Chương 64: Người Tình
Cuộc chiến trên võ đài kết thúc, bầu không khí trong khu thí nghiệm dần trở lại bình thường. Duy Khánh được đội ngũ y tế đưa đi kiểm tr.a và theo dõi sức khỏe.
Trong khi đó, vị đại tá quân y Võ Thành Ý chậm rãi tiến đến gần Trần An, ánh mắt không giấu nổi sự hài lòng.
Ông nhìn Duy Khánh, rồi quay sang Trần An, gật đầu như tán thưởng trước những gì mà thí nghiệm này đã mang lại.
Trần An, với dáng vẻ điềm tĩnh thường thấy, ra hiệu cho đội ngũ tiếp tục các công việc hậu kiểm tra.
Sau khi bàn giao công việc lại cho nhóm, hắn cùng trợ lý Hà Tịnh rời khỏi khu vực thí nghiệm, tiến về văn phòng làm việc được phía nhà tù chuẩn bị sẵn.
Trong văn phòng, Võ Thành Ý đã chờ sẵn. Ông ngồi đối diện Trần An, ánh mắt vừa thăm dò vừa tôn trọng. Hà Tịnh nhanh chóng sắp xếp tài liệu, đặt lên bàn một chiếc thẻ lưu trữ chứa toàn bộ dữ liệu liên quan đến thí nghiệm.
“Đây là toàn bộ thông tin và dữ liệu về cuộc thí nghiệm ngày hôm nay, ngài kiểm tr.a xem cần bổ sung gì không.” Trần An nói, đẩy tập tài liệu và chiếc thẻ về phía Võ Thành Ý.
Vị đại tá cầm lấy, mở qua vài trang tài liệu. Ông đọc lướt qua các mục chính, thỉnh thoảng dừng lại như để kiểm tr.a một số chi tiết.
Dù trước đây đã nghe cấp trên ca ngợi Trần An là một thiên tài hiếm có, nhưng sau khi tiếp xúc và làm việc trực tiếp ông vẫn cảm thấy ngạc nhiên bởi cách làm việc của hắn.
“Cậu Trần.” Võ Thành Ý lên tiếng sau khi đặt tài liệu xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần An.
“Tôi phải thừa nhận, cậu vượt xa những gì chúng tôi tưởng tượng. Tài năng, điềm tĩnh, và cách lãnh đạo xuất sắc. Nhìn đội ngũ của cậu làm việc, tôi không thể không thán phục sự phối hợp chặt chẽ và sự tôn trọng mà họ dành cho cậu.”
Hà Tịnh mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng Trần An chỉ gật đầu khiêm tốn, không để lộ vẻ tự mãn.
Võ Thành Ý nói, không ngần ngại khen ngợi.
“Cậu đúng là một quốc bảo sống của Việt Nam.”
Sau một chút trầm ngâm, Võ Thành Ý hỏi, giọng đầy quan tâm.
“Vậy còn công thức của ProtoVita-X, khi nào thì cậu có thể bàn giao lại cho phía quân đội?”
Trần An đưa tay xoa nhẹ cằm, dường như tính toán trong đầu. Sau một lúc, hắn đáp.
“Bên tôi sẽ cần thêm 2 đến 3 ngày để tổng hợp và tinh chỉnh số liệu từ thí nghiệm hôm nay. Sau đó, toàn bộ công thức và hướng dẫn sử dụng sẽ được bàn giao lại cho phía các ngài.”
Võ Thành Ý thoáng ngạc nhiên, nhướn mày.
“Nhanh đến vậy sao? Tôi cứ tưởng việc này sẽ mất vài tuần.”
“Chúng tôi đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.” Trần An giải thích.
“Thí nghiệm hôm nay chỉ là bước cuối cùng để xác nhận tính ổn định của thuốc. Các dữ liệu trước đó đã khá đầy đủ, chỉ cần một vài chỉnh sửa nhỏ.”
Vị đại tá gật đầu, ánh mắt pha lẫn sự hài lòng và khâm phục.
“Tôi thực sự mong chờ ngày đó. Nếu cậu cần bất kỳ sự hỗ trợ nào từ phía quân đội, đừng ngần ngại yêu cầu.”
Trần An mỉm cười nhã nhặn, ánh mắt ánh lên sự tự tin.
“Cảm ơn đại tá. Chúng tôi sẽ làm hết sức mình.”
Vị đại tá Võ Thành Ý trầm ngâm một lúc, rồi quyết định lên tiếng với giọng điềm đạm.
