Quyển 1 - Chương 16: Cứu trường

Phương Vũ Nương thích nhất là ngân phiếu, lúc trước Đỗ Tiên Thành hay dùng ngân phiếu để dỗ Đỗ Hằng Sương cũng là vì nàng, trước kia cũng từng đối với nàng như thế.


Phương Vũ Nương rút từ trong túi ra một nắm ngân phiếu đưa cho A Bác ‘cầm đi, nếu dùng không hết thì cho người nghèo, coi như là làm việc thiện” nói xong lạnh lùng nhìn người nhiều chuyện kia.
Nữ nhân kia sắc mặt hết trắng lại hồng, mỡ trên mặt không ngừng run run, lớp phấn dày đặc cơ hồ muốn rơi hết.


Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, bọn họ cũng chỉ là gia đình bậc trung như nhà Phương Lệ Nương, không tính là phú quý cũng chưa từng gặp qua nhà phú quý thực sự. Bọn họ cũng biết Đỗ gia và Tiêu gia có tiền nhưng không ngờ lại giàu đến mức này.


Có người nhìn Phương Vũ Nương, ánh mắt đã không được bình thường.
Đại nha hoàn Thúy Cầm của Phương Vũ Nương lại gấp như kiến bò trong chảo


Trước khi ra cửa, Âu dưỡng nương đã dặn dò nhiều lần, muốn nàng coi chừng phu nhân, đừng để phu nhân gây phiền toái cho lão gia. Nghe nói từ lúc hoàng thượng tuyển tú, trong cung liền có thêm nhiều phi tữ cũng từ đó mà thu không đủ chi. Vì thế bắt đầu gia tăng thu thuế khắp các nghành nghề kinh doanh, thậm chí còn có lời đồn quan phủ muốn thu lại bớt quyền thu mua muối cũng giảm bớt số lượng quan phủ hành nghề muối thương.


Tiêu gia và Đỗ gia tuy có quan chức, cũng không phải lo chuyện tăng thuế nhưng triều đình siết chặt quyền kin doanh muối, đối với hai nhà vẫn có đả kích.


available on google playdownload on app store


Chuyện này Phương Vũ Nương từng nghe Đỗ Tiên Thành đề cập hai lần, nhưng nàng nghe không hiểu cũng không để trong lòng. Nhưng Âu dưỡng nương xuất thân bất phàm, hiểu được tầm quan trọng của sự việc liền dặn Thúy Cầm trông chừng phu nhân, đặc biệt đừng để phu nhân ở bên ngoài khoe của, truyền đến tai người có tâm, không biết sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió.Nhưng nàng chỉ là nha hoàn mà người ở đây đều có thân phận phu nhân quan gia, dù là thất phẩm tép riu thì cũng là quan, làm sao có chỗ cho một nha hoàn như nàng nói chuyện.


Đang gấp thì Đỗ Hằng Sương ở bên ngoài chơi đã mệt mỏi liền cười ha ha chạy vào, nhìn thấy Thúy Cầm vẻ mặt lo lắng liền níu váy nàng, nhỏ giọng hỏi ‘Thúy Cầm tỷ tỷ, ngươi không thoải mái sao? Có phải bị đau bụng không?”


Lúc trước ở Đỗ gia, có lần đại nha hoàn Thúy Tâm của Phương Vũ Nương đến kỳ nguyệt sự cũng mặt nhăn mày nhó. Khi đó Đỗ Hằng Sương có hỏi qua, Thúy Tâm nói là đau bụng, từ đó nàng thấy ai không thoải mái đều hỏi có phải đau bụng hay không.


Thấy bộ dáng tò mò của Đỗ Hằng, Sương, Thúy Cầm linh cơ vừa động, ôm Đỗ Hằng Sương đứng dậy, chỉ vào một đám người đang ngây như phỗng trong phòng, còn có A Bác đang cầm một nắm ngân phiếu miệng há hốc ra, nói với Đỗ Hằng Sương “đại tiểu thư, phu nhân vừa rồi tặng ngân phiếu của đại tiểu thư đi tặng cho người, đại tiểu thư đi lấy lại có được hay không?’


Đỗ Hằng Sương nhăn mặt, mất hứng nói “ngân phiếu là cha cho nương, nương muốn cho ai thì cho, sao Thúy Cầm tỷ tỷ muốn Sương nhi lấy lại?’
Thúy Cầm không ngờ Đỗ Hằng Sương mới hai tuổi rưỡi mà miệng lưỡi lanh lợi như vậy


“Được rồi, Đại tiểu thư nói đúng. Nhưng phu nhân đem ngân phiếu cho người khác, lão gia sẽ không vui” Thúy Cầm vắt hết óc tìm từ khiến cho Đỗ Hằng Sương có thể hiểu cũng có tác dụng với nàng.


