Chương 109: Sự Thật
Không khí trong phòng chợt trở nên nặng nề, như thể có một bàn tay vô hình đang siết chặt không gian, đẩy mọi âm thanh lùi xa.
Trương Hoa Thịnh cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Ông cảm giác bản thân như vừa chạm đến một điều gì đó...một bí mật không nên biết, một cánh cửa lẽ ra không nên mở.
Ở phía đối diện, Trần An nghiêng nhẹ người về phía trước, bàn tay thon dài vẫn đều đặn gõ nhịp lên mặt bàn gỗ. Nhịp gõ không nhanh, không chậm, nhưng mỗi lần vang lên đều như đang thúc giục nhịp tim của Trương Hoa Thịnh dồn dập hơn.
Một nụ cười thoáng lướt qua môi Trần An, nhưng đôi mắt hắn lại như một vực sâu không đáy, không hề có lấy một tia ấm áp.
Trương Hoa Thịnh nuốt nhẹ một ngụm nước bọt.
Một phần trong ông muốn từ chối, muốn đứng dậy rời khỏi căn phòng này ngay lập tức. Vì ông hiểu một đạo lý, “biết nhiều chưa chắc là tốt.”
Nhưng một phần khác, phần đã lăn lộn trên thương trường hàng chục năm, phần đã quá quen với những trò chơi quyền lực và cơ hội, lại gào thét bảo ông ngồi yên.
Một sự tò mò nguyên thuỷ nhất của loài người.
Ông nhìn thẳng vào mắt Trần An, giọng trầm ổn nhưng không che giấu được sự tò mò.
“Tôi đang lắng nghe thưa cậu Trần.”
Trần An khẽ nhếch môi, một nụ cười gần như không tồn tại, nhưng lại chất chứa vô số ẩn ý.
Hắn tựa người ra sau, ánh mắt lướt qua ly rượu trên bàn trước khi cất lời, giọng nói như một bản giao hưởng chậm rãi của sự cám dỗ.
“Viên đá mà ông nhắc đến… không phải là thứ thuộc về Trái Đất.”
Một câu nói đơn giản, nhưng nó như một tiếng nổ vang lên trong tâm trí Trương Hoa Thịnh.
"Không thuộc về Trái Đất?" Ông lặp lại, như thể cần xác nhận rằng mình không nghe nhầm.
Trần An gật đầu chậm rãi.
"Chúng tôi gọi nó là ‘Biến Dị Thạch’. Và không chỉ một viên. Hàng trăm, hàng ngàn mảnh vỡ của nó đã rơi xuống hành tinh này trong suốt lịch sử của trái đất."
Hắn ngừng lại, đưa tay cầm ly rượu vang, lắc nhẹ. Chất lỏng sóng sánh phản chiếu ánh đèn vàng nhạt. Hắn nhấp một ngụm, chậm rãi thưởng thức, rồi mới tiếp tục.
"Ông có từng nghe về những sự kiện tuyệt chủng không?"
Trương Hoa Thịnh nhíu mày.
"Ý cậu là… những lần đại tuyệt diệt?"
"Phải." Trần An gật đầu.
"Năm lần tuyệt chủng lớn đã xảy ra.”
“Sự sống tưởng như bị xóa sổ, nhưng rồi, từ trong đống tro tàn, một giống loài mới xuất hiện...mạnh mẽ hơn, thích nghi tốt hơn, thông minh hơn.”
“Đó là tiến hóa. Là chọn lọc tự nhiên, như thuyết tiến hóa vẫn nói."
Hắn đặt ly rượu xuống, ngón tay vẽ một đường vô hình trên mặt bàn. Giọng hắn chậm rãi, như đang cố tình dẫn dắt.
"Nhưng có bao giờ ông thắc mắc… vì sao hàng triệu năm qua, con người và phần lớn sinh vật vẫn giữ nguyên hình dạng? Vì sao không có một đột phá tiến hóa nào nữa?"
“Vì sao khỉ vẫn là khỉ, gà vẫn là gà. Có khác thì nó cũng chỉ khác một chút hình dáng còn về bản chất thì vẫn vậy?”
Hắn dừng lại, ánh mắt chờ đợi.
Trương Hoa Thịnh trầm ngâm. Câu hỏi ấy len lỏi vào trong đầu ông, buộc ông phải tự suy xét.
Chẳng lẽ… thứ còn thiếu chính là.
"Biến Dị Thạch."
