Quyển 2 - Chương 16: Song tinh ức
Viên Li nghe vậy có chút sợ run, ngẩng đầu thấy Phó Lệnh nghiêm túc nhìn mình, vẻ mặt khẩn trương, không khỏi bật cười
“Thật sự……” Hắn chỉ vào bụng mình
Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy sợ hãi, phiền muộn cau mày. Điều này sao có thể chứ. Chẳng lẽ nàng thực sụ là một quái thai?
Triệu Thực từng nói nàng không giống nữ nhân bình thường khác. Còn có..Phương Diệu Tổ từng leo lên giường nàng rồi đột nhiên bỏ đi, sợ không chỉ vì công chúa, chẳng lẽ…hắn phát hiện ra nàng là một nữ nhân không bình thường? Nhất là lão thái giám kia vừa nói, xuân dược kia chỉ có thể nam nhân và nữ nhân ân ái với nhau mới phá giải được, mà Viên Li lại bị đau bụng…
Nàng càng nghĩ càng không thích hợp, tâm như chìm xuống đáy cốc
Nàng không bình thường ở đâu?
Nàng đột nhiên nhìn Viên Li đang hứng thú dạt dào nhìn nàng chằm chằm, thảng thốt gọi ‘Đại công tử”
“Ngươi…đã từng làm với nữ nhân khác chưa?” nàng chăm chú nhìn vào mắt hắn
Viên Li ho khan một tiếng, mặt bỗng nhiên ửng đỏ, không biết do ho khan hay là vì quẫn bách
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” hắn nghiêm mặt hỏi “còn chưa vào cửa đã bắt đầu ghen tỵ sao?”
Phó Lệnh Nguyệt có chút dở khóc dở cười “ta ăn dấm chua làm gì, ta chỉ là…”nàng cúi đầu tìm từ “ta chỉ muốn hỏi ngài một chút…ta rốt cuộc có phải là nữ nhân hay không?”
Viên Li nghĩ mình nghe lầm, trừng mắt nhìn Phó Lệnh Nguyệt
“Chính là..cùng với nữ nhân trước kia ngươi đã làm có chỗ nào khác nhau không? hay là ta có chỗ nào quỷ dị không?’ nàng chợt nghĩ hắn sẽ không hiểu được vì thế nhanh chóng giải thích
“Có, có chỗ bất đồng’ Viên Li nghiêm túc gật đầu
‘Thế nào?” Phó Lệnh Nguyệt cả kinh, chăm chú lắng nghe
“Nơi này…”Viên Li chỉ chỉ vào đầu “nơi này không bình thường”
Phó Lệnh Nguyệt tức giận nhưng nghĩ lại hiện có việc cầu hắn, huống chi chuyện này cũng không thể hỏi người khác nên đành nén giận, miễn cưỡng cười, ôn hòa khẩn cầu “Đại công tử, chuyện này rất quan trọng đối với ta. Ta cầu ngài, ngài nói cho ta biết đi. Ta không phải nói giỡn đâu”
Viên Li phát hiện nàng nói thật, cũng không giễu cợt nữa. Hắn nhăn mày, vẻ mặt đau khổ ‘có gì bất đồng?không nhớ rõ, không chú ý nên không biết”
“Sao ngươi lại không biết?” Phó Lệnh Nguyệt phẫn nộ “nữ nhân ngươi ngủ cùng, có khác biệt hay không ngươi phải biết chứ”
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Viên Li truy hỏi
“Ta…” Phó Lệnh Nguyệt không thể nói thêm gì, suy nghĩ hồi lâu chỉ có thể quy kết nguyên do lên người hắn “vậy vì sao ngươi cùng ta xong bụng vẫn còn đau?”
Viên Li ngây ngẩn cả người, hồi lâu bật cười thành tiếng, cười đến chảy nước mắt, hồi lâu mới run rẩy nói “hahah..ta lừa lão thái giám kia. Nếu không nói vậy, chuyện tối hôm qua sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ”
“Vì sao?” Lệnh Nguyệt ngạc nhiên ‘vì sao nói đau bụng thì có thể giấu được?” sùng bái nhìn Viên Li
“Kinh mạch nghịch chuyển, đương nhiên là đan điền phải chịu tội, bụng không đau thì chỗ nào đau?” Viên Li thản nhiên cười “hắn kê đơn đương nhiên đã có tính toán, đêm qua ta lại không triệu phi tiên nương tử trong Lăng Tiêu cung mà tìm một tiểu quan nhi, nếu không có chỗ khác thường, hai ta bắt mắt như vậy, không lập tức rửa sạch…”
Phó Lệnh Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi là thằng nhãi này lừa nàng, trêu chọc nàng. Nàng nghiến răng oán hận nói “vừa rồi ngươi không có đau bụng, chỉ là…?”