Đỗ Hằng Sương thích cha nàng hơn mẹ. Vì vậy vừa nghe nói phụ thân sẽ không vui, hai mắt xoay chuyển một vòng, con ngươi lấp lánh, tuột khỏi người Thúy Cầm chạy tới chỗ Phương Vũ Nương


“Nương, nương, hôm qua phụ thân bảo Đỗ quản gia mang đến một ngân phiếu một vạn lượng, nói là chi tiêu trong nhà trong một năm, sao ngươi lại cho biểu ca? vậy Sương nhi phải làm sao? Sang năm nhà chúng ta có cơm ăn hay không?” Đỗ Hằng Sương ôm cánh tay Phương Vũ Nương lắc lắc, thanh âm như sắp khóc


Nàng tuổi nhỏ, miệng lưỡi lại lanh lời, ngôn từ lưu loát, mắt lại lấp lánh hai giọt lệ khiến cho mọi người đều tin lời nàng. Tục ngữ nói đồng ngôn vô kỵ, nên rấ nhiều người lớn đều ảo tưởng, cho rằng tiểu hài tử không biết nói dối.


A Bác có phản ứng đầu tiên, vội vàng nhét tiền vào tay Đỗ Hằng Sương, ôm nàng dậy mà dỗ dành “Sương nhi muội muội đừng khóc, biểu ca trả ngân phiếu lại cho ngươi. Sương nhi muội muội sẽ có cơm ăn”


Đỗ Hằng Sương gắt gao ôm chặt ngân phiếu vào lòng, nín khóc mỉm cười “cảm ơn A Bác biểu ca”
Phương Vũ Nương trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đỗ Hằng Sương, tức giận đến phát run, đang muốn giận dữ lên tiếng, Thúy Cầm nháy mắt ra hiệu cho Phương Lệ Nương ở đối diện


Phương Lệ Nương lập tức đi tới, nắm tay nàng lôi kéo ‘ta có chuyện muốn nói, theo ta vào trong”


Phụ nhân mập mạp vừa rồi bị Phương Vũ Nương dùng tiền khi dễ cũng hồi hồn, vỗ bàn cười lớn “chao ôi, cười ch.ết ta. Ở trước mặt ta ra vẻ giàu có, thì ra là phồng má giả làm người mập nha. Tiếc là ngươi chém gió lại bị nữ nhi của mình vạch trần. Nếu là ta, thực sự mắc cỡ ch.ết đi được, còn mặt mũi nào mà ngồi đây”


Mọi người cũng cười vang, vui sướng khi người gặp họa


Tuy mấy người này cả đời chưa chắc có được một vạn lượng nhưng so với chuyện chủ mẫu nhà muối thương một tháng có một vạn lượng bạc tiêu vặt thì bọ họ tin chi tiêu cả nhà muối thương trong vòng một năm là một vạn lượng bạc hơn. Dám nổ mình có một vạn lượng bạc tiêu vặt hàng tháng, khi dễ bọn họ là người nghèo không biết gì sao? Hừ, chém gió coi chừng có ngày gặp bão na.


Tiếng cười của mọi người vang tới tận buồng trong.
Mọi người tiếng cười truyền đến buồng trong.


Phương Vũ Nương càng tức giận “ngươi nghe tiện nhân kia nói gì không? Tỷ, ngươi đừng lôi kéo ta, để ta đi giáo huấn nàng một chút. Còn Sương nhi nữa, ngươi đừng chạy, tới đây cho ta. Trước mặt mọi người mà dám nói dối, làm mất thể diện mẫu thân ngươi, ngươi ngứa da rồi sao? Trở về xem Âu dưỡng nương thu thập ngươi thế nào” tuy tức giận đến thở hổn hển nhưng vẫn luyến tiếc động tới một cộng tóc của Đỗ Hằng Sương nên tay giơ lên hai lần, cuối cùng cũng thả xuống, khóe mắt muốn rơi lệ


Phương Lệ Nương liền nhẹ giọng an ủi nàng. Chờ Phương Vũ Nương bình tĩnh lại, Phương Lệ Nương mới thấp giọng nói “cũng không trách mấy người này nói nhảm, vốn là chuyện trong nhà, ai có thể nói rõ ràng chứ. Ngươi cũng cẩn thận một chút, thà đắc tội quân tử chứ không thể đắc tội tiểu nhân” nói xong đi đến bên người Phương Vũ Nương, giọng nói càng nhỏ hơn “ngươi biết Long Thu Diệp kia đi theo người nào không?’


