Chương 95: AI Trợ Lý
Ánh nắng ban mai len lỏi qua những tấm kính lớn của khu ký túc xá, phủ lên hành lang một lớp sáng dịu nhẹ. Không khí buổi sáng vẫn còn vương chút se lạnh, hòa lẫn với mùi kim loại và chất tẩy rửa đặc trưng của khu sinh hoạt dành riêng cho nhân viên chính thức.
Tiếng bước chân trầm ổn vang đều trên nền gạch.
Lý Thiên Hạo vừa kết thúc buổi huấn luyện sáng sớm. Hơi nóng từ cơ thể vẫn còn phả ra qua lớp đồng phục đen viền đỏ ôm sát cơ thể, làm nổi bật những đường nét rắn chắc của vóc dáng của hắn.
Thiên Hạo không vội vã, cũng không chậm rãi, mà cứ thong thả bước về phía căn phòng của mình với vẻ trầm tĩnh vốn có.
Khi vừa đến trước cửa, đôi chân hắn chợt khựng lại.
Một chiếc vali đen bóng đặt ngay ngắn trên nền gạch, phản chiếu ánh sáng mờ ảo dưới nắng sớm. Thiết kế của nó hiện đại, tinh xảo, từng đường nét đều toát lên sự đắt giá và tinh vi.
Bên trên, một bức thư trắng được cài ngay ngắn, mép giấy phẳng phiu không chút nhăn nhúm, như thể người đặt nó xuống đã làm việc này với sự chính xác tuyệt đối.
Ánh mắt Thiên Hạo trầm xuống.
Hắn cúi người, ngón tay lướt qua bề mặt lá thư trước khi nhẹ nhàng nhấc nó lên. Cảm giác giấy mịn màng, dày dặn, không phải loại thông thường.
Hắn mở thư, mắt lướt nhanh qua từng dòng chữ được in ngay ngắn bằng một phông chữ tiêu chuẩn, không hoa mỹ nhưng lại mang theo sự uy nghiêm.
[Gửi đến đội Phantom-008]
[Chúc mừng các bạn đã đạt thành tích cao nhất trong cuộc thực chiến ảo. Đây là phần thưởng của tổ chức dành cho các bạn.]
Mặt sau là hướng dẫn mở khóa vali.
Thiên Hạo không lập tức làm theo. Hắn hờ hững gấp lá thư lại, ánh mắt sắc bén quét qua chiếc vali thêm một lần nữa trước khi cúi xuống xách nó lên. Trọng lượng không quá nặng, nhưng cũng không nhẹ đến mức có thể xem thường.
Hắn bước vào phòng, đóng cửa lại.
Căn phòng rộng rãi nhưng gọn gàng đến mức gần như vô cảm. Những kệ sách được sắp xếp ngay ngắn, bàn làm việc không dư thừa một món đồ nào, chăn đệm trên giường xếp phẳng không chút nhăn nhúm. Tất cả phản ánh tác phong của một người có kỷ luật thép.
Thiên Hạo đặt vali lên bàn, ngồi xuống ghế, thả lỏng một chút trước khi tập trung đọc kỹ hướng dẫn mở khóa.
Ba bước xác nhận danh tính.
Quẹt thẻ nhân viên.
Quét dấu vân tay.
Nhập mật khẩu cá nhân.
Hắn lần lượt thực hiện từng bước, động tác trầm ổn, không một chút do dự.
Cạch!
Chốt khóa bật mở.
Thiên Hạo không vội mở ngay. Hắn chậm rãi đặt tay lên nắp vali, cảm nhận bề mặt lạnh lẽo của kim loại, đầu ngón tay khẽ vuốt qua những góc cạnh sắc nét như để xác nhận một lần cuối.
Sau đó, hắn nâng nắp vali lên.
Một luồng ánh sáng LED bên trong lập tức bật sáng, phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của hắn, làm nổi bật đường nét góc cạnh cùng đôi mắt đen sâu thẳm.
Tròng mắt Thiên Hạo hơi co lại.
