Chương 108: Biến Dị Thạch

Trong căn phòng VIP yên tĩnh, ánh đèn trần rọi xuống chiếc bàn gỗ mun bóng loáng. Hương trà nóng nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian, nhưng người ngồi ở đây lại không mấy bận tâm đến mùi hương ấy.


Trương Hoa Thịnh, chủ tịch tập đoàn Hoa Long, khẽ đặt tay lên mặt bàn, những ngón tay gầy guộc của ông ta gõ nhẹ từng nhịp chậm rãi. Khuôn mặt ông trầm ổn nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên sự căng thẳng.
Cánh cửa phòng bật mở.
Một người thanh niên chậm rãi bước vào.


Hắn không quá cao lớn nhưng khí chất lại khiến người khác vô thức thu lại hơi thở. Dáng người thẳng tắp, từng bước chân vững vàng không hề chậm chạp nhưng cũng chẳng vội vàng. Dưới ánh sáng dịu nhẹ, khuôn mặt lạnh nhạt không gợn chút cảm xúc nào của Trần An hiện rõ.


Hắn ngồi xuống, ánh mắt hờ hững quét qua người đàn ông trung niên trước mặt.
Tĩnh lặng.
Không khí trong phòng như lắng xuống trong vài giây ngắn ngủi.
"Chào ông." Giọng nói của Trần An không cao, cũng không thấp, mang theo sự lãnh đạm đầy xa cách. "Tôi là Trần An. Ông tìm tôi có việc gì?"


Không vòng vo, không khách sáo.
Trương Hoa Thịnh, vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không hề bị câu nói ấy làm khó xử. Ngược lại, ông ta chủ động nở một nụ cười hòa hoãn, chắp tay trước ngực, nghiêng người về phía trước một chút.


"Trước tiên, tôi xin tự giới thiệu lại. Tôi là Trương Hoa Thịnh, chủ tịch tập đoàn Hoa Long, chuyên về y dược và y tế. Hôm nay tôi đến đây không chỉ để tham dự buổi tiệc của quý tập đoàn, mà còn vì một chuyện riêng."
Ông ta dừng lại, chậm rãi quan sát Trần An, rồi tiếp tục.


"Tôi biết cậu đã được báo về hành động trước đây của tôi."
Trần An không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt đen láy không chút gợn sóng nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên kia.
Trương Hoa Thịnh không tránh né ánh nhìn ấy, tiếp tục nói với giọng điềm tĩnh.


"Tôi thừa nhận mình từng cho người điều tr.a thông tin cá nhân của cậu. Nhưng tôi đảm bảo, đó không phải vì có ý đồ xấu."
"Trong thương trường, việc tìm hiểu đối thủ cạnh tranh là điều không thể tránh khỏi. Cậu hẳn cũng hiểu điều đó, phải không?"


Trần An chậm rãi đặt hai tay lên mặt bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành ghế.


"Tôi hiểu." Giọng hắn không dao động, nhưng trong đáy mắt sâu thẳm, có một tia lạnh lẽo lướt qua. "Tôi cũng hiểu rằng trong kinh doanh, điều tr.a thông tin đối phương là chuyện bình thường. Nhưng điều tôi không thích, là việc bản thân bị soi mói quá mức."


Từng chữ từng câu hắn nói ra đều chậm rãi, như từng mũi dao cắt qua bầu không khí, không hề có chút do dự hay né tránh.
Ý của Trần An đã quá rõ ràng.


Hắn đã biết hành động của Trương Hoa Thịnh. Nhưng lý do duy nhất mà người đàn ông này vẫn còn có thể ngồi ở đây, là bởi ông ta chưa đi quá giới hạn.
Sự im lặng bao trùm căn phòng trong thoáng chốc.
Rồi, bất ngờ, Trương Hoa Thịnh bật cười.


Ông ta không hề lúng túng hay tức giận. Thay vào đó, ông ta chậm rãi gật đầu, nụ cười mang theo chút chân thành hiếm có.
"Cậu nói đúng. Tôi đã đi quá xa trong chuyện này. Vì thế, tôi muốn đích thân xin lỗi cậu."


