Chương 97: Lời Tuyên Bố
Chiều tối, ánh hoàng hôn trải dài trên bầu trời thành phố, nhuộm những tòa nhà cao tầng bằng một màu cam ấm áp.
Trước cổng Nhà Hát Lớn, khung cảnh không khác gì một buổi lễ đón tiếp nguyên thủ quốc gia. Cả con đường trước cửa và các khu vực xung quanh đã được giải phóng, để lại một khoảng không rộng rãi dành cho dàn xe sang trọng sắp tiến đến.
Các lực lượng an ninh, cả công khai lẫn bí mật, túc trực khắp nơi. Họ phối hợp chặt chẽ để đảm bảo không một sự cố nào có thể xảy ra.
Những phóng viên từ các báo đài lớn tụ tập thành từng nhóm ở vòng ngoài, chờ đợi thời khắc quan trọng. Dù chỉ có các đài truyền thông nhà nước được phép tác nghiệp trực tiếp, nhưng không ai muốn bỏ lỡ cơ hội săn tin về sự kiện gây chấn động này.
Trong một góc của khu vực truyền thông, Quốc Dũng một phóng viên kỳ cựu đang đứng bên cạnh cộng sự của mình, Linh Chi, một nữ phóng viên trẻ tuổi nhưng đầy nhiệt huyết.
Máy quay đã sẵn sàng, Dũng gật đầu ra hiệu cho Chi mở đầu chương trình phát sóng trực tiếp.
“Chào mừng quý vị đến với buổi tường thuật trực tiếp từ Nhà Hát Lớn. Như quý vị có thể thấy, không khí hôm nay vô cùng trang trọng”
“Những nhân vật quan trọng nhất trong giới chính trị và doanh nghiệp đều chuẩn bị có mặt tại đây. Tất cả là vì một sự kiện liên quan đến một cái tên đã làm rung chuyển thế giới công nghệ y sinh dạo gần đây…”
“Hợp chất ProtoVita - Tiên dược của ngành y được.”
Linh Chi tiếp lời, đôi mắt sáng lên vì phấn khích.
“Đúng vậy thưa anh Dũng, ProtoVita là loại thuốc được ca ngợi là bước ngoặt lịch sử trong ngành y dược.”
“Hiện tại, chúng ta mặc dù chúng ta đã biết nó do tiến sĩ Viktor cùng các đồng nghiệp tại Việt Nam sáng chế.”
“Nhưng có một thông tin rằng thành tựu vĩ đại này là do một công ty của Việt Nam đứng sau hỗ trợ. Và buổi tiệc hôm nay sẽ là cánh cửa đầu tiên để họ chính thức ra mắt với thế giới.”
Dũng gật đầu, tiếp tục.
“Thành phần tham dự hôm nay không chỉ các doanh nghiệp trong nước, mà cả những tập đoàn đa quốc gia lớn nhất thế giới cũng đổ về đây để tham dự. Điều đó cho thấy sức hút không tưởng của ProtoVita.”
“Và tầm ảnh hưởng của công ty bí ẩn đó.”
“Là một người Việt Nam tôi cũng cảm thấy rất tự hào, khi trong năm nay nước ta lại có được một sự kiện mà khiến nhiều bạn bè quốc tế trầm trồ đến vậy.”
Ngay lúc đó, một loạt tiếng ù ù trầm thấp vang lên trên bầu trời. Linh Chi vô thức ngẩng đầu lên, mắt cô mở to ngạc nhiên.
“Anh Dũng! Nhìn kìa!”
Trên không trung, hàng chục chiếc drone màu đen bay vút lên, tỏa ra như một đàn chim sắt. Những ống kính máy quay lập tức hướng lên, ghi lại khung cảnh ngoạn mục này. Một số phóng viên quốc tế trầm trồ, không ngừng bàn tán.
Dũng nheo mắt quan sát, rồi nhanh chóng cất giọng đầy hào hứng.
“Thưa quý vị, những chiếc drone này cũng chính là một trong các sản phẩm của công ty đứng đằng sau sự thành công của ProtoVita. Được biết, hiện chính phủ đã đặt hàng một số lượng lớn các mẫu drone từ công ty ấy nhằm phục vụ an ninh, tuần tr.a và cả tác chiến.”