“Cậu Trần, tôi có một đề xuất. Bộ máy BioScan mà cậu mang đến hôm nay thật sự rất ấn tượng. Nếu có thể, chúng tôi muốn đặt mua một vài bộ để phục vụ việc kiểm tr.a sức khỏe binh lính. Với thiết bị này, quân đội có thể xây dựng chế độ luyện tập tối ưu hơn cho từng cá nhân.”
Các sĩ quan ngồi cùng không hẹn mà cùng gật đầu, thể hiện sự tán thành. Một người trong số họ thêm vào.
“Đúng vậy, thiết bị này không chỉ giúp nâng cao hiệu suất mà còn giảm thiểu rủi ro trong quá trình huấn luyện. Rất hữu ích.”
Trần An nghe vậy, khẽ nhíu mày, dường như đang cân nhắc. Dáng vẻ đăm chiêu này khiến đại tá Thành Ý hơi bất an. Ông mỉm cười xoa dịu lo lắng sẽ ảnh hương đến mối quan hệ với cậu thanh niên này.
“Nếu việc này khó khăn hoặc chưa phù hợp thì cũng không sao. Tôi hiểu, đây có thể là một dự án phức tạp của cậu.”
Trần An nhận ra sự lo lắng trong lời nói của đại tá, liền bật cười, xua tay.
“Không, không. Không phải như các ngài nghĩ đâu. Tôi chỉ đang cân nhắc vài yếu tố kỹ thuật thôi.”
Hắn nghiêm túc nhìn mọi người, rồi giải thích.
“Việc cung cấp BioScan cho quân đội không phải vấn đề lớn. Nếu các ngài cần, tôi thậm chí có thể tặng miễn phí vài bộ. Nhưng...”
Hắn dừng lại một chút, để nhấn mạnh.
“Vấn đề ở đây là thiết bị này vẫn chưa được hoàn thiện. Một số linh kiện chính phải nhập khẩu từ Trung Quốc, nên hiện tại khả năng sản xuất còn hạn chế.”
“Tuy nhiên, nếu các ngài thật sự quan tâm, tôi có thể giới thiệu với phòng nghiên cứu công nghệ AlphaEdge, nơi phụ trách phát triển thiết bị này.”
Nói rồi, Trần An lấy từ ví ra một tấm danh thiếp, đưa cho đại tá Võ Thành Ý.
“Các ngài có thể cử người liên hệ trực tiếp với họ để đặt hàng. Tôi sẽ thông báo trước để công việc diễn ra thuận lợi hơn.”
Đại tá Thành Ý nhận lấy tấm danh thiếp, gật đầu cảm ơn.
“Cảm ơn cậu, Trần An. Chúng tôi thật may mắn khi có người như cậu đồng hành.”
Họ đứng dậy bắt tay nhau. Trần An và Hà Tịnh tiễn đoàn quân đội ra xe.
Nhìn đoàn xe của quân đội khuất dần sau cánh cổng lớn, Hà Tịnh bất chợt mỉm cười. Thấy vậy, Trần An không nhịn được tò mò hỏi.
“Có chuyện gì khiến cô vui sao?”
Hà Tịnh quay sang, ánh mắt đầy ý nhị.
“Không có gì, chỉ là nhìn ngài mới 24 tuổi mà đã có tầm nhìn xa và sự thấu hiểu con người đến vậy, khiến tôi không khỏi ấn tượng.”
“Ồ? Tầm nhìn gì cơ?” Trần An nheo mắt hỏi lại, nửa đùa nửa thật.
Hà Tịnh giải thích.
“Nếu ngài đồng ý trực tiếp bán BioScan ngay từ đầu, quân đội sẽ không ngừng tìm cách tận dụng nguồn lực từ ngài, có khi còn gây áp lực để được ưu tiên hơn những dự án khác. Việc ngài chuyển giao qua AlphaEdge không chỉ giúp duy trì nguyên tắc mà còn bảo vệ lợi ích lâu dài.”
“Hỗ trợ người khác là tốt, nhưng nếu không có nguyên tắc, sự hỗ trợ ấy sẽ trở thành công cụ để họ tận dụng thay vì tôn trọng.”
Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp.
“Hơn nữa, AlphaEdge sẽ có thêm cơ hội để phát triển, còn kế hoạch triển lãm sắp tới của ngài cũng được hỗ trợ gián tiếp. Một mũi tên trúng nhiều đích, thật khôn ngoan.”
Trần An bật cười, lắc đầu.
“Cô nghĩ xa thật đấy. Nhưng mà đúng, giữ nguyên tắc là quan trọng. Hỗ trợ người khác thì tốt, nhưng nếu không đặt giới hạn, người ta sẽ coi sự giúp đỡ ấy là điều hiển nhiên.”
