Chương 113: Tỉ Lệ Đàm Phán Thành Công Là 100%
“Ta muốn nói chuyện với chủ nhân thực sự của Nova Sanctum.”
Lời đề nghị vang lên, trầm ổn nhưng mang theo ý thăm dò.
Khoảnh khắc đó, Edward hơi khựng lại, rồi đột nhiên, hắn khẽ cười. Một nụ cười nhàn nhạt nhưng mang theo vài phần khinh thường, như thể hắn vừa nghe thấy một yêu cầu nực cười đến mức không đáng để bận tâm.
‘Muốn nói chuyện với chủ nhân thật sự của Nova Sanctum ?’
Edward cảm thấy buồn cười một phần là vì hắn cũng chưa từng được diện kiến chủ nhân thật sự của Nova Sanctum. Ngay cả “ngài cố vấn” người được đồn đoán là một trong những nhân vật quyền lực nhất tập đoàn, hắn cũng chưa từng gặp trực tiếp.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Bởi vì dù là ai đứng sau cái tên Nova Sanctum, thì kẻ đó chắc chắn không phải người bình thường.
Có một giả thuyết phổ biến trong giới thượng lưu và tình báo quốc tế.
Tập đoàn Nova không chỉ thuộc về một cá nhân mà là một nhóm những nhà tài phiệt và thiên tài, những kẻ đứng sau bức màn, sử dụng một vỏ bọc chung để thao túng nền kinh tế và công nghệ toàn cầu.
Lý do duy nhất khiến giả thuyết này lan rộng là vì chẳng ai có thể tin rằng một người, chỉ một người duy nhất lại có thể xây dựng một đế chế như Nova Sanctum chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nhưng sự thật lại bất ngờ hơn nhiều.
Nova Sanctum không phải là một sản phẩm của cả một hội nhóm quyền lực. Sự phát triển vượt bậc của nó không phải là kết quả của những kẻ có tiền ném tài nguyên vào một dự án chung.
Tất cả những gì Nova Sanctum có được ngày hôm nay đều bắt nguồn từ trí tuệ của một người duy nhất, Trần An.
Những công nghệ tiên tiến đến mức vượt xa tiêu chuẩn hiện tại, những nghiên cứu sinh học và y dược có thể thay đổi cả tiến trình của nhân loại, những hệ thống AI có khả năng xử lý thông tin với tốc độ mà các tập đoàn công nghệ hàng đầu còn phải dè chừng…
Tất cả đều là sản phẩm của một bộ óc mà thế giới chưa từng thấy trước đây.
Nhưng kể cả nếu người ngoài có phát hiện ra sự thật này, thì liệu họ có dám tin không?
Một thiên tài đơn độc, không một đế chế tài chính chống lưng, không một thế lực chính trị hậu thuẫn, lại có thể xây dựng một tập đoàn vượt mặt cả những ông lớn tồn tại hàng thế kỷ? Điều đó nghe giống như một câu chuyện thần thoại hơn là sự thật.
Thế nên, người ta thà tin rằng Nova Sanctum được vận hành bởi một hội kín đầy quyền lực còn hơn là chấp nhận thực tế rằng, ở đâu đó trong bóng tối, có một con người duy nhất đủ khả năng thay đổi cả thế giới theo ý mình.
Edward hiểu điều đó.
Và đó cũng là lý do vì sao khi nghe Tần Hạc yêu cầu được gặp chủ nhân của Nova Sanctum, hắn chỉ cảm thấy buồn cười.
Bởi lẽ, làm gì có ai thực sự đủ tư cách để đứng trước người đó?
Nhìn biểu hiện của đối phương, khiến không chỉ Tần Hạc mà cả những người đàn em đứng sau hắn cũng cảm thấy khó chịu.
“Ngươi cười cái gì?” Tần Hạc nhíu mày, giọng nói trầm xuống, mang theo chút không hài lòng.
Edward dựa lưng vào ghế, tay đưa lên xoa cằm, nụ cười vẫn chưa biến mất. Hắn lắc đầu như thể vừa nghe một trò đùa thú vị, rồi nghiêng đầu nhìn Tần Hạc với ánh mắt đầy ý vị.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Hắn giơ tay, làm động tác như muốn trấn an. “Chỉ là… ta không nghĩ ngài lại có một yêu cầu như vậy.”
Hắn nhún vai, ánh mắt lóe lên sự châm chọc.
“Ngài Tần, chuyện gặp chủ nhân của tập đoàn Nova? Không thể nào, ngài đừng đùa như vậy.”
Tần Hạc không thay đổi sắc mặt, nhưng bầu không khí quanh hắn bắt đầu trở nên nặng nề hơn. Một số đàn em của hắn đã khẽ cử động, ánh mắt cảnh giác nhìn Edward và hai người đàn ông đứng sau hắn, Ronan Kade và Miles Carter.