Nhưng chưa dừng lại ở đó, một điều bất ngờ tiếp theo khiến cả đám đông phải lặng người.
Những chiếc drone bắt đầu phát sáng. Ban đầu chỉ là những tia lấp lánh nhỏ, rồi dần dần, ánh sáng hợp lại thành một tấm màn rộng lớn, phủ kín cả bầu trời phía trên nhà hát.
Dũng gần như nín thở. Hắn tròn mắt, cả người bất động như bị đóng băng. Hơi thở hắn chợt ngắt quãng khi tấm màn ánh sáng bỗng chốc chuyển động. Những vệt sáng xoáy tròn, hội tụ, vẽ nên những dãy núi trập trùng hùng vĩ.
Những cánh đồng lúa trải dài vô tận, từng sóng lúa lay động nhè nhẹ như có cơn gió nào đó vừa lướt qua. Sông uốn lượn quanh co, phản chiếu sắc trời rực rỡ.
Tất cả chân thực đến mức khiến người xem có cảm giác chỉ cần bước lên một bước nữa thôi là sẽ chạm vào đồng ruộng, cảm nhận được hơi ấm của đất trời.
Tiếng trầm trồ dần lan khắp các đám đông đang ngước nhìn lên bầu trời, tựa như từng cơn sóng vỗ bờ.
Một số phóng viên đã giơ máy quay lên, nhưng chính họ cũng không thể tập trung, cứ mải ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt bằng chính đôi mắt trần của mình. Có người lẩm bẩm, như muốn tự xác nhận với bản thân.
“Thật sao? Đây là thật sao?”
Bất ngờ, màn trình diễn đạt đến đỉnh cao.
Từ trong những đám mây giả lập, ánh sáng tụ lại thành từng dòng chảy, rồi bùng nổ thành những tia chớp vàng rực.
Một tiếng gầm uy dũng, trầm hùng xé toạc bầu trời.
Đám đông bỗng chốc im bặt. Không khí như đông cứng. Một cơn gió mạnh bất chợt cuộn qua quảng trường, mang theo cảm giác áp lực vô hình đè nặng lên lồng ngực của tất cả mọi người.
Và rồi, một con rồng xuất hiện.
Thân rắn, vảy lân, mắt phượng, râu dài, bờm sư tử, vuốt ưng, miệng ngậm ngọc, khí thế uy nghiêm.
Đầu rồng vươn ra từ làn mây, đôi mắt sắc bén lóe sáng như hai viên bảo thạch rực rỡ. Từng đường nét trên vảy rồng phản chiếu ánh sáng vàng óng, lấp lánh như kim loại quý.
Mỗi cái cuộn mình đều tạo ra những vang động không gian. Thân hình khổng lồ của nó uốn lượn trong không trung, nhẹ nhàng nhưng lại đầy uy lực.
Khi nó há miệng, một luồng hơi nóng đỏ rực phả ra, làm cả bầu trời như bùng cháy. Tiếng gầm của nó vang dội, dội lại từ những bức tường của Nhà Hát Lớn, khiến mặt đất cũng như rung lên.
Một số người thoáng giật mình sợ hãi, có người giật lùi theo phản xạ. Một phóng viên trẻ tuổi lảo đảo suýt ngã khi nghe tiếng rồng gầm ngay trên đầu mình.
Một người phụ nữ lớn tuổi quan sát từ xa nắm chặt lấy tay chồng, đôi chân run lên bần bật. Có người ôm lấy ngực, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt tái nhợt như thể tim họ sắp ngừng đập. Nhưng xen lẫn sự khiếp sợ là ánh mắt rực cháy của sự kinh ngạc và phấn khích tột cùng.
Con rồng khổng lồ quét qua bầu trời một vòng rồi chầm chậm hạ xuống. Khi đôi móng vàng của nó chạm nhẹ lên nóc Nhà Hát Lớn, toàn bộ không gian như lắng đọng.
Nó không còn chỉ là một hình ảnh chiếu bằng công nghệ, mà như một sinh vật sống thực sự vừa từ truyền thuyết bước ra. Đôi mắt rồng quét qua đám đông, như thể đang quan sát từng người một.
