Chương 96: Công Việc

Dưới ánh nắng ban mai, những tia sáng vàng nhạt len lỏi qua kẽ hở của tấm rèm cửa, nhảy nhót trên sàn gỗ bóng loáng.


Hương cà phê hòa quyện cùng mùi bánh mì nướng lan tỏa trong không gian ấm cúng của căn hộ nhỏ gia đình Lý Hạo. Trên bàn ăn, bình hoa loa kèn trắng vừa cắm hôm qua vẫn còn tươi mới, cánh hoa rung rinh khẽ khàng theo làn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ.


Thanh Vân đứng bên bếp, đôi tay thoăn thoắt xếp gọn những hộp cơm trưa vào chiếc balo nhỏ. Mái tóc búi cao để lộ gương mặt sáng bừng, không còn vẻ nhợt nhạt và uể oải như trước.


Sau lưng cô, hai đứa trẻ ríu rít bàn tán về buổi dã ngoại, giọng nói trong trẻo hòa cùng tiếng leng keng của chén dĩa, tạo nên một bản hòa âm bình yên và rộn ràng.


Mọi thứ đã khác. Từ khi được Trần An đầu tư số tiền lớn vào dự án “Hệ Thống Mô Phỏng Sinh Thái Khép Kín” những nỗi lo dường của gia đình Lý Hạo như đã bớt nặng nề.


Dẫu chặng đường phía trước vẫn còn dài, nhưng ít nhất, họ đã có thể tận hưởng những buổi sáng yên bình như thế này, một điều mà trước đây, tưởng chừng như xa xỉ.
Không còn những đêm dài trằn trọc với những chồng hóa đơn chưa thanh toán và những lời phàn nàn của Thanh Vân.


available on google playdownload on app store


Căn hộ, trước kia chật hẹp và lộn xộn, giờ đây cũng ngăn nắp và sáng sủa hơn. Một chiếc kệ gỗ mới đặt ở góc phòng, nơi những cuốn sách được xếp ngay ngắn thay vì vứt vương vãi. Bộ sofa cũ sờn giờ đã được thay bằng chiếc ghế bọc nỉ mềm mại, màu xám xanh thanh nhã.


Lý Hạo, sau bao ngày gồng mình gánh vác áp lực, giờ đây có thể mỉm cười thoải mái hơn.
Thanh Vân quét ánh mắt hạnh phúc nhìn quanh nhà khẽ mỉm cười trước khi nhìn hai đứa trẻ háo hức nhảy nhót trước cửa.
“Mẹ ơi, nhanh lên! Con muốn đi công viên sớm!”


Cậu con trai tám tuổi của Thanh Vân nhảy cẫng lên, đôi mắt sáng rực, khuôn mặt lộ rõ vẻ háo hức.
Bé gái năm tuổi cũng không chịu thua kém. Con bé chạy lon ton, bám chặt lấy tay mẹ, đôi mắt to tròn long lanh như hai viên pha lê.
“Nhanh đi mẹ ơi, cô nói đến trễ là sẽ bị bỏ lại đó mẹ!”


Thanh Vân bật cười, cúi xuống xoa đầu con gái, ngón tay luồn vào mái tóc mềm như mây của con bé.
“Mẹ biết mà. Hai đứa ngoan, đợi mẹ một chút nhé. Mẹ vào xem ba con đã.”
Hai đứa trẻ tuy có chút sốt ruột nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, đứng nép sang một bên.


Đứng trước cửa phòng làm việc, Thanh Vân nhẹ nhàng bước vào, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên bóng lưng của Lý Hạo.


Chồng của cô đang đứng trước bàn, tay cầm một tập tài liệu, miệng khẽ lẩm nhẩm như đang tập dượt một bài thuyết trình quan trọng. Đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt tập trung cao độ.


Tuy gương mặt hắn vẫn giữ nét nghiêm túc như thường ngày, nhưng không còn sự căng thẳng và áp lực nặng nề như trước đây.
“Anh ổn chứ? Công việc có căng thẳng lắm không?”
Giọng nói dịu dàng của vợ khiến Lý Hạo dừng lại, hắn quay lại ngước lên nhìn cô.


Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt, nhưng rất nhanh sau đó, hắn mỉm cười.
“Không sao đâu. Chỉ là một bài báo cáo thôi. Nhưng lần này, khách tham dự quan trọng lắm, anh muốn chuẩn bị thật kỹ hơn.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi thành thật thừa nhận.


“…Nghĩ lại thì, đúng thật là anh cũng có chút lo lắng.”
Thanh Vân nhìn chồng, khóe môi khẽ cong lên.
Người đàn ông trước mặt cô luôn tỏ ra cứng rắn, nhưng đôi khi cũng có những khoảnh khắc đáng yêu đến bất ngờ.


Thanh Vân kéo ghế, ngồi xuống cạnh chồng. Một tay chống cằm, tay còn lại nhẹ nhàng lướt trên mặt bàn, ánh mắt lấp lánh sự dịu dàng khi nhìn Lý Hạo.
Giọng cô mềm mại, mang theo chút trêu chọc nhưng cũng đầy khích lệ.