Edward thấy phản ứng đó nhưng vẫn giữ thái độ ung dung. Hắn chậm rãi nhấc ly rượu trước mặt lên, xoay nhẹ chất lỏng màu hổ phách bên trong, rồi mỉm cười đầy ẩn ý.
“Ngài Tần…” Edward chậm rãi nói, giọng điệu như đang giảng giải cho một kẻ dưới cơ.
“Chủ nhân thực sự của Nova Sanctum là một bí ẩn. Ngay cả ta, người đã làm việc cho tập đoàn một thời gian rồi, nhưng cũng chưa từng có vinh hạnh diện kiến ngài ấy.”
Hắn dừng lại, lướt ánh mắt qua biểu cảm của Tần Hạc, rồi nhếch môi cười, ngón tay đưa lên không trung làm một cử chỉ nhỏ như bập bênh, rồi lại chỉ vào Tần Hạc.
Ý vị nói rằng hai bên không đối xứng để gặp nhau nói chuyện.
Một động tác đơn giản, nhưng lại như một cái tát thẳng vào mặt Tần Hạc.
Từ đầu đến cuối, Edward chưa từng xem hắn là một đối tác ngang hàng.
Bầu không khí trong phòng lập tức thay đổi.
Mấy người đàn em của Tần Hạc bắt đầu đặt tay lên vũ khí, ánh mắt tối sầm lại. Một kẻ đứng gần cửa thậm chí đã rút nhẹ con dao găm từ trong tay áo, chỉ chờ tín hiệu là có thể ra tay ngay lập tức.
Tần Hạc cười lạnh, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm. Hắn gõ nhẹ ngón tay lên bàn, rồi trầm giọng nói, giấu đi sự tức giận phía sau vẻ ngoài bình tĩnh.
“Edward Kane, ta nghĩ chúng ta đang có một sự hiểu lầm ở đây.”
Hắn dựa lưng vào ghế, tay đặt lên thành ghế bằng gỗ gụ bóng loáng, giọng nói vẫn trầm ổn nhưng mang theo chút uy hϊế͙p͙.
“Ta đã cho các người một cơ hội, nhưng nếu thái độ của tập đoàn Nova không thể hiện đủ thành ý, thì rất có thể chúng ta sẽ phải xem xét lại mối hợp tác này.”
Ánh mắt của hắn quét qua Edward, rồi dừng lại trên Ronan và Miles.
“Nova Sanctum có thể mạnh, nhưng Bắc Kinh không phải là sân chơi của các người.”
Giọng hắn trở nên sắc bén hơn, như lưỡi dao lướt qua cổ họng.
“Đừng quên, nơi này vẫn thuộc về Tam Hoàng.”
Một lời cảnh cáo rõ ràng.
Nhưng trái với sự căng thẳng đang bao trùm căn phòng, Edward đột nhiên bật cười. Không phải kiểu cười gượng gạo hay xã giao, mà là một tràng cười đầy thích thú, như thể hắn vừa nghe được một câu chuyện nực cười nhất thế giới.
Hắn vỗ nhẹ tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Tần Hạc với vẻ giễu cợt.
“Ngài Tần, hình như ngài đang hiểu lầm thứ gì đó rồi thì phải.”
Edward chậm rãi đứng dậy, ánh mắt mang theo chút hứng thú pha lẫn sự chế nhạo.
“Ngài Tần, phải chăng ngài đang nghĩ rằng đây là một vụ hợp tác hai bên cùng có lợi?”
Hắn cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt xanh xám của hắn không hề có ý cười.
Tần Hạc không nói gì, chỉ nhìn Edward bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Edward nghiêng người, chống một tay lên bàn, giọng nói trầm xuống, mang theo áp lực vô hình.
“Hãy để ta làm rõ một chuyện…”
"Tôi chưa bao giờ đề cập đến việc hợp tác song phương cùng có lợi." Edward chậm rãi nói, giọng điệu trầm ổn nhưng mang theo sức nặng.
"Mà tôi đã nói, ngài đây là đang nhận được một cơ hội. Một cơ hội để chào đón món quà này từ tổ chức bằng cả hai tay."
Hắn nhấn rất mạnh và chậm rãi hai chữ "hai tay" đồng thời nở một nụ cười bí hiểm.
Ánh mắt vốn dĩ mang vẻ thân thiện cũng dần thay đổi, trở thành ánh mắt của một con cáo già nguy hiểm, một kẻ vốn chẳng coi đối phương ra gì nhưng vẫn tỏ vẻ lịch thiệp chỉ để chơi đùa một chút.
