Chương 116: Đòn Roi Và Kẹo Ngọt
Một bầu không khí kỳ lạ bao trùm căn phòng.
Tần Hạc vẫn quỳ dưới đất, đầu cúi thấp, như một kẻ vừa bị tước đi toàn bộ tôn nghiêm. Hắn không lên tiếng, không phản kháng, chỉ lặng lẽ chấp nhận số phận.
Nhưng trái ngược với vẻ thảm hại của hắn, Edward lại tỏ ra hết sức nhã nhặn, thậm chí… vô cùng lịch thiệp.
"Ấy ch.ết, tiên sinh Tần, ngài đừng làm vậy chứ."
Giọng hắn mang theo sự thân thiện giả tạo, như một người chủ nhà đang ân cần tiếp đãi khách quý. Hắn thong thả đứng dậy, từng động tác đều mang vẻ nhàn nhã của một kẻ đang hoàn toàn làm chủ tình thế.
Không dừng lại ở đó, Edward còn đích thân cúi người, nâng cánh tay Tần Hạc lên, vỗ nhẹ vào vai hắn một cái vỗ đầy ẩn ý, như thể đang động viên một người bạn thân thiết.
"Ngài mau đứng dậy đi. Ngài đồng ý hợp tác là vinh hạnh của chúng tôi."
Tần Hạc cảm thấy toàn thân như đang bị từng sợi xích vô hình siết chặt.
Hắn hiểu rõ trò chơi tâm lý của Edward.
Vừa dùng roi, giờ lại cho kẹo ngọt.
Vài phút trước, Edward còn là ác quỷ, thản nhiên đẩy hắn đến bờ vực tuyệt vọng. Giờ đây, hắn lại hóa thành một người bạn đáng tin cậy, sẵn sàng dang tay giúp đỡ.
Đó chính là bản chất của quyền lực, nó không chỉ khuất phục kẻ khác bằng sự tàn nhẫn, mà còn bằng cả những lời hứa hẹn đầy mê hoặc.
Tần Hạc biết rõ điều này. Nhưng hắn không có lựa chọn.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cúi đầu đáp lời bằng một giọng nói cung kính, không mang theo chút phản kháng nào.
"Đa tạ Edward tiên sinh."
Edward cười nhẹ, đôi mắt vui vẻ lướt qua gương mặt Tần Hạc, như thể đang nhìn thấu mọi suy nghĩ sâu kín nhất trong đầu đối phương.
"Mai sau có khi cấp bậc của ngài lại lớn hơn cả tôi. Ngài lại làm hành động này, sao tôi chịu nổi?"
Tần Hạc khẽ giật mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn không tin đây chỉ là một câu nói bông đùa.
Đây có thể là Edward vừa cho ra một cái bẫy, hoặc cũng có thể là một lời hứa về quyền lực.
Chỉ cần hắn trung thành. Chỉ cần hắn biết cách phục tùng. Chỉ cần hắn chấp nhận từ bỏ con người cũ của mình, cống hiến hết mình cho Nova… Hắn sẽ có cơ hội đứng lên một lần nữa, không còn là một kẻ thất thế, mà là một phần của cỗ máy khổng lồ này.
Chẳng có ai phản bội quyền lực cả, chỉ có kẻ nắm quyền chưa đủ sức mạnh để khiến kẻ khác trung thành.
Tần Hạc siết chặt nắm tay.
Hắn không dám mơ xa. Hiện tại, hắn chỉ muốn gia đình mình được bình an.
Nhưng… nếu đã bị cuốn vào guồng quay này, nếu vẫn có con đường đi lên, thì ai lại không muốn chứ?
Hắn đã tận mắt chứng kiến sức mạnh tuyệt đối của Nova. Một thế lực mà không ai có thể chống lại.
Nếu không thể phản kháng…
Vậy chỉ còn cách thích nghi.
Tần Hạc cúi thấp đầu hơn nữa, giọng nói chân thành đến mức gần như đáng thương.
"Dù có được tập đoàn trọng dụng, cuộc đời Tần mỗ cũng không thể quên được ơn tha mạng của ngài."
"Ơn tha mạng?"
Edward nhướng mày, khóe môi cong lên, ánh mắt thoáng lóe lên tia thích thú. Hắn khẽ cười, rồi thản nhiên quay lại ghế, dáng vẻ ung dung như một vị vua vừa thưởng thức màn quỳ gối của thần dân.