Dứt lời, ông ta rút từ trong túi áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt lên bàn, rồi nhẹ nhàng đẩy về phía Trần An.
"Đây là một món quà nhỏ của tôi. Một phần để tạ lỗi."
Trần An lặng lẽ nhìn chiếc hộp trước mặt, rồi với tay mở ra.


Bên trong là một miếng ngọc bích Dương Chi, chất ngọc trong suốt như nước, ánh sáng khúc xạ qua tạo thành những tia lấp lánh mờ ảo. Đây không chỉ là vật trang sức, mà còn là một vật phẩm phong thủy cực kỳ quý giá, mang ý nghĩa "tài lộc, sức khỏe và trường thọ" trong văn hóa Trung Hoa.
Trần An khẽ nhíu mày.


Hắn biết rõ giá trị của thứ này.
Không chỉ là vật quý hiếm, mà việc tặng ngọc Dương Chi còn mang một ý nghĩa sâu xa trong giao thiệp thương mại – một sự thừa nhận, một sự nhượng bộ, và cũng là một cách để kéo gần quan hệ.
Người đàn ông này đúng là khéo biết co biết duỗi.


Không giống như một số kẻ khác, luôn tự cho mình là thông minh và tài giỏi, rồi cuối cùng lại bị chính lòng kiêu ngạo của bản thân hủy hoại.
Trần An nhếch môi cười nhạt.
‘Hẳn là giờ này những kẻ đó cũng đã bị tóm gọn rồi.’


Hắn cầm miếng ngọc lên, ngắm nghía vài giây, rồi thản nhiên đóng nắp hộp lại.
"Thành ý của ông, tôi nhận."
Trương Hoa Thịnh hơi nheo mắt, vui vẻ cười.
"Vậy là tốt rồi."
Không khí trong phòng dường như dịu đi đôi chút.


Trần An tựa lưng vào ghế, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia trầm tư. Hắn có thể cảm nhận được, người đàn ông này vẫn chưa nói hết những gì cần nói.
Hắn nhướng mày.
"Ông còn chuyện gì nữa không?"


Trương Hoa Thịnh khẽ mỉm cười, như thể chờ đợi câu hỏi này từ lâu.
"Cậu đúng là người tinh ý." Ông ta khẽ gật đầu, ngả người về phía trước, hạ thấp giọng như thể sợ ai đó nghe thấy.
"Tôi muốn trao đổi về một thứ. Công thức của hợp chất ProtoVita."
Một tia sắc lạnh lướt qua trong ánh mắt Trần An.


ProtoVita—một trong những nghiên cứu quan trọng nhất mà hắn và Nova Sanctum sở hữu. Một hợp chất có khả năng tăng cường sức đề kháng sinh học, có thể cải thiện sức bền, tốc độ hồi phục và thậm chí kéo dài tuổi thọ con người. Đây không phải là thứ có thể dễ dàng trao đổi.


Trong đầu Trần An chợt hiện lên lời dặn dò của Chấn Vương trước khi bước vào cuộc gặp này.
"Bất kể đối phương đưa ra yêu cầu gì, cứ từ chối trước đã. Rồi hẵng bàn tiếp."
Lúc đó, hắn không hiểu tại sao. Nhưng bây giờ thì có lẽ đã có manh mối.
Hắn khẽ lắc đầu.


"Không được, nếu ông muốn công thức, vậy thì cứ tham gia đấu giá vào ngày mai." Giọng hắn vẫn điềm nhiên như cũ, nhưng sự sắc bén ẩn trong từng câu chữ khiến người khác không thể xem thường.
Trương Hoa Thịnh thở dài, ánh mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ.
"Tôi biết." Ông ta nói, giọng có chút trầm xuống.


"Nhưng cậu cũng hiểu, với sức của tôi, khó mà tranh giành với các quốc gia khác. Dù có đoạt được công thức thì cái giá phải bỏ ra cũng quá lớn. Vì thế, tôi muốn một cuộc trao đổi riêng với cậu."
Dứt lời, ông ta chậm rãi lấy từ trong cặp ra một xấp tài liệu, nhẹ nhàng đẩy về phía Trần An.


