy anh đang ngồi phía sau bàn làm việc mắt thì nhìn chăm chú vào bàn phím vi tính. Cô bước tới, tuy rằng bước chân cũng không nhẹ gì nhưng lại không thể làm anh chú ý tới sự xuất hiện của cô. Tâm Đan có chút hụt hẫng gọi một tiếng, Ngụy Giang Thiên mới ngẩng đầu. "Em đến làm gì?"
Câu hỏi này đánh bay niềm tự hào ban đầu của Tâm Đan. Cô giơ phần bánh trong tay lên. "Shiper đến đưa bánh này."
"À, để đó đi." Anh đáp.
Tâm Đan để xuống bàn, rồi quan sát anh. "Thầy đang nghĩ chuyện gì mà chăm chú thế?"
"Không có gì."
"Còn nói không có gì? Thầy nhìn chằm chằm vào cái bàn phím, hay là bàn phím nạm vàng hả?" Cô vừa nói vừa giơ tay cầm bàn phím lên xem.
Ngụy Giang Thiên cầm lấy tay cô kéo lại. "Đừng có sờ lung tung lỡ bị điện giật rồi sao?"
"Vậy thầy đang nghĩ chuyện gì?" Tâm Đan thừa nhận mình và Mộng Hương đều có năng khiếu lám phóng viên khi cả hai đều hiếu kỳ như nhau, bây giờ là tình huống điển hình, bà tám bà chín nào nhập cô nên đã làm cô quên luôn việc anh vẫn còn cầm tay mình, một lòng cô chỉ muốn biết anh đang nghĩ gì mà chăm chú như khi nãy thôi.
Ngụy Giang Thiên khẽ cười một tiếng. "Không có gì đâu, trời lạnh như vậy ra đường sau lại không mang bao tay?"
Anh giúp cô xoa xoa cái tay vốn dĩ đã lạnh cóng, nhưng hình như Tâm Đan lại không thấy lạnh, cô kiên quyết hỏi. "Thầy không nói em sẽ hỏi hoài đấy."
"Là chuyện của người lớn, em không hiểu đâu." Ngụy Giang Thiên lạnh nhạt đáp.
Tâm Đan rút tay lại, xem tình hình có vẻ như anh thực sự không muốn chia sẻ cho cô biết, trong lòng đột nhiên có chút không vui.
Thấy sắc mặt của cô không tốt, anh định lên tiếng giải thích, nào ngờ vừa nói ra hai chữ "thật ra..." thì Tâm Đan đã quay người bước đi thật nhanh rồi đóng sầm cửa lại. Để lại Ngụy Giang Thiên dở khóc dở cười, cô nhóc này, tính tình trở nên nóng nảy thế này từ bao giờ không biết.
Nhưng một lúc sau, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng. Anh đưa mắt nhìn qua một cái rồi nói. "Vào đi."
Tâm Đan mở cửa bước vào,bắt chước kiểu cười thanh lịch như của Đồng Gia Hân nhìn anh. "Chào thầy Ngụy, trùng hợp quá, thầy cũng ở đây sao?"
Cô không phải chỉ bắt chước cách cười mà hình như còn bắt chước luôn cả cách nói chuyện. Tâm Đan bước tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. "Trùng hợp tôi cũng đi ngang qua đây, thấy thầy thất thần nên muốn quan tâm một chút, không biết là chuyện gì đã khiến thầy bận tâm như vậy thế?"
Ngụy Giang Thiên nhìn cô không chớp mắt. "Em làm cái gì thế?"
Cô lại mỉm cười. "Làm người lớn."
Thanh lịch vậy đủ người lớn chưa? Nói chuyện khách sáo và lễ phép chừng mực thế này đủ người lớn chưa hả?
Bất ngờ, Ngụy Giang Thiên phá lên cười lớn. Dường như bao nhiêu lo lắng trong lòng đều bị đánh bay đi phương nào, anh nghĩ Tâm Đan đúng là nên đi làm diễn viên hài, bản thân anh là người ít cười cũng bị cô chọc thành ra bộ dáng này, nếu làm diễn viên hài chắc cũng là người nổi nhất showbiz cho xem.
Tâm Đan ngược lại tỏ vẻ không chút hài lòng nào với thái độ của anh. "Thầy cười gì chứ? Em đang làm người lớn mà, cười cái gì?"
Ngụy Giang Thiên chống tay lên bàn đỡ cái trán vốn dĩ năm phút trước vẫn còn đau nhức của mình, anh lắc đầu vừa cười vừa nói. "Tâm Đan, em thật sự rất đáng yêu. Sao em lại có thể..."
Nói còn chưa hết câu thì anh đã dừng lại vì để...tiếp tục cười.
Tâm Đan bĩu môi, trong lòng cũng vì sự vui vẻ của anh mà phấn khởi theo, tuy nhiên bên ngoài cô vẫn vờ bày ra vẻ không hài lòng bĩu môi. "Em rõ ràng đang thành tâm thành ý chia sẽ tâm sự cùng thầy, thầy còn cười bảo em đáng yêu, em có phải con nít đâu mà đáng với chả yêu."
"Được được được, cô Lâm Dung Tâm Đan, cô không phải con nít." Ngụy Giang Thiên cố nín cười, nhưng ý cười vẫn lan ra tận đáy mắt. "Vậy cô người lớn Lâm Dung Tâm Đan, tôi nghe nói hôm nay ở phố Nguyên Hồng có lễ hội hoa đăng, cô có vui lòng cùng đi ngắm với tôi không?"
Trái tim của cô cũng vì cách nói chuyện nửa đùa nửa thật của anh mà đập rộn ràng, cô nói. "Được, vậy tôi lấy tư cách người lớn đồng ý đi ngắm hoa đăng cùng với cậu Ngụy."
Ngụy Giang Thiên lại bị cô chọc cho cười thêm lần nữa.