Trần An cười nhẹ, hài lòng vì ông đã đi đúng hướng.
"Chính xác.”
“Tổ chức của chúng tôi có một giả thuyết.”
“Sau mỗi sự kiện tuyệt chủng, những gì còn tồn tại không đơn thuần là nhờ chọn lọc tự nhiên. Chúng đã tiến hóa nhanh chóng nhờ một yếu tố khác...một loại vật chất đến từ bên ngoài Trái Đất, thứ mà thiên thạch đã mang theo khi va chạm.”
“Biến Dị Thạch."
Hắn chậm rãi dựa lưng vào ghế, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo chút nguy hiểm.
"Nhờ nó, những sinh vật còn sót lại đã biến đổi, thích nghi với môi trường mới một cách nhanh chóng. Và có thể, nếu có thêm một sự kiện như thế xảy ra… tiến hóa sẽ lại tiếp tục."
Trương Hoa Thịnh khẽ rùng mình.
"Cậu đang nói rằng… những viên đá này có thể khiến sinh vật biến đổi?"
Trần An cười khẽ.
"Không chỉ biến đổi, mà là tiến hóa.”
“Hãy nghĩ mà xem… vì sao loài bò sát thời cổ đại có thể đạt kích thước khổng lồ? Vì sao côn trùng từng có những con dài cả mét? Chúng đã từng chịu ảnh hưởng của Biến Dị Thạch. Nhưng khi nguồn năng lượng đó cạn kiệt, chúng suy giảm, nhỏ đi, trở về với kích thước mà ông thấy ngày nay."
Hắn ngả người ra sau ghế, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Trương Hoa Thịnh.
"Nhưng điều đáng sợ nhất là…"
Hắn dừng lại một chút, như để từng lời nói của mình thấm vào trong não bộ của đối phương.
"Biến Dị Thạch chưa bao giờ ngừng rơi xuống. Chỉ là… con người chưa đủ may mắn để nhận ra điều đó."
Không gian chợt trở nên yên lặng đến nghẹt thở.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu ông...Dự án Ark.
Lúc nãy, tổ chức của Trần An đã giới thiệu về nó như một thành phố ngầm tối tân, nơi có thể duy trì sự sống ngay cả trong những điều kiện khắc nghiệt nhất.
Khi đó, ông chỉ nghĩ đơn thuần đây là một dự án viễn tưởng, một cuộc chơi xa xỉ của giới tài phiệt muốn phòng bị cho tương lai bất định. Nhưng bây giờ… ghép nối những gì Trần An vừa nói, một sự thật đáng sợ dần hiện lên.
‘Biến Dị Thạch chưa bao giờ ngừng rơi xuống.’
Mà Biến Dị Thạch rơi xuống… đồng nghĩa với điều gì?
Còn không phải là một sự kiện tuyệt diệt sao?
Trương Hoa Thịnh nuốt khan. Cảm giác lạnh lẽo len lỏi khắp sống lưng.
Phải chăng đây mới chính là lý do thật sự khiến tổ chức này xuất thế? Không phải vì lợi ích kinh tế, không phải vì tham vọng quyền lực, mà là vì… một thảm họa sắp xảy ra. Một sự kiện đại tuyệt diệt mới.
Và cái gọi là "Ark" này…
Ark....Ark...“Noah’s Ark”.
Con tàu cứu rỗi trong kinh thánh. Biểu tượng của sự sống, hy vọng và tái thiết.
Đừng nói là...
Lồng ngực ông như bị siết chặt. Nếu những gì ông nghĩ là đúng, thì chẳng lẽ…
Chẳng lẽ, một đại tuyệt diệt thực sự đang đến gần, và tổ chức này đang cố xây dựng "con tàu Noah" để sinh tồn?
Càng nghĩ, da đầu Trương Hoa Thịnh càng tê rần.
Ông cố trấn an bản thân vì khả năng đây chỉ là do ông nghĩ nhiều. Chứ không thì thật sự quá doạ người.
Trương Hoa Thịnh tiếp tục cố cất giọng, nhưng nó khàn hơn ông nghĩ.
"Vậy… những ai tiếp xúc với Biến Dị Thạch sẽ ra sao?"
Trần An không biết tại sao Trương Hoa Thịnh lại trở nên run rẩy như vậy, nhưng hắn không nghĩ nhiều mà nở một nụ cười bí hiểm tiếp tục nói.