"Cậu xem qua đi. Tôi nghĩ cậu sẽ quan tâm."
Trần An không vội mở ra ngay. Hắn nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ trước mặt, rồi mới vươn tay cầm lấy. Ban đầu, hắn cũng không quá hứng thú. Nhưng khi mắt hắn lướt qua những trang đầu tiên, vẻ thờ ơ dần bị thay thế bằng sự chăm chú.


Đến khi lật sang trang thứ năm, đồng tử hắn hơi co lại.
Khi xem đến trang thứ mười, một tia kinh ngạc hiện rõ trong ánh mắt.
Đây là…
Hắn ngước lên, ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm Trương Hoa Thịnh.
"Những tài liệu này... Ông lấy từ đâu?"


Trương Hoa Thịnh không trả lời ngay. Ông ta chỉ quan sát vẻ mặt của Trần An, rồi khẽ mỉm cười.
Trong lòng ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm…cuộc đàm phán này đã thành công 70%.
"Đây là tài liệu nghiên cứu từ một cơ sở bí mật của nhà nước Trung Quốc." Ông ta chậm rãi giới thiệu chào hàng.


"Ban đầu, dự án này vốn thuộc quyền kiểm soát của gia tộc tôi. Nhưng về sau, nó trở thành một dự án tối mật của chính phủ. Dù vậy... tôi vẫn có cách để lấy được những tài liệu này."
Trần An không nói gì, tiếp tục lật xem.


Những nghiên cứu này đối với con người thời nay sẽ một hành động phi nhân đạo.
Vì trong đây đa phần những thí nghiệm trên cơ thể người nhằm cải tạo gen, những nỗ lực tạo ra con người nhân tạo. Nhưng theo như báo cáo, dự án "Người nhân tạo" đã thất bại.


Những cơ thể được tạo ra tuy có hình dáng con người, nhưng không có ý thức…chúng hoàn toàn trống rỗng, như những vỏ rỗng.
Không có linh hồn.
Vậy nên chính phủ Trung Quốc đã chuyển sang hướng khác, sử dụng công nghệ này để sản xuất nội tạng nhân tạo, phục vụ cho giới nhà giàu.


Trần An khẽ nhíu mày.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.
‘Avatar.’
Nếu hắn có thể sở hữu dữ liệu nghiên cứu của dự án này… và kết hợp với công nghệ "Liên kết ý thức thần kinh" thay vì kết nối người với máy, thành kết nối giữa người với người.
Thì hắn sẽ sở hữu công nghệ Avatar.


Dự án này cũng có trong trương lai thậm chí những cái thứ gọi là ‘Avatar’ đó không phải là người, mà là người lai với thú biến dị. Nhưng dù vậy dự đó vẫn chỉ là lý thuyết, vì chưa kịp thành công thì con người đã bị tuyệt duyệt.
Hắn lướt mắt xuống.


Đột nhiên, một tiêu đề đập thẳng vào mắt hắn.
Hơi thở của Trần An khẽ dừng lại.
‘Người thức tỉnh?’
Bản thân hắn chính là một người thức tỉnh.
Hắn nâng mắt lên, giọng trầm xuống.
"Dự án này là gì? Tại sao lại ít thông tin như vậy?"
Trương Hoa Thịnh thản nhiên đáp.


"Đúng như tên gọi, đây là nghiên cứu nhằm tìm ra cách để khiến con người… thức tỉnh một loại năng lực nào đó."
Ông ta nhấp một ngụm trà, rồi hỏi một câu đầy ẩn ý.
"Cậu đã từng xem phim tiên hiệp chưa?"


Câu hỏi này không hề có chút bông đùa, mà là sự thăm dò cẩn trọng, như thể ông ta đang dò xét phản ứng của Trần An.
Trần An gật đầu, ra hiệu cho Trương Hoa Thịnh nói tiếp.
"Đối với nhiều người, chuyện con người có thể phóng ra khí, tạo ra lửa từ bàn tay chỉ là huyễn tưởng, là hoang đường.”