“Ta đau bụng thật” Viên Li xoay đầu thản nhiên nói “chẳng qua là cười đến đau bụng”
Phó Lệnh Nguyệt giận muốn bốc khói. Nàng không có lời nào để nói, người này thực sự đáng giận vô cùng, lời nói không chút khí độ của thế tử hào môn nho nhã phong độ mà y như chanh chua thô bỉ y như lưu manh chốn phố phường
Viên Li đột nhiên nghiêm mặt nói “đúng rồi. Đến, ta nói chính sự với ngươi”
Phó Lệnh Nguyệt trừng mắt, lạnh lùng nhìn hắn
“Tối hôm nay ta muốn xuống núi’ Viên Li nhẹ giọng nói
“Không, vẫn mặc bộ này’Viên Li thản nhiên nói “chúng ta quang minh chính đại xuống núi”
Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng
“‘Chúng ta’?” Phó Lệnh Nguyệt híp mắt “nói thẳng đi, Đại công tử muốn làm gì?”
“Ngươi thật thông minh, không hổ là người do Triệu chủ huấn luyện” Viên Li tán thưởng, thần sắc đột nhiên trịnh trọng hẳn ‘thế nào? qua giờ hợi xuất phát”
“Ngươi thật có thể chống lại mấy dặm sơn đạo kia?” Phó Lệnh Nguyệt thấy hắn ba hoa, cũng không khách khí “ngươi muốn đi đến vậy?không phải đêm nay không được?”
Lão thái giám kia đã nói hóa công thực thân tán, cũng không phải nói chơi, hù dọa tiểu hài tử ah…
“Chống không được cũng phải chống’ Viên Li bất đắc dĩ “không có lựa chọn”
“Vậy công tử ngài nên nghĩ cho kỹ” nàng không thể không cảnh cáo hắn “cho dù có thể ra khỏi Ưng Dực sơn này,chỉ sợ công lực của ngươi cũng bị phế bỏ”
“Có thể sống là được.” Viên Li lãnh đạm nói ‘tóm lại ta phải đi, ngay tối nay”
Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn. Không biết làm sao, nàng cảm giác sau lưng người này có cất giấu ưu thương khôn cùng. Hắn có gì bất đắc dĩ? Mà nàng cũng thấy lạ, sao nàng lại có dự cảm như vậy?
“Huống chi ta còn có ngươi, công lực sẽ không bị phế’ Viên Li đột nhiên nhìn nàng, nhếch môi nở nụ cười
Phó Lệnh Nguyệt bị hắn nhìn mà tóc gáy dựng đứng, cả người toát mồ hôi lạnh
“Ngươi đừng đánh chủ ý lên ta. Ta sẽ không làm giải dược cho ngươi nữa” nàng gầm nhẹ
‘Coi ngươi nghĩ đi đâu kìa’ Viên Li kinh hô ‘trời ạ, sao ngươi có thể nghĩ tới mấy chuyện đó. Không phải ngươi nói sẽ cho ta bột Băng kình nha sao? thứ này có thể giải độc’ hắn ra vẻ vô tội ‘một canh giờ là đã xuống núi, ta muốn ngươi làm gì?làm ở đâu?”
Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy máu huyết nghịch chuyển, hận không thể rút gân lộ da hắn “Ngươi trước kia sống ch.ết không cần”
“Trước khác nay khác” Viên Li phất tay “ta không ngốc tới mức đường tắt không đi lại để bản thân mình chịu tội”
Phó Lệnh Nguyệt đi theo sau Viên Li, quang minh chính đại hạ sơn. Không có ai ngăn cản, quản gia và gã sai vặt đều đã đi ngủ
Đan Sa Đinh cũng quá mức tự phụ, dám để cho tù nhân của mình hành tẩu tự do
Hai người bước nhanh ra khỏi Lăng Tiêu cung, không bao lâu đã tới trung môn của Ngưng Hương sơn trang
Thực sự không có ai quản. Dọc đường đi không hề thấy một bóng người
Nhìn cửa đá ở lưng chừng núi liền xác nhận chín là nơi đã chia tách với thị vệ của các Đô đốc phủ.