"Thôi nào, đừng nói nặng nề như vậy." Hắn rót thêm một ly rượu, ánh rượu vàng sóng sánh phản chiếu đôi mắt sắc lạnh.
"Ta chọn ngươi không phải vì thương hại. Chỉ đơn giản là ngươi là lựa chọn phù hợp nhất mà thôi."
Lời lẽ nhẹ nhàng, nhưng cách xưng hô đã thay đổi.
Lúc trước, Edward còn xưng "tôi" và gọi Tần Hạc là "ngài" một sự lịch thiệp giả tạo giữa hai bên vẫn còn thế đối địch.
Nhưng bây giờ, hắn đã hoàn toàn vứt bỏ vỏ bọc ngoại giao ấy, dùng "ta" và gọi Tần Hạc là "ngươi."
Đó không chỉ là lời nói, mà là một sự khẳng định.
Edward không còn xem Tần Hạc là một đối tác bình đẳng, mà là một kẻ dưới trướng, một con tốt đã bị thu phục.
Tần Hạc nhận ra điều đó, nhưng hắn không phản ứng. Hắn chỉ lặng lẽ thu mình lại, chấp nhận sự thật rằng vị thế của hắn đã hoàn toàn đổi thay.
Edward khoan thai nhấp một ngụm rượu, rồi chậm rãi nói tiếp.
"Ngươi biết vì sao ta lại chọn ngươi, mà không phải hai kẻ kia không?"
Tần Hạc ngồi xuống, sống lưng vẫn thẳng tắp, không dám tỏ ra quá thoải mái.
"Xin tiên sinh chỉ giáo."
Edward đặt ly rượu xuống bàn, nhưng lần này âm thanh va chạm giữa ly và mặt kính lại vang lên sắc lạnh hơn.
"Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi chưa làm gì quá tàn ác."
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như đang mổ xẻ tâm can Tần Hạc.
"Cùng lắm cũng chỉ buôn bán hàng cấm và vũ khí, mà mấy thứ này trong thế giới ngầm cũng chẳng có gì lạ. Bọn ta không trách."
Nụ cười hắn vẫn giữ nguyên, nhưng lời nói lại sắc bén như lưỡi dao cắt qua da thịt.
"Nhưng về sau cũng nên thay đổi đi."
Edward nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tần Hạc.
"Vũ khí thì được, nhưng hàng cấm…"
"Nên dừng luôn."
Hắn không cần nhấn mạnh. Không cần đe dọa. Không cần nói ra hậu quả.
Nhưng Tần Hạc hiểu.
Hắn cúi đầu thấp hơn, giọng nói trầm xuống.
"Tuân lệnh, tiên sinh."
Edward khẽ cười, hài lòng với thái độ hợp tác của hắn.
Hắn nghiêng người ra sau, chắp hai tay trước ngực, ánh mắt hờ hững nhìn vào khoảng không.
"Còn về hai gã kia… Một tên buôn bán người, một tên chuyên lừa đảo, bắt cóc, tống tiền."
Nụ cười của Edward thoáng trở nên châm biếm.
"Ta nghe nói trong tập đoàn có một vị đại nhân vật cấp cao là người Việt. Ngài ấy rất ghét những kẻ làm mấy trò đó, nên đặc biệt ban án tử cho gã chuyên lừa đảo kia."
Tần Hạc cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Một người đủ quyền lực để trực tiếp ra lệnh xử tử một nhân vật cỡ đó?
Hơn nữa, nếu Edward đã đặc biệt nhắc đến người này, chứng tỏ nhân vật đó không phải hạng tầm thường.
Edward liếc nhìn hắn, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.
"Ngươi nên cẩn thận. Tránh chọc giận mấy vị đại nhân đó. Bọn họ làm việc theo cảm tính quá."
Lời nói thì nhẹ nhàng, nhưng ẩn ý bên trong lại khiến người ta kinh hãi.
Tần Hạc khẽ nuốt nước bọt.
Làm việc với những người như vậy, nếu biết cách lấy lòng thì sẽ sống rất tốt… nhưng nếu sai một bước, có thể ch.ết không toàn thây.
Tần Hạc cúi đầu, giọng nói vững vàng nhưng không che giấu sự dè chừng.
"Tôi hiểu rồi. Xin tiên sinh yên tâm, tôi sẽ không để mình phạm sai lầm."
Edward cười, nâng ly rượu lên.
"Tốt lắm. Vậy thì, hợp tác vui vẻ, Tần tiên sinh."