“Anh đừng căng thẳng quá. Cứ làm như bình thường thôi, giống những lúc anh kể về dự án của anh cho em nghe ấy.”
Cô nghiêng đầu, khóe môi cong lên, ánh mắt đầy thấu hiểu.


“Những lúc đó, em có thể cảm nhận được sự nhiệt huyết của anh. Sự tự tin, niềm đam mê, và cách anh giải thích mọi thứ...nó rất cuốn hút.”
Lý Hạo khẽ nhíu mày, như đang ngẫm nghĩ. Hắn vốn là người luôn đặt áp lực lên bản thân, nhưng lời nói của vợ khiến hắn thoáng nhẹ lòng.


Hắn cười khẽ, đặt tài liệu xuống bàn, ngả người ra sau ghế.
“Thật vậy sao?” Hắn nheo mắt nhìn Thanh Vân, có vẻ vẫn chưa tin lắm.
Thanh Vân bật cười, nhẹ nhàng chạm vào tay chồng, giọng cô mềm mại hơn một chút.


“Thật mà. Em vẫn nhớ cái lần anh hăng say kể về hệ thống bảo mật mới do công ty cung cấp mà quên mất cả thời gian ăn tối đấy. Khi đó, mắt anh sáng rực lên như một đứa trẻ khám phá ra điều gì đó kỳ diệu vậy.”
Lý Hạo nhớ lại, và không nhịn được bật cười.


“Anh nói nhiều đến thế sao?”
“Ừ, nhiều lắm.” Cô gật đầu chắc nịch, rồi nghiêng người, khẽ hạ giọng như đang tiết lộ một bí mật.
“Nhưng mà, anh biết không? Khi đó, em đã thực sự bị cuốn vào câu chuyện của anh. Nó không chỉ là một bài thuyết trình khô khan, mà là niềm đam mê của anh.”


Lý Hạo im lặng một lúc. Cảm giác căng thẳng trong lòng dường như được gỡ bỏ từng chút một.
Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi mở ra, ánh mắt sắc bén hơn.
“…Được rồi. Để anh thử.
Rồi hai vợ chồng trò chuyện về công việc, về hai đứa nhỏ và về mẹ của Lý Hạo.


Bà từng bị bệnh nặng, sức khỏe suy giảm nghiêm trọng, nhưng từ khi được tiêm ProtoVita, tình trạng đã cải thiện đáng kể.
“Hôm qua em đến thăm mẹ. Trông bà khỏe hơn rất nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Tinh thần vui vẻ lắm.”
Nghe vậy, Lý Hạo khẽ thở phào, gánh nặng trong lòng cũng nhẹ đi đôi phần.


Hắn biết, nếu không nhờ Trần An người đã giúp hắn có công việc tốt, cung cấp thuốc điều trị thì có lẽ bây giờ, hắn vẫn đang chật vật trong tuyệt vọng.
Một nụ cười biết ơn thoáng qua môi hắn.


“Anh thật sự nợ câu Trần rất nhiều. Nếu không có cậu ấy, gia đình mình chưa chắc đã có được ngày hôm nay.”
Thanh Vân chưa từng gặp Trần An, nhưng qua những gì chồng kể, cô bắt đầu cảm thấy tò mò về người đàn ông này.
“Nghe anh nói nhiều về cậu ấy, em cũng muốn gặp một lần xem sao.”


Lý Hạo bật cười.
“Rồi sẽ có dịp thôi. Cậu ấy là người rất đáng để gặp đấy.”
“Mẹ ơi, đi thôi trễ lắm rồi mẹ!!”
Hai đứa nhỏ sốt sắn hối thúc giục Thanh Vân.


Lý Hạo cúi xuống xoa đầu con trai, rồi quay sang nhìn cô con gái nhỏ đang nắm chặt lấy tay mẹ, đôi môi nhỏ chu lên vì sợ bị bỏ lại.
Hắn bật cười, dịu dàng dặn dò.
“Hai đứa đi chơi nhớ nghe lời cô.”
Thanh Vân chỉnh lại áo khoác cho con trai, rồi khẽ liếc nhìn chồng, giọng nói nhuốm chút lo lắng.


“Anh cũng đừng tạo áp lực cho mình quá. Nhớ nghỉ ngơi giữ sức khoẻ.”
Lý Hạo gật đầu đồng ý, rồi hướng ánh mắt theo dõi vợ và hai con rời đi.
...
Tại địa điểm tổ chức buổi tiệc.


Bên trong sảnh tiệc tráng lệ, ánh đèn pha lê lấp lánh phản chiếu trên trần cao, đổ xuống không gian một thứ ánh sáng vừa ấm áp vừa xa hoa. Hương thơm từ những đóa hoa sen được cắm dọc theo các bàn tiệc hòa quyện cùng mùi rượu vang, tạo nên một bầu không khí vừa sang trọng, vừa tôn lên nét đẹp văn hoá


Khắp nơi, hàng chục nhân viên đang tất bật với những công đoạn cuối cùng. Tiếng giày lướt nhanh trên sàn cẩm thạch, tiếng dặn dò gấp gáp xen lẫn với những âm thanh lách cách của ly tách, dao nĩa.