Hà Tịnh khẽ thở dài, rồi lắc đầu như trêu chọc.
“Với cái đà này, buổi triển lãm công nghệ chắc toàn những nhân vật tầm cỡ tham gia. Tôi cần phải chỉnh lại kế hoạch từ bây giờ đây.”
Trần An gật gù, nở nụ cười nhẹ.
“Đừng áp lực quá. Nếu thấy việc nhiều, cứ tuyển thêm người. Ngân sách luôn sẵn sàng.”
Hà Tịnh đồng ý rồi xin phép lui đi. Cô còn phải ghé bệnh viện thăm tình trạng của Phan Tuyết Linh, em gái của Duy Khánh.
Trần An trở lại khu thí nghiệm cùng đội ngũ, bắt tay vào xử lý dữ liệu để chuẩn bị bàn giao cho phía quân đội trong thời gian sớm nhất.
…
Tại Trung Quốc, công ty AlphaEdge chi nhánh mới.
Phòng nghiên cứu R&D.
Trong một căn phòng rộng lớn, ánh sáng trắng xanh từ những màn hình máy tính và các thiết bị hiện đại phản chiếu khắp nơi.
Các nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng đang tập trung vào công việc, tiếng bàn phím lách cách xen lẫn âm thanh rì rầm của những cỗ máy đang vận hành.
Tần Hoán, Trưởng bộ phận R&D của AlphaEdge, đứng giữa căn phòng, liên tục kiểm tr.a từng thông số trên màn hình. Dưới ánh đèn, gương mặt hắn hiện rõ vẻ căng thẳng.
Thời gian không còn nhiều, mà dự án vẫn chưa đạt được tiến triển như mong đợi.
Bất chợt, một tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ không khí căng thẳng. Một trợ lý trẻ tuổi bước vào, gương mặt mang vẻ e dè nhưng vẫn giữ sự chuyên nghiệp.
“Thưa anh Hoán, giám đốc yêu cầu anh lên phòng làm việc ngay. Có việc cần bàn.”
Tần Hoán nhíu mày, giọng pha chút khó chịu.
“Giờ sao? Tôi đang dở tay đây, bảo họ chờ đi.”
Người trợ lý hơi bối rối, nhưng vẫn kiên nhẫn nói tiếp.
“Giám đốc nói đây là việc gấp. Anh nên lên ngay.”
Hắn thở dài, vung tay ra hiệu cho đội ngũ tiếp tục làm việc rồi rời phòng, không quên lẩm bẩm điều gì đó về sự phiền phức.
Khi Tần Hoán bước vào, giám đốc của AlphaEdge, một người đàn ông trung niên phong thái ôn hòa, đang đứng bên cửa sổ. Ông quay lại, nở một nụ cười thân thiện.
“Tần Hoán, tôi làm phiền cậu đúng lúc bận rộn thế này, thật xin lỗi.”
Tần Hoán ngồi xuống ghế đối diện, không giấu được vẻ bực bội.
“Nếu chỉ hỏi về tiến độ, giám đốc có thể gọi cho trợ lý của tôi. Hiện tại, chúng tôi đang ở giai đoạn quyết định, mọi phút giây đều quan trọng.”
Nếu là người khác, thái độ này có lẽ đã bị xem là bất kính. Nhưng giám đốc không tỏ ra khó chịu, ngược lại ông chỉ mỉm cười, như thể đã quen với tính cách thẳng thắn của Tần Hoán.
“Tôi hiểu. Nhưng chuyện này không phải chỉ là hỏi han. Cậu xem qua cái này đi.”
Giám đốc lấy từ bàn làm việc một sấp tài liệu dày, đặt trước mặt Tần Hoán. Hắn cầm lên, lướt qua vài trang đầu tiên. Đôi mắt hắn khẽ nheo lại khi đọc nội dung.
“Đây là gì?” Hắn hỏi, giọng nghi hoặc.
Giám đốc trả lời.
“Bản thiết kế và cấu tạo của một bộ vi xử lý tích hợp siêu tốc. Đây là yêu cầu từ vị cổ đông chiến lược mà cậu cũng biết đấy.”
Tần Hoán dòm những yêu cầu trong tập tài liệu, hàng loạt những phát kiến, ý tưởng mới khiến hắn hắn chỉ biết thở dài ngao ngán.
“Lại là mấy ý tưởng mới nữa à?…Bộ vi xử lý này dành riêng cho điện toán thần kinh?!”
“Kiến Trúc Điện Toán Thần Kinh (Neuromorphic Architecture)?!”
