Chương 110: Tội Lão Vương

Hai vệ sĩ đứng ngoài cửa một căn phòng đặc biệt, gương mặt không chút biểu cảm, hai tay khoanh trước ngực. Một người cao to lực lưỡng, người còn lại hơi gầy nhưng ánh mắt sắc bén, cả hai đều mặc vest đen chỉn chu, tai đeo bộ đàm.
Không khí trong hành lang yên tĩnh, cho đến khi…


Từ bên trong, những âm thanh kỳ lạ vang lên. Một giọng nữ trầm thấp, lơ đãng nhưng không giấu được vẻ hứng thú.
"Cố vấn chiến lược của tập đoàn Nova a. Từ khi nào anh lại trở nên lạnh lùng như vậy, còn giả vờ không biết tôi?"


Nghe âm thanh ma mị đó, cả hai vệ sĩ liếc nhìn nhau. Dù không hiểu rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng tông giọng trêu chọc đầy khiêu khích kia khiến họ có phần lúng túng, vội bước tránh xa cánh cửa.


Bên trong căn phòng, Lâm Chấn Vương đứng thẳng người, ánh mắt cảnh giác khóa chặt vào người phụ nữ trước mặt.
Elara Von Kronos con gái của Friedrich von Kronos, chủ tịch tập đoàn Kronos tại Đức.


Cô ta vẫn vậy, dung mạo tinh tế với làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt xanh lam thăm thẳm phản chiếu ánh đèn vàng nhạt trong phòng. Mái tóc bạch kim buộc gọn phía sau, càng làm nổi bật vẻ sắc sảo của một người phụ nữ thông minh và nguy hiểm.


Chiếc vest trắng tinh khôi ôm lấy cơ thể cô, tôn lên vóc dáng thanh lịch nhưng đầy sức mạnh. Dưới lớp vest là một chiếc váy xanh lam nhạt, điểm nhấn hoàn hảo cho sự tương phản sang trọng.


Đôi hoa tai dài khẽ lay động khi cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Bất giác khóe môi cô nàng nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
Cô bước lại gần, đôi giày cao gót chạm nhẹ xuống nền gỗ, mỗi bước đi như một điệu vũ chậm rãi nhưng đầy sự thu hút.


Lâm Chấn Vương khoanh tay trước ngực, giọng nói có phần bực bội.
“Elara, đừng làm loạn nữa.”
“Tôi nói cho cô biết, đây là Việt Nam. Không phải ở Đức đâu mà cô muốn làm gì thì làm! Hành động cho giống một quý cô đi.”


Nghe gã đàn ông trước mặt chống đối như vậy, khiến Elara có phần thích thú mà bật cười, tiếng cười của cô nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự thách thức đầy ẩn ý.
"Làm loạn? Tôi chỉ muốn chào hỏi một chút thôi. Chẳng lẽ anh quên rồi sao? Trước đây anh đâu có đối xử với tôi như vậy."


Cô chớp mắt, một tay nhẹ nhàng tháo kính xuống, để lộ ánh mắt sắc bén đầy trêu đùa.
"Hay là…" Cô nghiêng đầu, đôi môi hồng nhạt cong lên đầy ý vị. "Anh chỉ đối xử dịu dàng với những quý cô ngoan ngoãn, như tôi trước kia?"
Sắc mặt Lâm Chấn Vương trầm xuống.


"Chúng ta đều trưởng thành cả rồi, không còn trẻ con nữa. Đừng có làm mấy trò xấu hổ.Vào việc chính nhanh đi."
Elara chớp mắt, tỏ vẻ ủy khuất.


"Anh thay đổi thật đấy. Khi xưa có chuyện cần nhờ tôi, thì lúc nào cũng anh anh em em, làm bao trò xấu hổ câu kéo tôi. Giờ có địa vị rồi, lại quay sang chê tôi làm trò xấu hổ?"


Khi nhớ lại bản thân trước kia, hắn đúng thật là có làm mấy trò như vậy. Nhưng là vì đại cục cả mà thôi. Lâm Chấn Vương hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự khó chịu.


Nhìn cô nàng tinh ranh trước mặt, Lâm Chấn Vương biết rõ Elara có thể là đang diễn và làm trò. Nhưng dù đã lường trước, hắn vẫn bị cô cuốn vào nhịp điệu của mình.
Khi Elara bước lại gần hơn, ánh mắt cô nàng rớm rớm, như thật sự uỷ khuất.


