Chương 111: Bang Hội Ngầm
Cánh cửa đóng lại sau lưng Trần An, cắt đứt âm thanh từ hành lang.
Bên trong, không gian được bao phủ bởi mùi gỗ trầm và thuốc lá nhàn nhạt, ánh đèn vàng dịu trải dài trên trần, phản chiếu lên lớp da mềm mại của bộ ghế sofa.
Lâm Chấn Vương ngồi ngay ngắn trên ghế, dáng vẻ nghiêm túc, đôi mắt dán chặt vào xấp tài liệu trên tay như thể đang bận rộn với công việc quan trọng.
Nhưng…
Trần An chỉ cần liếc qua đã nhận ra điều bất thường.
Mặc dù bề ngoài có vẻ bình thản, nhưng từng chi tiết nhỏ trên người Lâm Chấn Vương lại tố cáo tâm trạng rối loạn của hắn, cổ áo sơ mi hơi xộc xệch, hai cúc trên cùng chưa kịp cài lại ngay ngắn, tay phải cầm bút nhưng lại không viết gì, mà chỉ liên tục gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ theo một nhịp điệu vô thức.
Trần An nhướng mày tỏ vẻ thích thú nhìn người đàn ông trước mặt này.
"Sao rồi? Anh mệt à?"
Lâm Chấn Vương ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trần An.
Ánh mắt của hắn hơi dao động.
‘Không lẽ… thằng nhóc này đứng ngoài nghe thấy gì rồi !’
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, hắn liền tự gạt phăng đi.
‘Không! Dù có là vậy thì mình đâu có làm gì sai! Tất cả là tại Elara lên cơn! Mình là người bị hại!’
Hắn điều chỉnh lại hơi thở, cố lấy lại phong thái bình thường, nhưng vẫn không nhịn được mà dò xét biểu cảm của Trần An.
Trần An thì vẫn bình tĩnh như thường, khuôn mặt không biểu lộ chút gì gọi là nghi hoặc hay tò mò.
Ngay khi Lâm Chấn Vương định mở miệng hỏi trước, Trần An cũng đồng thời lên tiếng.
"Anh với chị Elara quan hệ cũng thân thiết quá nhà!"
Lâm Chấn Vương lập tức nghẹn lời.
Hắn nhìn Trần An, cảm thấy có chút khó đoán. Câu nói của thằng nhóc này không có vẻ gì là chế giễu hay mỉa mai, nhưng chính sự bình thản ấy lại càng khiến hắn mất tự nhiên hơn.
"Chuyện đó… em hỏi làm gì?"
Trần An khẽ nhún vai, cười nhạt.
"Không có gì, chỉ là chị ấy vui vẻ rời đi, còn anh thì như có gì đó không ổn, nên em tò mò thôi."
"Bớt lòng vòng đi. Nói thẳng, em đến tìm anh có chuyện gì?"
Trần An lúc này mới thu lại vẻ trêu chọc, ánh mắt nghiêm túc hơn.
"Là về Biến Dị Thạch."
Lâm Chấn Vương nghe đến 3 từ này thì bắt đầu nhíu mày, không phải là hắn không biết nó là gì. Mà là hắn quá rõ, vì Trần An đã từng nói cho hắn về tầm quan trọng của thứ này rồi.
Trong phút chốc, bầu không khí trong phòng thay đổi hoàn toàn.
Trần An không vòng vo, hắn đặt một tay lên thành ghế, ánh mắt đầy nghiêm túc nói.
"Trương Hoa Thịnh vừa cung cấp cho em một thông tin quan trọng."
"Trung Quốc hiện đang sở hữu một viên Biến Dị Thạch."
Lâm Chấn Vương hơi khựng.
"Cái gì?"
Hắn nhìn Trần An như thể vừa nghe thấy một điều hoang đường.
“Biến Dị Thạch”loại vật chất bí ẩn mà theo những gì họ biết, lẽ ra chỉ xuất hiện sau hai năm nữa, khi một tảng thiên thạch va chạm vào Trái Đất. Chính vì điều này mà tổ chức Nova Sanctum mới cấp tốc xây dựng Dự Án ARK, một thành phố ngầm nhằm bảo vệ nhân loại khỏi những hiểm họa mà thứ vật chất kia mang đến.
Lâm Chấn Vương nheo mắt, giọng hắn mang theo một tia hoài nghi.
"Sao có thể? Không phải em nói Biến Dị Thạch lẽ ra chưa tồn tại vào thời điểm này sao?"
Lâm Chấn Vương nheo mắt, giọng hắn mang theo một tia hoài nghi.
Trần An dựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu thẳm như đang xoáy vào một giả thuyết điên rồ nào đó.
