Quyển 2 - Chương 51: Triệu khánh
Lăng Phong nghĩ nát óc cũng không ra Tần Vương thân phận cao quý tìm hắn làm gì, ngoài việc đêm đó tên này rất để ý đến Diễm Tuyết Cơ.
Thực ra, Triệu Khánh gặp Lăng Phong là có ý thu nhận người tài.
Triệu Khánh cũng không hẳn mến mộ gì người tài cả, hắn thời gian chơi còn không đủ hơi đâu đi lo thu hiền tài đóng góp cho quốc gia. Nhưng đây là ý mẫu hậu hắn, bà ta muốn hắn làm quen nhiều người tài càng tốt, nếu thấy có thể thu dưới trướng thì thu cả vào. Triệu Khánh nhân tiện thu mấy tên kỳ nhân, tài thì cũng có đó nhưng chủ yếu là "tài lanh", thi thỏang bày trò hay để hắn tiêu khiển.
Hoàng hậu Đại Tống hiện tại họ Trưởng Tôn, chính là mẫu hậu của Triệu Khánh, nhưng nghe nói cũng không phải mẹ đẻ.
Thái tử đương nhiệm Triệu Hoàn, lại là con trai của một vị Hoàng hậu quá cố.
Trưởng Tôn Hoàng hậu muốn Triệu Khánh tạo dựng thế lực riêng, vì bà ta muốn hắn đứng ra tranh giành với Thái tử ngôi hoàng đế. Nhưng rất tiếc Triệu Khánh lại không hứng thú lắm chuyện này.
Chuyện Hoàng tử tạo dựng thế lực, tranh chấp ngôi Thái tử đời nào cũng có. Nhưng hiện tại, vị Thái tử cùng cha khác mẹ kia của Triệu Khánh không hề kém cỏi, tuy thế lực không lớn nhưng hầu như không mắc phải sai sót gì, chuyện phế Thái tử là điều rất khó xảy ra. Đâm ra Triệu Khánh tuy rất muốn nhưng không đủ dã tâm, dần dà hắn chỉ muốn sống yên ổn qua ngày là được, chỉ cầu cho hòang huynh lúc lên ngôi thì cứ lên ngôi, đừng có để ý gì mình.
Lần trước gặp ở đổ phường, đầu tiên Triệu Khánh cũng không để ý Lăng Phong. Điều này đương nhiên, một tên đổ cược nhảm nhí gặp may cũng không thể lọt vào mắt Hoàng tử nổi. Mãi đến lúc tên cận vệ nói nhỏ vào tai hắn, nói rằng kẻ Lăng Phong này rất có thể là đệ tử môn phái lớn, Triệu Khánh mới bắt đầu để tâm đến. Về sau, cận vệ còn kể chuyện Lăng Phong và tên lão bản họ Hà kia đánh nhau, một vị lão nhân nhảy ra cứu trợ. Mấy chuyện này liên kết lại khiến Triệu Khánh xem thân thế Lăng Phong không đơn giản, nảy ra ý gặp mặt.
Triệu Khánh tuy thu nhiều kỳ nhân dị sĩ, nhưng võ lâm nhân sĩ thì lại khá hiếm. Hầu hết người trong võ lâm đều đối lập với triều đình, rất khó mua chuộc. Thái độ Lăng Phong lại vô tôn ti như vậy, Triệu Khánh cũng co thể bỏ qua. Kỳ nhân dị sĩ đều có tính tự cao.
- Ngồi đi!
- Tạ ơn điện hạ.
Lăng Phong dù chả ưa gì bị người khác ra lệnh. Nhưng hắn cũng đành chịu, dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tính ra thằng trước mắt là con trai Chủ tịch nước. Thời của hắn, con trai Chủ tịch nghe thì to nhưng chỉ dựa thế cha, gặp thì tránh đi cho chắc, có cơ hội làm quen thì nịnh nhau vài câu. Có điều đây là thời cổ đại, con trai hoàng đế có thực quyền, vớ vẩn bị chém ngay tại chỗ.
Ở dưới sân khấu, vũ nữ kia đã kết thúc biểu diễn, có tiếng vỗ tay vang lên.
- Nghe nói hôm nay ngươi khai trương cửa tiệm?
- Vâng, tiểu dân làm một ít tiểu kinh doanh.
Triệu Khánh chẳng qua không có chuyện gì để hỏi, tiện thể bốc đại thông tin dò được về Lăng Phong ra nói. Lăng Phong vẫn đủ tỉnh táo biết đây là lời khách sáo. Hắn vẫn nhớ rõ, đêm đó, tên cận vệ nói hoàng tử tìm mình liên quan đến thần thức.
