Chương 114: Vị Hoàng Đế Cuối Cùng

Bầu không khí đặc quánh mùi máu tanh.
Tần Hạc ngồi bất động trên ghế, bàn tay đặt trên thành ghế hơi siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch vì lực siết. Nhưng ngoài điều đó ra, hắn không bộc lộ thêm bất kỳ cảm xúc nào.


Ánh mắt hắn lướt qua từng thi thể của đàn em mình, rồi dừng lại ở những lỗ đạn xuyên qua cửa kính. Chúng nhỏ, gọn gàng, chính xác đến mức hoàn hảo.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc.
Không báo trước.
Không kịp phản ứng.
Không một dấu hiệu nào cho thấy có cuộc tấn công sắp diễn ra.


Những tay súng tinh nhuệ nhất của hắn… thậm chí còn chưa kịp bóp cò.
Tần Hạc chậm rãi hít một hơi thật sâu, nhưng không khí nặng mùi sắt gỉ của máu chỉ khiến hắn cảm thấy ngột ngạt hơn.
Cái quái gì vừa xảy ra?


Một cuộc phục kích? Không. Nếu có kẻ tấn công từ bên ngoài, đàn em của hắn ít nhất cũng phải nghe thấy tiếng súng hoặc phát hiện bóng dáng nào đó.
Một loại vũ khí đặc biệt?
Một sát thủ công nghệ cao?
Bất kể câu trả lời là gì… rõ ràng những kẻ này đã lên kế hoạch từ trước.


Hắn liếc nhìn Edward.
Hắn ta vẫn đang mỉm cười. Một nụ cười nhàn nhã, thư thái, như thể vừa tận hưởng một ván cờ đầy kích thích.
"Thế nào?" Edward nhẹ giọng hỏi, thái độ ung dung đến mức đáng sợ. "Yên tĩnh hơn nhiều, đúng không?"


Hắn xoay nhẹ ly rượu trong tay, chất lỏng màu hổ phách phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo từ đèn trần.
Ronan thì không nói gì, chỉ chậm rãi hạ tay xuống. Trên màn hình thiết bị của hắn, một dòng thông tin hiện lên ngắn gọn:
[Xử lý hoàn tất. Không có phản ứng kháng cự.]


Miles đứng một bên, hờ hững liếc nhìn những thi thể nằm la liệt trên sàn, rồi nhún vai. Với hắn, đây chẳng khác gì một buổi dạo chơi thường lệ.
Một cuộc thảm sát gọn gàng, sạch sẽ. Không có tiếng la hét, không có cảnh tượng hỗn loạn, không có những màn đối đầu phô trương ồn ào.


Chỉ một mệnh lệnh.
Chưa đầy ba giây.
Hơn một nửa căn phòng bị xóa sổ.
Tần Hạc ép bản thân giữ bình tĩnh.
Hắn không phải kẻ yếu đuối.


Hắn đã trải qua vô số trận chiến, chứng kiến không biết bao nhiêu cái ch.ết. Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời… hắn thực sự cảm nhận được sự chênh lệch tuyệt đối giữa hai bên.
Không phải về số lượng.
Mà là về cấp độ của sức mạnh.


Một thế lực có thể dễ dàng vô hiệu hóa toàn bộ đội ngũ tinh nhuệ của hắn mà không cần bước chân vào phòng?
Nova Sanctum…
Không.
Những kẻ đứng sau Nova Sanctum…
Chính xác là thứ gì?
Edward đang nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt xanh xám ánh lên sự thích thú.


"Ngài Tần, ngài vẫn còn cảm thấy đây là một sự hợp tác bình đẳng sao?"
Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng từng từ như một lưỡi dao sắc lạnh cứa vào lòng tự tôn của Tần Hạc.
Hắn đặt ly rượu xuống bàn, tiếng thủy tinh chạm vào gỗ vang lên lạnh lẽo giữa không gian ch.ết chóc.


Sau đó, Edward nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn. Nụ cười hắn dần thu lại, ánh mắt sắc bén như một con thú săn mồi vừa bước vào giai đoạn kết liễu con mồi.
"Nếu ta là ngài…" Giọng hắn trầm thấp, kéo dài từng chữ. "Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ… trước khi nói thêm bất cứ điều gì."


Tần Hạc không trả lời ngay lập tức.
Hắn nhìn Edward.
Rồi lại nhìn những thi thể trên sàn.
Tần Hạc không biết mình đã siết chặt thành ghế từ khi nào.
Các đốt ngón tay trắng bệch, từng giọt mồ hôi lạnh lẽo rịn ra từ lòng bàn tay, thấm dần vào lớp vải của tay áo.


