Chương 94: Sự Rộng Lượng
Sau bữa ăn, ánh nắng buổi sáng len lỏi qua những tán cây ven đường, chiếu rọi vào không gian náo nhiệt của quán phở nhỏ.
Hương thơm đậm đà của nước dùng vẫn còn vương vấn trong không khí, xen lẫn tiếng xì xụp ăn uống của thực khách và tiếng muỗng đũa va chạm lách cách vào bát sứ.
Trần An đặt đũa xuống, lau miệng bằng chiếc khăn giấy nhỏ. Hắn liếc nhìn đồng hồ, rồi quay sang Victoria, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần lịch sự.
"Để tôi thanh toán phần của cô luôn."
Victoria, vẫn đang cẩn thận đặt đôi đũa xuống, ngẩng lên với đôi mắt xanh lam ánh lên chút ngạc nhiên. Cô mỉm cười nhẹ, một nụ cười xã giao nhưng không kém phần chân thành.
"Không cần đâu. Tôi nợ anh một phần giúp đỡ lúc nãy. Đáng lý tôi nên là người thanh toán cho cả bàn mới phải."
Trần An chỉ khẽ nhún vai, nụ cười nhàn nhạt thoáng qua trên gương mặt điềm tĩnh của hắn.
"Chỉ là một tô phở thôi mà. Coi như để kết thêm một người bạn, cũng rất đáng giá."
Nói rồi, không đợi Victoria kịp phản ứng, hắn đứng dậy, rút ví và nhanh chóng bước tới quầy tính tiền. Victoria thoáng sững lại, nhìn theo bóng lưng hắn.
Cô từng gặp không ít người đàn ông muốn mời cô một bữa ăn, nhưng đa phần họ đều mang trong mình mục đích riêng. Muốn lấy lòng cũng có, muốn tiếp cận để đổi lấy lợi ích nào đó cũng có.
Nhưng ở Trần An, cô chỉ cảm nhận được sự chân thành, thân thiện và đơn giản. Hắn giúp đỡ cô không phải để nhận lại điều gì, và hành động trả tiền cho bữa ăn cũng chỉ xuất phát từ sự tử tế thuần túy.
Cảm giác này khiến môi cô bất giác nhếch lên thành một nụ cười tự nhiên, nhẹ nhàng nhưng tỏa sáng giữa không gian bình dị của quán ăn.
Nụ cười ấy đẹp đến mức khiến những vị khách xung quanh, kể cả ông chủ quán phở nổi tiếng là nóng tính, cũng phải khựng lại một chút, ánh mắt lặng lẽ dõi theo cô như bị hút vào vẻ đẹp ấy.
Khi Trần An quay lại, hắn bắt gặp ánh mắt của Tống Hạo và Thanh Vân đang nhìn mình với vẻ thích thú pha chút trêu chọc. Nhưng hắn làm như không để ý, chỉ khẽ gật đầu với Victoria.
Khi cả ba chuẩn bị đứng dậy rời đi, Victoria bỗng lên tiếng, giọng nói của cô vang lên nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
"Nếu đã là kết thêm một người bạn… vậy chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc không?"
Câu nói ấy khiến không khí thoáng chững lại. Tống Hạo và Thanh Vân lập tức quay sang nhìn Trần An, ánh mắt đầy ẩn ý. Thanh Vân thậm chí còn nhướng mày, nụ cười tinh nghịch thoáng hiện trên khóe môi.
Trần An hơi do dự. Hắn không quen với việc người lạ xin thông tin cá nhân, nhất là khi họ chỉ vừa mới gặp mặt.
Nhưng rồi, ánh mắt hắn chạm phải ánh nhìn chân thành của Victoria. Không có sự toan tính hay giả tạo nào trong đôi mắt ấy, chỉ là một lời đề nghị đơn giản, xuất phát từ sự chân thành và có lẽ… một chút tò mò.
Cuối cùng, hắn gật đầu, rút điện thoại ra trao đổi số với cô.
"Chỉ là để giữ liên lạc thôi."Trần An nói, giọng vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh.
