Chương 115: Hoàn Toàn Sụp Đổ
Khi niềm tin bị phản bội, niềm tự hào bị chà đạp, hy vọng bị dập tắt, con người không còn là chính họ nữa. Họ sẽ nổi điên, mất kiểm soát, và sẵn sàng làm những điều mà ngay cả bản thân cũng không ngờ tới.
Như Dostoevsky từng nói.
"Hãy cẩn thận với kẻ chỉ còn lại một thứ để mất, vì họ không còn gì để sợ."
Một con thỏ khi bị dồn vào đường cùng cũng sẽ cắn trả, huống chi là con người, sinh vật mang trong mình lòng kiêu hãnh và khát khao sinh tồn mãnh liệt.
Tần Hạc siết chặt hai nắm tay, móng tay bấm sâu vào da thịt đến mức bật máu.
Hắn không tin!
Không thể nào!
Tam Hoàng không thể sụp đổ nhanh như thế! Không thể chỉ còn lại mỗi hắn!
Hơi thở hắn trở nên gấp gáp, ánh mắt đỏ ngầu như một con thú bị thương. Ngọn lửa căm hận trong lòng hắn bùng cháy dữ dội, thiêu rụi mọi lý trí còn sót lại. Cơ bắp hắn căng cứng, đôi mắt tràn đầy sát ý, hắn muốn giết Edward.
Hắn muốn xé nát tên khốn đang thản nhiên ngồi trước mặt hắn.
Dù có phải ch.ết, hắn cũng muốn kéo theo kẻ này xuống địa ngục!
Nhưng Edward chỉ nhìn hắn, nụ cười trên môi chưa từng phai nhạt.
Hắn hiểu rõ Tần Hạc đang nghĩ gì.
Hắn hiểu quá rõ.
Edward khẽ nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp nhưng lại mang theo uy lực bóp nghẹt lấy đối phương.
"Đừng làm chuyện ngu ngốc."
Gương mặt hắn vẫn giữ nguyên sự thản nhiên khi nhấc ly rượu lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lướt qua Tần Hạc.
"Vợ, con, cháu của ngươi... Bọn ta có thông tin cả rồi."
Lời nói đó như một cú giáng mạnh vào cơn giận dữ của Tần Hạc.
Cơ thể hắn khựng lại, con ngươi co rút dữ dội.
Ronan đứng bên cạnh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đưa tay thao tác trên màn hình thiết bị trên cánh tay.
Ngay lập tức, hình ảnh trên màn chiếu Hologram thay đổi.
Ánh sáng xanh nhạt lóe lên, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của Tần Hạc khi hắn nhìn thấy…
Gia đình của hắn.
Bọn họ vẫn an ổn trong chính ngôi nhà của mình, hoàn toàn không hề hay biết rằng mỗi cử động, mỗi hơi thở của họ đều đã bị theo dõi từ lâu.
Vợ hắn đang một mình say giấc trên chiếc giường quen thuộc.
Cùng lúc đó, tại một khu căn hộ cao cấp con trai cùng con dâu hắn đang cuộn mình vào nhau, âu yếm nằm ngủ.
Và trên màn hình, một đứa trẻ sơ sinh hiện lên, đứa cháu đầu tiên của hắn.
Nó đang nằm trong nôi, bàn tay nhỏ bé khẽ động đậy, hơi thở nhịp nhàng.
Tần Hạc cảm giác tim mình như bị ai đó bóp chặt. Hắn yêu con bé biết bao, hắn đã mơ về ngày bế đứa cháu này trên tay, dạy nó những điều hay, bảo vệ nó khỏi thế giới tàn khốc này…
Nhưng bây giờ, hắn chẳng thể làm gì.
Hắn đang bị buộc phải quỳ gối trước chính kẻ đã tàn sát đàn em của mình.
Nhưng…
Đó vẫn chưa phải là cú sốc lớn nhất.
Hình ảnh tiếp theo xuất hiện trên màn hình.