Hắn cảm nhận rõ hơi thở mình trở nên nặng nề hơn, nhưng dù có thế, hắn vẫn không thể để lộ sự hoảng loạn của bản thân.
‘Phải bình tĩnh. Phân tích tình hình trước cái đã.’ Đây chính là tố chất của một Hoàng phải có.


Hắn hít vào một hơi thật sâu, ép bản thân phải suy nghĩ. Hắn phải tìm ra câu trả lời, một lời giải thích hợp lý nào đó cho tình huống này.
‘Làm sao chúng có thể bắn chính xác đến mức này?’


‘Khả năng có bắn tỉa… nhưng không thể nào. Đây là tầng cao nhất của tòa nhà, xung quanh không có điểm cao hơn để mai phục.’
‘Nếu có tay súng bắn từ xa, đường đạn chí ít phải chéo xuống, nhưng những lỗ đạn trên kính lại hoàn toàn thẳng tắp.’


‘Một loại vũ khí mới? Một công nghệ chưa từng biết đến?’
Suy nghĩ này khiến lưng hắn bất giác lạnh toát.
Không. Quan trọng hơn…
Hắn phải thoát khỏi tình trạng này.


Tần Hạc chậm rãi buông lỏng ngón tay, nén lại cảm giác áp lực đang đè nặng lên mình. Hắn ép cơ mặt giãn ra, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Một nụ cười mỉm thoáng hiện trên môi hắn, dù trong lòng hắn biết rõ.
Nụ cười này… là để giữ mạng.


“Ta thừa nhận.” hắn nói, giọng trầm xuống, không nhanh không chậm. “Các ngươi rất mạnh.”
Edward khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên như thể đang chờ xem hắn sẽ nói gì tiếp theo.


Tần Hạc nhẹ nhàng đặt hai tay lên bàn, lưng vẫn dựa vào ghế như một bậc đế vương, dù hắn biết rõ bàn cờ lúc này đã đảo chiều.


“Nhưng các ngươi cũng phải hiểu, tại sao bọn ta được gọi là Tam Hoàng,” hắn tiếp tục, ánh mắt dần sắc bén hơn. “Và tại sao suốt nhiều thập kỷ qua, vẫn có thể giữ vững vị thế trong thế giới ngầm tại Trung Quốc và cả khu vực Châu Á này.”
Bầu không khí trong phòng dường như chùng xuống một nhịp.


Hắn liếc nhìn Edward, rồi lướt ánh mắt qua những kẻ đứng phía sau hắn. Ronan, Miles những con sói săn mồi, những kẻ có thể ra tay giết người mà không cần chớp mắt.
Hắn biết, nếu chọc giận bọn này, hắn có thể ch.ết ngay tại chỗ.
Nhưng cũng chẳng quan trọng.
Vì nếu hắn ch.ết… sẽ có kẻ khác thay thế hắn.


Hắn cười nhạt, giọng nói không hề mang theo sự run rẩy nào.
“Dù ta có ch.ết đi, thì những Hoàng khác sẽ thay ta báo thù. Một thủ lĩnh mới sẽ lên ngôi, và chúng ta sẽ vẫn vậy.”
Ánh mắt hắn thoáng lóe lên tia sắc lạnh.
“Chỉ cần một Hoàng còn sống… thì hội vẫn sẽ còn tồn tại.”


Những lời này chính là niềm tin cuối cùng của hắn.
Hắn biết rõ Nova Sanctum lần này có sức mạnh hoàn toàn áp đảo. Hắn không chắc liệu mình và hội có thể tiếp tục giữ vững vị thế này bao lâu nữa.


Nhưng hắn biết, chỉ cần những thủ lĩnh khác còn sống, thì Tam Hoàng vẫn có thể rút vào bóng tối… và chờ đợi thời cơ.
Edward nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như đang soi mói từng lớp suy nghĩ của hắn.
Rồi hắn bật cười.


Một tràng cười khẽ khàng, không lớn nhưng đủ để khiến người khác cảm thấy áp lực.
Hắn đặt ly rượu xuống bàn, tiếng thủy tinh chạm vào mặt gỗ vang lên giòn tan.


“Ta công nhận,” hắn chậm rãi nói, ánh mắt ánh lên tia hứng thú. “So với những thế lực ngầm khác, cấu trúc của hội Tam Hoàng đúng là hoàn thiện thật.”


