Chương 117: Học Hành Cho Lắm Cũng Đi Làm Thuê
Tiếng dầu sôi lách tách, mùi thức ăn nhanh thoảng trong không khí, hòa cùng chút mùi của máy điều hòa cũ kỹ, phả ra hơi lạnh yếu ớt. Cửa hàng vẫn mở xuyên đêm, đèn neon hắt xuống sàn gạch trắng ngà, phản chiếu hình bóng những người lao động tất bật giữa đêm khuya.
Triệu Uyển Như đứng bên quầy, đôi tay thoăn thoắt gói từng phần burger, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách nhỏ đặt trên kệ gần đó. Những trang giấy đã hơi quăn góc vì bị lật giở quá nhiều, nhưng cô vẫn giữ gìn cẩn thận, như thể chúng là một trong những thứ quý giá hiếm hoi cô có thể nắm giữ.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng, cùng với một giọng nói quen thuộc.
"Uyển Như, em lại học nữa à?"
Cô không cần quay đầu cũng biết đó là ai.
Lưu Minh.
Một gã luôn tỏ ra ân cần, nhưng ánh mắt hắn khi nhìn cô không khác gì một con thú đang quan sát con mồi.
Hắn có một khuôn mặt khá ưa nhìn, kiểu vẻ ngoài trau chuốt đầy chủ ý.
Tóc chải bóng mượt bằng keo vuốt, áo sơ mi dù là đồng phục nhưng vẫn luôn phẳng phiu, cổ tay áo xắn lên một cách hờ hững có vẻ "tự nhiên".
Hắn luôn xịt nước hoa nồng nặc, dù tiên lương không nhiều nhưng giày lúc nào cũng là hàng hiệu, và riêng nụ cười thì lúc nào cũng ẩn chứa một chút gì đó vừa giả tạo, vừa nham hiểm.
Một kẻ bị ái kỷ, luôn tin rằng phụ nữ sẽ thích hắn chỉ vì vẻ ngoài chỉn chu và những lời ngọt ngào trơn tru.
Lưu Minh bước đến gần hơn, đặt một ly nước bên cạnh cô, ánh mắt đầy vẻ "quan tâm".
"Haizz, sao em cứ phải ép mình thế? Anh nói thật nhé, có những thứ không phải cứ cố gắng là có được đâu."
Hắn nghiêng người dựa vào quầy, giọng nói trầm xuống, như thể đang chuẩn bị chia sẻ một câu chuyện đầy "chiêm nghiệm" sâu sắc.
"Anh cũng có một người bạn, hắn cũng từng rất cố gắng, từng chăm chỉ hơn nhiều người, luôn học hành nghiêm túc, đi làm thì hết lòng. Nhưng em biết không?"
Hắn ngừng một chút, liếc nhìn vết bỏng trên mặt cô rồi cố tình thở dài, ánh mắt lộ ra chút thương hại.
"Cậu ta không đẹp trai lắm, sặc mùi nhà quê.”
“Vì thế dù tài giỏi đến đâu, cuối cùng đi làm cũng bị đồng nghiệp xa lánh, sếp thì không coi trọng.”
“Hắn thất vọng lắm, lúc nào cũng cảm thấy mình không đủ tốt, cứ cố gắng mãi để thay đổi số phận... Nhưng rồi thì sao? Cậu ta trầm cảm, mất niềm tin, cuối cùng bỏ cuộc."
Hắn đặt tay lên quầy, ánh mắt chăm chú quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của cô, giọng nói trở nên chậm rãi hơn, cố nhấn mạnh từng chữ.
"Anh sợ em cũng sẽ như vậy."
"Đôi khi, chấp nhận thực tế vẫn tốt hơn là lao đầu vào những thứ không thuộc về mình."
Triệu Uyển Như mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt, không chạm đến đáy mắt.
Cô biết tên này đang cố gắng làm gì.
Câu chuyện về "người bạn" kia chẳng qua chỉ là một cách để hắn gieo rắc vào đầu cô sự sợ hãi. Sợ rằng dù có cố gắng bao nhiêu, cô cũng sẽ không bao giờ thay đổi được số phận của mình.
Hắn không muốn cô thành công.