Tại một cửa hàng thức ăn nhanh đơn sơ, ánh đèn huỳnh quang chớp tắt nhợt nhạt, phản chiếu trên nền gạch đã sờn màu.
Sau quầy phục vụ, một cô gái mặc đồng phục đơn giản đang bận rộn với công việc của mình. Cô đứng quay lưng lại với camera, cẩn thận gói từng chiếc bánh kẹp, bàn tay thoăn thoắt nhưng có phần mệt mỏi.
Tần Hạc cảm thấy tim mình thắt lại. Có gì đó rất quen thuộc.
Cô gái ấy chậm rãi quay đầu. Và ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ không gian xung quanh hắn như đóng băng.
Mái tóc dài ngày nào giờ đã cắt ngắn, lòa xòa che đi một phần khuôn mặt. Nhưng không thể che giấu được vết sẹo bỏng lớn bên má trái, những đường da co rúm lại như một vết thương chưa bao giờ thực sự lành lặn.
Đôi mắt cô, dù trầm tĩnh, vẫn ẩn giấu một sự khắc khổ, một bóng tối xa lạ mà hắn chưa từng thấy trước đây.
Tần Hạc gần như không dám tin vào mắt mình.
Hơi thở hắn dồn dập, bàn tay vô thức siết chặt đến mức các khớp ngón trắng bệch. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến hắn như bị ai đó đẩy xuống vực sâu vô tận.
Cô gái ấy…
Khuôn mặt ấy…
Hắn không thể nào nhầm được, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng.
Giọng hắn khàn đặc, như thể phải gom hết toàn bộ sức lực để thốt ra hai chữ.
"Tần Lam."
Màn hình Hologram phản chiếu lại hình ảnh cô gái đang cúi đầu thu dọn quầy hàng, hoàn toàn không hay biết có một người đàn ông đang sững sờ nhìn cô qua hàng ngàn dặm xa cách.
Con gái hắn.
Đứa bé mà hắn từng nghĩ đã ch.ết cùng với người vợ đầu tiên của mình.
Hình ảnh ký ức tràn về như một cơn ác mộng đầy sống động.
Đêm hôm ấy, cái ngày mà ngọn lửa đã bùng lên dữ dội, bao trọn cả tòa nhà nơi vợ và con gái hắn đang ở.
Hắn đã lao vào biển lửa như một kẻ điên, đã tự tay kéo thi thể cháy đen của vợ mình ra khỏi đống đổ nát. Trong vòng tay cô ấy, một thân thể nhỏ bé, đen kịt vì khói và tro tàn…
Hắn đã nghĩ… Không, hắn đã tin rằng con gái mình đã ch.ết.
Thế mà giờ đây, con bé ấy vẫn còn sống.
Ngay trước mắt hắn.
Nhưng là trong một cuộc đời mà hắn chưa từng biết. Một cuộc đời mà hắn chưa từng chạm đến.
Toàn thân hắn run rẩy, như thể từng dây thần kinh đều đang bị tr.a tấn. Sức lực dần rời bỏ cơ thể, để lại một sự trống rỗng đáng sợ.
Edward quan sát tất cả, nét mặt lộ rõ vẻ thích thú. Hắn lười biếng tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài gõ nhịp lên thành ly rượu thủy tinh.
"Thật thú vị."
Giọng hắn kéo dài, như một con mèo đang trêu đùa con mồi hấp hối của mình.
"Trong lúc tìm kiếm người nhà của ngươi, AI của chúng ta tình cờ phát hiện ra cô gái này. Ban đầu, bọn ta cũng không chắc. Nhưng nhìn biểu cảm của ngươi bây giờ..."
"Xem ra… đúng là thế rồi." Edward bật cười, cái cười nhẹ như gió thoảng nhưng lại sắc bén như lưỡi dao cắt vào da thịt.