Hắn ngả người ra sau, lướt tay dọc theo thành ghế, giọng điệu ung dung như đang bàn về một công ty tài chính hợp pháp, chứ không phải một tổ chức tội phạm đã tồn tại hàng chục năm.


“Một đế chế trong bóng tối… một nhà nước ngầm thực thụ.” Edward lắc nhẹ ly rượu, chất lỏng màu hổ phách xoay vòng trong chiếc ly pha lê.
“Từ kinh tế, chính trị ngoài sáng, cấu trúc nội bộ, cho đến huấn luyện tuyển dụng nhân tài, tất cả đều rất hoàn chỉnh.”


Hắn nhìn thẳng vào Tần Hạc, đôi mắt sắc lạnh như muốn khắc sâu từng phản ứng của đối phương.
“Chính vì thế…” Hắn chậm rãi tiếp lời, giọng điệu trầm xuống mang theo sự nguy hiểm vô hình.
“… tập đoàn chúng ta mới cho các ngươi một cơ hội hợp tác làm ăn.”
Edward mỉm cười.


Một nụ cười ung dung nhưng mang theo sự áp chế tuyệt đối.
“Chúng ta muốn tận dụng các ngươi.”
Tần Hạc cảm thấy da đầu mình tê rần.
Không phải một cuộc thương lượng.
Không phải một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi.
Mà là một sự áp đặt.
Hợp tác?
Không.


Là ép buộc thuần phục.
Tần Hạc nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy đầy vẻ châm chọc và cay đắng.
Hắn đưa tay chỉ vào những thi thể vương vãi trên sàn, giọng trầm xuống, mang theo chút lạnh lẽo.
“Hợp tác của các ngươi… là thế này sao?”


Edward nhún vai, gương mặt mang theo nét vô tội đến mức khiến người ta ghê sợ. Hắn xoay ly rượu trên tay, chất lỏng màu hổ phách khẽ lay động phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt từ đèn trần.


“Thật ra thì ban đầu, chúng ta chỉ muốn hợp tác hòa bình với ngươi mà thôi.” Edward ngước mắt nhìn Tần Hạc, khóe môi cong lên. “Vị ‘Hoàng’ cuối cùng à.”
Nụ cười của hắn mang theo sự châm biếm sâu cay.


“Nhưng bọn đàn em của ngươi ồn ào quá, nên ta mới phải làm vậy để có không gian nói chuyện.”
Không gian rơi vào tĩnh lặng ch.ết chóc.
Tần Hạc chớp mắt, đầu óc trống rỗng trong một giây.
Rồi hắn ngước lên nhìn Edward, đáy mắt phản chiếu sự ngỡ ngàng tột độ.


“Ngươi… nói cái gì?”
Edward không hề vội vã. Hắn nhấp một ngụm rượu, để hương vị cay nồng lan tỏa trên đầu lưỡi, rồi thong thả lặp lại câu nói vừa rồi, từng chữ một, như một bản án được tuyên bố chậm rãi.


“Bọn đàn em của ngươi ồn ào quá… nên ta mới phải làm vậy để có không gian nói chuyện.”
Lần này, từng từ một như một lưỡi dao sắc lạnh cứa thẳng vào thần kinh của Tần Hạc.
Hắn biết Edward đang đùa giỡn với mình.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, hắn không thể duy trì sự điềm tĩnh nữa.


Dù đã cố gắng kìm nén, nhưng trong giọng nói của hắn vẫn lộ ra một chút vội vàng, một chút run rẩy… một chút mất bình tĩnh.
“…Không… Không phải câu đó… Câu trước nữa.”
Hắn gần như không nhận ra mình đã cất giọng, nhưng từng từ phát ra lại nặng như chì.


Edward nhướng mày, nhìn chằm chằm vào hắn như một kẻ thợ săn vừa cắn trúng điểm yếu của con mồi. Rồi hắn cười.
Một nụ cười thoả mãn.
Hắn nghiêng đầu, giọng nói mang theo chút thích thú, nhưng mỗi chữ thốt ra lại như một mũi kim chọc thẳng vào dây thần kinh của đối phương.


“Vị Hoàng cuối cùng… của hội Tam Hoàng.”
Câu nói ấy như một nhát búa giáng thẳng vào tâm trí Tần Hạc.
Hắn cảm giác mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, tiếng tim đập dội thẳng vào màng nhĩ.
‘Không… không thể nào.’
“Ta không tin!!”


