Chương 112: Tần Hạc

Bắc Kinh – 23:47
Gió lạnh tràn qua những con hẻm tối, mang theo hơi ẩm đặc trưng của thành phố về đêm. Đèn neon nhấp nháy phản chiếu trên mặt đường nhựa còn loang lổ vệt nước mưa cuối tháng.


Trên tầng cao nhất của một tòa nhà cũ kỹ thuộc quận Triều Dương, ánh đèn vàng mờ ảo nhấp nháy phản chiếu lên mặt bàn kính. Trong căn phòng lớn, một nhóm người đang ngồi đối diện nhau, xung quanh là những người đàn ông lực lưỡng với đôi mắt sắc như dao, tất cả đều cầm súng hoặc dao.


Không khí đặc quánh mùi khói thuốc và rượu nặng, pha lẫn với thứ cảm giác căng thẳng ngấm ngầm không ai nói ra.
Ngồi ở trung tâm bàn họp là Tần Hạc, một người đàn ông trung niên với mái tóc muối tiêu gọn gàng, bộ vest đen cắt may hoàn hảo, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ vàng xa xỉ.


Hắn là một trong những thủ lĩnh cấp cao của Tam Hoàng, tổ chức ngầm chi phối hầu hết các hoạt động phi pháp ở Bắc Kinh. Hắn không đơn thuần là một kẻ buôn bán quyền lực, mà còn là một nhà chiến lược sắc bén, luôn tìm cách mở rộng thế lực của mình.


Phía đối diện, một người đàn ông trẻ tuổi hơn với mái tóc đen cắt ngắn, bộ suit đắt tiền nhưng không thắt cà vạt, ngồi tựa lưng vào ghế một cách thoải mái. Edward Kane, chuyên gia đàm phán của tập đoàn Nova, người có khả năng biến những kẻ thù thành đối tác và biến những thương vụ bất khả thi thành hiện thực.


Sau lưng Edward là một người đàn ông tóc nâu sẫm, râu quai nón rậm, thân hình cao lớn nhưng vẫn mang nét linh hoạt của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
Hắn là Ronan Kade – đội trưởng của đội Alpha.


Cựu thủ lĩnh một tổ chức lính đánh thuê khét tiếng, từng là lính thủy quân lục chiến Hoa Kỳ. Sau khi bị sa thải khỏi quân đội vì một vụ bê bối tham nhũng, hắn thành lập một nhóm lính đánh thuê chuyên bảo vệ tàu biển, thực hiện những nhiệm vụ bí mật cho bất kỳ ai có đủ tiền để thuê.


Gã đã chiến đấu trong hàng chục cuộc xung đột trên khắp thế giới, từ Trung Đông đến châu Phi, và luôn sống theo một nguyên tắc duy nhất.
“Ai trả nhiều tiền hơn, gã sẽ làm cho kẻ đó.”
Nhưng rồi, hắn gặp Nova Sanctum, hay chính xác hơn là những con số đầy hấp dẫn mà tổ chức này đưa ra.


Với hắn, lòng trung thành không bao giờ là thứ có thể mua được, nhưng với quyền lực và tiền bạc thì lại là chuyện khác. Và Nova Sanctum thì có rất nhiều.
Đội Alpha mà hắn đang dẫn dắt là lực lượng đầu tiên được tổ chức huấn luyện và tuyển chọn.


Nếu như đội Beta chủ yếu đảm nhiệm an ninh nội bộ, chỉ có một nhóm Phantom008 là có thành viên nước ngoài, thì Alpha lại gần như toàn bộ là người ngoại quốc.
Họ là những cựu quân nhân, lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm, những kẻ từng chiến đấu trong vô số chiến trường khốc liệt trên khắp thế giới.


Không ít người trong số họ đã chán ngán cảnh bị phản bội, bị lợi dụng bởi các chính phủ hay những tập đoàn tài phiệt và Nova Sanctum xuất hiện như một thiên đường mới dành cho họ.
Một luồng gió mới.


Nếu Beta là lớp vỏ bọc bảo vệ từ bên trong, giữ an ninh cho tập đoàn, thì Alpha lại là lưỡi dao sắc bén trong bóng tối.