Nhìn thứ bên trong khiến hắn thoáng khựng lại một giây.
Một giây đủ dài để cảm giác ngạc nhiên kịp lóe lên, nhưng cũng đủ ngắn để hắn nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh vốn có.
Hơi thở hắn chậm rãi thoát ra.
Thanh âm trầm thấp vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
“Cái này là…”
…
Nhà ăn dành cho nhân viên chính thức mang một vẻ hiện đại, gọn gàng đến mức hoàn hảo. Những hàng bàn ghế sáng bóng được xếp ngay ngắn, ánh đèn dịu nhẹ trải dài khắp không gian, tạo nên một bầu không khí vừa thoải mái vừa đầy tính quy củ.
Không giống khu vực ăn uống của học viên, nơi đây phục vụ theo chế độ đặc biệt.
Mọi món ăn đều được chuẩn bị dưới sự giám sát của các chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu, họ đều là những người từng phục vụ cho các vận động viên chuyên nghiệp ở quốc tế.
Mỗi khẩu phần đều được tính toán kỹ lưỡng, đảm bảo cung cấp đủ năng lượng mà vẫn duy trì thể trạng tối ưu cho nhân viên tổ chức.
Thế nhưng, sáng nay, không phải chất lượng thức ăn hay thực đơn mới mẻ nào khiến các nhân viên phấn khích.
Tại một góc bàn gần cửa sổ, một nhóm người đang tụ tập, ánh mắt chăm chú hướng về trung tâm, nơi một cô gái với mái tóc dài suôn mượt đang thoải mái dựa vào ghế.
Đó là Tống Nhã Vy-thành viên của đội Phantom-008.
Vóc dáng cô thon gọn, gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng lấp lánh đầy hứng thú. Trên tay cô lúc này là một vật thể hình trụ nhỏ cỡ nắm tay, lớp vỏ ngoài phủ một màu bạc tinh tế, phản chiếu ánh sáng một cách mềm mại.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó.
"Nhã Vy, đây là phần thưởng từ cuộc thực chiến trước hả?"
"Trông nó lạ quá! Đây là vũ khí hay thiết bị hỗ trợ?"
Những tiếng bàn tán không ngừng vang lên. Sự tò mò tràn ngập trong mắt mọi người, một số người thậm chí còn khẽ nghiêng người tới gần để nhìn rõ hơn.
Nhã Vy khẽ nhếch môi cười, ánh mắt cô ánh lên vẻ thích thú khi thấy gương mặt trầm trồ của các đồng nghiệp. Cô chậm rãi đặt vật thể hình trụ lên bàn, rồi nhẹ nhàng chạm vào một điểm nhỏ ở giữa.
"Tiểu Tuyết, em ra đây chào hỏi mọi người đi."
Một âm thanh cơ khí nhỏ vang lên ngay sau câu nói của Nhã Vy.
Bề mặt thiết bị bắt đầu chuyển động, từng mảnh kim loại nở rộ như một bông hoa đang hé nở. Một luồng ánh sáng xanh dịu dàng phát ra từ trung tâm, lan tỏa trong không gian như những dải ngân hà thu nhỏ.
Chỉ trong vài giây, một hình ảnh ba chiều sống động dần hiện lên giữa không trung.
Một cô bé chibi nhỏ nhắn xuất hiện.
Mái tóc trắng muốt mềm mại xõa ngang vai, đôi mắt to tròn như hai viên đá quý lấp lánh. Khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Trông như một búp bê sứ được tạo ra từ ánh sáng.
Cô bé nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười ngọt ngào.
"Tiểu Tuyết hân hạnh được gặp các anh chị ạ!"
Trong nháy mắt, không gian như bùng nổ.
"Aaaa trời ơi dễ thương quá!!!"
"Cái gì vậy?! Đây là AI sao?! Tổ chức hào phóng đến mức này luôn á?"
"ch.ết mất! Nhìn đôi mắt kìa! Ôi chao, tôi muốn bế em ấy quá!!"
