Chương 118: Dự Án Kho Nhân Tài

Đêm khuya, khu vực cảng cũ chìm trong màn sương dày đặc, chỉ còn ánh đèn lờ mờ hắt xuống những container kim loại khổng lồ xếp chồng lên nhau. Từng cơn gió lạnh rít qua các khe hở, mang theo hơi muối biển và mùi dầu máy nồng đậm.


Ronan, Miles và các thành viên của đội Alpha lần lượt xuất hiện, mang theo hàng loạt thùng thiết bị. Những âm thanh lạch cạch vang lên khi họ mở nắp, để lộ bên trong là các bảng điều khiển, linh kiện vũ khí, cùng những khối kim loại đen bóng có thiết kế tinh xảo.


Miles nhanh chóng cúi xuống, tay lướt qua bảng điều khiển trên cổ tay, bắt đầu quá trình thu hồi.
Bỗng nhiên, không gian trên cao bỗng biến dạng một cách kỳ lạ. Các mảng trời dường như đang bị bóp méo, rồi như thể có một bàn tay vô hình kéo lê những bức tranh, làm chúng nhăn nhúm lại trước khi dần dần biến mất.


Hologram.
Những hình chiếu ảo ảnh đang thu hồi, để lộ ra những kẻ sát thủ thực sự.
Đội drone chiến đấu.
Những con drone trông như những bóng ma thép, với thiết kế sắc sảo và tối tân. Chúng có bốn cánh quạt lớn, mỗi cánh gắn trên một cánh tay cơ học có thể xoay chuyển linh hoạt.


Đôi cánh tay robot chắc chắn ẩn bên dưới thân, sẵn sàng mở rộng khi cần thiết. Một trong số đó gắn chặt một khẩu súng hạng nhẹ, rõ ràng là thứ đã bắn gọn hàng chục tên thuộc Hội Tam Hoàng mà không để lại cơ hội phản kháng.


Thân drone phủ một lớp giáp hợp kim composite, hấp thụ ánh sáng và tín hiệu radar, khiến chúng trở thành những kẻ săn mồi thực thụ trong màn đêm. Màu sắc chủ đạo là đen và xám, với các điểm nhấn màu cam chạy dọc theo thân, như những vệt sáng của quỷ dữ đang ẩn mình.


Trên đầu mỗi drone, hệ thống camera cảm biến quét liên tục, phản chiếu ánh sáng đỏ lạnh lẽo như ánh mắt vô hồn của tử thần.
Dù đã chứng kiến công nghệ này nhiều lần, Edward vẫn không khỏi cảm thán.


"Chỉ riêng khả năng tàng hình bằng công nghệ Hologram cũng đã đủ để nói lên sức mạnh của tập đoàn."
Ronan đứng kế bên, gật đầu đồng ý.
Bọn họ không cần khoe khoang, chỉ cần nhìn vào những thứ này cũng đủ để hiểu được Nova Sanctum đang ở cấp độ nào.


Miles ra lệnh thu hồi toàn bộ drone về trạm bảo trì, những cánh tay cơ học gấp lại gọn gàng trước khi từng con lần lượt bay về phía xe tải vận chuyển.
Điện thoại của Edward bỗng rung lên.
Hắn nhấc máy, lướt mắt qua nội dung tin nhắn, đôi mày khẽ nheo lại.
Ronan lập tức nhận ra điều bất thường.
"Chuyện gì vậy?"


Edward thở dài, đưa điện thoại cho hắn xem.
Nhiệm vụ mới.
Nhưng lần này, không phải là nhiệm vụ thông thường. Nó phức tạp hơn, dài ngày hơn, và có vẻ như còn ẩn chứa nhiều nguy cơ khó lường.
Ronan cười phá lên, vỗ mạnh vào lưng Edward.


"Hóa ra cũng có lúc ngươi chột dạ à? Ta tưởng Edward Kane không bao giờ cảm thấy căng thẳng chứ!"
Edward lắc đầu, xoa cằm suy nghĩ.
"Ta chỉ đang tính toán rủi ro thôi. Chẳng ai muốn đâm đầu vào nhiệm vụ mà không có kế hoạch cả."
Hắn quay lại nhìn những con drone, mắt ánh lên vẻ suy tư.


"Công nghệ của tập đoàn mạnh thật đấy. Nhưng không có thứ gì là vô địch tuyệt đối."
Ronan nghe vậy liền nhếch môi cười.
"Đương nhiên. Dù có là quái vật công nghệ đi nữa, chúng cũng có nhược điểm."
Hắn chỉ tay về phía những con drone.


"Thứ nhất, Hologram không phải là tàng hình thực sự. Nếu gặp phải thiết bị quét từ trường hoặc cảm biến nhiệt, nó vẫn có thể bị phát hiện. Đặc biệt là với những loại radar công suất cao."
Edward gật gù.
"Tiếp tục."


