Chương 76: Chui Đầu Vào Rọ

Hội trường lớn của Tổng Cục An ninh Quốc gia vừa khép lại một cuộc họp quan trọng. Ánh sáng trong phòng dần tắt, để lại vài bóng đèn leo lét phản chiếu lên bức tường treo đầy quốc huy và cờ đỏ sao vàng.
Không gian chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bước chân rời rạc vang vọng.


Tần Vỹ chậm rãi bước ra khỏi phòng họp. Bộ đồng phục đen của hắn vẫn chỉn chu không một nếp nhăn, từng đường chỉ như thể được đo ni đóng giày.


Nhưng gương mặt hắn, lạnh lùng và tối sầm, phản chiếu những toan tính ẩn sâu. Ánh mắt hắn lóe lên tia nhìn sắc lạnh, như lưỡi dao chực sẵn để đâm vào kẻ nào dám cản đường.


Cuộc họp vừa rồi không phải chỉ để bàn về những vấn đề hành chính thông thường. Nó nhắm thẳng vào một cái tên mà Tần Vỹ căm ghét tận xương tủy Trần An.


Lý do khiến Tần Vỹ hận Trần An không phải đơn giản là do bất đồng cá nhân. Mọi chuyện bắt đầu từ một vụ việc xảy ra cách đây không lâu, khi Trần An tình cờ trúng số.


Tưởng như may mắn rơi trúng đầu, nhưng tờ vé số ấy không phải tờ vé số bình thường. Nó thuộc về một phi vụ rửa tiền tinh vi do một nhân vật lớn đứng sau, và chính Tần Vỹ là người chịu trách nhiệm giám sát để đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ.


available on google playdownload on app store


Thế nhưng, sự xuất hiện của cha con Trần An và Trần Dương đã phá hỏng tất cả.
Tần Vỹ cho rằng Trần Dương với tính cách ngay thẳng, đã phát hiện ra điểm đáng ngờ khi đi lãnh thưởng thay Trần An.


Sự can thiệp của hai người khiến phi vụ rửa tiền sụp đổ, kéo theo cả mạng lưới mà Tần Vỹ vất vả xây dựng bị phơi bày.
Hắn không chỉ mất đi khoản tiền lớn mà còn phải chịu áp lực từ cấp trên. Danh tiếng của hắn trong ngành an ninh cũng bị tổn hại nặng nề.


Chưa dừng lại ở đó, gần đây, Trần Dương và người bạn của hắn ta Thanh Phong không ngừng nhắm vào các hoạt động ngầm của Tần Vỹ.
Những lần theo dõi, điều tr.a của họ chẳng khác gì con dao đâm thẳng vào tiền tài và tham vọng của hắn.


Với Tần Vỹ, động vào tiền tài chẳng khác nào xúc phạm đến danh dự, thậm chí là thù giết cha mẹ.
Sự hận thù ngày một lớn dần trong lòng Tần Vỹ, đến mức hắn sẵn sàng làm mọi thứ để trả thù.


Với mối quan hệ ngầm thiết lập từ trước với phía Trung Quốc, hắn đã không ngần ngại bán thông tin về Trần An cho họ. Hành động này không chỉ là để trút cơn giận mà còn giúp hắn kiếm thêm lợi ích riêng.
Tại văn phòng riêng.


Tần Vỹ ngồi trong văn phòng của mình, căn phòng rộng lớn với tường gỗ ốp cao cấp và giá sách chất đầy những quyển sách về chiến lược và chính trị.


Trên bàn làm việc, một tập hồ sơ dày được đặt ngay ngắn. Hắn lướt qua những tài liệu liên quan đến dự án của Trần An, ánh mắt hiện lên vẻ chế nhạo.


"Tên nhóc nghĩ mình là ai chứ? Một đứa nhãi ranh mới tí tuổi đầu mà được đãi ngộ như vậy?" Hắn cười nhạt, tay nhấc ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm.
Dù uống đồ có cồn trong giờ làm việc là phạm nội quy, nhưng ở nơi này ai dám trách phạt hắn.


Tần Vỹ rút điện thoại ra, gọi cho một người đàn ông trong mạng lưới tay sai của mình, giọng điệu trầm thấp nhưng sắc lạnh.
"Chuẩn bị xong hết chưa? Bên đối tác đang hối.”
“Nhưng hãy nhớ rằng chuyện này không liên quan đến ta."
Người đàn ông đáp lại.


"Dạ, thưa Cục trưởng. Nhưng… kế hoạch lần này có vẻ mạo hiểm. Nếu không cẩn thận, chúng ta có thể…"
Tần Vỹ ngắt lời, giọng đanh thép.
"Mạo hiểm hay không, ta quyết định. Nếu làm không xong, ngươi biết hậu quả rồi chứ."


Đêm đó, Tần Vỹ gặp đại diện của tập đoàn Hoa Long, một tổ chức dược phẩm và công nghệ y tế danh tiếng, nhưng bên dưới vỏ bọc hào nhoáng, chúng lại dính líu đến nhiều hoạt động ngầm không mấy trong sạch.