Hắn muốn cô chấp nhận thực tại, muốn cô mãi mãi là một nhân viên nhỏ bé không có tương lai.
Bởi vì một khi cô có thể bước ra khỏi cái vòng lẩn quẩn này, hắn sẽ chẳng còn cơ hội với cô nữa.
Gã đàn ông này không thích những người phụ nữ mạnh mẽ, có lý tưởng. Hắn thích những bông hoa yếu đuối, dễ dàng dựa dẫm vào những lời đường mật của hắn.
‘Chấp nhận thực tế?’ Cô lặp lại lời hắn trong suy nghĩ, ánh mắt bình thản nhớ về trước kia.
Triệu Uyển Như từng cảm kích trước sự quan tâm của hắn. Cô từng nghĩ, có lẽ trên đời này vẫn còn những người thật lòng đối tốt với mình. Đã từng có lúc cô muốn tin rằng, đôi khi chấp nhận thực tế cũng không phải điều gì quá tệ hại.
Nhưng rồi, cô đã nghe được cuộc trò chuyện của hắn.
Một buổi tối muộn, khi cô vừa tan ca, bước ngang qua nhà kho nhỏ phía sau cửa hàng. Cô không có ý định nghe lén, nhưng khi giọng nói của Lưu Minh vang lên, cô đã đứng sững lại.
"Nếu che một bên đi, cô ta vẫn rất đẹp."
"Những người như này rất dễ bị động lòng, chỉ cần vài lời ngon ngọt là được ngay ấy mà."
Một tràng cười vang lên sau đó, trầm thấp nhưng đầy ẩn ý.
Lời nói đó như một lưỡi dao sắc lạnh cứa vào lòng cô.
Hóa ra, trong mắt hắn, cô không phải là một người đáng để thương hại.
Cô chỉ là một "món đồ" dễ chinh phục.
Không phải vì chân thành.
Không phải vì cảm thông.
Mà bởi vì hắn tin rằng cô quá yếu đuối để từ chối.
Triệu Uyển Như khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại lời hắn.
"Cảm ơn anh đã quan tâm. Nhưng em vẫn muốn thử cố gắng thêm một chút."
Lưu Minh sững lại trong giây lát.
Hắn không thích câu trả lời này.
Sự kháng cự của cô như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt hắn.
Đôi mắt hắn tối sầm lại, nhưng ngay khi định lên tiếng phản bác, một giọng nói sắc như lưỡi dao đã cắt ngang.
"Học hành cho lắm cũng chỉ đi làm thuê thôi, còn làm bộ thanh cao gì nữa?"
Một đồng nghiệp nữ bước lại gần, khoanh tay trước ngực, ánh mắt khinh khỉnh quét qua Triệu Uyển Như.
Cô ta là Trương Lệ, một người luôn coi thường Uyển Như. Nếu nói Lưu Minh dùng lời ngọt để thao túng cô, thì Trương Lệ lại là kẻ dùng những câu châm chọc để dìm cô xuống tận đáy.
"Mặt mũi thì chả ra gì, cứ làm như mình có giá lắm vậy."
Một tiếng cười khẩy vang lên từ một nhân viên khác. Một vài người lắc đầu, có kẻ thì giả vờ bận rộn nhưng khóe miệng lại thấp thoáng nụ cười mỉa.
Lưu Minh nhìn quanh, cảm thấy tình hình đang nghiêng về phía mình, liền hắng giọng, tiếp tục đẩy mạnh cuộc tấn công.
"Uyển Như, em xem..." Hắn cố ý thở dài, giọng nói nhuốm vẻ tiếc nuối. "Chỉ là anh muốn tốt cho em thôi. Người ai cũng cần biết vị trí của mình. Mình đang ở đâu thì nên an phận ở đó."
Hắn nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt cô, như thể đang cố gieo vào đầu cô một suy nghĩ mà hắn muốn.
"Nếu cứ mơ mộng cao xa, thì cuối cùng em chỉ tự làm mình tổn thương thôi."
Cô biết hắn đang muốn nói gì.