Họ đảm nhiệm những nhiệm vụ đối ngoại, sẵn sàng đối đầu với bất kỳ ai có ý định thách thức quyền lực của tổ chức. Để làm được điều đó, họ được trang bị những vũ khí tối tân nhất, hưởng những đặc quyền mà ngay cả quân đội chính quy cũng chưa từng cung cấp.


Sau khi trải nghiệm tất cả những gì Nova Sanctum mang lại, Ronan càng thêm thích thú với mái nhà mới này. Không còn những ràng buộc đạo đức giả tạo, không còn những mệnh lệnh vô nghĩa ở đây, hắn chỉ cần mạnh mẽ, làm tốt công việc của mình, và phần thưởng luôn xứng đáng.


Dù vậy, với những con người chỉ làm vì tiền như hắn, Trần An cùng ban quản lý cấp cao của tập đoàn chưa bao giờ thực sự tin tưởng.
Họ chỉ để đội Alpha tiếp xúc với một lượng thông tin nhất định, vừa đủ để họ nhận ra sức mạnh và tiềm năng khổng lồ của Nova Sanctum, giữ chân họ và tạo niềm tin.


Nhưng cũng không quá nhiều, để tránh việc họ vì lợi ích cá nhân mà bán đứng tập đoàn cho đối thủ.
Và hiện tại, hắn có mặt ở Bắc Kinh để bảo vệ một "nhân viên cấp cao" của Nova Sanctum trong cuộc đàm phán với một thủ lĩnh Hội Tam Hoàng.
"Mấy lão già kia đến đủ chưa?" Ronan hỏi, giọng khàn đặc.


Bên cạnh hắn, một người đàn ông trẻ hơn, tóc húi cua, mặt lạnh như băng, chỉ lắc đầu. Đây là Miles Carter, một trong những xạ thủ giỏi nhất của đội Alpha.
"Sắp rồi. Bọn chúng kiểm tr.a an ninh bên ngoài rất kỹ."


Ronan nhếch miệng cười khinh thường. "Chúng nghĩ rằng ta có thể ám sát hắn ngay giữa địa bàn của bọn chúng sao?"
Miles chỉ nhún vai. "Chúng ta cũng từng làm vậy với nhiều kẻ khác mà."
Ronan nhớ lại thì bật cười.


Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, Edward Kane lặng lẽ quan sát Tần Hạc. Người đàn ông trung niên của Hội Tam Hoàng ngồi trầm mặc, đôi mắt sâu không đáy phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay.


Trên bàn, một chiếc vali kim loại màu bạc chầm chậm mở ra. Bên trong, không phải tiền mặt hay vũ khí như những cuộc giao dịch thông thường, mà là một bộ hai ống thủy tinh.


Một ống chứa chất lỏng màu lam nhạt, một ống chứa chất lỏng màu cam. Khi ánh sáng chiếu vào, chúng phát ra một thứ ánh sáng lân tinh nhè nhẹ, tựa như dòng điện chạy qua, tạo ra một vẻ đẹp kỳ lạ nhưng đầy nguy hiểm.
Edward nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm ổn giải thích.


“Tôi nghĩ ngài đã nghe về ProtoVita.”
Nghe đến cái tên này ánh mắt Tần Hoán khẽ dao động, nhưng hắn vẫn giữ im lặng. Đôi mắt khẽ nheo lại phản chiếu hình ảnh những ống nghiệm phát sáng.
“Ta có nghe qua nó, dù gì thứ nãy cũng đang nổi như cồn.”


“Một bước nhảy vĩ đại của khoa học. Một hợp chất có thể giúp cơ thể con người tái tạo nhanh hơn, miễn dịch với hầu hết các loại bệnh tật thông thường, thậm chí kéo dài tuổi thọ một cách đáng kể.”


Lúc này, ngón tay của Tần Hạc chậm rãi gõ lên mặt bàn kính, từng nhịp đều đặn nhưng vô thức, như thể hắn đang cân nhắc xem ý đồ của đối phương.
Edward mỉm cười khi thấy Tần Hoán cũng là một người có hứng thú với ProtoVita. Chỉ như vậy thì hắn mới có thể tiếp tục.