Ngay lúc đó, bầu trời lại sáng lên. Những dòng chữ rực rỡ hiện ra, lấp lánh như sao trời.
“Chào mừng các vị bằng hữu từ phương xa mà đến.”
Không còn nghi ngờ gì nữa. Công ty đứng sau ProtoVita không chỉ làm chủ công nghệ Hologram, mà còn đang nắm giữ những tiến bộ kỹ thuật vượt xa sự tưởng tượng của thế giới.
…
Chiếc Mercedes-Maybach màu đen lặng lẽ lăn bánh trên con đường đã được giải phóng. Ánh đèn đường hắt lên lớp sơn bóng loáng của xe, trượt dài theo từng chuyển động, tạo thành những vệt sáng mờ ảo như những con rắn bạc bò trên bề mặt.
Không khí bên trong xe nặng nề đến mức tưởng chừng có thể cắt ra thành từng mảnh.
Ngồi ở hàng ghế sau là hai cha con nhà họ Vương.
Vương Chính Phong, chủ tịch tập đoàn Vương Thịnh, lặng lẽ khoanh tay nhìn ra cửa sổ.
Người đàn ông đã bước qua tuổi năm mươi, nhưng phong thái vẫn uy nghiêm như một ngọn núi sừng sững.
Bộ vest may đo hoàn hảo ôm lấy thân hình cường tráng, từng đường nét trên gương mặt ông ta như được tạc từ đá cẩm thạch…góc cạnh, lạnh lẽo, không chút cảm xúc thừa thãi.
Đôi mắt sâu thẳm như vực tối, ẩn chứa thứ áp lực khiến bất cứ ai đối diện cũng phải dè chừng.
Bên cạnh ông, Vương Minh lặng lẽ tựa đầu vào ghế, ngón tay gõ nhịp chậm rãi lên đầu gối, ánh mắt lơ đãng nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa kính.
Hắn sở hữu vẻ ngoài lãng tử của một nghệ sĩ, gương mặt tuấn tú, sống mũi cao, đường nét hài hòa…nhưng thần thái lại nhuốm đầy sự mệt mỏi. Một sự chán chường vô hình quẩn quanh hắn, như thể thế giới này chẳng còn gì khiến hắn bận tâm.
Nhưng ẩn sau đôi mắt ấy, sâu trong những tia nhìn tưởng như hời hợt, lại là một vực thẳm tối hơn cả ánh mắt cha hắn, một vực thẳm mà không ai có thể chạm tới.
Sự yên lặng trong xe kéo dài đến ngột ngạt.
Rồi, một giọng nói trầm thấp nhưng đầy quyền uy cất lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
“Lát nữa vào buổi tiệc, sẽ có rất nhiều nhân vật tầm cỡ, không chỉ trong nước mà còn từ nước ngoài. Đừng làm gì thừa thãi khiến tao mất mặt.”
Câu nói không mang theo một chút cảm xúc nào. Nó sắc lạnh như mũi dao, mang theo sự áp đặt tuyệt đối của một kẻ đã quen đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Vương Minh không đáp, chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt. Ánh mắt hắn vẫn dán vào những tòa nhà vụt qua bên ngoài cửa sổ.
"Miệng của mày đâu, Minh?"
Giọng nói của Vương Chính Phong trầm xuống, mang theo chút nguy hiểm ẩn tàng.
Vương Minh chớp mắt, rồi lười biếng quay sang, đối diện với ánh mắt sắc bén của cha mình.
Trong khoảnh khắc, hai thế hệ,hai con người vừa giống lại vừa khác nhau, nhìn thẳng vào nhau. Một bên là sự lạnh lẽo của kẻ nắm quyền, một bên là sự xa cách của kẻ đã quá quen với việc bị thao túng.
"Con hiểu rồi."
Giọng hắn bình thản, nhưng sâu trong đó có một tia mỉa mai khó nhận ra.
Vương Chính Phong nhìn chằm chằm vào con trai một lúc lâu, như muốn tìm kiếm thứ gì đó trên gương mặt hắn. Cuối cùng, ông gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn mang theo sự soi xét.