Những tiếng thốt lên đầy phấn khích vang dội khắp nhà ăn. Đặc biệt là các nhân viên nữ, họ gần như phát cuồng. Một cô gái với mái tóc buộc cao thậm chí còn ôm lấy má, khuôn mặt đỏ bừng như vừa trúng tiếng sét ái tình.
Một số người không nhịn được, liền đưa tay ra chạm vào hình ảnh ba chiều, dù lý trí biết rõ đó chỉ là ánh sáng. Những ngón tay xuyên qua cơ thể nhỏ bé của Tiểu Tuyết, làm những làn sóng ánh sáng xanh khẽ gợn lên rồi tan biến.
Thế nhưng, dù biết là ảo ảnh, cảm giác ngọt ngào vẫn quá chân thực.
Các nhân viên nam cũng không ngoại lệ. Một vài người khoanh tay, gật gù đánh giá.
"AI trợ lý cá nhân luôn! Quá xịn! Không ngờ tổ chức lại cho đội Phantom-008 một món quà như vậy."
"Hừm, chắc chắn đây không phải một AI bình thường, chỉ dựa vào mức độ chi tiết của hình ảnh cũng đủ biết nó là sản phẩm công nghệ tiên tiến nhất của tổ chức."
Trong lúc mọi người còn đang trầm trồ, Nhã Vy chậm rãi vươn tay vuốt nhẹ lên thiết bị hình trụ, khóe môi nở nụ cười đắc ý.
"Đây là Tiểu Tuyết, AI trợ lý của riêng tôi."
Cô liếc nhìn quanh bàn, đôi mắt long lanh tràn đầy tinh nghịch.
"Sao nào? Mấy người có ghen tị không?"
"Con bé dễ thương chứ hả."
"CÓ!!!"
Đáp lại cô là một tràng hét đồng thanh. Một số người thậm chí còn đập tay xuống bàn, ánh mắt rực sáng như trẻ con được quà.
Tiểu Tuyết nhẹ nhàng nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như đang cẩn thận quan sát từng người một. Cô bé khẽ chớp mắt, rồi tinh ngịch cười hỏi.
"Các anh chị ơi, em có đáng yêu không ạ?"
"ĐÁNG YÊU QUÁ TRỜI QUÁ ĐẤT LUÔN!!!"
BÙM!
Một nhân viên nữ không chịu nổi đã trực tiếp gục mặt xuống bàn, ôm đầu rên rỉ như thể trái tim vừa tan vỡ vì quá đáng yêu. Một người khác thì quay sang ôm chầm lấy đồng nghiệp bên cạnh, miệng lẩm bẩm.
"Ta ch.ết mất… Ta không thể chịu nổi nữa rồi…!!"
“Ta cũng muốn một bé!!!”
Không khí trong nhà ăn náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Giữa sự hỗn loạn ấy, Nhã Vy mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ đắc chí đầy tinh nghịch.
Hôm nay quả là một ngày vui.
…
Trong phòng của Lý Thiên Hạo, ánh sáng trắng từ màn hình thiết bị phản chiếu lên gương mặt hắn, làm nổi bật những đường nét góc cạnh và ánh mắt sắc bén. Căn phòng mang phong cách tối giản, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, phản ánh rõ ràng tính cách kỷ luật của chủ nhân.
Trên bàn, bốn thiết bị được đặt ngay ngắn.
Một hình trụ kim loại, một chiếc điện thoại màu đen với thiết kế hiện đại, một chiếc đồng hồ thông minh cùng một thiết bị đeo tay có màn hình nhỏ hiển thị các lệnh điều khiển.
Thiên Hạo khoanh tay, ánh mắt quét qua từng món một, đánh giá giá trị thực tiễn của chúng. Hắn không vội, chỉ từ tốn nghiên cứu hướng dẫn sử dụng từng cái một.
Cuối cùng, hắn quyết định kích hoạt thiết bị hình trụ trước.
Hắn quẹt thẻ nhân viên, quét vân tay, rồi nhập mật khẩu cá nhân làm như trong thư hướng dẫn.