“ProtoVita đúng là tốt thật. Nhưng có một thứ họ vẫn chưa biết đến.”
“ProtoVita-X, một sản phẩm mới của tập đoàn chúng tôi, hiện tại nó vẫn chưa được công bố.”


Ngón tay Tần Hạc dừng lại. Chỉ trong một khoảnh khắc rất nhỏ, ánh mắt hắn lóe lên một tia sắc lạnh, như con dao vừa được rút khỏi vỏ.
Edward không bỏ lỡ phản ứng ấy. Hắn mỉm cười tiếp tục.


“Một loại hợp chất có thể biến con người thành siêu chiến binh, cường hóa thể lực, tốc độ, khả năng chịu đựng... nhưng có một cái giá.”


Người đàn ông của Hội Tam Hoàng từ tốn nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ. Đôi môi mím nhẹ, như thể đang thưởng thức hương vị của một loại rượu đắt tiền.
“Tác dụng phụ?”
Edward nhún vai, như thể đó chỉ là một chi tiết không đáng bận tâm.


"Sẽ là không có gì đáng lo... nếu như ngài không quan tâm đến việc mất hết lông trên cơ thể."
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía người của Tam Hoàng, nhưng Tần Hạc thì không cười.


Edward dừng lại, chậm rãi quan sát biểu cảm của Tần Hạc. Người đàn ông của Hội Tam Hoàng không hề có phản ứng rõ rệt, chỉ đưa tay cầm một trong những ống nghiệm, xoay xoay nó trong ánh sáng rồi đặt xuống một cách cẩn thận.
Edward tiếp tục.


“Chúng tôi cần một con đường an toàn để đưa sản phẩm này ra thị trường, và các ông sở hữu hệ thống phân phối chợ đen tốt nhất châu Á. Chúng tôi sẵn sàng hợp tác, nhưng tất nhiên, với những điều kiện phù hợp.”


Nghe đến đây Tần Hạc đã nhận ra ý muốn của tập đoàn Nova, hắn hờ hững nhấp một ngụm trà, giọng nói trầm thấp nhưng đủ để khiến cả căn phòng lắng xuống.


“Các ngươi muốn Hội Tam Hoàng làm trung gian, nhưng thứ này không giống như vũ khí hay ma túy. Nó có giá trị gấp hàng trăm lần, và cũng nguy hiểm gấp hàng nghìn lần. Một khi nó lộ ra ngoài, không chỉ chính phủ mà cả những thế lực khác cũng sẽ săn lùng nó… kể cả bọn ta cũng sẽ vậy.”


Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Edward.
“Cái giá của rủi ro này không hề rẻ.”
Edward khẽ cười, dựa lưng vào ghế.
“Tất nhiên, không ai mong đợi nó rẻ. Nhưng chúng tôi cũng không đến đây để mặc cả như một kẻ yếu thế.”


Tần Hạc chậm rãi gõ ngón tay lên mặt bàn kính, cân nhắc. Không ai có thể đoán được trong đầu hắn đang tính toán điều gì. Một lát sau, hắn nheo mắt, giọng nói pha chút thử thách.


“Nếu Nova Sanctum thực sự có thể sản xuất ProtoVita-X với số lượng đủ lớn, chúng ta có thể bàn đến chuyện làm ăn lâu dài. Nhưng ta không chỉ muốn một phần lợi nhuận, ta muốn một phần công nghệ.”


Không khí trong phòng thoáng chốc trùng xuống. Miles Carter khẽ nhíu mày, Ronan Kade hừ lạnh, còn Edward thì vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhã, nhưng ánh mắt hắn tối lại một chút.
Hắn biết Tần Hạc là một con cáo già, nhưng hắn không ngờ đối phương lại dám tham vọng đến mức này.


Edward chậm rãi đặt hai tay lên bàn, giọng nói trầm xuống một cách nguy hiểm.
“Đừng nhầm lẫn giữa một cơ hội và một sự nhượng bộ.”
Hắn nghiêng đầu, nụ cười mỉa mai lướt qua khóe môi.


