Chương 63: Áp Đảo
Sau khi Duy Khánh hoàn tất việc bổ sung năng lượng, Trần An ra hiệu cho Dimitri và Kenji tiến hành bước tiếp theo. Hai người lập tức đẩy vào một loạt thùng chứa trang thiết bị, mở ra và bắt đầu lắp ráp.
Chỉ sau vài phút, một thiết bị hình trụ hiện đại xuất hiện, ánh sáng xanh dương từ các dải đèn trên thân máy tạo nên cảm giác công nghệ cao.
“Đây là BioScan thiết bị quét toàn thân với công nghệ cảm biến tiên tiến và AI tích hợp. Nó sẽ phân tích toàn diện sức khỏe và tiềm năng thể chất.” Trần An vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho Duy Khánh tiến vào bên trong thiết bị.
Duy Khánh bước lên bệ cảm biến, ánh mắt vẫn còn chút cảnh giác. Khi hệ thống khởi động, những tia sáng laser mỏng như sợi chỉ bắt đầu xoay quanh cơ thể hắn, quét từng chi tiết từ đầu đến chân.
Các sĩ quan quân đội đứng bên ngoài, ánh mắt tò mò dán vào màn hình hiển thị bên cạnh thiết bị. Họ thì thầm với nhau, nhưng không dám làm gián đoạn đội ngũ của Trần An. Sau khoảng 10 phút, một loạt dữ liệu chi tiết hiện lên trên màn hình.
Tỷ lệ mỡ cơ thể: 8.5%
Khối lượng cơ bắp: 72kg
Mật độ xương: Cao hơn mức trung bình 15%
Nhịp tim: 62 BPM (bình ổn)
Chỉ số cơ bắp: 18/42
Một sĩ quan không kìm được sự tò mò, lên tiếng hỏi.
“Cậu Trần, chỉ số 18/42 nghĩa là gì?”
Trần An liếc qua màn hình, hơi ngạc nhiên trước kết quả. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn quay lại giải thích.
“Đây là chỉ số thể hiện tỷ lệ hiện tại của cơ bắp so với tiềm năng tối đa mà cơ thể có thể đạt được. 18 là con số hiện tại, còn 42 là mức tối đa mà AI dự đoán dựa trên dữ liệu quét.”
Nghe đến đây, các sĩ quan không giấu được sự kinh ngạc. Một người trong số họ nhận xét.
“Nếu đúng như thế, thì tiềm năng của hắn ta thật đáng kinh ngạc.”
Trần An mỉm cười, nhưng sau đó lắc đầu.
“Tuy nhiên, cần lưu ý rằng đây chỉ là dự đoán. AI phân tích dựa trên dữ liệu hiện tại, nó vẫn chưa hoàn toàn chính xác vì chúng tôi cần thêm dữ liệu thực tế để cải thiện thuật toán.”
Dù vậy, lời giải thích của Trần An vẫn khiến các sĩ quan không khỏi trầm trồ. Một người thấp giọng thầm nghĩ.
“Công nghệ này đúng là tiên tiến. Thế giới này tiến bộ nhanh thật.”
Khi quá trình phân tích kết thúc, Trần An và đội ngũ tiếp tục dẫn mọi người đến khu vực khác trong nhà giam, phòng tập thể chất. Đây là nơi họ sẽ kiểm tr.a thực tế các số liệu vừa thu được.
“Chúng ta cần xác minh thực tế để đảm bảo dữ liệu là chính xác.” Trần An giải thích khi bước vào phòng tập.
Phòng tập với hàng loạt thiết bị hiện đại xếp ngay ngắn thành từng hàng. Bầu không khí trong phòng vừa chờ mong, vừa tò mò, khi mọi ánh mắt đều dồn vào hắn.
Hắn được yêu cầu thực hiện một chuỗi bài kiểm tr.a sức khỏe nghiêm ngặt, vốn chỉ dành cho các vận động viên chuyên nghiệp và những người ở đỉnh cao thể lực.
Bắt đầu với bài nâng tạ, Duy Khánh bước tới băng ghế tập.
Hắn nằm xuống, đặt tay lên thanh đòn nặng trĩu đã gắn đủ mức tạ thử thách nhất 120kg.
Khi hắn đẩy thanh tạ lên lần đầu tiên, các sĩ quan đứng xung quanh đã tỏ vẻ hài lòng.
Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là sau đó, hắn liên tục tăng mức tạ. 130kg... rồi 140kg. Mỗi lần thanh đòn nâng lên, những cơ bắp trên cánh tay hắn căng cứng, nổi bật rõ từng thớ gân, nhưng gương mặt hắn vẫn điềm tĩnh.
Khi hắn đạt tới mức 160kg, căn phòng trở nên im phăng phắc, chỉ còn tiếng kim loại va vào nhau và tiếng hít thở sâu đều đặn của hắn.
Chưa dừng lại ở đó, hắn chuyển sang bài chạy bộ trên máy.
Tốc độ ban đầu chỉ ở mức khởi động, nhưng nhanh chóng tăng dần. 10km/h, 15km/h, rồi 17km/h. Cỗ máy chạy bộ cũ phát ra tiếng động cơ rít lên vì phải chạy hết công suất thường ngày của nó.
Duy Khánh vẫn sải những bước chân mạnh mẽ, cơ thể hắn như không biết đến sự mệt mỏi. Mồ hôi túa ra, thấm đẫm áo, nhưng đôi mắt hắn tập trung, không hề dao động.
Khi đạt tốc độ 25km/h, vận tốc vượt qua cả mức trung bình của các vận động viên chạy cự ly ngắn, một số sĩ quan phải trao đổi ánh mắt với nhau, vẻ kinh ngạc lộ rõ.
Phải biết trong Giải vô địch thế giới năm 2009, Usain Bolt đạt vận tốc cao nhất khoảng 44,72 km/h (12,42 m/s). Đây được xem là vận tốc nhanh nhất từng được ghi nhận cho một vận động viên điền kinh.
Việc một tên không trải qua bất kỳ luyện tập chuyên môn nào, chạy liên tục trên máy chạy bộ và đạt được vấn tốc là 25km/h là đáng sợ đến mức nào.
Bài kiểm tr.a sức bền tiếp theo đưa hắn vào thử thách giữ plank với trọng lượng nặng thêm được đặt lên lưng.
Những chiếc đĩa tạ liên tục được chồng thêm, từ 20kg, 40kg, rồi 60kg. Thời gian trôi qua, các nhân viên nghiên cứu ghi nhận từng thay đổi nhỏ trên thiết bị đo nhịp tim và lượng tiêu thụ oxy của hắn.
Khi đạt đến mốc 5 phút với 80kg trên lưng, một sĩ quan thốt lên khẽ.
“Không thể nào... Làm sao hắn có thể chịu được lâu như vậy?”
Đứng giữa các sĩ quan, Trần An giữ thái độ điềm tĩnh hơn, nhưng ánh mắt hắn không giấu được vẻ tự hào. Hắn dõi theo từng động tác của Duy Khánh, cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Khi bài kiểm tr.a kết thúc, Duy Khánh đứng thẳng dậy, mồ hôi nhỏ giọt trên gương mặt nhưng hơi thở vẫn đều đặn.
Các thông số trên màn hình hiển thị liên tục nhảy số, đạt ngưỡng cao hơn bất kỳ bài kiểm tr.a nào trước đây.
Ngay cả chính bản thân hắn cũng không tin được rằng bản thân có thể thực hiện được các bài tập này.
“Đây... đây là sức mạnh đến từ thứ thuốc đó sao?” Một sĩ quan cất tiếng, ánh mắt không rời khỏi Duy Khánh.
Trần An mỉm cười đầy ẩn ý. “Đây chỉ là bắt đầu.”
“Được rồi, giờ đổi qua thực chiến nào.”
…
Trên võ đài được bao quanh bởi ánh sáng trắng lạnh lẽo, Duy Khánh đứng thẳng, cơ thể như một sợi dây cung căng cứng, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.
Đối diện hắn là một gã đàn ông trung niên, dáng điệu ung dung, tay đút túi quần, nụ cười nhếch mép đầy khinh thị. Đó không phải là một đối thủ bình thường, hắn cũng là tử tù, một trùm buôn ma túy khét tiếng, kẻ đã dùng máu để xây nên đế chế tội ác của mình.
Chỉ còn bốn tháng nữa tên này sẽ bị xử tử, nhưng nếu đồng ý tham gia thí nghiêm, hắn sẽ có 4 tháng sung sướng ở nơi này.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi mỉm cười.
Tên tử tù tiến tới giữa võ đài, từng bước chậm rãi, tiếng giày hắn vang lên trên sàn gỗ. Hắn ngả đầu ra sau, đưa tay ra hiệu trấn an Duy Khánh.