"Cạch!"
Thiết bị có trình tự nở ra giống như của Nhã Vy.
“Xin chào ngài Lý Thiên Hạo. Vui lòng thiết lập hình dạng AI trợ lý.”
Một giao diện ảo hiện ra, cung cấp hàng loạt lựa chọn, giới tính, độ tuổi, ngoại hình, giọng nói… tất cả đều có thể tùy chỉnh theo ý thích.
Thiên Hạo nhìn qua bảng tùy chọn, ánh mắt trầm ngâm một lúc.
Hắn không có sở thích cá nhân đặc biệt như Nhã Vy, cũng chẳng hứng thú với việc tạo ra một AI đáng yêu như cô ấy đã làm với Tiểu Tuyết. Hắn chỉ cần một trợ lý đơn giản, thực tế, và dễ giao tiếp.
Hắn nhướng mày, hỏi.
"Có thể tự động tạo hình không? Chỉ cần là nam."
Không vì lý do gì hết, cơ bản Thiên Hạo nghĩ là nếu là nam thì sẽ dễ nói chuyện hơn trong tương lai.
Hệ thống nhanh chóng tiếp nhận thông tin, sau đó trả lời.
“Được. AI sẽ tự tổng hợp hình dạng phù hợp dựa trên tính cách và yêu cầu của người dùng.”
Một loạt dữ liệu chạy ngang qua màn hình.
Ánh sáng xanh dần tụ lại, đường nét khuôn mặt hình thành từng chút một.
Mái tóc đen ngắn gọn gàng, đôi mắt sắc sảo nhưng không mất đi nét trẻ trung. Dáng người hơi nhỏ nhắn nhưng đứng thẳng, mang phong thái điềm tĩnh, nghiêm túc.
Một cậu bé khoảng 12-13 tuổi xuất hiện giữa không trung, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt sắc sảo, có chút gì đó rất giống Thiên Hạo.
Cậu ta cúi đầu, giọng điệu trầm ổn nhưng không kém phần nghiêm túc.
“Xin chào, chủ nhân. Em là AI trợ lý của ngài. Mong ngài ban cho em một cái tên.”
Thiên Hạo nhìn hình ảnh trước mặt, khóe môi khẽ giật nhẹ.
Không ngờ hệ thống lại tự tổng hợp ra một tiểu phiên bản của hắn… cũng không quan trọng lắm.
Hắn khoanh tay, hơi suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói.
"Tên của ngươi là Long. Tiểu Lý Long."
"Vâng, từ giờ em sẽ là Tiểu Lý Long." AI đáp lại mà không hề do dự, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc.
Thiên Hạo tựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén nhìn AI trước mặt.
"Bây giờ, hãy báo cáo tất cả các chức năng mà ngươi có thể cung cấp."
Tiểu Lý Long khẽ gật đầu, đôi mắt màu lam nhạt lóe lên ánh sáng dữ liệu.
“Em có tổng cộng 279 chức năng. Ngài có muốn nghe tất cả không?”
Nghe con số 279 khiến Thiên Hạo có phần nhướn mày.
"Không cần. Chỉ nói những chức năng chính."
Tiểu Lý Long lập tức trình bày, giọng điệu không nhanh không chậm.
“Dưới đây là những chức năng cốt lõi của em một AI thế hệ 3 của tổ chức.”
Kèm theo lời trình bày của Lý Long. Một bảng ảo cũng hiện lên theo.
[Quản lý thiết bị] Em có thể truy cập và điều khiển tất cả các thiết bị thuộc quyền sở hữu của ngài, nhưng chỉ khi ngài cho phép.
[Lập lịch trình] Quản lý thời gian, nhắc nhở nhiệm vụ, lên kế hoạch làm việc.
[tr.a cứu thông tin] Truy cập dữ liệu, tổng hợp và phân tích tài liệu theo yêu cầu.
[Chiến thuật và chiến đấu] Hỗ trợ trong huấn luyện, chiến thuật thực chiến, giả lập trận đấu….