An toàn rồi sao? hai người nghi hoặc liếc nhìn nhau, đều cảm thấy thắng lợi này đến quá mức dễ dàng. Rất là quỷ dị
Cẩm y dạ hành,xuyên qua rừng trúc, thần sắc hai người đều khẩn trương hẳn. Đoạn đường này âm phong nổi lên từng trận…
Không phải đi lầm đường chứ? Phó Lệnh Nguyệt càng lúc càng có dự cảm không ổn. Quả nhiên khi đến cuối rừng trúc, bọn họ lại đi đến một chân núi xa lạ. Phía trước là núi, phía sau là rừng trúc. Núi tiếp núi, dưới bầu trời đêm càng có vẻ u ma tà ác.
Quay lại, đi tiếp
Cả đêm, Phó Lệnh Nguyệt và Viên Li đi vòng quanh hai lần. Mỗi lần đi vào rừng trúc, dù thay đổi phương hướng thế nào, có đánh ký hiệu ra sao, cuối cùng cũng quay lại chỗ chân núi quỷ dị kia.
Bọn họ lạc đường hoặc đã lạc vào trận
Phó Lệnh Nguyệt vô cùng ảo não, tự trách mình theo học kỹ năng tám năm ở Triệu phủ mà lúc này chẳng có tác dụng gì. Trời sáng chắc chắn sẽ có người đến, bọn họ sẽ không thể đi được. Viên Li không chịu ở lại Ngưng Hương sơn trang chắc chắn là có ẩn tình khó nói. Nàng là ám vệ môn khách lại không giúp được gì cho công tử
Một lần nữa quay lại rừng trúc, Viên Li rốt cuộc không chống cự được nữa. Hắn dựa vào núi đá, trán đổ mồ hôi
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới, Băng kình nha có thể giải độc dược trên người hắn, cả xuân dược đáng ghét kia nữa.
Không ngờ trong thời gian rời khỏi Ưng Dực sơn, xuân dược trong cơ thể hắn lại bị không khí của ngọn núi thần bí kia bức bách ra.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng đưa mắt nhìn nàng
“Ta giúp ngươi” Phó Lệnh Nguyệt bất đắc dĩ mở miệng
“Thời cuộc gấp gáp, thứ cho ta hiện tại không thể bức công’ ngữ khí của Viên Li cũng nghiêm túc hơn ‘ta sẽ cho ngươi công đạo”
“Ai cần ngươi cho công đạo’ Phó Lệnh Nguyệt căm hận đáp trả. Xem ra nàng không hỗ trợ cũng không được, nơi này hoang vắng, mà hiện nàng không đánh lại hắn. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cứ cho hắn thiếu nhân tình đi
“Chỉ có một yêu cầu. Nhẹ chút’ nàng hung ác răn dạy hắn
“Ta sẽ hết sức”
“Ta hết sức……” Viên Li vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng đáp ứng.
Hai người tìm một chỗ sau núi đá, ngồi xuống trên bãi cỏ. Phó Lệnh nguyệt cảm thấy may mắn vì đang là trời tối, đây coi như đánh dã chiến phải không?
Hai người ngồi đối mặt nhau. Viên Li có chút câu nệ, hắn chậm rãi xích người tới, ôm lấy vai nàng, dùng môi nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng. Nàng giương hai mắt nhìn bộ dáng nùng tình ẩn nhẫn của hắn, sống mũi cao ngất, hàng lông mi thật dài, yết hầu của nàng đột nhiên có chút khô khốc
Tay của hắn bắt đầu hoạt động, nụ hôn của hắn như gà con mổ thóc, từng chúng một chạm lên môi nàng. Cách xiêm y mùa hè mỏng manh, tay của hắn đặt lên ngực nàng. Hỏa long trong bụng nàng nhảy lên, cỗ lực lượng quỷ dị lại xuất hiện. Nhưng Viên Li vẫn cố ẩn nhẫn, thở hào hển, động tác rụt rè, cứng ngắc
“Bảo ngươi nhẹ một chút chứ không nói ngươi chậm như vậy” hồi lâu, Phó Lệnh Nguyệt rốt cuộc nhịn không được, đỏ mặt kháng cự “ngươi đây là đang làm gì?”