"Thứ hai, dù chúng có linh hoạt đến đâu, chúng vẫn phụ thuộc vào nguồn năng lượng. Nếu kéo dài thời gian hoạt động quá lâu, pin sẽ xuống cấp, tốc độ xử lý giảm dần, dễ bị khai thác điểm yếu."


"Thứ ba…" Ronan ngừng lại một chút rồi nhếch môi. "Chúng có AI mạnh, nhưng AI không thể phản ứng sáng tạo như con người. Nếu ai đó đủ giỏi để đánh lừa hệ thống nhận diện, chúng có thể bị dẫn dụ vào bẫy."
Edward nhướn mày.


"Nói cách khác, dù mạnh đến đâu, chúng vẫn có thể bị hạ gục nếu biết cách khai thác điểm yếu."
Ronan nhún vai.
"Không có gì là hoàn hảo, kể cả những công nghệ này."
Edward thở ra một hơi dài xoa xoa cằm nói.
"Có vẻ đêm nay sẽ là một đêm dài đây."


1:45 AM. Tại khu nghỉ dưỡng mà tập đoàn Nova Sanctum sắp xếp cho các vị khách.
Đêm tĩnh mịch nhưng lại tràn ngập những suy tư. Sau khi tham dự biệt buổi tiệc xa hoa của tập đoàn Nova, khiến cho các vị khách bây giờ không có một ai thực sự ngủ yên được.


Những doanh nhân, chính trị gia,... tất cả bọn họ đều đã tham dự buổi tiệc ấy, được tiếp xúc với những công nghệ tiên tiến nhất, được nghe những viễn cảnh mà Nova Sanctum vẽ ra về tương lai. Nhưng giờ đây, khi ánh đèn lung linh đã tắt, rượu đã nguội lạnh trong ly, những vị khách danh giá lại phải đối diện với sự thật.


Nova Sanctum không chỉ là một tập đoàn công nghệ.


Những gì họ được chứng kiến, những dự án cùng công nghệ, tất cả đều vượt xa khỏi những gì mà thế giới bên ngoài có thể tưởng tượng. Nó là cơ hội, là lời mời gọi bước vào một kỷ nguyên mới. Nhưng đồng thời, nó cũng là một con dao hai lưỡi, một vực thẳm mà khi đã bước vào, không còn đường lui.


Một vài người trong số họ lật đi lật lại bản hợp đồng trên bàn, cân nhắc xem liệu có nên đặt cược tất cả để bước vào thế giới mới này không.
Một số khác lại không thể gạt khỏi đầu những lời nói của Lâm Chấn Vương, người đã thẳng thừng tuyên bố.


"Thế giới này không còn vận hành theo những quy tắc cũ nữa. Khi thời điểm đó đến, chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại. Nếu các vị không muốn trở thành những con kiến bị giẫm nát, thì hãy đứng về phía Nova Sanctum."
Những lời đó vang vọng trong tâm trí họ, ám ảnh hơn cả tiếng nhạc du dương của buổi tiệc.


Ở một căn phòng khác, Victoria nằm bất động trên giường, đôi mắt xanh biếc ánh lên một sự mệt mỏi khó tả.
Cô không suy nghĩ về hợp đồng, cũng không phải những kế hoạch của Nova Sanctum. Điều ám ảnh cô là những cơn ác mộng hay đúng hơn, những hình ảnh kỳ lạ mà cô vẫn thấy mỗi đêm.


Một thế giới cháy rụi. Bầu trời đen kịt bởi khói và tro bụi. Những sinh vật không thuộc về thế giới này tràn ngập khắp nơi, săn đuổi con người như một trò chơi giết chóc. Và trong cơn hoảng loạn, cô thấy chính mình, đứng giữa đống đổ nát, hai tay nhuốm đầy máu, nhưng không biết là máu của ai.


Cô đã từng nghĩ đây chỉ là hệ quả của việc làm việc quá sức, hoặc bệnh. Nhưng giờ đây có lẽ chúng không chỉ là mơ.
Victoria mở bừng mắt, tim đập mạnh. Cô đưa tay lên trán, thở dốc.
Phải chăng… những gì cô thấy thật sự là một dự báo trước tương lai của nhân loại?


Cùng thời điểm đó, ở một nơi khác trong thành phố, Trương Hoa Thịnh cũng không thể ngủ được.
Người đàn ông trung niên ngồi bên cửa sổ, điếu thuốc cháy dở trên tay, đôi mắt nheo lại đầy suy tư.
Tất cả những gì Trần An nói với hắn hôm nay…


Hắn không phải một kẻ dễ bị lung lay. Hắn đã làm việc trong giới doanh nhân suốt hàng chục năm, chứng kiến đủ loại âm mưu, phản bội, và những trò chơi quyền lực. Nhưng những điều hắn nghe được hôm nay đã khiến mọi thứ hắn từng tin tưởng bị lung lay dữ dội.