Cuộc gặp gỡ diễn ra tại một nhà hàng không mất nổi bật, nằm khuất sâu trong một con hẻm kín đáo.
Tên đại diện của Hoa Long, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ lịch thiệp nhưng đôi mắt sắc lạnh đầy toan tính, khẽ cười nhạt khi vừa châm điếu thuốc.


"Ngài Tần, theo như những gì ngài gửi cho chúng tôi thì Trần An là người đứng sau tổ chức buổi triển lãm này?”
“Vậy còn công thức của mấy thứ thuốc đó ngài định thế nào? Chúng tôi không chờ lâu được đâu."
Tần Vỹ nhếch mép cười, giọng hắn trầm xuống, nhưng vẫn mang đầy sự tính toán.


"Không cần phải chờ lâu. Ta đã chuẩn bị mọi thứ. Việc còn lại là của phía bên bọn ngươi có tận dụng được hay không thôi.”
“Nhưng hãy nhớ, đây là lần cuối cùng ta hợp tác với các người. Sau khi giải quyết xong chuyện này, ta sẽ cắt đứt mọi liên hệ."


“Phía nhà nước đang quan tâm đến tên nhóc đó, nên ta không muốn đâm sâu vào thêm nữa.”
“Đi đêm nhiều thì cũng có ngày gặp ma.”
Người đàn ông đối diện nhướn mày, ánh mắt thoáng chút nghi ngờ xen lẫn khiêu khích.
"Lần cuối? Gặp ma?”


Hắn cười trước dáng vẻ của Tần Vỹ, một tên vừa hám tiền, vừa sợ ch.ết.
“Nhưng thôi, chúng tôi tôn trọng quyết định của ngài. Tất nhiên, miễn là thông tin ngài cung cấp đủ đáng giá."
Không nói thêm lời nào, Tần Vỹ lạnh lùng ném một tập tài liệu xuống bàn.


Bìa ngoài không có bất kỳ dấu hiệu nào, nhưng bên trong là danh sách các mối quan hệ của Trần An, lịch trình di chuyển chi tiết, và cả những thông tin mật liên quan khác.
Người của Hoa Long mở tập tài liệu ra, ánh mắt ông ta lướt nhanh qua từng trang. Nụ cười đầy hiểm độc nở trên môi, ông ta ngẩng lên nhìn Tần Vỹ.


"Rất tốt. Ngài không làm chúng tôi thất vọng."
Tần Vỹ không đáp. Hắn chỉ nhấc ly rượu trên bàn lên, ánh mắt lạnh lùng như băng.
"Hãy chắc chắn các người xử lý sạch sẽ. Ta không muốn phải nghe thêm bất kỳ rắc rối nào nữa."


“Haha, chắc rồi.” Người đàn ông cười đồng ý rồi cụng lỵ với Tần Vỹ.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, người đàn ông bước ra màn đêm yên tĩnh, leo lên một chiếc xe màu đen bóng loáng.


Hắn ngồi vào ghế sau, bật công tắc làm rèm xe khép lại, cô lập không gian bên trong khỏi thế giới bên ngoài. Chiếc xe lướt đi êm ái qua những con phố tấp nập ánh đèn, nhưng bầu không khí trong xe thì lạnh lẽo đến nghẹt thở.
Trên đường đi, người đàn ông đưa tay lên mặt, gỡ bỏ chiếc mặt nạ ngụy trang.


Dưới lớp vỏ hoàn hảo là khuôn mặt lạnh lùng, sắc bén, với một vết sẹo dài chạy từ gò má đến gần khóe môi, tạo nên vẻ ngoài dữ tợn.


Kẻ vừa giao dịch với Tần Vỹ không ai khác chính là Lăng Mộc Kỳ, trưởng bộ phận an ninh của Hoa Long Pharmaceuticals, và là cánh tay phải đắc lực của chủ tịch tập đoàn, Trương Hoa Thịnh.


Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn hạng sang, nơi ánh đèn pha lê lấp lánh và không khí xa hoa bao trùm mọi ngóc ngách. Lăng Mộc Kỳ, cầm theo tập tài liệu, nhanh chóng tiến vào căn phòng VIP trên tầng cao nhất.


Trong căn phòng rộng lớn được thiết kế theo phong cách hiện đại, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên bức tường kính lớn, nơi chủ tịch Trương Hoa Thịnh đang đứng, lặng lẽ nhìn xuống thành phố về đêm.


Ông khoác lên mình một bộ vest hoàn hảo, mái tóc điểm bạc càng làm tăng thêm khí chất uy nghiêm của một người đứng đầu chuỗi thức ăn.
Lăng Mộc Kỳ khẽ cúi đầu khi bước vào, nhưng không dám lên tiếng. Trương Hoa Thịnh vẫn nhìn ra cửa sổ, giọng nói trầm ổn mà lạnh lẽo vang lên phá vỡ sự im lặng.