Viên Li quẫn đến không biết phải làm sao ‘vậy ngươi muốn ta làm thế nào” nhanh không được, chậm cũng không xong, nặng không được, nhẹ cũng không được. Hắn thực sự là oan uổng muốn ch.ết
“Ngươi…”Phó Lệnh Nguyệt nghẹn lời. Loại chuyện này còn để một cô nương như nàng dạy hắn sao? thật ra nàng rất muốn nói:giống như Phương Diệu Tổ vậy nhưng nếu Viên Li hỏi Phương Diệu Tổ làm thế nào thì nàng phải diễn tả cho hắn thế nào đây?
Cảm giác kỳ diệu kia không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể cảm nhận. Nàng không thể lôi kéo tay hắn, làm mẫu cho hắn. Phiền ch.ết đi được. Phương Diệu Tổ biết, sao Viên Li lại không chứ? Nam nhân với nam nhân sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ? Ngốc muốn ch.ết.
“Quên đi, ngươi muốn làm gì thì làm” Phó Lệnh Nguyệt buồn bực nói “đừng giống như lần trước làm vậy, đừng quá mạnh’ nàng cũng không muốn chịu đau lần nữa
Viên Li cười gượng, ôm chặt lấy nàng nhẹ nhàng ngã xuống đất. Tay của hắn chậm rãi thâm nhập vào trong cổ áo của nàng, khi hắn tìm được thục viên oánh nhuận, hải đường anh hồng của nàng, vạt áo trước của nàng cũng đã bị hắn hoàn toàn cởi bỏ. Ngọc thể của nàng lõa lồ hiện ra, hơi run run vì lạnh
“Đừng sợ…ta sẽ nhẹ một chút”hắn cho rằng nàng lo lắng “sẽ không giống lần trước” hơi thở ấm áp chậm rãi chuyển qua gáy của nàng, một đường bao phủ lên thân thể hơi co rút lại của nàng. Nhiệt tình, triền miên yêu, ở trên da thị lạnh run của nàng, ở sâu thẳm trong lòng, có một chút vui vẻ, ôn nhu…
Gió đêm thổi qua, Phó Lệnh Nguyệt thực sự hơi lạnh nhưng nơi bàn tay hắn đi qua lại rất nóng. Nàng không rõ loại cảm xúc băng hỏa giao hòa này, chỉ cảm thấy mới mẻ mà kích thích, nóng lại mị hoặc khó nhịn, lạnh làm loạn lòng người…
“A…”Phó Lệnh Nguyệt gắt gao cắn môi. Cảm giác này thực sự làm người ta mê hoặc. Nàng nhìn chằm chằm bầu trời sao, có chút muốn ngất đi..
“Đừng kêu như vậy, ta sẽ không nhịn được”Viên Li rầu rĩ, thống khổ lên tiếng. Hắn đã ẩn nhẫn đến cực hạn rồi, động tác đã bớt ôn nhu, nếu còn nhịn nữa, người khổ sẽ là hắn
Phó Lệnh Nguyệt cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn, quyết định không khó xử hắn nữa, nên chịu tội thì để một mình nàng chịu đi, nhắm hai mắt lại, nói ‘được rồi, ngươi tới đi”
Ánh sao chiếu sáng, hắn dẫn nàng lâm vào mê muội. Lưu luyến không rời, triền miên không dứt. Hai người không tiếng động hòa hợp với nhau. Mái tóc đen của hắn dây dưa, hợp cùng mái tóc của nàng.