Một vài nhân viên kỹ thuật đang điều chỉnh hệ thống ánh sáng, kiểm tr.a lại âm thanh để đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào trong đêm nay.


Đây không chỉ là một buổi chiêu đãi đơn thuần. Sự kiện tối nay là nơi quy tụ những nhân vật quyền lực bậc nhất: Lãnh đạo các tập đoàn đa quốc gia, quan chức cấp cao, chính trị gia đầy thế lực.


Từng chi tiết nhỏ nhất đều được giám sát chặt chẽ, từ cách bài trí bàn ghế đến danh sách rượu phục vụ trong buổi tiệc. Đội ngũ an ninh cũng đã được triển khai kín đáo, với sự hỗ trợ của cảnh sát để đảm bảo mọi thứ diễn ra trơn tru.


Ở khu vực trung tâʍ ɦội trường, Trần An chậm rãi bước đi, ánh mắt sắc lạnh quan sát từng góc nhỏ của sảnh tiệc. Đi bên cạnh hắn là thư ký trưởng Hạ Tịnh, dáng vẻ điềm tĩnh, từng bước đi đều toát lên sự chuyên nghiệp.


Sánh bước phía bên kia là Lâm Chấn Vương – cố vấn chiến lược của tổ chức.
Một người quản lý cấp cao của đơn vị tổ chức lễ hội nhanh chóng tiến đến, cúi đầu chào và bắt đầu báo cáo.
“Tiếp tân sẽ đón khách ngay từ cổng, sau đó dẫn vào khu vực chính.”


“Thực đơn kết hợp giữa ẩm thực truyền thống Việt Nam và các món ăn phương Tây, do các đầu bếp danh tiếng đảm nhiệm. Từng món ăn đều được lựa chọn kỹ lưỡng để phù hợp với khẩu vị của những vị khách quốc tế.”


Trần An không phải người quá am hiểu về tiệc tùng hay nghệ thuật ẩm thực xa hoa. Nhưng hắn tin tưởng vào sự sắp xếp của Hạ Tịnh. Không cần nói nhiều, hắn chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.


Khi cuộc kiểm tr.a hoàn tất, người quản lý cúi chào rồi rời đi. Lúc này, chỉ còn ba người đứng lại giữa hội trường rộng lớn. Trần An đột ngột dừng bước, quay sang Lâm Chấn Vương hỏi.
“Anh Vương, việc khảo sát địa hình cho dự án thành phố ngầm tiến triển đến đâu rồi?”


Lâm Chấn Vương gật đầu, giọng nói trầm ổn nhưng dứt khoát.
“Mọi thứ đã xong. Các chuyên gia đã hoàn thành báo cáo phân tích. Khu vực vùng núi đó hoàn toàn phù hợp để triển khai dự án. Tuy nhiên...”


“...Nếu muốn hoàn thành trong vài năm như em yêu cầu, chúng ta sẽ phải huy động một lượng lớn máy móc và nhân lực.”
“Chi phí có thể sẽ vượt xa dự kiến ban đầu.”


Trần An khoanh tay, khẽ nghiêng đầu suy nghĩ trong vài giây. Nhưng ngay sau đó, hắn nhún vai, giọng điềm nhiên như thể tiền bạc chưa bao giờ là vấn đề đáng lo.
“Không sao cả. Máy móc có thể mua, nhân lực có thể thuê thêm. Còn tiền...chỉ là con số.”


Câu trả lời của hắn không hề khiến Lâm Chấn Vương ngạc nhiên. Từ lúc bắt tay vào dự án này, Trần An đã lường trước tất cả. Điều quan trọng lúc này không phải là tiền, mà là thành viên cho tổ chức.
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn khi hỏi tiếp.


“Bài thuyết trình kêu gọi đầu tư và ra mắt tập đoàn tối nay đã chuẩn bị xong chưa?”
“Mọi thứ đã sẵn sàng. Em có muốn đích thân đứng ra thuyết trình không? Dù gì đây cũng là tổ chức do em sáng lập.”
Trần An bật cười, lắc đầu, đôi mắt ánh lên nét tinh quái.


“Không cần. Anh cứ đại diện đi. Nhìn bề ngoài, anh vẫn có vẻ đáng tin hơn em nhiều.”
Hắn nhún vai, giọng nói pha chút bông đùa.
“Với cả… nếu không phải bị ép, em cũng chẳng muốn có mặt ở buổi tiệc tối nay đâu.”


“Công việc trong phòng thí nghiệm còn đầy ra đấy mà cứ phải tham gia ba cái này, haizzz.”
Lâm Chấn Vương bật cười lớn, còn Hạ Tịnh thì chỉ khẽ lắc đầu.


Họ đều hiểu rõ Trần An không thích những buổi tiệc hào nhoáng và những cuộc giao thiệp mang tính xã giao như thế này. Nhưng để thực hiện kế hoạch lớn của tổ chức, sự có mặt của hắn là điều không thể tránh khỏi.






Truyện liên quan