Victoria mỉm cười đáp lại, cất điện thoại vào túi rồi đứng dậy. Các vệ sĩ nhanh chóng tiến lại, hộ tống cô ra xe. Trần An và hai người đồng nghiệp cũng bước ra chiếc SUV đen đậu gần đó.
Chiếc xe sang trọng lướt đi êm ái qua những con phố đông đúc của thành phố. Ánh nắng buổi sáng chiếu xuyên qua cửa kính, phản chiếu lên mái tóc vàng óng của Victoria, khiến mái tóc vốn đã sáng nay càng thêm nổi bật.
Cô ngồi lặng lẽ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con phố Việt Nam hiện lên trước mắt cô với những hình ảnh đầy lạ lẫm. Những người bán hàng rong đội nón lá, những chiếc xe máy chen chúc nhau trên từng con đường nhỏ hẹp, tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi… Tất cả đều tạo nên một bức tranh sống động và chân thực về cuộc sống nơi đây.
Người dân nơi này trông tất bật vội vàng, nhưng lại toát lên một điều gì đó rất thú vị. Một sự thân thiện và gần gũi mà cô chưa từng cảm nhận được ở quê nhà....xứ sở sương mù lạnh lẽo và đầy quy tắc.
Bất giác, hình ảnh Trần An hiện lên trong tâm trí cô. Cái cách hắn giúp cô phiên dịch khi gặp rắc rối, cách hắn kiên nhẫn hướng dẫn cô cầm đũa, và cả những câu chuyện ngắn ngủi về món ăn… Tất cả đều khiến cô mỉm cười mà không nhận ra.
Nụ cười ấy khiến thư ký ngồi bên cạnh thoáng lo lắng. Cô ta liếc nhìn Victoria, ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Tiểu thư… cô không sao chứ?"
Victoria nhận ra ánh mắt đó. Cô biết thư ký của mình đang nghĩ gì. Khẽ điều chỉnh lại tư thế ngồi, cô lấy lại vẻ điềm tĩnh quen thuộc của một đại tiểu thư nhà Lancaster.
"Không cần lo lắng." Giọng cô trấn an nhưng không mất đi sự uy nghiêm.
"Việc tôi trao đổi liên lạc với anh ấy chỉ là để mở rộng mối quan hệ tại đây. Ở nơi đất khách quê người này, quen biết với một người địa phương sẽ rất có lợi."
Cô dừng lại một chút, ánh mắt trở nên sâu sắc hơn, một ánh mắt trưởng thành hơn so với tuổi.
"Hơn nữa, hai người đi cùng anh ta không chỉ là bạn bè thông thường. Từ cách họ giao tiếp đến việc luôn giữ khoảng cách nhất định quanh Trần An, cho thấy anh ta có một địa vị không tầm thường."
“Dù cố gắng dấu giếm và hoà nhập vào, nhưng đôi lúc bọn họ vẫn thể hiện ra tác phong mà chỉ có được ở một người lính. Từ đó có thể suy ra, anh ta hẳn có vai trò quan trọng trong chính quyền nơi đây.”
Nghe Victoria giải thích, vị thư ký bắt đầu hiểu ra và gật đầu hướng ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ về phía cô.
"Tiểu thư thật tinh tế. Tôi chỉ lo nhìn vào những chi tiết nhỏ, còn tiểu thư đã nhìn xa hơn thế nhiều."
Victoria không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay lại nhìn ra cửa sổ.
Dù đã đưa ra những lý do chính đáng cho việc trao đổi liên lạc, cô biết trong lòng mình còn hai lý do khác mà cô không thể chia sẻ.
Thứ nhất, cô cảm thấy mình nợ Trần An. Gia tộc Lancaster không bao giờ quên ơn ai “một khi đã nhận được sự giúp đỡ, nhất định phải trả lại, thậm chí còn phải nhiều hơn thế”.
Thứ hai… là cảm giác quen thuộc kỳ lạ khi nhìn vào mắt hắn. Cảm giác như cô đã từng gặp hắn ở đâu đó, trong những giấc mơ mơ hồ và ám ảnh gần đây. Linh tính mách bảo cô rằng, Trần An không phải người bình thường, và có lẽ… hắn có liên quan đến những cơn ác mộng đang đeo bám cô suốt thời gian qua.