Hắn không chỉ muốn cô từ bỏ, mà còn muốn cô chấp nhận sự "chăm sóc" của hắn. Một người như cô, với vết bỏng trên mặt, với một quá khứ không hoàn hảo, nên biết điều mà tận hưởng những gì mình đang có, ý hắn là tận hưởng sự "ưu ái" của hắn.
Triệu Uyển Như siết nhẹ cuốn sách trong tay, cảm nhận những ánh mắt giễu cợt như kim châm vào da thịt.
Cô đã quá quen rồi.
Quen với những ánh mắt thương hại.
Quen với những lời lẽ xem thường.
Quen với những kẻ luôn cho rằng cô chỉ có thể cúi đầu chấp nhận số phận.
Nhưng hôm nay…
Cô không muốn im lặng nữa.
Cô hít một hơi sâu, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn mờ nhạt.
"Đúng, tôi chỉ là nhân viên cửa hàng thức ăn nhanh."
Giọng cô bình thản, không hề run rẩy, cũng không mang theo giận dữ hay phản bác.
"Nhưng tôi không định cả đời chỉ dừng lại ở đây."
Không khí như ngưng đọng lại trong chốc lát.
Một số người quay sang nhìn nhau.
Trương Lệ bĩu môi định lên tiếng, nhưng rồi lại thôi. Cô ta không nghĩ Triệu Uyển Như sẽ đáp lại như thế, nên có chút ngỡ ngàng.
Lưu Minh vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt hắn tối lại.
Triệu Uyển Như không thèm nhìn hắn thêm một lần nào nữa.
Cô quay lại quầy, tiếp tục công việc của mình, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh.
Họ có thể cười nhạo, có thể khinh thường.
Nhưng chỉ có cô mới quyết định được tương lai của mình.
Triệu Uyển Như vừa đặt chiếc bánh burger xuống khay thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động cơ xe nặng nề. Cô không để ý lắm, nhưng những ánh mắt xung quanh dần bị thu hút bởi cảnh tượng bên ngoài.
Những chiếc xe đen bóng loáng, hầm hố dừng ngay trước cửa hàng thức ăn nhanh. Một số vị khách còn đang nhấm nháp phần ăn của mình lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Ban đầu, chỉ là sự tò mò đơn thuần, nhưng ngay khi thấy những người bước xuống từ xe, bầu không khí trong quán chợt trở nên căng thẳng.
Những gã đàn ông với vẻ ngoài bặm trợn, áo sơ mi đen, một vài kẻ còn dính vệt máu khô trên tay áo, từng bước tiến vào. Tiếng giày nặng nề giẫm lên sàn, như một dấu hiệu của điều chẳng lành.
Có người hiểu chuyện lập tức cúi đầu, cố thu mình lại trong góc. Một vài vị khách khác lén lút đứng dậy, cố rời đi một cách lặng lẽ. Nhưng trước khi họ kịp ra khỏi cửa, một trong những gã đàn em của nhóm người kia đã lớn giọng quát.
“Biến ngay nếu không muốn vạ lây!”
Sự đe dọa ấy ngay lập tức khiến quán ăn vốn đã im lặng nay lại càng thêm căng thẳng. Một số nhân viên đứng sau quầy, mặt cắt không còn giọt máu, tay chân run rẩy.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
“Bọn họ không giống những khách hàng bình thường.”
Triệu Uyển Như nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía những kẻ lạ mặt kia.
Ở giữa nhóm người đó, một người đàn ông đứng sừng sững như một ngọn núi. Dáng người cao lớn, phong thái uy nghiêm, bộ vest đen khoác trên người có phần hơi xộc xệch, nhưng ánh mắt của hắn lại mang theo một áp lực khó diễn tả.
Hắn chính là trung tâm của cơn bão đêm nay.
Thấy tình hình này, tên chủ cửa hàng là một gã trung niên gầy gò, đổ mồ hôi hột, vội vàng bước ra, thái độ hết sức cung kính. Giọng hắn có chút run rẩy nhưng vẫn cố lấy bình tĩnh.
“Quán nhỏ, xin nghênh đón các ngài… Các ngài đại xá quan lâm đến quán ăn nhỏ của chúng tôi là có việc gì ạ?”