“Biến Dị Thạch đã có mặt trên Trái Đất từ lâu. Thế giới này không chỉ đơn giản là một thế giới của loài người.”
Nếu những gì Trần An nói là thật…


Nếu Biến Dị Thạch đã tồn tại từ trước khi thiên thạch va chạm… Nếu những thứ mà bọn họ đang làm chỉ là một màn kịch cho một thứ lớn hơn…
‘Vậy Nova Sanctum muốn điều gì?’


Bọn họ thực sự đang bảo vệ nhân loại? Hay chỉ đơn thuần là đang chuẩn bị cho một kế hoạch mà không ai có thể hiểu được?


Trương Hoa Thịnh hít sâu một hơi thuốc, mắt nhìn ra thành phố tĩnh lặng bên dưới. Từ trên cao, ánh đèn đô thị vẫn rực rỡ, người dân vẫn sống cuộc sống của họ, hoàn toàn không hay biết rằng một tương lai kinh hoàng đang chờ đợi phía trước.
Ông chợt nhận ra một điều.


Lần đầu tiên trong đời, ông ta cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé.
Và đó là một cảm giác ch.ết tiệt.

Khu Thí Nghiệm Khải Hoàn.


Mặc dù đã quá nửa đêm, Khu Thí Nghiệm Khải Hoàn vẫn sáng đèn như ban ngày. Những dãy hành lang kéo dài vô tận, tiếng bước chân gấp gáp xen lẫn tiếng máy móc vận hành tạo nên một bản hòa tấu lạnh lẽo của khoa học và sự hiện đại.


Những màn hình xanh lập lòe phản chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của các nhà khoa học, nhưng không ai dừng lại, mọi thứ ở đây đều diễn ra theo một nhịp độ có phần phi nhân tính.
“Những con nô lệ của khoa học vĩ đại” theo tiến sĩ Viktor gọi vui là vậy.


Ở phía xa, một nhóm tiến sĩ đang trao đổi dữ liệu bên ngoài phòng thí nghiệm trung tâm. Một số người rời đi, số khác vẫn cắm cúi vào các bảng điện tử với ánh mắt vô hồn. Tất cả họ đều biết rằng họ không chỉ đơn thuần đang làm khoa học, mà đang góp phần viết lại tương lai của cả nhân loại.


Dưới ánh đèn của khu nghiên cứu, Tiến sĩ Viktor chậm rãi thu dọn đồ đạc. Ông vừa kiểm tr.a xong những dữ liệu cuối cùng của ngày hôm nay và chuẩn bị rời đi. Một vài đồng nghiệp đi ngang qua, vẫy tay chào trước khi biến mất nơi hành lang dài vô tận của khu thí nghiệm.


"Ông không về sao, tiến sĩ?" Một nhà nghiên cứu trẻ tuổi hỏi khi thấy Viktor vẫn đứng yên, ánh mắt khẽ nheo lại như đang suy nghĩ điều gì đó.


Viktor lặng lẽ nhìn về phía hệ thống giám sát. Một dòng thông báo nhỏ vừa hiện lên trên bảng điều khiển cho thấy Trần An đã quay lại, và đang ở phòng tài liệu tuyệt mật.
Ông nhíu mày. Giờ này lẽ ra cậu ta phải nghỉ ngơi, hoặc ít nhất cũng không nên tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu như vậy.


Sau một thoáng do dự, Viktor quay bước, đổi hướng đi về phía cánh cửa thép khổng lồ ở khu vực bảo mật cao nhất.
Quẹt thẻ.
Quét vân tay.
Nhận diện võng mạc.
Cánh cửa mở ra với một tiếng "tách" khô khốc.


Bên trong, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên gương mặt trẻ trung, có phần quyết tâm của Trần An . Căn phòng vẫn ngập tràn tài liệu, những bản đồ và sơ đồ phức tạp phủ kín màn hình. Một tay hắn lướt nhanh trên bàn phím, tay còn lại cầm bút viết không ngừng, như thể hắn đang chạy đua với thời gian.


Viktor lặng lẽ bước vào, không lên tiếng. Ông nhìn chồng tài liệu trên bàn, rồi lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, kẻ chưa từng thực sự cho phép bản thân nghỉ ngơi.
"Cậu lại thức khuya làm việc? Không định về nhà sao?"
Viktor trầm giọng hỏi, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.


Trần An không ngước lên, chỉ khẽ lắc đầu. "Không thể. Kế hoạch cần phải thay đổi."
Nghe đến đây, Viktor thoáng nhíu mày, ánh mắt ông trở nên sắc bén hơn.
"Có chuyện gì sao? Những vị khách đó không phối hợp?"
"Không. Họ hợp tác rất tốt. Nhưng… Chủ tịch của Hoa Long vừa gửi cho tôi một thông tin."