“Thả lỏng đi, nhóc.” Giọng hắn khàn khàn, từng từ như được rút ra từ bao năm ngập ngụa trong khói thuốc và bạo lực.
“Chúng ta chỉ là hai con chó trong cái đấu trường này thôi mà, dù gì thì cũng chỉ là đấu tập không cần căng thẳng như thế đâu.”
Duy Khánh không đáp lời, ánh mắt không rời khỏi đối thủ. Các cơ bắp trên người hắn siết lại, như một con thú săn mồi sẵn sàng lao vào trận chiến.
Thấy thanh niên này nghiêm túc quá, tên tử tù nhếch mép, ánh mắt lướt qua đám sĩ quan đang đứng dưới khán đài, nơi Trần An đang quan sát từng chi tiết trên sàn đấu. Hắn chỉ tay về phía họ, giọng cười khẩy.
“Nhìn bọn họ đi. Cái cách bọn họ nhìn chúng ta... chẳng khác gì mấy tên nhà giàu đang thưởng thức màn hành xác của mấy con thú. Chúng ta chỉ là món giải trí rẻ tiền thôi, nhóc. Vậy mà ngươi còn căng thẳng làm gì?”
Duy Khánh hơi cau mày, hắn vô thức hướng ánh mắt lướt nhanh về phía Trần An. Đúng khoảnh khắc đó, tên tử tù lao lên như một con mãnh thú, tốc độ khiến không khí như bị xé toạc.
Cú đấm của hắn lao thẳng vào mặt Duy Khánh, nhưng trước khi nó chạm tới mục tiêu, cánh tay của Khánh đã kịp đưa lên, chắn lấy đòn đánh với lực mạnh đến mức suýt bẻ tay tên kia.
Sàn đấu như rung lên, và ánh mắt tên tử tù thoáng hiện lên sự ngạc nhiên trước phản xạ thần tốc của đối thủ.
Không để Duy Khánh có thời gian nghỉ, hắn hạ trọng tâm, tung một cú đá quét ngang vào chân. Nhưng Khánh nhảy bật lên, cú né nhẹ nhàng mà chính xác tuyệt đối. Đôi mắt hắn giờ đây lạnh băng, không còn dấu vết của sự lúng túng, mà là sự tập trung tuyệt đối, như một chiến binh thực thụ.
Tên tử tù gầm lên, lao vào tấn công dồn dập. Đấm, đá, húc, gạt, những đòn hiểm hóc và tàn bạo. Mỗi cú ra đòn của hắn đều nhằm vào điểm yếu, như muốn kết thúc trận đấu ngay lập tức.
Nhưng Duy Khánh không hề nao núng. Cơ thể hắn di chuyển linh hoạt, né tránh và hóa giải từng đòn như thể hắn đã dự đoán trước mọi động thái của đối thủ.
Một cú đấm mạnh như búa giáng của tên tử tù lao tới. Khánh xoay người, tránh đòn trong gang tấc, rồi phản công bằng một cú đạp đẩy đối thủ ra. Tên tử tù khựng lại, hơi thở đứt quãng, nhưng sự hung tợn trong mắt hắn chưa bao giờ lụi tàn.
“Đồ khốn...” Hắn gầm gừ, đôi mắt rực lên sự cuồng nộ, lao vào một lần nữa với cú đấm thẳng đầy tức giận.
Duy Khánh nghiêng người, né đòn trong tích tắc, rồi xoay vòng ra phía sau đối thủ. Trước khi tên tử tù kịp quay lại, hắn đã tung một cú đấm móc mạnh mẽ vào bụng.
Tiếng thụp nặng nề vang lên, kẻ tử tù gục xuống, quỳ trên sàn, tay ôm chặt bụng, khuôn mặt nhăn nhúm vì cơn đau dữ dội.
“Đứng dậy đi.” Khánh nói, giọng trầm nhưng đầy uy lực, ánh mắt không chút nhân nhượng.
Tên tử tù nghiến răng, cố gắng gượng dậy lần nữa, nhưng ngay khi hắn vừa đứng dậy, Khánh đã lao tới, khống chế hắn bằng một đòn khóa tay dứt khoát.
Không thể vùng vẫy thêm, tên tử tù thở hổn hển, ánh mắt tràn ngập sự bất lực.
Phía dưới khán đài, không khí lặng đi trong vài giây, trước khi một sĩ quan buột miệng nói khẽ.
“Quá áp đảo.”