“Nhưng trong lịch sử Trung Hoa và cả trên toàn thế giới, đã từng có những ghi chép về những con người có khả năng dị thường." Ông ta ngừng lại một chút, rồi hạ giọng.
"Và… chính phủ Trung Quốc đã từng ghi nhận một trường hợp như thế."


Trần An vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn đã ánh lên một tia hứng thú.
"Một đạo sĩ!"
Chỉ ba chữ ngắn gọn, nhưng nó như một giọt nước nhỏ xuống mặt hồ phẳng lặng, khẽ khuấy động tâm trí của Trần An.
Trương Hoa Thịnh nheo mắt, ngón tay chậm rãi gõ nhẹ lên bàn.


"Vị đạo sĩ này có thể tạo ra một luồng khí bao bọc quanh cơ thể. Khi quân đội thử bắn hắn, tất cả viên đạn đều bị lệch hướng."
Trần An im lặng, chờ ông ta nói tiếp.
"Sau khi bị bắt giữ, chính quyền mới phát hiện ra rằng… tất cả đều bắt nguồn từ một viên đá."


"Theo lời khai của hắn, khi còn nhỏ, hắn đã vô tình nhặt được một viên đá phát sáng, tỏa ra một cảm giác kỳ lạ. Không ai biết thứ đó là gì, nhưng sau nhiều năm tiếp xúc, cơ thể hắn đã có sự thay đổi... và dần dần, hắn có thể làm những điều phi thường."


Ông ta chậm rãi dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, giọng điềm nhiên như thể đang kể về một chuyện không đáng tin.
"Tôi cũng chỉ nghe được một phần câu chuyện này. Không ai biết liệu có thật hay không. Nhưng nếu cậu có hứng thú, cậu có thể tìm hiểu thêm."
Trương Hoa Thịnh khẽ nhún vai.


"Thú thật, tôi không tin mấy chuyện huyễn hoặc như người thức tỉnh hay người đột biến."
Dứt lời, Trương Hoa Thịnh quan sát Trần An, chờ xem phản ứng của hắn.
Nhưng trái với mong đợi, chàng trai trẻ không hề tỏ ra kinh ngạc hay nghi hoặc. Hắn chỉ khẽ mím môi, ngón tay vô thức gõ nhịp lên tập tài liệu trước mặt.


Trong đầu hắn lúc này, một chuỗi ký ức từ tương lai đang tái hiện.
Viên đá phát sáng…
Hắn biết nó là gì.
Hắn biết nó không chỉ là một viên đá, mà là một thứ còn khủng khiếp hơn thế.
Nó được gọi là Biến Dị Thạch.
Trong đầu, Trần An đưa ra một phỏng đoán.




Khả năng những mảnh vỡ của thiên thạc mang Biến Dị Thạc đã tồn từ lâu trong Trái Đất. Chúng ẩn mình trong những vùng đất hoang vu, dưới lòng đại dương sâu thẳm, hoặc thậm chí bị chôn vùi hàng thế kỷ dưới lớp băng dày ở cực địa.


Những viên đá đó chính là nguồn gốc của những dị nhân, những người thức tỉnh, và cả những dị thú đã đẩy nhân loại đến bờ vực diệt vong trong tương lai.


Có lẽ, những truyền thuyết về những vị thánh nhân, những kẻ mang sức mạnh phi phàm trên khắp thế giới… đều bắt nguồn từ những viên Biến Dị Thạch này.
Trần An lặng lẽ khép tập tài liệu lại, khẽ thở ra. Hắn nhắm mắt suy ngẫm, có phần đắn đo phân vân.
Một sự im lặng kéo dài bao trùm căn phòng.


Trương Hoa Thịnh cảm nhận được bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. Ông ta không biết chàng trai này đang suy nghĩ điều gì.
Chưa kịp cất lời, ông ta đã thấy Trần An nhìn thẳng vào mình.


Không còn vẻ lơ đãng hay trầm tư, ánh mắt của hắn bây giờ sâu thẳm và sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can người đối diện.
Trần An chầm chạm nói ra.
"Ông Trương, ông có muốn biết... sự thật về thế giới này không?"






Truyện liên quan