“Không không,dự án này quá tốn kém và phức tạp. Bên tôi không đủ nhân lực để hỗ trợ…”
Hắn ngừng lại, cân nhắc rồi nói tiếp.
“Bên tôi sẽ chỉ có thể cung cấp hỗ trợ thiết kế Bộ Xử Lý Tensor (Tensor Processing Unit - TPU) và Bộ Nhớ Tích Hợp thôi.”
“Còn lại thì tôi nghĩ ông nên kêu bộ phận phát triển AI hoàn thành, sau đó gửi lại cho chúng tôi một lần nữa.”
Nghe vậy, giám đốc bật cười, vỗ nhẹ vai Tần Hoán.
“Được, cứ theo ý của cậu mà làm.”
“Tôi biết cậu sẽ tìm được cách cân bằng mọi thứ mà. Cố gắng lên. Nếu hoàn thành tốt, tôi sẽ thưởng cho cậu một chuyến nghỉ dưỡng ở Việt Nam. Sắp tới công ty sẽ sang bên đó tham dự triển lãm công nghệ.”
Tần Hoán lắc đầu, cười nhạt.
“Nghĩ Dưỡng? Không phải là bắt tôi đi ra nước ngoài làm việc a.”
Trở về phòng R&D, Tần Hoán đặt tập tài liệu lên bàn, nhìn đội ngũ của mình.
“Nghe đây, chúng ta lại có thêm một dự án mới. Không dễ đâu, nhưng nó có ảnh hưởng đến dự án chính. Nhanh tay lên các anh em.”
“Rõ.”
Đội ngũ nghiên cứu gật đầu, dù đã quen với nhịp làm việc căng thẳng, nhưng không ai phàn nàn, vì những người có mặt tại đây đều là những nhà khoa học đầy đam mê, nhiệt huyết và khát vọng như Tần Hoán.
Khi không khí trong phòng nghiên cứu lắng xuống đôi chút, Tần Hoán bước tới góc khuất của căn phòng.
Ở đó, một thiết bị khổng lồ đang được lắp ráp, các chi tiết cơ khí và bộ phận điện tử tinh vi đan xen với nhau, tạo nên một bộ khung xương cơ giới có thiết kế vừa mạnh mẽ, vừa tinh tế.
Ánh sáng từ đèn trần hắt xuống bề mặt kim loại bóng loáng, làm nổi bật từng đường nét sắc sảo của nó. Bộ khung đang ở giai đoạn hoàn thiện cuối cùng, nhưng ngay cả ở trạng thái chưa hoàn chỉnh, nó vẫn toát lên sự hiện đại và sự tiến bột vượt xa thời đại.
Tần Hoán dừng chân trước nó, hai tay đút túi, ánh mắt dán chặt vào bộ khung. Trong khoảnh khắc đó, mọi phiền muộn, áp lực và sự bực bội thường trực trên khuôn mặt hắn tan biến.
Thay vào đó, là ánh mắt đầy sự yêu thích, tự hào một thứ cảm xúc thuần khiết mà chỉ những người sáng tạo mới có thể hiểu.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên, như muốn chạm vào bề mặt của bộ khung nhưng lại dừng lại giữa chừng.
Cử chỉ ấy không chỉ thể hiện sự tôn trọng, mà còn là tình yêu hắn dành cho nó, không khác gì một người đàn ông nhìn người phụ nữ mình yêu, vừa trân trọng, vừa say mê.
Hắn cười khẽ, giọng nói vang lên trong không gian yên tĩnh, như tự nói với chính mình.
“Gần rồi… Chỉ một chút nữa thôi, cả thế giới sẽ được diện kiến vẻ đẹp của ngươi.”
Ánh mắt của Tần Hoán ánh lên vẻ kỳ vọng, pha chút mơ mộng. Đối với hắn, bộ khung xương cơ giới này không chỉ là một dự án khoa học. Nó là tâm huyết, là ước mơ, là điều mà hắn đã dồn toàn bộ tình yêu và đam mê vào suốt những ngày qua.
Nó là minh chứng cho khả năng sáng tạo của hắn, là hy vọng về một tương lai mà con người có thể vượt qua mọi giới hạn của bản thân.
Phía sau, một vài đồng nghiệp của hắn lặng lẽ quan sát, ai nấy đều hiểu rằng bộ khung này không chỉ là một công cụ. Nó là một phần tâm hồn của Tần Hoán, một thứ không ai có thể thay thế.
Hắn đứng đó thêm một lúc lâu, tận hưởng cảm giác được ở bên “người tình cơ khí” của mình, trước khi quay người rời đi, để lại bộ khung dưới ánh đèn.
…
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.