"Vậy nếu nó không chỉ mới xuất hiện thì sao? Nếu nó đã theo thiên thạch đến Trái Đất từ rất rất rất lâu về trước?"
“Dù gì thì thiên thạch đâu phải lần đầu va vào trái đất.”
Căn phòng chìm vào yên lặng.
Dù lời Trần An nghe qua có vẻ phi lý, nhưng khi xâu chuỗi lại, nó lại hợp lý một cách đáng sợ.
Lâm Chấn Vương thở dài một hơi, lắc đầu.
"Nếu điều đó là sự thật… thì tất cả những giả thuyết của chúng ta về Biến Dị Thạch đều phải viết lại từ đầu."
Trần An gật đầu.
"Đó là lý do em đến tìm anh”
“Có khả năng một số tổ chức đã có nó từ rất lâu và cũng đang nghiên cứu thứ này trong bóng tối. Chúng ta không thể ngồi yên nữa."
"Ý em là muốn ra tay trước?"
"Phải." Trần An chống hai tay lên đầu gối, nghiêng người về phía trước. "Em muốn cử một đội phối hợp với Trương Hoa Thịnh để trộm viên đá kia, cùng với cả dự án người nhân bản."
Lâm Chấn Vương hơi nheo mắt.
"Dự án người nhân bản?"
"Đúng. Chỉ riêng nó đã đáng giá để mạo hiểm rồi, chứ đừng nói đến Biến Dị Thạch."
Căn phòng chìm trong im lặng vài giây.
Lâm Chấn Vương không thể không thừa nhận rằng Trần An nói có lý. Nếu sở hữu Biến Dị Thạch, tổ chức có thể tiến xa hơn trong các nghiên cứu về cường hóa gene, biến đổi gene và thậm chí là thức tỉnh nhân tạo.
Nếu thành công, Nova Sanctum sẽ có thêm một bước tiến nữa trong toàn bộ kế hoạch.
Nhưng đồng thời, rủi ro của kế hoạch này cũng không hề nhỏ.
"Em có chắc Trương Hoa Thịnh đáng tin không?" Hắn trầm giọng hỏi. "Nếu hắn tiết lộ những thông tin này ra ngoài, không phải thế giới sẽ hỗn loạn sao? Khi đó, kế hoạch của chúng ta cũng sẽ rối loạn theo."
Trần An cười khẽ, ánh mắt sắc bén ánh lên vẻ tự tin.
"Anh lo xa quá rồi."
Hắn đứng dậy, đi vài bước quanh phòng, rồi chậm rãi nói.
"Em đã sống hai kiếp người, em cũng nhìn ra được ánh mắt của Trương Hoa Thịnh. Đó là ánh mắt của một con sói đang bị dồn đến đường cùng, vùng vẫy tìm đường sống. Nếu chúng ta dang tay cứu ông ta, thì ông ta sẽ trung thành với chúng ta."
"Em tin chắc?"
"Tin chắc."
"Vậy nếu hắn phản bội thì sao?"
"Chúng ta vẫn giữ công thức của ProtoVita trong tay, quyền chủ động vẫn thuộc về chúng ta. Nếu ông ta không ngu, thì sẽ không làm chuyện gì thiếu suy nghĩ."
Lâm Chấn Vương im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
"Được rồi, anh không phản bác nữa."
Nhưng ngay sau đó, hắn lại híp mắt, giọng điệu chậm rãi nhưng ẩn chứa nguy hiểm.
"Nhưng chúng ta vẫn cần một phương án dự phòng."
Trần An nhướng mày, ra hiệu hắn nói tiếp.
Lâm Chấn Vương khoanh tay, tựa lưng vào ghế.
"Thứ nhất, em cần có một đội giám sát chặt chẽ Trương Hoa Thịnh. Hắn chỉ được quyền hoạt động trong phạm vi mà chúng ta cho phép."
"Thứ hai, nếu kế hoạch này thất bại, em có phương án rút lui chứ?"
Trần An nhếch môi cười.
"Anh nghĩ em sẽ làm mà không có đường lui sao?"
Lâm Chấn Vương nhìn chằm chằm vào hắn, rồi cũng bật cười.
"Tốt. Vậy còn một chuyện nữa."
Hắn ngả người về phía trước, giọng nói trầm thấp.
"Em cần thêm một quân cờ, để giữ thăng bằng cán cân này."
Trần An hơi nghiêng đầu. "Ý anh là gì?"
"Chúng ta không thể chỉ dựa vào một mình Trương Hoa Thịnh. Nếu có thêm một bên thứ ba tham gia vào, thì dù hắn có muốn phản bội cũng phải suy nghĩ lại."
Hắn gõ ngón tay lên bàn, mắt ánh lên vẻ sắc lạnh.