Không dùng từ gả mà lại là đi theo, nhất định có chuyện.
Phong Vũ Nương trong lòng đang buồn bực nên không chú ý tới khác biệt nhỏ này, lấy khăn lau nước mắt hỏi “không phải cho một vạn lạng bạc đồ cưới sao, chẳng lẽ không có ai nguyện ý cưới nàng?’


Đại Chu dân phong tương đối cởi mởi, chuyện tương tự như Long Thu Diệp, chỉ cần gả đi xa thì không ai biết đến. Nam nhân nguyện ý cưới nàng chắc chắn cũng không nhiều lời để người ta biết hắn cưới một nữ tử đã thất trinh.


Phương Lệ Nương cười nhạo một tiếng, “Nếu quả như thật có một vạn bạc của hồi môn, nam nhân nguyện ý cưới nàng sẽ xếp hàng dài từ Đan Phượng môn phía bắc đến Thừa Thiên môn phía nam nha, vấn đề là phải có bạc mới được”


“Tiêu đại ca là người nói là làm. Hắn nói cho một vạn lượng thì nhất định sẽ cho” Phương Vũ Nương chịu ảnh hưởng của Đỗ Tiên Thành nên rất tin tưởng Tiêu Tường Sinh


Phương Lệ Nương thần bí hề hề lắc đầu, “Tiêu đại gia đương nhiên cho bạc, nhưng là Long gia…đem Long Thu Diệp bán cho sư gia hơn sáu mươi tuổi vừa ch.ết vợ ở phủ Kinh triệu doãn”


“Chẳng lẽ làm làm vợ kế?!” Phương Vũ Nương thập phần khiếp sợ. làm vợ kế một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, thực sự là quá thảm


“Phi! Một nữ tử thất trinh còn không có đồ cưới, ai thèm cưới nàng làm chính thất chứ. Nàng là bị bán làm tiểu thiếp” Phương Lệ Nương cười lớn tiếng “đoán không ra phải không? Long gia cũng thật sự ngoan độc, hoàn toàn không coi thứ nữ là người. Tỷ tỷ Long Thu Diệp đúng là số tốt, từ trong nhà như vậy cũng được gả tới một nhà tốt. Chuyện số mệnh, không tin không được”



Rời khỏi nhà đại tỷ, Phương Vũ Nương vẫn còn khiếp sợ.
Đều là nữ nhân, đối với Long Thu Diệp, Phương Vũ Nương vẫn có vài phần đồng tình. Tuy nàng không nên mơ tưởng tới tỷ phu, vạn ác ɖâʍ đứng đầu nhưng dù sao nàng cũng không đáng có kết cục thảm như vậy


Xấu nhất là tên Tiêu Thụy Sinh khốn kiếp, giả danh đại ca mình lừa gạt thiếu nữ vô tri, cuối cùng còn nhờ đại ca hắn giải quyết hậu quả, hắn lại không có chuyện gì, sau này vẫn có thể bàn chuyện cưới gả, lấy cô nương nhà tốt về làm chính thất.


Phương Vũ Nương cũng rất đồng tình với Long Hương Diệp nhưng đối với việc Long Thu Diệp gặp kết cục thảm như vậy, trong lòng cũng có mấy phần thương hại.
Chuyệ này làm nàng chấn động nên quên luôn chuyện Đỗ Hằng Sương nói dối, nhìn thấy Đỗ Tiên Thành liền kể lại chuyện Long Thu Diệp cho hắn nghe


Đỗ Tiên Thành cũng giật mình chấn kinh “Long gia làm như vậy, Tiêu đại ca có biết hay không?’


Phương Vũ Nương lắc đầu, “ta sao biết được, ta mới vừa từ chỗ đại tỷ trở về. Ah, nữ nhi bảo bối của ngươi hôm nay đã làm sai, ngươi phải hảo hảo giáo huấn nàng mới được, đừng có cưng chiều quá mức”


Đỗ Tiên Thành vẫn còn nghĩ chuyện của Long Thu Diệp, cảm thấy có chút không ổn, lẩm bẩm ‘chuyện này ta phải đi nói với Tiêu đại ca một tiếng” nói xong oán giận mắng Long gia “đem Long Thu Diệp gả cho một hộ nông dân nào đó ở xa làm chính thê cũng được vậy. Sao lại bán nàng cho một lão nhân làm thiếp, bán cho lão nhân thì cũng thôi đi, lại còn bán cho sư gia của Kinh triệu doãn, nếu sau này Long Thu Diệp được sủng, Long gia và Tiêu gia nhất định sẽ không yên đâu”






Truyện liên quan