Miles bước lên, trong tay cầm một thiết bị hình trụ nhỏ gọn, bề mặt phủ một lớp hợp kim màu đen bóng loáng, phản chiếu ánh đèn lạnh lẽo trong căn phòng. Ở phần đầu thiết bị, một loạt kim tiêm siêu nhỏ lấp ló, sẵn sàng cắm vào da thịt.
Hắn nhìn Tần Hạc, giọng điềm nhiên như đang thông báo một điều hiển nhiên.
“Đừng phản kháng. Nó chỉ hơi đau một chút thôi.”
Chút ít sao?
Tần Hạc thoáng cau mày, nhưng chỉ trong giây lát, hắn đã kìm lại được bất kỳ biểu cảm phản kháng nào.
Hắn hiểu tình cảnh của mình lúc này.
Hắn có quyền được từ chối sao?
Bọn họ muốn làm gì, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.
Tần Hạc nghiến răng, gật đầu.
Miles nhếch môi hài lòng, rồi bước ra phía sau hắn, cẩn thận đặt thiết bị lên gáy.
Một âm thanh nhỏ vang lên…tách.
Ngay lập tức, một làn khí lạnh phả vào da thịt, như hàng ngàn mũi kim băng giá cắm vào từng tế bào.
Rồi cơn đau ập đến.
Không phải kiểu đau buốt hay đau rát bình thường, mà là một cơn đau tê dại xuyên thấu tận xương tủy.
Dây thần kinh nơi gáy như bị lưỡi dao sắc bén cắt ngang. Hắn cảm thấy từng sợi thần kinh đang bị thiêu cháy, từng mạch máu như muốn nổ tung.
Hắn đã từng bị đạn xuyên qua bả vai, từng bị dao kề cổ, từng nếm trải những vết thương suýt lấy mạng, nhưng không gì có thể so sánh với nỗi đau này.
Cả cơ thể hắn co giật dữ dội. Hắn chống tay xuống đất, hàm răng nghiến chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc.
Mồ hôi túa ra như suối, từng giọt lớn nhỏ nhỏ lăn dài trên trán, thấm đẫm vào cổ áo.
“Khụ... a... a!”
Tần Hạc rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, một tiếng rống đau đớn bật ra khỏi cuống họng.
Hắn cảm thấy bản thân như bị xé toạc từ bên trong.
Mấy gã đàn em đứng bên cạnh đã cứng đờ từ lúc nào.
Chúng nhìn thủ lĩnh của mình, một Hoàng khét tiếng từng giết người không chớp mắt nay đang quỳ rạp xuống, rên rỉ trong cơn đau tột cùng.
Mặt chúng tái mét. Một tên còn vô thức lùi lại một bước, toàn thân run rẩy.
Miles nhíu mày, quét mắt qua bọn đàn em.
"Còn đứng đó làm gì? Giữ hắn lại."
Hai tên giật bắn người, lập tức nhào tới.
Chúng ghì chặt vai và cánh tay của Tần Hạc, nhưng cũng không dám dùng quá nhiều sức, chỉ sợ lỡ tay làm thủ lĩnh phát điên lên.
“Ư…ư... Mẹ kiếp...!”
Tần Hạc nghiến răng, toàn thân run rẩy.
Cơn đau kéo dài.
Từng giây từng phút trôi qua nặng nề như cả thế kỷ.
Rồi đột nhiên.
Cạch.
Miles nhấn nút cuối cùng trên thiết bị.
Cơn đau như thủy triều đang nhấn chìm hắn bỗng rút đi trong nháy mắt.
Tần Hạc thở hổn hển, toàn thân như bị vắt kiệt sức lực.
Mồ hôi thấm ướt cả lớp áo bên trong, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
Hắn quỳ đó, ngực phập phồng dữ dội, như một con thú hoang vừa bị trói chặt, không còn đường chạy thoát.
5 phút.
Chỉ 5 phút.
Nhưng với hắn, đó là 5 phút dài nhất trong cuộc đời.
Edward thong thả đặt ly rượu xuống bàn, nhìn hắn với ánh mắt bình thản như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Ngươi vẫn ổn chứ?"
Giọng nói của hắn nhẹ bẫng, nhưng trong tai Tần Hạc lúc này, nó chẳng khác gì âm thanh của quỷ dữ.
Tần Hạc cố gắng kiềm chế hơi thở gấp gáp, giọng nói khàn đặc vì đau đớn.
"Tôi... vẫn ổn."
Edward mỉm cười.