Chiếc xe lặng lẽ lướt đi, để lại phía sau một buổi sáng bình thường nhưng lại mở ra những cánh cửa không ai ngờ tới.
...
Trong căn phòng cao cấp của khách sạn 5 sao, ánh đèn chùm pha lê tỏa ánh sáng vàng ấm áp, phản chiếu lên những bức tường được ốp gỗ óng ánh và những bức tranh nghệ thuật đắt giá. Nhưng không gian sang trọng ấy lại bị bao trùm bởi một bầu không khí ngột ngạt, lạnh lẽo, đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.
Trương Hoa Thịnh, chủ tịch của Hoa Long Pharmaceuticals, ngồi lặng trên chiếc ghế da cao cấp sau bàn làm việc bằng gỗ mun quý hiếm. Ông là một người đàn ông trung niên với mái tóc muối tiêu được chải chuốt kỹ lưỡng, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao cạo luôn lướt qua mọi thứ với sự toan tính.
Nhưng lúc này đây, ánh mắt ấy đang trĩu nặng sự giận dữ và thất vọng. Những ngón tay của ông gõ nhịp trên mặt bàn, mỗi cú gõ như một nhát dao cắt vào không gian tĩnh lặng của căn phòng.
Đối diện ông, Lăng Mộc Kỳ người được xem là cánh tay phải đắc lực nhất của Trương Hoa Thịnh, hiện đang đứng run rẩy gần cửa ra vào.
Thân hình cao lớn với bờ vai rộng như che kín nửa cánh cửa, nhưng vẻ ngoài đáng sợ ấy lại không thể che giấu nỗi bất an trong ánh mắt. Vết sẹo dài chạy từ thái dương xuống cằm, từng là dấu ấn khiến kẻ khác phải dè chừng, giờ đây dường như càng nhấn mạnh sự thất bại của hắn.
"Ngươi nói cái gì?"
Giọng nói của Trương Hoa Thịnh vang lên, không lớn nhưng sắc như dao cắt. Từng chữ như thấm vào da thịt của Lăng Mộc Kỳ, khiến hắn phải cúi gằm mặt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Lăng Mộc Kỳ hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Hắn biết nếu để chủ tịch hỏi lại lần thứ hai, hậu quả sẽ không thể lường trước được.
"Thưa chủ tịch."Hắn bắt đầu, giọng khàn khàn nhưng vẫn cố giữ vững âm tiết khiến chủ tịch nghe được rõ ràng.
"Trong suốt một ngày qua, tôi đã nỗ lực tìm mọi cách để liên hệ và tiếp cận Trần An. Tôi đã đến khu thí nghiệm Khải Hoàn như trước kia để tìm gặp, mang quà tìm đến nhà, thậm chí tìm đến bạn bè của cậu ấy để tìm thông tin liên lạc."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt thoáng lộ vẻ thất vọng khi nhớ lại những nỗ lực vô ích của mình.
"Nhưng… dường như có một thế lực nào đó đang ngăn cản tôi tiếp cận cậu ấy. Không ít lần tôi bị mời lên phường uống trà. Tất cả các con đường đều bị bịt kín..."
Phòng làm việc rơi vào im lặng sau lời báo cáo của Lăng Mộc Kỳ. Tiếng gõ nhịp trên mặt bàn của Trương Hoa Thịnh đã dừng lại từ lúc nào.
Ông ngồi im lặng, ánh mắt nhíu lại nhìn chằm chằm vào cấp dưới của mình, như thể muốn xuyên thấu lớp vỏ bọc cứng cáp của hắn để tìm ra lý do thực sự đằng sau sự thất bại này.
Nhưng ngay khi Lăng Mộc Kỳ nghĩ chủ tịch sẽ tức giận mà la lắng hắn, thì Trương Hoa Thịnh chỉ thở dài, đôi vai ông khẽ chùng xuống.