“Hội Tam Hoàng không phải là lựa chọn duy nhất của chúng tôi. Nếu các ông muốn, tôi có thể đi thẳng đến Yokohama nói chuyện với Yamaguchi-gumi, hoặc thậm chí là Volkov Bratva ở Moscow. Tôi tin rằng họ sẽ sẵn sàng chào đón món quà này với cả hai tay.”


Bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng đến cực độ. Một số người của Hội Tam Hoàng siết chặt vũ khí theo phản xạ. Nhưng Tần Hạc chỉ im lặng trong chốc lát, rồi khẽ mỉm cười.
“Tôi thích phong cách của anh.”


Cuộc đàm phán kéo dài thêm gần một giờ, cả hai bên không ngừng tung hứng những con số, điều kiện và giới hạn.
Edward không tỏ ra quá vội vàng, hắn nắm rõ nguyên tắc của những kẻ như Tần Hạc, tham vọng nhưng cẩn trọng, sẵn sàng chớp lấy cơ hội nhưng cũng không bao giờ để bản thân trở thành con rối trong tay kẻ khác.


Lúc này, trên bàn đã không chỉ là ProtoVita-X.
Edward nhẹ nhàng đặt một tập tài liệu xuống trước mặt Tần Hạc, đầu ngón tay gõ nhịp lên lớp bìa da đen bóng.
“Hợp chất này chỉ là bước đầu.” Giọng hắn trầm ổn nhưng mang theo chút bí ẩn.


“Nếu Hội Tam Hoàng chứng minh được sự hợp tác đáng tin cậy, chúng tôi sẽ có nhiều thứ hơn.”
Hắn lật một trang, để lộ hình ảnh của một số thiết bị công nghệ tiên tiến.
Một loại chip sinh học cấy vào cơ thể người, có thể vô hiệu hóa thần kinh tạm thời.


Những bộ khung xương chiến đấu tiến tiến.
Và quan trọng nhất một thứ vũ khí xem qua là biết không hề tầm thường.
Edward mỉm cười khi thấy ánh mắt của Tần Hạc lóe lên tia hứng thú dù chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn.


“Hội Tam Hoàng không chỉ có thể kiếm tiền từ những thứ này.” Edward nói, giọng hắn như một lời dụ dỗ ngọt ngào.


“Nếu biết cách tận dụng, ông thậm chí có thể mở rộng quyền lực, tạo dựng một thế hệ mới của riêng mình. Những kẻ trung thành tuyệt đối, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, và không ai có thể lay chuyển.”


Tần Hạc lặng lẽ ngả người vào ghế, tay phải xoay xoay chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út. Hắn đã nghĩ về điều đó. Hắn thậm chí đã tưởng tượng ra viễn cảnh bản thân sử dụng những công nghệ này để củng cố vị trí của mình, vượt mặt những lão già bảo thủ trong hội.


Nhưng… điều khiến hắn không hài lòng chính là cách Nova Sanctum đang nhìn hắn.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Edward. Sự tự tin, có phần ngạo nghễ, không khác gì một kẻ quyền lực đang vứt xuống cho hắn một cơ hội, như thể Hội Tam Hoàng chỉ là một con tốt nhỏ trong bàn cờ lớn của Nova Sanctum.


Hắn ghét cảm giác này.
Đặt ly trà xuống bàn, Tần Hạc nhìn thẳng vào Edward, chậm rãi nói từng chữ.
“Người của anh nói hay lắm. Tiền, quyền lực, cơ hội, tất cả đều rất hấp dẫn.”
Hắn ngừng lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
“Nhưng ta không thích làm việc với người trung gian.”


Một thoáng im lặng, rồi hắn nghiêng người về phía trước, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
“Nếu tập đoàn của anh thực sự nghiêm túc về mối hợp tác này, ta muốn gặp người nắm quyền thật sự. Không phải một chuyên gia đàm phán, mà là kẻ đứng sau tất cả những thứ này.”


Hắn nhấc chiếc vali đựng ProtoVita lên, giơ nhẹ nó lên trước mặt Edward như một sự nhấn mạnh.
“Ta muốn nói chuyện với chủ nhân thực sự của Nova Sanctum.”






Truyện liên quan