"Một số người trở nên mạnh mẽ hơn, nhanh nhẹn hơn, có những khả năng mà loài người chưa từng có. Nhưng phần lớn…"
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt trở nên u ám.
"Phần lớn không may mắn như vậy. Họ bị biến đổi thành những thứ không còn là con người nữa."
Trương Hoa Thịnh siết chặt bàn tay dưới mặt bàn. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ông run nhẹ nắm tay.
Không cần nói thẳng ra, Trương Hoa Thịnh cũng có thể hình dung. Ông ta đã từng nghe qua những tin đồn về các thí nghiệm bí mật, về những con người đột nhiên trở nên quái dị, mất kiểm soát. Nhưng bây giờ, nghe từ chính miệng Trần An, những tin đồn đó có thể không còn là giả thuyết nữa.
Chúng là sự thật.
"Chính phủ các nước và những tập đoàn lớn đều biết về sự tồn tại của Biến Dị Thạch." Trần An tiếp tục, giọng hắn trầm ổn nhưng sắc bén.
"Họ nghiên cứu nó, khai thác nó… nhưng đồng thời cũng che giấu nó. Họ không muốn thế giới biết rằng có những con người đã thức tỉnh năng lực, rằng có những kẻ có thể giết người chỉ bằng một cái phẩy tay."
Trương Hoa Thịnh khẽ hít sâu. Ông ta có thể hiểu lý do. Nếu tin tức này lộ ra, thế giới sẽ chìm trong hỗn loạn.
Nhưng điều khiến ông quan tâm hơn là…
"Cậu nói "họ" che giấu… Nghĩa là cậu không thuộc về "họ"?"
Trần An khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
"Không. Tôi và tổ chức của tôi… không giống bọn họ."
Hắn đan hai tay vào nhau, tựa người về phía trước.
"Chúng tôi không chỉ nghiên cứu về Biến Dị Thạch. Chúng tôi đã khai thác được sức mạnh của nó."
"Thành quả nghiên cứu của chúng tôi… chính là ProtoVita."
Lần này, Trương Hoa Thịnh hoàn toàn không thể che giấu sự kinh ngạc.
Một loạt mảnh ghép trong đầu ông ta bỗng chốc liên kết với nhau.
Tại sao ProtoVita lại có những đặc tính kỳ diệu đến vậy?
Tại sao nó có thể thúc đẩy sự hồi phục của cơ thể nhanh đến mức gần như không tưởng?
Tại sao… một loại hợp chất y dược lại có thể được các thế lực lớn quan tâm đến mức sẵn sàng tranh giành nhau?
Bởi vì nó không chỉ là một sản phẩm y học.
Nó là thành quả nghiên cứu từ một vật chất ngoài vũ trụ.
"Hiểu rồi." Ông ta khẽ gật đầu, giọng nói có phần nặng nề.
Nhưng Trần An vẫn chưa dừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào Trương Hoa Thịnh, như một người thợ săn đang cân nhắc thời điểm thích hợp để siết chặt sợi dây trói con mồi.
"Ông là một người thông minh, ông Trương. Tôi biết ông không đến đây chỉ vì muốn có ProtoVita."
"Ông muốn có sức mạnh. Ông muốn có một chỗ đứng vững chắc trong trật tự mới của thế giới."
Trương Hoa Thịnh giật mình.
Câu nói ấy… quá thẳng thắn.
Nhưng nó lại chạm đến chính xác những gì ông đang khao khát.
"Tôi có thể cho ông cơ hội đó." Trần An nói, chậm rãi nhưng đầy thuyết phục. "Nếu ông gia nhập với chúng tôi… ông sẽ không chỉ là một doanh nhân. Ông sẽ là một phần của tương lai."
Hắn ngừng lại một chút, rồi nhấn mạnh từng chữ.
"Một tương lai nơi những kẻ có quyền lực không phải là những gã chính trị gia, không phải là những tập đoàn khổng lồ. Mà là những người… nắm giữ sức mạnh thực sự."
"Ông có muốn trở thành một trong số họ không?"
Trương Hoa Thịnh không trả lời ngay lập tức.
Nhưng Trần An biết.
Hắn đã gieo xuống một hạt giống.
Và hạt giống ấy… sẽ nảy mầm nhanh thôi.
...
Bộ mấy ông đói chương dữ lắm hả? Định nấu lẩu chữ ăn luôn hay gì?
Muốn nhanh thì phải từ từ, bình tõm, để tôi viết cho nó mượt cái đã! kakaka
Tác rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.