"Mộc Kỳ, cậu cảm thấy Việt Nam thế nào? Liệu có như người ta nói đây là một nơi đáng sống không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Lăng Mộc Kỳ thoáng giật mình, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Sau vài giây cân nhắc, hắn đáp.


"Thưa ngài, Việt Nam là một đất nước đang phát triển nhanh, nhưng tôi vẫn thấy Bắc Kinh hấp dẫn hơn. Ở đó, cơ hội lớn hơn, và tham vọng của tôi cũng nằm ở đó."
Trương Hoa Thịnh khẽ mỉm cười, một nụ cười khó đoán. Lăng Mộc Kỳ không biết chủ tịch đang tán thưởng hay chế giễu mình.


Nhưng trước khi hắn kịp suy nghĩ thêm, Trương Hoa Thịnh quay lại, ánh mắt sắc lạnh hướng thẳng vào hắn.
"Tài liệu đâu?"
Lăng Mộc Kỳ nhanh chóng giao tập tài liệu cho chủ tịch, giọng đầy hăng hái nói.


”Thưa chủ tịch. Dựa vào thông tin này, chúng ta có cơ hội lớn để lấy được công thức hợp chất ProtoVita mà không cần tham gia buổi đấu giá. Tên Tần Vỹ đã cung cấp rất đầy đủ, từ lịch trình cho đến mối quan hệ của Trần An."


Nhưng trái với sự hào hứng của Mộc Kỳ, gương mặt Trương Hoa Thịnh dần trở nên u ám. Ông ngồi xuống ghế, lật qua từng trang tài liệu với ánh mắt lạnh như băng, rồi bất chợt ngẩng lên, hỏi với giọng nghiêm trọng.
"Ngươi đã xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến chúng ta chưa?"


Lăng Mộc Kỳ thoáng sững lại trước câu hỏi, nhưng nhanh chóng trả lời với sự chắc chắn.
"Thưa ngài, tôi đã xóa sạch. Tôi cũng dùng thân phận giả để gặp Tần Vỹ, chắc chắn sẽ không ai lần ra được tung tích của chúng ta."


Tuy nhiên, vẻ nghiêm nghị trên gương mặt Trương Hoa Thịnh không biến mất. Ông ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc bén dừng lại trên Mộc Kỳ.
"Mộc Kỳ a Mộc Kỳ, ngươi đã ngồi ở vị trí cao quá lâu rồi, đến mức đánh mất cả sự cảnh giác vốn có.”


Giọng nói của Trương Hoa Thịnh toát lên đầy vẻ thất vọng đối với Lăng Mộc Kỳ.
“Với một tập tài liệu chi tiết đến từng chân tơ kẽ tóc như thế này, mà ngươi cũng tin tưởng cho được?”


“Ngươi nghĩ rằng bọn quan chức nhà nước kia là lũ đần? Hay ngươi thật sự tự tin rằng mình thông minh hơn tất cả bọn chúng?"
Lời trách mắng như một cú tát vào mặt Lăng Mộc Kỳ. Hắn cố thanh minh.


"Thưa ngài, thông tin này đến từ Tần Vỹ, hắn là một kẻ có uy tín và tầm ảnh hưởng. Tôi không nghĩ hắn sẽ làm giả."
Trương Hoa Thịnh thở dài, tay đặt lên trán, cố gắng kiềm chế cơn nóng giận khi nghe lời giải thích từ Lăng Mộc Kỳ.


Rõ là tên này vẫn chưa nhận ra được chuyện gì đang xảy ra. Nếu không phải Mộc Kỳ là một kẻ trung thành và làm việc cho ông lâu năm, thì có lẽ giờ này hắn đã bị khai trừ ngay lập tức rồi.
Trương Hoa Thịnh ngẩng lên, giọng lạnh lùng nhưng đượm vẻ châm biếm.


"Sớm muộn gì tên Tần Vỹ đó cũng sẽ bị tóm. Nếu chúng ta hành động dựa trên thông tin này, thì chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ. Có khi lúc này chúng ta đã bị theo dõi rồi."
Đến đây, Lăng Mộc Kỳ mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Hắn tái mặt, cúi đầu im lặng.


Trương Hoa Thịnh đứng dậy, ánh mắt đầy quả quyết.
"Không được chậm trễ thêm nữa. Mau tìm cách liên lạc với Trần An. Đây có thể là hy vọng cuối cùng của chúng ta."
Lăng Mộc Kỳ gật đầu, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi bước ra cửa, Trương Hoa Thịnh nghiêm giọng nhắc nhở.


"Và hãy nhớ lấy, tôn trọng Trần An nhất có thể. Đây không phải Trung Quốc. Đừng để sự kiêu ngạo của ngươi gây thêm họa."
Lời dặn dò cuối cùng như một lời cảnh báo nặng nề, khiến Lăng Mộc Kỳ không khỏi rùng mình. Hắn cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời đi, lòng đầy nỗi bất an.


Còn Trương Hoa Thịnh thì chỉ biết thở dài, còn may là chính bản thân hắn đích thân đến. Nếu để người khác đến thì không chuyện này sẽ đi tới đâu.






Truyện liên quan