Quyển 2 - Chương 47: Bộ này chẳng phải mặc rồi sao?
Nhìn hai nàng yêu thích như vậy, Lăng Phong nghĩ đến việc bán ra không phải lo nữa. Xem ra thẩm mỹ thời đại này cũng không quá khác biệt, bằng không coi như kế hoạch của Lăng Phong đành phải ch.ết non.
Có điều, Lăng Phong chợt nghĩ, hai nàng này là mỹ nữ, thích ăn diện, nhưng người khác không phải ai cũng đẹp như thế. Đặc biệt thời cổ ăn uống dinh dưỡng thiếu thốn, số người đẹp càng khan hiếm.
Lăng Phong trầm tư.
Hắn biết rõ, kinh doanh, có thể chia làm hai loại. Một là đè thấp giá cả, ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh. Hai là dùng phẩm chất kiểu dáng thủ thắng.
Về mặt kiểu dáng, Lăng Phong không lo lắng. Hắn trong đầu đầy đủ trăm kiểu dáng Đông Tây, dùng vài năm không hết. Thậm chí có thể tuyển thêm nhân viên có tài thiết kế bổ sung vào. Nhưng, cái này không phải biện pháp lâu dài. Lăng Phong không nghĩ mình sẽ làm nhà thiết kế thời trang mãi.
Nhưng nếu muốn kinh doanh dựa trên giá cả, thì lại có vấn đề.
Bởi vì thế giới này may mặc đều làm thủ công, muốn chế ra một bộ quần áo tiêu tốn rất nhiều tiền. Đây cũng là nguyên nhân cho thói quen mua sắm của quần chúng, chỉ cần đơn giản tiện nghi, rẻ rẻ một chút là mua.
Như vậy muốn có lợi nhuận, thì phải giảm chi phí. Lăng Phong dám chắc, dùng mánh khóe giảm chi phí, thợ may cổ đại chắc chắn có cái gì có thể nghĩ đều đã nghĩ đến.
Lăng Phong vuốt trán, lập tức vỗ đùi ...
“Máy may?”
Máy may đương nhiên là một bước tiến vĩ đại, không thể không đề cập.
Chỉ là, máy may điện tử là không thể làm ra rồi. Chỉ có thể làm máy may đạp chân ...
Lăng Phong lắc đầu, hắn cũng không thể làm ra.
Khoan nói đến nguyên liệu chế tác, chỉ nói đến nguyên lý, Lăng Phong cũng đã đau đầu. Nguyên lý kim máy may, chính là như một cây đũa, đưa cơm vào miệng, nhưng khi rút ra lại là đường ... lỗ mũi. Đó là chưa kể muốn may hàng thượng phẩm, đường may lại càng phải phức tạp mịn màng, cái máy cũng phải phức tạp theo. Lăng Phong hiện tại ngay cả vốn khởi điểm còn không có, nghiên cứu ra được máy may chỉ sợ đã thành ăn mày.
Cái này ...
Ài, vì cái gì không để kịch bản yy một chút, để Phong ca đóng vai thiên tài, sau nửa ngày suy nghĩ đột nhiên sáng tạo được máy may đây?
Xem ra chỉ có thể buông tha thị trường đồ giá thấp, tập trung thị trường quý tộc trước.
"Hàng hiệu".
Khách hàng mặc lên người trang phục của Phong Vân tơ lụa không phải vì đẹp, mà vì nó "đẳng cấp". Nó tương tự như món iPhone ngày trước, người ta tích cóp sắm một cái, không phải để dùng, mà để chứng tỏ có tiền.
Nếu lấy hàng hiệu làm trọng tâm, ban đầu để giá cao, phục vụ giới giàu có thích tranh đua, đến sau ra hàng mới thì hạ giá hàng cũ, phục vụ trung lưu, như vậy không lo không có ai mua.
Chỉ là, muốn dựng “hàng hiệu” không thể ngày một ngày hai, cần nhất là quảng cáo, sợ nhất là làm giả. Hai cái này ...
Đúng lúc này, lại nghe tiếng ai đó như Lăng Vân đang gọi ...
- Lăng Phong ...
- A? Vân tỷ gọi ta?
Lăng Vân vừa thay một bộ váy dài màu đen, kiểu quý cô phương Tây, vô cùng quý phái. Kiểu này Lý Minh Nguyệt không thích lắm, nhưng Lăng Vân ngược lại thấy nó rất thanh thoát.
Lăng Vân một tay cầm hai bên làn váy, xoay người một cái. Động tác nàng rất ưu nhã tự nhiên, giống như đã rất quen thuộc.
- Ngươi thấy ... thế nào?
Lăng Phong không khỏi ngơ ra. Lý Minh Nguyệt hai mắt cũng trầm trồ theo.
Chỉ là, Lăng Phong đột nhiên thấy vẫn thiếu thiếu gì đó ...
“Giày cao gót?”