Rồi hắn nâng ly rượu lên, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh dưới ánh đèn vàng nhạt. Trong đôi mắt thích thú của hắn, hình ảnh của Tần Hạc phản chiếu lại … một kẻ từng nắm quyền sinh sát, giờ đây thất thần như một con thú bị bẻ gãy nanh vuốt.
"Ngươi nên cảm ơn bọn ta mới phải. Nếu không có bọn ta, có lẽ cả đời này ngươi cũng chẳng bao giờ tìm lại được con gái mình."
Nụ cười Edward sâu hơn, nhưng giọng nói lại trầm xuống, lạnh như băng giá.
"Nhưng ngươi muốn đoàn tụ với nó ‘ở đâu’... thì còn phải xem ngươi quyết định thế nào."
Không cần nói thẳng, Tần Hạc cũng hiểu rõ hàm ý trong câu nói đó.
Hắn nhìn chằm chằm vào màn chiếu, nơi phản chiếu hình ảnh những người thân yêu của hắn.
Hắn có thể cảm nhận hơi thở của họ.
Hắn có thể tưởng tượng ra cái ch.ết của họ.
Như những đàn em đã ch.ết của hắn. Như những kẻ từng trung thành đi theo hắn, giờ đây chỉ còn là những cái xác lạnh lẽo trên sàn nhà.
Và cũng như chính hắn, một kẻ đang trên bờ vực bị xóa sổ khỏi thế giới này.
Chỉ cần Edward ra lệnh, tất cả bọn họ sẽ biến mất, không một dấu vết.
Sự phẫn nộ cuộn trào trong lòng Tần Hạc như một ngọn lửa dữ dội, nhưng nó bị dập tắt ngay lập tức, như một cây nến tắt lịm giữa cơn gió lạnh buốt.
Chỉ còn lại…
Sự bất lực.
Sự tuyệt vọng.
"Ngươi có thể mất đi danh dự. Nhưng nếu mất đi người thân, ngươi sẽ chẳng còn gì cả."
Một câu nói cũ vang lên trong tâm trí hắn, nhắc hắn nhớ rằng trên đời này có những thứ quan trọng hơn cả lòng kiêu hãnh.
Tần Hạc nhắm mắt lại, cơ thể hắn không còn chống đỡ nổi nữa.
"Phịch!"
Tiếng đầu gối chạm sàn vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Hắn quỳ xuống.
Cúi đầu thật sâu.
Giọng nói khàn đặc, như một kẻ sắp ch.ết đuối tuyệt vọng bám víu vào ván gỗ mục nát.
"Xin ngài..."
Tần Hạc siết chặt vạt áo, đầu gục sát xuống sàn. Hắn run rẩy, như thể mỗi từ thốt ra đều cắt vào lòng kiêu hãnh của chính mình, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
"Xin đừng làm hại họ..."
Giọng hắn vỡ vụn, nghẹn lại nơi cổ họng.
"Tôi nguyện làm một con chó trung thành của Nova, suốt đời, suốt kiếp... Chỉ xin các ngài tha cho gia đình tôi."
Một sự im lặng kéo dài bao trùm căn phòng.
Edward nhìn xuống người đàn ông từng là một "Hoàng Đế" trong thế giới ngầm, kẻ từng nắm giữ hàng ngàn mạng sống trong tay, giờ đây đang quỳ rạp dưới chân hắn, giọng nói run rẩy van xin.
Hắn nhếch môi, nâng ly rượu lên một lần nữa.
Nhấm nháp hương vị chiến thắng.
Tần Hạc đã sụp đổ hoàn toàn.
…
Âyy, ta thích viết về tâm lý con người, kkk. Và Edward cũng có thể là nhân vật mà ta thích nhất.
Vì ta thích cái cách hắn tận hưởng quyền lực và sức mạnh mà tập đoàn ban cho. Nếu là ta, ta cũng sẽ trêu đùa mấy tên kia như vậy.
Ta nói nó đã cái nư gì đâu.