Đó không phải là sự thất vọng dành cho thuộc hạ của mình, mà là sự nhận thức rõ ràng rằng vấn đề không nằm ở năng lực của Mộc Kỳ.
Ý nghĩ đó xoáy sâu vào tâm trí Trương Hoa Thịnh như một mũi kim nhọn hoắt. Ông hiểu quá rõ cái trò chơi quyền lực này.
Khi một người cố tình giữ khoảng cách, đó thường là dấu hiệu của sự chủ động trong thế cờ.
Có thể đây là một kế hoạch nhằm buộc ông phải chấp nhận vị thế thấp hơn trong cuộc đàm phán sắp tới. Hoặc tệ hơn…việc ông mua thông tin về Trần An đã bị lộ, khiến đối phương cảnh giác và tăng cường bảo vệ cậu ta.
Trương Hoa Thịnh ngắt dòng suy nghĩ, ánh mắt ông lạnh lùng hướng về phía Lăng Mộc Kỳ.
"Ngươi có còn liên lạc được với Tần Vỹ không?" Giọng ông trầm thấp nhưng đầy uy lực.
Lăng Mộc Kỳ khẽ giật mình trước câu hỏi này. Hắn nhanh chóng lắc đầu, giọng thành thật nói.
"Sau lần báo cáo trước, tôi chưa một lần liên lạc lại với Tần Vỹ."
Nghe vậy, Trương Hoa Thịnh khẽ gật đầu, vẻ mặt ông dịu đi phần nào. Ít nhất thì những tên thuộc hạ của ông chưa phạm phải sai lầm ch.ết người là tiếp tục dây dưa với tên Tần Vỹ đó.
Liên hệ với Tần Vỹ vào lúc này chẳng khác nào tự rước họa vào thân.
Sau vài giây im lặng, ông ra lệnh dứt khoát.
"Dừng mọi hoạt động liên quan đến Trần An. Tạm thời rút lui."Ông ngừng lại một chút, ánh mắt trở nên sắc bén, lão luyện hơn.
"Và chuẩn bị sẵn phương án rút khỏi Việt Nam nếu tình hình buổi tiệc tối nay diễn ra không suôn sẻ."
Lăng Mộc Kỳ không dám hỏi thêm điều gì. Hắn chỉ răm rắp cúi đầu nhận lệnh, rồi nhanh chóng lui ra ngoài, để lại Trương Hoa Thịnh một mình trong căn phòng đầy ánh sáng vàng ấm áp nhưng giờ đây lại lạnh lẽo đến lạ thường.
Trương Hoa Thịnh ngả người ra sau, đôi mắt ông dõi ra ngoài cửa sổ kính lớn. Thành phố vẫn chìm trong nắng sớm mai, dòng người và xe cộ vẫn tấp nập như không hề hay biết về những toan tính, âm mưu đang diễn ra trong những căn phòng kín như thế này.
Ông thở dài, lòng đầy trĩu nặng.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục trở nên tệ hơn, khả năng ông phải rút lui khỏi cuộc đấu giá là rất cao. Mà nếu như vậy… dù có trở lại nước, ông cũng khó mà sống yên với bọn họ. Những kẻ đứng sau lưng ông, những người đã đầu tư không ít vào thương vụ lần này sẽ không dễ dàng tha thứ cho sự thất bại.
“Tiến thoái lưỡng nan.”
Trương Hoa Thịnh siết chặt tay thành nắm đấm, các khớp ngón tay trắng bệch. Ông từng đối mặt với không ít khó khăn trong sự nghiệp của mình, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bị dồn vào chân tường như lúc này.
Ông chỉ còn biết hy vọng… hy vọng rằng đối phương là một người rộng lượng.
Nhưng trong thâm tâm, Trương Hoa Thịnh biết rõ.
‘Sự rộng lượng chỉ đến từ kẻ mạnh và chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại được lâu.’ Nếu ông không tìm ra cách xoay chuyển tình thế, chiếc ghế chủ tịch của Hoa Long Pharmaceuticals sẽ chỉ còn là một ký ức xa vời.