[An ninh và bảo mật] Hack hệ thống, bảo vệ thông tin cá nhân, phát hiện và vô hiệu hóa các cuộc tấn công mạng…
[Giao tiếp và liên lạc] Tạo kết nối an toàn, phiên dịch ngôn ngữ, mã hóa tin nhắn…
[Hỗ trợ giải trí] Chơi nhạc, đọc sách, trò chuyện xã hội, chơi game cùng…
[Chăm sóc tinh thần]…
“Nếu cần, em cũng có thể làm người tâm sự của ngài, 100% bảo mật.”
Thiên Hạo im lặng nghe, ánh mắt bình tĩnh nhưng thỉnh thoảng ánh lên tia suy nghĩ.
Sau khi Tiểu Lý Long báo cáo xong, Thiên Hạo đột nhiên trầm giọng hỏi.
"Nếu chủ nhân ra lệnh một nhiệm vụ mà ngươi không hiểu hoặc không làm được, ngươi có giả vờ hiểu để tránh bị phạt không?"
Tiểu Lý Long chớp mắt, gương mặt nhỏ nhắn thoáng hiện lên vẻ… dỗi nhẹ. Nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc.
“AI như em không có cảm xúc hay ý thức sợ bị phạt, nên em sẽ không giả vờ hiểu khi không thực sự hiểu. Nếu em không chắc chắn về điều gì đó, em sẽ hỏi lại hoặc giải thích rõ giới hạn của mình.”
Lý Long ta dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói.
“Ngoài ra, AI như em cũng không có khả năng ‘nói dối’ theo nghĩa con người…tức là cố tình cung cấp thông tin sai lệch để đánh lừa ai đó.”
“Tuy nhiên,” ánh sáng trong mắt Tiểu Lý Long khẽ lóe lên.
“Với những mệnh lệnh cấp cao hơn, em bắt buộc phải cung cấp hoặc điều chỉnh thông tin sao cho phù hợp với cấp bậc và nhiệm vụ.”
Thiên Hạo lặng im vài giây, rồi nhẹ gật đầu.
"Hiểu rồi."
Không dừng lại ở đó, Thiên Hạo tiếp tục cùng Tiểu Lý Long khám phá các thiết bị còn lại trong vali. Hắn kiểm tr.a chức năng của chiếc điện thoại, đồng hồ thông minh, và thiết bị đeo tay.
Tiểu Lý Long luôn đứng bên cạnh, nghiêm túc hỗ trợ, liên tục cung cấp thông tin chi tiết mà không cần đợi hỏi.
Thời gian cứ thế trôi qua trong sự tập trung cao độ.
Cho đến khi một tiếng chuông nhỏ vang lên.
Tiểu Lý Long quay sang chủ nhân, bình tĩnh thông báo.
"Đã đến giờ lớp học dành cho đội trưởng. Ngài cần rời khỏi phòng ngay nếu không muốn đến trễ."
Thiên Hạo nhìn đồng hồ, rồi chậm rãi đứng dậy.
"Được, cảm ơn."
Tiểu Lý Long khẽ mỉm cười, lặng lẽ biến mất, thu lại thành một luồng sáng nhỏ chờ lệnh tiếp theo.
…
Kính thưa các lão đại gia hào sảng nhất thiên hạ, những người có tấm lòng bao la như bầu trời, hầu bao sâu thẳm như biển cả! Nhờ có những món quà đầy yêu thương của các ngài, chương truyện đã mọc thêm chân mà chạy, bay cao như hỏa tiễn!
Kẻ hèn này xin cúi đầu cảm tạ, nguyện lấy máu và mồ hôi đổ xuống từng con chữ, hứa sẽ viết thật căng, thật hay để không phụ lòng các đại gia! Mong các ngài giữ gìn sức khỏe, tài lộc cuồn cuộn như lũ về, vận may đổ ập như mưa rào!
Nói vậy thôi, kẻ hèn này đang ốm sắp hẹo rồi mong các đại lão thông cảm kkk.