Đúng, là giày cao gót. Dáng người Vân tỷ đã cao sẵn, nếu mang vào giày cao gót, vậy thì ...
Lăng Vân thấy tên kia vừa ngơ ra nhìn mình, rồi lại trầm mặc suy nghĩ, nàng không khỏi khó hiểu.
- Này, có nghe ta nói hay không?
- A? Làm sao vậy?
Nàng đưa ra một vật gì đó, sẳng giọng :
- Cái này là gì? Nó nằm lẫn trong chỗ trang phục mới, cũng là một món đồ sao? Vì sao hình thù kỳ lạ như vậy?
Lăng Phong nhìn lại.
Một mảnh một tam giác lớn màu đen, một mảnh khác là hai tam giác cũng màu đen nốt.
Oa, nội y nha?
Đã nhớ ra. Hôm nọ lén lút kêu thợ làm vài bộ nội y, còn không biết phải làm sao dụ Vân tỷ mặc vào.
Liền ho khan :
- Cái này sao? Khụ, là tiểu y.
- Tiểu y?
- Chính là cái hôm trước ta nói ...
Lăng Vân Lý Minh Nguyệt lập tức đỏ mặt. Lăng Vân còn chưa phản ứng, Lý Minh Nguyệt đã giật lấy ném vào một góc.
- Tu nhân. Ta đã nói không cần làm cái thứ này, vì sao vẫn cứ làm?
- Lý cô nương, may cũng đã may rồi, hay là mặc thử ...
- Không có thử gì nữa hết. Hôm nay bổn tiểu thư coi như xong, về trước. Chuyện buôn bán thế nào các ngươi cứ bàn tiếp đi.
Lý Minh Nguyệt nói xong, thế nhưng lại cầm luôn bộ tiểu y kia theo.
- Này, chậm đã. Cô không muốn mặc thì cầm nó về làm gì?
- Chẳng lẽ để lại cho ngươi sao? Vân Vân chỉ lo đến việc kinh doanh, để nó ở đây ngươi hoa ngôn xảo ngữ một lúc, chỉ sợ nàng ta sẽ ngoan ngoãn mặc vào. Hừ, tưởng bổn cô nương không biết gian kế của ngươi sao?
“Móa, bà cô này sao lại tự dưng thông minh như vậy?”
Lăng Vân đỏ mặt :
- Minh Nguyệt, ta ... cũng đâu có dễ lừa như vậy chứ?
Nàng đột nhiên thấy rất xấu hổ.
Hôm nay rút cục làm sao vậy, để Minh Nguyệt mặc thử là được rồi, nàng tự nhiên lại đi ra muốn mặc một bộ. Bộ nào không chọn lại chọn bộ hở tay hở cổ này, lại còn xoay xoay làn váy trước mặt tên nào đó.
Nàng càng nghĩ lại càng đỏ mặt, đến nỗi cả người cũng run lên. Chẳng lẽ nàng đã xem hắn thân thiết đến mức ...
- Vân tỷ, đang nghĩ gì vậy?
- A, không có gì.
Lăng Phong trầm tư :
- Kiểu dáng xem như không lo nữa, vấn đề là làm sao quảng cáo nó ra.
- Quảng cáo?
- Ý là để phu nhân tiểu thư toàn thành biết được, chỗ chúng ta có những kiểu trang phục rất đẹp mắt.
Lăng Vân thấy hắn không để ý đến chiếc váy mình mặc nữa, cũng đỡ xấu hổ hơn, ngồi xuống nói :
- Chuyện phu nhân tiểu thư quý tộc, chắc phải nhờ Minh Nguyệt xem sao.
- Nhờ ta?
- Đúng vậy, ngươi chẳng phải tiểu thư quý tộc sao? Lại còn danh khí không thấp.
- Cũng được, ta sẽ giúp, có điều phải có điều kiện.
"Đại tỷ này đòi hoa hồng? Xem ra cũng không ngốc như mình nghĩ." Lăng Phong nhìn sang.
Lý Minh Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói :
- Mỗi khi có trang phục mới, ta phải có một bộ, lại phải là bộ tỉ mỉ nhất ...
- Thành giao!
Lăng Phong không chờ nàng ta nói hết câu đã đồng ý. Hắn còn tưởng cái gì to tát, cỡ một hai phần lợi nhuận gì đó mới khó.
- Hừ, ta thấy hình như ta bị hố thì phải ...
- Không hề không hề, Lý cô nương nghĩ thử xem, thiên hạ mỹ nhân nhiều vô kể, nhưng đều chỉ mặc sau ngươi. Cái này gọi là ... đúng rồi, biểu tượng thời trang, còn hố gì nữa.
- Hừm, xem ra cũng phải.
Lý Minh Nguyệt tưởng tượng đến cái "biểu tượng thời trang" gì kia, gật gù.
Lăng Vân ở một bên không khỏi khinh thường liếc Lăng Phong. Chuyện nhảm nhí thế mà hắn cũng nói ra được.