Tần Hạc khẽ nheo mắt. Hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Không phải là nội dung cuộc đối thoại, mà là cách những kẻ này đứng trước mặt hắn, với số lượng ít ỏi như vậy, mà vẫn tỏ ra ung dung đến mức gần như khinh thường.
Tại đây, trong địa bàn của hắn, có không dưới một trăm đàn em vây quanh.
Vậy thì chúng lấy gì mà tự tin đến mức này?
Bất giác, sắc mặt hắn trầm xuống.
Một tên đàn em của hắn người có địa vị cao nhất trong đám, cũng là tay phải thân tín lập tức lên tiếng. Giọng hắn vang dội khắp khán phòng, mang theo sự đe dọa lộ liễu.
"Mẹ kiếp! Mấy thằng chó ngoại quốc tụi mày tưởng đây là đâu? Biết ngài Tần là ai không? Bắc Kinh không phải nơi cho mấy con chó chúng mày muốn làm gì thì làm!…"
Hắn thao thao bất tuyệt, chỉ tay đầy thị uy, đàn em xung quanh cũng bắt đầu ồn ào, phụ họa theo. Không khí trong phòng trở nên hỗn loạn.
Ronan Kade liếc nhìn cảnh tượng đó với vẻ chán chường. Hắn vốn không hiểu nổi đám người này đang gào thét cái quái gì, nhưng với kinh nghiệm của mình, hắn biết lúc này cần làm gì tiếp theo.
Hắn đưa cánh tay phải lên, để lộ một thiết bị có màn hình hiển thị. Ngón tay hắn lướt nhẹ trên đó, rồi chạm vào tai nghe, giọng nói bình thản như thể chỉ đang gọi một tách cà phê sáng.
"Mars… làm cho bọn này câm mồm như thường lệ đi. Vô hiệu hóa mấy tên cầm súng luôn."
Một tên đàn em của Tần Hạc nhìn thấy Ronan đang liên lạc với ai đó, lập tức đoán rằng đối phương đang gọi viện binh. Hắn há miệng định la lên cảnh báo.
Nhưng chưa kịp thốt ra một tiếng nào, một giọng nói trầm thấp, mang theo âm sắc máy móc đã vang lên từ tai nghe của Ronan.
[Đã nhận lệnh.]
Khoảnh khắc đó, Tần Hạc chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Ngay sau đó, hàng loạt âm thanh nhỏ vang lên.
Tiếng rít chói tai của vật thể sắc bén xuyên qua không khí.
Tiếng rạn nứt, vỡ vụn của kính.
Và rồi.
Sự im lặng ch.ết chóc bao trùm khắp khán phòng.
Tất cả những kẻ vừa la hét, những kẻ vừa vênh váo vung tay múa chân, tất cả… đều đột nhiên câm lặng.
Tần Hạc nghe thấy âm thanh của kính vỡ. Theo phản xạ, hắn quay đầu nhìn ra phía cửa kính lớn phía sau. Đập vào mắt hắn là vô số lỗ nhỏ li ti rải rác trên bề mặt kính.
Những lỗ đạn.
Hắn giật mình, vội vàng quay lại nhìn xung quanh.
Và đó chính là khoảnh khắc hắn chứng kiến một cảnh tượng mà cả đời này có lẽ sẽ không bao giờ quên được.
Từng tên đàn em của hắn, hết người này đến người khác, đồng loạt ngã xuống như những con rối bị cắt đứt dây.
Mắt bọn chúng mở to, tròng mắt giãn ra như thể chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Trên trán mỗi người xuất hiện một lỗ nhỏ hoàn hảo, máu từ đó rỉ ra rồi nhanh chóng trào thành dòng, chảy xuống gương mặt trắng bệch.
Không ai la hét.
Không ai kêu cứu.
Không ai kịp phản ứng.
Những kẻ còn sống đứng sững tại chỗ, ánh mắt dại ra vì sốc. Hoặc cũng có thể… vì sợ hãi đến mức chẳng thể thốt nên lời.
Cả khán phòng vốn ồn ào náo nhiệt, trong chớp mắt chỉ còn lại một sự tĩnh lặng đáng sợ.
Edward lúc này mới chậm rãi ngồi xuống ghế ngả người ra sau, khoanh tay, vẻ mặt thư thái như đang tận hưởng một bản nhạc du dương.
Hắn thích cảm giác này.
Cảm giác của sức mạnh tuyệt đối.
Cảm giác khi chứng kiến kẻ khác hoảng sợ, run rẩy dưới chân mình.
Cảm giác khi biết rằng, trong căn phòng này, chỉ có hắn mới là kẻ quyết định ai sống, ai ch.ết.
…