- Ngươi muốn sống cả đời như vậy?
- Tiểu dân ...
Lăng Phong suy nghĩ cách trả lời. Vị hoàng tử này, hắn mới gặp không rõ tính cách, lại hoàn toàn mơ hồ mục đích của đối phương. Lăng Phong trả lời nước đôi :
- Tiểu dân cũng chỉ vì sinh kế.
- Ngươi biết ta tìm ngươi vì chuyện gì?
- Tiểu dân không biết, mong điện hạ khai sáng.
- Tốt, ta cũng không muốn dông dài, ta muốn ngươi vào dưới trướng của ta.
"Có chuyện tốt như vậy?" Lăng Phong có chút bất ngờ.
Người này nói năng thật thẳng thắn.
Cũng phải, có lẽ trong mắt kẻ có địa vị, Lăng Phong không khác gì con kiến cả, không cần phải chơi trò ẩn dụ, đơn thuần chỉ sai khiến truyền lệnh. Nói muốn Lăng Phong vào nghĩa là phải vào rồi.
Lăng Phong chỉ không hiểu, cỡ như Triệu Khánh hô một cái còn thiếu người tài chạy theo xin bám sao, làm sao còn đến lượt hắn. Thần thức của hắn trị giá như vậy?
Dĩ nhiên, Lăng Phong không hề muốn từ chối.
Chuyện đùa sao? Hắn bây giờ đang thiếu chỗ dựa. Làm kinh doanh muốn độc quyền, mấy hôm nay gặp chuyện quấy rối, nghĩ nát óc cũng vì không có chỗ dựa. Nếu có thể bám vào cành cây của Tần Vương, chỗ tốt không nói cũng biết.
Chỉ là, chuyện gì đến quá nhanh cũng nên làm chậm nó lại một chút, sau này đỡ phải hối hận. Ông trời không cho không thứ gì, Lăng Phong hiểu đạo lý này.
Lăng Phong dò hỏi :
- Chẳng hay điện hạ cần tiểu dân làm gì?
- Ta cũng không muốn nói nhiều, ta rất yêu thích kỳ nhân dị sĩ. Ngươi có sư phụ cao thủ như vậy, ta nghĩ rất đáng để nói chuyện một chút.
"Sư phụ? Ta có sư phụ nào? Mặc lão?" Lăng Phong hơi ngẩn ra nghĩ thầm.
Hóa ra người này không phải xem trọng Lăng Phong, mà xem trọng sư phụ nào đó của mình. Mặc lão thần bí đến vậy sao? Sao ta không biết? Nhưng nếu Mặc lão thì gọi luôn lão tới, còn gọi hắn làm gì? Hắn không nghĩ người Triệu Khánh nói là lão đùi gà.
Thấy tên này vẫn thất thần như vậy, Triệu Khánh không khỏi lại phát bực. Tên Lăng Phong này bị đần sao? Hoàng tử ban phúc cho còn ở đó mà thất thần? Sướng quá mất hồn?
- Hừ. Nếu không muốn, vậy có thể rời đi.
- Điện hạ, làm gì có chuyện đó, tiểu dân cầu còn không được. Điện hạ chỉ cần có sai bảo, tiểu dân sẽ cố gắng hết sức.
Lăng Phong vội vàng đáp. Nhưng mấy câu kiểu "ch.ết không từ nan" này nọ hắn nói không ra nổi. Nghe giả tạo quá.
Cơ hội như vậy chỉ có một. Bỏ lần này, sợ rằng không bao giờ có lần nào nữa. Thời đại nào cũng vậy, cơ hội thò một chân vào giới quyền quý không dễ, dù chỉ là một ngón chân, dính một tí tẹo quan hệ. Chỉ cần không đụng đến điểm cơ bản, ví dụ như người thân, hoặc tự trọng gì đó của mình. Còn lại, hắn đều có thể, kể cả phản quốc cũng được, quốc gia này về cơ bản chả có cái gì là tổ quốc của Lăng Phong cả.
Triệu Khánh thấy Lăng Phong biết điều, liền cười hỏi trống không :
- Tốt. Tên kia vẫn còn chưa chịu tới?
- Dạ, đã cho người thúc dục, chắc hẳn đang trên đường tới.
- Tốt nhất đừng có chậm trễ làm hỏng việc của ta.
- Dạ.
Không khí trầm xuống, Triệu Khánh tiếp tục xem ca kịch. Lăng Phong cũng đành im lặng xem, mấy tiết mục ở dưới xem ra cũng khá đặc sắc, chỉ có điều lúc này Lăng Phong không có tâm trạng xem cái gì cả.
- Điện hạ, người đã tới.