"Tốt. Nhưng nhớ kỹ, đừng có tỏ vẻ khẩn cầu thân thiết quá mức với bọn họ. Ở trong nước, nhà họ Vương có thể là kẻ mạnh, nhưng với đám tập đoàn khổng lồ kia, chúng ta chẳng khác gì một con nghé con. Cẩn thận khi tiếp xúc, biết tiến biết lui."
Vương Minh khẽ cười, một nụ cười nhàn nhạt, không vui cũng chẳng buồn.
"Con biết rồi."
Nhưng khi những lời tiếp theo của cha hắn vang lên, nụ cười ấy liền vụt tắt.
"Tao nghe nói tiến sĩ Viktor cũng có thể sẽ tham dự. Mày tìm cách tiếp cận ông ta, đây là một cơ hội tốt để tạo mối quan hệ."
Hơi thở của Vương Minh khựng lại trong một khoảnh khắc. Ngón tay đang gõ nhịp trên đầu gối của hắn bất giác dừng lại.
Hắn hiểu.
Buổi tiệc này không đơn thuần là một sự kiện xã giao. Nó là một bàn cờ. Và hắn, một quân cờ.
Cha hắn muốn hắn dùng vẻ ngoài để mở rộng quan hệ. Nếu cần thiết, thậm chí sẽ là cả tôn nghiêm.
Vương Minh siết chặt bàn tay, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Vương Chính Phong liếc nhìn hắn, định nói thêm gì đó, nhưng đúng lúc ấy.
Bầu trời sáng lên.
Ánh sáng bất ngờ rực rỡ trên nền trời đêm, phản chiếu lên cửa kính xe. Cả hai người vô thức ngước nhìn.
Trên không trung, một đàn drone đen bay vút lên, tạo thành một đội hình kỳ lạ.
Những người đi đường cũng dừng lại. Một số người lấy điện thoại ra ghi lại cảnh tượng hiếm thấy, những tiếng xì xào vang lên.
"Chuyện gì vậy?"
Nhưng trước khi ai kịp đặt câu hỏi, một luồng sáng khổng lồ bùng nổ trên bầu trời.
Những chiếc drone phát sáng rực rỡ, rồi hợp lại thành một hình chiếu ba chiều.
Núi non trùng điệp. Đồng quê bát ngát. Sông suối uốn lượn.
Tất cả hiện ra như một bức tranh tuyệt mỹ. Ánh sáng chuyển động, vẽ lên từng cánh đồng lúa trải dài vô tận, từng con sông phản chiếu sắc hoàng hôn rực rỡ. Đó là quê hương của họ đang được tái hiện bằng công nghệ tiên tiến nhất.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Bóng hình khổng lồ ấy xuất hiện.
Một con rồng.
Thân hình nó uốn lượn giữa không trung, một dải ngân hà vàng rực, mỗi chiếc vảy phản chiếu ánh sáng như những viên bảo thạch quý giá. Đôi mắt sắc bén quét qua đám đông phía dưới, mang theo uy nghiêm cổ xưa.
Rồi, nó gầm lên.
Một tiếng long ngâm xé toạc màn đêm.
Tiếng gầm ấy không đơn thuần là âm thanh. Nó là sự chấn động. Là lời tuyên bố.
Nhiều người hét lên, một số lảo đảo, thậm chí có người ôm lấy ngực, khuôn mặt tái nhợt vì kinh hãi. Nhưng cũng có những ánh mắt rực sáng, bừng lên niềm phấn khích tột độ.
Vương Minh nhìn lên bầu trời, đôi mắt phản chiếu ánh sáng vàng rực.
"Thật điên rồ..."
Bên cạnh hắn, Vương Chính Phong trầm mặc.
Là một kẻ lão luyện, ông hiểu rõ…đây không chỉ đơn thuần là một màn trình diễn.
Con rồng này là lời tuyên bố.
Về quyền lực.
Ông nheo mắt, nhìn về hướng Nhà Hát Lớn, nơi con rồng đang tỏa sáng chiễm chệ trên nóc nhà.
Trong lòng ông, một dự cảm không tốt mơ hồ bắt đầu hình thành.
…
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.