Trong lòng gã chỉ mong đây là một vụ thu tiền bảo kê thông thường, hoặc tốt hơn nữa, chỉ là một nhóm giang hồ đói bụng ghé ngang.
Tần Hạc lạnh lùng đưa mắt nhìn gã, giọng nói trầm ổn nhưng uy lực vang vọng cả quán.
“Ta chỉ đến để gặp con gái của ta. Đừng có báo cảnh sát, ta không muốn phiền phức.”
Một câu nói đơn giản nhưng như một cơn bão quét ngang cả quán.
‘Con gái?’
Tên chủ quán lập tức tái mặt.
Hắn không dám nghi ngờ lời của người trước mặt, nhưng… con gái của một nhân vật thế này sao lại có mặt trong cửa hàng này?
Hắn hoảng loạn suy nghĩ, nhanh chóng rà soát lại trong đầu, từng neuron trong não đều hoạt động hết công suất.
Nhưng…nhưng cửa hàng này toàn là nhân viên bình thường, không ai có phong thái của một tiểu thư quyền quý cả!
Những nhân viên đứng trong quầy cũng xôn xao.
‘Thiên kim tiểu thư nào lại làm việc ở đây?’
Một cô gái trẻ tặc lưỡi, thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh.
“Có khi nào là con gái nhà giàu trốn nhà ra ngoài trải nghiệm cuộc sống không?”
“Mấy tiểu thư công tử ấy hay làm mấy trò này lắm.”
Một nhân viên khác hùa theo.
“Chắc vậy rồi. Nhưng ai mới là người đó chứ?”
Trương Lệ cô gái lúc nãy mỉa mai Triệu Uyển Như, cười khẩy rồi nhìn cô nàng, giọng điệu đầy chế giễu.
“Có khi nào là Uyển Như không? Nhìn cô ta cũng có nét giống người đàn ông kia. Phải chăng cô tả giả nghèo giả khổ đến đây làm việc?”
Lưu Minh nghe vậy liền lắc đầu, trong lòng không tin nổi.
‘Uyển Như ư? Không thể nào!’
Hắn nhìn cô gái vẫn đang đứng yên, trầm mặc giữa những lời xì xào bàn tán. Cách cô làm việc, cách cô nói chuyện… tất cả đều không có chút dáng vẻ của người có xuất thân cao quý.
Nhưng sự thật ngay sau đó đã khiến tất cả đều chấn động.
Tên chủ quán, sau một hồi do dự, lấy hết can đảm ngước lên hỏi.
“Thưa ngài… lệnh tiểu thư của ngài… tên gì ạ?”
Tần Hạc không muốn mất thời gian, hắn lạnh giọng đáp thẳng.
“Tần… Triệu Uyển Như. Nếu con bé có ở đây, bảo con bé ra gặp ta.”
Lời vừa dứt.
Không gian như ch.ết lặng.
Mọi tiếng xì xào đột ngột tắt hẳn, chỉ còn lại tiếng động cơ xe bên ngoài vọng vào.
Mọi ánh mắt trong quán gần như đồng loạt đổ dồn về phía Triệu Uyển Như.
Chủ quán cũng trợn tròn mắt.
Nhân viên đứng gần đó thì há hốc miệng.
Lưu Minh không tin nổi vào tai mình.
Trương Lệ người vừa chế giễu cô nàng cũng đứng ch.ết trân tại chỗ, mặt dần chuyển sang trắng bệch.
Triệu Uyển Như cũng sững sờ.
Cô nghe rất rõ cái tên ấy.
Cái tên mà cô đã mang suốt nhiều năm nay.
Nhưng người đàn ông kia…
Lại gọi nó bằng một cái họ khác.
Ông ta vừa gọi nhầm cô là "Tần".
Cô không nhầm chứ?
Triệu Uyển Như chợt cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt. Cô không biết điều gì đang diễn ra, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô lúc này, khiến cô có cảm giác như bản thân vừa bị kéo ra khỏi thế giới mà mình từng biết.
Cô chưa kịp phản ứng, thì giọng nói trầm thấp kia lại một lần nữa vang lên, như một nhát búa nện thẳng vào thực tại.
“Triệu Uyển Như, cô có ở đó không, nhanh ra đây có vị đại nhân cần gặp.”