Nhìn thấy khóe mắt người phụ nữa trước mặt hơi đỏ lên, giọng nói có phần nghẹn lại, Lâm Chấn Vương khẽ dao động theo bản năng .
Cô đang diễn, hắn biết chứ. Nhưng sự quen thuộc trong cử chỉ, giọng điệu của cô vẫn khiến hắn chần chừ trong khoảnh khắc.


Hắn tiến lên hòng an ủi cô... Nhưng chính lúc đó Elara ra tay.
Chớp mắt, cô đột ngột đẩy mạnh hắn ra sau.
Cả người Lâm Chấn Vương bị mất thăng bằng, lùi lại vài bước rồi ngã lên ghế. Hắn lập tức nhận ra mình đã mắc bẫy.


"Elara!" Hắn gằn giọng cảnh cáo, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm. "Cô đừng làm bậy. Tôi không ngại gọi vệ sĩ vào đâu."
Elara mỉm cười, cúi đầu sát lại gần hắn, hơi thở phả nhẹ bên tai.


"Anh gọi đi." Giọng cô đầy vẻ khiêu khích. "Gọi thật to vào. Nhưng tôi nói trước… dù anh có hét rát cổ họng cũng chẳng ai đến cứu anh đâu."
Hắn không tin, lập tức hô lớn.
"Bên ngoài có ai không! Nhanh vào đây ngăn tiểu thư Elara lại."
Hai vệ sĩ đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng quát từ trong phòng.


Một người nhíu mày, quay sang đồng bạn.
"Chúng ta có nên vào không?"
Tên còn lại chần chừ vài giây, rồi khẽ lắc đầu.
"Không cần đâu." Hắn nói, giọng có chút xấu hổ nhưng vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc.
"Người giàu có mấy trò kỳ lạ lắm. Đây có thể chỉ là một trong số đó."


“Dù gì ngài Vương la to thế này… chắc cũng khỏe mạnh lắm. Không cần cứu đâu.”
Tên kia gật đầu.
“Ờ, chắc vậy.”
Cả hai nhìn nhau, rồi lại tiếp tục đứng yên, không ai có ý định mở cửa.


Hành lang dài của tòa nhà phủ một lớp thảm đỏ dày, mỗi bước chân của Trần An đều chìm vào sự tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn vàng nhạt trải dài trên trần nhà chiếu xuống bóng dáng hắn.


Hắn vừa xong việc với Trương Hoa Thịnh, tâm trí vẫn còn xoay quanh những suy đoán về Biến Dị Thạch, nhưng lúc này, hắn cần trao đổi với Lâm Chấn Vương về sự suy đoán này cùng kế hoạch tiếp theo.
Bước đến gần cửa phòng, Trần An bị hai vệ sĩ đứng gác chặn lại.


"Xin lỗi ngài, ngài Vương hiện đang bận, không thể tiếp khách."
Trần An hơi nhíu mày. Hắn vốn là người quan trọng đối với Lâm Chấn Vương, trong tập đoàn Nova Sanctum chuyện hắn muốn gặp Chấn Vương luôn không hề bị từ chối.
"Tôi có việc quan trọng, cứ báo lại với anh ấy là Trần An đến tìm."


Hai vệ sĩ có phần khó xử, rõ ràng là không muốn chống lại Trần An, nhưng cũng không dám tự ý mở cửa khi chưa có lệnh.
Trần An thấy vẻ lưỡng lự của hai tên vệ sĩ, định rút điện thoại gọi thẳng cho Lâm Chấn Vương, thì từ bên trong bỗng vang lên một tiếng quát đầy bực bội.


"Elara! Cô đừng có điên! Bỏ tay cô ra!"
Trần An thoáng khựng lại.
Sau tiếng quát ấy, một tràng cười khúc khích vang lên, trong trẻo nhưng lại đầy ẩn ý.


Bên trong, giọng nói của Lâm Chấn Vương tiếp tục vang lên, nhưng lần này không còn là quát mắng nữa mà xen lẫn sự bất lực, như thể đang chống đỡ nhưng không thực sự đủ sức phản kháng.
"Cô đừng có giỡn nữa! Bên ngoài còn có người đấy!"