- Điện hạ thứ tội, tiểu sinh đến muộn.
Một tên nho sinh xuất hiện, Lăng Phong không biết là ai. Hắn từ trước tới giờ người trong giới nho sinh nhận mặt chắc chỉ có Diệp Tố Tân từng thấy một lần, ngoài ra không còn ai.
Triệu Khánh thái độ khác hẳn Lăng Phong :
- Dư tài tử, ngồi đi.
- Tạ ơn điện hạ.
Dư Minh Sinh, tài tử nổi tiếng kinh thành, nếu Lý Minh Nguyệt ở đây tất nhiên biết hắn là ai. Chỉ tiếc lăng Phong mù tịt, hắn chỉ gật đầu chào, nhưng vị Dư tài tử kia không thèm đáp. Nho khinh thương, Dư Minh Sinh vừa vào thấy tên kia một bộ đồ kiểu buôn bán, nhìn cũng chả thèm nhìn, gã còn nghĩ đây là người hầu chỗ này.
- Giới thiệu qua đi, người này là Dư đại tài tử nổi tiếng kinh thành, hắn là Lăng chưởng quầy, cũng có chút đặc biệt.
- Hạnh ngộ hạnh ngộ.
Lăng Phong chắp tay nói loạn, hắn cũng chả rõ cách thức chào hỏi giữa thương nhân và tài tử nên thế nào. Dư Minh Sinh chỉ nhếch miệng, coi như đã biết.
- Chốc nữa Tô tài nữ xuất hiện, Dư tài tử chắc biết thể hiện bản lĩnh thế nào?
- Tiểu sinh sẽ hết sức vì điện hạ.
Lăng Phong tuy không hiểu cho lắm, nhưng hắn nhanh nhạy đoán ra, hình như hoàng tử đang muốn thể hiện với gái, nên cần dùng đến Dư tài tử. Xem ra cũng hết chuyện của hắn, chẳng biết tại sao vẫn để hắn đứng đây.
"Ài, người ta là ông lớn, về cũng phải chờ bị đuổi mới được về sao?"
Ở dưới có tiếng xướng.
- Tiếp theo là Tô tài nữ, xuất thân Giang Nam, vũ kỹ vô song.
"Hừm, quen quen." Lăng Phong thầm nghĩ.
Chỉ thấy một nữ tử nhẹ nhàng đi ra giữa sân khấu. Bước đi của nàng như đang bay lên, uyển chuyển lung linh. Những dải lụa dài cứ tung bay như cánh bướm, hút hồn cả loạt nam nhân ở đây.
"Ồ, là trang phục mới của Phong Vân tơ lụa, haha. Chốc nữa phải gặp mặt cám ơn người ta, tự nhiên quảng cáo miễn phí giúp ta." Lăng Phong nhìn qua, bỗng sáng mắt lên.
Nàng kia mặc một trong những mẫu váy mới ra hôm nay của tiệm hắn. Màu vàng đỏ hoa văn kết hợp, ống tay dài, hở vai, phần ngực là một dải ngang đỏ rất đẹp. Xem ra vừa rồi mấy vị mỹ nữ từ Thất Tú phường trở về, đã phát huy hiệu quả quảng cáo.
Nàng ta búi tóc điệu đà, một bên lọn xỏa xuống che tai trái, đằng sau cột gần chân tóc, vô cùng quý phái, khuôn mặt trang điểm sắc sảo, mày yến mi cong, đôi môi hồng nhuận. Khiến người xem ở dưới đều rớt cả cằm ra.
Tần Vương Triệu Khánh đã hai mắt nhìn không dứt, thiếu mỗi nước miếng chảy ra. Bây giờ Lăng Phong mới thấy mặt xấu của tên này, Hòang tử gì cũng là nam nhân thôi. Lúc vừa rồi còn ra vẻ thâm trầm, ai ngờ gái đẹp vừa ra đã làm mặt trư ca, còn tệ thua Lăng Phong hắn.
Nhìn qua Dư Minh Sinh, người này còn trấn tĩnh được chút. Mặc dù ánh mắt cũng ra vẻ thưởng thức. Có lẽ gã tự biết đây là người của hoàng tử nhắm trúng, không thể có ý ngông cuồng.
- Đóa Nhi gặp qua các vị quan nhân.
“Tô Đóa Nhi? Ra là nàng ta. Khó trách thấy quen.”
Tô Đóa Nhi, nàng chính là người về thứ hai ở Hoa khôi hộ Thái hồ lúc trước, xếp sau Ngô Oánh Oánh. Lúc đó Lăng Phong nhìn thấy còn khen ngợi nàng ta xinh đẹp hơn người.