Tần Hạc bật dậy, hất tung ghế ra sau, mắt đỏ ngầu, giọng nói như một tiếng gầm.
“Các ngươi đang nói dối! Bọn khốn các ngươi đang lừa ta! Không thể nào ta là Hoàng cuối cùng được!”
Nhưng không ai trong căn phòng có ý định trấn an thủ lĩnh. Không ai vội vã làm gì.


Bởi vì tất cả bọn chúng đều biết, chỉ cần một sự manh động, cái kết của bọn hắn sẽ là như những vị huynh đệ khác.
Edward chỉ khẽ nhướng mày, rồi thản nhiên quay sang Ronan.
Ronan hiểu ngay.
Hắn cúi xuống, lấy ra một thiết bị hình trụ nhỏ rồi thả xuống sàn.


Chỉ trong giây lát, thiết bị ấy bung nở như một đóa hoa cơ khí, từ trung tâm phát ra một luồng ánh sáng xanh nhạt. Không khí xung quanh rung lên nhẹ nhàng, rồi hình ảnh lập thể hologram hiện ra trước mắt tất cả mọi người.
Đó không phải chỉ là một đoạn video.
Mà là một cơn ác mộng bằng hình ảnh.


Trong video, một khu nhà kho rộng lớn, vốn là một trong những cứ điểm bí mật của Tam Hoàng, đang ngập chìm trong hỗn loạn.
Nhưng nói đúng hơn…
Không phải một trận chiến.
Mà là một cuộc thảm sát một chiều.
Những tiếng súng gần như không có cơ hội vang lên.


Từng người trong hội Tam Hoàng lần lượt ngã xuống, không kịp phản ứng, không kịp nhận ra chuyện gì xảy ra. Giữa trán bọn họ… đều có một lỗ đạn sạch sẽ, máu từ đó tuôn ra thành dòng, nhuộm đỏ mặt đất.
Một vài kẻ may mắn phản xạ nhanh hơn, rút súng ra định bắn trả.
Nhưng quá chậm.


Chúng vừa mới nâng súng lên thì đã bị đánh gục.
Từng cái bóng lao đến như quỷ dữ, những người lính mặc giáp chiến thuật đen tuyền, cơ thể bọn chúng di chuyển nhanh đến mức khó tin, từng động tác đều dứt khoát, tàn nhẫn, không chút do dự.


Không ai trong hội Tam Hoàng có thể đỡ được một đòn.
Một kẻ vung dao, nhưng cánh tay của hắn bị bẻ gãy chỉ trong tích tắc.
Một tên khác vừa nhấn cò súng, nhưng trước khi viên đạn rời nòng, một lưỡi dao đã cắm thẳng vào cổ họng hắn.
Không có sự giằng co, không có cuộc đối đầu ngang bằng.




Tất cả đều là một chiều.
Những kẻ mặc giáp ấy, bọn họ không đơn thuần là con người.
Cơ bắp bọn họ căng ra, tốc độ phản ứng phi thường, không một chút do dự khi tước đoạt mạng sống.
Những kẻ tiêm hợp chất ProtoVita của tập đoàn. Thành viên khác của đội Alpha.


Khi cảnh tượng thảm sát kết thúc, chỉ còn lại những xác ch.ết lạnh lẽo. Máu vẫn còn chảy trên mặt đất, từng thi thể rải rác khắp nơi như những con rối bị vứt bỏ.
Hình ảnh trên màn chiếu chậm rãi tối dần, rồi tắt hẳn.
Không gian lại rơi vào một sự im lặng đáng sợ.


Tần Hạc đứng đó, bất động.
Hơi thở hắn run rẩy, đôi mắt mở lớn, đồng tử co lại như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó quá kinh khủng để chấp nhận.
Tay hắn siết chặt, nhưng lại không còn chút sức lực nào.
Hắn không thể phủ nhận.
Không thể phản bác.
Bởi vì hắn đã thấy.


Edward mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.
Hắn cầm ly rượu lên, lắc nhẹ rồi nhấp một ngụm, giọng điệu chậm rãi như thể vừa thưởng thức một màn trình diễn tuyệt vời.
“Bây giờ…”
Hắn hạ ly xuống bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Hạc, giọng nói sắc như dao.


“Ngươi còn nghĩ rằng Tam Hoàng vẫn tồn tại không?”
Tần Hạc không trả lời.
Bởi vì hắn biết, câu trả lời đã khắc sâu vào tâm trí hắn rồi.






Truyện liên quan