"Tốt. Giờ thì để ta giải thích một chút."
Hắn đứng dậy, thong thả bước về phía Tần Hạc.
"Thứ vừa được cấy vào gáy ngươi là một con chip sinh học."
"Nó có khả năng vô hiệu hóa một con người trong vòng ba giây."
"Nếu ngươi có ý định phản bội, chỉ cần một lệnh từ ta, nó sẽ giải phóng một xung điện cực mạnh."
Hắn ngồi xổm xuống, chạm nhẹ lên vai Tần Hạc, cười như thể đang trấn an một người bạn.
"Đừng cố tháo nó ra."
"Vì lúc ngươi chạm đến nó… cũng là lúc ngươi ch.ết."
Tần Hạc nhắm mắt lại.
Hắn không hoài nghi.
Hắn không dám hoài nghi.
Bọn họ có công nghệ để theo dõi từng người nhà của hắn, có sức mạnh để hủy diệt toàn bộ tổ chức bọn hắn gây dựng suốt bao năm.
Một con chip nhỏ bé thế này, sao hắn có thể nghi ngờ tính nguy hiểm của nó?
Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Edward.
Trong đáy mắt, ngọn lửa căm hận đã tắt.
Thay vào đó, chỉ còn lại sự cam chịu.
Một sợi xích vô hình đã trói chặt hắn lại.
Giờ đây, hắn thật sự… đã trở thành một con chó.
Edward thong thả cài lại nút áo vest, ném một ánh nhìn cuối cùng về phía Tần Hạc. Hắn không nói gì thêm, chỉ phất tay ra hiệu cho đội ngũ.
Ngay lập tức, Miles đặt một thiết bị nhỏ màu bạc lên bàn, một bộ liên lạc cá nhân được chế tác tinh xảo, cùng với một tấm thẻ điện tử hiển thị thông tin cá nhân.
"Coi như là một món quà."
Giọng hắn vang lên đều đều, không chứa chút cảm xúc nào.
Những bước chân dứt khoát vang lên, đội ngũ Nova Sanctum rời đi, để lại phía sau một bãi chiến trường đẫm máu và một ngai vàng lạnh lẽo.
Tần Hạc ngước lên nhìn theo bóng lưng bọn họ, đôi mắt vẫn còn vệt đỏ vì đau đớn và mệt mỏi.
Một món quà?
Hắn không tin những kẻ như Edward sẽ cho không ai thứ gì.
Bàn tay run rẩy nhấc tấm thẻ lên, ánh sáng xanh mờ nhạt lóe lên khi dữ liệu được tải xuống.
Trên màn hình nhỏ, dòng chữ ngắn gọn hiện ra.
Triệu Uyển Như – 25 tuổi
[Địa chỉ nhà hàng:xxx..xxx] – Làm ca đêm
Bàn tay hắn khẽ siết lại.
Cái tên này… đã từng là một nỗi đau hắn chôn giấu suốt bao năm trời.
Cảm xúc trong hắn hỗn loạn đến mức không thể gọi tên. Là đau đớn, hối hận, vui mừng, hay sợ hãi?
Hắn không biết.
Hắn chỉ biết rằng, từ giây phút này, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận số phận.
Tần Hạc ngả lưng xuống ngai vàng cũ kỹ, cảm nhận lớp da bọc đã rạn nứt và hơi lạnh từ mồ hôi thấm đẫm vào lưng áo.
Không khí quanh hắn đặc quánh mùi máu, mùi của sự hủy diệt.
Những xác ch.ết ngổn ngang, những cái xác từng là đồng đội, thuộc hạ…
Cơn ác mộng vừa qua không để lại chút dư vị chiến thắng nào, chỉ có sự khuất phục và nỗi cay đắng nghẹn ứ trong cổ họng.
Hắn nhắm mắt, thở dài một hơi thật dài.
Rồi chậm rãi mở mắt, nhìn lại địa chỉ trên tay một lần nữa.
Con bé còn sống.
Hắn không biết liệu đây có phải là một sự ban ơn thật sự hay chỉ là một cách khác để Nova giữ hắn trong tầm kiểm soát.
Nhưng hắn không thể mặc kệ được.
Tần Hạc vẫy tay, gọi một tên đàn em vẫn còn đang run rẩy đứng ở góc phòng.
"Chuẩn bị xe."
Giọng hắn khàn đặc, mang theo sự mệt mỏi cùng quyết tâm không thể lay chuyển.
Hắn phải đi gặp con gái mình cái đã.