Nàng híp mắt, nương theo ánh sao mà ngắm nhìn dung nhan nam nhân này. Hai mắt của hắn lóe lên, mày kiếm nồng đậm, khóe miệng tươi cười thản nhiên…Hết thảy làm cho nàng đột nhiên dâng lên cảm giác thân thiết khôn xiết
Nam nhân lúc này đang cùng nàng da thịt thân cận như tay với chân, nam nhân giờ phút này mang lại cho nàng khoái cảm thư sướng trước đó chưa từng có. Nàng lại có cảm giác kỳ diệu giống như đã từng quen biết
Trong hơi thở tươi mát của cỏ xanh vây quanh, dưới bầu trời đêm yên tĩnh, Phó Lệnh Nguyệt rốt cuộc cũng lĩnh hội được sự tuyệt vời của chuyện nam nữ. Nàng say mê hưởng thụ, cảm giác mình như dung nhập vào bầu trời đêm. Sao cách nàng rất gần, thế giới cũng cách nàng rất gần. Linh hồn của nàng hiện đang cuồng dã bay trên thảo nguyên rộng lớn, nàng vô cùng tự do, vô cùng tiêu sái…
Lưu quang phi vũ, nàng giang tay là có thể ôm lấy mạn dã huỳnh hỏa, nàng đưa tay thậm chí có thể hái được ánh sao trên trời.
Giờ khắc này, thân thể của nàng đột nhiên không khống chế được. Nàng sắp hít thở không thông, ch.ết trong lúc đắc đạo thăng thiên. Giữa khoảnh khắc sống và ch.ết, nàng bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng, có thanh âm ngọt ngào của nữ hài tử nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng “ngươi xem, khỏa kia là ta, khỏa này là ngươi”
Đừng đi. Ngươi là ai?Phó Lệnh Nguyệt liều mạng muốn bắt lấy thanh âm này
Nàng lục tìm trong trí nhớ hữu hạn nhưng không hề có thời khắc này. Nhưng mà theo bóng dáng càng đi xa, tri giác của nàng khôi phục, tan thành mây khói…
Đã xong.
Hồi lâu, hai người đều không có động tác
Phó Lệnh Nguyệt không muốn mở mắt. Nàng không muốn nhìn thấy sự thật, nàng không muốn quên cảnh trong mơ vừa rồi. Nàng muốn tận hưởng khoái cảm đến hít thở không thông này. Cảm giác này làm cho nàng có ảo giác như xuyên qua thời không
“Công tử, thêm một lần nữa được không?” Phó Lệnh Nguyệt muốn lại nhìn thấy cô gái kia, hỏi nàng thêm vài câu
“Đi thôi.” Viên Li nhẹ nhàng phủ xiêm y cho nàng “nơi này không nên ở lâu”
Còn có hiểm ác phải đối mặt. Nàng mở mắt ra, không khỏi cười khổ
“Ngươi nói…ta có phải là nữ nhân không?” nàng đứng dậy, nhanh tay nhanh chân cài lại vạt áo
Hắn cười, nắm lấy tay nàng “ta nghĩ, vấn đề này…”
“Ầm’ dưới chân núi đột nhiên chấn động
Hai người đại kinh thất sắc. Không tốt, không phải là địa chấn núi lở chứ?
Không có nhiều thời gian cho bọn họ suy nghĩ, bùn đất cát đá đã sụp đổ dưới chân bọn họ. Hai người kinh hô, ngã nhào xuống
Khi mở mắt ra, Phó Lệnh Nguyệt phát hiện mình lại bị bùn đất cuốn đến một sơn cốc xa lạ, trống trải, rộng lớn
Trời còn chưa sáng, chỉ có ánh trăng bàng bạc…
Nàng thử co duỗi tứ chi. Hoàn hảo, không có việc gì. Đi tìm Viên Li thì thấy hắn nằm cách đó không xa nhưng bị cát đá vùi sâu hơn nàng
Phó Lệnh Nguyệt nhìn chung quanh,lưu loát kéo hắn ra khỏi đống đất, xem ra còn có tri giác liền vỗ vỗ lay tỉnh hắn
“Ngươi bị thương sao?” câu đầu tiên nàng hỏi là vấn đề này. Nhìn không có ngoại thương, chỉ sợ nội thương
Viên Li hoạt động tứ chi, lắc đầu. Không bị thương là tốt rồi, gặp núi lở có thể nhân đó mà rời khỏi trận thế quỷ dị trong rừng trúc kia, đúng là nhân họa mà được phúc ah
“Đây là làm sao?” Hắn nhíu mày xem kỹ bốn phía, nghi hoặc.
Không đúng. Phía trước lại là doanh trướng quân đội đông nghìn nghị…