"Em nghĩ sao về việc kéo một kẻ khác vào cuộc chơi này?"
Lâm Chấn Vương nhếch môi cười, đôi mắt sắc bén ánh lên vẻ thâm sâu khó lường.
Hắn vươn tay cầm ly rượu trên bàn, xoay nhẹ chất lỏng màu hổ phách bên trong, rồi chậm rãi nói.
"Thật ra, em không cần quá lo lắng về chuyện Trương Hoa Thịnh."
Hắn nâng ly lên, ánh mắt quan sát phản chiếu của chất rượu trên bề mặt thủy tinh, giọng điệu mang theo chút thảnh thơi nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm.
"Đội Alpha vừa báo cáo về, họ đã vào vị trí cả rồi. Có lẽ ngay lúc này, họ đang tiến hành nhiệm vụ."
Trần An hơi nhướng mày.
Lâm Chấn Vương chậm rãi đặt ly rượu xuống, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh.
"Nếu nhiệm vụ thành công, chúng ta sẽ nắm trong tay quyền kiểm soát một vài tổ chức ngầm. Trong đó, có một hội ở Trung Quốc... em nghĩ sao nếu kéo họ vào kế hoạch này?"
Trần An không vội trả lời.
Hắn khẽ tựa người ra sau ghế, tay đặt lên cằm, vẻ mặt trầm ngâm suy tính.
Một hội ở Trung Quốc?
Hắn không xa lạ gì với thế giới ngầm ở quốc gia đó. Các tổ chức ngầm hoạt động theo một hệ thống chặt chẽ, vừa rời rạc vừa liên kết, như một mạng nhện khổng lồ giăng khắp nơi. Muốn kiểm soát được một tổ chức trong đó không phải là chuyện đơn giản.
Mà một khi đã kiểm soát được, nghĩa là đã có một bàn tay thò sâu vào lòng đất, có thể thao túng những chuyện mà người thường không bao giờ chạm tới.
Hắn nhìn Lâm Chấn Vương, ánh mắt như muốn hắn nói rõ hơn.
"Nói tiếp đi."
Lâm Chấn Vương mỉm cười, nghiêng người về phía trước, ánh mắt mang theo chút hứng thú.
"Tổ chức này không giống các hội nhóm tầm thường. Bọn họ có thế lực, có nguồn lực, và quan trọng nhất... bọn họ không trung thành với bất kỳ chính phủ nào. Nếu chúng ta khống chế được họ, chúng ta sẽ có một quân cờ mạnh mẽ ở Trung Quốc."
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục.
"Với vị thế của họ, họ có thể giúp chúng ta thu thập thông tin, can thiệp vào các giao dịch vũ khí, tài nguyên quý hiếm, thậm chí là tài trợ ngầm cho một số nghiên cứu của chúng ta. Và đặc biệt... có khả năng họ liên quan đến dự án em nói trên."
Trần An khẽ nhíu mày.
"Có quan hệ với Biến Dị Thạch?"
Lâm Chấn Vương gật đầu.
"Không chắc, nhưng có khả năng là vậy.”
“Vì theo thông tin mà đội Alpha thu thập được, một số thành viên cấp cao của tổ chức này từng tiếp xúc với một nhóm khoa học gia làm việc trong phòng thí nghiệm bí mật ở Bắc Kinh. Phòng thí nghiệm này là một phần của dự án quân sự của chính phủ."
Hắn ngừng lại một chút, để Trần An có thời gian tiêu hóa thông tin, rồi tiếp tục.
"Nói cách khác, nếu chúng ta kéo họ về phe mình, thì không chỉ có thêm một con cờ mạnh, mà còn có thể khai thác được những manh mối về Biến Dị Thạch mà bọn họ đang nắm giữ."
“Dù gì cứ nghe một phía thì cũng không tốt.”
Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề.
Trần An chậm rãi gõ ngón tay lên thành ghế, đôi mắt đăm chiêu.
Nếu những gì Lâm Chấn Vương nói là sự thật, thì đây có thể là một nước đi táo bạo nhưng đầy tiềm năng.
Hắn hít một hơi sâu, ánh mắt lóe lên tia quyết đoán.
"Em cần thêm thông tin chi tiết."
Lâm Chấn Vương bật cười, ngả người ra sau ghế.
"Yên tâm, mọi thứ sẽ có đủ khi đội Alpha hoàn thành nhiệm vụ. Chúng ta chỉ cần đợi kết quả."
Hắn nâng ly rượu lên, chất lỏng màu hổ phách phản chiếu ánh đèn trong phòng, tạo nên một thứ ánh sáng mơ hồ nhưng đầy nguy hiểm.
"Chờ xem, mọi thứ sẽ sớm rõ ràng thôi."