Lý Minh Nguyệt không xem trọng tiền bạc cho lắm. Nàng ta tham gia vụ này chủ yếu vi Lăng Vân, về sau là vì ham đồ đẹp.
Lát sau, Lý Minh Nguyệt ra về, hai tỷ đệ lại bàn bạc thêm một chút. Trời không biết tối từ lúc nào, nhìn mỹ nữ nhăn nhó suy nghĩ, Lăng Phong đột ngột cầm tay Lăng Vân nói :
- Thôi, hôm nay cũng đã muộn, về nghỉ ngơi đi. Chuyện khác ta nghĩ cho.
- Ừm, đa tạ.
Lăng Vân trả lời theo phản xạ, lúc sau thấy tay bị cầm thì giật thót lên, trừng mắt nhìn hắn.
- Ngươi ...
Lăng Phong vội vã vụt ra ngoài :
- Haha, Vân tỷ, làm gì phản ứng dữ vậy. Vô tình, là vô tình thôi.
...
Thời đại không điện, tối đến hầu hết đều đi ngủ sớm. Thi thoảng có tiếng chó sủa.
Thần thức của Lăng Phong sau lần nhập ma bắt đầu có hơi hướng tự thi triển không cần hắn chủ động nữa, dù phạm vi vẫn khá nhỏ.
Nhờ thần thức, Lăng Phong cảm giác có người theo dõi.
- Ra đi. Là ai?
Không có tiếng đáp lại.
Lăng Phong đại loại đã xác định được phương hướng có hơi thở, kẻ kia hình như không cố ý giấu diếm, chỉ chưa muốn ra mặt. Hắn quay lại nhìn chằm chằm về chỗ nọ rồi nói.
- Ta biết ngươi ở đó.
Lần này, đối phương rút cục hiện thân.
- Không hổ là người công tử để ý.
Từ trong bóng tối đi ra một người, áo quần kiểu cận vệ võ sĩ, rất gọn gàng.
Lăng Phong nhận ra người này, hắn chính là tên cận vệ bên cạnh công tử đẹp trai ở đổ phường nọ.
Lăng Phong im lặng, người ta theo dõi mình lại không giấu diếm khí tức, như vậy có chuyện gì muốn nói đối phương sẽ nói ra.
- Ngươi là Lăng Phong?
- Đúng vậy.
Đáng lẽ Lăng Phong mới là người hỏi đối phương là ai?
- Không cần căng thẳng. Ta biết ngươi lo lắng điều gì. Yên tâm, công tử gia chỗ tiền đó không để vào mắt. Công tử gia muốn gặp ngươi.
- Vì sao?
- Công tử gia chiêu hiền đãi sĩ khắp nơi, người có bản sự đều được trọng dụng. Thứ thần thức của ngươi được ngài để ý đến. 3 ngày sau, buổi chiều ở Thất Tú phường.
Nói xong kẻ kia biến mất nhanh chóng vào bóng đêm.
...
Sáng sớm, Lăng Phong ghé qua khách điếm xem tình hình Diễm Tuyết Cơ.
- Ài, mỹ nữ cứ thế mà đi. Còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm gì cả.
Mặc lão nói nàng ta đã đi mất, chỉ để lại một bức thư.
"Ngươi cầm vật này tới Thiên Địa đổ phường, nếu như ở chỗ đó vẫn chưa đổi người, vậy có thể lấy được tiền cược. Ta không phải lão bản chính thức ở đó, nhưng vẫn có chút tiếng nói. Ta không muốn nợ gì ngươi, trái lại, ngươi đang nợ ta ..."
"Nợ nàng ta? Chuyện gì vậy?" Lăng Phong khó hiểu, đọc tiếp.
"Nói ngươi ngốc cũng không sai. Ngươi nghĩ đêm đó có thể đụng đến ta sao? Bổn cô nương nếu có chuyện gì, bây giờ ngươi làm gì còn đứng ở đây. Muốn giết ngươi, Nhuyễn Cân tán ta không để vào mắt. Lão đùi gà nói ngươi trong họa đắc phúc, nhập ma không ch.ết mà lại đột phá. Có biết ai giúp ngươi không? Ngốc như ngươi làm sao mà biết được. Nói cho ngươi biết, miễn cho ai đó lại tưởng mình đệ nhất thiên hạ. Chính tay bản sư tỷ trấn áp ma tâm của ngươi, nếu không ngươi đã tiêu rồi. Sau này gặp ta nhớ bái lạy tạ ơn ..."
"Hóa ra là vậy?" Lăng Phong thầm nghĩ may mắn.
Mặc dù đêm đó tình hình cụ thể hắn không rõ, nhưng có một điểm hắn còn nhớ. Đêm đó sau khi mất kiểm soát thân thể, Lăng Phong có cảm giác bay bổng, nhìn thấy vài chuyện mờ ảo khá thú vị. Hắn thấy mình như được xem tự truyện của một người nào đó. Chỉ là, hiện tại nhất thời không thể ghép nối lại.