Lần này, Trần An ngừng tay, ngả người ra sau ghế, xoa xoa trán. Giọng hắn chậm rãi nhưng nặng nề.
"Phía Trung Quốc… đang sở hữu Biến Dị Thạch."
Viktor sững người. Hơi thở ông trở nên gấp gáp hơn một chút.
"Không thể nào. Biến Dị Thạch hai năm nữa mới xuất hiện, sao bây giờ lại có?"


Trần An không trả lời ngay. Hắn đứng dậy, bước tới một giá sách phía sau, rút ra một tập tài liệu.
Hắn đặt nó xuống bàn, mở trang đầu tiên, nơi có ghi ba chữ "Genesis Mutation Theory"…Thuyết Dị Biến Khởi Nguyên.


"Trước đây, cụ thể là trong tương lai, tôi từng nghe về giả thuyết này." Trần An nói, ánh mắt hắn tối lại.
"Lúc đó tôi nghĩ nó chỉ là một học thuyết hoang đường. Nhưng bây giờ, tôi không còn chắc nữa."
Hắn lật qua từng trang, chậm rãi giải thích.


"Theo thuyết này, Biến Dị Thạch không phải là một thứ gì đó mới xuất hiện.’
“Nó đã có mặt trên Trái Đất từ thời sơ khai.”


“Nó là nguyên nhân của các đợt đại tuyệt chủng, và đồng thời nó cũng kích hoạt một chu kỳ tiến hóa mới. Khả năng đây chính là nhân tố thúc đẩy sự biến đổi của sự sống, tạo ra những loài sinh vật mạnh mẽ hơn, thông minh hơn, thích nghi tốt hơn với thế giới mới."


Viktor nhìn vào hình ảnh minh họa bên trong tài liệu, những sinh vật khổng lồ từ thời tiền sử, những hóa thạch kỳ lạ, những biến đổi dị thường không thể lý giải được.
Trần An tiếp tục.


"Giả thuyết này cho rằng Biến Dị Thạch là một vật chất ngoại lai, có thể đến từ vũ trụ, hoặc là tàn dư của một vụ nổ siêu tân tinh.”
“Nó có khả năng phát tán các hạt năng lượng có thể tái cấu trúc sinh học, khiến các sinh vật trên Trái Đất tiến hóa theo những cách không thể đoán trước."


Hắn ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào Viktor.
"Nói cách khác, khủng long có thể không chỉ bị tuyệt chủng do thiên thạch va chạm. Mà có thể, Biến Dị Thạch đã từng thức tỉnh chúng. Và rồi, khi chu kỳ tiến hóa kết thúc, nó lại ngủ yên… cho đến lần tiếp theo."


“Phù thủy, pháp sư, đạo sĩ, tu tiên, quái vật gì gì đó khả năng cũng đã từng tồn tại.”
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Viktor.
Nếu giả thuyết này là đúng…
Nếu Biến Dị Thạch đã tồn tại từ trước…




Vậy thì thảm họa sắp tới không phải là một sự kiện ngẫu nhiên. Nó là một quy luật của tự nhiên.
Một quy luật đã diễn ra từ hàng triệu năm qua.
Và lần này, con người sẽ là những kẻ phải đối mặt với nó.


“Bình tĩnh đi tiến sĩ, đây chỉ mới là giả thuyết. Đội Alpha đang đi xác nhận thông tin.”
Viktor cố giữ bình tĩnh. Ông nhìn Trần An, giọng trầm hẳn đi.
"Vậy việc cậu đang làm là?"
Trần An lặng im một lúc. Rồi hắn nói, từng chữ một.


"Tôi đang chuẩn bị trước kế hoạch. Nếu giả thuyết này là sự thật, thì chúng ta không còn nhiều thời gian."
Hắn khẽ vuốt nhẹ lên tập tài liệu trước mặt. Giọng hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn.
"Có lẽ chúng ta nên khởi động dự án Kho Nhân Tài sớm."


Viktor chớp mắt. Dự án Kho Nhân Tài, một trong những kế hoạch chính của Nova Sanctum, nhằm tuyển chọn, đào tạo, và bảo vệ những cá nhân có tiềm năng nhất để đảm bảo nhân loại vẫn còn hy vọng sống sót trong kỷ nguyên tận thế.
Trần An nhếch môi, nhưng không hề có vẻ vui vẻ.


"Thế giới này… không còn là thế giới mà chúng ta từng biết nữa."
Hắn nhấn mạnh từng chữ.
"Có quá nhiều thứ đang đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu rồi."
Viktor nhìn Trần An thật lâu, rồi chậm rãi gật đầu.






Truyện liên quan