Nhưng câu trả lời hắn nhận được chỉ là một tiếng cười dài, kéo theo bầu không khí mập mờ khó hiểu.
Trần An dời mắt khỏi cánh cửa, nhìn hai vệ sĩ.
Hai người đàn ông to cao, mặc vest đen, đứng im không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại có chút khó nói.


Trần An nhìn hai vệ sĩ, sau đó quay sang nhìn cánh cửa vẫn còn vang vọng tiếng nói bên trong. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn.
‘Không lẽ Lâm Chấn Vương có sở thích bị ngược đãi như vậy? Nhưng nếu có thì cũng không nên làm ở đây chứ.’


Hắn không khỏi bật cười, khẽ lắc đầu, đành kiên nhẫn đứng đợi.
Một lát sau, âm thanh trong phòng cũng dần im bặt.
Cánh cửa bật mở.
Elara bước ra, phong thái ung dung, nụ cười nhẹ trên môi.


Gương mặt cô vẫn thanh tú như trước, đôi mắt xanh lam ánh lên vẻ vui vẻ, hài lòng. Mái tóc bạch kim vẫn chỉnh tề, không hề có dấu hiệu lộn xộn, bộ vest trắng trên người vẫn ngay ngắn không một nếp nhăn.


Dáng vẻ hoàn mỹ ấy khiến Trần An cảm thấy kỳ lạ. Nếu bên trong vừa có một cuộc vật lộn căng thẳng, thì tại sao cô ta lại có thể bước ra với phong thái bình thản như vậy?
Cô vừa nhìn thấy Trần An liền nở một nụ cười rạng rỡ.


"A, cậu em trai này là Trần An đúng không?" Giọng cô dịu dàng nhưng mang theo sự tự tin đầy quyền lực.
"Chị là Elara Von Kronos. Anh Vương đã kể rất nhiều về em. Rất vui được làm quen."
Trần An thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng phản ứng, lễ phép đáp lại.
"Em chào chị. Rất vui được làm quen với chị."


Elara quan sát hắn một lát, ánh mắt đánh giá nhưng không có vẻ dò xét, ngược lại, là một sự hứng thú nhàn nhạt.
Cô chợt bật cười.
"Lần đầu gặp mặt không có chuẩn bị quà, thôi thì em nhận cái này đi."


Nói rồi, cô rút từ túi áo vest ra một chiếc thẻ đen bóng loáng, kẹp giữa hai ngón tay thon dài đưa về phía Trần An.
Trần An liếc nhìn, chỉ cần liếc qua hắn cũng biết đây là gì.
Thẻ tín dụng vô hạn.


Dù bây giờ tiền bạc không phải là vấn đề với hắn, nhưng đối diện với người phụ nữ này, hắn vẫn không dám tùy tiện từ chối. Đặc biệt là khi có khả năng cao rằng… người phụ nữ này có thể trở thành "chị dâu" của hắn trong tương lai.
Hắn khẽ gật đầu, nhận lấy chiếc thẻ.
"Cảm ơn chị."


Elara mỉm cười, đưa tay lên xoa nhẹ đầu Trần An như thể đang khen ngợi một cậu em trai ngoan ngoãn, sau đó mới quay người rời đi.


Hắn nhìn theo bóng lưng cô biến mất nơi hành lang, rồi cúi xuống nhìn tấm thẻ trên tay. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng hắn về người phụ nữ này, về mối quan hệ giữa cô ta và Lâm Chấn Vương, và về những chuyện vừa xảy ra trong căn phòng kia.


Mãi đến khi Elara khuất bóng, hắn mới sực nhớ mục đích chính của mình.
Hắn đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa.
"Anh Vương, em vào được chưa?"
Bên trong, một giọng nói bực bội vọng ra.
"Đợi chút!"
Trần An khẽ nhếch môi cười.
Có vẻ hôm nay, hắn đã vô tình chứng kiến một chuyện thú vị.


Xin chân thành cảm ơn quý vị mạnh thường quân, các lão đại gia đã không chỉ tặng quà, tặng hầu bao mà còn tặng luôn cả sự yêu thương! Nhờ có mọi người mà tôi có động lực cày bút, không sợ đói chữ, chỉ sợ không viết kịp thôi! kkkk






Truyện liên quan